Tiêu Minh Đường mí mắt nhảy lên. Lại thấy kẻ thù gặp cái là muốn đỏ mắt trên mặt như cười nhạo, càng khiến Tiêu Minh Đường bốc hỏa, bỏ qua đám kỵ sĩ kia, gắt gao nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc ngồi trên lưng ngựa, thản nhuên tự đắc, cưỡi ngựa đến bên cạnh người Tiêu Minh Đường, nhìn hai bên rút đao chĩa vào nhau, thấy một gã khôi giáp nhận ra là Giáo úy thủ thành, hỏi:
-Xảy ra chuyện gì? Vì sao ở cửa thành lại động binh đao?
Giáo úy thủ thành đang chĩa đao vào một kỵ sĩ ép hắn xuống ngựa, nghe Hàn Mạc hỏi liền quay lại nhìn. Hắn thật ra không biết Hàn Mạc. Thấy Hàn Mạc toàn thân mặc áo gấm màu trắng, nhất thời không biết là ai, liếc sang Tiêu thiếu gia thấy gã đang lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, liền cười lạnh, nói:
-Ngươi là ai? Việc này sao khiến ngươi có thể hỏi đến? Còn không mau né sang một bên.
Hàn Thanh nghe Giáo úy thủ thành nói vậy, tiến lên định to tiếng quát, nhưng Hàn Mạc đã dùng tay ngăn lại. Hắn cũng không thèm để ý tay Giáo úy thủ thành, chỉ mỉm cười nhìn Tiêu Minh Đường, chậm rãi nói:
-Tiêu thiếu gia, ngươi quả nhiên là dấu chân in khắp Yến Kinh, đi đến chỗ nào cũng thấy ngươi. Tuy nhiên, ở cửa hành gây rối có vẻ không tốt lắm đâu. Thành này lắm kẻ ra vào, chỉ cần một người cấp báo, ngươi tội không nhẹ a.
Tiêu thiếu gia nghe Hàn Mạc trách mắng, lập tức cười lạnh:
-Hàn Mạc, bổn thiếu gia có chuyện gì đâu đến lượt ngươi quản? Cửa thành này là do Cửu Môn Đề Đốc Phủ phụ trách, ngươi có tư cách gì hỏi tới?
Hàn Mạc cười ha hả:
-Tiêu thiếu gia, nếu là người khác gây chuyện, Hàn Mạc ta đương nhiên không có tâm tư quản đến. Tiêu thiếu gia ở trong này gây rối, Hàn Mạc ta vốn thẳng tính, bất quá cũng chỉ nói hai câu thôi mà.
Hàn Mạc cười khoái chá. Giáo úy thủ thành mặt biến sắc.
"Hàn Mạc", hai chữ lọt vào tai gã như sấm sét bên tai, từ trong lòng bàn tay nháy mắt mồ hôi ướt mượt.
Hiện giờ ở Yến Kinh gần như không ai là không biết đến Hàn Mạc. Gã là Giáo úy thủ thành, cái tên này dĩ nhiên rất quen thuộc.
Tên này chói sáng như vầng hào quang.
Con cháu thế gia Hàn tộc, Thính trưởng Tây Hoa Thính, Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh Ngự Lâm Quân, là tâm phúc trong mắt Hoàng đế, con rể Binh bộ Thượng thư Phạm Vân Ngạo, bất kể danh xưng nào cũng đều không đơn giản. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nghĩ đến chính mình vừa rồi dám mạo phạm người này, Giáo úy thủ thành hai chân đã có chút nhũn ra. Mục đích của gã là định nịnh bợ Tiêu thiếu gia, nhưng có ai ngờ tới… gã dám lớn tiếng trước Hàn thiếu gia, đúng là hối hận không ngừng.
Phải biết rằng Hàn thiếu gia đã nhiều lần thắng mọi chiêu bài của Tiêu thiếu gia.
Cũng đúng lúc này, giữa đoàn xe thứ hai, bức màn vén lên, một đôi mắt sáng ngời xuyên qua khe hở nhìn Hàn Mạc, thần sắc bình tĩnh, như chỉ là tò mò ngó xem, rồi buông bức màn xuống.
Tiêu Minh Đường nhìn thấy Hàn Mạc ung dung thản nhiên, trong lòng lửa giận lại càng bốc cao, bội đao vung lên, hướng Hàn Mạc, giọng lạnh lùng:
-Hàn Mạc, ngươi hại chết Tuấn Dật, bức tử cô cô của ta, nợ này, lão tử nhất định tính sổ với ngươi.
Hàn Mạc nhún vai:
-Tiêu thiếu gia định ở đây giết người sao? Bao con mắt nhìn vào, ngươi chỉ là một Tự viên ngoại lang, dám động thủ với ta sao? Tội phạm thượng nên xử trí thế nào hẳn không cần ta dạy cho ngươi biết đấy chứ?
