Bên trong xe.
Đổng Học Bân khẽ động như thế, bầu không khí lập tức có chút bế tắc.
Ngay từ đầu, Đổng Học Bân hôn môi với người ta, ít nhất cũng có thể lấy lý do đầu lưỡi bị tê, sờ sờ đùi của Nguyệt Hoa khu trưởng, cũng có thể lấy lý do xem xét vết thương để che giấu, nhưng lúc này, Đổng Học Bân gan to lớn mật dùng ngón tay khều vào quần lót của Nguyệt Hoa khu trưởng, cái nên lộ đều đã lộ ra rồi, không nên lộ cũng chẳng cách nào che được, cái này không có cách nào giải thích, động tác quá trực tiếp.
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
Đổng Học Bân cũng quá xấu hổ, liên tiếp ho khan mấy tiếng.
Bế tắc ...
Im lặng ...
Bầu không khí đúng là cổ quái!
Đổng Học Bân thật sự là không chịu nổi ánh mắt lạnh lùng mãnh liệt của Cảnh Nguyệt Hoa, nhấc tay, tắt điện thoại đi, bên trong xe liền tối xuống, cái gì cũng đều không thấy.
Đây là bịt tai trộm chuông!
Mặc kệ thế nào, dù sao không thấy ánh mắt của Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
Đến bước này, Đổng Học Bân muốn giải thích cũng giải không nổi, hoặc không làm hoặc là làm cho xong, xoay người lên chân co6 ấy, đem mặt hôn xuống.
Âm thanh hít thở vang lên.
Đổng Học Bân tranh thủ thời cơ, bao phủ lấy miệng vết thương của cô ấy, cái miệng bắt đầu hôn lên những chổ khác trên đùi cô ấy, tay cũng bắt đầu sờ sờ mông đẹp của Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân không biết Nguyệt Hoa khu trưởng có phải đang nhìn chằm chằm mình không, hắn hướng về phía trước một chút, dựa vào trên người cô ấy, một tay tìm kiếm đầu của Cảnh Nguyệt Hoa, bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô ấy lên, cái miệng hôn tới, cắn cắn lổ tai cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa bên kia không có âm thanh gì.
Đổng Học Bân mừng rỡ, đây là ngầm đồng ý? Làm bộ không phát hiện? Ngửi mùi vị của phụ nữ, Đổng Học Bân càng thêm dũng cảm, hôn nhẹ vành tai của cô ấy, sợ Nguyệt Hoa khu trưởng đổi ý, lập tức hôn xuống khuôn mặt cô ấy, xuống cổ, cuối cùng nhấc cầm, hôn lên cánh môi khêu gợi của cô ấy.
Ánh trăng rất mờ, bị mây che khuất.
Tối đen, ngay cả chút xíu biểu tình của Cảnh Nguyệt Hoa Đổng Học Bân cũng không nhìn thấy, tất cả đều rất tối.
Đổng Học Bân không biết Cảnh Nguyệt Hoa vì sao không ngăn cản mình, trên người bị sốt khó chịu? Hay là nguyên nhân khác? Dù sao thì Cảnh Nguyệt Hoa không có phản ứng là được, giống như người chết, Đổng Học Bân hít vào, sau khi hôn môi, ánh mắt ngưng lại, vươn tay để lên ngực của cô ấy, đường viền hoa lập tức tới tay, Đổng Học Bân dùng ngón tay đẩy đẩy áo ngực ra, dưa bàn tay vào bên trong.
Woa!
Vừa mềm mại vừa lạnh.
Nguyệt Hoa khu trưởng Đổng Học Bân thấp giọng nói : Đồ lót của ngài ướt, hay là cởi ra?
... Cảnh Nguyệt Hoa không có động tĩnh, giống như đang ngủ.
Cảnh khu trưởng?
Vẫn không có phản ứng.
Đổng Học Bân thấy trước mắt tối đen, chổ đó cũng là mặt của Cảnh Nguyệt Hoa, sau đó tay chần chờ một chút, vẫn là không nhịn được, đem áo ngực của cô ấy cởi ra.
