Hàn Mạc nhìn thấy Tiêu Minh Đường, cũng không vui vẻ gì, chẳng qua hiện giờ quả thật hắn muốn biết một việc, không biết hôm qua sau khi hắn rời khỏi đám người Tiêu Minh Đường kia có thật sự đi tìm phân ngựa giải độc hay không.
Trông thấy Tiêu Minh Đường đứng sau cột cửa bên, vẫy vẫy tay với Hàn Mạc, mặc dù khoảng cách không gần nhưng Hàn Mạc lại thấy rõ ràng, không ngờ trên mặt Tiêu Minh Đường lúc này mang theo nụ cười, nụ cười kia nhìn qua rất miễn cưỡng, rất cứng ngắc.
Hàn Mạc kỳ quái trong lòng, nhưng trong lòng biết Tiêu Minh Đường không phải thứ tốt gì, gọi mình qua chắc chắn không có chuyện gì tốt. Nơi này là phủ Thái sư, bản thân mình chưa quen thuộc, cũng không có hứng thú chơi đùa với tên kia, cho nên làm như không trông thấy.
Tiêu Minh Đường cắn chặt răng, sửa sang lại quần áo, đi ra từ cửa bên, Tiêu thái sư thoáng nhìn thấy, khẽ nhíu mày kêu lên:
- Minh Đường, con qua đây.
Tiêu Minh Đường đang muốn tới, nhanh chân đi đến bên người Thái sư, thi lễ một cái:
- Gia gia!
Tiêu Thái sư nói:
- Vị này chính là Hàn thế bá của con, vị này là thế đệ của con, còn không nhanh đi qua chào hỏi.
Tiêu Minh Đường bày ra khuôn mặt cười, tiến tới thi lễ với Hàn Huyền Xương:
- Thế chất Tiêu Minh Đường bái kiến Hàn thế bá.
Y lại nhìn về phía Hàn Mạc, chắp tay nói:
- Hàn thế đệ tốt chứ!
Hàn Huyền Xương vuốt râu cười nói:
- Được được được. Thái sư, Minh Đường tướng mạo đường đường, tiền đồ vô lượng, say này chắc chắn là trụ cốt nước Yến ta.
Tiêu Thái sư lắc đầu nói:
- Tính tình không tốt, không cầu tiến, nếu hắn có một nửa bản lĩnh của lệnh lang, lão phu đã cảm ơn trời đất.
Nói tới đây, trong mắt hắn lộ ra một chút tức giận, liếc Tiêu Hoài Kim bên cạnh. Tiêu Hoài Kim chấn động vội nói:
- Đều là con dạy dỗ không nghiêm, xin phụ thân đại nhân trách phạt!
Tiêu Minh Đương này, quả nhiên là con trai Tiêu Hoài Kim.
Hàn Mạc ngồi sau bàn, vốn tưởng rằng Tiêu Minh Đường nghe được mấy lời này, sắc mặt chắc chắn sẽ rất khó coi, chỉ có điều biểu hiện của Tiêu Minh Đương quả thật ngoài dự đoán của hắn, không ngờ tiểu tử này cung kính đáp lại:
- Gia gia nói đúng, bình thường tôn nhi không tốt, khiến gia gia quan tâm, đó là lỗi của tôn nhi. Tôn nhi nghe người ta nói, Hàn thế đệ Hàn Mạc này văn võ song toàn, cho nên tôn nhi muốn sau này gần gũi với Hàn thế đệ hơn, cũng dễ học được bản lĩnh!
Tiêu Thái sư nghe vậy, tuy rằng hơi kỳ quái tính tình Tiêu Minh Đường hôm nay thay đổi, nhưng nghe lời nói của hắn, không thể nghi ngờ có lợi rất lớn đối với quan hệ hai nhà Tiêu Hàn, hắn hy vọng Tiêu Minh Đường và Hàn Mạc gần gũi hơn, từ đó, cho dù không thể lôi kéo Hàn gia làm việc cho Tiêu gia, cũng sẽ không để Hàn gia và Tô gia đi chung một đường.
- Nên như thế!
Tiêu Thái sư thần sắc ôn hòa lại, khóe miệng mang theo mộ nụ cười nói với Hàn Mạc:
- Hàn Mạc, sau này đứa bé này của nhà ta cần cháu chỉ giáo nhiều hơn rồi! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hàn Mạc đứng dậy cung kính nói:
- Hàn Mạc không dám, còn xin Tiêu thế huynh chỉ giáo mới đúng!
Tiêu Minh Đường lập tức nói với Tiêu Thái sư:
- Gia gia, hôm nay Hàn thế đệ tới, ta muốn dẫn thế đệ đi thăm các nơi trong phủ, thuận tiện thỉnh giáo một số vấn đề, còn xin gia gia đáp ứng!
