Buổi trưa.
Nhà Vương An Thạch.
Cơm chín, Nghiêm phu nhân và Vương Ngọc Linh bưng đồ ăn đi ra, bày ra trên bàn.
Tiểu Đổng, cùng nhau ăn đi. Nghiêm phu nhân khách khí một câu.
Đổng Học Bân vội hỏi: Không được không được, cảm ơn Nghiêm phu nhân, lúc tới tôi đã ăn rồi.
Đặt đũa xuống, Vương Ngọc Linh nhiệt tình nói: Ăn thêm một chút đi chủ nhiệm, món cà chua là tôi làm, ngài nếm thử.
Vương An Thạch không khuyên hắn, ngồi xuống ghế sô pha chậm rãi uống trà.
Đổng Học Bân thật ra chưa ăn cơm, bụng đang rất đói, bất quá vẫn uyển chuyển từ chối ý tốt của Vương Ngọc Linh, hắn biết mình không được Nghiêm phu nhân thậm chí Vương An Thạch hoan nghênh, đương nhiên không dám lỗ mãng, cũng nhìn ra được Nghiêm phu nhân nói chính là khách khí mà thôi, nếu như thật sự ngồi xuống ăn, vậy liền có chút được một tấc lại muốn tiến một thước. Nhưng mà từ nãy đến giờ, Đổng Học Bân cũng tiến đến được năm sáu phút rồi, chuyện nên nói đều đã nói, bây giờ cả nhà người ta ăn, lẽ ra Đổng Học Bân cũng nên rời đi, chút ánh mắt ấy hắn không phải không có, nhưng mà, trong lòng có suy nghĩ nên Đổng Học Bân cũng không đi, mà nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ một chút.
Nghiêm phu nhân nhìn Đổng Học Bân một chút, sau đó, rơi xuống trên người chồng, Lão Vương, ăn cơm đi.
Uống xong ly trà này. Vương An Thạch đưa tay ôm bụng, giống như là còn khó chịu, Các người ăn trước đi.
Vương Ngọc Linh thấy thế, cũng không có tâm tình ăn, Chú, nếu không đi bệnh viện nhìn, không được thì nằm viện, truyền dịch điều dưỡng.
Vương An Thạch khoát khoát tay, miễn cưỡng cười nói: Không có việc gì, còn chịu đựng được.
Nghiêm phu nhân thở dài một tiếng, gắp một ngụm đồ ăn nuốt xuống, cũng là vô vị, không muốn ăn.
Nhìn qua cũng là bệnh viêm ruột thừa, rất bình thường, giải phẫu một chút là tốt rồi, nhưng bên trong còn có bệnh tiểu đường, cái này xử lý không tốt, nếu như mù quáng đi bệnh viện phẫu thuật, chỉ cần không tốt có thể xảy ra nguy hiểm tính mạng, Nghiêm phu nhân và người trong nhà hai ngày nay cũng đau đầu chuyện này, thậm chí có chút lo lắng hãi hùng, mà nếu tiếp tục trị liệu cũng không phải biện pháp, đau đớn khó nhịn không nói, Vương An Thạch là bí thư khu ủy, mỗi ngày phải xử lý chuyện rất nhiều, vì vậy bệnh ảnh hưởng đến con đường làm quan cũng không chừng.
Bầu không khí trong phòng bị kiềm hãm.
Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, bỗng nhiên chen vào nói, An Thạch bí thư, Nghiêm phu nhân, tôi có một biện pháp.
Ơ? Nghiêm phu nhân và Vương An Thạch nhìn về phía hắn.
Đổng Học Bân nói: Để cho tôi thử xem, nói không chừng có thể trị được bệnh của An Thạch bí thư.
Nghiêm phu nhân sửng sốt, Cậu?
Vương Ngọc Linh ngạc nhiên nói: Chủ nhiệm, ngài biết chữa bệnh?
Học Bân cũng bất chấp khiêm tốn, đem lý do thoái thác cùng Từ Yến ra, Có một lão trung y, tôi học qua xoa bóp trung y của ông ta rất lâu, cũng coi như xuất sư, xoa bóp nói ra chỉ là ấn huyệt vị, không cần dùng dao kéo, thích hợp tình huống hiện tại của An Thạch bí thư, ừm, ngài cũng thấy xoa bóp trung y, thật ra nguyên lý cũng kích phát sức chống cự của cơ thể người khiến cho bệnh tật tự động lành lại, cũng là một loại trị liệu.
Nghiêm phu nhân nhìn nhìn hắn, Cậu có nắm chắc?
Đổng Học Bân vừa muốn nói có, Vương An Thạch ngắt lời nói: Thôi khỏi, hiện tại không đau giống mấy ngày trước, đã khá hơn rồi.
Đổng Học Bân nói: Thế nhưng tiếp tục như thế. . .
Chú. Vương Ngọc Linh nói: Để cho Đổng chủ nhiệm thử xem.
