Quyền Thần

Chương 1100: Tuyệt đỉnh cao thủ

/1139


Hàn Huyền Đạo trở lại thư phòng, Mục Tín của Đông Hoa thính đã chờ tại chỗ này, sau khi hành lễ, Mục Tín lập tức bẩm:

- Bẩm báo đại nhân, quận Bột Châu có biến!

Hàn Huyền Đạo vẻ mặt bình tĩnh, ngồi xuống ghế, lúc này mới hỏi:

- Triệu Tịch Tiều có động tác phải không? Xem ra hắn đã không kiềm chế được... ta chờ chính là hắn động trước, địa phương khởi binh, đó là mưu phản, dễ có cớ tiễu trừ!

Mục Tin nói:

- Đại nhân, Triệu Tịch Tiêu đã tập kết gần hai vạn đại quân, vũ khí đầy đủ, có thể khởi binh đến kinh thành bất cứ lúc nào... Quan trọng nhất là, theo tin tức của đám thám tử, hiện giờ Tú công chúa quả thật ở quận Bột Châu!

Mày Hàn Huyền Đạo nhăn lại, cười lạnh nói:

- Nàng ta quả nhiên còn sống. Bản quan sớm đoán được nàng chắc chắn nấp tại quận Bột Châu... Chẳng qua nếu nàng còn sống, đó là phiền toái lớn... !

Lão hơi trầm ngâm lập tức hỏi:

- Có thể thăm dò nàng là thật hay giả? Nàng có bị trọng thương không?

- Hồi bẩm đại nhân, đám thám tử dựa theo bố trí trước đó, cũng từng dò hỏi qua, nhìn bề ngoài Tú công chúa cũng không có gì lo ngại... !

Mục Tín cung kính nói:

- Nhưng bước chân nàng yếu ớt, nếu đoán đúng, nàng quả thật bị nội thương.

Hàn Huyền Đạo yên lặng vuốt cằm, phất tay nói:

- Việc này ta đã biết, vất vả ngươi, ngươi lui xuống trước đi!

Trong lòng lão cũng đã tính toán, tuyệt không thể để Tú công chúa sống sót.

Kỳ thật hiện giờ Hàn Huyền Đạo kiêng kị nhất đó là Tú công chúa.

Triều đình đã nằm hết trong lòng bàn tay Hàn Huyền Đạo, thế nên toàn bộ thành Yến Kinh cũng đã hoàn toàn bị Hàn Huyền Đào nắm trong tay, bởi vậy lão có thể danh chính ngôn thuận mà phát chỉ lệnh đối với các địa phương của Đại Yến, trên thực tế hiện giờ có rất nhiều quan viên phái Hàn hệ, đảm nhiệm chức vị quan trọng tại địa phương, nói gia tộc Hàn thị đã nắm nửa giang sơn Đại Yến trong tay cũng không phải ngoa.

Nhưng chung quy thời gian quá ngắn, tuy rằng Hàn Huyền Đạo nắm kinh thành trong tay, nhưng quan viên lão phái ra ngoài còn chưa củng cố căn cơ, quận huyện địa phương Yến quốc còn chưa hoàn toàn khống chế trong tay.

Hàn Huyền Đạo vô cùng rõ ràng trong lòng, chính mình danh nghĩa Thánh chỉ chèn ép đối thủ, thủ đoạn này chung quy không thể kéo dài, cứ thế mãi, người có hoài nghi trong lòng sẽ ngày càng nhiều.

Tào gia chung quy vẫn là Hoàng tộc trăm năm nay của Đại Yến, ngoại trừ thế gia, các quan viên và bách tính vẫn tôn sùng là chính thống, đúng là cực kỳ trung thành với Hoàng tộc, một khi xuất hiện nghi kỵ, chắc chắn sẽ hình thành nên một thế lực vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể áp chế địa vị và quyền lực của mình, cho nên lão ta không thể chờ đợi, chỉ có thể dùng thủ đoạn nhanh gọn, dứt khoát diệt trừ đối thủ, trên triều cũng cần khẩn trương tăng thêm vây cánh của mình.

