Phòng làm việc hiệu trưởng.
Hoàng cục trưởng? Hiệu trưởng Nhất Trung thấy ông ta không nói lời nào, kêu ông ta một tiếng.
Hoàng Thế Trung còn có thể nói cái gì? Phía sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh!
Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan là vợ chồng?
Ngày kết hôn của hai người đã định ra?
Không phải Hoàng Thế Trung phản ứng chậm, thật sự là chuyện này khiến cho ông ta khó có thể tiếp nhận, Tuệ Lan huyện trưởng ông ta gặp qua, là một phụ nữ thành thục đặc biệt mê người, cho dù đánh chết Hoàng Thế Trung cũng trăm triệu lần không ngờ, Tạ Tuệ Lan lại có thể là người yêu của Đổng Học Bân, cái này còn khó tin hơn so với nghe được con gái bị đuổi học, nhưng hiệu trưởng Nhất Trung không có khả năng vô duyên vô cớ nói lời này, hiển nhiên đây là sự thật, khiến cho Hoàng Thế Trung phải tin.
Tiêu rồi!
Tiêu thật rồi!
Hoàng Thế Trung hiện tại mới biết được mình đang so với ai, hiện tại mới muốn rõ ràng thái độ của những người đó đối với Đổng Học Bân, hiện tại mới rõ ràng mình có bao nhiêu ngốc.
Cảnh sát nhân dân không dám bắt Đổng Học Bân? Đẩy đẩy muốn bọn họ lén giải quyết? Cảnh sát trong cục không dám động Đổng Học Bân? Mặc dù điều tra rõ chứng cứ cũng thu đội rút người? Hèn chi! Đổng Học Bân là chồng sắp cưới của Tuệ Lan huyện trưởng! Cho bọn họ ăn gan báo, bọn họ cũng không dám bắt người! Nếu như bắt Đổng Học Bân, vậy chẳng khác nào là theo Tuệ Lan huyện trưởng lên võ đài! Giống như là tát vào mặt của Tuệ Lan huyện trưởng!
Hoàng Thế Trung lúc này mới biết được, hung hăng vỗ ót một cái.
Không xong rồi!
Ông thật không nghĩ tới sẽ có loại sự tình này, quả thật là trời giáng tai họa bất ngờ!
Hoàng Thế Trung tâm lạnh lại, có thể làm đến vị trí bây giờ, Hoàng Thế Trung tuy rằng hơi lớn tuổi một ít, trên chính trị cũng bình thường một ít, nhưng ông cũng không ngốc, thật sự là bị chuyện Đổng Học Bân đánh con gái mình làm cho mất đi lý trí, một lòng nghĩ muốn cho Đổng Học Bân chút giáo huấn, cho nên hiệu trưởng Nhất Trung trước đó nhắc nhở, thái độ của đám cảnh sát lúc trước, đều bị Hoàng Thế Trung trong lúc vô tình quên mất, ông căn bản không coi ra gì, thầm nghĩ Đổng Học Bân là một cán bộ đã điều nhiệm không có năng lực quá lớn lượng, ai ngờ người ta biến hóa nhanh chóng, thành người yêu của Tuệ Lan huyện trưởng.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Cái này không phải đưa đầu vào miệng cọp sao?
Hiệu trưởng Nhất Trung thấy sắc mặt ông ta âm trầm biến ảo, cũng biết Hoàng cục trưởng rõ ràng nặng nhẹ, thở dài, trong lòng nói ngài lúc trước làm gì, một cục trưởng cục giáo dục mới tiền nhiệm không biết trời cao đất rộng? Không coi ai ra gì, tự cho là đúng, đây đều là tối kỵ trên quan trường, nếu như ông sớm lưu tâm điều tra ôn thần, hiện tại cũng không có nhiều chuyện như vậy, tự làm bậy không thể sống, hiện tại sợ là có chút muộn rồi.
Ôn thần là ai?
Căn bản là là một người không nói lý!
Đắc tội hắn? Không phải ăn no dư năng lượng sao!
