Buổi sáng.
Nhất Trung huyện.
Đổng Học Bân kéo Ngu Thiến Thiến giận tức tới trường.
Một người thầy ôm văn kiện đi tới trước mặt, thấy thế chau mày, sau khi nhìn bọn họ thì thấy tình huống không thích hợp, quay đầu lại nhìn vài lần mới đi. Mẹ của Đổng Học Bân trước cũng ở chỗ này làm việc, bất quá Đổng Học Bân chưa từng tới đón mẹ già, cùng lắm là đón tại cổng, tiểu Thiến Thiến tan học hay đến trường phần lớn cũng là Ngu Mỹ Hà đưa đón, cho nên bên này không mấy ai nhận thức Đổng Học Bân.
Cầu thang.
Đổng Học Bân nghiêm mặt hỏi:, Lớp sơ nhị ở đâu?
Tại tầng hai. Ngu Thiến Thiến đều khóc sưng cả mũi, nhưng coi như tìm được chổ dựa, nắm tay của Đổng Học Bân không chịu buông, Bọn họ còn đang học.
Học?
Học cái con mẹ tụi mày!
Đi! Đổng Học Bân bước đi lên lầu.
Ngu Thiến Thiến theo sát, có chút sợ.
Tầng hai.
Phòng học sơ nhị.
Một người thầy giáo hơn ba mươi tuổi đang ở bục giảng trên cầm một cuốn ngữ văn giảng bài, gã cũng là chủ nhiệm lớp này Mọi người, sau tháng ba này sẽ đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp, và chúng ta cũng bắt đầu ôn tập ngay từ đầu tháng ba, bất quá sách vở còn chưa phát xuống, mọi người cần phải chuẩn bị, cái này cũng là vì sớm hoàn thành chương trình học đầu tháng ba tiến vào giai đoạn ôn tập chuẩn bị, nên nhất định nghe giảng, không được bỏ bê, được rồi, vậy tôi tiếp tục nói về bài học ngày hôm nay, thời kì Tống Đường...
Gã chủ nhiệm đứng ở trên mặt nói không dứt, phần lớn học sinh phía dưới đều chăm chú nghe, nhưng có mấy người ngoại lệ, chính là mấy người Hoàng Đình Đình.
Lỗi tử, hai người đang làm gì thế? Hoàng Đình Đình thấp giọng hỏi.
Xem clip, là con nhỏ sáng sớm chúng ta đánh. Lỗi tử cười liên tục.
Tiểu Phàm chen vào nói nói: Tôi đăng clip lên mạng rồi, như vậy mới hấp dẫn.
Đăng lên đâu vậy? Hoàng Đình Đình hăng hái nói, Cho tôi xem cho tôi xem!
Tiểu Phàm nói:, Ở phòng làm việc chủ nhiệm lớp chúng ta, tôi nói Đình Đình tiểu thư muốn lên mạng tra một chút tư liệu, chủ nhiệm lớp không nói hai lời đem máy tính cho tôi mượn.
Hoàng Đình Đình nói: Trong clip các người có kêu tên của tôi phải không ? Sao chưa xoá đi?
Ặc, cái này tôi quên mất, không có việc gì chứ?
Gọi Đình Đình được rồi. Hoàng Đình Đình nghĩ cũng sẽ không có chuyện gì, vui cười nói: Dù sao cũng không lộ mặt, trong clip nhìn cũng không rõ ràng, không có việc gì.
Nè nè, các người nhìn Ngu Thiến Thiến khóc.”
Ha ha ha, xem bao nhiêu lần cũng thấy thú vị, lần tới sẽ giáo dục nó tiếp!
Con quỷ cái đó sắp tốt nghiệp rồi, không bằng trưa nay kêu nó đến đây đi. Hoàng Đình Đình ghen ghét nói: Chúng ta thi đấu bóng rổ, xem ai ném trúng mặt nó nhiều nhất. Ngu Thiến Thiến đẹp hơn con bé này nhiều lắm, cho nên cũng không biết vì sao, Hoàng Đình Đình nhìn là thấy không vừa mắt.
Được đấy được đấy!
Bằng không cỡi hết đồ của nó ra để chúng ta ném! Như vậy mới đã ghiền!
