Để bảo vệ các quan viên quý tộc đến tham gia yến tiệc lần này, có đến hai trăm ngự lâm quân thân mặc áo giáp, đầu đội thiết trụ, tay cầm bội đao hoặc trường thương, vây quanh phủ Tây Môn đề phòng bất trắc, thậm chí còn bố trí một số cung thủ., bất cứ người nào tiến đến gần phủ Tây Môn,, kể cả người làm việc vặt cũng đều phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt.
Ngoại trừ cổng chính là nơi đón tiếp những quan lại Yến quốc có thiệp mời, cửa sau của Tây Môn phủ cũng là một đường vào khác, các vũ công, vũ cơ, hát xướng đều phải ra vào theo lối này, lại còn phải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt, tổng quản hộ vệ lần này chính là Tham lĩnh hộ quân Mộ Dung Hạc của Báo Đột doanh.
Một đội nhân mã gần hai mươi người, vừa phất cờ vừa đẩy hai xe lớn tiến đến cửa sau phủ Tây Môn, trong đó có không ít người đeo mặt nạ hí kịch, không nhìn rõ mặt, chính là người của Hầu Lâm hí viện.
Người dẫn đầu chính là Xà lão bản, vẻ mặt đau khổ, đứng bên cạnh không rời một bước là một người đàn ông vạm vỡ, trông như là vệ sỹ của ông chủ Xà.
Người này đeo một tấm mặt nạ kỳ lạ, cực kỳ xấu xí, răng nhe nham nhở, mắt to như cái chuông đồng, thậm chí lưỡi còn thè ra ngoài. Cái mặt nạ kiểu này là hóa trang dùng để diễn hí kịch, thường dùng để vào vai Quỷ vương.
Lúc đoàn người còn cách khá xa cổng, thì đã có hai ngự lâm quân tiến đến ngăn lại, trầm giọng quát:
- Ai?
Xà lão bản từ trong người rút ra tấm thiệp mời, ra vẻ tươi cười.
- Llà người của Hầu Lâm hí viện, tối nay đến diễn hí kịch chúc mừng sinh nhật Tây Môn đại nhân!
Một vệ sĩ ngự lâm quân bước tới nhận thiệp, xem qua rồi trả lại cho Xà lão bản, nhìn ra phía sau, thấy có hơn mười người đều đeo mặt nạ kỳ quái, cau mày nói:
- Tất cả bỏ mặt nạ xuống, để ta nhìn rõ mặt, tránh có những kẻ không liên quan trà trộn vào.
Xà lão bản vội cười nói:
- Quân gia câu này nói sai rồi, chúng tôi đều là người của Hầu Lâm hí viện, tại kinh thành cũng có chút tiếng tăm, hơn nữa còn do Tây Môn đại nhân đích thân gửi thiệp mời chúng tôi đến đây diễn xướng, làm gì có người nào không liên quan.
- Thế thì cần gì phải đeo mặt nạ?
Tên vệ sỹ rút thanh đao bên hông, lạnh lùng hỏi.
- Đây là thói quen trong nghề của chúng tôi, ban đêm ra ngoài diễn hí kịch, phải đeo mặt nạ để trừ tà, đến khi lên sân khấu, mới có thể diễn hay được.
Xà lão bản vội vàng giải thích:
- Thưa quân gia, chúng tôi đều là người của Hầu Lâm hí viện, còn lão là chủ của hí viện, cũng có chút danh tiếng trong kinh thành này, lần này là đích thân Tây Môn đại nhân gửi thiệp mời kép hát của lão đến tham gia góp vui náo nhiệt, quý phủ đại nhân nói không chừng bất kỳ lúc nào cũng có thể muốn xem hí kịch, làm phiền ngài để cho đào hát khẩn trương đi vào, còn dọn dẹp sắp xếp một chút, nếu làm lỡ các đại nhân xem hí kịch sẽ là chuyện lớn, ngài nói xem có đúng không?
Một tên vệ sỹ khác đã bước đến nói:
- Bớt nói nhiều lời, chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự.
Rồi chỉ vào những cái rương gỗ lớn trên hai chiếc xe nói:
- Mở rương ra, sau khi kiểm tra mới có thể cho đi!
Xà lão bản biến sắc, trong mắt xẹt lên vẻ quái dị, liếc nhìn gã đeo mặt nạ đứng cạnh mình, rồi nói:
- Bên trong đều là đạo cụ, quần áo, tối nay dùng để diễn hí kịch cho các đại nhân, không có gì khác đâu.
- Mau mở ra!
Hai ngự lâm quân đều đặt tay lên chuôi đao, hơn mười tên ngự lâm canh cổng phía sau cũng đều nhấc thương lên nhìn sang phía bên này.
Xà lão bản toát mồ hôi lạnh.
