Trong mắt Vân Thương Lan hiện lên tia sáng kì dị, lóe qua rất nhanh, lại khôi phục vẻ cung kính như cũ.
Hàn phu nhân cũng là người khéo léo, đứng dậy cười nói:
- Các vị nói chuyện, ta có chút mệt mỏi xin phép đi vào nghỉ ngơi.
Hàn Thấm cùng Tiểu Thiến cùng đi tới dìu Hàn phu nhân vào phòng trong, trong đại sảnh chỉ còn Hàn Mạc và Vân Thương Lan.
Hàn Mạc mời Vân Thương Lan ngồi xuống, lại gọi người hầu mang trà lên, sau đó cười:
- Vân đại nhân, ngài biết ta bây giờ nghĩ gì không?
Vân Thương Lan thần sắc nhu hòa, mỉm cười
- Không biết!
- Ta nghĩ ngài là sứ thần nước Khánh rất là bận rộn, có câu vô sự tiểu thần tiên, ngài gặp ta không phải chỉ để tặng lễ như vậy chứ?
Hàn Mạc đi thẳng vào vấn đề nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Có gì không ngại cứ nói thẳng!
Vân Thương Lan cười nói:
- Hàn tướng quân nói năng nhanh nhẹn giống như ta đoán!
Hàn Mạc khoát tay, mỉm cười nói:
- Kỳ thật ta cũng không muốn vậy, chỉ là có lúc nên vòng vo nhưng cũng có lúc nên vào thẳng vấn đề… Chỉ là, Vân đại nhân cũng mới xuất hiện, ngài và ta không phải là quen biết!
Vân Thương Lan cười nói :
- Hàn tướng quân nói đúng!
Dừng một chút:
- Bất kể như thế nào Vân Thương Lan cũng phải cảm ơn tướng quân.
Hàn Mạc nâng chung trà lên, nhấp một ngụm mới nói:
- Cảm ơn ta?
- Ngày hôm nay vào thành may nhờ có Hàn tướng quân giải quyết phiền toái giúp, Vân Thương Lan tất nhiên muốn cảm ơn ngài!
Vân Thương Lan bình tĩnh nói:
- Từ lúc vào nước Yến, Hàn tướng quân đã giúp chúng ta giải vây, ân tình này Vân Thương Lan xin ghi khắc trong lòng.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Ra là Vân đại nhân đã nhận ra ta, xem ra ánh mắt của Vân đại nhân không tầm thường!
- Lúc đó có người kêu tên Hàn tướng quân, chỉ là Vân Thương Lan cũng không dám xác định, tuy nhiên sau đó Giáo úy ở cửa thành cung kính với ngài, cho nên Vân Thương Lan nghĩ người này chỉ có thể là Hàn tướng quân.
Vân Thương Lan cười nói.
Hàn Mạc nói:
- May mắn các vị không phải giả mạo, nếu không dù ta có cứu cũng vô dụng!
Vân Thương Lan cười tự nhiên, nói:
- Hàn tướng quân, lần này mục đích chúng tôi đi đến nước Yến ngài hẳn là rõ ràng. Bây giờ nước Ngụy tập trung quân ở biên quan, hiện tại nước Khánh muốn cùng nước Ngụy quyết sống mái một trận cho nên chúng tôi phải cam đoan phía sau an toàn…
Hàn Mạc uống trà, thần sắc bình tĩnh!
- Chỉ là…có người không muốn chúng ta nghị hòa thành công!
Vân Thương Lan nhìn Hàn Mạc nói:
- Rất nhiều người muốn lần nghị hòa này không thành!
Hàn Mạc vẫn bình tĩnh như nước, chỉ mỉm cười nói:
- Việc này … ta cũng không quan tâm, hơn nữa cũng không đến phiên ta quan tâm!
Vân Thương Lan không phản đối, chỉ chậm rãi nói:
- Lúc đó chúng ta muốn đến Yến Kinh thật nhanh… chúng ta mang không nhiều người lắm, mà hiện giờ hoàn cảnh của sứ đoàn nước Khánh rất nguy hiểm.
Hàn Mạc nhíu mày, thản nhiên nói:
- Vân đại nhân, ngài nói… ta nghe không hiểu, hơn nữa… ngài nói với ta chuyện này coi bộ nhầm người rồi!
Vân Thương Lan gương mặt tươi cười biến mất, thay vào đó là vẻ cực kỳ nghiêm túc:
- Hàn Mạc, là ta muốn nhờ ngài!
- Các vị… rất an toàn!
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, nói:
- Các ngài là sứ thần, ta tin các ngài sẽ không có quá nhiều nguy hiểm!
Vân Thương Lan lắc đầu:
- Hàn Mạc, ngài là Thính trưởng Tây Hoa Thính nên ngài có thực lực để bảo vệ cúng tôi an toàn!