Đúng vậy! Hoàng Đình Đình cũng cười, Lần này cũng ghi hình lại! Đem mấy cái đó đăng lên mạng hết! Tôi xem sau này nó làm sao gặp người! Hì hì!
Tiếng nói của mấy người này cũng không lớn, nhưng dưới tình huống tất cả mọi người chăm chú nghe giảng, cái âm điệu này cũng không nhỏ, rất nhiều người nghe thấy, bên trong bao gồm cả chủ nhiệm lớp trên bục giảng. Bất quá mọi người sớm thành thói quen rồi, từ khi Hoàng Đình Đình chuyển trường đến đây, thì liền kết bạn với Lỗi tử Tiểu Phàm và mấy tên côn đồ trong trường học, ăn hiếp bạn học, tranh cãi với giáo viên, không học hành gì cả. Các học sinh phần lớn giận mà không dám nói gì, có vài người cũng đi nói với chủ nhiệm lớp, cũng không được cái gì, Hoàng Đình Đình bọn họ làm sao, thầy cô cũng không quản.
Ở trên bục, chủ nhiệm lớp giống như không nghe thấy Hoàng Đình Đình bọn họ nói chuyện, cầm sách giáo khoa chậm rãi mà nói, mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hoàng Đình Đình là con gái của cục trưởng cục giáo dục Hoàng Thế Trung huyện Duyên Đài.
Chuyện này, trong trường học không ai không biết. Cục giáo dục quản trường học, trường học quản thầy cô, thầy cô quản học sinh, cho nên dưới sự quản lý này, Hoàng Đình Đình người nhà lãnh đạo tại Nhất Trung huyện trở thành một phần tử tương đối đặc thù, các bạn học không dám chọc con bé, các thầy cô không muốn chọc vào, Hoàng Thế Trung Hoàng cục trưởng mới tiền nhiệm, không có thầy cô nào nguyện ý đắc tội cục trưởng mới tới này.
Mọi người chăm chú ghi lại. Chủ nhiệm lớp viết viết trên bảng đen, chỉ cần Hoàng Đình Đình bọn họ không quá phận, ngay cả điểm danh phê bình gã cũng không làm.
Nhưng đúng lúc này, rầm một tiếng, cánh cửa phòng học bị người từ bên ngoài đẩy ra!
Hình như là đá văng đi, âm thanh cực lớn, đem tất cả mọi người trong phòng học giật mình một cái!
Đổng Học Bân bình tĩnh đứng ở bên ngoài, tay phải kéo Ngu Thiến Thiến, đi nhanh vào phòng học, đem cánh cửa đóng lại cái rầm Người nào? Chỉ cho chú!
Ngu Thiến Thiến khẩn trương nhìn trong phòng học, vội vàng cúi đầu, cuối cùng gom góp đủ dũng khí ngẩng đầu, đưa tay, chỉ chỉ Hoàng Đình Đình, Lỗi tử và Tiểu Phàm ba người ngồi ở gần cuối lớp, lau mũi thấp giọng nói: Chính là bọn họ.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày, Còn đang trong giờ học! Các người làm gì thế!
Đổng Học Bân không thèm quan tâm đến gã, ánh mắt rơi vào trên mặt ba học sinh!
Em là người của lớp nào? Chủ nhiệm lớp căm tức nhìn Ngu Thiến Thiến, lại nói với Đổng Học Bân “Anh là người nhà học sinh? Lập tức đi ra ngoài cho tôi! Không nên làm ảnh hưởng giờ học!
Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn về phía gã Học cái con mẹ nhà ông! Đứa nhỏ nhà tôi là để cho học sinh các người đánh à! Các người còn muốn học?
Anh có thái độ gì thế? La hét cái gì? Chủ nhiệm lớp trừng mắt, Đây là trường học!
Đổng Học Bân vừa nghe, giận dữ cười nói: Trường học? Ông còn biết đây là trường học à? Tôi đưa đứa nhỏ nhà chúng tôi tới đến trường! Là tới lớp học tri thức! Không phải đưa tới làm bao cát! Ông là ai? Chủ nhiệm lớp sơ nhị? Ông con mẹ mẹ nó giáo dục học sinh sao? Hả? Học sinh ông năm lần bảy lượt khi dễ đứa nhỏ nhà chúng tôi! Ông con mẹ nó làm chủ nhiệm lớp không nhìn thấy sao? Ông bị đui rồi hả!
