Lúc này thân thể phu nhân Hoa Khánh và Hàn Mạc dán lại, thân hình mềm mại kia dựa lên người Hàn Mạc, điểm chết người chính là bộ ngực đầy đặn núi non phấp phồng của phu nhân thành thục kia dán lên tay Hàn Mạc, mềm, lại rắn chắc co giãn, bộ ngực đầy đặn phập phồng theo hô hấp của phu nhân Hoa Khánh, khiêu khích tính mẫn cảm trên cánh tay Hàn Mạc.
Chung quy là người trong Vương thất, năm đó lại là công chúa nước Khánh, phu nhân Hoa Khánh tự biết bảo dưỡng thân thể mình như thế nào, da thịt nàng trắng nõn cùng sự co dãn kia đều do bảo dưỡng mà ra.
Hơi thở dồn dập, mùi hương từ môi anh đào tản ra, Hàn Mạc vòng qua eo phu nhân Hoa Khánh, nhìn xung quanh, trái tim đập thình thịch, nếu bị người ta trông thấy thật sự khó mà giải thích rõ ràng được.
Hắn biết hiện giờ nếu mình buông tay, thân thể phu nhân Hoa Khánh vô lực, nhất định sẽ ngã xuống, cho nên tay này không thể rời đi, cho dù lúc này gọi người hỗ trợ cũng là không thể, bị đám hạ nhân nhìn thấy cảnh tượng này, không nói thanh danh mình như nào, thanh danh của phu nhân Hoa Khánh chắc chắn sẽ bị tổn hao.
Phu nhân Hoa Khánh mềm mại vô lực, hô hấp dồn dập lại rất nhẹ nhàng, Hàn Mạc không kìm nổi nhìn nàng một cái lập tức giật mình, chỉ cảm thấy khuôn mặt người phụ nữ đẹp đã không phải vẻ tái nhợt, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn đến nhỏ ra nước kia, không ngờ đỏ ửng, mắt đẹp khép hờ, từ mí mắt lộ ra ánh mắt như nước hồ thu, lại nóng bỏng như lửa.
Hàn Mạc bất đắc dĩ, cũng coi như lấy giúp người làm niềm vui. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Mặt phu nhân Hoa Khánh ngày càng đỏ, trong lúc vô ý, thậm chí Hàn Mạc cảm thấy ánh mắt ngập nước của nàng thật sự trào nước ra, không dám xem nhiều, bước chân nhẹ nhàng.
Phu nhân Hoa Khánh đi hai bước, nhìn qua toàn thân thật sự không có một chút khí lực, đi ra khỏi đình vài bước, dường như đã tốn hết thể lực của nàng, nàng dựa lên người Hàn Mạc, trong giọng nói mang theo vài phần xấu hổ:
- Thiếp thân... thiếp thân đi không nổi nữa… !
Hàn Mạc nhíu mày, hắn có thể cảm giác được, hiện giờ phu nhân Hoa Khánh tuyệt đối không phải cố ý làm ra bộ dáng này để câu dẫn mình, dường như thân thể nàng thật sự xuất hiện tình huống bất thường nào đó.
Nhìn hai má nàng đỏ ứng, đôi mắt đẹp ướt át, thậm chí Hàn Mạc cảm thấy phu nhân Hoa Khánh không phải mắc bệnh gì, trái lại giống như là trúng độc.
Hắn tỉnh táo lại, nhìn xung quanh, viện nhỏ này cực kỳ hẻo lánh, bốn phỉa không có một chút tiếng động, vừa rồi phu nhân Hoa Khánh phân phó không có lệnh của nàng không để người tới đây quấy rầy, cho nên xung quanh không có bóng dáng người khác.
Hắn không nghĩ ra lúc trước phu nhân Hoa Khánh vẫn tốt, tại sao đột nhiên lại trúng độc?
Chẳng lẽ trước khi mình gặp nàng, người phụ nữ đẹp này đã bị người hạ độc? Là ai hạ độc, vì sao phải hạ độc?
Hàn Mạc suy nghĩ, ánh sáng chợt lóe trong mắt, quay đầu nhìn thoáng qua hoa quả trên bàn, vừa rồi lúc nói chuyện một mỹ cơ đưa tới, phu nhân Hoa Khánh nếm thử một quả chuối tiêu, sẽ không phải bên trong chuối tiêu có độc chứ?
Hương thơm quyến rũ trên người phu nhân Hoa Khánh chui thẳng vào mũi Hàn Mạc, Hàn Mạc cố gắng khống chế lòng mình, một vị mỹ nhân dựa vào người như vậy, nếu không động tâm một chút, đó là chuyện ma quỷ gạt người.