Lão đương nhiên cũng hiểu, nhanh chóng ra tay như thế cũng sẽ ẩn chứa những tai họa ngầm, nhưng lão cũng tin, nếu mình có chút do dự, ra tay thong thả, ngược lại sẽ nảy sinh nhiều uy hiếp hơn nữa.

Đến hôm nay, lão (xin phép mọi người gọi là lão cho bõ ghét - DG) đã dùng những thủ đoạn sấm sét, nắm giữ binh quyền Đại Yến trong tay, có thể nói là khí thế như mặt trời ban trưa nhưng lão cũng chưa từng quên những mối nguy hiểm đang âm thầm tồn tại.

Hàn gia mạnh mẽ cứng rắn, tuy rằng đã gạt bỏ được một lượng lớn đối thủ, nhưng đồng thời lại nổi lên thêm nhiều kẻ thù, những tàn đảng của các thế lực suy nhược kiêng kỵ thực lực của Hàn gia không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng Hàn Huyền Đạo hiểu, nếu xuất hiện một ngọn cờ giương lên đối chọi với Hàn gia, thì những thế lực suy nhược kia đang ẩn nhẫn giấu mình lập tức sẽ nhảy ra, đến lúc đó, không chỉ Yến quốc lâm vào hỗn loạn, mà Hàn gia chắc chắn cũng gặp phải nguy cơ xưa nay chưa từng có. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

Điều này đương nhiên Hàn Huyền Đạo không thể chấp nhận.

Mà cái gọi là nhân vật đi đầu, sau khi mình đã ra tay dẹp bỏ hết các mối uy hiểm, hiện giờ sót lại đại khái cũng chỉ có Tú công chúa.

Tú công chúa mất tích, Hàn Huyền Đạo phái người đi thăm dò tung tích, không ngờ biệt tăm mất bóng, lão đương nhiên sớm đoán Tú công chúa rất có khả năng sẽ ở quận Bột Châu, hiện giờ xem ra, chính mình đoán không sai.

Nếu Tú công chúa phát tín hiệu, dẫn quân Bột Châu tiến về kinh thành, hiển nhiên là sự tình vô cùng phiền toái.

Cho nên Hàn Huyền Đạo hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng tuyệt không để cho Tú công chúa sống sót, trước đây lão phái người đi truy sát Tú công chúa cũng chính là vì mục đích diệt trừ hậu họa.

Hàn Huyền Đạo sai Mục Tín lui ra, Mục Tín lại không lui ngay, mà cúi gập thân mình khiêm cung nói:

- Đại nhân, ty chức còn việc muốn xin đại nhân chỉ bảo.

Hàn Huyền Đạo nhíu mày:

- Chuyện gì?

Mục Tín do dự một chút, rồi hạ giọng nói:

- Ty chức cả gan hỏi một câu, đại nhân có… có thể xuống tay với Tú công chúa sao?

Hàn Huyền Đạo sầm mặt xuống, liếc Mục Tín một cái, Mục Tính sợ hãi quỳ xuống:

- Đại nhân thứ tội, chỉ là ty chức muốn bẩm báo đại nhân, đại nhân nếu phái người ám sát Tú công chúa, chỉ sợ… chỉ sợ muôn vàn khó khăn.

Hàn Huyền Đạo trầm mặt xuống:

- Vì sao nói vậy?

- Đại nhân có lẽ chưa biết, Tú công chúa tuy rằng bị thương… nhưng… bên người Tú công chúa có một cao thủ tuyệt đỉnh.

Mục Tín kiên trì:

- Ty chức đã phái tám lại viên tinh thông nhất đi dò la, cuối cùng… chỉ có một người sống sót trở về. Hơn nữa… trở về… báo tin xong… vì thương thế quá nặng mà chết.

Hàn Huyền Đạo biến sắc:

- Ngươi nói thật chứ?

Mục Tín nghiêm mặt:

- Ty chức không dám giấu diếm.

