Bệnh viện Đệ Nhi.
Trong phòng giải phẩu.
1200 CC máu từ trong cơ thể Đổng Học Bân chuyển đến thân thể của Cảnh Nguyệt Hoa, không biết là phải ảo giác hay không, Đổng Học Bân thấy được mặt của Nguyệt Hoa trên có chút sắc máu.
Trời đất quay cuồng, Đổng Học Bân thấy mọi người đã có hai ba cái bóng!
Thể chất của Đổng Học Bân cao hơn một chút so với rất nhiều người bình thường, hiện tại cũng không thể chịu được!
Y tá bên cạnh vẫn nhìn các thiết bị kiểm tra cho Đổng Học Bân, đột nhiên lớn tiếng nói: Bác sĩ Từ! Đổng chủ nhiệm xuất huyết đã vượt lên 1200 CC! Huyết áp giảm xuống đến 50!
Một bác sĩ nói: Không được! Tiếp tục như vậy sẽ xảy ra tai nạn chết người!
Lượng máu 1200 CC, từ bệnh viện bọn họ thành lập tới nay, Đổng Học Bân là người đầu tiên hiến máu nhiều như vậy, có thể chịu đựng đến bây giờ đã là một kỳ tích! Mức an toàn hiến máu bình thường tối đa là 400 CC, tình huống bình thường cũng chỉ có 200 CC, 1200 CC đã gấp con số này mấy lần, huyết áp không giảm mới là lạ!
Nhanh ngừng lại! Một bác sĩ khác quát.
Đổng Học Bân suy yếu nói: Tôi nói không cần phải quản tôi!
Nhưng ngài. . .
Tiếp tục giải phẫu!
Đổng chủ nhiệm!
Tôi kêu các người tiếp tục!
Đổng Học Bân điên rồi … trong đầu tất cả bác sĩ và y tá đều hiện lên ý niệm như thế!
Bọn họ không ai biết là nguyên nhân gì khiến cho Đổng chủ nhiệm liều mạng cũng muốn đem Cảnh Nguyệt Hoa bí thư cứu trở về, cho dù là người thân có quan hệ huyết thống, có thể làm đến nước này cũng không có mấy người!
Bầu không khí trong phòng giải phẫu chợt bị kiềm hãm.
Đổng Học Bân thấy bọn họ cũng không có hành động, nhất thời tức giận tận trời, Nhìn tôi con mẹ nó làm gì! Cứu cô ấy!
Trong mắt bác sĩ Từ mổ chính hiện lên một tia xúc động, nắm chặt dao giải phẫu. Đều tập trung lực chú ý! Đừng cô phụ thời gian Đổng chủ nhiệm tranh thủ cho chúng ta! Nhanh!
Nhưng Đổng chủ nhiệm bên kia. . .
Không cần nói! Kiềm cầm máu!
. . . Đây!
Phẩu thuật của Cảnh Nguyệt Hoa lần thứ hai tiến hành.
Nhìn bên bàn giải phẫu, Đổng Học Bân lúc này mới yên tâm, bất quá giờ này khắc này Đổng Học Bân cũng chịu không nổi.
1300 CC. . .
1400 CC. . .
Đầu bỗng nhất thời choáng váng, Đổng Học Bân thiếu chút nữa không hít vào nổi, hắn biết mình không được, vì vậy dùng ra thủ đoạn cuối cùng, hắn cắn chặt khớp hàm, đột nhiên quay người dùng REVERSE một lần!
REVERSE một giây đồng hồ!
Cảm giác choáng váng và khó thở nhất thời biến mất. Đổng Học Bân khôi phục tới trạng thái của một ngày trước!
Hắn còn có thể tiếp tục!
Hắn còn có máu để truyền!
1600 CC. . .
1800 CC. . .
2000 CC. . .
Tay của y tá đã sớm đặt ở ống truyền máu trên tay của Đổng Học Bân, tùy thời chuẩn bị nhổ ra.
. . .
Hai mươi phút sau.
Cửa phòng giải phẫu mở, hai người bác sĩ cởi khẩu trang đi ra.