Nhưng Hàn Mạc biết người phụ nữ này cũng không phải bình thường, đó là Vương phi của Tuyên Đức Vương, tuyệt đối không thể mạo phạm.
- Vương phi… giờ… giờ phải làm sao?
Hàn Mạc thấp giọng nói, đi ra khỏi đình vài bước, dường như phu nhân Hoa Khánh không chống đỡ được, từ nơi này tới gian phòng kia còn một đoạn đường dài, sao có thể đi qua?
- Ngài… ngài là đàn ông… ngài nghĩ không ra biện pháp sao?
Giọng nói phu nhân Hoa Khánh yếu ớt, bộ ngực sữa phập phồng càng thêm kịch liệt. Quần áo nàng mặc là tơ lụa thượng đẳng, rất mỏng, bộ ngực sữa dán lên cánh tay Hàn Mạc, không ngờ Hàn Mạc mơ hồ cảm giác được điểm lồi trước ngực nàng đã rắn lên, trong lòng lại giật mình.
Không thể nghỉ ngờ, thân thể phu nhân Hoa Khánh đang thay đổi cực kỳ chết người!
…
Hàn Mạc đỡ phu nhân Hoa Khánh đứng ở cạnh đình, trên mặt thật sự bất đắc dĩ. Loại tình hình này, dù ngày thường hắn có chút khôn khóe, lần này lại không biết thế nào cho phải, cũng không thể mặc kệ phu nhân Hoa Khánh ở đây chứ?
- Ngũ… Ngũ công tử… !
Phu nhân Hoa Khánh hơi cắn cặp môi thơm hồng nhuận, càng thêm xấu hổ, giọng nói thấp như không:
- Chuyện gấp khó trách… ngài có thể… có thể ôm ta về phòng hay không… !
Hàn Mạc ngẩn ra, thấp giọng nói:
- Vương phi, việc này… việc này tuyệt đối không thể, Hàn Mạc không dám khinh nhờn Vương phi… !
Phu nhân Hoa Khánh thở dài:
- Chẳng lẽ… chẳng lẽ hai ta cứ đứng như vậy… thời gian lâu, Tam công tử thấy Ngũ công tử… chậm chạp không đi ra, chỉ sợ lo lắng… Nếu hắn tìm tới, vậy thì… vậy thì càng không tốt lắm… !
Đây quả thật là vấn đề lớn, hiện giờ hai người tựa vào nhau ngoài đình, tư thế mờ ám, cho dù ai thấy đều cảm thấy giữa hai người có chuyện ám muội.
Phu nhân Hoa Khánh nổi danh trinh tiết liệt phụ, Hàn Mạc không biết nàng có phải một vị trinh tiết liệt phụ hay không, nhưng bị người ngoài nhìn thấy bộ dạng như vậy, đối với danh dự phu nhân Hoa Khánh mà nói, quả thật là bị tổn thương rất lớn.
Hắn do dự một chút, thấp giọng nói:
- Vương phi… Hàn Mạc… Nếu Hàn Mạc có đắc tội, người… người cũng không nên để trong lòng!
Phu nhân Hoa Khánh dịu dạng, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, tiếng này phát ra bằng giọng mũi, nhẹ nhàng như rên rỉ, không ngừng câu hồn. Hàn Mạc vội vàng ngưng thần, muốn ôm ngang phu nhân Hoa Khánh, nhưng thật sự lại hơi do dự.
Hắn không phải kẻ làm việc lề mề, lại càng không phải kẻ không dám đụng vào con gái.
Hắn không dám ra tay, nguyên nhân có hai, thứ nhất tự nhiên là bận tâm thân phận của phu nhân Hoa Khánh, ôm một Vương phi vào phòng, tuy rằng là chuyện tốt rất nhiều nam nhân nghĩ trong lòng, nhưng nếu thật sự thì lại bận lòng rất nhiều chuyện. Thứ hai là trong lòng Hàn Mạc từ đầu đến cuối đều rất cẩn thận, hắn không dám xác định đây có phải là một cái bẫy phu nhân Hoa Khánh bày ra hay không, bởi vì hắn không thể hiểu rõ mục đích phu nhân Hoa Khánh lung lạc chính mình, cho nên mỗi bước đi, hắn đều rất cẩn thận, đều tránh bị người phụ nữ xinh đẹp này nắm được nhược điểm gì.