- Cao thủ tuyệt đỉnh?

Hàn Huyền Đạo từ trên ghế đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, lặng yên mở cửa ra, nhìn bóng đêm u tĩnh, một lúc sau mới hỏi:

- Có biết thân phận người đó không?

- Người nọ hình như tên là Hoang Đồng Tử.

Mục Tính nói:

- Tú công chúa gọi y là Đại sư huynh.

- Đại sư huynh?

Hàn Huyền Đạo mày giãn ra:

- Hoang Đồng Tử…

Trầm ngâm hồi lâu, thì thào tự nói:

- Chẳng lẽ Tào Tú gọi người từ hoang sơn tìm đến giúp đỡ.

Rất nhiều năm trước, có một truyền thuyết lén truyền lưu, nghe nói Tiêu Hoài Ngọc hồi còn nhỏ đã bỏ nhà trốn đi, vì muốn đạt thành nguyện vọng làm tướng một phương, tìm kiếm danh sư, mà Tú công chúa cũng thường xuyên lén ra khỏi cung, năm đó, hai người này đột nhiên cùng nhau biến mất. Công chúa mất tích khiến cho Hoàng cung hoảng loạn, nhưng việc này cũng không dám truyền ra ngoài, chỉ âm thầm phái người tìm kiếm.

Vài năm sau, Tiêu Hoài Ngọc và Tú công chúa trở về, mọi người cũng không biết trong những năm đó, hai người đã trải qua những gì, nhưng võ công của Tiêu Hoài Ngọc trở nên xuất quỷ nhập thần, hơn nữa sau khi quya về kinh, liền đi tới Tây Bắc tòng quân.

Tú công chúa sau này ẩn dật trong thâm cung, rất ít khi xuất hiện, không giống như khi nhỏ, cải trang ăn mặc xuất hiện ở khắp nơi trong kinh thành.

Nhưng tục truyền, hai người này biến mất vài năm, chính là ở một nơi gọi là Đại hoang sơn tu luyện võ công, cũng không ai biết "hoang sơn" đó ở nơi nào, thật như một cõi hư vô mờ mịt, thế nhân chưa bao giờ thấy.

Nhưng mọi người tin rằng, đó là một nơi thần kỳ, nếu không Tiêu Hoài Ngọc đã không thể trở thành tuyệt thế danh tướng.

Hàn Huyền Đạo tất nhiên cũng có nghe nói đến "Đại hoang sơn" đó, cũng biết Tào Tú và Tiêu Hoài Ngọc là sư huynh sư muội, hôm nay đột nhiên nghe có một người gọi là Đại sư huynh, Hàn Huyền Đạo liền liên tưởng tới Đại hoang sơn.

- Ty chức nghĩ, có thể sống sót trở về báo tin, chưa chắc là vì người này có bản lĩnh thoát khỏi tay Hoang Đồng Tử.

Mục Tín hạ giọng:

- Chỉ sợ là cố ý để người này sống, cho hắn trở về báo tin, cảnh cáo chúng ta, khiến chúng ta kinh sợ.

Hàn Huyền Đạo lạnh lùng cười, bàn tay trong ống áo nắm chặt lại:

- Hoang Đồng Tử, nếu y rời núi, cũng sẽ không có cơ hội sống sót trở về…

Đợi cho Mục Tín cáo lui, Hàn Huyền Đạo lập tức triệu Hàn Ẩn tới, chỉ bảo:

- Liên lạc Bố Tốc Cam, nói cho lão biết, người cần tìm hiện giờ ở ngay quận Bột Châu. Việc chưa hoàn thành, bây giờ là lúc hoàn thành.

Dừng một chút, nói tiếp:

- Tuy nhiên nói cho lão biết, lần này không như lần trước, bên người Tào Tú có một cao thủ cái thế, không thể khinh địch. Ngươi tức tốc triệu tập một đám cao thủ hiệp trợ Bố Tốc Cam đi quận Bột Châu ám sát Tào Tú. Nói cho Bố Tốc Cam biết, nếu lần này còn để lỡ, ta sẽ dẹp hết quốc nghị, không cần bàn cãi.