Bên ngoài mọi người tất cả đều đứng lên, thoáng cái đi tới vây quanh.
Nguyệt Hoa bí thư thế nào?
Con gái tôi đâu? Con gái tôi đâu?
Bác sĩ! Các người nói đi! Rốt cuộc làm sao?
Cảnh phụ Cảnh mẫu và Cảnh Tân Khoa đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm hai người bác sĩ, thật ra khi thư thông báo bệnh tình nguy kịch đưa ra, bọn họ đã sớm dự cảm Cảnh Nguyệt Hoa phỏng chừng không qua nổi.
Nhưng mà, bác sĩ nói một câu khiến bọn họ khiếp sợ, Nguyệt Hoa bí thư. . . Thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi.
Cái gì? Ông nói cái gì? Cảnh mẫu nước mắt rớt xuống xoạch xoạch, Con gái tôi không có việc gì? Con gái tôi không có việc gì?
Cảnh Tân Khoa đặt mông ngã ngồi trên ghế, Cảm tạ trời đất! Cảm tạ trời đất!
Cảnh phụ kinh ngạc nói: Ông không phải nói Nguyệt Hoa không được sao? Sao đột nhiên. . .
Mọi người cũng đều rất kỳ quái, vừa rồi còn nói cứu không được, sao trong nháy mắt lại không có chuyện gì?
Không có việc gì còn không được? Cảnh Tân Khoa nhanh chóng cầm tay của bác sĩ, cảm kích nói: Cảm ơn các ngươi! Cảm ơn!
Hai người bác sĩ nhìn lẫn nhau, đều thở dài, nói: Các người cũng đừng cảm ơn chúng tôi, muốn cảm ơn vẫn là cảm ơn Đổng chủ nhiệm đi.
Lâm Bình Bình giật mình nói: Đổng chủ nhiệm?
Bác sĩ cảm khái nói: Ăn ngay nói thật, tôi làm nghề y nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy một người như Đổng chủ nhiệm, Cảnh bí thư có thể được cứu, nhờ có Đổng chủ nhiệm.
Cục trưởng cục công an Văn Vĩ kỳ quái nói: Không phải máu của một người không đủ sao?
Đúng là không đủ, hơn nữa rất thiếu. Ít nhất phải năm người hiến máu mới có thể cứu một mạng của Nguyệt Hoa bí thư trở về. Bác sĩ nói.
Vậy sao. . .
Bác sĩ nhìn phòng giải phẫu, lời nói tiếp theo khiến cho tất cả mọi người kinh sợ, Đổng chủ nhiệm hắn. . . Hắn một mình hiến máu của năm người!
Tĩnh!
Hành lang bệnh viện chợt yên tĩnh xuống!
Bác sĩ nói: Cho nên tôi mới nói các người nên cảm ơn Đổng chủ nhiệm, lượng máu của một người chỉ có 4000 CC, vượt lên 10%, cũng là 400 CC, thì đã không còn là lượng máu an toàn. Nếu nhiều hơn, người bình thường đã sớm chết, huống chi Đổng chủ nhiệm mấy ngày trước còn hiến máu qua một lần, máu lúc đầu đã không có bổ sung hoàn toàn.
Cảnh phụ khiếp sợ nói: Nhưng Học Bân sao. . .
Bác sĩ cười khổ nói: Cho nên nói Đổng chủ nhiệm không phải người bình thường, 2000 CC. Đủ 2000 CC, phân nửa lượng máu của thân thể đều truyền ra, Đổng chủ nhiệm lại có thể mạnh mẽ chịu đựng, nếu như thay đổi người khác, cho dù thân cường thể tráng cũng đều chết qua một hai lần!
Người bác sĩ nói: Đây là lần đầu tiên tôi gặp qua một người hiến máu nhiều như vậy, thể chất của Đổng chủ nhiệm quả thật khác hẳn với thường nhân.”
