Một tiếng đồng hồ. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Tam tiếng đồng hồ. . .
Đổng Học Bân nghi ngờ chuyện đánh người tại trường học đã bị Nam Khởi Thần Báo đồn ra, nhưng đợi đến trưa, trong khu tạm thời cũng không có phản ứng gì, điều này làm cho Đổng Học Bân thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, số điện thoại của cục trưởng quốc an thành phố Từ Yến hiện lên trên điện thoại di động của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân đưa tay tiếp A lô, chị Từ.
Từ Yến cười nói: Vừa rồi ngẫu nhiên xem báo, tên nhóc cậu lại gây chuyện?
. . . Thật sự là có nguyên nhân. Đổng Học Bân hít vào nói: Một trong mấy người học sinh của huyện Duyên Đài đánh con gái nuôi của tôi, còn bắt đứa nhỏ của tôi quỳ xuống sủa như chó, cái này làm sao tôi nhịn được? Giáo huấn bọn họ, kết quả Nam Khởi Thần Báo hình như cũng nghe phong phanh, căn bản không nói tiền căn hậu quả mà lại viết loạn, rõ ràng muốn hãm hại tôi, ngay cả tính khách quan cũng không nói, cái đám cháu trai này! Tôi ỷ thế hiếp người đánh học sinh đánh thầy giáo? Bọn họ đánh đứa nhỏ của tôi sao không viết? Người khác đánh nhà của tôi thì được! Tôi đánh lại tất cả đều là trách nhiệm của tôi? Bị tôi làm cho gãy xương? Gãy xương cái rắm! Cái này không phải trợn tròn mắt nói dối sao?
Từ Yến cau mày Bài viết tôi có xem qua, dùng từ có chút cực đoan, cậu đắc tội bọn họ?
Nhắc tới cái này Đổng Học Bân lại phát hỏa, Tôi đắc tội bọn họ? Ngay cả tên tòa soạn đều chưa từng nghe qua, lần trước có người mượn Nam Khởi Thần Báo muốn chơi tôi, cố ý làm chuyện này, nói tôi đánh người, ngài nghe nói chưa? Rõ ràng là đám người kia cầm dao cầm gậy vây công người của chúng tôi, tôi sợ đồng chí của chúng tôi bị thương mới ra tay tự bảo vệ mình, nhưng Nam Khởi Thần Báo viết như thế nào? Ngay cả chuyện đám người kia cầm dao cầm gậy đều không nói đến một chữ, nói tôi đánh người, cái này không phải vô nghĩa sao? Có ai viết tin tức như thế sao? Lần kia liên quan đến không ít người, trong lúc nhất thời tôi cũng không để ý đến bọn họ, ai ngờ đám người này chơi xỏ tôi chơi đến nghiện, một lần không được thì hai lần!
Đối với người khác, chuyện không được quá ba lần.
Nhưng đối với Đổng Học Bân mà nói, thường thường là chuyện không quá một lần.
Lần trước là không để ý, nhưng lúc này đây Đổng Học Bân đã bị thủ đoạn ti tiện của Nam Khởi Thần Báo bức cho phát hỏa, hắn chuẩn bị kiếm chổ phát khẩu khí này ra!
Chị Từ, ngài hiện tại có bận không? Đổng Học Bân hỏi.
Từ Yến mỉm cười nói: Có việc thì nói, chuyện của cậu còn không phải cũng là chuyện của chị Từ?
Ngài có thể giúp tôi điều tra địa chỉ của ký giả Lưu Cương và xã trưởng Bàng Đại Binh Nam Khởi Thần Báo được không? Tôi vừa tiền nhiệm, quan hệ các phương diện còn chưa đi thông, cho nên …
Từ Yến quản cả cục quốc an thành phố, là người đứng đầu, chỉ cần là địa giới của thành phố Phần Châu, địa chỉ của ai mà tra không được? Bất quá dùng công vào tư, chuyện này có chút trái với nguyên tắc.
Nhưng mà Từ Yến không chút suy nghĩ nói: Được.
. . . Cảm ơn ngài.
