Hàn Mạc nở nụ cười hiền lành, người trẻ tuổi kia cũng không cảm kích, chỉ lạnh lùng liếc Hàn Mạc một cái, quay đầu đi.
Hai người kia gọi đồ ăn và rượu, đặt bao vải màu xám dưới chân, hai tay ôm trước ngực giống như những tay đấm lạnh lùng, không nói chuyện, nhắm mắt lại chờ rượu và thức ăn tới.
Hàn Mạc xem hai người này không khỏi cảm thấy thú vị, Tiếu Mộc cũng quay đầu thoáng nhìn qua, ghé sát lại nhỏ giọng nói:
- Nếu tôi đoán không nhầm, hai người này hẳn là… người Nam Phong!
Hàn Mạc chay mày, lập tức tươi cười.
Chẳng lẽ hai người này là dược thương?
Hàn Mạc từng gặp qua dược thương Nam Phong trong một quán rượu tại thành Yến Kinh, một đám dược thương Nam Phong đùa giỡn Tuyên Khánh phu nhân, Hàn Mạc giải vây giúp Tuyên Khánh phu nhân.
Hắn tiếp xúc với dược thương Nam Phong không nhiều lắm, nhưng ngày ấy cũng ngửi được trên người dược thương Nam Phong có một hương vị dược liệu nồng đậm khó có thể xua tan. Nhưng trên người hai vị này lại không có mùi dược liệu, nếu có cũng rất nhạt.
Đối với người Nam Phong, Hàn Mạc có hiểu biết nhất định.
Người Nam Phong là một dân tộc cực kỳ lưu luyến cố thổ, không tùy tiện rời nước, ở Trung Nguyên, ngoại trừ Nam Phong, không thấy nhiều người Nam Phong ở ba nước khác, cũng bởi vậy, người Nam Phong ở Trung Nguyên không khỏi có vẻ thần bí quỷ dị.
Phần lớn người Nam Phong xuất hiện ở các quốc gia khác đều là dược thương, nước Ngụy và Nam Phong là hai nước có thù hận sâu đạm, ngay cả dược thương Nam Phong cũng rất khó gặp ở nước Ngụy.
Người Nam Phong không phải dược thương, quả thật là lần đầu Hàn Mạc thấy, hơn nữa hai vị này mặc đồ nước Yến, che dấu, đúng là không muốn bại lộ thân phận Nam Phong thật sự của bọn họ, điều này khiến Hàn Mạc lập tức cảm thấy hứng thú đối với ý đồ của hai người kia.
Rượu và thức ăn mang lên, hai gã Nam Phong mở to mắt, bắt đầu ăn cơm uống rượu có quy luật, lúc bọn họ ăn cơm cũng không nói chuyện, dường như tất cả tinh lực đều dùng để ăn cơm.
Hàn Mạc và Tiếu Mộc vừa uống rượu, vừa cố ý nhìn động tĩnh của hai người.
Mắt thấy hai người sắp ăn uống xong, rốt cuộc Hàn Mạc không kìm nổi lòng hiếu kỳ của mình, đi đến bàn kia kéo một cái ghế ngồi xuống thoải mái.
Hai gã người Nam Phong lập tức ngừng ăn uống, ngẩng đầu, nhìn Hàn Mạc bằng một ánh mắt lạnh lẽo khác thường.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười hỏi:
- Bèo nước gặp nhau, không biết có thể cùng uống mấy chén hay không?
Hán tử kia lập tức nói:
- Không thể, tốt nhất ngươi nên nhanh chóng rời đi, nếu không nắm đấm của ta sẽ cho ngươi biết cái gì là vô lễ!
Hắn nói chuyện rất chậm rãi, giọng nói quả thật đan xen chút ý vị Nam Phong.
- Tứ hải giai huynh đệ.
Hàn Mạc thở dài:
- Ta có ý muốn kết bạn với hai vị, hai vị lại từ chối, đây mới là vô lễ chứ?
Người trẻ tuổi lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, đợi Hàn Mạc nói xong, mới thản nhiên nói:
- Chúng ta không phải huynh đệ, cũng sẽ không trở thành bằng hữu, cho nên… ta mời ngươi lập tức rời đi!
Hàn Mạc nhín vai, mặt dày cười nói:
- Nếu ta không rời đi?
Hán tử kia lập tức nắm chặt tay, căm tứ Hàn Mạc, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nắm tay giống như tảng đá đến.
