Đêm yên tĩnh như nước, thân hình mềm mại của Tiêu Linh Chỉ tỏa ra hương thơm dìu dịu, nàng cuộn tròn trong lòng Hàn Mạc, còn Hàn Mạc thì ôm chặt thân hình mềm mại đó, trong lòng dâng lên một cảm giác lâng lâng ngọt ngào.
Trong chiếc áo ngủ bằng gấm, tâm tình thoải mái nhẹ nhõm, Hàn Mạc dĩ nhiên đêm nay muốn ở cùng Tiêu Linh Chỉ. Diễm Tuyết Cơ ở một phủđệ khác. Mấy ngày nay, vì muốn giảm áp lực trong lòng, Hàn Mạc mỗi đêm đều cùng Diễm Tuyết Cơ điên loan đảo phượng. Liên tục mấy đêm như thế, tuy Hàn Mạc vẫn như long tinh hổ mãnh, nhưng giai nhân thì đã có phần mệt mỏi. Tối nay Hàn Mạc ở cùng Tiêu Linh Chỉ, Diễm Tuyết Cơ tất nhiên là cầu còn chẳng được.
- Hàn lang, chàng thật sự phải về Yến Kinh?
Tiêu Linh Chỉ trong lòng lo lắng, hỏi.
Hàn Mạc cười nói:
- Chỉ nhi không cần phải lo, không có việc gì, đợi đến lúc cứu được người nhà ra rồi, ta sẽ nhanh chóng trở về, nàng ở đây chờ ta.
- Thiếp… thiếp đi cùng chàng.
Tiêu Linh Chỉ úp mặt vào ngực hắn, thì thầm:
- Chàng đã nói sẽ không bao giờ xa thiếp, thế nhưng… thế nhưng lần này chàng lại bỏ thiếp.
Hàn Mạc ôm chặt Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:
- Chỉ nhi, nghe lời ta, chờ ta trở về, từ nay về sau sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Nàng tin Hàn lang chứ?
- Hàn lang, thiếp sợ lắm.
Tiêu Linh Chỉ thở dài:
- Chàng…
Nàng định ngăn cản Hàn Mạc, nhưng không nói nên lời, vào lúc này, lòng tràn đầy thương cảm.
- Hàn Huyền Đạo tuy gian xảo, nhưng cũng không phải không có sơ hở.
Hàn Mạc vuốt ve làn da trơn bóng của Tiêu Linh Chỉ:
- Nếu lão tính toán kỹ lưỡng, ta đã không có cơ hội đoạt lại binh quyền.
Tiêu Linh Chỉ cười khổ:
- Hàn lang, lão chỉ là quá đề cao Hàn Thương, cũng quá coi thường chàng. Hơn nữa, chàng bí mật đi ngàn dặm, không lộ tung tích, Hàn Thương không kịp chuẩn bị, mới bị chàng chiếm binh quyền, nếu… nếu Hàn Thương biết rõ hành tung của chàng, chỉ sợ ngay cả Kinh Đô thành chàng cũng không vào được.
Hàn Mạc thơm nhẹ bên má Tiêu Linh Chỉ:
- Vận khí ta gần đây rất tốt!
- Nhưng lần này khác.
Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Linh Chỉ cầm chặt tay hắn:
- Qua chuyện lần này, Hàn Huyền Đạo nhất định sẽ không dám khinh suất, hơn nữa… Hàn Huyền Đạo không phải Hàn Thương, lão cáo già… hơn nữa… hơn nữa… bá phụ và bá mẫu đều ở trong tay lão. Lần trở về này của chàng muôn phần nguy hiểm.
Hàn Mạc cười nói:
- Chỉ nhi, nàng không cần qua lo lắng. Trong kinh ta đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa, ta tự tin nếu ta muốn đi, Hàn Huyền Đạo không làm gì nổi ta.
Hắn hơi dừng một chút, nói khẽ:
- Ta hứa với nàng, nếu quả thật gặp nguy hiểm, ta sẽ không hành động theo cảm tính. Ta sẽ nhớ kỹ, Chỉ nhi tốt của ta vẫn đang chờ ta ở bên này.
- Hàn lang…
Tiêu Linh Chỉ úp mặt vào ngực hắn:
- Chàng tuyệt đối không thể có chuyện gì, nếu chàng có chuyện gì… Chỉ nhi… sẽ không sống nổi.
- Đồ ngốc, không nên nói bậy!