Hai vệ sỹ thấy Xà lão bản vẻ mặt quái dị, đang muốn quở mắng, thì nghe phía sau có một giọng nói truyền đến:
- Các ngươi làm cái gì mà đến bây giờ mới tới, đã quá giờ hay để diễn kịch rồi.
Chỉ thấy một người mập mạp mặc áo lam từ cửa sau đi ra, chỉ tay vào Xà lão bản nói:
- Nếu như trì hoãn việc của đại nhân, ngươi có gánh vác nổi không? Còn không mau theo ta vào.
Xà lão bản giống như thấy cứu tinh, chỉ vào tên ngự lâm quân: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Tây Môn đại quản gia, không phải chúng tôi không muốn vào, là… là mấy vị quân gia này muốn kiểm tra rương đạo cụ, nên cứ dây dưa ở đây.
Tây môn quản gia vội bước tới, khiển trách đám vệ sỹ:
- Đây là đoàn kịch đại nhân nhà ta mời đến, các ngươi đến đây là bảo vệ dinh phủ chứ không phải đến đây để làm lỡ tiệc sinh nhật của đại nhân nhà ta.
Hai tên ngự lâm quân nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ rất kiêng dè gã quản gia phủ Tây Môn này, dù sao gã cũng xem như là chủ của non nửa phủ Tây Môn, gã muốn để cho ai vào trong, thân làm vệ sỹ làm sao dám ngăn cản, bất đắc dĩ mà xua tay:
- Cứ vào đi!
Xà lão bản thở phào nhẹ nhõm, bèn dẫn đám người tiến vào phủ, thì lại nghe một giọng nói vang lên,
- Nhưng đã kiểm tra chưa? Trong phủ đều là quan viên triều đình, ngự lâm quân chúng ta phụ trách việc hộ vệ, phải bảo đảm không có tên đạo tặc, gian tế nào trà trộn vào được, nếu xảy ra sự cố, cái đầu ta e rằng không còn ở trên cổ. Không qua kiểm tra, dù cho là ông trời đi nữa cũng không được cho vào!
Chỉ thấy một đám người từ bên cạnh đi tới, Mộ Dung Hạc toàn thân mặc giáp, xung quanh có mấy ngự lâm quân từ từ bước tới.
Hắn toàn thân mặc giáp đầu đội mũ sắt trông giống như đầu của một con báo, uy mãnh dị thường, Mộ Dung Hạc thân hình vốn cao lớn, bây giờ mặc bộ giáp này càng thêm uy phong lẫm liệt khí vũ hiên ngang.
Nhìn thấy Mộ Dung Hạc, đến, đại quản gia Tây Môn phủ cũng nhíu mày, nhưng gã vẫn đứng thẳng, quan sát nhóm người Mộ Dung Hạc đang chậm rãi đi tới, cười nói:
- Mộ Dung tham lĩnh vất vả rồi!
Mộ Dung Hạc cười ha hả trả lời:
- Bổn tướng nhận lệnh của nội các, phụ trách hộ vệ, dù sao yến tiệc lần này không giống với trước kia, các đại thần trong kinh thành đều đến đây, thế nên không thể có một chút lơ là được.
- Tham lĩnh đại nhân nói rất đúng.
Quản gia Tây Môn phủ cười nói:
- Chỉ là trong phủ bất cứ lúc nào cũng có thể phải diễn hí kịch, không thể trì hoãn quá lâu.
Mộ Dung Hạc xua tay, nghiêm mặt nói:
- Mở rương ra kiểm tra một lượt, cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu.
Liền tiến lên kiểm tra, ra lệnh:
- Mở cái rương này ra!
Đại quản gia Tây Môn phủ nhíu mày, đã thấy Mộ Dung Hạc tung trảo vào mặt gã đeo mặt nạ vạm vỡ đứng cạnh ông chủ Xà, hành động khi người khác không đề phòng này của y không chỉ khiến ông chủ Xà đứng im ngơ ngác, không dám động đậy, mà còn làm gã đàn ông vạm vỡ bên cạnh cũng như cây cọc gỗ, không kịp nhúc nhích.
"Bốp" một tiếng, Mộ Dung Hạc đã đánh rớt mặt nạ của gã vạm vỡ đó, lộ ra khuôn mặt cực kỳ kinh khủng, trên mặt đầy vết sẹo do đao kiếm gây ra, còn người đàn ông mắt đang nhắm, sau khi mặt nạ bị đánh rớt, gã mới nhăn mày lại.
Mộ Dung Hạc thấy khuôn mặt của gã này, giật mình kinh hãi, không kìm lòng nổi, bất giác thối lui mấy bước, lạnh lùng nói:
- Người này trên mặt tại sao có nhiều sẹo đao như thế?
Xà lão bản còn chưa kịp trả lời, gã mặt sẹo đã nói:
- Vết đao lưu lại khi giết địch trên chiến trường!