Hàn Ẩn cung kính:

- Vâng!

Vào lúc này, bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người bẩm:

- Lão gia, trong phủ có biến.

Hàn Huyền Đạo nhíu mày, Hàn Ẩn cũng đã nhanh chóng đi ra ngoài, rất nhanh sau liền quay vào, vẻ mắt rất lạ, Hàn Huyền Đạo hỏi:

- Lại xảy ra chuyện gì?

- Lão gia…

Hàn Ẩn cúi người, ánh mắt xẹt qua một tia dị sắc:

- Tam lão gia… Tam lão gia bị người cứu đi… Ảnh Tử vệ bị giết chết ở trong sân.

Hàn Huyền Đạo thần sắc đại biến, bỗng nhiên đứng dậy:

- Cái gì?

Lão đầu tiên là kinh sợ, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, trầm giọng:

- Phái người lục soát khắp thành, sai Mục Tín xuất động toàn bộ quân Đông Hoa thính, phủ Yến Kinh cũng điều động người cho ta, cho dù phải xới tung ba thước đất, cũng phải đem Hàn Huyền Xương về.

Hàn Ẩn vội vàng nói:

- Vâng!

Xoay người đi liền, Hàn Huyền Đạo bỗng nhiên gọi:

- Chờ một chút!

Hàn Ẩn đứng ngay lại.

Hàn Huyền Đạo trầm ngâm một lúc, lắc đầu:

- Không cần kinh động Đông Hoa thính, và Yến Kinh phủ, chỉ cần Ảnh Tử vệ âm thầm tìm kiếm là được rồi. Nhớ kỹ, việc này không thể để lọt ra ngoài.

Hàn Ẩn kính cẩn nghe theo. Trong lòng cũng hiểu, Hàn Huyền Đạo làm như vậy, chỉ sợ là lo lắng có người biết Hàn Huyền Xương không ở trong tay mình, sẽ khó gây áp lực cho một số người.

- Lấy cớ gần đây thích khách hung hăng ngang ngược, phái người đi đến phủ Lễ bộ Thượng thư, giám sát Hồ Tuyết Oanh!

Hàn Huyền Đạo thanh âm lạnh lùng:

- Quyết không cho nàng ta rời khỏi phủ nửa bước. Phái cao thủ giám sắt chặt chẽ, nói với bọn họ, để Hồ Tuyết Oanh trốn thoát, thì mang đầu đến gặp ta!

Hồ Tuyết Oanh là khuê danh của Hàn phu nhân.

Trong kinh thành mây đen bao phủ, Hàn gia Ảnh Tử vệ nhanh chóng hành động, tìm kiếm tung tích Hàn Huyền Xương khắp kinh thành, mà lúc này Hàn Huyền Xương đã ở trong một căn phòng bí mật.

Hàn Huyền Xương nằm trên giường, hai mắt mở to, nhưng mặt không hề thay đổi, đồng tử rời rạc, Hàn Tân ngồi một bên, mặt vô cùng thống khổ

Căn phòng bí mật này bài trí đơn sơ. Chợt nghe tiếng bước chân vang lên, cánh cửa mở ra, một mỹ phụ đầy đặn từ ngoài cửa bước vào, tay bê cái khay ngọc, mặt trên có rượu và thức ăn, đặt ở trên bàn, xoay người đóng cánh cửa lại, đi đến bên cạnh Hàn Tân, nắm tay gã, dịu dàng nói:

- Việc đã đến nước này, chàng cũng đừng quá thương tâm, khiến mình tổn hại sức khỏe. Chàng yên tâm, ở trong này vô cùng an toàn, dù là ai cũng không thể tưởng tượng Hàn đại nhân lại trốn ở chỗ này.

Mỹ phụ phong tư yểu điệu, tướng mạo xinh đẹp này, chính là vợ góa của Tuyên Đức vương Hoa Khánh phu nhân!


/1139

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status