Cảnh chém giết trong kho lương của Hồng gia sắp đến hồi kết thúc. Ảnh tử vệ của Hạ gia chỉ còn lại một gã, tận lực chống cự, chết chỉ còn là vấn đề thời gian. Đối thủ vây xung quanh, gã dẫu có chắp cánh cũng không thể trốn thoát.
Ba người đối thủ đã chết, đổi lấy sáu mạng Ảnh tử vệ, tính cả Ảnh tử vệ đã nuốt quả cầu gai, thì Hạ gia đã tổn thương đôi đối phương.
Cảnh chém giết này âm thầm diễn ra trong bóng đêm, thảm khốc dị thường, máu bắn tung tóe khắp kho lương, tanh lòm đến nổi cả gai ốc.
Ảnh tử vệ cuối cùng dựa lưng vào bao gạo, tuy rằng gã đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng dẫu sao gã cũng là người trần mắt thịt.
Trên thế giới này, có lẽ không có ai đối diện cái chết mà không có một tia sợ hãi.
Tình cảnh của gã lúc này chẳng khác nào một con cừu nhỏ bị mười ác lang vây quanh, trong lòng con cừu tất nhiên không khỏi run rẩy sợ hãi.
Ảnh tử vệ đã cảm nhận rõ, đối phương không những có kinh nghiệm hắc ám hơn, mà còn tàn độc hơn chính mình rất nhiều. Bọn họ mới là những sát thủ hắc ám chính hiệu.
Một đám dạ hành nhân trong đêm tối tựa như âm hồn.
Ảnh tử vệ của Hạ gia đêm nay hoàn toàn bị đánh cho tan tác, chẳng những không thiêu hủy được kho lương mà còn bị dẫn đến một kết cục bi thảm.
Ảnh tử vệ cuối cùng này thật có chút không cam lòng, trên người hắn đầy vết máu, cây đao trong tay cũng tắm máu đỏ lòm, những giọt máu tươi từ trên đao nhỏ giọt xuống mặt đất, như mưa trên mái hiên nhỏ xuống sân nhà.
-Các người…là ai?
Ảnh tử vệ thấp giọng hỏi. Tuy rằng gã cố gắng che giấu, nhưng giọng nói run run đã tố cáo nỗi sợ hãi trong lòng gã.
Gã lúc này mới có chút thời gian quan sát đám người này.
Bọn họ đều mặc y phục bằng vải thô, đầu trùm khăn kín mít, nhưng khăn che mặt không giống bình thường, mà chỉ vắt ngang mũi và môi trên, nên có thể nhìn thấy năm ngũ quan khá rõ.
Bọn họ cơ bản không phải là không sợ bị nhận dạng, mà là tự tin tuyệt đối sẽ giết chết hết đối thủ.
Và thực tế, khi gặp Ảnh tử vệ, bọn họ cũng đã làm được việc đó, đem toàn bộ đám Ảnh tử vệ giết sạch.
Ảnh tử vệ vừa dứt lời, đã thấy trước mặt mình một đôi mắt sáng quắc lóe lên vẻ hung hiểm, thân hình tựa như một con báo, bắn vọt đến bên hắn.
Ảnh tử vệ vào giây phút cận kề cái chết kia, dường như thông suốt điều gì, hoặc cũng không ngờ mình đã làm vậy, mở miệng kêu to một tiếng như để báo hiệu cho Ngự lâm quân biết.
Ngự lâm quân chỉ cần biết có sự cố này, thì cho dù nhóm người mặc áo tang bản lĩnh cao cường đến đâu, thoát khỏi là chuyện không tưởng.
Tình thế hiện nay, nhiệm vụ thiêu hủy kho lương hiển nhiên không thể thực hiện rồi, một khi đã như vậy, cũng phải đem đám người mặc áo tang kia chôn cùng một chỗ. Dù sao, nếu bị Ngự lâm quân phát hiện, trên thi thể Ảnh tử vệ vốn không để lại dấu tích gì, họ cũng không thể chứng minh Hạ gia có dính líu.
Chỉ có điều Ảnh tử vệ này thật không ngờ tới, đối phương còn nhanh hơn cả gã, gã vừa mở miệng ra còn chưa thành tiếng, đã cảm thấy cổ họng đau buốt.
Chủy của đối phương sáng loáng như điện đâm thẳng vào cổ họng gã.
Yết hầu của gã nghe phách phách hai tiếng, hai con người nổ tung, chết ngay lập tức.
Người mặc áo tang lôi chủy ra, máu tươi bắn như suối, thậm chí bắn lên mặt hắn, hắn vẫn không hề thay đổi nét mặt, chỉ thè lưỡi liếm máu dính ở môi, ánh mắt lóe hàn quang như ma như quỷ.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy, giữa đôi lông mày của người này có một vết sẹo nhỏ, giống như một vết bỏng.
