Môn đồng Thụy vương phủ vừa nghe là Nghiễm An vương đích thân đến, đứng ngây tại chỗ, vẻ mặt thập phần phức tạp, khiếp sợ có, khinh thường có, hâm mộ cũng có... Các loại biểu tình hỗn tạp tập trung cùng một chỗ, làm cho Mộ Tử Duyệt không khỏi nghĩ đến: đứa nhỏ này có khi nào bị nàng làm cho sợ đến ngốc rồi không.
Nàng làm cho mình thoạt nhìn hòa ái dễ gần hơn một chút, nở một nụ cười tươi với nó, trêu ghẹo nói: "Phải chăng ngươi ngưỡng mộ bổn vương đã lâu, mừng vui đến nỗi không nói nên lời?"
Lúc này môn đồng mới hồi phục tinh thần, ấp úng nói: "Không... Không phải... Tiểu nhân lập tức thông bẩm..." Nói rồi phóng nhanh vào phủ như một làn khói, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Mộ Thập Bát ở sau nàng bất mãn nói: "Vương gia đích thân tới, thế mà không lập tức mời vào trong phủ dùng trà, lại để Vương gia chờ ở cửa, thật là không có cấp bậc lễ nghĩa."
Mộ Tử Duyệt gật gật đầu nói: "Xem ra nên để Thập Bát ở lại Thụy vương phủ để dạy bảo hắn."
Mộ Thập Bát lập tức suy sụp: "Vương gia, ngài không cần cố ý làm ta sợ."
Chủ tớ hai người đang trò chuyện, một người quản sự từ bên trong vội vã chạy ra, xin lỗi rối rít: "Mời vương gia, chủ nhân đang luyện võ ở thao trường, thỉnh ngài vào trong nói chuyện."
Thụy vương phủ quả nhiên khí phái phi phàm. Đang đầu xuân, trong phủ nhuộm sắc màu rực rỡ, làm nổi bật tường đỏ ngói xanh, rường cột chạm trổ, đại khí đẹp đẽ quý giá; khách quan mà nói, Nghiễm An vương phủ dù sao cũng là của Vương gia khác họ, các nơi trong phủ đều được xây dựng một cách dè dặt, không dám sa hoa quá đáng, để tránh đưa tới gièm pha.
Quản sự đưa hai người đến một đại sảnh, dâng trà, liền đi mất không thấy bóng dáng. Mộ Tử Duyệt nháy mắt với Mộ Thập Bát, rồi lắc mình ra đại sảnh.
Bản đồ địa hình Thụy vương phủ nàng đã sớm thuộc lòng, từ đại sảnh này đi thẳng rồi rẽ trái, xuyên qua một cái sân là đến thư phòng Hạ Diệc Hiên. Bình thường Hạ Diệc Hiên gặp cấp dưới, làm việc đều là ở chỗ này.
Nàng một đường nghênh ngang, thị vệ và phó dịch thấy nàng khí độ bất phàm cũng không dám hỏi, chỉ chốc lát sau đã tới thư phòng.
Cửa phòng khép hờ, nàng ngưng thần nghe trong chốc lát, rồi đẩy cửa đi vào.
Thư phòng rất gọn gàng, đập vào tầm mắt là bản đồ phân bố lính biên phòng chiếm cả mặt tường, địa hình sông núi, binh lực, vị trí đóng quân đều được miêu tả tỉ mỉ. Hơn nữa trên bản đồ, cơ sở đóng quân của quân Chinh Tây, bao gồm ba quận Sơn Tĩnh, Ngô Châu, Lương Châu tiếp giáp Tây Lăng quốc được dùng bút vẽ vài vòng. Mộ Tử Duyệt tinh ý nhận ra, đó là nơi cùng Tây Lăng quốc giao chiến.
Trên hai mặt tường khác treo mấy bức tranh sơn thủy, một bức trong đó vẽ một bãi mênh mông toàn trúc, cây trúc nổi lên xanh biếc phô thiên cái địa (*), chỉ có một con chu tước vỗ cánh bay cao ở nơi tiếp giáp giữa ngọn trúc với trời xanh.
* phô thiên cái địa: phô = trải rộng, cái = bao trùm, rợp trời kín đất
Mộ Tử Duyệt quan sát bức tranh, suy nghĩ một hồi lâu, có chút lạnh cả người: xem ra Hạ Diệc Hiên này xác thực là tâm mang chí lớn.
Trên bàn đặt giá bút và giấy tuyên thành, ngay trên bức tường phía trước là chiếc sáo ngọc gặp qua lần trước ở Khởi Đức Hiên, được chà lau đến soi rõ bóng người, Mộ Tử Duyệt tâm ngứa khó nhịn, vừa định lấy xuống, bỗng cửa thư phòng bị đẩy ra.