A, Đổng Học Bân tựa hộ có thể thấy được trước mắt có hai thứ nhảy ra.
Vẫn không có phản ứng? Không phải chứ? Như vậy cũng có thể?
Chuyện tình thuận lợi như thế, ngược lại khiến cho Đổng Học Bân có chút bối rối, hắn vẫn có suy nghĩ kia với Nguyệt Hoa khu trưởng, nhưng hắn cũng rõ ràng Cảnh Nguyệt Hoa không có hứng thú với mình trong phương diện kia, tướng mạo cũng tốt, tuổi tác cũng tốt, chức quan cũng tốt, đều cách biệt nhau rất nhiều, nhưng hiện tại .... Đổng Học Bân suy tư rất nhiều, thật ưự nghĩ không rõ, đưa tay đến sau lưng của Cảnh Nguyệt Hoa, cởi áo ngực ra, treo nó lên chổ tựa, Đổng Học Bân tiếp tục cũng không phải mà không tiếp tục cũng không phải, khẽ cắn môi đấu tranh tư tưởng.
Dừng ở đây?
Cái này có phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không?
Nhưng Nguyệt Hoa khu trưởng không nói cái gì, vậy cái này là không tính?
Đổng Học Bân gãi gãi đầu, nếu như lúc này Cảnh Nguyệt Hoa nói một câu cút đi thì Đổng Học Bân chắc sẽ không dám tiếp tục, nhưng Cảnh Nguyệt Hoa không nói gì, một tiếng cũng không ra khỏi miệng.
Cái này rốt cục là ý gì?
Đổng Học Bân thật ra cũng không khống chế được, muốn làm cô ấy, nhưng không ngờ gặp phải cục diện như vậy.
Trầm ngâm một hồi lâu, Đổng Học Bân càng nghĩ càng không nên, cố nén dục hỏa xuống, ép buộc mình nằm xuống, nằm bên cạnh Cảnh Nguyệt Hoa.
Ngủ thôi.
Người ta không để ý đến mày mày còn làm gì nữa?
Đổng Học Bân ơi Đổng Học Bân! Đừng quá phận!
Đổng Học Bân tự giáo dục mình một câu, hung hăng nhắm mắt lại, cách xa Nguyệt Hoa khu trưởng ra một chút, ngủ đi.
Khoảng chừng mười phút sau.
Đổng Học Bân cực kỳ khó chịu mở mắt ra, nhìn cô ấy, vỗ ót mình một chút!
Mày giả bộ làm chính nhân quân tử cái gì! Đã như vậy rồi! Còn bình tĩnh cái rắm!
Không phản ứng mình? Từ góc độ nào đó mà nói cũng có thể nói là ngầm đồng ý?
Đổng Học Bân không biết quyết định của mình có phải là chính xác không, hắn cũng không có tâm tình nghĩ đến cái này, xoay người ngồi dậy, một lần nữa dựa vào trên người Cảnh Nguyệt Hoa : Nguyệt Hoa khu trưởng, khụ khụ, được không?
Bên trong xe im lặng.
Ngài xem được không? Đổng Học Bân hỏi lại một lần.
Qua nửa phút sau, Cảnh Nguyệt Hoa rốt cục lên tiếng, âm thanh rất lạnh : Cậu nói sao?
Trong lòng Đổng Học Bân nghĩ tôi nói cái gì, cái này không phải hỏi ngài sao : Ngài nói được, nhưng mà ... nhưng mà sau này, sau này ngài cũng tìm tôi tính sổ?
Tôi không nói như vậy
Vậy ngài có ý gì?
...
Trời ạ, rốt cục có được hay không? Ngài nói cho tôi biết đi
Bầu không khí lại trở nên bế tắc.
Đổng Học Bân rõ ràng hắn không có khả năng lấy được đáp án gì từ trong miệng của Cảnh Nguyệt Hoa, thẳng thắn ngồi dậy, kiếm điện thoại di động bật lên mò tay ra ghế trước lấy ra một hộp áo mưa, lấy một cái ra : Nếu ngài không nói, vậy tôi mang? Thường cùng chị Ngu lêu lổng, cho nên trong xe của Đổng Học Bân cũng có mấy thứ này.