Hàn Mạc nâng cằm, cười nói:
- Vân đại nhân, ta là quan nước Yến, vâng chỉ hoàng đế nước Yến, bất kể chuyện này như thế nào ta đều không thể quyết định được!
Vân Thương Lan nâng ly trà lên uống, chậm rãi nói:
- Hàn Mạc, ngài là người của Hàn gia, hai nước muốn đàm phán thành công đối với các ngài rất có lợi… cho nên ta nghĩ ngài cũng giống như ta, đều hi vọng lần đàm phán này thành công. Một khi nước Khánh có gì sơ xuất… ảnh hưởng tới đàm phán Hàn gia các ngài cũng không phải chuyện tốt!
Hàn Mạc cười thản nhiên, nói:
- Vân đại nhân, nếu ngài nói như vậy… ta có thể nói cho ngài rằng, cách ngài du thuyết không cao minh.
Vân Thương Lan cũng không biểu cảm, ngược lại nở nụ cười.
- Ngài muốn người của Tây Hoa Thính bảo vệ sứ đoàn, vốn chính là tự các ngài vì ích lợi của mình, mà ngài lại nói vì Hàn gia, ta không giúp không được!
Hàn Mạc lắc đầu, thở dài:
- Vân đại nhân, ngài không rõ con người của ta, ăn mềm, không ăn cứng, cũng rất ít hỗ trợ kẻ mạnh!
Vân Thương Lan mỉm cười nói:
- Có ý tứ!
Hàn Mạc cười tự nhiên, đột nhiên hỏi:
- Vân đại nhân đã ăn qua cơm chiều?
Vân Thương Lan lắc đầu:
- Vốn muốn vào phủ quấy rầy, nhưng ta là khách, cũng không tiện đề xuất!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Có cơm, có rau… còn có rượu, Vân đại nhân nếu nguyện ý có thể cùng uống với ta vài chén!
- Cầu còn không được!
Vân Thương Lan mỉm cười nói.
Hàn Mạc vẫn nghĩ tửu lượng của mình tốt, từ nhỏ khi ở Đông Hải mỗi lần mang theo huynh đệ ra ngoài đều mang theo một bình rượu lớn, đén khi về nhà thì bình đã trống không. Hắn càng lớn, tửu lượng càng tốt.
Bề ngoài Hàn Mạc văn nhã thanh tú nên xem bề ngoài thì rất ít người đoán Hàn Mạc uống rượu rất tốt.
Vân Thương Lan cũng là nhân vật như vậy!
Hắn trẻ tuổi, tuấn tú nhìn như thư sinh nho nhã và lễ độ, nhưng khi ngồi vào bàn rượu Hàn Mạc mới biết được, vị đại nhân nhân này tửu lượng không thường, chỉ hơn không kém mình.
Hai người ngồi ở hoa viên, ngươi tới ta vãng, rượu uống càng ngày càng nhiều, chén nhỏ không đủ liền đổi thành chén lớn, cuối cùng ôm bình rượu mà uống!
Hai người đều có tửu lượng rất lớn, tuy không phải tri kỷ nhưng đấu rượu, hai bình rượu đã hết mà mặt hai người chỉ hơi hồng.
- Ngụy có liệt mã, Yến có rượu mạnh
Hàn Mạc cười nói:
- Vân đại nhân, không biết nước Khánh có gì?
Vân Thương Lan trả lời:
- Nước Khánh có liệt cốt… trung liệt cốt khí!
…
…
Bóng đêm u tĩnh, Hàn Mạc tiễn Vân Thương Lan, sau đó trở lại phòng, Tiểu Thiến cùng Tuệ Nương và Vân Thiến đang nói chuyện, nhìn thấy Hàn Mạc tiến vào mọi người đều đứng dậy chào.
Hàn Mạc cười xua tay nói:
- Ngày sau không cần lễ tiết như thế, như vậy lâu các người không chán ta cũng mệt mỏi!
Tiểu Thiến cười khanh khách nói:
- Tướng công, vừa rồi chàng uống rượu?
- Chủ nhân tiếp khách cũng phải uống vài chén!
Hàn Mạc cười nói:
- Muộn rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải lại mặt!
Tiểu Thiến gật đầu nói:
- Đúng rồi, đúng rồi, thiếp nhớ bà nội lắm rồi!
Sau đó đến gần Hàn Mạc nói nhỏ:
- Tướng công, trên người chàng mùi rượu rất nồng!
Hàn Mạc cười ha ha, chỉ nói:
- Tuệ nương, chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa!