"Đại ca, đệ ở Hộ bộ không biết..." Một nam tử độ chừng hai mươi tuổi bộ dạng kích động đi vào, mặt mày có vài phần tương tự Hạ Diệc Hiên, chỉ là thiếu loại khí độ trầm tĩnh tự uy của hắn, mang theo một chút ngả ngớn.
"Ngươi là ai?" Nam tử lớn tiếng quát.
Mộ Tử Duyệt nhận ra, người này nhất định là Hạ Diệc Hạo, con vợ kế của lão Thụy vương gia, là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Hạ Diệc Hiên. Nghe nói hắn phong lưu háo sắc, không làm việc gì đàng hoàng, làm cho Hạ Diệc Hiên rất đau đầu.
"Tại hạ Mộ Tử Duyệt, ngài chắc là Thụy vương phủ nhị công tử?" Mộ Tử Duyệt chắp tay.
Hạ Diệc Hạo kinh nghi: "Nghiễm An vương? Ngươi không phải cùng đại ca của ta..."
"Trên phố đồn bậy mà thôi, ta và đại ca ngài là bạn tri kỷ đã lâu, hôm nay đặc biệt đến thăm." Mộ Tử Duyệt vẻ mặt thành khẩn.
"Vương gia thứ tội, là tại hạ đường đột, chính là quản sự quá mức chậm trễ, sao có thể để Vương gia một mình ở chỗ này." Hạ Diệc Hạo đảo hai tròng mắt, nhiệt tình nói, "Không bằng tới phòng của ta nghỉ tạm trước, ta cho người đi tìm đại ca."
"Đây là thư phòng của Diệc Hiên sao?" Mộ Tử Duyệt tỏ vẻ kinh ngạc, "Vừa nãy đi loanh quanh, không ngờ đi lầm vào chỗ này."
"Đại ca chính là thích mấy thứ này," Hạ Diệc Hạo nói, giọng điệu mang theo vài phần khinh thường, "Cũng không bày ra chút kỳ trân dị bảo, làm cho người ta vừa thấy liền sinh tâm vui mừng."
"Diệc Hiên so ra không phong lưu phóng khoáng như ngài, tài danh nhị công tử đã sớm truyền khắp kinh thành." Mộ Tử Duyệt khen tặng.
Hạ Diệc Hạo rụt rè cười, hiển nhiên thập phần hưởng thụ: "Đa tạ vương gia khen ngợi, đều là người ngoài đồn lầm mà thôi, không đáng nhắc tới."
Hai người lại hàn huyên vài câu, Mộ Tử Duyệt liền cáo từ về đại sảnh. Hạ Diệc Hạo vội vàng đưa nàng ra ngoài.
Mộ Tử Duyệt đi được hai bước, bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì, chần chờ nói: "Nhị công tử, có câu này không biết có nên nói hay không."
Hạ Diệc Hạo lập tức cười tiến lại gần, lấy lòng nói: "Vương gia cứ nói đừng ngại."
Mộ Tử Duyệt trong lòng chán ghét, không dấu vết lùi nửa bước, khó xử nói: "Vừa rồi ta nghe nhị công tử đang nói cái gì Hộ bộ..."
"Hộ bộ thế nào?" Hạ Diệc Hạo khẩn trương, hắn thèm nhỏ dãi vị trí này đã lâu, vất vả lắm mới cầu được Thụy thái phi nói giúp mấy câu, Hạ Diệc Hiên lúc này mới đồng ý giúp hắn.
"Danh sách bổ nhiệm Hộ bộ đang ở trên ngự án của bệ hạ, chỉ sợ là không có tên của nhị công tử..." Mộ Tử Duyệt hạ giọng nói.
Hạ Diệc Hạo nhất thời ngây ngẩn, sau một lúc lâu mới hậm hực nói: "Ta đi tìm đại ca!"
Mộ Tử Duyệt nhìn hắn tức đến thở hổn hển bỏ đi, khóe miệng lộ ra một tia cười mỉa: người này có thể là dạng tài danh gì chứ? Ở xóm cầm ca ngâm vài ba câu thơ liền tự cho mình là nhân tài. Người này nếu vào Hộ bộ, chỉ sợ chưa được bao lâu đã đem quốc khố bỏ vào kim khố nhà mình.
Bất quá, Hạ Diệc Hiên ở ngoài thoạt nhìn uy phong khắp chốn, nhưng ở trong nhà cũng không phải mọi sự trôi chảy, có thể làm cho hắn phiền toái cũng tốt.