....
... Tôi mang đó?
Cô ấy vẫn không có phản ứng.
Thật sự có thể hả?
Đổng Học Bân trong lòng rung lên một cái, mang cái áo mưa vào luôn, vì trên người hắn không mặc cái gì, nên cũng chẳng cần cởi cái gì, sau khi mang xong thì trực tiếp mò đến bên cạnh chân của Cảnh Nguyệt Hoa, chụp lấy, kéo cái quần lót của cô ấy xuống đến đầu gối.
Cảnh Nguyệt Hoa từ đầu đến cuối đều không có phản ứng.
Đổng Học Bân cũng không suy nghĩ nhiều, đi một bước nhìn một bước, lập tức ôm lấy đùi đẹp của Cảnh Nguyệt Hoa, do dự một chút, tìm đúng vị trí nhấn tới !!!
Thân thể của Cảnh Nguyệt Hoa cứng lại, trong miệng tựa hồ thở ra một hơi!
Đổng Học Bân một bước đắc thủ tinh thần càng thêm hăng hái, rất sợ kéo dài lại nảy sinh vấn đề, cho nên không dừng lại, mà bắt đầu tiếp tục gây họa trên người cô ấy. Cảm giác thì nói chung là rất đã ghiền.
Chiếc Cayenne lắc lư trong mưa liên tục.
Mãi cho đến cuối cùng, Cảnh Nguyệt Hoa cũng vẫn không phát ra một âm thanh nào, không có ý hùa theo Đổng Học Bân một lần, vẫn nằm thẳng một tư thế cho đến khi kết thúc, bất quá khi xong việc, tiếng hít vào của Cảnh Nguyệt Hoa rất gấp, từng hơi từng hơi, nghỉ ngơi một hồi lâu sau mới bình phục lại.
Đổng Học Bân yêu quý ôm lấy cô ấy, tiến vào mộng đẹp.
Đổng Học Bân khẽ động như thế, bầu không khí lập tức có chút bế tắc.
Ngay từ đầu, Đổng Học Bân hôn môi với người ta, ít nhất cũng có thể lấy lý do đầu lưỡi bị tê, sờ sờ đùi của Nguyệt Hoa khu trưởng, cũng có thể lấy lý do xem xét vết thương để che giấu, nhưng lúc này, Đổng Học Bân gan to lớn mật dùng ngón tay khều vào quần lót của Nguyệt Hoa khu trưởng, cái nên lộ đều đã lộ ra rồi, không nên lộ cũng chẳng cách nào che được, cái này không có cách nào giải thích, động tác quá trực tiếp.
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
Đổng Học Bân cũng quá xấu hổ, liên tiếp ho khan mấy tiếng.
Bế tắc ...
Im lặng ...
Bầu không khí đúng là cổ quái!
Đổng Học Bân thật sự là không chịu nổi ánh mắt lạnh lùng mãnh liệt của Cảnh Nguyệt Hoa, nhấc tay, tắt điện thoại đi, bên trong xe liền tối xuống, cái gì cũng đều không thấy.
Đây là bịt tai trộm chuông!
Mặc kệ thế nào, dù sao không thấy ánh mắt của Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
Đến bước này, Đổng Học Bân muốn giải thích cũng giải không nổi, hoặc không làm hoặc là làm cho xong, xoay người lên chân co6 ấy, đem mặt hôn xuống.
Âm thanh hít thở vang lên.
Đổng Học Bân tranh thủ thời cơ, bao phủ lấy miệng vết thương của cô ấy, cái miệng bắt đầu hôn lên những chổ khác trên đùi cô ấy, tay cũng bắt đầu sờ sờ mông đẹp của Cảnh Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân không biết Nguyệt Hoa khu trưởng có phải đang nhìn chằm chằm mình không, hắn hướng về phía trước một chút, dựa vào trên người cô ấy, một tay tìm kiếm đầu của Cảnh Nguyệt Hoa, bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô ấy lên, cái miệng hôn tới, cắn cắn lổ tai cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa bên kia không có âm thanh gì.
