Hàn Tân rời khỏi Tuyên Đức vương phủ phóng người chạy như bay, giống như mũi tên xuyên qua đường hẻm nhỏ, thẳng về phía Hoàng cung.
Gã là con trai thứ của Hàn Huyền Đạo, tuy không phải quan viên triều đình nhưng thân phận cũng không phải bình thường, nên tiến vào Hoàng thành không khó khăn gì. Xưa nay ít người dám cưỡi ngựa vào Hoàng cung nhưng việc quá cấp bách nên Hàn Tân cũng bất chấp quy củ, phi ngựa vào Hoàng cung, xuyên qua mấy cung điện nặng nề, cuối cùng tới quảng trường rộng lớn trước Càn Tâm điện.
Bạch giáp Ngự Lâm quân vẫn tách ra thành một con đường nhỏ, như khi Hàn Mạc nhập điện, đao thương lăm lăm trong tay. Hàn Tân phi ngựa đến, lập tức liền có binh sĩ chĩa trường thương vào người gã.
Hàn Tân hét lớn:
- Ta là Hàn Tân, ai dám ngăn ta?
Lúc này trong Ngự Lâm quân có tướng lãnh nhận ra gã, trầm giọng quát:
- Lui!
Roạt roạt một hồi, binh sĩ lập tức thu trường thương, mà Hàn Tân cũng không để ý nhiều, tuấn mã như mũi tên, xuyên qua thế trận, xuyên qua cầu ngọc, xuyên qua quảng trường, cuối cùng đếnn trước Càn Tâm điện.
Trong mưa, các thần tử lúc này khổ sở không thể tả, bọn họ tuy không biết trong Càn Tâm điện tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong điện thỉnh thoảng vọng ra âm thành ù ù, thực sự giúp bọn họ hiểu, trong đại điện lúc này chỉ sợ đang là một trận đại chiến ngươi sống ta chết.
Không ít đại thần trong lòng phân vân, Hàn Huyền Đạo nếu quả muốn giết Hàn Mạc, cần gì phải dẫn dụ hắn vào Càn Tâm điện, ở bên ngoài Hoàng cung, trọng binh vây quanh, Hàn Mạc dù chắp cánh cũng không thể thoát.
Bọn họ đương nhiên không biết, Hàn Mạc tuy đã tiến vào cảnh giới thượng thừa của võ đạo, nhưng Hàn Huyền Đạo đủ tự tin võ công của mình có thể giết chết Hàn Mạc ngay tại Càn Tâm điện.
Gió – lạnh lẽo, trong điện ảm đạm không ánh sáng.
Hàn Tân ghìm cương ngựa, quần thần đều ngoái lại nhìn, đại bộ phận thần tử đều biết gã. Hàn Tín Sách bước ra khỏi hàng đầu tiên, chắp tay nói:
- Tam thiếu gia, thiếu gia tới đây làm gì?
Hàn Tân lúc này đã nghe thấy từ trong đại diện vọng ra âm thanh loảng xoảng đổ vỡ, không chút khách khí, đẩy Hàn Tín Sách ra, đi thẳng lên bậc thang, hai võ sĩ gác trước cửa lập tức ngăn lại.
Hàn Tân không tấc sắt, đối mặt với võ sĩ bạch giáp, nghe từ trong điện vọng ra tiếng đánh nhau kịch liệt, vô cùng giân dữ hét lên:
- Tránh ra!
Tuy nhiên đám võ sĩ này đang thực thi chức trách, cho dù là Hàn Tân, bọn họ cũng không cho vào.
Đúng lúc này, quần thần tướng sĩ đều nghe được tiếng động cổ quái từ trong điện truyền ra, thanh âm tựa như tiếng rồng ngâm, lập tức tất cả mọi người mơ hồ cảm giác tòa Càn Tâm điện đang âm thầm chấn động.
- Các ngài xem!
Một gã đại thần chỉ vào đại điện nghẹn ngào kêu lên.
Không cần y nói, quần thần đã thay nhau ghé vào khe hở của hai cánh cửa, thấy một màu vàng sáng chói hắt ra, võ sĩ bạch giáp trước đại điện cũng đều cảm thấy khác thường, nhao nhao quay đầu lại, vẻ mặt kinh hãi.
Hàn Tân không do dự, đẩy một gã võ sĩ ra, hai bước xông lên trước, thấy cửa đại điện bị khóa, không nói hai lời, nâng đùi phải lên, hung hăng đá vào đại môn.
Nếu là người bình thường, đại môn bị một cú đá như vậy chắc chắn không thể có chút sứt mẻ nào, nhưng Hàn Tân cú đá này dốc toàn uy lực, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, cửa bên trái đã từ từ sụp xuống,
Cũng đúng lúc này, từ trong đại điện kim quang chói mắt tràn ra, không ít đại thần bị kim quang kia chiếu vào chói mắt, vội vàng nâng tay lấy áo che lại.
Hàn Tân cũng cảm thấy hoa mắt, gã một mặt lấy tay áo che mắt, một mặt cao giọng nói:
- Phụ thân, Tiểu ngũ, các người điên rồi.