Đổng Học Bân đá cánh cửa tiến vào là chửi mắng một trận, khí thế hung hãn làm tất cả học sinh đều bị hết hồn!
Chủ nhiệm lớp cũng không chấp nhất, người nhà học sinh không nói lý gã thấy nhiều rồi, huống chi vừa rồi gã thấy Ngu Thiến Thiến chỉ chính là con gái của Hoàng Thế Trung cục trưởng, đương nhiên không thể không quản, chỉ vào Đổng Học Bân quát : Lập lại lần nữa! Lập tức đi ra ngoài cho tôi! Đây không phải chổ cho anh dương oai!
Học sinh của ông đánh đứa nhỏ nhà tôi, ông hỏi cũng không hỏi ngược lại còn đuổi chúng tôi?
Tôi *^&%*#$% nhà ông!
Đổng Học Bân từ trước đến nay khi nổi giận lên đều là một người lục thân không nhận, lúc này đâu còn quản nhiều như vậy, mặc kệ con mẹ đối phương là ai, dưới sự kinh ngạc của mọi người giơ chân lên hung hăng đá vào bụng của chủ nhiệm lớp, một cước đá gã bay đi ra ngoài, văng tới bục giảng, cái bục gỗ nhất thời phát ra tiếng răng rắc một tiếng, phía sau lưng của chủ nhiệm lớp bị đập, kêu thảm thiết lên!
A!
Thầy Lý!
Đánh người rồi! Đánh người rồi!
Cảnh tượng có chút lộn xộn!
Lỗi tử và Tiểu Phàm liếc nhau, Hoàng Đình Đình cũng ngơ ngác, người này là ai?
Ngu Thiến Thiến cũng ngơ ngác đứng ở tại chỗ đó, không ngờ rằng chú lại có thể ra tay đánh thầy giáo!
Chủ nhiệm lớp ôm bụng, run tay chỉ vào Đổng Học Bân, Anh dám đánh người?
Ai biết cái này cũng chưa xong, Đổng Học Bân lại một bước tiến lên, tung một cước đá vào trên người gã, Tôi con mẹ nó là đánh ông đấy!
Chủ nhiệm lớp rốt cục sợ rồi, kêu thảm ôm bụng liên tục kêu đau, gã đã bị người nhà học sinh hung hăng rồi, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua hung hăng như thế!
Thật ra chuyện này Đổng Học Bân thấy rất rõ ràng, đứa nhỏ không hiểu chuyện, ông con mẹ nó thân là chủ nhiệm lớp, thân là người trưởng thành, chẳng lẽ còn không hiểu chuyện? Hành vi của Hoàng Đình Đình bọn họ tại trường học chủ nhiệm lớp không có khả năng không nhìn thấy, không có khả năng không rõ ràng, nhưng ông xử lý như thế nào? Ông chẳng quan tâm, cũng là có ý định dung túng, là trợ Trụ vi ngược! Hoàng Đình Đình bọn họ đi tới một bước hôm nay! Tuyệt đối là do chủ nhiệm lớp phóng túng! Vậy Đổng Học Bân còn có thể tha cho gã? Dẫm lên đứa nhỏ nhà tôi để nịnh bợ con gái cục trưởng cục giáo dục? Ông con mẹ nó nghĩ thật đẹp!
Chú! Ngu Thiến Thiến nóng nảy, lại muốn khóc.
Đổng Học Bân sờ sờ đầu của cô bé, Không có việc gì, không sợ, ngày hôm nay chú sẽ đòi cho con một công đạo, đứa nhỏ nhà chú! Không phải ai con mẹ nó muốn khi dễ là có thể khi dễ! Cả đám chó mù mắt!
Nghe vậy, Ngu Thiến Thiến trong lòng yên tâm, ánh mắt cũng dần dần bình thản xuống, không còn sợ.
Chủ nhiệm lớp bị đánh, các học sinh đều kinh hoàng rời khỏi chỗ ngồi, lui ra đằng sau.
Chỉ có Hoàng Đình Đình mấy người ngồi ở chỗ kia không di chuyển, con bé quay sang cười nhạo Ngu Thiến Thiến nói: Ồ, còn kêu người nhà đến à? Có bản lĩnh lắm!
Ngu Thiến Thiến cúi đầu, cắn môi.