Kho lương yên ắng trở lại. Một gã mặc áo tang lục soát người Ảnh tử vệ, tìm được ống trúc, nhanh nhẹn đâm thủng một lỗ, một mùi hôi tanh từ trong ống trúc lan tỏa ra ngoài.
-Là hắc thủy dầu.
Một gã mặc áo tang hạ giọng hết cỡ, nói:
-Lĩnh, bọn họ cũng đến đốt kho lương.
Gã được xưng là Lĩnh lập tức nhíu mày, thấp giọng chửi thề, hắn đúng là không ngờ đám Ảnh tử vệ này có chung một mục đích.
Cùng một mục đích mà đến, nhưng đã giao chiến kịch liệt, hao binh tổn tướng.
Tuy rằng việc này có chút bất ngờ, nhưng tên "Lĩnh" đã nhẹ nhàng vung tay lên:
-Động thủ, sau khi đốt lửa lập tức rút lui.
Hắn vừa dứt lời, tai đã nghe thấy một trận thanh âm kỳ quái.
Hắn vốn làm việc cẩn trọng, lập tức thủ thế, ra hiệu cho thuộc hạ án binh bất động.
Thanh âm càng lúc càng lớn, hơn nữa không chỉ phát ra từ một hướng, mà bốn phương tám hướng đều có. Lĩnh và đám người mặc áo tang tăng cường cảnh giác, tay nắm chặt binh khí, cũng có người lấy ra ám khí giấu ở trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chiêu.
-Rật rật rật
Ánh lửa đột nhiên bừng lên. Đầu tiên là từ bên phải. Rồi phía trước, phía sau… chỉ trong chốc lát, toàn bộ bên trong kho lương đã sáng quắc như ban ngày.
Đám người mặc áo tang biến sắc.
Bọn họ lúc này đã thấy rõ, một đám Ngự lâm quân đã như ma quỷ từ bốn phương tám hướng mọc lên. Giữa các kẽ hở của các bao gạo đều là một thân khôi giáp đại đao sáng choang, từ phía trên nóc kho, cung binh cũng tựa như sao mọc đầy trời, bốn phía trong nháy mắt đã tua tủa cung tên, tên nhằm thẳng vào đám người mặc áo tang này.
Một tiếng cười lớn vang lên, một võ tướng rậm râu xuất hiện, dáng người cao lớn, sừng sững đứng đó mà nhìn đám người mặc áo đen:
-Chư vị, các vị chưa xong đâu, trận đấu bây giờ mới bắt đầu.
Áo đen Lĩnh đã hiểu, Ngự lâm quân sớm đề phòng có người lén đốt kho lương, đã an bài mai phục, nhưng không hề động thủ, đứng nhìn hai nhóm hắc ám chém giết lẫn nhau, bọn họ là tọa sơn quan hổ đấu.
Võ tướng rậm râu chính là Tiết Thiệu, nhận được mật lệnh của Hàn Mạc, âm thầm lặng yên không tiếng động điều cung binh đến kho lương Hồng gia. Toàn bộ kho lương của Hồng gia nhìn như không có gì bất thường, trên thực tế, Tiết Thiệu đã y lệnh Hàn Mạc sắp xếp mai phục, chỉ chờ nhóm người này cắn câu.
Vốn chỉ đoán Ảnh tử vệ của Hạ ga sẽ nhân cơ hội đến thiêu hủy kho lương, đúng là không ngờ có thêm thế lực khác nữa. Tiết Thiệu vui mừng xem cảnh hạc trai tranh ngọc, đợi cho bọn bọ tự giết lẫn nhau, lúc này mới đem toàn bộ quân binh mai phục nhất tề đứng lên.
-Các người là ai?
Tiết Thiệu vuốt râu nói:
-Ngoan ngoãn chịu trói, may ra còn có cơ hội sống sót.
Áo đen Lĩnh cử động hai tay, cười ha hả:
-Ngự lâm quân quả không hổ danh là đệ nhất tinh binh của Yến quốc. Các hạ là Tiết Hộ quân úy Tiết Thiệu?
Khi hắn lên tiếng, hai cao thủ phía sau cũng làm một động tác lạ lùng như thế, còn đám áo đen phía sau lẳng lặng nhìn tay hắn không nhúc nhích.
"Lĩnh" áo tang hiển nhiên là đã phát ra một ám hiệu nào đó.
Lâm trận không loạn, lâm nguy không sợ, nhóm người mặc áo tang này quả là những nhân vật lợi hại.
Tiết Thiệu vuốt râu, nói:
-Chính là lão tử, ngươi từ nơi nào đến? Đến đây có mưu đồ gì?