Mộ Tử Duyệt tâm tình sung sướng, nhìn thư phòng sạch sẽ cũng không thấy có gì cơ mật; giữa ban ngày, đang trong ở nhà người ta, dù sao cũng không thể gióng trống khua chiêng lục tung lên. Nàng lưu luyến nhìn cây sáo ngọc, rồi chắp tay sau lưng, lững thững bước qua khu sân vắng.
Vừa rồi đi quá nhanh, giờ mới phát hiện, cảnh trí vương phủ này xác thực di nhân (*), ba bước một cảnh nhỏ, năm bước một cảnh lớn, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy (**), đẹp như trong tranh.
* di nhân: ba mươi dặm có chỗ trú ngụ, chỗ trú ngụ có nhà khách
** bản convert: tiểu kiều lưu thủy
Bỗng nhiên, nàng ngạc nhiên mừng rỡ sải bước: cách đó không xa có một rừng mặc trúc (*), thân trúc hiện lên màu đen bóng, lá xanh lẫn vào trong, ngạo nghễ tươi đẹp, là loại trúc trân phẩm khó gặp.
* mặc: mực, màu đen
Trong rừng trúc mơ hồ truyền đến tiếng hô, nàng tò mò men theo con đường nhỏ đi vào, chỉ thấy bên trong thoáng đãng rộng mở, bốn phía là nơi tập trung vũ khí; đao, thương, kiếm đều có cả. Giữa sân có người đang múa kiếm, kiếm quang lẫm lẫm, khí thế bức người, khi thì giống như giao long phi vũ, khi thì giống như ưng thứu thẳng hạ từ chín tầng trời, bộ pháp linh động, kiếm chiêu nhanh chóng, làm cho người ta sợ hãi than thầm. Mộ Tử Duyệt nhìn đến ngây người, nhịn không được vỗ tay hoan hô trầm trồ khen ngợi!
Người giữa sân vừa nghe thanh âm, lập tức dừng kiếm, một đôi con ngươi đen như mực yên lặng nhìn nàng, đúng là Thụy vương Hạ Diệc Hiên.
Mộ Tử Duyệt có chút ngoài ý muốn, tán thưởng nói: "Diệc Hiên huynh, đến hôm thưởng xuân yến huynh cứ múa kiếm như vậy, chỉ sợ các cô nương toàn kinh thành đều sẽ bị huynh câu hồn đoạt phách."
Hạ Diệc Hiên hừ một tiếng: "Ai hiếm lạ."
"Diệc Hiên huynh chớ mạnh miệng, hồng tụ thêm hương ai không vui? Mỹ nhân say nằm ai mà không thương? Trừ phi ngươi..." Mộ Tử Duyệt ái muội cười cười.
"Trừ phi ta giống ngươi cũng là đoạn tụ." Hạ Diệc Hiên thần sắc tự nhiên nói, cầm bảo kiếm trong tay bỏ vào bao, thả lại cái giá đựng binh khí.
Mộ Tử Duyệt nhịn không được có chút ngứa ngáy tay chân. Từ khi trở lại kinh thành, nàng tập võ ngày ít dần, các thị vệ cũng không dám thực sự cùng nàng đối địch, nào được như lúc còn ở trong quân ngũ, vui vẻ đánh cho đến khi mồ hôi đầm đìa.
"Nếu Diệc Hiên huynh là đoạn tụ, chỉ sợ ta đã không vào được Thụy vương phủ, chưa vào cửa đã bị Thụy thái phi trực tiếp đánh đuổi ra khỏi phủ." Mộ Tử Duyệt ái muội chớp mắt vài cái.
"Ngươi cũng biết sợ sao?" Hạ Diệc Hiên trào phúng nói.
Mộ Tử Duyệt liếc hắn một cái: "Tất nhiên là sợ rồi, ta không có cha mẹ, sợ nhất là người lớn tuổi khóc lóc kể lể với mình."
Hạ Diệc Hiên nhìn nàng chằm chằm, cặp con ngươi đen láy nhìn không ra hỉ nộ, bỗng nhiên quát: "Mộ Tử Duyệt, nghe đồn ngươi là mãnh tướng mạnh nhất trong quân Tây Bắc, có dám so chiêu với ta không?"
Trong khoảnh khắc, Mộ Tử Duyệt nhiệt huyết dâng trào, tiếng ngựa hí, tiếng đao thương va chạm vang lên trong óc, nàng không cần nghĩ ngợi đã phất vạt áo, bẻ bẻ các đốt ngón tay khởi động, hướng về phía Hạ Diệc Hiên cười cười.