Hàn Mạc cười:
- Hàn lang là đi cứu người, không phải đi chịu chết. Không được quở. Nàng ở bên cạnh sư phụ, giúp Hàn lang đi giáo huấn người Khánh, chỉ cần chặn người Khánh không cho bọn họ có thời gian rảnh bận tâm đến Yến quốc, việc của Đại Yến, Hàn lang sẽ xử lý.
Thân hình mềm mại của Tiêu Linh Chỉ run rẩy, Hàn Mạc xoay người ôm lấy nàng, dịu dàng:
- Rất nhiều ngày không gặp, ta rất nhớ Chỉ nhi…
Tiêu Linh Chỉ thở gấp, giọng run lên:
- Chỉ nhi… Chỉ nhi không lúc nào không nhớ đến Hàn lang!
Hàn Mạc vuốt ve cơ thể nõn nà của Tiêu Linh Chỉ, nhũ cao ngất, bụng phẳng lì, cặp đùi thon, ở khoảng giữa, đám cây cỏ tươi tốt lấm tấm mồ hôi, như sương sớm!
Xa cách lâu ngày, xuân ý không cần phải nói.
…
Mưa thu đã hai ngày không ngớt, tuy có lúc lớn lúc nhỏ, nhưng không có dấu hiệu dừng. Mưa thu thấm vào những bức tường thành cổ xưa của thành Yến Kinh, tựa hồ như muốn tẩy rửa đi những rêu phong của thời gian, nhưng bao tàn tích đau thương trong quá khứ, làm sao có thể gột rửa chỉ bằng một trận mưa?
Quận Bột Châu khởi binh, tin tức này trước tiên truyền đến thành Yến Kinh. Nhưng quận Nghi Xuân điều binh chặn đường phía Nam, hoàn toàn vượt qua dự kiến của triều đình.
Cho đến nay, nguồn mộ lính của địa phương liên tục thay đổi, đều là do Binh bộ ra quân lệnh, chỉ có điều từ lúc Phạm Vân Ngạo đột nhiên biến mất, Binh bộ hiển nhiên xuất hiện hỗn loạn.
Phạm Vân Ngạo ở Binh bộ nền móng vững chắc, tuy sau này Hàn Huyền Đạo cầm quyền, cũng từng chèn ép, nhưng lúc ấy, Phạm Vân Ngạo vẫn còn trấn trụ Binh bộ, muốn một sớm một chiều nắm gọn Binh bộ là chuyện không hềđơn giản.
Sau khi Phạm Vân Ngạo đột nhiên rời khỏi, Binh bộ cũng xuất hiện dấu hiện rắn mất đầu, Hàn Huyền Đạo cũng từ từ có những điều chỉnh lớn.
Chỉ tiếc thời gian quá ngắn, Binh bộ hôm nay tuy đã đầy thế lực của Hàn Huyền Đạo, nhưng những người này muốn trong thời gian ngắn có thể vận hành bộ máy của bộ Binh, hiển nhiên là khó ngang vào đầm rồng hang hổ.
Quận thủ Nghi Xuân điều binh khiển tướng chặn đường quận Bột Châu, tuy nằm ngoài dự kiến của nhiều người, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng, chỉ sợ là do Tư Đồ Tĩnh muốn nịnh nọt Hàn tộc, cho nên không chờđợi được, điều binh đơn giản là muốn lập công đầu mà thôi.
Từ khi Hạ gia diệt vong, Tư Đồ Tĩnh cũng không thể thiếu việc vụng trộm lót bạc cho Hàn Huyền Đạo, người ngoài tuy không rõ, nhưng y thì vẫn còn lưu lại sổ sách.
Cũng chính vì Tư Đồ Tĩnh hết lòng xu nịnh, hơn nữa, quận Nghi Xuân cũng đã xác định là có căn cơ, cho nên Hàn Huyền Đạo mặc dù đối với quan viên địa phương tiến hành nhiều thay đổi nhưng đối với Tư Đồ Tĩnh không hề có động thủ, chỉ phái thêm một ít quan viên Hàn hệđến Nghi Xuân mà thôi.
Theo tin tức từ bên kia truyền đến, mọi người chỉ biết là Nghi Xuân quận thay đổi binh lực, nhưng thực ra là Tư Đồ Tĩnh dưới sự giám sát bí mật của Chu Tiểu Ngôn xử quyết rất nhiều quan viên Hàn hệ, tin tức này chưa đến được kinh thành.