Chờ hiệu trưởng Nhất Trung đi, Hoàng Thế Trung lập tức gọi mấy cú điện thoại, hỏi thăm một chút vấn đề của Đổng Học Bân.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ . . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Kết quả khiến cho Hoàng Thế Trung suýt nữa từ trên lầu nhảy xuống, thì ra Đổng Học Bân không chỉ có chỉ có quan hệ cùng Tuệ Lan huyện trưởng, phó bí thư huyện ủy Tào Húc Bằng, bí thư ủy ban kỷ luật Đoạn Chính An, thường ủy phó huyện trưởng Canh Ngọc Siêu, bộ trưởng bộ vũ trang Hùng Chí Dũng, vài thường ủy huyện ủy đều có quan hệ quá gần với hắn, lãnh đạo cao tầng như vậy, cán bộ trung tầng thì càng không cần phải nói, Đổng Học Bân hiện tại ở trong cục công an và cục chiêu thương còn có lực ảnh hưởng cực lớn, hơn nữa lúc nhậm chức tại huyện Duyên Đài, danh tiếng của Đổng Học Bân không nhỏ hơn so với Tuệ Lan huyện trưởng, hắn không chỉ đấu đá cùng bí thư huyện uỷ Hướng Đạo Phát, còn đại sát bốn phương làm rớt không ít cán bộ, còn được người ta tặng cho danh hiệu Ôn thần , đất đá không đè chết hắn, đạn bắn không chết hắn, ngay cả máy bay gặp rủi ro, trăm hành khách và nhân viên toàn bộ gặp nạn, cuối cùng chỉ có một mình Đổng Học Bân sống sót, lực uy hiếp của Đổng Học Bân tại huyện Duyên Đài cao tới một mức độ đáng sợ. Ngay cả Hướng Đạo Phát đều bị hắn làm cho không chịu nổi, chủ động đi quan hệ đem Đổng Học Bân đổi đi tới khu vực thành thị, càng đừng nói những người khác, vài cán bộ có chút mâu thuẫn cùng Đổng Học Bân, nhìn thấy hắn đều ẩn trốn.
Cái này là một ôn thần!
Ai cũng đều không muốn trêu chọc!
Hèn chi, hèn chi. . .
Hoàng Thế Trung trong lòng lạnh lẽo, ông biết đã đụng phải thiết bản, nhưng ông không cam lòng, thật sự không cam lòng, mặt của Hoàng Đình Đình bị Đổng Học Bân đánh sưng lên, từ nhỏ đến lớn, Hoàng Thế Trung chưa từng đánh qua con gái một lần, cái khẩu khí này ông nuốt không xuống được.
Không được, phải làm.
Hoàng Thế Trung dù sao cũng lớn tuổi, muốn mặt mũi, chuyện này khiến cho ông quá mất mặt, nếu như nén giận như thế, sau này ông làm sao ngẩng đầu lên? Nghĩ tới đây, hận ý của Hoàng Thế Trung đối với Đổng Học Bân càng đậm, con gái bị đánh, bị đuổi học, đây chính là phải ghi lại trong hồ sơ, cho dù ông đi qua quan hệ tìm một trường học cho Đình Đình, vậy ảnh hưởng cũng có, xoá cũng không xoá được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng Thế Trung nghĩ tới bí thư huyện uỷ Hướng Đạo Phát.
Từ tin đồn cho thấy, Hướng bí thư cũng không có một chút hảo cảm đối với Đổng Học Bân, Đổng Học Bân còn đánh qua người thân của ông ta, tát qua mặt mũi của Hướng bí thư, nếu như bây giờ mình dựa qua, Hướng bí thư có thể giúp mình hay không? Bí thư huyện uỷ lớn hơn huyện trưởng, nếu như trong huyện không ai có thể giải vây cho Hoàng Thế Trung, xoá bỏ đuổi học của Đình Đình, vậy cũng chỉ có Hướng bí thư. Nói làm liền làm, cũng may lúc vừa tiền nhiệm, Hoàng Thế Trung đã đặc biệt bái phỏng qua bí thư huyện uỷ, cũng biểu đạt ý tứ của mình, cho nên gọi cú điện thoại này cũng tương đối dễ dàng.
Hoàng Thế Trung gọi điện thoại cho phòng làm việc Hướng bí thư.
Điện thoại thông, tiếp điện thoại chính là thư ký Chu Tuấn của Hướng bí thư, A lô, xin chào.