Ở sâu trong đôi mắt ngập nước kia của phu nhân Hoa Khánh lóe ra vẻ thống khổ, khẽ thở dài:
- Ngũ công tử… ngài… có phải ngài ghét bỏ… ghét bỏ thiếp thân hay không… !
Hàn Mạc bất đắc dĩ nói:
- Vương phi nói quá lời, Hàn Mạc phụng lệnh!
Cắn răng một cái, hắn không do dự nữ, cẩn thận ôm ngang phu nhân Hoa Khánh, một tay nâng hai chân, một tay nâng lưng ngọc bóng loáng của phu nhân Hoa Khánh, thấp giọng nói:
- Mạo phạm!
Khí lực của hắn rất lớn, tuy rằng dáng người phu nhân Hoa Khánh không nhỏ, nhưng chút thể trọng của nàng ở trong tay Hàn Mạc thật sự không tính là gì, Hàn Mạc sợ bị người khác đột nhiên tiến vào thấy được, nhanh chóng ôm phu nhân Hoa Khánh đi về phía căn phòng.
Thân thể phu nhân Hoa Khánh nở nang khác thường, ôm vào lòng, thậm chí hơi nóng lên, trên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng kia, chứa ba phần xuân ý, cũng có ba phần ngượng ngùng.
Nàng hơi nhắm mắt lại, xuyên qua mí mắt nho nhỏ xem khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mạc, chỉ thấy vẻ mặt Hàn Mạc bình tĩnh, không biết vì sao trong lòng phu nhân Hoa Khánh lại có một chút cảm giác mất mát.
Nàng tự nhiên không biết, nội tâm hắn lúc này không phải không chút gợn sóng như vẻ mặt hắn.
Một người phụ nữ thân phận cao quý, thân thể đầy đặn kia ở ngay trong lòng, đường cong phập phồng, bộ ngực sữa bập bềnh, ôm ngang trong lòng quả thật không có ngôn ngữ nào có thể hình dung. Báu vật xinh đẹp như vậy, người đàn ông nào cũng phải động lòng, huống chi Hàn Mạc là thiếu niên, sao có thể không động lòng, chẳng qua hắn che dấu rất tốt, không biểu hiện loại cảm xúc hiện giờ của mình ra ngoài mà thôi.
Hơn nữa hắn cũng biết, mình và người phụ nữ này, tuyệt đối không thể phát sinh chuyện câu hồn người.
Nếu vì chút sắc đẹp mà khiến mình rơi vào hiểm cảnh, vậy thật sự không ổn.
Tay hắn ôm đùi phu nhân Hoa Khánh, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng độ rắn chắc co dãn của cặp đùi báu vật này, trong lòng hắn vẫn hơi kinh ngạc.
Cho dù như thế nào, cuối cùng con người sẽ phải thay đổi bởi thời gian trôi qua, đặc biệt là phụ nữ, dưới sự tàn phá của năm tháng, da thịt nhão ra, không còn sáng bóng, lại càng không còn co dãn.
Diễm Tuyết Cơ tuổi gần ba mươi, thân thể bóng loáng rắn chắc, đó là vì Diễm Tuyết Cơ tập võ, có được da thịt bóng loáng và cơ thể rắn chắc, nhưng nhìn qua phu nhân Hoa Khánh cũng không giống người tập võ, hơn ba mươi tuổi, da thịt vẫn bóng loáng đầy co dãn giống như thiếu nữ, đó quả thật là rất khó được.
Hắn tự nhiên không biết, vì giữ gìn da thịt trẻ tuổi này, cho tới nay phu nhân Hoa Khánh đều tắm nước lạnh, việc này khiến da thịt nàng chậm lão hóa, giống như thiếu nữ.
Hàn Mạc vào trong phòng, nhìn bên cạnh có một bức rèm che.
Trong phòng thắp đèn, cũng không quá sáng, ở giữa đặt một cái giường mềm, bốn phía che chắn bằng màn trướng tơ tằm, tai hắn nghe được phu nhân Hoa Khánh thấp giọng nói:
- Ngài… ôm thiếp thân tới giường đi… !
Đây là một câu có tính hấp dẫn cỡ nào!
Hàn Mạc cũng rất bình tĩnh đi đến bên giường, càng tới gần giường, mùi hương trong phòng càng thêm nồng đậm, hơn nữa trướng màn tơ tằm màu phấn hồng phát ra ánh sáng màu hồng dưới ngọn đèn, không khí trong phòng này, mờ ám khác thường.
/1139
|