Tiêu Thái sư "ồ" một tiếng, như cười như không nhìn Hàn Mạc, giọng nói ôn hòa:
- Hàn Mạc, ý cháu thế nào?
Hàn Mạc cười nói:
- Phủ Thái sư đồ sộ uy nghiêm, chính là cảnh đẹp Yến kinh, nếu được thăm quan, quả thật là chuyện may mắn!
Ánh mắt Tiêu Minh Đường sáng lên, không kìm nổi kéo tay Hàn Mạc nói:
- Tốt, nếu Hàn thế đệ nguyện ý, ta đây mang đệ đi các nơi một chút, phủ Thái sư chúng ta rất nhiều thứ đẹp.
Tiêu Thái sư ho khan một tiếng, lạnh lùng liếc Tiêu Minh Đường, lúc này mới vuốt râu mỉm cười nói:
- Một khi đã như vậy, Hàn mạc, để Minh Đường làm chủ nhà, dẫn cháu đi thăm xung quanh. Các cháu là người trẻ tuổi, nên gần gũi với nhau nhiều hơn mới tốt.
Hàn Huyền Xương nhìn Hàn Mạc, hắn tất nhiên cũng biết, nhìn bề ngoài khách và chủ nhà đều hài hòa, nhưng ai biết Tiêu gia có thể bày ra âm mưu gì bên trong hay không.
Quan hệ thế gia, vốn khi gió khi mưa, bất cứ lúc nào lập trường đồng minh và đối địch đều có thể thay đổi, có đổi khi chỉ cần một lỗ hổng nho nhỏ, có thể mượn cơ hội khiến đối phương mặt xám mày tro.
Cho nên Hàn Huyền Xương quăng một ánh mắt "cẩn thận đề phòng" cho hàn Mạc, mà Hàn Mạc cũng khẽ mỉm cười.
Tiêu Minh Đường thấy Hàn Mạc đáp ứng, lập tức ra hiệu cho Mộ Dung Hạc trong bàn tiệc, Mộ Dung hạc ngầm hiểu, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
…
Phủ Thái sư quả nhiên rất lớn.
Tiêu Minh Đường dẫn Hàn Mạc ra khỏi đại sảnh, không hề nhắc tới chuyện không thoái mái giữa hai bên lúc trước, biểu hiện quả thật giống một chủ nhà nhiệt tình, thường xuyện chỉ vào một số kiến trúc giải thích, bên kia là thư viện, bên kia là chuồng ngựa, chất liệu của tòa núi giả kia từ nước Ngụy, mấy con chim kia từ nước Khánh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, tuy rằng trong nụ cười không có ý tốt gì rất rõ ràng. Hàn Mạc cũng biểu hiện khiêm tốn, lắng nghe như một người khách nên có, nhưng đôi mắt quan sát chung quanh, hắn không tin tiểu tử này thật sự chỉ dẫn hắn đi ngắm cảnh.
Chẳng qua ăn chơi trác táng vẫn là ăn chơi trác táng, dường như Tiêu Minh Đường muốn biểu hiện sự phóng túng không trói buộc của hắn, hoặc là muốn biểu hiện địa vị quý tộc của hắn, trên đường đi gặp gỡ nha hoàn tỳ nữ, mông lớn đi qua xoa bóp mông lớn, ngực lớn đi qua nhào nặn ngực lớn, hơn nữa trên mặt còn mang theo nụ cười đắc ý.
Hàn Mạc biết, đây là miêu tả chân thật cuộc sống quý tộc, vô số quý nhân quan lớn coi đây là thú vui, phóng túng không chịu nổi.
Xuyên qua hành lang, đi tới trước một cổng vòm sơn son, Tiêu Minh Đường cười nói:
- Bên này là hậu hoa viên phủ Thái sư chúng ta, bên trong rất nhiều kỳ hoa dị thảo chim thú quý hiếm, các nơi khác của nước Yến không trông thấy được, ngay cả ngự hoa viên của hoàng cung cũng chưa chắc có thể nhìn thấy. Hàn Thính trưởng, có muốn vào xem một chút hay không?
- Nếu tới đây rồi, tất nhiên là muốn nhìn xem!
Hàn Mạc cười.
Tiêu Minh Đường cười ha ha quay đầu lại nhìn, thấy một bóng người đang chậm rãi đi tới nơi này, lập tức cười càng khoái trá nói:
- Tới, ta dẫn ngài vào!
Hậu hoa viên phủ Thái sư, cũng không phải phủ đệ quan lại khác có thể bằng được, núi giả san sát, tuy rằng còn chưa tới mùa hoa, nhưng trong vườn tràn ngập một màu xanh, đặc biệt là rừng trúc kia, sống qua mùa đông giá rét vẫn đứng thẳng như trước, giồng như trăm ngàn trường thương chỉ thẳng lên trời.
