Buổi tối.
Bệnh viện.
Lúc Đổng Học Bân nói chuyện điện thoại xong trở lại phòng bệnh, phát hiện bên trong có thêm một người, là mẹ già Loan Hiểu Bình, trong lòng còn ôm tiểu Thiên Thiên vừa qua khỏi trăm ngàn.
Đổng Học Bân cười khổ, Sao mẹ lại tới?
Loan Hiểu Bình cả giận: Vân Huyên xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ có thể không tới sao?
Đổng Học Bân giải thích nói: Không phải sợ mẹ lo lắng sao, hiện tại không có việc gì rồi.
Loan Hiểu Bình rất mất hứng nói: Con thật là được, chuyện lớn như vậy cũng không nói với mẹ, gọi điện thoại điện thoại di động cũng tắt máy!
Cù Vân Huyên kéo tay của Loan Hiểu Bình, Mẹ, là con không cho Tiểu Bân nói cho mẹ, huyết áp mẹ cao, thân thể cũng không được, bọn con sợ mẹ lo lắng.
Loan Hiểu Bình yêu thương cầm tay cô ấy, Thật đúng là thiếu chút nữa hù chết mẹ, may mà không có việc gì, may mà không có việc gì.
Cù mẫu thở dài nói: Lúc này là Vân Huyên phúc thiên mệnh lớn, mới bảo vệ một mạng.
Mấy người hàn huyên vài câu, đều có chút biểu tình lòng còn sợ hãi.
Chỉ lát sau, bác sĩ đến đây đo huyết áp cho Cù Vân Huyên, kiểm tra, cuối cùng cho ra kết luận bệnh tình đã ổn định, ngày mai có thể chuyển viện.
Tất cả mọi người thở phào một hơi.
Cù mẫu nói với Cù phụ: Hai ta đi gấp, TV chưa tắt, cửa sổ cũng mở rộng, con gái cũng không có chuyện gì rồi, ông đi về trước đi, bên này có tôi nhìn là được.
Cù phụ lắc đầu nói: Cũng là bà trở về đi, mấy bữa nay bà đều ở đây, hai ngày không ăn ngủ gì.
Không sao, vài ngày không ăn cũng không chết được. Nhưng trên mặt của Cù mẫu rõ ràng có chút mệt mỏi.
Cù Vân Huyên yêu thương nói: Ba, mẹ, các người đều trở về nghỉ ngơi đi, một mình con không sao đâu.
Loan Hiểu Bình nói: Đúng vậy, thân gia, các người đều trở về kinh thành đi, ở chỗ này cả hai ngày không ngủ, người sắt cũng không chịu được, yên tâm, nơi này có tôi, tôi lần này từ Lâm thị đến đây đã nói cùng lão Dương, không chuẩn bị trở lại, Vân Huyên để tôi chiếu cố!
Cù phụ do dự nói: Quá phiền phức.
Loan Hiểu Bình ôn nhu nói: Vân Huyên là con dâu tôi, tôi chiếu cố không phải cũng là đương nhiên sao? Nói phiền phức cái gì chứ?
Cái này. . . Cù mẫu cũng chần chờ một chút.
Quyết định như thế đi! Loan Hiểu Bình nói.
Cù mẫu nhìn con gái, trầm giọng nói: Vậy được, chị Loan, vậy chị làm ơn?
Loan Hiểu Bình xua tay nói: Người một nhà, nói cái này làm gì?
Ba …” Đổng Học Bân đem chìa khóa xe ra, Đúng lúc xe đậu bên dưới, con đưa hai người trở lại kinh thành.
Loan Hiểu Bình gật đầu nói: Đúng vậy, để cho Tiểu Bân đưa các người về, xe nó cũng nhanh.
Cù mẫu xua tay nói: Đừng, chúng tôi ngồi xe đường dài trở về là được, lúc này hẳn là còn có xe, để Tiểu Bân đưa chúng tôi đến nhà ga được rồi.
Cù phụ cũng nói: Ừm, đừng để cho Tiểu Bân chạy đến kinh thành làm gì, đứa nhỏ còn phải chăm sóc.
Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng đúng, mẹ già ở bệnh viện chiếu cố Vân Huyên, cũng không thể cho tiểu Thiên Thiên ở bệnh viện được? Đều là bệnh khuẩn, sức chống cự của đứa nhỏ lại không được, truyền nhiễm bệnh gì cho Thiên Thiên thì làm sao bây giờ? Vì vậy Đổng Học Bân cũng không chối từ, Vậy được, con đưa hai người ra nhà ga.
Loan Hiểu Bình đem tiểu Thiên Thiên đưa cho hắn, Đứa nhỏ cũng mang đi đi, bệnh viện không sạch sẽ, một hồi con đưa ba mẹ Vân Huyên đi rồi cũng về nhà đi.
Đổng Học Bân ừm một cái, Được.
Cù Vân Huyên lo lắng nói: Tiểu Bân chăm sóc cho đứa nhỏ, được không?
Đổng Học Bân cười nói: Các người cứ giao cho tôi đi, con gái của mình tôi còn có thể không cẩn thận chăm sóc sao? Không phải là thay tả cho con bú sao? Kẻ ngu cũng biết!
Cù Vân Huyên cười trừng hắn, Lại chém gió, đừng để đến lúc đó làm không được lại quay về bệnh viện tìm mọi người.
Không đâu! Đổng Học Bân không thích nghe nói: Em cứ chờ xem đi!
Tất cả mọi người cười.
Cuối cùng Loan Hiểu Bình nói với con trai: Dù sao thì cháu gái bảo bối của mẹ mấy ngày này giao cho con, nếu như để cho cháu gái của mẹ bị đói, con xem mẹ làm sao xử lý mẹ!
Biết rồi biết rồi. Đổng Học Bân nói: Ba mẹ, đi thôi?
Cù mẫu đi tới giường nói với con gái: Từ từ dưỡng bệnh nha con, có việc gọi điện thoại cho mẹ, mẹ và ba con sẽ đi qua.
Ra bệnh viện, Đổng Học Bân lái xe đưa Cù phụ Cù mẫu đi nhà ga.
. . .
Cùng lúc đó.
Quả nhiên như suy đoán của Đổng Học Bân, ảnh hưởng của sự kiện Vạn Tư Triêu còn đang mở rộng thêm một bước, rất nhiều lãnh đạo cán bộ thành phố Phần Châu đều nghĩ chuyện này có phần của Đổng Học Bân, biểu hiện ra là Đổng Học Bân không có liên hệ gì, nhưng cẩn thận suy xét, rồi lại không thể không hoài nghi.
Quá khứ của Đổng Học Bân lần đầu tiên bị người hỏi thăm, nếu như nói trước đây Đổng Học Bân chỉ là một người cán bộ cục chiêu thương, chỉ là một người chủ nhiệm văn phòng đường phố, mọi người còn chẳng để bụng, cũng không nhiều người đi quan tâm hắn, nhưng hiện tại Đổng Học Bân hiển nhiên không giống, là chủ nhiệm phòng giám sát số một của ủy ban kỷ luật thành phố Đổng Học Bân chân chính tiến vào hạch tâm của thành phố, huống chi còn có một bà vợ là phó thị trưởng, cho nên việc này vừa ra, rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú đối với Đổng Học Bân, cũng đều hỏi thăm và suy nghĩ đến bối cảnh và năng lực của Đổng Học Bân.
Có vài cán bộ hỏi thăm bạn bè tại khu Nam Sơn.
Có vài lãnh đạo hỏi thăm cán bộ trong huyện Duyên Đài.
Không hỏi không biết, vừa hỏi liền giận mình, tất cả mọi người đều bị sự tích trước đây của Đổng Học Bân làm cho nghẹn họng mở to mắt!
Ấn tượng của lãnh đạo thành phố cán bộ đối với Đổng Học Bân chỉ dừng lại tại địa chấn, đều nghĩ Đổng Học Bân là một người rất chính trực, vì dân chúng có thể phấn đấu quên mình, địa chấn cứu người cũng tốt, đất đá sạt lở cứu người cũng được, trong phát thanh trong TV lúc trước tất cả đều là một vài đánh giá chính diện.
Nhưng sau khi nghe ngóng cẩn thận, mọi người mới biết được căn bản không phải như vậy!