Hạ Diệc Hiên chưa kịp định thần, Mộ Tử Duyệt đã như thỏ chạy đến, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, hai tay bắt được bờ vai của hắn, quát một tiếng, chân trái co lên, hướng vào nhượng chân của hắn đá tới.
Hạ Diệc Hiên phản ứng cực nhanh, tay trái vừa đưa ra phía trước chắn đỡ, vừa đánh vào hai tay Mộ Tử Duyệt đến tê dại, hai chân thay hình đổi vị, tránh đi một cước kia của nàng, nghiêng người một cái liền hướng vào ngực nàng đánh tới.
Mộ Tử Duyệt âm thầm khen ngợi, bất quá, ngực này là chỗ hiểm yếu của nàng, sao có thể để hắn thực hiện được. Hai tay của nàng liền trượt xuống chụp vào huyệt mạch môn của Hạ Diệc Hiên.
Trong nháy mắt, hai người ngươi tới ta đi, giao thủ hơn mười chiêu, chỉ nghe tiếng trầm đục của khớp xương cùng cơ bắp, chiêu số không ngừng tăng lên, chẳng phân biệt được cao thấp: Hạ Diệc Hiên Thắng ở lực, mà Mộ Tử Duyệt Thắng ở linh hoạt.
Bỗng nhiên thân người Hạ Diệc Hiên chậm đi một chút, cao thủ so chiêu, đâu có chỗ cho nửa khắc lơ là. Mộ Tử Duyệt liền dịch người, vòng ra phía sau Hạ Diệc Hiên, nâng tay hướng cổ hắn cắt tới; Hạ Diệc Hiên nghiêng người muốn tránh, nhưng Mộ Tử Duyệt ra tay quá nhanh, một chưởng liền đánh vào sau gáy của hắn.
Hạ Diệc Hiên đổ người ra sau, Mộ Tử Duyệt nhất thời không kịp né tránh, bị hắn đụng phải, hai người cùng nhau ngã trên mặt đất.
Mộ Tử Duyệt thầm hô không hay, may mà cánh tay của nàng chắn ở trước ngực, sau đó liền nhấc chân đá một cước vào mông Hạ Diệc Hiên, khó khăn tách hai người ra.
Hạ Diệc Hiên lộn vài vòng, cùng nàng mặt đối mặt nằm trên mặt đất, hai người đối diện một lúc lâu, đều ha ha phá lên cười, lý ngư đả đỉnh (*) bật người dậy, đứng nguyên tại chỗ.
* lý ngư đả đỉnh: một thế bật người dậy của người luyện võ, người nằm ngửa, hai chân giơ cao rồi co mạnh đập lên mặt đất, phần eo lưng nhanh chóng uốn lên, nâng cả cơ thể đứng dậy.
Y phục màu trắng trên người Hạ Diệc Hiên đã đen nhiều mảng do dính đầy bụi đất, nhưng thần thái hắn vẫn sáng láng như trước, ánh mắt sáng trong không pha tạp niệm, gương mặt tươi cười, vẻ kiệt ngạo cùng lãnh khốc thường ngày bị cảm giác ôn hòa thay thế, tự nhiên lại khiến người ta bị mê hoặc, ngay cả mặc trúc phía sau hắn cũng mất đi thần sắc.
Trong lòng Mộ Tử Duyệt đột nhiên nhảy dựng. Nàng vốn không ưa vị Thụy vương lãnh ngạo này, bây giờ nhìn kỹ, thì ra, Hạ Diệc Hiên cũng là một mỹ nam tử! Cùng so với Thẩm Nhược Thần, một người giống như mặc lan trên núi cao, một người giống như tùng xanh ngạo nghễ đứng thẳng; một người thắng ở nhã, một người thắng ở khốc (*), mỗi người một vẻ (**), không phân biệt được cao thấp.
* khốc: lãnh khốc, lạnh lùng
** bản convert: các hữu thiên thu, thiên thu=đặc điểm, sở trường
"Hôm nay được cùng Tử Duyệt đánh một trận, thật thống khoái, hôm khác chúng ta lại tỷ thí đao thương kiếm pháp, thuật cưỡi ngựa, nhất định phải phân cao thấp." Hạ Diệc Hiên vỗ vỗ bụi đất trên người.
"Diệc Hiên huynh không cần nói đỡ cho mình, hôm nay ngươi thua, ta không nói ra ngoài đâu, chớ hoảng sợ." Mộ Tử Duyệt cười hì hì chiếm tiện nghi ngoài miệng, cúi đầu nhìn, quả nhiên dưới đất có tảng đá, chỉ sợ Hạ Diệc Hiên thua chính là do giẫm phải tảng đá kia.
