Hai ngày này của Hàn Mạc trôi qua rất êm đềm. Sáng sớm thì theo Liễu Như Mộng luyện đàn, sau bữa trưa thì đến phòng luyện công tập luyện côn thuật. Buổi tối còn ngồi tán gẫu với Liễu Như Mộng một thời gian ngắn, đàm luận về đủ thứ kỳ văn dị sự trên đời. So với những truyền thuyết, điển tích mà Liễu Như Mộng đã biết, thì trong bụng Hàn Mạc hiển nhiên còn chứa nhiều hơn gấp bội. Cho nên, bình thường thì vẫn là Hàn Mạc nói, còn Liễu Như Mộng ngồi nghe, dáng vẻ thật chăm chú.
Liễu Như Mộng nghe những câu chuyện này rất say sưa, tựa như uống vào từng câu từng chữ, đến những đoạn quan trọng, nàng đều mở to đôi mắt hồ mị làm cho Hàn Mạc có một cảm giác rất thỏa mãn về tài kể chuyện của mình.
Nhưng nữ nhân này đôi khi quá mức thông minh, nàng luôn vặn hỏi điện thoại là vật thế nào, rạp chiếu bóng là là gì, còn hỏi hamburger trông ra làm sao…Cho nên Hàn Mạc cũng chỉ có thể lấy "Cảnh trong mơ" ra giải thích. Vì thế, Liễu Như Mộng càng ngày càng phát sinh cảm giác tên Ngũ thiếu gia này có trí tưởng tượng thật kinh người, tựa như thiên mã hành không.
Qua đó, Hàn Mạc cũng chợt hiểu ra, nữ nhân cũng chia ra làm nhiều loại nữ nhân. Có loại thì có thể dùng kim tiền để hấp dẫn, có loại thì dùng tướng mạo để hấp dẫn…, còn có một loại chỉ bị hấp dẫn bởi tài năng.
Nhưng hắn cũng ngộ ra, còn có một "cảnh giới" cao nhất để hấp dẫn nữ giới, đó chính là sử dụng "Thời gian". Dưới tác dụng của thời gian, không một ai có thể thoát khỏi việc nảy sinh ra cảm giác thân cận. Dĩ nhiên, cũng phải nói đến tác dụng của "Cảnh trong mơ".
……
Hàn Mạc được biết, thời điểm Khâm sai đến Đông Hải thành làm Tây phủ Hàn gia trở nên náo nhiệt, ngay cả chính sảnh "Vạn Tượng Viên" cũng bị trưng dụng làm chỗ nghỉ ngơi cho Xương Đức Hầu, mà "Tứ Hải Viên" bên cạnh "Vạn Tượng Viên" cũng được thu lại làm chỗ ở ngơi cho Tiêu Đồng Quan.
Dưới ánh hoàng hôn, mấy trăm người lớn nhỏ của hai phủ Hàn gia dưới sự xuất lĩnh của Đại tông chủ Hàn Chính Càn và Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn, xếp thành hàng dài lớp lớp trên con đường lớn trước Đại môn Hàn phủ chờ đón Khâm sai đại nhân.
Do Hàn Huyền Linh bận việc quân không thể về được, nên chánh thê của ông là Hàn Tần thị dẫn Hàn Nguyên, đại diện cho Đông phủ Đại tông chủ ra nghênh đón.
Tuy Hàn Tần thị là chính thê, thân phận cao quý, nhưng cư xử rất có chừng mực, làm việc cực kỳ cẩn thận, tính tình trái ngược hẳn với chính thê của Hàn Huyền Xương, Hàn Hồ thị. Nhưng ngày thường hai chị em dâu lại sống chung với nhau vô cùng tốt đẹp.
Vì Hàn Huyền Linh là Tổng đốc Đông Hải Trấn phủ quân, một năm đã hết hơn một nửa thời gian thì đã ở hạm đội. Một phần là do ông yêu thích cuộc sống quân ngũ này, phần còn lại, cũng là phần trọng yếu nhất, Đông Hải Trấn phủ quân chính là lá bài chủ chốt trong tay Hàn gia, cũng chính là sinh mạng của gia tộc. Vì vậy, ông không thể lơ là một khắc nào được, phải nắm vững trong tay.