Đổng Học Bân vừa nhìn nở nụ cười, Là mày đánh đứa nhỏ nhà tao?
Hoàng Đình Đình không sợ hãi nói: Là tôi, làm sao?
Gật đầu, Đổng Học Bân từng bước đi qua.
Hoàng Đình Đình lạnh lùng nhìn hắn cảnh cáo Tôi nói cho anh biết! Nếu như anh dám đụng vào một sợi tóc của tôi! Có tin tôi cho đứa nhỏ nhà anh không đi học được tại huyện Duyên Đài hay không! Tôi cho cô ấy...
Không đợi con bé nói xong, Đổng Học Bân đi tới chụp lấy tóc của Hoàng Đình Đình, lôi con bé ra khỏi chổ ngồi!
Hoàng Đình Đình cả kinh kêu lên: Anh muốn làm gì! Buông ra!
Đổng Học Bân vung tay lên, tát cái bốp lên mặt của Hoàng Đình Đình!
A! Hoàng Đình Đình quả thật không thể tin được!
Đổng Học Bân nhìn cô ấy nói: Mày là đánh Thiến Thiến như thế phải không? Đánh bao nhiêu cái? Hả?
Hoàng Đình Đình kinh sợ, mắng, Mẹ mày...
Bốp! Đổng Học Bân lại vung tay tát vào nửa bên mặt của con bé, Hoàng Thế Trung không giáo dục đứa nhỏ! Vậy tôi thay hắn giáo dục!
Hoàng Đình Đình bị đánh ngã mặt đất, nước mắt đều bị đánh ra, Mày! Mày biết ba tao là ai ?
Tao quản ba mày là ai! Đổng Học Bân nói: Cho dù mày là đứa nhỏ của Lương Thành Bằng! Tao con mẹ nó cũng đánh!
Lương Thành Bằng là ai, học sinh bên cạnh rất nhiều người không biết, nhưng chủ nhiệm lớp nằm trên mặt đất biết, đó là cục trưởng cục công an huyện Duyên Đài!
Nghe lời này, chủ nhiệm lớp họ Lý trong lòng cũng mát lạnh!
Đụng phải thứ dữ rồi!
Nhất Trung huyện.
Đổng Học Bân kéo Ngu Thiến Thiến giận tức tới trường.
Một người thầy ôm văn kiện đi tới trước mặt, thấy thế chau mày, sau khi nhìn bọn họ thì thấy tình huống không thích hợp, quay đầu lại nhìn vài lần mới đi. Mẹ của Đổng Học Bân trước cũng ở chỗ này làm việc, bất quá Đổng Học Bân chưa từng tới đón mẹ già, cùng lắm là đón tại cổng, tiểu Thiến Thiến tan học hay đến trường phần lớn cũng là Ngu Mỹ Hà đưa đón, cho nên bên này không mấy ai nhận thức Đổng Học Bân.
Cầu thang.
Đổng Học Bân nghiêm mặt hỏi:, Lớp sơ nhị ở đâu?
Tại tầng hai. Ngu Thiến Thiến đều khóc sưng cả mũi, nhưng coi như tìm được chổ dựa, nắm tay của Đổng Học Bân không chịu buông, Bọn họ còn đang học.
Học?
Học cái con mẹ tụi mày!
Đi! Đổng Học Bân bước đi lên lầu.
Ngu Thiến Thiến theo sát, có chút sợ.
Tầng hai.
Phòng học sơ nhị.
Một người thầy giáo hơn ba mươi tuổi đang ở bục giảng trên cầm một cuốn ngữ văn giảng bài, gã cũng là chủ nhiệm lớp này Mọi người, sau tháng ba này sẽ đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp, và chúng ta cũng bắt đầu ôn tập ngay từ đầu tháng ba, bất quá sách vở còn chưa phát xuống, mọi người cần phải chuẩn bị, cái này cũng là vì sớm hoàn thành chương trình học đầu tháng ba tiến vào giai đoạn ôn tập chuẩn bị, nên nhất định nghe giảng, không được bỏ bê, được rồi, vậy tôi tiếp tục nói về bài học ngày hôm nay, thời kì Tống Đường...
Gã chủ nhiệm đứng ở trên mặt nói không dứt, phần lớn học sinh phía dưới đều chăm chú nghe, nhưng có mấy người ngoại lệ, chính là mấy người Hoàng Đình Đình.