Hắn giục ngựa đi lên, đứng sát Tiêu Minh Đường, gương mặt tuấn tú mang theo nét khinh thường:
-Tiêu thiếu gia, bản qua vừa cưới vợ, tâm tính tốt lắm, tội phạm thượng của ngươi bản quan không so đo. Nhưng nhân tiện cũng xin khuyên ngươi một câu, muốn báo thù phải xem thực lực đến đâu. Với bản lĩnh của ngươi dám tự tin là đối thủ của Hàn Mạc ta sao?
Tiêu Minh Đường mí mắt co giật, gã tuy rằng lửa giận bừng bừng nhưng dù dao cũng không phải ngu ngốc. Ở trước mặt mọi người không những không thể đả thương Hàn Mạc mà tội phạm thượng này đương nhiên phải gánh.
Hắn tuy là Tiêu đại thiếu gia nhưng một khi phạm tội, trong triều không thiếu kẻ muốn đục nước béo cò, cho dù có Tiêu gia bảo vệ cũng sẽ tổn thất không nhỏ.
Tay hắn nắm chặt đao đến nổi cả gân xanh. Hàn Mạc khuôn mặt tươi cười như mùa xuân, điều này càng khiến Tiêu Minh Đường lửa giận bốc cao tưởng muốn vỡ tung cả đầu.
-Không dám động đao, thì cất vào đi.
Hàn Mạc thản nhiên:
-Dao rút khỏi vỏ, nếu không đổ máu, sẽ khiến người khác chê cười.
Tiêu Minh Đường bị Hàn Mạc dùng lời khiêu khích, đầu óc nóng lên, bất chấp tất cả, giơ tay chém xuống, đúng là hướng Hàn Mạc mà chém. Hắn tức giận vô cùng, nên đao này cũng là vừa nhanh vừa vội.
Hết thảy mọi người có mặt đều biến sắc.
Đám quan lại phía sau Tiêu Minh Đường cũng kinh hãi. Bọn bọ biết thân phận của Hàn Mạc. Nếu Tiêu Minh Đường thật sự làm Hàn Mạc bị thương, Hàn gia nhất định sẽ trả thù. Bọn họ đi cùng Tiêu Minh Đường không tránh khỏi vạ lây.
Hàn Mạc vốn đã chờ cơ hội này, một đao của Tiêu Minh Đường sao có thể đả thương hắn? Lúc đại đao hạ xuống, tay phải hắn như điện, nhanh vô cùng nắm lấy cổ tay cầm đao của Tiêu Minh Đường. Răng rắc, Tiêu Minh Đường cảm thấy toàn bộ cánh tay phải của mình như bị điện giật, mềm nhũn ra, đại đao rớt xuống, tay kia của Hàn Mạc đã bắt lấy.
Trong sự kinh hãi của mọi người, Hàn Mạc tay phải không dừng lại, mà nắm lấy cổ áo của Tiêu Minh Đường, kéo mạnh về phía trước. Thân hình Tiêu Minh Đường bị Hàn Mạc giật mạnh lập tức té nhào trên mặt đất.
Tiêu Minh Đường xấu hổ và giận dữ tột độ, vừa lồm cồm bò dậy, Hàn Mạc đã vung tay lên, đại đao sáng lóa, kề ngay trên cổ Tiêu Minh Đường, xung quanh dội lên tiếng hô thất kinh.
Bị đại đao đặt trên cổ, Tiêu Minh Đường dù gan to đến mấy cũng không dám phản kháng.
-Ngươi dám chém ta, ta cũng dám giết ngươi!
Hàn Mạc lạnh lùng nhìn Tiêu Minh Đường.
Cửa thành là chốn đông người, Tiêu Minh Đường bị đại đao kề cổ, tức nghẹn đỏ mặt, cắn răng nói:
-Ngươi… dám giết ta?
Hàn Mạc mắt lạnh như băng:
-Tất cả mọi người đều thấy, là ngươi muốn giết ta trước.
Hắn vung đao lên, nhằm thằng vào cổ Tiêu Minh Đường mà bổ. Tiêu Minh Đường hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, thất thanh:
-Đừng… đừng giết ta!
Hàn Mạc lúc này mới nhếch miệng cười.
Đám quan lại đệ tử phía sau cũng có vài ngươi có gan, xoay người xuống ngựa, đi lên phía trước phân trần. Trong lời nói cũng cực kỳ khiêm cung. Bọn họ vừa rồi cũng đã thấy, nếu Tiêu Minh Đường không quỳ xuống, chỉ sợ Hàn Mạc đã chém xuống một đao rồi.
Mọi người lúc này mới hiểu. Hàn tướng quân lá gan đúng là không bình thường, đến tôn tử của Tiêu thái sư cũng dám giết, trong kinh thành, có lẽ duy chỉ có hắn, Hàn Mạc Hàn thiếu gia mà thôi.
Người này thủ đoạn và lá gan đúng là người bình thường không thể so sánh được.