Tư Đồ Tĩnh làm quan tại Nghi Xuân nhiều năm, hơn nữa, được Hàn Mạc phân phó, trắng trợn lôi kéo quan viên Nghi Xuân, tuy phong tỏa tin tức lâu dài không dễ, nhưng trong thời gian ngắn thì vẫn có khả năng làm được.
Hàn Huyền Đạo nghe nói quận Bột Châu xuất binh, bởi sớm có phòng bị, nên lập tức sai Binh bộ phát lệnh cho Đông Hải quận, Ngô quận thậm chí là Hội Kê quận, Lâm Dương quận nhanh chóng tập kết binh mã vây quét quận Bột Châu.
Mà Yến Kinh thành cũng nhanh chóng giới nghiêm, lại viên Đông Hoa thính cùng nha sai Yến Kinh phủ cảnh giới khắp nơi.
…
Hoàng hậu Hàn Thục bị giam lỏng ởđiện Càn Tâm, còn Đại vương Tào Thiện thì ở tại cung Trường Xuân, do một vú em được đích thân Hàn Huyền Đạo tuyển chọn nuôi dưỡng. Ngoài ra, lão phái hộ vệ thủ vệ cung Trường Xuân suốt ngày đêm. Những hộ vệ này đối với Hàn Huyền Đạo tuyệt đối trung thành. Cho nên Đại vương Yến quốc cũng chẳng khác nào chim trong lồng.
Bởi vì Đại vương nên Hàn Thục vẫn còn bị Hàn Huyền Đạo uy hiếp, nhưng Hàn Thục cũng không giao Ngọc tỉ, hai bên đều thận trọng từng hành động.
Mưa thu không ngớt, Hàn Huyền Đạo sắc mặt cũng giống như mưa thu, âm trầm.
Gần đây, lão có sở thích đi dạo khắp Hoàng cung, tựa hồ muốn hưởng thụ không khí vương tôn ở nơi này, mưa phùn rả rích, lão lúc này đang đứng tại một tiểu đình hẻo lánh bên trong Hoàng cung.
Đây là một khu vực bỏ hoang. Hoàng thành khổng lồ, vốn không thiếu những nơi vắng bóng người qua lại. Hàn Huyền Đạo lại ưa thích đến những chốn thanh tịnh như thế. Nơi này có hòn non bộ, nhưng sớm đã mòn vẹt, dường như nhiều năm nay chưa tu chỉnh, bên cạnh hòn non bộ có một đám cỏ hoang, vào lúc cuối thu, đám cây cỏ cũng đã héo khô.
Lúc trước đi qua cung Trường Xuân, thoáng thấy vị Đại vương đã hơn 1 tuổi bắt đầu tập đi, Hàn Huyền Đạo cho đến bây giờ vẫn luôn có một cảm giác ngạo nghễ.
Bình Quang Yến đế cả đời hao tâm tổn trí tìm cách tiêu diệt thế gia, cả tâm trí lẫn lòng kiên nhẫn đều vượt xa người thường, chỉ là hắn cho đến lúc chết cũng không biết, không chỉ tính mạng đã bị Hàn Huyền Đạo cướp đi, mà ngay cả huyết thống cũng đã bị tráo đổi.
Nghĩ đến Bình Quang đế cho đến lúc chết vẫn không hoài nghi xuất thân của vị Đại vương này, trong lòng Hàn Huyền Đạo không khỏi khoái ý.
Một lão thái giám cẩn trọng dẫn một Hắc bào nhân đi tới bên ngoài đình, lập tức quay lui, mà Hắc bào nhân trong cơn mưa thu cũng chậm rãi dẫm từng bước chân đi vào trong đình, hơi lùi lại phía sau một chút so với Hàn Huyền Đạo, sau đó đứng yên, ngẩng cao đầu, một đôi mắt không hề có chút thần sắc nhìn vào hòn non bộ tan hoang kia, trầm mặc.
Hàn Huyền Đạo cũng không quay đầu lại, cũng nhìn hòn non bộ, đôi môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt hỏi:
- Ngài đã gặp Hoang Đồng Tử?
- Đúng!
Hắc bào nhân đưa tay lên, tháo khăn che mặt, thanh âm trầm ổn dứt khoát: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Mỗ không giết được hắn, hắn cũng không giết được mỗ!
Hàn Huyền Đạo cười nhạt:
- Khắp thiên hạ này, người mà ngay cả Nam xà Bố Tốc Cam cũng không có cách gì giết được xem ra rất ít. Tào Tú đúng là cũng có một vài.
/1139
|