Bác sĩ của bệnh viện bọn họ vẫn đều nghe đồn qua về Đổng Học Bân, nghe nói sinh mệnh lực của ôn thần cường đại cỡ nào, lợi hại cỡ nào, nhưng bọn họ là bác sĩ, biết mọi người có cực hạn, nếu như vượt lên trước cái này ai cũng đều phải chết, nhưng ngày hôm nay thấy Đổng Học Bân hiến máu khoa trương như vậy, mấy người bác sĩ mới là đều tin cái tin đồn kia, tiểu Đổng chủ nhiệm quả nhiên không phải người bình thường! Cái này con mẹ nó rốt cuộc là sinh mệnh lực gì? Cái này có thể cũng không chết? ?
Bác sĩ nói chuyện làm tất cả mọi người chấn động!
Đột nhiên, cửa phòng giải phẫu mở ra, liên tiếp hai giường bệnh đều được đẩy đi ra, trên một giường là Cảnh Nguyệt Hoa, còn lại là Đổng Học Bân.
Nhường đường một chút nhường đường một chút! Y tá vừa đẩy vừa hô.
Thấy con gái, Cảnh phụ Cảnh mẫu đều kêu lên: Nguyệt Hoa! Nguyệt Hoa con thế nào?
Chị! Chị! Cảnh Tân Khoa một đường chạy theo giường bệnh.
Cô y tá đẩy giường phía sau có chút tổn thương bởi bất công, không mặn không nhạt nói: Cảnh bí thư tạm thời không có việc gì, tránh ra trước một chút, hiện tại Đổng chủ nhiệm bệnh nặng hơn so với Cảnh bí thư! Đừng chậm trễ chúng tôi cứu giúp!
Vừa nghe lời này, Cảnh Tân Khoa hoảng hốt nói: Nhanh cứu Đổng chủ nhiệm! Nhanh cứu Đổng chủ nhiệm!
Cảnh mẫu lập tức nhìn về phía Đổng Học Bân đã ngất xỉu, lúc đó liền rớt lệ!
Vì cứu mình con gái, Đổng Học Bân đem mạng đắp vào?
Người Cảnh gia đã không biết nên nói cái gì cho phải, cái phần ân tình này quá nặng!
Ai cũng không ngờ Đổng Học Bân vì Cảnh Nguyệt Hoa mà có thể làm đến nước này!
. . .
Trong phòng giải phẩu.
1200 CC máu từ trong cơ thể Đổng Học Bân chuyển đến thân thể của Cảnh Nguyệt Hoa, không biết là phải ảo giác hay không, Đổng Học Bân thấy được mặt của Nguyệt Hoa trên có chút sắc máu.
Trời đất quay cuồng, Đổng Học Bân thấy mọi người đã có hai ba cái bóng!
Thể chất của Đổng Học Bân cao hơn một chút so với rất nhiều người bình thường, hiện tại cũng không thể chịu được!
Y tá bên cạnh vẫn nhìn các thiết bị kiểm tra cho Đổng Học Bân, đột nhiên lớn tiếng nói: Bác sĩ Từ! Đổng chủ nhiệm xuất huyết đã vượt lên 1200 CC! Huyết áp giảm xuống đến 50!
Một bác sĩ nói: Không được! Tiếp tục như vậy sẽ xảy ra tai nạn chết người!
Lượng máu 1200 CC, từ bệnh viện bọn họ thành lập tới nay, Đổng Học Bân là người đầu tiên hiến máu nhiều như vậy, có thể chịu đựng đến bây giờ đã là một kỳ tích! Mức an toàn hiến máu bình thường tối đa là 400 CC, tình huống bình thường cũng chỉ có 200 CC, 1200 CC đã gấp con số này mấy lần, huyết áp không giảm mới là lạ!
Nhanh ngừng lại! Một bác sĩ khác quát.
Đổng Học Bân suy yếu nói: Tôi nói không cần phải quản tôi!
Nhưng ngài. . .
Tiếp tục giải phẫu!
Đổng chủ nhiệm!
Tôi kêu các người tiếp tục!
Đổng Học Bân điên rồi … trong đầu tất cả bác sĩ và y tá đều hiện lên ý niệm như thế!
Bọn họ không ai biết là nguyên nhân gì khiến cho Đổng chủ nhiệm liều mạng cũng muốn đem Cảnh Nguyệt Hoa bí thư cứu trở về, cho dù là người thân có quan hệ huyết thống, có thể làm đến nước này cũng không có mấy người!