Chờ điện thoại của tôi.
Mười phút sau, Từ Yến gửi tin tức đến đây, đem địa chỉ gia đình của Lưu Cương và Bàng Đại Binh tra xét rõ ràng, còn có một chút tư liệu, bao gồm quan hệ của hai người, quả nhiên là người thân, tuy rằng tuổi kém nhiều, nhưng Bàng Đại Binh cũng là anh họ của Lưu Cương.
Hai anh em liên thủ chơi xỏ tôi?
Các người chơi đến ghiền rồi à? ?
Đổng Học Bân bình tĩnh nhìn tư liệu của hai người, suy nghĩ nên ra tay như thế nào, không động thì thôi, động vào, phải động một cú thật lớn, nếu không có vài người luôn luôn không biết trời cao đất rộng!
Cùng lúc đó.
Nam Khởi Thần Báo, tổng bộ tòa soạn báo.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại trên bàn vang lên.
Phó xã trưởng Bàng Đại Binh đưa tay tiếp, là cục trưởng cục giáo dục huyện Duyên Đài Hoàng Thế Trung gọi tới, A lô, là Hoàng cục trưởng à, có việc sao?
Hoàng Thế Trung nổi giận đùng đùng nói: Lão Bàng, ông làm cái gì vậy? Làm gì?
Bàng Đại Binh hí mắt nói: À? Xảy ra chuyện gì?
Ông hỏi xảy ra chuyện gì? Tờ báo của các người ngày hôm nay viết cái gì? Hoàng Thế Trung vỗ bàn bên kia điện thoại.
À, chuyện này à, cái này không phải tôi kêu làm, nhân viên bên dưới làm, cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm. Bàng Đại Binh giả bộ nói.
Hoàng Thế Trung cả giận:, Lão Bàng, chúng ta cũng quen biết năm sáu năm rồi, ông không thể hãm hại bạn cũ như thế chứ?
Bàng Đại Binh cười ha ha nói: Thật không liên quan đến tôi, tôi nói Hoàng cục trưởng này, đừng nổi cơn tức lớn như vậy, sao là hãm hại ông? Lần trước gọi điện thoại đến đây, ông không phải nói Đổng Học Bân quá kiêu ngạo sao? Ngay cả Đình Đình đều dám đánh? Phía dưới đã có người báo lên, không phải đúng lúc sao? Loại con sâu làm rầu nồi canh này phải cho hắn biết lễ độ, cái này cũng là chức trách của người viết báo chúng tôi.
Mẹ kiếp!
Còn tỏ vẻ cao thượng với tôi? Ông là cái chó má gì thế! ?
Hoàng Thế Trung tức giận nói không ra lời, hung hăng cúp điện thoại. Ông và Bàng Đại Binh chỉ là quen biết, quan hệ chưa nói tới là thân, lần trước Hoàng Thế Trung bởi vì đoán không ra Đổng Học Bân, cho nên mới gọi điện thoại cho Bàng Đại Binh, muốn hỏi thăm, chuyện xảy ra tại trường học cũng nói cho Bàng Đại Binh, ai ngờ lúc này gặp phải họa, Bàng Đại Binh ngay cả báo cũng không báo trước với mình, trực tiếp đăng lên báo, hơn nữa cách dùng từ vô cùng cực đoan, khiến cho Hoàng Thế Trung sau khi xem qua thiếu chút nữa xé luôn tờ báo.
Ông ta đương nhiên không muốn chuyện này đăng báo.