Hạ Diệc Hiên cũng không tức giận, lại gần nói: "Đa tạ Tử Duyệt giữ lại mặt mũi cho ta, ta đi thay quần áo, Tử Duyệt hay là cùng đi? Ta có một nguyệt cẩm bào, vừa vặn xứng với dáng người của ngươi."
Nàng làm cho mình thoạt nhìn hòa ái dễ gần hơn một chút, nở một nụ cười tươi với nó, trêu ghẹo nói: "Phải chăng ngươi ngưỡng mộ bổn vương đã lâu, mừng vui đến nỗi không nói nên lời?"
Lúc này môn đồng mới hồi phục tinh thần, ấp úng nói: "Không... Không phải... Tiểu nhân lập tức thông bẩm..." Nói rồi phóng nhanh vào phủ như một làn khói, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Mộ Thập Bát ở sau nàng bất mãn nói: "Vương gia đích thân tới, thế mà không lập tức mời vào trong phủ dùng trà, lại để Vương gia chờ ở cửa, thật là không có cấp bậc lễ nghĩa."
Mộ Tử Duyệt gật gật đầu nói: "Xem ra nên để Thập Bát ở lại Thụy vương phủ để dạy bảo hắn."
Mộ Thập Bát lập tức suy sụp: "Vương gia, ngài không cần cố ý làm ta sợ."
Chủ tớ hai người đang trò chuyện, một người quản sự từ bên trong vội vã chạy ra, xin lỗi rối rít: "Mời vương gia, chủ nhân đang luyện võ ở thao trường, thỉnh ngài vào trong nói chuyện."
Thụy vương phủ quả nhiên khí phái phi phàm. Đang đầu xuân, trong phủ nhuộm sắc màu rực rỡ, làm nổi bật tường đỏ ngói xanh, rường cột chạm trổ, đại khí đẹp đẽ quý giá; khách quan mà nói, Nghiễm An vương phủ dù sao cũng là của Vương gia khác họ, các nơi trong phủ đều được xây dựng một cách dè dặt, không dám sa hoa quá đáng, để tránh đưa tới gièm pha.
Quản sự đưa hai người đến một đại sảnh, dâng trà, liền đi mất không thấy bóng dáng. Mộ Tử Duyệt nháy mắt với Mộ Thập Bát, rồi lắc mình ra đại sảnh.
Bản đồ địa hình Thụy vương phủ nàng đã sớm thuộc lòng, từ đại sảnh này đi thẳng rồi rẽ trái, xuyên qua một cái sân là đến thư phòng Hạ Diệc Hiên. Bình thường Hạ Diệc Hiên gặp cấp dưới, làm việc đều là ở chỗ này.
Nàng một đường nghênh ngang, thị vệ và phó dịch thấy nàng khí độ bất phàm cũng không dám hỏi, chỉ chốc lát sau đã tới thư phòng.
Cửa phòng khép hờ, nàng ngưng thần nghe trong chốc lát, rồi đẩy cửa đi vào.
Thư phòng rất gọn gàng, đập vào tầm mắt là bản đồ phân bố lính biên phòng chiếm cả mặt tường, địa hình sông núi, binh lực, vị trí đóng quân đều được miêu tả tỉ mỉ. Hơn nữa trên bản đồ, cơ sở đóng quân của quân Chinh Tây, bao gồm ba quận Sơn Tĩnh, Ngô Châu, Lương Châu tiếp giáp Tây Lăng quốc được dùng bút vẽ vài vòng. Mộ Tử Duyệt tinh ý nhận ra, đó là nơi cùng Tây Lăng quốc giao chiến.
Trên hai mặt tường khác treo mấy bức tranh sơn thủy, một bức trong đó vẽ một bãi mênh mông toàn trúc, cây trúc nổi lên xanh biếc phô thiên cái địa (*), chỉ có một con chu tước vỗ cánh bay cao ở nơi tiếp giáp giữa ngọn trúc với trời xanh.
* phô thiên cái địa: phô = trải rộng, cái = bao trùm, rợp trời kín đất
Mộ Tử Duyệt quan sát bức tranh, suy nghĩ một hồi lâu, có chút lạnh cả người: xem ra Hạ Diệc Hiên này xác thực là tâm mang chí lớn.
Trên bàn đặt giá bút và giấy tuyên thành, ngay trên bức tường phía trước là chiếc sáo ngọc gặp qua lần trước ở Khởi Đức Hiên, được chà lau đến soi rõ bóng người, Mộ Tử Duyệt tâm ngứa khó nhịn, vừa định lấy xuống, bỗng cửa thư phòng bị đẩy ra.