Vương An Thạch đứng lên, Được rồi, ăn cơm đi.
Đổng Học Bân trong lòng bất đắc dĩ, biết Vương An Thạch là không tin y thuật của mình, Tây y còn không thể nói, nhưng nói đến trung y, ấn tượng của mọi người đầu tiên đều là càng già càng tốt, tuổi càng lớn y thuật mới càng cao, Đổng Học Bân nhỏ tuổi như vậy, phỏng chừng cũng không người tin hắn biết y thuật cao minh, lí do thoái thác như thế là có chút cảm giác giả danh lừa bịp, thật ra Đổng Học Bân cũng không biết y thuật, nhưng hắn có thể trị bệnh.
Vương An Thạch đã ngồi vào trên bàn cơm cùng Nghiêm phu nhân bọn họ ăn.
Người ta không tin, Đổng Học Bân cũng không nói được cái gì nữa, An Thạch bí thư, vậy không quấy rối ngài nghỉ ngơi, tôi trở về, chúc ngài sớm ngày hồi phục.
Vương An Thạch gật đầu, Ngọc Linh, thay chú tiễn Tiểu Đổng.
Vương Ngọc Lbuông đũa đi qua.
Trong hành lang.
Đổng Học Bân cười nói: Được rồi Ngọc Linh, trở lại ăn cơm đi, không cần tiễn.
Đừng, tôi đưa ngài xuống lầu.
Hai ta còn khách khí cái gì? Quay về đi.
Hì hì, vậy được, chủ nhiệm vậy ngài đi thong thả.
Nhưng trong lúc Đổng Học Bân đi xuống cầu thang, Vương Ngọc Linh xoay người vào nhà, tiếng kêu đau trầm thấp của Vương An Thạch chợt vang lên ở trong phòng, theo đó còn có tiếng kinh hô của Nghiêm phu nhân!
Lão Vương! Ông làm sao vậy? Làm sao vậy?
A!
Ngọc Linh! Chú của con phát bệnh!
A? Vậy làm sao bây giờ?
Mau gọi xe cứu thương! Nhanh!
Được được được! Con gọi điện thoại!
Nghe tiếng, Đổng Học Bân sắc mặt biến đổi, gấp gáp xoay người chạy lên lầu, đẩy cánh cửa lại trở về nhà bí thư khu ủy, chỉ thấy Vương An Thạch ngã xuống, An Thạch bí thư nằm trên mặt đất cuộn mình lại, trên mặt đều co rút đau đớn, ôm bụng đầu đầy mồ hôi, hình dạng đau tới cực điểm. Nghiêm phu nhân hoang mang ngồi chồm hổm trên mặt đất đưa tay đỡ ông ta, gấp đến độ không được.
Nghiêm phu nhân! Tôi đến đây! Đổng Học Bân bước qua, khom lưng, đem Vương An Thạch đau đến độ nói không nên lời ôm lấy, nhẹ nhàng đặt lên trên sô pha.
Vương Ngọc Linh buông điện thoại di động, vội la lên: Thím, gọi điện thoại rồi!
Nghiêm phu nhân cầm tay của chồng nói: Lần trước phát bệnh cũng là như thế này, sau khi đưa đến bệnh viện cũng đủ cả một buổi tối, vậy phải làm sao bây giờ!
Chú. Vương Ngọc Linh nói: Ngài thế nào rồi?
Vương An Thạch cắn răng, ót đổ mồ hôi, nói không nên lời.
Nghiêm phu nhân nói: Kiên trì một chút! Xe cứu thương cũng sắp tới!
Đổng Học Bân vừa nhìn cái tình hình này, cũng là có chút không nhịn được, nhanh chóng lấy thuốc giảm đau đưa cho Nghiêm phu nhân để Vương An Thạch uống, nhưng sau khi uống thuốc vẫn không có hiệu quả giảm đau, Vương An Thạch đau đớn lấy tay ôm chặt bụng như trước, Đổng Học Bân ổn định tinh thần, bỗng nhiên mở miệng nói: Nghiêm phu nhân, để cho tôi thử xem!
Nghiêm phu nhân cũng không quá tín, Cậu được sao?
Dám chắc được! Đổng Học Bân kiên định nói.
Vương Ngọc Linh vừa nghe, cũng ở bên cạnh nói: Thím, dù sao xe cấp cứu cũng không có tới, lại không có biện pháp khác, ngài để cho Đổng chủ nhiệm thử xem! Ngài xem chú của con đau đớn kìa!
Nghiêm phu nhân cắn môi, Được, tôi cầu cậu.