Hoàng Thế Trung đã chịu thua Đổng Học Bân, ông nghĩ không có gì mất mặt, ai kêu người ta là vị hôn phu của huyện trưởng? Chuyện này cũng không là chấm hết, ít nhất tạm thời trôi qua, nhưng Bàng Đại Binh vừa làm cái này, đã đem Hoàng Thế Trung tới một vị trí cực kỳ xấu hổ, Nam Khởi Thần Báo đăng bài báo như vậy, Đổng Học Bân và Tuệ Lan huyện trưởng có thể nghĩ Hoàng Thế Trung ông không phục, cho nên lén lút giở trò quỷ hay không? Hoài nghi là ông sai khiến Bàng Đại Binh làm? Thật vất vả mới giải quyết cái chuyện này, Hoàng Thế Trung làm sao lại muốn làm to chuyện? Hơn nữa cho dù người khác không hoài nghi đến Hoàng Thế Trung ông, vậy chuyện này cũng quá không đẹp, vạn nhất kinh động thành phố, sẽ phát hiện chuyện này có liên quan đến con gái Hoàng Đình Đình của ông, thậm chí chuyện tình cũng là phát sinh tại trường học, thân là cục trưởng cục giáo dục Hoàng Thế Trung cũng sẽ không đẹp mặt, nếu như thật sự ầm ĩ lên, nhẹ thì cảnh cáo, nặng thì mất chức, Hoàng Thế Trung thấy rất rõ ràng.
Chuyện này phía sau khẳng định có người giở trò!
Bàng Đại Binh là bị người sai khiến! Nếu không cũng là có thù oán với Đổng Học Bân!
Hoàng Thế Trung đã hận Bàng Đại Binh, vì đạt được mục đích ngay cả bạn bè đều có thể hãm hại, thật sự làm cho người ta kinh tởm!
Bên kia Đổng Học Bân làm sao không rõ ràng chuyện này có thể có người ở sau lưng sai khiến?
Nếu như thật có một người như vậy, hiềm nghi lớn nhất là bộ trưởng bộ tổ chức khu Nam Sơn Tiết Khánh Vinh không thể nghi ngờ, Đổng Học Bân đánh con ông ta, đem con của ông ta vào trại tạm giam, còn khiến cho Tiết Khánh Vinh bị xử phạt, Tiết Khánh Vinh có thể nuốt cái khẩu khí này xuống mới là lạ.
Tiết Khánh Vinh. . .
Bàng Đại Binh …
Lưu Cương. . .
Đổng Học Bân chuẩn bị từng bước thu thập bọn họ!
Hai tiếng đồng hồ. . .
Tam tiếng đồng hồ. . .
Đổng Học Bân nghi ngờ chuyện đánh người tại trường học đã bị Nam Khởi Thần Báo đồn ra, nhưng đợi đến trưa, trong khu tạm thời cũng không có phản ứng gì, điều này làm cho Đổng Học Bân thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, số điện thoại của cục trưởng quốc an thành phố Từ Yến hiện lên trên điện thoại di động của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân đưa tay tiếp A lô, chị Từ.
Từ Yến cười nói: Vừa rồi ngẫu nhiên xem báo, tên nhóc cậu lại gây chuyện?
. . . Thật sự là có nguyên nhân. Đổng Học Bân hít vào nói: Một trong mấy người học sinh của huyện Duyên Đài đánh con gái nuôi của tôi, còn bắt đứa nhỏ của tôi quỳ xuống sủa như chó, cái này làm sao tôi nhịn được? Giáo huấn bọn họ, kết quả Nam Khởi Thần Báo hình như cũng nghe phong phanh, căn bản không nói tiền căn hậu quả mà lại viết loạn, rõ ràng muốn hãm hại tôi, ngay cả tính khách quan cũng không nói, cái đám cháu trai này! Tôi ỷ thế hiếp người đánh học sinh đánh thầy giáo? Bọn họ đánh đứa nhỏ của tôi sao không viết? Người khác đánh nhà của tôi thì được! Tôi đánh lại tất cả đều là trách nhiệm của tôi? Bị tôi làm cho gãy xương? Gãy xương cái rắm! Cái này không phải trợn tròn mắt nói dối sao?
Từ Yến cau mày Bài viết tôi có xem qua, dùng từ có chút cực đoan, cậu đắc tội bọn họ?
