Hàn Mạc hơi giật mình, dường như hắn đã nghe qua địa danh này, nhưng nhất thời chưa nhớ ra, hỏi:
- Âm Dương cốc là nơi nào, nó ở trong huyện Tịch Xuân sao?
Miêu Võ gật đầu:
- Đúng vậy, thuộc huyện Tịch Xuân, hơn nữa rất khéo, nằm ở phía tây nam của huyện Tịch Xuân.
Ánh mắt Hàn Mạc sáng lên:
- Ở phía nam huyện Tịch Xuân, Miêu Nghĩa vận lương đến đồi Loạn Thạch cũng ở phía nam, chuyện này… liệu có phải trùng hợp?
- Chỗ hắn dừng lại cách Âm Dương cốc mười dặm, cho nên ty chức phỏng đoán, khả năng lớn nhất lương thực mất tích sẽ giấu ở Âm Dương cốc.
Miêu Võ mang theo vài phần khẳng định nói.
Hàn Mạc cười nói:
- Đúng rồi, Miêu đại ca, Âm Dương cốc này rất thích hợp để cất giấu lương lượng? Đệ đã nghe qua địa danh này nhưng giờ nghĩ không ra!
Miêu Võ giải thích:
- Âm Dương cốc ở trong núi Âm Dương, là ngọn núi lớn nhất ở huyện Tịch Xuân. Ty chức nghe người ta nói mấy trăm năm trước ngọn núi này còn cao hơn, nhưng không hiểu nguyên do gì đó mà bị sụt lở, sau đó giống như bị người ta bổ ra làm hai nửa, ở giữa sinh ra một thông đạo rộng lớn, một bên có thể đi vào. Còn phần còn lại không thể đi qua.
Hàn Mạc khẽ gật đầu. Hn biết đó chính là động đất, sau khi động đất thì khiến cho núi sụp xuống tạo thành một thung lũng trong lòng núi.
- Sau khi núi chia làm hai, một bên trước một bên sau cho nên gọi là Âm Dương sơn.
Miêu Võ chậm rãi giải thích.
Hàn Mạc nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu nó là ngọn núi nổi tiếng như vậy, giấu lương trong đó sao lại không bị ai phát hiện?
Miêu Võ nói:
- Không có ai dám đến đó đương nhiên không ai phát hiện!
- Không ai dám đến?
- Trong thung lũng âm khí dày đặc, vài năm gần đây nghe nói trong núi có thổ phỉ, sau đó bị quan binh tiêu diệt, trong đó còn rất nhiều xác người mục nát bên trong, vì vậy không ai dám vào đó.
Miêu Võ hạ giọng:
- Sau đó còn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, như mấy gia đình ở chân núi tự nhiên biến mất, sau đó phát hiện thi thể ở chân núi, trên thi thể không có vết thương nào, mọi người đều cho là có ác quỷ do những thổ phỉ trong núi hóa thành quấy nhiễu.
Hàn Mạc ồ một tiếng, trong lòng cười lạnh, trò ma quỷ này có thể lừa gạt dân chúng, thật đúng là lựa chọn không tồi.
Thời đại này tư duy của dân chúng không được hiểu biết như sau này, họ rất tin chuyện thần quỷ cho nên có một số thế lực còn lợi dụng chuyện này để mê hoặc dân tâm.
- Hai năm nay có vài người đi qua Âm Dương cốc nghe thấy tiếng quỷ khóc, có người gan lớn rủ nhau vào cốc và họ thật sự gặp được quỷ.
Miêu Võ giọng trầm thấp, trên mặt cũng co giật, hiển nhiên hắn cũng kiêng kị quỷ thần.
- Cho nên trong Âm Dương cốc và những vùng phụ cận không có người dám đến, hoang vắng cả vùng, có thì chỉ có rắn và lang sói mà thôi.
Hàn Mạc khẽ gật đầu:
- Miêu đại ca, ý của huynh là số lương thực đó được giấu ở trong cốc? lời của Miêu Nghĩa liệu có thể tin được?