Lỗi tử, hai người đang làm gì thế? Hoàng Đình Đình thấp giọng hỏi.
Xem clip, là con nhỏ sáng sớm chúng ta đánh. Lỗi tử cười liên tục.
Tiểu Phàm chen vào nói nói: Tôi đăng clip lên mạng rồi, như vậy mới hấp dẫn.
Đăng lên đâu vậy? Hoàng Đình Đình hăng hái nói, Cho tôi xem cho tôi xem!
Tiểu Phàm nói:, Ở phòng làm việc chủ nhiệm lớp chúng ta, tôi nói Đình Đình tiểu thư muốn lên mạng tra một chút tư liệu, chủ nhiệm lớp không nói hai lời đem máy tính cho tôi mượn.
Hoàng Đình Đình nói: Trong clip các người có kêu tên của tôi phải không ? Sao chưa xoá đi?
Ặc, cái này tôi quên mất, không có việc gì chứ?
Gọi Đình Đình được rồi. Hoàng Đình Đình nghĩ cũng sẽ không có chuyện gì, vui cười nói: Dù sao cũng không lộ mặt, trong clip nhìn cũng không rõ ràng, không có việc gì.
Nè nè, các người nhìn Ngu Thiến Thiến khóc.”
Ha ha ha, xem bao nhiêu lần cũng thấy thú vị, lần tới sẽ giáo dục nó tiếp!
Con quỷ cái đó sắp tốt nghiệp rồi, không bằng trưa nay kêu nó đến đây đi. Hoàng Đình Đình ghen ghét nói: Chúng ta thi đấu bóng rổ, xem ai ném trúng mặt nó nhiều nhất. Ngu Thiến Thiến đẹp hơn con bé này nhiều lắm, cho nên cũng không biết vì sao, Hoàng Đình Đình nhìn là thấy không vừa mắt.
Được đấy được đấy!
Bằng không cỡi hết đồ của nó ra để chúng ta ném! Như vậy mới đã ghiền!
Đúng vậy! Hoàng Đình Đình cũng cười, Lần này cũng ghi hình lại! Đem mấy cái đó đăng lên mạng hết! Tôi xem sau này nó làm sao gặp người! Hì hì!
Tiếng nói của mấy người này cũng không lớn, nhưng dưới tình huống tất cả mọi người chăm chú nghe giảng, cái âm điệu này cũng không nhỏ, rất nhiều người nghe thấy, bên trong bao gồm cả chủ nhiệm lớp trên bục giảng. Bất quá mọi người sớm thành thói quen rồi, từ khi Hoàng Đình Đình chuyển trường đến đây, thì liền kết bạn với Lỗi tử Tiểu Phàm và mấy tên côn đồ trong trường học, ăn hiếp bạn học, tranh cãi với giáo viên, không học hành gì cả. Các học sinh phần lớn giận mà không dám nói gì, có vài người cũng đi nói với chủ nhiệm lớp, cũng không được cái gì, Hoàng Đình Đình bọn họ làm sao, thầy cô cũng không quản.
Ở trên bục, chủ nhiệm lớp giống như không nghe thấy Hoàng Đình Đình bọn họ nói chuyện, cầm sách giáo khoa chậm rãi mà nói, mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hoàng Đình Đình là con gái của cục trưởng cục giáo dục Hoàng Thế Trung huyện Duyên Đài.
Chuyện này, trong trường học không ai không biết. Cục giáo dục quản trường học, trường học quản thầy cô, thầy cô quản học sinh, cho nên dưới sự quản lý này, Hoàng Đình Đình người nhà lãnh đạo tại Nhất Trung huyện trở thành một phần tử tương đối đặc thù, các bạn học không dám chọc con bé, các thầy cô không muốn chọc vào, Hoàng Thế Trung Hoàng cục trưởng mới tiền nhiệm, không có thầy cô nào nguyện ý đắc tội cục trưởng mới tới này.
Mọi người chăm chú ghi lại. Chủ nhiệm lớp viết viết trên bảng đen, chỉ cần Hoàng Đình Đình bọn họ không quá phận, ngay cả điểm danh phê bình gã cũng không làm.
Nhưng đúng lúc này, rầm một tiếng, cánh cửa phòng học bị người từ bên ngoài đẩy ra!