- Giết địch trên chiến trường?
- Phải.
- Kẻ địch là ai?
Mộ Dung Hạc lạnh lùng hỏi:
- Quân Khánh quốc!
- Khánh-Yến hai nước gần mười năm không đánh nhau rồi.
Mộ Dung Hạc cười lạnh truy hỏi:
- Vết thương của ngươi xem ra chưa đến mười năm?
Gã mặt sẹo vẫn điềm tĩnh trả lời:
- Đại nhân lẽ nào không biết, Yến-Khánh tuy không có đại chiến, nhưng trên biên cương, đội quân thám báo của mỗi bên không ngày nào không tìm cách xâm nhập vào lãnh thổ đối phương, các cuộc chiến tranh thám báo như thế thì thật không ít.
- Ngươi là thám báo?
- Phải, tại hạ hai năm trước từ đại doanh tây bắc hồi hương, chỉ sống một thân một mình, rất may được Xà lão bản coi trọng, nhận vào làm công trong hí viện, tiện thể cũng do đã học được chút võ công, nên có thể góp vui trên sân khấu.
Gã mặt sẹo chậm rãi trả lời.
- Ngươi đã là thám báo, tại đại doanh tây bắc cũng không phải là binh lính bình thường, rời sa chiến về quê, dựa vào thân thủ của ngươi vốn có thể tìm được một công việc tốt, tại sao lại lưu lạc chịu làm công ở hí viện?
Mộ Dung Hạc cười ha hả, giọng điệu của gã rõ ràng cực kỳ khinh bỉ nghề hí kịch hát xướng, Hầu Thanh và Lâm Nguyên trong đám người nghe thấy đều se mặt lại.
Gã mặt sẹo thản nhiên nói:
- Đại nhân nhìn thấy khuôn mặt của tại hạ, có cho rằng sẽ có người dám nhận không?
Mộ Dung Hạc lại cười ha hả, vỗ vai gã mặt sẹo, cười nói:
- Ta trước đây cũng làm thám báo ở đại doanh tây bắc, tuy nhiên đó là chuyện rất lâu rồi, đúng rồi, đại doanh tây bắc chúng ta vẫn là mười ba thám báo một đội, treo cờ màu tím đúng không?
- Đại nhân nói chơi rồi, đây là chuyện cơ mật trong quân, vốn không thể nói bừa, nhưng đại nhân đã hỏi, tại hạ không thể không trả lời.
Gã mặt sẹo bình tĩnh nói:
- Tại hạ ở đại doanh tây bắc chờ đợi gần mười năm trời, làm thám báo được ba năm, trước giờ đều là tám thám báo một đội, trước giờ cũng không hề treo cờ hiệu.
Mộ Dung Hạc cười ha hả nói:
- Đúng rồi, ta quên mất, thám báo đại doanh tây bắc chúng ta không có treo cờ.
Vệ sĩ bên kia đã mở rương thứ nhất kiểm tra, bẩm báo:
- Đại nhân, đều là y phục, không có vật gì khả nghi!
Mộ Dung Hạc tiến đến xem, đang định căn dặn thuộc hạ đi kiểm tra cái rương thứ hai, Tư Mã đại quản gia đã bước tới, nắm tay Mộ Dung Hạc, cười híp mắt nói:
- Mộ Dung tham lĩnh, việc này thật sự không thể trì hoãn thêm nữa, đến lúc lão gia ta trách tội, ta sẽ không còn cái gì mà ăn.
Không màng liêm sỉ, dúi ngân phiếu vào tay Mộ Dung Hạc. Mộ Dung Hạc tỉnh bơ nhìn tấm ngân phiếu rồi nhận lấy, thần không biết quỷ không hay, cười nói:
- Tư Mã đại quản gia, nếu đã là chuyện cấp bách, vậy nên nói sớm…!
Phất tay nói:
- Thôi, vào hết đi!
Tư Mã đại quản gia vội cười nói:
- Thế thì thật cám ơn Mộ Dung tham lĩnh. Mộ Dung tham lĩnh, trong phủ có bày sẵn cho ngài một bàn tiệc, mời ngài đến uống vài ly.
- Ta sẽ đến, sẽ đến.
Mộ Dung Hạc cười ha hả, nhìn đoàn người hí viện đi vào cửa sau, trông thấy một bóng người có chút quen thuộc, không khỏi cau mày, trầm tư một lúc, lẩm bẩm:
- Bóng dáng làm sao lại giống tiểu tử đó? Ha ha, tiểu tử đó mà trở thành con hát, thật khiến cả thiên hạ chê cười.
Y nhìn trước nhìn sau, lấy tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra xem, số tiền ghi trên đó quả không nhỏ, không khỏi đắc ý tươi cười.
/1139
|