Miêu Võ nghĩ một chút sau đó khẳng định:
- Ty chức có tám phần nắm chắc, lời hắn là có thể tin.
Hàn Mạc híp mắt, bàn tay gõ nhẹ lên bàn, dường như đang phân vân cái gì.
- Đại nhân, ngài xem tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Hàn Mạc trầm ngâm một chút mới hỏi:
- Miêu Nghĩa hiện giờ ở đâu? Đệ muốn gặp hắn… xem hắn nói chuyện có vấn đề gì không…Miêu đại ca, hiện giờ tình cảnh của chúng ta huynh hẳn rất rõ, mỗi một bước đi của ta đều phải thật cẩn thận, không sẽ rơi vào bẫy của địch.
- Đại nhân nói rất đúng!
Miêu Võ khẽ gật đầu:
- Cẩn thận là tốt nhất!
Sau đó nói:
- Từ lúc đó ty chức không cho Miêu Nghĩa vào thành, hiện giờ hắn tránh ở đồi Loạn Thạch…
Hàn Mạc nhìn Miêu Võ bật cười:
- Trời tối chúng ta ra khỏi thành, gặp Miêu Nghĩa một lần…nếu có thể đệ muốn thử xem Âm Dương cốc như thế nào!
- Ty chức cũng có ý này!
Miêu Võ đồng ý:
- Tìm được manh mối rất vất vả, chúng ta phải cẩn thận hành sự, ty chức nguyện theo đại nhân làm việc!
- Cũng không cần nhiều người!
Hàn Mạc mỉm cười:
- Miêu đại ca, huynh và Miêu Nghĩa quen biết, huynh chắc chắn phải đi. Lần này gọi thêm mấy huynh đệ nữa, bây giờ làm chuyện gì cũng đều phải cẩn thận.
Miêu Võ đi ra ngoài chuẩn bị.
Hàn Mạc thì lấy ra huyết đồng Âm Dương côn, ra ngoài trướng một lần nữa nhắc nhở Tiết Thiệu phải cẩn thận canh phòng kho lương, xong đâu đấy dẫn Miêu Võ cùng mười binh sĩ Ngự lâm quân cưỡi ngựa đi khỏi.
Vì cẩn thận không cho Hạ gia phát hiện tung tích của mình, tuy là rời khỏi thành nhưng Hàn Mạc giả làm binh sĩ, Miêu Võ làm chủ tướng, người như hổ, ngựa như rồng, tới cửa thành Miêu Võ nói là kiểm tra nạn dân, vệ binh cửa thành không dám chậm trễ công việc của họ liền cho họ ra khỏi thành.
…
Như lời Miêu Võ nói thì đồi Loạn Thạch cách phía nam huyện Tịch Xuân mấy trăm dặm, cách Âm Dương cốc cũng không quá xa nhưng ở đây chỉ có đá và đá nên rất hoang vắng.
Đường đến đồi loạn thạch nối thẳng đến huyện Tịch Xuân, tuy nhiên sau này dùng đường phía tây nên đường này bị hoang sơ, do vậy bây giờ đường đến đồi loạn thạch rất xấu, trên đường không ít đá lớn nằm giữa đường, cho nên hiện tại con đường này khó có thể thông xe, hai bên đường cây cối um tùm, tiếng quạ kêu bên tai, không khí âm u lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
Đứng ở trên cao, từ đồi Loạn Thạch, nếu ai có nhãn lực tốt có thể nhìn thấy huyện Tịch Xuân. Ngoài ra còn có thể thấy Âm Dương sơn nơi mà người dân cho rằng ở đó có ma quỷ.
Tiếng vó ngựa vang lên, hơn mười thớt ngựa như cuồng phong chạy tới đồi Loạn Thạch, những kỵ mã ghìm lại cương.
Miêu Võ quay lại nói với Hàn Mạc:
- Đại nhân. Đi tiếp sẽ tới trung tâm của đồi Loạn Thạch!
Hắn xuống ngựa đi về phía trước, Hàn Mạc ra hiệu hai binh sĩ đi theo phòng ngừa bất trắc.