"Đại ca, đệ ở Hộ bộ không biết..." Một nam tử độ chừng hai mươi tuổi bộ dạng kích động đi vào, mặt mày có vài phần tương tự Hạ Diệc Hiên, chỉ là thiếu loại khí độ trầm tĩnh tự uy của hắn, mang theo một chút ngả ngớn.
"Ngươi là ai?" Nam tử lớn tiếng quát.
Mộ Tử Duyệt nhận ra, người này nhất định là Hạ Diệc Hạo, con vợ kế của lão Thụy vương gia, là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Hạ Diệc Hiên. Nghe nói hắn phong lưu háo sắc, không làm việc gì đàng hoàng, làm cho Hạ Diệc Hiên rất đau đầu.
"Tại hạ Mộ Tử Duyệt, ngài chắc là Thụy vương phủ nhị công tử?" Mộ Tử Duyệt chắp tay.
Hạ Diệc Hạo kinh nghi: "Nghiễm An vương? Ngươi không phải cùng đại ca của ta..."
"Trên phố đồn bậy mà thôi, ta và đại ca ngài là bạn tri kỷ đã lâu, hôm nay đặc biệt đến thăm." Mộ Tử Duyệt vẻ mặt thành khẩn.
"Vương gia thứ tội, là tại hạ đường đột, chính là quản sự quá mức chậm trễ, sao có thể để Vương gia một mình ở chỗ này." Hạ Diệc Hạo đảo hai tròng mắt, nhiệt tình nói, "Không bằng tới phòng của ta nghỉ tạm trước, ta cho người đi tìm đại ca."
"Đây là thư phòng của Diệc Hiên sao?" Mộ Tử Duyệt tỏ vẻ kinh ngạc, "Vừa nãy đi loanh quanh, không ngờ đi lầm vào chỗ này."
"Đại ca chính là thích mấy thứ này," Hạ Diệc Hạo nói, giọng điệu mang theo vài phần khinh thường, "Cũng không bày ra chút kỳ trân dị bảo, làm cho người ta vừa thấy liền sinh tâm vui mừng."
"Diệc Hiên so ra không phong lưu phóng khoáng như ngài, tài danh nhị công tử đã sớm truyền khắp kinh thành." Mộ Tử Duyệt khen tặng.
Hạ Diệc Hạo rụt rè cười, hiển nhiên thập phần hưởng thụ: "Đa tạ vương gia khen ngợi, đều là người ngoài đồn lầm mà thôi, không đáng nhắc tới."
Hai người lại hàn huyên vài câu, Mộ Tử Duyệt liền cáo từ về đại sảnh. Hạ Diệc Hạo vội vàng đưa nàng ra ngoài.
Mộ Tử Duyệt đi được hai bước, bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì, chần chờ nói: "Nhị công tử, có câu này không biết có nên nói hay không."
Hạ Diệc Hạo lập tức cười tiến lại gần, lấy lòng nói: "Vương gia cứ nói đừng ngại."
Mộ Tử Duyệt trong lòng chán ghét, không dấu vết lùi nửa bước, khó xử nói: "Vừa rồi ta nghe nhị công tử đang nói cái gì Hộ bộ..."
"Hộ bộ thế nào?" Hạ Diệc Hạo khẩn trương, hắn thèm nhỏ dãi vị trí này đã lâu, vất vả lắm mới cầu được Thụy thái phi nói giúp mấy câu, Hạ Diệc Hiên lúc này mới đồng ý giúp hắn.
"Danh sách bổ nhiệm Hộ bộ đang ở trên ngự án của bệ hạ, chỉ sợ là không có tên của nhị công tử..." Mộ Tử Duyệt hạ giọng nói.
Hạ Diệc Hạo nhất thời ngây ngẩn, sau một lúc lâu mới hậm hực nói: "Ta đi tìm đại ca!"
Mộ Tử Duyệt nhìn hắn tức đến thở hổn hển bỏ đi, khóe miệng lộ ra một tia cười mỉa: người này có thể là dạng tài danh gì chứ? Ở xóm cầm ca ngâm vài ba câu thơ liền tự cho mình là nhân tài. Người này nếu vào Hộ bộ, chỉ sợ chưa được bao lâu đã đem quốc khố bỏ vào kim khố nhà mình.
Bất quá, Hạ Diệc Hiên ở ngoài thoạt nhìn uy phong khắp chốn, nhưng ở trong nhà cũng không phải mọi sự trôi chảy, có thể làm cho hắn phiền toái cũng tốt.
Mộ Tử Duyệt tâm tình sung sướng, nhìn thư phòng sạch sẽ cũng không thấy có gì cơ mật; giữa ban ngày, đang trong ở nhà người ta, dù sao cũng không thể gióng trống khua chiêng lục tung lên. Nàng lưu luyến nhìn cây sáo ngọc, rồi chắp tay sau lưng, lững thững bước qua khu sân vắng.