Người trẻ tuổi nhìn Hàn Mạc một lát, cuối cùng đứng dậy, lấy một thỏi bạc từ trong ngực ra, đặt lên bàn, sau đó cầm lấy bao vải màu xám, không nói hai lời, cất bước đi ra khỏi quán ăn, người đàn ông vạm vỡ kia cũng đứng dậy nhanh chóng đuổi theo.
Việc này khiến Hàn Mạc ngẩn ngơ một chút, lập tức tươi cười, hai người Nam Phong này thật sự rất thú vị.
Hai gã Nam Phong ra khỏi quán thịt dê đi về phía đông, dường như hán tử kia còn hơi tức giận, thấp giọng hỏi:
- A Địch, vì sao không giáo huấn con lợn kia?
Người trẻ tuổi được xưng là A Địch dừng bước, liếc người đàn ông một cái, thản nhiên nói:
- Khuất Địch Hãn, mỗ tới làm việc không phải tới gây rối, nơi này không thể gây thêm phiền phức!
Khuất Địch Hãn gật đầu hỏi:
- Khi nào mỗ đi gặp người nọ?
A Địch nói:
- Trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi, đợi trên đường không người, mỗ sẽ đi!
Khuất Địch Hãn gật đầu, lúc này mới theo A Địch lẫn vào trong đám người, rất nhanh liền biến mất.
…
Buổi chiều ngày hôm đó, Hàn Mạc theo đi vào huyện nha huyện Tịch Xuân theo thông báo của Tư Đồ Tĩnh. Hắn biết Tư Đồ Tính muốn dùng cái chết của Hồ Xa Nhi để dây dưa mình, có lẽ người phụ nữ kia đã bị bọn chúng tìm được, thậm chí uy hiếp làm chứng giả.
Tuy rằng Hàn Mạc là quan Hộ lương, thân phận không thấp, nhưng Quận thủ quận Nghi Xuân tự mình thẩm án này, truyền người qua, cho dù trong lòng Hàn Mạc vô cùng chán ghét Tư Đồ Tĩnh này, nhưng hắn vẫn dựa theo luật pháp nước Yến, ứng lời đến huyện nha, Tiếu Mộc còn dẫn mấy chục binh lính Ngự lâm quân tiến đến bảo vệ.
Hàn Mạc và quan viên thuộc Hạ tộc Nghi Xuân đã trực tiếp đối đầu, cho nên vì an toàn mang một đám Ngự lâm quân bên người là chuyện cần thiết.
Ngoài cửa huyện nha, không biết là dân chúng rảnh rỗi, hay là đám người Tư Đồ Tĩnh kia làm, mấy trăm người nhãn rỗi tụ tập bên ngoài nha môn, ba tầng trong ba tầng ngoài, đều đang chờ xem kịch vui.
Hàn Mạc cảm thấy đây là đám người Tư Đồ Tĩnh cố ý tìm tới, dù sao đám người này cũng không biết đối tượng phải thẩm tra hôm nay là quan hộ lương Hàn Mạc.
Dụng tâm của Tư Đồ Tĩnh, tự nhiên muốn càng nhiều người biết càng tốt.
Nhìn thấy Hàn Mạc mang theo rất nhiều Ngự lâm quân tới, đám người vây xem còn tưởng rằng vị tướng quân trẻ tuổi này tới chủ trì công đạo, ngày ấy chủ trì công đạo cho Điền Bố Nhân và đám thương buôn gạo Tịch Xuân, đạp đổ tiệm gạo Đại Hồng, chuyện này mỗi người phố lớn ngõ nhỏ đều biết, vừa khâm phục lại kính ngưỡng với vị tướng quân trẻ tuổi này.
- Hàn tướng quân đến!
Có người lập tức hô.
Vì thế mọi người chủ động nhường ra một đường, trong mắt đều sáng lên nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc chắp tay sau lưng mang theo Tiếu Mộc và hai gã Ngự lâm quân phía sau dọc theo đám người đi vào nha môn, Ngự lâm quân khác bày ra trận tuyến trước cửa lớn huyện nha, khí thế lạnh lùng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Thấy đám người đều kính ngưỡng nhìn mình, Hàn Mạc chắp tay thi lễ với đám người hai bên, nhìn qua khiêm tốn ôn hòa, lại giành được một hồi hoan hô của mọi người.