Sắc trời rất tối, trăm dặm đường tuy không tính gần nhưng Hàn Mạc cùng bộ hạ đều cưỡi ngựa tốt của nước Yến nên chỉ tốn một chút thời gian là tới.
Nếu thật sự có thể tìm ra địa điểm giấu lương của Hạ gia thì họ không tránh khỏi tội bớt xén lương khố, tội này có thể đủ để đánh cho Hạ gia hồn bay phách lạc.
Một đại gia tộc tự giấu đi quan lương, đây là có mưu đồ, mục đích gì? mục đích lớn nhất chính là làm loạn, với tội này sẽ bị các thế lực khác nắm lấy cơ hội mà cắn chặt không buông, đem vô số tội danh gán cho hành động này.
Hàn Mạc ngược lại rất bình tĩnh.
Tin tức này tới rất bất ngờ, nó bất ngờ đến nỗi Hàn Mạc còn chưa hiểu như thế nào, tuy Hàn Mạc không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này, nhưng hắn cũng phải vạn phần cẩn thận.
Tây Hoa Thính hao tổn không biết bao nhiêu tinh lực cũng không tìm được một tia manh mối, không ngờ từ một phu xe nhỏ bé biết được tin tức, điều này làm cho Hàn Mạc rất kỳ quái, cảm giác khó tin. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Tuy Hàn Mạc hiểu vào một số thời điểm thì đôi lúc nhân vật nhỏ là chiếc chìa khóa mở ra vấn đề hóc búa, nhưng lúc này Miêu Nghĩa xuất hiện Hàn Mạc không thể không đề phòng.
Hạ Học Chi mấy ngày gần đây không có động tĩnh, Hàn Mạc tự nhiên không tin lão ta ăn chay, sợ tội. Hắn biết lão đang chờ cơ hội để giăng cạm bẫy hiểm ác chờ Hàn Mạc mắc vào.
Hôm nay đột nhiên xuất hiện Miêu Nghĩa, liệu gã có phải là tay chân của Hạ Học Chi hay không? Liệu đây có phải là cái bẫy của Hạ Học Chi giăng ra?
Lương thực mất tích thật sự ở trong cốc hay không?
Hàn Mạc còn rất nhiều hoài nghi, nhưng trong lòng cũng có một tia hi vọng chuyện này là thật, nếu đúng thì đây chính là cơ hội trời cho.
Trời tối như mực, cũng may còn có sao trên trời, tuy bầu trời vẫn còn hôn ám nhưng với nhãn lực của Hàn Mạc thì vẫn có thể nhìn khá rõ bốn phía.
Khí kinh và Trường sinh kinh không phải luyện chơi.
Qua một lúc lâu Miêu Võ bước nhanh trở lại, sắc mặt khó coi:
- Đại nhân, không thấy tung tích của Miêu Nghĩa. Ty chức đã dặn hắn đến đây trốn chờ ty chức trở lại. còn đưa cho hắn hai ngày lương khô…
- Liệu có phải Miêu Nghĩa sợ tội mà chạy?
Hàn Mạc nhíu mày hỏi.
Miêu Võ vội nói:
- Đại nhân, ngài xem!
Hắn giơ chiếc túi lương khô lên, bên trong còn có lương khô.
- Hắn thật có qua nơi đây!
- Đã tới!
Hàn Mạc hỏi:
- Vậy hắn đi đâu?
- Ty chức tìm khắp chung quanh nhưng không thấy tung tích của hắn!
Miêu Võ nhìn Hàn Mạc trả lời.
Hàn Mạc cười nhạt:
- Chuyện này đúng là thú vị. Chẳng lẽ Miêu Võ để lộ tin tức đã bị diệt khẩu? Tuy nhiên chuyện này Miêu Nghĩa đã nói, động thủ là quá muộn.
Hàn Mạc nhìn về phía Âm Dương cốc chỉ thấy một mảnh mờ mịt, làm cho người ta cực kỳ áp lực.
- Đi Âm Dương cốc!
Hàn Mạc phất tay nói.
/1139
|