Hình như là đá văng đi, âm thanh cực lớn, đem tất cả mọi người trong phòng học giật mình một cái!
Đổng Học Bân bình tĩnh đứng ở bên ngoài, tay phải kéo Ngu Thiến Thiến, đi nhanh vào phòng học, đem cánh cửa đóng lại cái rầm Người nào? Chỉ cho chú!
Ngu Thiến Thiến khẩn trương nhìn trong phòng học, vội vàng cúi đầu, cuối cùng gom góp đủ dũng khí ngẩng đầu, đưa tay, chỉ chỉ Hoàng Đình Đình, Lỗi tử và Tiểu Phàm ba người ngồi ở gần cuối lớp, lau mũi thấp giọng nói: Chính là bọn họ.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày, Còn đang trong giờ học! Các người làm gì thế!
Đổng Học Bân không thèm quan tâm đến gã, ánh mắt rơi vào trên mặt ba học sinh!
Em là người của lớp nào? Chủ nhiệm lớp căm tức nhìn Ngu Thiến Thiến, lại nói với Đổng Học Bân “Anh là người nhà học sinh? Lập tức đi ra ngoài cho tôi! Không nên làm ảnh hưởng giờ học!
Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn về phía gã Học cái con mẹ nhà ông! Đứa nhỏ nhà tôi là để cho học sinh các người đánh à! Các người còn muốn học?
Anh có thái độ gì thế? La hét cái gì? Chủ nhiệm lớp trừng mắt, Đây là trường học!
Đổng Học Bân vừa nghe, giận dữ cười nói: Trường học? Ông còn biết đây là trường học à? Tôi đưa đứa nhỏ nhà chúng tôi tới đến trường! Là tới lớp học tri thức! Không phải đưa tới làm bao cát! Ông là ai? Chủ nhiệm lớp sơ nhị? Ông con mẹ mẹ nó giáo dục học sinh sao? Hả? Học sinh ông năm lần bảy lượt khi dễ đứa nhỏ nhà chúng tôi! Ông con mẹ nó làm chủ nhiệm lớp không nhìn thấy sao? Ông bị đui rồi hả!
Đổng Học Bân đá cánh cửa tiến vào là chửi mắng một trận, khí thế hung hãn làm tất cả học sinh đều bị hết hồn!
Chủ nhiệm lớp cũng không chấp nhất, người nhà học sinh không nói lý gã thấy nhiều rồi, huống chi vừa rồi gã thấy Ngu Thiến Thiến chỉ chính là con gái của Hoàng Thế Trung cục trưởng, đương nhiên không thể không quản, chỉ vào Đổng Học Bân quát : Lập lại lần nữa! Lập tức đi ra ngoài cho tôi! Đây không phải chổ cho anh dương oai!
Học sinh của ông đánh đứa nhỏ nhà tôi, ông hỏi cũng không hỏi ngược lại còn đuổi chúng tôi?
Tôi *^&%*#$% nhà ông!
Đổng Học Bân từ trước đến nay khi nổi giận lên đều là một người lục thân không nhận, lúc này đâu còn quản nhiều như vậy, mặc kệ con mẹ đối phương là ai, dưới sự kinh ngạc của mọi người giơ chân lên hung hăng đá vào bụng của chủ nhiệm lớp, một cước đá gã bay đi ra ngoài, văng tới bục giảng, cái bục gỗ nhất thời phát ra tiếng răng rắc một tiếng, phía sau lưng của chủ nhiệm lớp bị đập, kêu thảm thiết lên!
A!
Thầy Lý!
Đánh người rồi! Đánh người rồi!
Cảnh tượng có chút lộn xộn!
Lỗi tử và Tiểu Phàm liếc nhau, Hoàng Đình Đình cũng ngơ ngác, người này là ai?
Ngu Thiến Thiến cũng ngơ ngác đứng ở tại chỗ đó, không ngờ rằng chú lại có thể ra tay đánh thầy giáo!
Chủ nhiệm lớp ôm bụng, run tay chỉ vào Đổng Học Bân, Anh dám đánh người?
Ai biết cái này cũng chưa xong, Đổng Học Bân lại một bước tiến lên, tung một cước đá vào trên người gã, Tôi con mẹ nó là đánh ông đấy!