Hầu như phần lớn mọi người bị mặt ngoài và thành tích công tác của Đổng Học Bân lừa dối!
Chuyện Đổng Học Bân từ tiền nhiệm sau khi tại huyện Duyên Đài từng bước từng bước truyền tới thành phố, truyền tới lỗ tai lãnh đạo cán bộ.
Bởi vì liên quan đến Đổng Học Bân, bí thư huyện uỷ tiền nhậm huyện Duyên Đài bị điều chức quan nhàn tản? Bởi vì liên quan đến Đổng Học Bân, bộ trưởng bộ tuyên truyền tiền nhậm huyện Duyên Đài bị bắt giữ? Bởi vì liên quan đến Đổng Học Bân, một người có thù oán với hắn người bị bồn hoa rơi trúng đầu? Bởi vì liên quan đến Đổng Học Bân, một người cán bộ có xung đột với hắn vì thang máy không khống chế được ngã xuống thành bệnh không dậy nổi? Bởi vì liên quan đến Đổng Học Bân, Vương An Thạch bí thư khu Nam Sơn bị mất chức? Bộ trưởng bộ tổ chức bị điều tra? Còn có rất nhiều cán bộ đều bởi vì hắn mà bị xử phạt? Kết thúc cuộc đời chính trị?
Má nó!
Cái này con mẹ nó là cái gì!
Tất cả mọi người khiếp sợ không ngớt, lần đầu tiên biết phía sau hào quang anh hùng chống địa chấn của Đổng Học Bân, lại có thể cất dấu nhiều chuyện như vậy!
Hơn nữa lần này là Vạn Tư Triêu bị hại bỏ mình?
Phàm là những người có thù oán với Đổng Học Bân đều không có kết cục tốt?
Đây là người nào hả?
Cũng quá hắc ám quá đi? ?
Rốt cục, biệt hiệu của Đổng Học Bân tại huyện Duyên Đài và khu Nam Sơn lần đầu tiên được người gọi vang lên tại thành phố Phần Châu!
Ôn thần!
Hèn chi người khác đặt cái danh xưng này cho hắn! Quá chuẩn xác rồi!
. . .
Bệnh viện.
Lúc Đổng Học Bân nói chuyện điện thoại xong trở lại phòng bệnh, phát hiện bên trong có thêm một người, là mẹ già Loan Hiểu Bình, trong lòng còn ôm tiểu Thiên Thiên vừa qua khỏi trăm ngàn.
Đổng Học Bân cười khổ, Sao mẹ lại tới?
Loan Hiểu Bình cả giận: Vân Huyên xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ có thể không tới sao?
Đổng Học Bân giải thích nói: Không phải sợ mẹ lo lắng sao, hiện tại không có việc gì rồi.
Loan Hiểu Bình rất mất hứng nói: Con thật là được, chuyện lớn như vậy cũng không nói với mẹ, gọi điện thoại điện thoại di động cũng tắt máy!
Cù Vân Huyên kéo tay của Loan Hiểu Bình, Mẹ, là con không cho Tiểu Bân nói cho mẹ, huyết áp mẹ cao, thân thể cũng không được, bọn con sợ mẹ lo lắng.
Loan Hiểu Bình yêu thương cầm tay cô ấy, Thật đúng là thiếu chút nữa hù chết mẹ, may mà không có việc gì, may mà không có việc gì.
Cù mẫu thở dài nói: Lúc này là Vân Huyên phúc thiên mệnh lớn, mới bảo vệ một mạng.
Mấy người hàn huyên vài câu, đều có chút biểu tình lòng còn sợ hãi.
Chỉ lát sau, bác sĩ đến đây đo huyết áp cho Cù Vân Huyên, kiểm tra, cuối cùng cho ra kết luận bệnh tình đã ổn định, ngày mai có thể chuyển viện.
Tất cả mọi người thở phào một hơi.
Cù mẫu nói với Cù phụ: Hai ta đi gấp, TV chưa tắt, cửa sổ cũng mở rộng, con gái cũng không có chuyện gì rồi, ông đi về trước đi, bên này có tôi nhìn là được.
Cù phụ lắc đầu nói: Cũng là bà trở về đi, mấy bữa nay bà đều ở đây, hai ngày không ăn ngủ gì.