Cửa lớn huyện nha mở rộng, Hàn Mạc từ xa đã thấy, ngồi chính giữa đại sảnh hôm nay là Quận thủ Nghi Xuân Tư Đồ Tĩnh, xem ra hôm nay người này muốn tự thân thẩm vấn mình.
Khóe miệng Hàn Mạc lộ ra vẻ kinh thường, đã đến đây, tất sẽ an.
Tiến vào nha môn, lúc này Hàn Mạc mới phát hiện, thật không ít người ngồi trong đại sảnh, ngoại trừ Tư Đồ Tĩnh, ngồi chính giữa bên trái là Giám sát sứ Lăng Lũy Lăng công công mấy ngày nay không gặp, bên phải là Hạ Học Chi vẻ mặt quỷ dị, tiếp theo là một đám quan viên quần áo hoa lệ, hôm nay tri huyện Tịch Xuân ở đại sảnh là thân phận cực thấp, ngồi ở cuối cùng bên trái.
Hàn Mạc thấy Hạ Học Chi ngồi nghiêm chỉnh, quả thật khâm phục định lực của người này, chuyện tình sổ sách bị đánh cắp liên quan đến sống chết, còn có thể trấn định thế này, ít nhất công phu mặt ngoài của lão này không tồi.
Hàn Mạc tiến vào đại sảnh, Lăng Lũy là người đầu tiên đứng lên, xa xa chắp tay thi lễ cười nói:
- Hàn tướng quân, đến bên ta ngồi!
Dường như Lăng Lũy cũng không biết đối tượng thẩm án chính là Hàn Mạc, biểu hiện cực kỳ thân thiết, còn tưởng rằng hôm nay Hàn Mạc tới là chờ phán xét.
Ngoại trừ Lăng Lũy, quan viên khác đều đứng dậy chắp tay, chỉ có Tư Đồ Tĩnh vẫn ngồi vẻ mặt âm trầm, Hạ Học Chi còn đứng dậy tiến tới nói:
- Thế chất, vụ án này không phải bình thường, đắc biệt phát sinh vào lúc này, huyện Tịch Xuân chúng ta cực kỳ chú ý. Dù sao việc này liên quan đến lòng dân, không qua loa được, cho nên trưởng lão Hạ tộc và một số quan viên Nghi Xuân đều rất quan tâm đến chuyện này, cũng đều tới xem tình huống… Mọi người đều tin tưởng thế chất trong sạch, nhưng là phẫn nộ giết người, mà không phải là gian dâm giết người… !
Hàn Mạc cười lạnh trong lòng: "Hiện giờ còn nhắc đến lòng dân với ông đây?", trên mặt lại thản nhiên nói:
- Thế bá, những lời này của ngài thật khiến ta đổ mồ hôi lạnh a!
- Ồ?
Hạ Học Chi híp mắt nói:
- Không biết có thể chỉ giáo cho?
- Thế bá, không phải Hàn Mạc căm phẫn giết người, cũng không phải cưỡng gian giết người, mà là… công khai giết người, điểm này, ngài chớ nói sai. Có đôi khi trên tội danh sai hai chữ, ý nghĩa khác nhau rất lớn, phiền toái gặp phải cũng rất khác nhau!
Hàn Mạc thản nhiên cười, chậm rãi tiến đến, chắp tay với Lăng Lũy Lăng công công, mỉm cười nói:
- Lăng đại nhân, mấy hôm nay tốt chứ? Sao hôm nay ngài cũng có nhã hứng tới nơi này?
Lăng Lũy mới nghe Hạ Học Chi nói chuyện, dường như hiểu rõ cái gì, liếc Hạ Học Chi một cái, cảm thấy bên trong dường như có gút mắc, đành cười nói:
- Hạ đại lão gia nới với ta… ồ, nói với bản quan hôm nay có vụ án lớn, liên quan đến xã tắc lòng dân, còn liên quan đến ổn định thế cục Nghi Xuân, cho nên mời ta tới chờ phán xét… Hàn tướng quân, điều này… rốt cục là vụ án gì?
- Không ngờ Lăng đại nhân không biết? Hạ đại lão gia mời ngài tới đây, không ngờ ngay cả vụ án gì cũng chưa nói cho ngài?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Lăng đại nhân, có lẽ ngài còn không biết, đối tượng phải thẩm vấn hôm nay, là Hàn Mạc ta!