Vừa rồi đi quá nhanh, giờ mới phát hiện, cảnh trí vương phủ này xác thực di nhân (*), ba bước một cảnh nhỏ, năm bước một cảnh lớn, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy (**), đẹp như trong tranh.
* di nhân: ba mươi dặm có chỗ trú ngụ, chỗ trú ngụ có nhà khách
** bản convert: tiểu kiều lưu thủy
Bỗng nhiên, nàng ngạc nhiên mừng rỡ sải bước: cách đó không xa có một rừng mặc trúc (*), thân trúc hiện lên màu đen bóng, lá xanh lẫn vào trong, ngạo nghễ tươi đẹp, là loại trúc trân phẩm khó gặp.
* mặc: mực, màu đen
Trong rừng trúc mơ hồ truyền đến tiếng hô, nàng tò mò men theo con đường nhỏ đi vào, chỉ thấy bên trong thoáng đãng rộng mở, bốn phía là nơi tập trung vũ khí; đao, thương, kiếm đều có cả. Giữa sân có người đang múa kiếm, kiếm quang lẫm lẫm, khí thế bức người, khi thì giống như giao long phi vũ, khi thì giống như ưng thứu thẳng hạ từ chín tầng trời, bộ pháp linh động, kiếm chiêu nhanh chóng, làm cho người ta sợ hãi than thầm. Mộ Tử Duyệt nhìn đến ngây người, nhịn không được vỗ tay hoan hô trầm trồ khen ngợi!
Người giữa sân vừa nghe thanh âm, lập tức dừng kiếm, một đôi con ngươi đen như mực yên lặng nhìn nàng, đúng là Thụy vương Hạ Diệc Hiên.
Mộ Tử Duyệt có chút ngoài ý muốn, tán thưởng nói: "Diệc Hiên huynh, đến hôm thưởng xuân yến huynh cứ múa kiếm như vậy, chỉ sợ các cô nương toàn kinh thành đều sẽ bị huynh câu hồn đoạt phách."
Hạ Diệc Hiên hừ một tiếng: "Ai hiếm lạ."
"Diệc Hiên huynh chớ mạnh miệng, hồng tụ thêm hương ai không vui? Mỹ nhân say nằm ai mà không thương? Trừ phi ngươi..." Mộ Tử Duyệt ái muội cười cười.
"Trừ phi ta giống ngươi cũng là đoạn tụ." Hạ Diệc Hiên thần sắc tự nhiên nói, cầm bảo kiếm trong tay bỏ vào bao, thả lại cái giá đựng binh khí.
Mộ Tử Duyệt nhịn không được có chút ngứa ngáy tay chân. Từ khi trở lại kinh thành, nàng tập võ ngày ít dần, các thị vệ cũng không dám thực sự cùng nàng đối địch, nào được như lúc còn ở trong quân ngũ, vui vẻ đánh cho đến khi mồ hôi đầm đìa.
"Nếu Diệc Hiên huynh là đoạn tụ, chỉ sợ ta đã không vào được Thụy vương phủ, chưa vào cửa đã bị Thụy thái phi trực tiếp đánh đuổi ra khỏi phủ." Mộ Tử Duyệt ái muội chớp mắt vài cái.
"Ngươi cũng biết sợ sao?" Hạ Diệc Hiên trào phúng nói.
Mộ Tử Duyệt liếc hắn một cái: "Tất nhiên là sợ rồi, ta không có cha mẹ, sợ nhất là người lớn tuổi khóc lóc kể lể với mình."
Hạ Diệc Hiên nhìn nàng chằm chằm, cặp con ngươi đen láy nhìn không ra hỉ nộ, bỗng nhiên quát: "Mộ Tử Duyệt, nghe đồn ngươi là mãnh tướng mạnh nhất trong quân Tây Bắc, có dám so chiêu với ta không?"
Trong khoảnh khắc, Mộ Tử Duyệt nhiệt huyết dâng trào, tiếng ngựa hí, tiếng đao thương va chạm vang lên trong óc, nàng không cần nghĩ ngợi đã phất vạt áo, bẻ bẻ các đốt ngón tay khởi động, hướng về phía Hạ Diệc Hiên cười cười.
Hạ Diệc Hiên chưa kịp định thần, Mộ Tử Duyệt đã như thỏ chạy đến, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn, hai tay bắt được bờ vai của hắn, quát một tiếng, chân trái co lên, hướng vào nhượng chân của hắn đá tới.