Chủ nhiệm lớp rốt cục sợ rồi, kêu thảm ôm bụng liên tục kêu đau, gã đã bị người nhà học sinh hung hăng rồi, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua hung hăng như thế!
Thật ra chuyện này Đổng Học Bân thấy rất rõ ràng, đứa nhỏ không hiểu chuyện, ông con mẹ nó thân là chủ nhiệm lớp, thân là người trưởng thành, chẳng lẽ còn không hiểu chuyện? Hành vi của Hoàng Đình Đình bọn họ tại trường học chủ nhiệm lớp không có khả năng không nhìn thấy, không có khả năng không rõ ràng, nhưng ông xử lý như thế nào? Ông chẳng quan tâm, cũng là có ý định dung túng, là trợ Trụ vi ngược! Hoàng Đình Đình bọn họ đi tới một bước hôm nay! Tuyệt đối là do chủ nhiệm lớp phóng túng! Vậy Đổng Học Bân còn có thể tha cho gã? Dẫm lên đứa nhỏ nhà tôi để nịnh bợ con gái cục trưởng cục giáo dục? Ông con mẹ nó nghĩ thật đẹp!
Chú! Ngu Thiến Thiến nóng nảy, lại muốn khóc.
Đổng Học Bân sờ sờ đầu của cô bé, Không có việc gì, không sợ, ngày hôm nay chú sẽ đòi cho con một công đạo, đứa nhỏ nhà chú! Không phải ai con mẹ nó muốn khi dễ là có thể khi dễ! Cả đám chó mù mắt!
Nghe vậy, Ngu Thiến Thiến trong lòng yên tâm, ánh mắt cũng dần dần bình thản xuống, không còn sợ.
Chủ nhiệm lớp bị đánh, các học sinh đều kinh hoàng rời khỏi chỗ ngồi, lui ra đằng sau.
Chỉ có Hoàng Đình Đình mấy người ngồi ở chỗ kia không di chuyển, con bé quay sang cười nhạo Ngu Thiến Thiến nói: Ồ, còn kêu người nhà đến à? Có bản lĩnh lắm!
Ngu Thiến Thiến cúi đầu, cắn môi.
Đổng Học Bân vừa nhìn nở nụ cười, Là mày đánh đứa nhỏ nhà tao?
Hoàng Đình Đình không sợ hãi nói: Là tôi, làm sao?
Gật đầu, Đổng Học Bân từng bước đi qua.
Hoàng Đình Đình lạnh lùng nhìn hắn cảnh cáo Tôi nói cho anh biết! Nếu như anh dám đụng vào một sợi tóc của tôi! Có tin tôi cho đứa nhỏ nhà anh không đi học được tại huyện Duyên Đài hay không! Tôi cho cô ấy...
Không đợi con bé nói xong, Đổng Học Bân đi tới chụp lấy tóc của Hoàng Đình Đình, lôi con bé ra khỏi chổ ngồi!
Hoàng Đình Đình cả kinh kêu lên: Anh muốn làm gì! Buông ra!
Đổng Học Bân vung tay lên, tát cái bốp lên mặt của Hoàng Đình Đình!
A! Hoàng Đình Đình quả thật không thể tin được!
Đổng Học Bân nhìn cô ấy nói: Mày là đánh Thiến Thiến như thế phải không? Đánh bao nhiêu cái? Hả?
Hoàng Đình Đình kinh sợ, mắng, Mẹ mày...
Bốp! Đổng Học Bân lại vung tay tát vào nửa bên mặt của con bé, Hoàng Thế Trung không giáo dục đứa nhỏ! Vậy tôi thay hắn giáo dục!
Hoàng Đình Đình bị đánh ngã mặt đất, nước mắt đều bị đánh ra, Mày! Mày biết ba tao là ai ?
Tao quản ba mày là ai! Đổng Học Bân nói: Cho dù mày là đứa nhỏ của Lương Thành Bằng! Tao con mẹ nó cũng đánh!
Lương Thành Bằng là ai, học sinh bên cạnh rất nhiều người không biết, nhưng chủ nhiệm lớp nằm trên mặt đất biết, đó là cục trưởng cục công an huyện Duyên Đài!
Nghe lời này, chủ nhiệm lớp họ Lý trong lòng cũng mát lạnh!
Đụng phải thứ dữ rồi!
/2031
|