Lập tức Tuệ nương và Vân Thiến đi chuẩn bị nước ấm, mấy người hầu đều chuẩn bị từ trước, rất nhanh Hàn Mạc đã có nước tắm. Hắn cởi quần áo nhảy vào bồn nước, Vân Thiến đi ra ngoài Tuệ nương mới đi tới hầu hạ Hàn Mạc tắm rửa.
Thị tỳ thông phòng đều hầu hạ cô gia giống như vợ chồng vậy, chăm sóc rất cẩn thận.
Tuệ nương là Thị tỳ thông phòng tuổi có hơi lớn, nhưng trách nhiệm vẫn phải làm, hầu hạ cô gia cởi áo tắm rửa là chuyện hết sức bình thường!
Hàn Mạc lúc đầu có chút không quen, nhưng đã có người báo cho Hàn Mạc có quy củ như vậy cho nên thị tỳ Tiểu Thiến mang đến chính là người trong nhà, nếu không cho thị tỳ hầu hạ họ sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, chuyện này sẽ làm cho thị tỳ cảm thấy sợ hãi, nói cách khác nếu ra trận mà không cho binh lính mang vũ khí, đây chính là muốn giết các nàng.
Cho nên khi Tuệ nương hầu hạ Hàn Mạc tắm rửa Hàn Mạc không quen nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Không cho Tuệ nương hầu hạ đồng nghĩa Tuệ nương không hoàn thành nhiệm vụ, đó là đả kích rất lớn với Tuệ nương, Hàn Mạc hiểu nguyên nhân trong sâu xa nên cũng không làm khó nàng.
Nếu đã thành thân thì có nhiều chuyện phải quen!
Tuệ nương khôn khéo, tay chân nhanh nhẹn, giúp Hàn Mạc cởi áo rất cẩn thận, dịu dàng. Chỉ là khi nàng nhìn thấy thân thể rắn chắc của Hàn Mạc thì khuôn mặt đỏ bừng, có chút phát sốt.
Tuổi nàng gần bốn mươi, đúng là cái tuổi ham hố như hổ, nhìn thấy thân hình nam nhân như Hàn Mạc trái tim đập thình thịch, đây cũng là chuyện thường.
Nàng thở có chút dồn dập, bộ ngực phập phồng, nhưng chung quy nàng cũng là người lớn, cố bình tĩnh lại giúp Hàn Mạc tắm rửa.
Hàn Mạc cũng cảm thấy trên người Tuệ Nương tỏa ra một mùi hương nữ nhân thành thục, lúc này hai người ở trong phòng tắm, loại không khí này có chút quỷ dị, Tuệ nương nhẹ nhàng lau thân thể Hàn Mạc, hai người ở rất gần, có chút xấu hổ, Hàn Mạc vì giảm bớt xấu hổ nói:
- Tuệ nương, cô lâu nay vẫn ở Phạm phủ sao?
Tuệ nương vội trả lời:
- Tuệ nương từ mười tuổi vào Phạm phủ, hầu hạ lão thái quân từ đó đến giờ đã hai sáu năm.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, thế mới biết, Tuệ nương đã ba bảy, tuy da thịt nàng trắng nõn, dáng người đầy đặn thướt tha, nhìn như ba mươi quả là ngày thường bảo dưỡng rất tốt.
- Cô…cô đã có hôn phối?
Hàn Mạc hơi trầm ngâm sau đó nhẹ giọng hỏi.
Vẻ mặt Tuệ nương ảm đạm, sau đó trả lời:
- Lão thái quân lúc gần sáu mươi có hứa gả nô tỳ cho một thị vệ…Nhưng sau đó Thượng thư đại nhân gặp chuyện, người đó vì hộ vệ cho đại nhân mà trọng thương, mấy tháng sau thì qua đời, cho nên …từ ngày đó…!
Hàn Mạc nhíu mày, hóa ra Tuệ nương rất khổ, thở dài:
- Rất xin lỗi, ta không nên hỏi chuyện này!
Tuệ Nương vội nói:
- Không dám, Lão thái quân vô cùng tốt, sau đó lại muốn gả nô tỳ cho người khác, nhưng nô tỳ muốn hầu hạ lão Thái quân, cho nên không có đồng ý… bây giờ nô tỳ theo tiểu thư hầu hạ cô gia, đây là may mắn của nô tỳ!
Lau khô thân thể Hàn Mạc rồi hầu hạ mặc quần áo, Hàn Mạc mới trở lại phòng.
Trong phòng đã lên đèn, ánh đèn soi sáng cả phòng, mùi vị ngày cưới còn chưa tan, Hàn Mạc không nhìn thấy Tiểu Thiến, đi tới bên giường thì thấy nàng đã nằm trên giường, nàng mặc áo gấm đỏ, chỉ lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp, cảm giác Hàn Mạc tới gần không biết vì sao khuôn mặt nàng ửng đỏ, sau đó cầm lấy chăn che kín mặt.
/1139
|