Nhắc tới cái này Đổng Học Bân lại phát hỏa, Tôi đắc tội bọn họ? Ngay cả tên tòa soạn đều chưa từng nghe qua, lần trước có người mượn Nam Khởi Thần Báo muốn chơi tôi, cố ý làm chuyện này, nói tôi đánh người, ngài nghe nói chưa? Rõ ràng là đám người kia cầm dao cầm gậy vây công người của chúng tôi, tôi sợ đồng chí của chúng tôi bị thương mới ra tay tự bảo vệ mình, nhưng Nam Khởi Thần Báo viết như thế nào? Ngay cả chuyện đám người kia cầm dao cầm gậy đều không nói đến một chữ, nói tôi đánh người, cái này không phải vô nghĩa sao? Có ai viết tin tức như thế sao? Lần kia liên quan đến không ít người, trong lúc nhất thời tôi cũng không để ý đến bọn họ, ai ngờ đám người này chơi xỏ tôi chơi đến nghiện, một lần không được thì hai lần!
Đối với người khác, chuyện không được quá ba lần.
Nhưng đối với Đổng Học Bân mà nói, thường thường là chuyện không quá một lần.
Lần trước là không để ý, nhưng lúc này đây Đổng Học Bân đã bị thủ đoạn ti tiện của Nam Khởi Thần Báo bức cho phát hỏa, hắn chuẩn bị kiếm chổ phát khẩu khí này ra!
Chị Từ, ngài hiện tại có bận không? Đổng Học Bân hỏi.
Từ Yến mỉm cười nói: Có việc thì nói, chuyện của cậu còn không phải cũng là chuyện của chị Từ?
Ngài có thể giúp tôi điều tra địa chỉ của ký giả Lưu Cương và xã trưởng Bàng Đại Binh Nam Khởi Thần Báo được không? Tôi vừa tiền nhiệm, quan hệ các phương diện còn chưa đi thông, cho nên …
Từ Yến quản cả cục quốc an thành phố, là người đứng đầu, chỉ cần là địa giới của thành phố Phần Châu, địa chỉ của ai mà tra không được? Bất quá dùng công vào tư, chuyện này có chút trái với nguyên tắc.
Nhưng mà Từ Yến không chút suy nghĩ nói: Được.
. . . Cảm ơn ngài.
Chờ điện thoại của tôi.
Mười phút sau, Từ Yến gửi tin tức đến đây, đem địa chỉ gia đình của Lưu Cương và Bàng Đại Binh tra xét rõ ràng, còn có một chút tư liệu, bao gồm quan hệ của hai người, quả nhiên là người thân, tuy rằng tuổi kém nhiều, nhưng Bàng Đại Binh cũng là anh họ của Lưu Cương.
Hai anh em liên thủ chơi xỏ tôi?
Các người chơi đến ghiền rồi à? ?
Đổng Học Bân bình tĩnh nhìn tư liệu của hai người, suy nghĩ nên ra tay như thế nào, không động thì thôi, động vào, phải động một cú thật lớn, nếu không có vài người luôn luôn không biết trời cao đất rộng!
Cùng lúc đó.
Nam Khởi Thần Báo, tổng bộ tòa soạn báo.
Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại trên bàn vang lên.
Phó xã trưởng Bàng Đại Binh đưa tay tiếp, là cục trưởng cục giáo dục huyện Duyên Đài Hoàng Thế Trung gọi tới, A lô, là Hoàng cục trưởng à, có việc sao?
Hoàng Thế Trung nổi giận đùng đùng nói: Lão Bàng, ông làm cái gì vậy? Làm gì?
Bàng Đại Binh hí mắt nói: À? Xảy ra chuyện gì?
Ông hỏi xảy ra chuyện gì? Tờ báo của các người ngày hôm nay viết cái gì? Hoàng Thế Trung vỗ bàn bên kia điện thoại.
À, chuyện này à, cái này không phải tôi kêu làm, nhân viên bên dưới làm, cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm. Bàng Đại Binh giả bộ nói.
Hoàng Thế Trung cả giận:, Lão Bàng, chúng ta cũng quen biết năm sáu năm rồi, ông không thể hãm hại bạn cũ như thế chứ?