Thư ký Chu, tôi là cục giáo dục Hoàng Thế Trung. Hoàng Thế Trung ngữ khí rất cung kính.
À, Hoàng cục trưởng, xin chào.
Tôi muốn tìm Hướng bí thư một chút, không biết. . .
Hướng bí thư à. . . Giọng của thư ký Chu liền thay đổi, Hướng bí thư đang phê văn kiện, có chuyện gì sao? Tôi chuyển đạt cho ông?
Là như thế này. Hoàng Thế Trung đem chuyện con gái bị đánh ra kể khổ, kiện Đổng Học Bân một chút.
Nhưng chuyện này được truyền khắp trong cơ quan nhà nước từ lâu rồi, Chu Tuấn làm sao không biết? Chờ Hoàng Thế Trung nói xong, thư ký Chu liền đáp một tiếng có lệ, nói hắn sẽ báo cáo với Hướng bí thư.
Cúp điện thoại, Hoàng Thế Trung ngồi ở chỗ kia chờ
Chờ điện thoại, đây là hy vọng duy nhất của ông ta.
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Thời gian lâu như vậy, văn kiện nhiều cũng nên phê xong, nhưng Hướng bí thư vẫn không có chút phản ứng.
Hoàng Thế Trung mặt trắng bệch, mệt mỏi tựa vào ghế, Hướng bí thư có thể cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của ôn thần!
Đánh giá tốt nhất đối với một người là cái gì?
Người đứng đầu và đứng thứ hai huyện từ trước đến nay đều không thể ở chung được, làm bạn trai của huyện trưởng, nhưng khiến cho bí thư huyện uỷ cũng không muốn trêu chọc, đây là khẳng định thành tích công tác tốt nhất đối với Đổng Học Bân lúc còn nhậm chức tại huyện Duyên Đài!
Bí thư huyện uỷ đều nhắm mắt làm ngơ. . .
Hoàng Thế Trung cho dù tự tin, cũng sẽ không cho rằng mình mạnh hơn so với Hướng bí thư!
Đại thế đã mất.
Hoàng Thế Trung bi phẫn cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho cục công an, huỷ bỏ báo án.
. . .
Hoàng cục trưởng? Hiệu trưởng Nhất Trung thấy ông ta không nói lời nào, kêu ông ta một tiếng.
Hoàng Thế Trung còn có thể nói cái gì? Phía sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh!
Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan là vợ chồng?
Ngày kết hôn của hai người đã định ra?
Không phải Hoàng Thế Trung phản ứng chậm, thật sự là chuyện này khiến cho ông ta khó có thể tiếp nhận, Tuệ Lan huyện trưởng ông ta gặp qua, là một phụ nữ thành thục đặc biệt mê người, cho dù đánh chết Hoàng Thế Trung cũng trăm triệu lần không ngờ, Tạ Tuệ Lan lại có thể là người yêu của Đổng Học Bân, cái này còn khó tin hơn so với nghe được con gái bị đuổi học, nhưng hiệu trưởng Nhất Trung không có khả năng vô duyên vô cớ nói lời này, hiển nhiên đây là sự thật, khiến cho Hoàng Thế Trung phải tin.
Tiêu rồi!
Tiêu thật rồi!
Hoàng Thế Trung hiện tại mới biết được mình đang so với ai, hiện tại mới muốn rõ ràng thái độ của những người đó đối với Đổng Học Bân, hiện tại mới rõ ràng mình có bao nhiêu ngốc.
Cảnh sát nhân dân không dám bắt Đổng Học Bân? Đẩy đẩy muốn bọn họ lén giải quyết? Cảnh sát trong cục không dám động Đổng Học Bân? Mặc dù điều tra rõ chứng cứ cũng thu đội rút người? Hèn chi! Đổng Học Bân là chồng sắp cưới của Tuệ Lan huyện trưởng! Cho bọn họ ăn gan báo, bọn họ cũng không dám bắt người! Nếu như bắt Đổng Học Bân, vậy chẳng khác nào là theo Tuệ Lan huyện trưởng lên võ đài! Giống như là tát vào mặt của Tuệ Lan huyện trưởng!
Hoàng Thế Trung lúc này mới biết được, hung hăng vỗ ót một cái.
Không xong rồi!