Đổng Học Bân khẽ gật đầu, rất nhanh đưa tay xắn tay áo lên, chờ Nghiêm phu nhân và Vương Ngọc Linh đều lui lại mấy bước, Đổng Học Bân tới trước sô pha, hít sâu, ánh mắt rơi xuống vị trí ruột thừa của Vương An Thạch, đưa tay để trên lưng, bắt đầu nhấn xuống mấy huyệt vị phía sau lưng, trên thực tế cũng cố ý làm trò, chờ công tác chuẩn bị xong, che giấu đủ rồi, Đổng Học Bân mới híp tròng mắt, quả đấm đè ruột thừa của Vương An Thạch, lực chú ý bỗng nhiên tăng lên.
Được rồi!
REVERE!
Thời gian lui về phía sau có hiệu lực, thời gian còn thừa đã từng chút giảm xuống!
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây. . .
Ba giây. . .
Bốn giây. . .
REVERE giải trừ!
Đổng Học Bân lấy tay về, quan sát sắc mặt của Vương An Thạch một chút, trước đó lý giải thấy, Vương An Thạch là hai ngày đầu đột nhiên phát bệnh, trước đây cũng không có bệnh trạng rõ ràng, cũng không có phát hiện qua, cho nên Đổng Học Bân đem ruột thừa của Vương An Thạch lui về bốn ngày, nếu như đau đớn và bệnh chứng toàn bộ đến từ đây, như vậy An Thạch bí thư theo lý sẽ không có việc gì, bốn ngày trước ông ta còn khỏe như trâu.
Quả nhiên, dưới cái nhìn kinh ngạc của Nghiêm phu nhân và Vương Ngọc Linh, thống khổ trên mặt của Vương An Thạch hầu như biến mất trong nháy mắt, ông ta chớp mắt mấy cái, cau mày, từ trên sô pha ngồi dậy, vô thức sờ sờ bụng, hình như có chút khó tin, hình như có chút khó hiểu.
Nghiêm phu nhân vội vàng nói: Lão Vương, cảm giác thế nào?
Chú, chú … không có việc gì chứ? Vương Ngọc Linh cũng ngây ngẩn cả người.
Vương An Thạch kỳ quái nói: Không chỉ là không có việc gì, lúc không có bệnh cũng không có trạng thái tốt như vậy, hình như ruột thừa cho tới bây giờ chưa từng đau qua vậy.
Nghiêm phu nhân vui vẻ, Thật không có việc gì?
Vương An Thạch đứng dậy đi đi trong phòng, lộ ra vẻ tươi cười, Không có việc gì! Sau đó ánh mắt nhìn về phía Đổng Học Bân, nói cảm ơn: Cảm ơn Tiểu Đổng.
Nghiêm phu nhân cũng lập tức nói: Tiểu Đổng, nhờ có cậu, rất cảm ơn!
Vương An Thạch và Nghiêm phu nhân bọn họ vừa rồi chỉ là thấy Đổng Học Bân ở đàng kia nhấn, đè, nhéo này nọ, kết quả lại khiến cho mọi người không thể tin, quả thật vô cùng kì diệu, lúc này bọn họ mới là thật sự tin y thuật của Đổng Học Bân, vì trăm nghe không bằng một thấy.
Đổng Học Bân khiêm tốn nói: Ngài đừng khách khí, thủ pháp của tôi cũng là tạm thời giảm bớt một chút đau đớn, không thể nói hoàn toàn bình phục, qua vài ngày còn có thể phát bệnh, ừm, lần sau nếu như tái phát, ngài cứ gọi, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ biện pháp.
Vương An Thạch mỉm cười nói: Chỉ cần có thể bớt đau thì tốt rồi, mấy ngày này, cảm thấy không ngủ ngon được một lần.
Vương Ngọc Linh vui vẻ, Chủ nhiệm, thì ra ngài là thần y nha!
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, Không có, ngày hôm nay cũng là trùng hợp, cũng may thân thể của An Thạch bí thư thích hợp, nếu không loại bệnh này quả thật không trị tốt.
Lúc này, xe cứu thương tới.
Nghiêm phu nhân lo lắng, muốn cho chồng đến bệnh viện kiểm tra, nhưng Vương An Thạch không đi, nếu ngừng đau, hai ngày nay chưa nghỉ ngơi tốt, Vương An Thạch muốn ăn ngon một bữa, ngủ một giấc cho ngon, cho nên cho xe cứu thương và nhân viên cứu hộ trở về.
Người vừa đi, Vương An Thạch vỗ vỗ vai của Đổng Học Bân, Tới đây, cùng nhau ăn.
Đổng Học Bân khách khí nói: Ngài nếu không có việc gì, tôi cũng trở về, không quấy rối.
An Thạch bí thư nói: Dù sao cũng có nhiều đồ ăn.
Nghiêm phu nhân cũng nói: Tiểu Đổng, đừng vội đi, ăn cơm trước.
Thấy rõ như vậy, Đổng Học Bân chối từ một chút cũng không nói nhảm nữa, lúc này mới ngồi vào bàn cùng bọn họ ăn.! .
/2031
|