Gã xông vào bên trong đại điện, cảm giác tòa cung điện đang rung chuyển.
Hàn Mạc cũng không biết, ngón tay áp út bên phải của hắn sẽ xuất hiện hiện tượng dị thường như vậy, tù ngón áp út kim quang bắn ra trong tích tắc, mà trước mắt hắn cũng một mảnh màu vàng, không nhìn rõ mọi vật.
Nếu như nói lúc này trong điện còn có người có thể nhìn rõ tình huống này, cũng chỉ có Hàn Huyền Đạo vẻ mặt kinh hãi.
Bàn tay của lão vốn đã sắp chạm vào trán của Diễm Tuyết Cơ, cảm giác như đã chạm vào gương mặt xinh đẹp của nàng, khiến nàng chắc chắn hương tiêu ngọc vẫn, thế nhưng đạo kim quang đột nhiên xuất hiện. Tuy nhiên Hàn Huyền Đạo vẫn không buông tay xuống, trong nháy mắt lão quay đầu lại, tận mắt thấy mũi tên màu vàng kia bắn tới, toàn thân đã không thể nhúc nhích.
Lão cả đời này chứng kiến bao chuyện cổ quái, nhưng dị tượng khiến người ta không thể tin được đó làm đầu óc lão trong phút chốc như tê liệt.
Mũi tên màu vàng xuyên qua người Hàn Huyền Đạo, tiến vào ngực lão, sau đó, đâm qua lưng, bắn thẳng vào một cây ngọc trụ phía sau lưng Hàn Huyền Đạo cách đó không xa.
- Ầm ầm
Một tiếng động kinh thiên vang lên, cả tòa Càn Tâm điện lắc dữ dội, phía trên cung điện ngói bắt đầu vỡ ra, thi nhau rơi xuống, Càn Tâm điện sau một hồi chịu kình khí mãnh liệt đã bị thủng lỗ chỗ, cây cột trụ lắc lư phát ra tiếng động kinh hoàng, chỉ chực đổ sụp xuống.
Từ khi kim quang từ đầu ngón tay của Hàn Mạc bắn ra, mũi tên màu vàng xuyên qua thân thể Hàn Mạc, lại đâm vào cây ngọc trụ, toàn bộ sự việc diễn ra trong nháy mắt, mũi tên màu vàng sau khi chui vào cây ngọc trụ, kim quang lập tức biến mất, trong điện lại mờ tối như trước.
Hàn Tân lúc này đã xông tới, đến bên người Hàn Mạc, lớn tiếng nói:
- Tiểu Ngũ, đệ thế nào?
Hàn Mạc lúc này đã qua cơn kinh hoảng, không kịp nghĩ nhiều, vội nói:
- Tam ca, đại điện sắp sụp xuống, khẩn trương cứu người. Nhị tỉ ở bên kia, mau cứu Nhị tỉ ra.
Hàn Huyền Đạo bị mũi tên màu vàng xuyên qua thân thể, cả người tựa như đông cứng lại, thậm chí, cả gương mặt cũng như cứng đờ lại, toàn thân bất động.
Hàn Tân nhìn Hàn Huyền Đạo, trong con ngươi tràn đầy nét đau đớn, Hàn Mạc đã trầm giọng nói:
- Tam ca, nhanh cứu người!
Hàn Tân không chậm trễ nữa, nhìn thấy Hàn Thục và Hàn Tần thị nằm cách đó không xa vội chạy đến ôm lấy, hướng đại điện lao ra ngoài, nghe từ bên trong rầm rầm vang lên vài tiếng. Ngọc trụ đổ xuống, đỉnh cung điện đổ theo, cả khối ngọc thạch lưu ly đập vào mặt đất, vỡ thành trăm mảnh.
Hàn Mạc tuy cảm thấy máu trong người mình quay cuồng, kình khí hỗn loạn, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, cố gắng đứng lên, trong đám mảnh vỡ ngọc thạch đến bên người Diễm Tuyết Cơ, thò tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.
Diễm Tuyết Cơ vốn tưởng rằng chết chắc chắn, không ngờ tới sẽ có biến hóa như vậy, thân hình xinh đẹp được Hàn Mạc ôm, mắt đẹp chớp chớp, khẽ cười nói:
- Xem ra Diêm vương gia cũng muốn từ chối ta.
Hàn Mạc ôm Diễm Tuyết Cơ định rời đi, liền nghe một giọng nói yếu ớt vang lêm:
- Hàn Mạc…. mỗ… Phong quốc…!
Hàn Mạc quay đầu lại, nhìn Bố Tốc Cam nằm trên mặt đất, trên mặt tràn đầy bi thương, vị danh tướng lừng danh Phong quốc trong đôi mắt không ngờ mang theo cái nhìn khẩn cầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hàn Mạc vốn thông minh, chỉ trong nháy mắt liền đoán được tâm tư của Bố Tốc Cam.