Bầu không khí trong phòng giải phẫu chợt bị kiềm hãm.
Đổng Học Bân thấy bọn họ cũng không có hành động, nhất thời tức giận tận trời, Nhìn tôi con mẹ nó làm gì! Cứu cô ấy!
Trong mắt bác sĩ Từ mổ chính hiện lên một tia xúc động, nắm chặt dao giải phẫu. Đều tập trung lực chú ý! Đừng cô phụ thời gian Đổng chủ nhiệm tranh thủ cho chúng ta! Nhanh!
Nhưng Đổng chủ nhiệm bên kia. . .
Không cần nói! Kiềm cầm máu!
. . . Đây!
Phẩu thuật của Cảnh Nguyệt Hoa lần thứ hai tiến hành.
Nhìn bên bàn giải phẫu, Đổng Học Bân lúc này mới yên tâm, bất quá giờ này khắc này Đổng Học Bân cũng chịu không nổi.
1300 CC. . .
1400 CC. . .
Đầu bỗng nhất thời choáng váng, Đổng Học Bân thiếu chút nữa không hít vào nổi, hắn biết mình không được, vì vậy dùng ra thủ đoạn cuối cùng, hắn cắn chặt khớp hàm, đột nhiên quay người dùng REVERSE một lần!
REVERSE một giây đồng hồ!
Cảm giác choáng váng và khó thở nhất thời biến mất. Đổng Học Bân khôi phục tới trạng thái của một ngày trước!
Hắn còn có thể tiếp tục!
Hắn còn có máu để truyền!
1600 CC. . .
1800 CC. . .
2000 CC. . .
Tay của y tá đã sớm đặt ở ống truyền máu trên tay của Đổng Học Bân, tùy thời chuẩn bị nhổ ra.
. . .
Hai mươi phút sau.
Cửa phòng giải phẫu mở, hai người bác sĩ cởi khẩu trang đi ra.
Bên ngoài mọi người tất cả đều đứng lên, thoáng cái đi tới vây quanh.
Nguyệt Hoa bí thư thế nào?
Con gái tôi đâu? Con gái tôi đâu?
Bác sĩ! Các người nói đi! Rốt cuộc làm sao?
Cảnh phụ Cảnh mẫu và Cảnh Tân Khoa đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm hai người bác sĩ, thật ra khi thư thông báo bệnh tình nguy kịch đưa ra, bọn họ đã sớm dự cảm Cảnh Nguyệt Hoa phỏng chừng không qua nổi.
Nhưng mà, bác sĩ nói một câu khiến bọn họ khiếp sợ, Nguyệt Hoa bí thư. . . Thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi.
Cái gì? Ông nói cái gì? Cảnh mẫu nước mắt rớt xuống xoạch xoạch, Con gái tôi không có việc gì? Con gái tôi không có việc gì?
Cảnh Tân Khoa đặt mông ngã ngồi trên ghế, Cảm tạ trời đất! Cảm tạ trời đất!
Cảnh phụ kinh ngạc nói: Ông không phải nói Nguyệt Hoa không được sao? Sao đột nhiên. . .
Mọi người cũng đều rất kỳ quái, vừa rồi còn nói cứu không được, sao trong nháy mắt lại không có chuyện gì?
Không có việc gì còn không được? Cảnh Tân Khoa nhanh chóng cầm tay của bác sĩ, cảm kích nói: Cảm ơn các ngươi! Cảm ơn!
Hai người bác sĩ nhìn lẫn nhau, đều thở dài, nói: Các người cũng đừng cảm ơn chúng tôi, muốn cảm ơn vẫn là cảm ơn Đổng chủ nhiệm đi.
Lâm Bình Bình giật mình nói: Đổng chủ nhiệm?
Bác sĩ cảm khái nói: Ăn ngay nói thật, tôi làm nghề y nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy một người như Đổng chủ nhiệm, Cảnh bí thư có thể được cứu, nhờ có Đổng chủ nhiệm.
Cục trưởng cục công an Văn Vĩ kỳ quái nói: Không phải máu của một người không đủ sao?