- Hàn Thính trưởng, hiện giờ ngài là Thính trưởng Tây Hoa Thính, sau này có một số việc, ngài phải chiếu cố ta nhiều hơn đó!
Tiêu Minh Đường dẫn Hàn Mạc chậm rãi đi trên con đường nhỏ trải đá cẩm thạch trong vườn hoa u tĩnh kia.
Hàn Mạc thản nhiên cười, liếc Tiêu Minh Đường nói:
- Minh Đường huynh nói sai rồi, những lời này nên là ta nói mới phải!
- Ồ?
- Thái sư đức cao vọng trọng, Tiêu gia các huynh các là gia tộc lớn nhất nước Yến ta, Minh Đường huynh là trưởng tôn Tiêu gia, sau này tiền đồ vô lượng, Hàn Mạc tất nhiên cần Minh Đường huynh chiếu cố.
Hàn Mạc nhìn Tiêu Minh Đường này, không ngờ trên mặt lộ ra bộ dáng rất đứng đắn.
Vẻ mặt này lời nói này khiến Tiêu Minh Đường rất thích thú, hắn đắc ý nói:
- Lời này của ngài là thật?
Hắn dừng một chút, thấp giọng nói:
- Chẳng qua có phải Hàn Thính trưởng nên xin lỗi ta hay không?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Không biết xin lỗi theo như lời Minh Đường huynh là chỉ chuyện gì?
Trong đôi mắt Tiêu Minh Đường lộ ra một chút oán hận nói:
- Ngày đó ngài lừa chúng ta!
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Cảnh đẹp như thế, Minh Đường huynh cần gì nhắc tới chuyện không vui này. Đã nghe Minh Đường huynh là người có tấm lòng rộng lớn, chẳng lẽ còn nhớ những chuyện rác rưởi kia?
Mày Tiêu Minh Đường nhíu lại, dường như muốn nói gì, đột nhiên ánh mắt sáng lên nói:
- Mộ Dung đại nhân, ngài cũng ở đây sao? Thật là trùng hợp.
Hàn Mạc quay đầu lại, quả nhiên thấy Mộ Dung Hạc vẻ mặt khinh thường vô cùng ngạo mạn kia.
Hàn Mạc rất kỳ quái, một Hộ quân tham lĩnhcó thể được Tiêu gia coi trọng như thế, ngay cả Thái sư cũng có chút lễ ngộ với hắn, chẳng lẽ người này quả thật có chỗ hơn người gì? Chẳng lẽ Tiêu gia thật sự chỉ là coi trọng binh quyền trong tay hắn?
Hắn cũng biết, Mộ Dung Hạc xuất hiện ở đây, đương nhiên không phải trùng hợp, nếu không có người Tiêu gia cho phép, Mộ Dung Hạc không dám tùy tiện đi vào hậu hoa viên phủ Thái sư.
Hàn Mạc không phủ nhận, Mộ Dung Hạc này đứng ở nới đó, toàn thân tản ra hơi thở đàn ông thành thục trầm ổn, từ góc độ nào mà nói, đối với nữ giới vẫn rất có lực sát thương.
- Hóa ra Mộ Dung đại nhân cũng có nhã hứng đi dạo hoa viên!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Như vậy cũng tốt, hít thở không khí nơi này, rất có lợi cho thân thể.
Mộ Dung Hạc nhìn chằm chằm Hàn Mạc, đột nhiên hỏi:
- Nghe nói Đệ nhất mãnh tướng quận Bột Châu Diệp Thiên Mãnh chết trong tay ngài phải không?
Hàn Mạc hơi nhíu mày, trong giọng nói của Mộ Dung Hạc mang theo khiêu khích và hoài nghi, điều này khiến Hàn Mạc rất không thoải mái.
- Chẳng qua may mắn mà thôi!
Hàn Mạc thản nhiên nói.
- Diệp Thiên Mãnh từng tới thành Yến kinh, hạ qua đã gặp qua hắn.
Mộ Dung Hạc lạnh lùng nói:
- Thủ đoạn của hắn, được xưng Đệ nhất mãnh tướng quận Bột Châu tuyệt đối không quá… Các hạ có thể thắng được Diệp Thiên Mãnh, chắc chắn công phu sẽ không kém đi?
Hàn Mạc lập tức hiểu được, Mộ Dung Hạc này muốn gây chuyện.
Hắn cũng hiểu được, Tiêu Minh Đường tốn công dẫn mình tới nơi này, chỉ sợ cũng vì chuyện này. Hắn quay đầu liếc Tiêu Minh Đường một cái, đã thấy Tiêu Minh Đường chạy tới bên cạnh một hòn núi giả, tựa lưng vào núi như cười như không nhìn mình, bộ mặt kia, thực con mẹ nó giống kẻ trộm!
/1139
|