Hạ Diệc Hiên phản ứng cực nhanh, tay trái vừa đưa ra phía trước chắn đỡ, vừa đánh vào hai tay Mộ Tử Duyệt đến tê dại, hai chân thay hình đổi vị, tránh đi một cước kia của nàng, nghiêng người một cái liền hướng vào ngực nàng đánh tới.
Mộ Tử Duyệt âm thầm khen ngợi, bất quá, ngực này là chỗ hiểm yếu của nàng, sao có thể để hắn thực hiện được. Hai tay của nàng liền trượt xuống chụp vào huyệt mạch môn của Hạ Diệc Hiên.
Trong nháy mắt, hai người ngươi tới ta đi, giao thủ hơn mười chiêu, chỉ nghe tiếng trầm đục của khớp xương cùng cơ bắp, chiêu số không ngừng tăng lên, chẳng phân biệt được cao thấp: Hạ Diệc Hiên Thắng ở lực, mà Mộ Tử Duyệt Thắng ở linh hoạt.
Bỗng nhiên thân người Hạ Diệc Hiên chậm đi một chút, cao thủ so chiêu, đâu có chỗ cho nửa khắc lơ là. Mộ Tử Duyệt liền dịch người, vòng ra phía sau Hạ Diệc Hiên, nâng tay hướng cổ hắn cắt tới; Hạ Diệc Hiên nghiêng người muốn tránh, nhưng Mộ Tử Duyệt ra tay quá nhanh, một chưởng liền đánh vào sau gáy của hắn.
Hạ Diệc Hiên đổ người ra sau, Mộ Tử Duyệt nhất thời không kịp né tránh, bị hắn đụng phải, hai người cùng nhau ngã trên mặt đất.
Mộ Tử Duyệt thầm hô không hay, may mà cánh tay của nàng chắn ở trước ngực, sau đó liền nhấc chân đá một cước vào mông Hạ Diệc Hiên, khó khăn tách hai người ra.
Hạ Diệc Hiên lộn vài vòng, cùng nàng mặt đối mặt nằm trên mặt đất, hai người đối diện một lúc lâu, đều ha ha phá lên cười, lý ngư đả đỉnh (*) bật người dậy, đứng nguyên tại chỗ.
* lý ngư đả đỉnh: một thế bật người dậy của người luyện võ, người nằm ngửa, hai chân giơ cao rồi co mạnh đập lên mặt đất, phần eo lưng nhanh chóng uốn lên, nâng cả cơ thể đứng dậy.
Y phục màu trắng trên người Hạ Diệc Hiên đã đen nhiều mảng do dính đầy bụi đất, nhưng thần thái hắn vẫn sáng láng như trước, ánh mắt sáng trong không pha tạp niệm, gương mặt tươi cười, vẻ kiệt ngạo cùng lãnh khốc thường ngày bị cảm giác ôn hòa thay thế, tự nhiên lại khiến người ta bị mê hoặc, ngay cả mặc trúc phía sau hắn cũng mất đi thần sắc.
Trong lòng Mộ Tử Duyệt đột nhiên nhảy dựng. Nàng vốn không ưa vị Thụy vương lãnh ngạo này, bây giờ nhìn kỹ, thì ra, Hạ Diệc Hiên cũng là một mỹ nam tử! Cùng so với Thẩm Nhược Thần, một người giống như mặc lan trên núi cao, một người giống như tùng xanh ngạo nghễ đứng thẳng; một người thắng ở nhã, một người thắng ở khốc (*), mỗi người một vẻ (**), không phân biệt được cao thấp.
* khốc: lãnh khốc, lạnh lùng
** bản convert: các hữu thiên thu, thiên thu=đặc điểm, sở trường
"Hôm nay được cùng Tử Duyệt đánh một trận, thật thống khoái, hôm khác chúng ta lại tỷ thí đao thương kiếm pháp, thuật cưỡi ngựa, nhất định phải phân cao thấp." Hạ Diệc Hiên vỗ vỗ bụi đất trên người.
"Diệc Hiên huynh không cần nói đỡ cho mình, hôm nay ngươi thua, ta không nói ra ngoài đâu, chớ hoảng sợ." Mộ Tử Duyệt cười hì hì chiếm tiện nghi ngoài miệng, cúi đầu nhìn, quả nhiên dưới đất có tảng đá, chỉ sợ Hạ Diệc Hiên thua chính là do giẫm phải tảng đá kia.
Hạ Diệc Hiên cũng không tức giận, lại gần nói: "Đa tạ Tử Duyệt giữ lại mặt mũi cho ta, ta đi thay quần áo, Tử Duyệt hay là cùng đi? Ta có một nguyệt cẩm bào, vừa vặn xứng với dáng người của ngươi."
/73
|