Đổng Học Bân mừng rỡ, đây là ngầm đồng ý? Làm bộ không phát hiện? Ngửi mùi vị của phụ nữ, Đổng Học Bân càng thêm dũng cảm, hôn nhẹ vành tai của cô ấy, sợ Nguyệt Hoa khu trưởng đổi ý, lập tức hôn xuống khuôn mặt cô ấy, xuống cổ, cuối cùng nhấc cầm, hôn lên cánh môi khêu gợi của cô ấy.
Ánh trăng rất mờ, bị mây che khuất.
Tối đen, ngay cả chút xíu biểu tình của Cảnh Nguyệt Hoa Đổng Học Bân cũng không nhìn thấy, tất cả đều rất tối.
Đổng Học Bân không biết Cảnh Nguyệt Hoa vì sao không ngăn cản mình, trên người bị sốt khó chịu? Hay là nguyên nhân khác? Dù sao thì Cảnh Nguyệt Hoa không có phản ứng là được, giống như người chết, Đổng Học Bân hít vào, sau khi hôn môi, ánh mắt ngưng lại, vươn tay để lên ngực của cô ấy, đường viền hoa lập tức tới tay, Đổng Học Bân dùng ngón tay đẩy đẩy áo ngực ra, dưa bàn tay vào bên trong.
Woa!
Vừa mềm mại vừa lạnh.
Nguyệt Hoa khu trưởng Đổng Học Bân thấp giọng nói : Đồ lót của ngài ướt, hay là cởi ra?
... Cảnh Nguyệt Hoa không có động tĩnh, giống như đang ngủ.
Cảnh khu trưởng?
Vẫn không có phản ứng.
Đổng Học Bân thấy trước mắt tối đen, chổ đó cũng là mặt của Cảnh Nguyệt Hoa, sau đó tay chần chờ một chút, vẫn là không nhịn được, đem áo ngực của cô ấy cởi ra.
A, Đổng Học Bân tựa hộ có thể thấy được trước mắt có hai thứ nhảy ra.
Vẫn không có phản ứng? Không phải chứ? Như vậy cũng có thể?
Chuyện tình thuận lợi như thế, ngược lại khiến cho Đổng Học Bân có chút bối rối, hắn vẫn có suy nghĩ kia với Nguyệt Hoa khu trưởng, nhưng hắn cũng rõ ràng Cảnh Nguyệt Hoa không có hứng thú với mình trong phương diện kia, tướng mạo cũng tốt, tuổi tác cũng tốt, chức quan cũng tốt, đều cách biệt nhau rất nhiều, nhưng hiện tại .... Đổng Học Bân suy tư rất nhiều, thật ưự nghĩ không rõ, đưa tay đến sau lưng của Cảnh Nguyệt Hoa, cởi áo ngực ra, treo nó lên chổ tựa, Đổng Học Bân tiếp tục cũng không phải mà không tiếp tục cũng không phải, khẽ cắn môi đấu tranh tư tưởng.
Dừng ở đây?
Cái này có phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không?
Nhưng Nguyệt Hoa khu trưởng không nói cái gì, vậy cái này là không tính?
Đổng Học Bân gãi gãi đầu, nếu như lúc này Cảnh Nguyệt Hoa nói một câu cút đi thì Đổng Học Bân chắc sẽ không dám tiếp tục, nhưng Cảnh Nguyệt Hoa không nói gì, một tiếng cũng không ra khỏi miệng.
Cái này rốt cục là ý gì?
Đổng Học Bân thật ra cũng không khống chế được, muốn làm cô ấy, nhưng không ngờ gặp phải cục diện như vậy.
Trầm ngâm một hồi lâu, Đổng Học Bân càng nghĩ càng không nên, cố nén dục hỏa xuống, ép buộc mình nằm xuống, nằm bên cạnh Cảnh Nguyệt Hoa.
Ngủ thôi.
Người ta không để ý đến mày mày còn làm gì nữa?