Ông thật không nghĩ tới sẽ có loại sự tình này, quả thật là trời giáng tai họa bất ngờ!
Hoàng Thế Trung tâm lạnh lại, có thể làm đến vị trí bây giờ, Hoàng Thế Trung tuy rằng hơi lớn tuổi một ít, trên chính trị cũng bình thường một ít, nhưng ông cũng không ngốc, thật sự là bị chuyện Đổng Học Bân đánh con gái mình làm cho mất đi lý trí, một lòng nghĩ muốn cho Đổng Học Bân chút giáo huấn, cho nên hiệu trưởng Nhất Trung trước đó nhắc nhở, thái độ của đám cảnh sát lúc trước, đều bị Hoàng Thế Trung trong lúc vô tình quên mất, ông căn bản không coi ra gì, thầm nghĩ Đổng Học Bân là một cán bộ đã điều nhiệm không có năng lực quá lớn lượng, ai ngờ người ta biến hóa nhanh chóng, thành người yêu của Tuệ Lan huyện trưởng.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Cái này không phải đưa đầu vào miệng cọp sao?
Hiệu trưởng Nhất Trung thấy sắc mặt ông ta âm trầm biến ảo, cũng biết Hoàng cục trưởng rõ ràng nặng nhẹ, thở dài, trong lòng nói ngài lúc trước làm gì, một cục trưởng cục giáo dục mới tiền nhiệm không biết trời cao đất rộng? Không coi ai ra gì, tự cho là đúng, đây đều là tối kỵ trên quan trường, nếu như ông sớm lưu tâm điều tra ôn thần, hiện tại cũng không có nhiều chuyện như vậy, tự làm bậy không thể sống, hiện tại sợ là có chút muộn rồi.
Ôn thần là ai?
Căn bản là là một người không nói lý!
Đắc tội hắn? Không phải ăn no dư năng lượng sao!
Chờ hiệu trưởng Nhất Trung đi, Hoàng Thế Trung lập tức gọi mấy cú điện thoại, hỏi thăm một chút vấn đề của Đổng Học Bân.
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ . . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Kết quả khiến cho Hoàng Thế Trung suýt nữa từ trên lầu nhảy xuống, thì ra Đổng Học Bân không chỉ có chỉ có quan hệ cùng Tuệ Lan huyện trưởng, phó bí thư huyện ủy Tào Húc Bằng, bí thư ủy ban kỷ luật Đoạn Chính An, thường ủy phó huyện trưởng Canh Ngọc Siêu, bộ trưởng bộ vũ trang Hùng Chí Dũng, vài thường ủy huyện ủy đều có quan hệ quá gần với hắn, lãnh đạo cao tầng như vậy, cán bộ trung tầng thì càng không cần phải nói, Đổng Học Bân hiện tại ở trong cục công an và cục chiêu thương còn có lực ảnh hưởng cực lớn, hơn nữa lúc nhậm chức tại huyện Duyên Đài, danh tiếng của Đổng Học Bân không nhỏ hơn so với Tuệ Lan huyện trưởng, hắn không chỉ đấu đá cùng bí thư huyện uỷ Hướng Đạo Phát, còn đại sát bốn phương làm rớt không ít cán bộ, còn được người ta tặng cho danh hiệu Ôn thần , đất đá không đè chết hắn, đạn bắn không chết hắn, ngay cả máy bay gặp rủi ro, trăm hành khách và nhân viên toàn bộ gặp nạn, cuối cùng chỉ có một mình Đổng Học Bân sống sót, lực uy hiếp của Đổng Học Bân tại huyện Duyên Đài cao tới một mức độ đáng sợ. Ngay cả Hướng Đạo Phát đều bị hắn làm cho không chịu nổi, chủ động đi quan hệ đem Đổng Học Bân đổi đi tới khu vực thành thị, càng đừng nói những người khác, vài cán bộ có chút mâu thuẫn cùng Đổng Học Bân, nhìn thấy hắn đều ẩn trốn.
Cái này là một ôn thần!
Ai cũng đều không muốn trêu chọc!
Hèn chi, hèn chi. . .