Hàn Mạc cầm đại đao nhét vào bên người Tiêu Minh Đường, thản nhiên:
-Tiêu Minh Đường, hôm nay ta cảnh cáo ngươi lần cuối. Ta không cần phải dở trò sau lưng, chờ ngươi thật sự có bản lĩnh, thật sự có đủ bản lĩnh giết ta, quay lại tìm ta cũng chưa muộn. Nếu không, nhìn thấy bản quan, ngươi nên lùi bước thì hơn.
Tiêu Minh Đường lúc này ngực đổ mồ hôi lạnh. Vừa rồi nếu không phải vì chính mình quỳ xuống, chỉ sợ đã bị hắn chém bay đầu rồi.
Sớm có hai gã quan viên đến dìu gã đứng dậy, đoàn người không dám nán lại, vây quanh Tiêu Minh Đường hồn xiêu phách lạc mà rời đi.
Hàn Mạc nhìn đoàn người rời khỏi, lúc này mới quay sang Giáo úy thủ thành vẫy tay.
Giáo úy thủ thành sợ run lên, vị này dám chém cả con của Thái sư, đó là so với Diêm Vương còn hung tợn hơn một bậc, bước vội lên phía trước, chắp tay nói:
-Mạt tướng… mạt tướng bái kiến Hàn tướng quân.
-Xảy ra chuyện gì?
Hàn Mạc thản nhiên hỏi.
Giáo úy thủ thành vội đáp:
-Bẩm tướng quân, đoàn xe này tới đây, thuộc hạ đương nhiên phải kiểm tra rồi mới dám cho qua. Bọn họ không những không cho phép kiểm tra, còn tự xưng là sứ đoàn nước Khánh, khiến mạt tướng đến bẩm báo Hồng Lư Tự, mời Hồng Lư Tự khanh Tô đại nhân dẫn người tự mình đến đón tiếp rồi mới vào thành. Mạt tướng bảo bọn họ xuất quốc thư, bọn họ lại nói mạt tướng không đủ tư cách…
Hàn Mạc nhíu mày. Người trung niên áo xám bị Tiêu Minh Đường đánh cho đầu đầy máu lúc này lên tiếng đầy oán hận:
-Bản quan… bản quan chính là Phó sứ nước Khánh An Ngọc Thanh, Lễ bộ Thượng thư nước Khánh… người nước Yến dám đánh ta… các ngươi phải vì bản quan thực thi công đạo.
Hàn Mạc giục ngựa tiến lên, quan sát người tự xưng là Phó sứ nước Khánh An Ngọc Thanh, rồi quay lại nhìn Giáo úy thủ thành:
-Trước tiên, phái người xử lý thương thế. Lập tức chia làm hai đường. Một đi bẩm báo Hồng Lư Tự, một đến phủ Yến Kinh. Nếu những người này dám giả mạo, nha phủ Yến Kinh sẽ xử lý.
Giáo úy thủ thành đâu dám chậm trễ.
An Ngọc Thanh lại nói:
-Bản quan không cần các ngươi trị thương. Ta phải mang cái đầu này đến trước Hoàng đế nước Yến. Ta đường đường là phó sứ nước Khánh, không ngờ lại bị đám lưu manh nước Yến ẩu đả. Nếu không xử trí đám lưu manh đó, bản quan nhất định không bỏ qua.
Giáo úy thủ thành trán đổ mồ hôi lạnh. Đường đường là Tiêu thiếu gia không ngờ bị người này gọi là lưu manh. Nếu bị Tiêu thiếu gia nghe thấy không chừng lại bị thêm một đòn.
Hàn Mạc đầu tiên là nhíu mày. Lập tức trong mắt hiện qua một tia hào quang, khóe miệng cười quỷ dị.
Lúc này từ chiếc xe ngựa thứ hai màn lại được vén lên, lão già áo tím tự xưng là Tây Hà vương gia nhô đầu ra, nhìn trái nhìn phải, thấy Hàn Mạc, vẫy tay nói:
-Người trẻ tuổi, ngươi lại đây!
Giáo úy thủ thành thấy lão già có thái độ không đúng với Hàn Mạc, định quát lớn, thì Hàn Mạc đã giục ngựa lên, cười khach khách:
-Lão tiên sinh có gì chỉ bảo?
Lão già áo tím híp mắt nhìn Hàn Mạc:
-Ngươi làm việc không tồi. Ngươi tên gì? Chức quan gì? Bổn vương trở lại sẽ có thưởng cho ngươi.
Hàn Mạc giải vây cho đoàn xe, lão già này nhìn thấy rõ ràng, cho nên thần sắc cũng rất ôn hòa.
Lão tất nhiên không biết thân phận của Hàn Mạc. xem tuổi Hàn Mạc cũng không lớn, nên khó có thể tưởng hắn là một đại thần của nước Yến, chỉ nghĩ là một đệ tử của gia tộc nào đó, nên mới nói thế.
Hàn Mạc thản nhiên cười, ghé sát lại, thấp giọng hỏi:
-Lão tiên sinh, người thật sự là Tây Hà vương gia à?
/1139
|