Đổng Học Bân ơi Đổng Học Bân! Đừng quá phận!
Đổng Học Bân tự giáo dục mình một câu, hung hăng nhắm mắt lại, cách xa Nguyệt Hoa khu trưởng ra một chút, ngủ đi.
Khoảng chừng mười phút sau.
Đổng Học Bân cực kỳ khó chịu mở mắt ra, nhìn cô ấy, vỗ ót mình một chút!
Mày giả bộ làm chính nhân quân tử cái gì! Đã như vậy rồi! Còn bình tĩnh cái rắm!
Không phản ứng mình? Từ góc độ nào đó mà nói cũng có thể nói là ngầm đồng ý?
Đổng Học Bân không biết quyết định của mình có phải là chính xác không, hắn cũng không có tâm tình nghĩ đến cái này, xoay người ngồi dậy, một lần nữa dựa vào trên người Cảnh Nguyệt Hoa : Nguyệt Hoa khu trưởng, khụ khụ, được không?
Bên trong xe im lặng.
Ngài xem được không? Đổng Học Bân hỏi lại một lần.
Qua nửa phút sau, Cảnh Nguyệt Hoa rốt cục lên tiếng, âm thanh rất lạnh : Cậu nói sao?
Trong lòng Đổng Học Bân nghĩ tôi nói cái gì, cái này không phải hỏi ngài sao : Ngài nói được, nhưng mà ... nhưng mà sau này, sau này ngài cũng tìm tôi tính sổ?
Tôi không nói như vậy
Vậy ngài có ý gì?
...
Trời ạ, rốt cục có được hay không? Ngài nói cho tôi biết đi
Bầu không khí lại trở nên bế tắc.
Đổng Học Bân rõ ràng hắn không có khả năng lấy được đáp án gì từ trong miệng của Cảnh Nguyệt Hoa, thẳng thắn ngồi dậy, kiếm điện thoại di động bật lên mò tay ra ghế trước lấy ra một hộp áo mưa, lấy một cái ra : Nếu ngài không nói, vậy tôi mang? Thường cùng chị Ngu lêu lổng, cho nên trong xe của Đổng Học Bân cũng có mấy thứ này.
....
... Tôi mang đó?
Cô ấy vẫn không có phản ứng.
Thật sự có thể hả?
Đổng Học Bân trong lòng rung lên một cái, mang cái áo mưa vào luôn, vì trên người hắn không mặc cái gì, nên cũng chẳng cần cởi cái gì, sau khi mang xong thì trực tiếp mò đến bên cạnh chân của Cảnh Nguyệt Hoa, chụp lấy, kéo cái quần lót của cô ấy xuống đến đầu gối.
Cảnh Nguyệt Hoa từ đầu đến cuối đều không có phản ứng.
Đổng Học Bân cũng không suy nghĩ nhiều, đi một bước nhìn một bước, lập tức ôm lấy đùi đẹp của Cảnh Nguyệt Hoa, do dự một chút, tìm đúng vị trí nhấn tới !!!
Thân thể của Cảnh Nguyệt Hoa cứng lại, trong miệng tựa hồ thở ra một hơi!
Đổng Học Bân một bước đắc thủ tinh thần càng thêm hăng hái, rất sợ kéo dài lại nảy sinh vấn đề, cho nên không dừng lại, mà bắt đầu tiếp tục gây họa trên người cô ấy. Cảm giác thì nói chung là rất đã ghiền.
Chiếc Cayenne lắc lư trong mưa liên tục.
Mãi cho đến cuối cùng, Cảnh Nguyệt Hoa cũng vẫn không phát ra một âm thanh nào, không có ý hùa theo Đổng Học Bân một lần, vẫn nằm thẳng một tư thế cho đến khi kết thúc, bất quá khi xong việc, tiếng hít vào của Cảnh Nguyệt Hoa rất gấp, từng hơi từng hơi, nghỉ ngơi một hồi lâu sau mới bình phục lại.
Đổng Học Bân yêu quý ôm lấy cô ấy, tiến vào mộng đẹp.
/2031
|