Đúng là không đủ, hơn nữa rất thiếu. Ít nhất phải năm người hiến máu mới có thể cứu một mạng của Nguyệt Hoa bí thư trở về. Bác sĩ nói.
Vậy sao. . .
Bác sĩ nhìn phòng giải phẫu, lời nói tiếp theo khiến cho tất cả mọi người kinh sợ, Đổng chủ nhiệm hắn. . . Hắn một mình hiến máu của năm người!
Tĩnh!
Hành lang bệnh viện chợt yên tĩnh xuống!
Bác sĩ nói: Cho nên tôi mới nói các người nên cảm ơn Đổng chủ nhiệm, lượng máu của một người chỉ có 4000 CC, vượt lên 10%, cũng là 400 CC, thì đã không còn là lượng máu an toàn. Nếu nhiều hơn, người bình thường đã sớm chết, huống chi Đổng chủ nhiệm mấy ngày trước còn hiến máu qua một lần, máu lúc đầu đã không có bổ sung hoàn toàn.
Cảnh phụ khiếp sợ nói: Nhưng Học Bân sao. . .
Bác sĩ cười khổ nói: Cho nên nói Đổng chủ nhiệm không phải người bình thường, 2000 CC. Đủ 2000 CC, phân nửa lượng máu của thân thể đều truyền ra, Đổng chủ nhiệm lại có thể mạnh mẽ chịu đựng, nếu như thay đổi người khác, cho dù thân cường thể tráng cũng đều chết qua một hai lần!
Người bác sĩ nói: Đây là lần đầu tiên tôi gặp qua một người hiến máu nhiều như vậy, thể chất của Đổng chủ nhiệm quả thật khác hẳn với thường nhân.”
Bác sĩ của bệnh viện bọn họ vẫn đều nghe đồn qua về Đổng Học Bân, nghe nói sinh mệnh lực của ôn thần cường đại cỡ nào, lợi hại cỡ nào, nhưng bọn họ là bác sĩ, biết mọi người có cực hạn, nếu như vượt lên trước cái này ai cũng đều phải chết, nhưng ngày hôm nay thấy Đổng Học Bân hiến máu khoa trương như vậy, mấy người bác sĩ mới là đều tin cái tin đồn kia, tiểu Đổng chủ nhiệm quả nhiên không phải người bình thường! Cái này con mẹ nó rốt cuộc là sinh mệnh lực gì? Cái này có thể cũng không chết? ?
Bác sĩ nói chuyện làm tất cả mọi người chấn động!
Đột nhiên, cửa phòng giải phẫu mở ra, liên tiếp hai giường bệnh đều được đẩy đi ra, trên một giường là Cảnh Nguyệt Hoa, còn lại là Đổng Học Bân.
Nhường đường một chút nhường đường một chút! Y tá vừa đẩy vừa hô.
Thấy con gái, Cảnh phụ Cảnh mẫu đều kêu lên: Nguyệt Hoa! Nguyệt Hoa con thế nào?
Chị! Chị! Cảnh Tân Khoa một đường chạy theo giường bệnh.
Cô y tá đẩy giường phía sau có chút tổn thương bởi bất công, không mặn không nhạt nói: Cảnh bí thư tạm thời không có việc gì, tránh ra trước một chút, hiện tại Đổng chủ nhiệm bệnh nặng hơn so với Cảnh bí thư! Đừng chậm trễ chúng tôi cứu giúp!
Vừa nghe lời này, Cảnh Tân Khoa hoảng hốt nói: Nhanh cứu Đổng chủ nhiệm! Nhanh cứu Đổng chủ nhiệm!
Cảnh mẫu lập tức nhìn về phía Đổng Học Bân đã ngất xỉu, lúc đó liền rớt lệ!
Vì cứu mình con gái, Đổng Học Bân đem mạng đắp vào?
Người Cảnh gia đã không biết nên nói cái gì cho phải, cái phần ân tình này quá nặng!
Ai cũng không ngờ Đổng Học Bân vì Cảnh Nguyệt Hoa mà có thể làm đến nước này!
. . .
/2031
|