Bố Tốc Cam cùng Hàn Huyền Đạo liên thủ thiết lập thiên võng, đương nhiên không phải vì ngưỡng mộ Hàn Huyền Đạo, mà là vì lợi ích Phong quốc, tiếc rằng lão đã không lường trước kết quả cuối cùng lại là như vậy.
Hàn Mạc có thể hình dung, Bố Tốc Cam cùng Hàn Huyền Đạo khổ mưu nhiều năm, muốn diệt trừ mấy vị danh tướng, nếu như không phải hôm nay xuất hiện tình huống khác, nếu như không phải Hàn Huyền Đạo đạt tới võ công đỉnh cao như vậy, nếu như hôm nay người thắng là bọn họ, Bố Tốc Cam dĩ nhiên chính là danh tướng duy nhất còn lại trong bốn nước, trong tay nắm toàn trọng binh, mưu đồ của lão đúng là cũng không nhỏ.
Bố Tốc Cam thân gắn với vận mệnh quốc gia, hôm nay mệnh đã không còn nhiều, vị danh tướng này trước khi lâm chung, đầu óc không còn hồ đồ, biết rằng hôm nay bại trận, từ nay về sau nắm giữ vận mệnh thiên hạ có đến tám chín phần nằm trong tay người tuổi trẻ trước mặt. Lão tất nhiên lo lắng Hàn Mạc quay lại sẽ tính sổ với Phong quốc.
Hàn Mạc nhíu mày.
- Mỗ… đã gây nên tội… đừng giận chó đánh mèo… bách tính…
Bố Tốc Cam nỗ lực nói xong câu đó, trong miệng thổ huyết, có thể thấy thương thế đã quá nặng, càn khôn đã đinh.
- Ầm ầm!
Có một cây ngọc trụ ầm ầm đổ xuống, đỉnh cung điện một mảng lớn ngói gạch vụn rơi xuống. Hàn Mạc biết rõ không thể ở lâu, âm thanh lạnh lùng:
- Người có mệnh của người, quốc gia có mệnh của quốc gia, Nam xà Bố Tốc Cam đại nhân, đừng quá phân ưu hậu sự.
Không nói thêm lời nào, ôm Diễm Tuyết Cơ nhanh chóng hướng về phía Hàn Nguyên chạy tới, một tay ôm Diễm Tuyết Cơ một tay nhấc Hàn Nguyên lên.
Hàn Nguyên trong tay nắm Hải Vương kích, bị Hàn Mạc nhấc lên, đôi mắt nhìn về phía Hàn Huyền Đạo trong đám gạch ngói vụn bay tán loạn bên trong Càn Tâm điện, cười to nói:
- Ác hữu ác báo, ác hữu ác báo!
Hàn Mạc mang theo hai người hướng ra phía ngoài điện chạy như bay, lúc này trong điện bụi tung mù mịt, trong điện rất nhiều vật dụng xa hoa bị ngói gạch biến thành vụn vỡ, tên đỉnh còn một khối lớn ngói lưu ly chuẩn bị đổ xuống. Hàn Mạc dốc toàn sức, giống như con báo phóng ra phía ngoài điện, đột nhiên nhớ đến điều gì, quay đầu lại nhìn thi thể Mục Tín, trong lòng cảm thán không ngừng.
Càn Tâm điện sụp đổ, đám quần thần đều hoảng sợ vô cùng, nhốn nháo lui về phía sau, võ sĩ thủ vệ trước cửa điện cũng ào xuống bậc thang, kinh hãi nhìn cung điện hùng vĩ sụp xuống.
Tất cả mọi người hoảng sợ tột cùng, thật không hiểu là biến cố gì xảy ra mà có thể khiến Càn Tâm điện chắc chắn vô cùng đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng kinh tâm động phách như vậy.
Bọn hắn nhìn thấy Hàn Tân ra đầu tiên, mỗi tay ôm một người, rất nhanh nhìn thấy Hàn Mạc cũng như báo săn chui từ trong điện ra, không ít đại thần lòng chùng xuống.
Hàn Mạc đi ra, đã chứng minh Hàn Huyền Đạo thất bại.
Hàn Tân ra đại điện, lạnh lùng nói:
- Bảo hộ Hoàng hậu nương nương!
Sớm có cung nữ thái giám nhào ra, đón lấy Hàn Thục và Hàn Tần thị. Hàn Tân quay đầu lại, nhìn đại điện đang đổ xuống, cắn răng một cái, quyết định làm việc không thể không làm xông trở lại vào bên trong.
Hàn Mạc lướt qua gã, thấy gã quay lại, chấn động kêu lên:
- Tam ca, huynh định làm gì, bên trong nguy hiểm, huynh không được vào.
Thế nhưng Hàn Tân lúc này căn bản không để ý tới, vẫn vọt vào trong đại điện.
Hàn Mạc qua mấy bậc thang bằng ngọc, quay đầu lại, chỉ thấy Càn Tâm điện tựa như bị địa chấn ầm ầm rung chuyển, bụi tung mù mịt, khàn giọng kêu lên:
- Tam ca, mau trở lại…!
/1139
|