- Cái gì?
Lăng Lũy chấn động, thần sắc thay đổi.
Hạ Học Chi bước lên nói:
- Lăng đại nhân, chuyện tình ngài cũng biết rõ ràng. Lúc Hàn tướng quân mới đến huyện Tịch Xuân, lỡ tay giết chết một gã nha sai, gã nha sai kia gọi Tống Xa Nhi, là đô đầu huyện nha Tịch Xuân.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Thế bá, ngài lại nói sai rồi, không phải ta lỡ tay giết người, mà cố ý giết người!
Hạ Học Chi ngẩn ra, thần sắc trở nên hơi khó coi.
Lăng Lũy lập tức nói:
- Là chuyện này sao, ta biết chuyện này. Tống Xa Nhi kia khi nhục con gái, bị Hàn tướng quân thấy, chém một đao… Như nào, chuyện này cũng phải thẩm vấn sao? Đây.. đây không phải rỗi việc càn quấy sao?
Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng lập tức sinh ra thiện cảm rất lớn với thái giám.
Trong lòng Hạ Học Chi cũng không để ý hoạn quan này, nhưng hiện giờ hoạn quan này là Giám sát sứ, mặc dù không có thế lực lớn, nhưng lại có tấm biển cực kỳ hữu ích, cho nên cười nói:
- Ta cũng cho là như vậy, Hàn tướng quân giết người vì công bằng, đó là chuyện rất tốt. Chẳng qua… theo lời kể của đám nha sai theo Tống Xa Nhi chấp hành công vụ, trong việc này có ẩn tình khác!
- Ẩn tình gì?
Lăng Lũy nhíu mày hỏi.
Gần đây hắn thân là Giám sát sứ, mỗi người thấy hắn đều cung kính, ở Xuân Viên yên ổn mấy ngày, cho nên hiện giờ hắn quả thật có vài phần quan uy.
Nếu ngày xưa thấy Hàn Mạc và Hạ Học Chi những người như vậy, tự nhiên là khúm núm cung kính, nhưng rèn luyện trong thời gian ngắn, đã khiến hắn lạc vào thân phận Giám sát sứ này, cho nên nói chuyện rất có khí thế.
- Theo như lời đám nha sai, Hàn tướng quân… Là cưỡng gian giết người!
Hạ Học Chi lộ ra vẻ khó xử nói:
- Cho nên có hai lí do chối bỏ, nhất thời không dám quyết đoán, hơn nữa người nhà Tống Xa Nhi kiện lên cấp trên, huyện thành Tịch Xuân đều biết chuyện này, nếu không thẩm tra xử lí tốt, trả lại sự trong sạch cho Hàn tướng quân, chỉ sợ dân chúng băn khoăn khó hiểu trong lòng, đây không phải chuyện gì tốt.
Lăng Lũy lắc đầu nói:
- Tính tình Hàn tướng quân, bản quan biết rõ. Hắn tuổi trẻ anh tuấn, thân phận cao quý, nếu cần con gái, ngàn vạn người vọt tới, tuyệt đối không ít. Chỉ là một dân phụ, sao có thể khiến Hàn tướng quân động lòng? Hơn nữa ngày ấy chúng ta tới huyện Tịch Xuân, liên tục chạy mấy ngày, người kiệt sức ngựa hết hơi, tinh lực mỏi mệt, Hàn tướng quân một đường vất vả, nào có tâm tư như vậy? Hạ đại lão gia, vài tên nha sai kia đều là bịa đặt gây chuyện, muốn nói xấu Hàn tướng quân, phải đánh thật năng, để bọn họ khai chi tiết, tự nhiên có thể công đạo với dân chúng!
Hạ Học Chi nhíu mày lại, hắn không thể tưởng được người này lại giúp đỡ Hàn Mạc như thế, đã nhiều ngày hắn tốn công sức lấy lòng Lăng Lũy, các loại đồ vật mới mẻ, thức ăn ngon quý, lại có mấy mỹ nữ ở cùng, khiến Lăng Lũy như đặt mình trong thiên đường, vốn tưởng rằng ít nhất đã giữ chặt một chút lập trường của thái giám này, không thể tưởng được hiện giờ hoạn quan này không chút do dự giúp đỡ Hàn Mạc, quả thật khiến hắn hơi bất ngờ.
/1139
|