Cũng chính vì vậy, hai di nương (thiếp) của ông ta cũng không sinh hạ được thêm nhi tử nào.
Chỉ có Hàn Tần thị sinh hạ được một trai một gái.
Nhi tử chính là Hàn Nguyên, trong lứa đệ tử của gia tộc đứng hàng thứ tư, mà nữ nhi lại đứng hàng thứ hai, tên là Hàn Thục, được chiêu vào cung hầu hạ Yến Vương, phong làm Thục phi.
Nhờ vào đó, Hàn Tần thị mới được phong làm Tứ phẩm Cáo mệnh Phu nhân.
Đứng đầu Tây phủ tự nhiên là Nhị tông chủ. Ông dẫn Hàn phu nhân, Bích di nương, Hàn Mạc, Hàn Thấm cùng với mọi người lớn nhỏ trong nhà lẳng lặng chờ đợi.
Tất cả mọi người thỉnh thoảng đều chỉnh trang lại xiêm y, biểu lộ sự trân trọng và nhiệt tình.
Trên thực tế, Vương quyền của Yến quốc không phải là cao nhất, nhưng trên danh nghĩa vẫn là quyền lực đứng đầu. Vương tộc vẫn là gia tộc tôn quý nhất Yến quốc, bất kỳ Đại gia tộc nào cũng phải cam phận kẻ dưới, chỉ có thể ngước nhìn lên uy vọng của Vương tộc mà thôi.
Mà một trong những thành viên ít ỏi nắm giữ binh quyền của Vương tộc, Xương Đức Hầu Tào Ân, có thân phận càng tôn quý hơn nhiều so với những thành viên bình thường của Vương tộc.
Trước cửa Hàn phủ, ngoài nhân mã hai phủ ra còn có hơn mười vị lão thân sĩ. Họ chính là chi thứ của Hàn gia, cũng là những thành viên của Hội trưởng lão, được bổ nhiệm làm trưởng lão của các khu vực do Hàn thị gia tộc khống chế.
Những người này ở Đông Hải Quận cũng có uy vọng và sức ảnh hưởng nhất định.
……
Xa mã của Tào Ân, dưới sự hướng dẫn của Hàn Huyền Xương đã đến quảng trường rộng rãi trước Hàn phủ. Đại tông chủ Hàn Chính Càn lập tức ra lệnh cho tất cả thành viên gia tộc tiến đến một bước rồi quỳ xuống hành lễ, hô to "Thiên tuế…!!!", hàng hàng lớp lớp người cũng theo ông đồng loạt quỳ xuống tạo nên một khí thế rất hoành tráng.
Tào Ân cuối cùng cũng xuất hiện. Vẻ mặt hắn ôn hòa, không mang sự kiêu căng của dòng dõi Hoàng thân quốc thích. Đầu tiên, hắn đi đến trước mặt Đại tông chủ Hàn Chính Càn, nâng thân người run rẩy của lão nhân gia dậy, thở dài nói:
- Đại tông chủ, nhanh đứng dậy, nhanh đứng dậy!
Lúc này, Hàn Chính Càn trông giống như một lão nhân đang độ tuổi xế chiều. Trên nét mặt cung kính của ông lộ ra vẻ tang thương và mỏi mệt, nói bằng giọng khàn khàn:
- Hầu gia…Hầu gia giá lâm, đây chính là vinh dự của Hàn gia chúng ta a!
Ở trong đám người đang quỳ rạp, Hàn Mạc khẽ ngẩng đầu nhìn Tào Ân, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác quái dị. Tào Ân này có điệu bộ rất ư là nữ tính, cộng thêm nét ôn nhu duyên dáng như một nhân yêu, làm cho người ta phải nổi da gà.
Trong hậu viên, Liễu Như Mộng cũng có nét giống như yêu quái, nhưng đó là nét yêu mị quyến rũ mê người, làm thần hồn người ta phải điên đảo. Sự gợi cảm và phong tư của nàng làm cho người người tiếp xúc liền giống như đang bồng bềnh trong biển mây.