Bàng Đại Binh cười ha ha nói: Thật không liên quan đến tôi, tôi nói Hoàng cục trưởng này, đừng nổi cơn tức lớn như vậy, sao là hãm hại ông? Lần trước gọi điện thoại đến đây, ông không phải nói Đổng Học Bân quá kiêu ngạo sao? Ngay cả Đình Đình đều dám đánh? Phía dưới đã có người báo lên, không phải đúng lúc sao? Loại con sâu làm rầu nồi canh này phải cho hắn biết lễ độ, cái này cũng là chức trách của người viết báo chúng tôi.
Mẹ kiếp!
Còn tỏ vẻ cao thượng với tôi? Ông là cái chó má gì thế! ?
Hoàng Thế Trung tức giận nói không ra lời, hung hăng cúp điện thoại. Ông và Bàng Đại Binh chỉ là quen biết, quan hệ chưa nói tới là thân, lần trước Hoàng Thế Trung bởi vì đoán không ra Đổng Học Bân, cho nên mới gọi điện thoại cho Bàng Đại Binh, muốn hỏi thăm, chuyện xảy ra tại trường học cũng nói cho Bàng Đại Binh, ai ngờ lúc này gặp phải họa, Bàng Đại Binh ngay cả báo cũng không báo trước với mình, trực tiếp đăng lên báo, hơn nữa cách dùng từ vô cùng cực đoan, khiến cho Hoàng Thế Trung sau khi xem qua thiếu chút nữa xé luôn tờ báo.
Ông ta đương nhiên không muốn chuyện này đăng báo.
Hoàng Thế Trung đã chịu thua Đổng Học Bân, ông nghĩ không có gì mất mặt, ai kêu người ta là vị hôn phu của huyện trưởng? Chuyện này cũng không là chấm hết, ít nhất tạm thời trôi qua, nhưng Bàng Đại Binh vừa làm cái này, đã đem Hoàng Thế Trung tới một vị trí cực kỳ xấu hổ, Nam Khởi Thần Báo đăng bài báo như vậy, Đổng Học Bân và Tuệ Lan huyện trưởng có thể nghĩ Hoàng Thế Trung ông không phục, cho nên lén lút giở trò quỷ hay không? Hoài nghi là ông sai khiến Bàng Đại Binh làm? Thật vất vả mới giải quyết cái chuyện này, Hoàng Thế Trung làm sao lại muốn làm to chuyện? Hơn nữa cho dù người khác không hoài nghi đến Hoàng Thế Trung ông, vậy chuyện này cũng quá không đẹp, vạn nhất kinh động thành phố, sẽ phát hiện chuyện này có liên quan đến con gái Hoàng Đình Đình của ông, thậm chí chuyện tình cũng là phát sinh tại trường học, thân là cục trưởng cục giáo dục Hoàng Thế Trung cũng sẽ không đẹp mặt, nếu như thật sự ầm ĩ lên, nhẹ thì cảnh cáo, nặng thì mất chức, Hoàng Thế Trung thấy rất rõ ràng.
Chuyện này phía sau khẳng định có người giở trò!
Bàng Đại Binh là bị người sai khiến! Nếu không cũng là có thù oán với Đổng Học Bân!
Hoàng Thế Trung đã hận Bàng Đại Binh, vì đạt được mục đích ngay cả bạn bè đều có thể hãm hại, thật sự làm cho người ta kinh tởm!
Bên kia Đổng Học Bân làm sao không rõ ràng chuyện này có thể có người ở sau lưng sai khiến?
Nếu như thật có một người như vậy, hiềm nghi lớn nhất là bộ trưởng bộ tổ chức khu Nam Sơn Tiết Khánh Vinh không thể nghi ngờ, Đổng Học Bân đánh con ông ta, đem con của ông ta vào trại tạm giam, còn khiến cho Tiết Khánh Vinh bị xử phạt, Tiết Khánh Vinh có thể nuốt cái khẩu khí này xuống mới là lạ.
Tiết Khánh Vinh. . .
Bàng Đại Binh …
Lưu Cương. . .
Đổng Học Bân chuẩn bị từng bước thu thập bọn họ!
/2031
|