Không sao, vài ngày không ăn cũng không chết được. Nhưng trên mặt của Cù mẫu rõ ràng có chút mệt mỏi.
Cù Vân Huyên yêu thương nói: Ba, mẹ, các người đều trở về nghỉ ngơi đi, một mình con không sao đâu.
Loan Hiểu Bình nói: Đúng vậy, thân gia, các người đều trở về kinh thành đi, ở chỗ này cả hai ngày không ngủ, người sắt cũng không chịu được, yên tâm, nơi này có tôi, tôi lần này từ Lâm thị đến đây đã nói cùng lão Dương, không chuẩn bị trở lại, Vân Huyên để tôi chiếu cố!
Cù phụ do dự nói: Quá phiền phức.
Loan Hiểu Bình ôn nhu nói: Vân Huyên là con dâu tôi, tôi chiếu cố không phải cũng là đương nhiên sao? Nói phiền phức cái gì chứ?
Cái này. . . Cù mẫu cũng chần chờ một chút.
Quyết định như thế đi! Loan Hiểu Bình nói.
Cù mẫu nhìn con gái, trầm giọng nói: Vậy được, chị Loan, vậy chị làm ơn?
Loan Hiểu Bình xua tay nói: Người một nhà, nói cái này làm gì?
Ba …” Đổng Học Bân đem chìa khóa xe ra, Đúng lúc xe đậu bên dưới, con đưa hai người trở lại kinh thành.
Loan Hiểu Bình gật đầu nói: Đúng vậy, để cho Tiểu Bân đưa các người về, xe nó cũng nhanh.
Cù mẫu xua tay nói: Đừng, chúng tôi ngồi xe đường dài trở về là được, lúc này hẳn là còn có xe, để Tiểu Bân đưa chúng tôi đến nhà ga được rồi.
Cù phụ cũng nói: Ừm, đừng để cho Tiểu Bân chạy đến kinh thành làm gì, đứa nhỏ còn phải chăm sóc.
Đổng Học Bân vừa nghĩ cũng đúng, mẹ già ở bệnh viện chiếu cố Vân Huyên, cũng không thể cho tiểu Thiên Thiên ở bệnh viện được? Đều là bệnh khuẩn, sức chống cự của đứa nhỏ lại không được, truyền nhiễm bệnh gì cho Thiên Thiên thì làm sao bây giờ? Vì vậy Đổng Học Bân cũng không chối từ, Vậy được, con đưa hai người ra nhà ga.
Loan Hiểu Bình đem tiểu Thiên Thiên đưa cho hắn, Đứa nhỏ cũng mang đi đi, bệnh viện không sạch sẽ, một hồi con đưa ba mẹ Vân Huyên đi rồi cũng về nhà đi.
Đổng Học Bân ừm một cái, Được.
Cù Vân Huyên lo lắng nói: Tiểu Bân chăm sóc cho đứa nhỏ, được không?
Đổng Học Bân cười nói: Các người cứ giao cho tôi đi, con gái của mình tôi còn có thể không cẩn thận chăm sóc sao? Không phải là thay tả cho con bú sao? Kẻ ngu cũng biết!
Cù Vân Huyên cười trừng hắn, Lại chém gió, đừng để đến lúc đó làm không được lại quay về bệnh viện tìm mọi người.
Không đâu! Đổng Học Bân không thích nghe nói: Em cứ chờ xem đi!
Tất cả mọi người cười.
Cuối cùng Loan Hiểu Bình nói với con trai: Dù sao thì cháu gái bảo bối của mẹ mấy ngày này giao cho con, nếu như để cho cháu gái của mẹ bị đói, con xem mẹ làm sao xử lý mẹ!
Biết rồi biết rồi. Đổng Học Bân nói: Ba mẹ, đi thôi?
Cù mẫu đi tới giường nói với con gái: Từ từ dưỡng bệnh nha con, có việc gọi điện thoại cho mẹ, mẹ và ba con sẽ đi qua.
Ra bệnh viện, Đổng Học Bân lái xe đưa Cù phụ Cù mẫu đi nhà ga.
. . .
Cùng lúc đó.