Nhưng nét yêu dị của Tào Ân chính là một luồng tà khí, tà khí làm cho lòng người phải sợ hãi.
Tào Ân vừa đỡ Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn dậy, hòa nhã nói:
- Trong lúc còn ở kinh thành, Thánh thượng đã nhiều lần nói với ta, trăm năm qua Hàn gia vẫn vì Yến quốc trấn thủ Đông Hải, có công rất lớn! Triều đình còn nợ các vị rất nhiều, nên đã phân phó bổn Hầu tự mình hướng đến nhị vị Tông chủ thành tâm cảm tạ! Thánh thượng sẽ mãi mãi ghi nhớ công lao của các vị!
- Long ân mênh mông, bao la như trời biển, chúng thần quyết xả thân tương báo!
Bộ dáng của hai người Hàn Chính Càn và Hàn Chính Khôn lộ vẻ cảm động đến rơi nước mắt.
Khuôn mặt trắng như trứng gà bóc của Tào Ân tràn đầy cảm khái, hắn nắm chặt tay hai vị tông chủ, hảo hảo hàn huyên một phen. Chuyện này làm cho Tiêu Đồng Quang sau lưng hắn vô cùng lúng túng.
Sau đó, Tào Ân càng cực kỳ ôn hòa tiếp kiến những thành viên của hai phủ Đông Tây. Tiêu Đồng Quang kia vẫn lết bết theo sau, nhưng trên mặt vẫn cung kính giữ lễ dù rất gượng.
Hắn có cảm giác đã say không bước nổi, khi mở miệng nói chuyện thì lập tức xông ra mùi rượu nồng nặc lên tới trời, làm cho người ta phải xa lánh. Khi đi ngang Bích di nương, nhìn thấy một mỹ phụ thành thục, vóc người đầy đặn, kiều diễm ướt át như vậy, trong mắt Tiêu Đồng Quang chợt xẹt qua một sắc thái kỳ quái. Hắn bèn ngang ngạnh trợn mắt nhìn thẳng vào bộ ngực đầy đặn của Bích di nương, sau một phen đánh giá, liền cười hắc hắc rồi mới chịu đi tiếp.
Bích di nương hiển nhiên cũng phải nén lửa giận, dịu dàng hành lễ, không nói được câu nào.
- Đây chính là nhi tử mang dị tướngcủa Hàn gia mà bên ngoài hay đồn đãi sao?
Đi đến bên cạnh Hàn Mạc, Tào Ân chợt dừng bước, hỏi.
Hàn Mạc lúc này vẫn quỳ rạp xuống, tay phải đưa ra trước mắt, lộ ra ba ngón tay màu vàng kim dị thường hiếm thấy.
Đại tông chủ Hàn Chính Càn, nói:
- Chính là hắn!
Tào Ân vội đỡ Hàn Mạc đứng dậy, thấy được dung mạo tuấn tú của hắn liền ngẩn ngơ, nhưng chỉ trong chốc lát đã khôi phục bình tĩnh, thở dài nói:
- Không nghĩ được lại là một nam nhấn tuấn tú thế này! Đây không phải là Thần tài đầu thai mà chính là kim đồng trên trời giáng hạ phàm trần!
Ngay lập tức, Hàn Mạc nghe được một mùi thơm nhàn nhàn truyền đến từ trên người Tào Ân. Vốn dĩ, một nam nhân có dùng hương liệu một chút cũng không sao, nhưng mùi hương này lại cực kỳ đặc biệt, khi hít vào ngay tức khắc làm cho người ta có một cảm giác rung động, gai gai mũi.
Hương thơm này, vốn là phải phát ra từ trên người của nữ nhân, mà không phải là loại nam nhân hay dùng!
Nếu như hương thơm này phát ra từ trên người Liễu Như Mộng hoặc Bích di nương, Hàn Mạc sẽ ngửi lấy ngửi để một cách thích thú, rất thoải mái, thậm chí sẽ động tâm hươu vượn. Nhưng, mùi này lại phát ra từ người Tào Ân làm cho hắn có một cảm giác sợ hãi.