Tiết Thiệu đoán chắc đám người bị giết chính là Ảnh tử vệ của Hạ gia, nhưng nhóm người mặc áo tang thình lình xuất hiện này, khiến hắn có chút nghi hoặc
"Lĩnh" áo tang cười ha hả:
-Chúng ta là một đám nghĩa sĩ, không phải là kẻ thù của Ngự lâm quân, mà chỉ muốn sửa lưng Tiệm gạo Đại Hồng một chút thôi…
Hắn nói tới đây, liền đưa tay ra sau lưng tay nắm thành một nắm đấm.
Lặng yên không một tiếng động, một gã mặc đen đứng phía sau lấy từ trong tay áo ra một quả cầu gai, nhân lúc không một ai chú ý, liền chậm rãi thả xuống mặt đất, quả cầu gai liền lăn vào xuống dưới một bao gạo.
Tiết Thiệu nhìn quét qua đám người này một cái, quát:
-Buông binh khí!
Gã Lĩnh thở dài:
-Tiết Hộ quân úy, ngươi cũng là nam nhi đại trượng phu, ta cũng không phải kẻ xấu, sao cứ phải làm khó nhau? Ngươi buông tha chúng ta, đại ân đại đức này ngày sau nhất định sẽ báo đáp. Ngươi cũng thấy đấy, kẻ thù của các ngươi, chúng ta đã giết hết, kẻ giết kẻ thù là bằng hữu, chúng ta phải là bằng hữu mới đúng.
Tiết Thiệu trầm giọng quát:
-Buông binh khí!
Nâng tay phải lên, chỉ cần hắn phất tay một cái, nhóm người mặc áo tang này sẽ bị mưa tên bao phủ.
Vào lúc này, quả cầu gai không mùi không tiếng, chậm rãi mở ra một kẽ hở.
"Lĩnh" lắc lắc đầu, đem chủy nâng lên phía trước, cười ha hả:
-Tiết Hộ quân úy, là muốn ta buông cái này phải không?
Tiết Thiệu thấy hắn cười quỷ dị, trong lòng lập tức có dự cảm xấu, vẻ mặt lạnh lùng, đánh cánh tay phải xuống, đã thấy "Lĩnh" trầm giọng quát:
-Phá!
Chủy trong tay hắn, đã rời khỏi tay, như một đạo hàn quang, nhằm thẳng Tiết Thiệu bắn tới, tốc độ cực nhanh, lực đạo mười phần, tựa như một cung thủ xuất sắc bắn tên vậy.
Tiết Thiệu chấn động toàn thân, miệng quát:
-Bắn!
Rồi né mình qua một bên, tránh thoát một chủy trong nháy mắt.
Hắn quát một tiếng, toàn bộ cung thủ lập tức bắn tên:
-Phựt phựt phựt
Bốn phương tám hướng tên như mữa bắn về phía mười gã mặc áo tang.
Lĩnh áo tang cũng kêu lên:
-Phá
Lập tức nhóm người mặc áo tang tựa như khói bung ra các hướng, hoặc kéo bao gạo lên che tên, hoặc lăn trên mặt đất, hoặc bay lên trên các bao gạo, nhanh như điện xẹt. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
-Phựt phựt phựt
Vòng mưa tên thứ nhất, vài tên áo tang ở giữa đám tên, ngoài trừ hai tên bị bắn trúng tử huyệt chết đi, những tên khác không ít thì nhiều trúng tên, nhưng chưa đến mức trí mạng.
Bọn họ cũng không do dự, cũng không có ý định chạy trốn, mà nhằm Ngự lâm quân xáp lại phản kích.
Đối với bọn họ mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất, cũng là cơ hội cao nhất để phá vòng vây. Từng binh sĩ tác chiến, bọn họ chắc chắn mạnh hơn Ngự lâm quân, hơn nữa, mấu chốt chính là các cung thủ ở phía trên trần sợ ném chuột vỡ lọ, sợ bắn trúng đồng đội, sẽ không dễ dàng mà bắn tên.
Nhóm người áo tang này lấy hết sức bình sinh nhảy lên các bao gạo, nhưng vào lúc này chợt nghe một thanh âm quỷ quái vang lên: ộc ộc ộc, tựa như âm thanh của một đám ong mật.
Lúc này mới có người phát hiện ra, từ quả cầu gai tràn ra một đám côn trùng màu đen, cánh dài, tiếng kêu rất kỳ quái, bò khắp bốn phía.
Một con côn trùng bám vào mặt Ngự lâm quân đứng gần nhất, lập tức trong chớp mắt, tên lính này hự lên một tiếng, từ trên bao gạo ngã lăn xuống đất, thân hình co giật vài cái, nằm yên bất động.
/1139
|