Quả nhiên như suy đoán của Đổng Học Bân, ảnh hưởng của sự kiện Vạn Tư Triêu còn đang mở rộng thêm một bước, rất nhiều lãnh đạo cán bộ thành phố Phần Châu đều nghĩ chuyện này có phần của Đổng Học Bân, biểu hiện ra là Đổng Học Bân không có liên hệ gì, nhưng cẩn thận suy xét, rồi lại không thể không hoài nghi.
Quá khứ của Đổng Học Bân lần đầu tiên bị người hỏi thăm, nếu như nói trước đây Đổng Học Bân chỉ là một người cán bộ cục chiêu thương, chỉ là một người chủ nhiệm văn phòng đường phố, mọi người còn chẳng để bụng, cũng không nhiều người đi quan tâm hắn, nhưng hiện tại Đổng Học Bân hiển nhiên không giống, là chủ nhiệm phòng giám sát số một của ủy ban kỷ luật thành phố Đổng Học Bân chân chính tiến vào hạch tâm của thành phố, huống chi còn có một bà vợ là phó thị trưởng, cho nên việc này vừa ra, rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú đối với Đổng Học Bân, cũng đều hỏi thăm và suy nghĩ đến bối cảnh và năng lực của Đổng Học Bân.
Có vài cán bộ hỏi thăm bạn bè tại khu Nam Sơn.
Có vài lãnh đạo hỏi thăm cán bộ trong huyện Duyên Đài.
Không hỏi không biết, vừa hỏi liền giận mình, tất cả mọi người đều bị sự tích trước đây của Đổng Học Bân làm cho nghẹn họng mở to mắt!
Ấn tượng của lãnh đạo thành phố cán bộ đối với Đổng Học Bân chỉ dừng lại tại địa chấn, đều nghĩ Đổng Học Bân là một người rất chính trực, vì dân chúng có thể phấn đấu quên mình, địa chấn cứu người cũng tốt, đất đá sạt lở cứu người cũng được, trong phát thanh trong TV lúc trước tất cả đều là một vài đánh giá chính diện.
Nhưng sau khi nghe ngóng cẩn thận, mọi người mới biết được căn bản không phải như vậy!
Hầu như phần lớn mọi người bị mặt ngoài và thành tích công tác của Đổng Học Bân lừa dối!
Chuyện Đổng Học Bân từ tiền nhiệm sau khi tại huyện Duyên Đài từng bước từng bước truyền tới thành phố, truyền tới lỗ tai lãnh đạo cán bộ.
Bởi vì liên quan đến Đổng Học Bân, bí thư huyện uỷ tiền nhậm huyện Duyên Đài bị điều chức quan nhàn tản? Bởi vì liên quan đến Đổng Học Bân, bộ trưởng bộ tuyên truyền tiền nhậm huyện Duyên Đài bị bắt giữ? Bởi vì liên quan đến Đổng Học Bân, một người có thù oán với hắn người bị bồn hoa rơi trúng đầu? Bởi vì liên quan đến Đổng Học Bân, một người cán bộ có xung đột với hắn vì thang máy không khống chế được ngã xuống thành bệnh không dậy nổi? Bởi vì liên quan đến Đổng Học Bân, Vương An Thạch bí thư khu Nam Sơn bị mất chức? Bộ trưởng bộ tổ chức bị điều tra? Còn có rất nhiều cán bộ đều bởi vì hắn mà bị xử phạt? Kết thúc cuộc đời chính trị?
Má nó!
Cái này con mẹ nó là cái gì!
Tất cả mọi người khiếp sợ không ngớt, lần đầu tiên biết phía sau hào quang anh hùng chống địa chấn của Đổng Học Bân, lại có thể cất dấu nhiều chuyện như vậy!
Hơn nữa lần này là Vạn Tư Triêu bị hại bỏ mình?
Phàm là những người có thù oán với Đổng Học Bân đều không có kết cục tốt?
Đây là người nào hả?
Cũng quá hắc ám quá đi? ?
Rốt cục, biệt hiệu của Đổng Học Bân tại huyện Duyên Đài và khu Nam Sơn lần đầu tiên được người gọi vang lên tại thành phố Phần Châu!
Ôn thần!
Hèn chi người khác đặt cái danh xưng này cho hắn! Quá chuẩn xác rồi!
. . .
/2031
|