- Nhân yêu (bóng - gay)?
Hàn Mạc không nhịn nổi, thầm tự nhủ, nhưng khuôn mặt hắn vẫn giống như gió xuân mơn mởn, lộ ra vẻ cung kính khác thường, vẫn khom người và trong mắt vẫn hiện lên sự kính sợ.
Vẻ mặt này lọt vào mắt của Tào Ân làm hắn cực kỳ vui mừng, liền nắm lấy ba ngón tay của Hàn Mạc, mân mê rồi nhìn kỹ nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Quả nhiên là khác thường! Ứng kim đồng cảnh mà! (điềm báo ứng với cảnh phú quý giàu sang – Dịch).
- Chỉ là một tên tiểu tử chẳng nên thân không hơn không kém! Mong được Hầu gia dạy dỗ!
- Bao nhiêu tuổi rồi?
Tào Ân đưa mắt nhìn Hàn Mạc, ôn nhu hỏi.
Hàn Mạc tuy ớn lạnh cả sống lưng, nhưng vẫn duy trì nụ cười đáp:
- Hồi bẩm Hầu gia, Hàn Mạc mới được mười tám!
- À…Đã trưởng thành rồi!
Tào Ân gật đầu, nói:
- Nhưng so với bổn Hầu thì nhỏ hơn một nửa!
Hàn Mạc nói:
- Hầu gia thiên tuế, chính là thọ cả ngàn năm, thanh xuân vĩnh trú (trẻ mãi không già)!
Nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Tên bóng ngươi đã ba mươi sáu tuổi rồi, nhưng da dẻ lại giống tiểu cô nương mười bảy muời tám, mềm mại vô cùng, thật đúng là nhân yêu thượng hạng nha! Nhưng mà, phải công nhận là người trong Vương tộc có chế độ bảo dưỡng dung nhan thật tốt!
Tào Ân nở nụ cười, cất lên thanh âm lanh lảnh của gà mái:
- Ngươi nói cho ta biết ngày thường ngươi học cái gì?
- Học…???
- Chính là học những thứ từ sách vở ạ! Đơn giản là "Xuân Thu", "Kinh Thi", "Luận Ngữ", "Hiếu Kinh" và "Đạo Đức"…!
- Vậy còn luyện võ thế nào?
- Cũng có tập qua một chút ạ!
Hàn Mạc vẫn đóng phim "Kẻ biết điều", bộ dáng vẫn cung kính nói:
- Bất quá cũng chỉ đến phần da lông (lớp vỏ), không làm nên cơm cháo gì!
Tào Ân nhẹ gật đầu rồi nói:
- Tổ tiên Hàn gia các ngươi, Đông Hải Vương, có vũ kỹ kinh người, chính là anh hùng cái thế! Ngươi phải chăm chỉ luyện võ, không được làm ô danh tổ tiên ngươi đó!
- Cẩn tuân theo phân phó của Hầu gia!
Tào Ân chợt gỡ ngọc bội đeo bên hông xuống, dúi vào tay Hàn Mạc, ôn nhu nói:
- Đây là ngọc bội ta vẫn luôn đeo bên người đã được năm sáu năm. Ngày hôm nay thấy được ngươi liền mang lòng thích mến! Đây coi như là lễ ra mắt của ta đi!
Hàn Chính Càn đứng bên cạnh vội nói:
- Hàn Mạc không có công lao, Hầu gia lại ban thưởng trọng hậu như vậy, thật sự không dám tiếp nhận!
Hàn Mạc cũng tuân theo, cùng nói:
- Không dám tiếp nhận!
Tào Ân lộ vẻ không hài lòng, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ...vật của bổn Hầu đã xuất ra há dễ dàng thu lại vậy sao?
Hắn lại dúi ngọc bội vào tay Hàn Mạc, dùng ánh mắt như thu ba lay động và giọng ôn nhu nói:
- Bổn Hầu rất thích mến tiểu tử này, cũng chỉ ban ngọc bội này cho hắn!
Hàn Mạc nghe được hai chữ "thích mến" này, chẳng hiểu vì sao liền nổi gai ốc toàn thân.
/1139
|