Hoàng Thế Trung trong lòng lạnh lẽo, ông biết đã đụng phải thiết bản, nhưng ông không cam lòng, thật sự không cam lòng, mặt của Hoàng Đình Đình bị Đổng Học Bân đánh sưng lên, từ nhỏ đến lớn, Hoàng Thế Trung chưa từng đánh qua con gái một lần, cái khẩu khí này ông nuốt không xuống được.
Không được, phải làm.
Hoàng Thế Trung dù sao cũng lớn tuổi, muốn mặt mũi, chuyện này khiến cho ông quá mất mặt, nếu như nén giận như thế, sau này ông làm sao ngẩng đầu lên? Nghĩ tới đây, hận ý của Hoàng Thế Trung đối với Đổng Học Bân càng đậm, con gái bị đánh, bị đuổi học, đây chính là phải ghi lại trong hồ sơ, cho dù ông đi qua quan hệ tìm một trường học cho Đình Đình, vậy ảnh hưởng cũng có, xoá cũng không xoá được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng Thế Trung nghĩ tới bí thư huyện uỷ Hướng Đạo Phát.
Từ tin đồn cho thấy, Hướng bí thư cũng không có một chút hảo cảm đối với Đổng Học Bân, Đổng Học Bân còn đánh qua người thân của ông ta, tát qua mặt mũi của Hướng bí thư, nếu như bây giờ mình dựa qua, Hướng bí thư có thể giúp mình hay không? Bí thư huyện uỷ lớn hơn huyện trưởng, nếu như trong huyện không ai có thể giải vây cho Hoàng Thế Trung, xoá bỏ đuổi học của Đình Đình, vậy cũng chỉ có Hướng bí thư. Nói làm liền làm, cũng may lúc vừa tiền nhiệm, Hoàng Thế Trung đã đặc biệt bái phỏng qua bí thư huyện uỷ, cũng biểu đạt ý tứ của mình, cho nên gọi cú điện thoại này cũng tương đối dễ dàng.
Hoàng Thế Trung gọi điện thoại cho phòng làm việc Hướng bí thư.
Điện thoại thông, tiếp điện thoại chính là thư ký Chu Tuấn của Hướng bí thư, A lô, xin chào.
Thư ký Chu, tôi là cục giáo dục Hoàng Thế Trung. Hoàng Thế Trung ngữ khí rất cung kính.
À, Hoàng cục trưởng, xin chào.
Tôi muốn tìm Hướng bí thư một chút, không biết. . .
Hướng bí thư à. . . Giọng của thư ký Chu liền thay đổi, Hướng bí thư đang phê văn kiện, có chuyện gì sao? Tôi chuyển đạt cho ông?
Là như thế này. Hoàng Thế Trung đem chuyện con gái bị đánh ra kể khổ, kiện Đổng Học Bân một chút.
Nhưng chuyện này được truyền khắp trong cơ quan nhà nước từ lâu rồi, Chu Tuấn làm sao không biết? Chờ Hoàng Thế Trung nói xong, thư ký Chu liền đáp một tiếng có lệ, nói hắn sẽ báo cáo với Hướng bí thư.
Cúp điện thoại, Hoàng Thế Trung ngồi ở chỗ kia chờ
Chờ điện thoại, đây là hy vọng duy nhất của ông ta.
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Thời gian lâu như vậy, văn kiện nhiều cũng nên phê xong, nhưng Hướng bí thư vẫn không có chút phản ứng.
Hoàng Thế Trung mặt trắng bệch, mệt mỏi tựa vào ghế, Hướng bí thư có thể cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của ôn thần!
Đánh giá tốt nhất đối với một người là cái gì?
Người đứng đầu và đứng thứ hai huyện từ trước đến nay đều không thể ở chung được, làm bạn trai của huyện trưởng, nhưng khiến cho bí thư huyện uỷ cũng không muốn trêu chọc, đây là khẳng định thành tích công tác tốt nhất đối với Đổng Học Bân lúc còn nhậm chức tại huyện Duyên Đài!
Bí thư huyện uỷ đều nhắm mắt làm ngơ. . .
Hoàng Thế Trung cho dù tự tin, cũng sẽ không cho rằng mình mạnh hơn so với Hướng bí thư!
Đại thế đã mất.
Hoàng Thế Trung bi phẫn cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho cục công an, huỷ bỏ báo án.
. . .
/2031
|