Tiêu Linh Chỉ được Hàn Mạc ôm trong lòng, cảm nhận được ý tình của vòng tay ấm áp đó, thân thể nàng vốn có hơi run rẩy, cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại, ánh trăng xa xôi, hai người cứ như vậy ôm nhau đứng bên bìa rừng, đều không muốn lìa xa.
Một lúc lâu sau, bên kia thôn vọng lại những tiếng chó sủa, Tiêu Linh Chỉ cuối cùng nhấc đầu lên khỏi ngực Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:
- Thiếp… thiếp phải đi rồi...!
- Tối như vậy, nàng trở về như thế nào?
Hàn Mạc nhìn vào màn đêm đen kịt nói một cách đầy lo lắng:
- Đợi ngày mai trời sáng nàng quay về cũng được.
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu nói:
- Chàng đầu óc hồ đồ rồi? Ban ngày ban mặt, nếu lui tới nơi đây, bị người ta phát hiện ra hành tung của chúng ta, tra được tung tích sư phụ, chúng ta hối hận cũng không kịp nữa. Chàng không cần phải lo đâu, mấy tháng này, thiếp đều đến như vậy, đã quen rồi.
Hàn Mạc hôn nhẹ lên trán Tiêu Linh Chỉ, nhẹ nhàng nói:
- Lúc này này vất vả cho nàng rồi. Trên đường nàng hãy cẩn thận.
- Thiếp biết rồi.
Tiêu Linh Chỉ rời khỏi lòng của Hàn Mạc, thì phát hiện xiêm y của mình có hơi xộc xệch, khuôn mặt hơi đỏ, có chút gì đó không dứt được, nhưng cũng nói nhẹ nhàng:
- Thiếp… thiếp đi đây…
Hàn Mạc bước lên, chỉnh sửa lại cổ áo cho Tiêu Linh Chỉ, cười nói:
- Đi nhé, trên đường cẩn thận!
Tiêu Linh Chỉ gật đầu, quay mình bước đi vài bước, ngoảnh đầu lại, nhìn thấy ánh trăng chiếu thẳng vào người Hàn Mạc. Tuy là mang y phục dạ hàng, nhưng vẫn toát ra thần khí anh tú, cắn nhẹ môi, cười thản nhiên, không do dự nữa, nhanh chân rời đi.
Nhìn Tiêu Linh Chỉ đi xa, mãi đến khi nhìn không thấy bóng nữa, Hàn Mạc mới trở lại phòng, lấy ra ít ngân lượng sớm đã chuẩn bị sẵn, giao cho Thi Liên Vân: - Thi huynh, sư phụ thích uống rượu, nhưng đừng để sư phụ uống thỏa thích, sức khỏe sư phụ thầy không tốt, say rượu hại thân!
Thi Liên Vân nếu đã đem tính mạng giao cho Hàn Mạc, thì cũng không khách sáo gò bó gì, nhận ngân lượng, gật đầu nói:
- Đại nhân yên tâm, chỉ cần Thi Liên Vân không chết, sẽ bảo vệ tiên sinh bình an vô sự!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười rồi vào trong phòng. Trang Uyên nhìn nét mặt của hắn có chút thoải mái, liền biết đã cùng với Tiêu Linh Chỉ giải quyết thích xong rồi, cười rồi lắc đầu.
Hàn Mạc biết đêm đã về khuya, mấy nữ quyến còn ở sơn trang Hổ Đột, bản thân không thể rời đi lâu được, liền nói;
- Sư phụ, học trò cần phải cáo từ rồi, có thời gian rảnh lại qua thăm người!
Trang Uyên gật đầu, liền nghiêm nghị nói:
- Ngươi phải nhớ, quyền lực có trong tay, phải nắm cho chắc, nhưng cũng phải biết khiêm tốn. Hoàng đế các ngươi tuy đang lợi dụng ngươi, nhưng người phải biểu hiện ra sự trung thành đối với họ. Thậm chỉ đối với một số vấn đề nhỏ, gia tộc của ngươi xảy ra xung đột cùng với Hoàng đế, ngươi cũng phải đứng về phía Hoàng đế... Như thế sẽ có lợi với ngươi!
Hàn Mạc có hơi nhíu mày, cẩn thận lĩnh hội ý tứ sâu xa trong đó.
... Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Lúc quay về sơn trang Hổ Đột đã là giờ Tý, toàn bộ sơn trang yên lặng, chỉ thỉnh thoảng có hộ vệ đi tuần trong đêm.
Hàn Mạc lặng yên quay về phòng của mình, cửa phòng hoàn toàn không có đóng kỹ, có hơi hở ra, hắn đẩy cửa bước vào, quay đầu đóng lại cửa. Trong phòng vẫn sáng sáng đèn, Thiểu Thiến mang một cái váy mỏng lụa hồng dài, nằm sấp trên bàn ngủ.
Hàn Mạc nhìn thấy nàng ta ngủ ngon như vậy, cũng không gọi dậy, nhẹ nhàng thay xiêm y, mới đi đến bên bàn, nhẹ nhàng bế lấy Tiểu Thiên, đặt nàng nằm lên giường.
Tiểu Thiến mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Hàn Mạc, dụi vào mắt, hỏi:
- Tướng công, người ta đợi chàng đã lâu lắm rồi, chàng đi đâu vậy?
Hàn Mạc cười rồi trả lời nhẹ nhàng:
- Đi quanh quanh sơn trang. Nàng buồn ngủ rồi phải không? Vậy thì nghỉ sớm đi.
Tiểu Thiến "ờ!" một tiếng, hẳn nhiên đã rất buồn ngủ, lại nhắm mắt lại. Hàn Mạc nhẹ nhành đắp chăn cho nàng, hôn lên trán nàng một cái nhẹ nhàng, mới rút cái thắt lưng ra.
Suốt đêm bôn ba đi lại, có hơi mệt một chút, đang muốn tắm một cái. Bỗng nghĩ đến đây có suối nước nóng, vừa lúc đi ngâm một cái, giải tỏa bớt mệt mỏi.
Mọi người ở Hàn Phủ đều ở trong hai viện liền kề nhau. Hai cái viện đều có cửa sau, còn có đường mòn nhỏ từ cửa sau kéo dài ra, giống như hai con rắn nhỏ vậy, đi đến một đoạn không xa thì nhập lại thành một con đường nhỏ. Đi men theo con đường lên phía trước khoảng 200 mét,thì có một vòm cổng lớn, hai cách cửa màu đỏ thắm mở ra, bên trong đó là con suối Hổ Đột nổi tiếng ở sơn trang này.
Nơi đây hẳn nhiên không có người canh gác, hơn nữa tường bao vây bốn phía của viện này cũng cao, mặt tường trơn vô cùng, đề phòng bị nữ quyến quan gia ở đây, có kẻ gian bên ngoài nhìn trộm, tuy là khả năng này rất hiếm thấy.
Hàn Mạc vào trong sân, lúc này đêm đã khuya, yên tĩnh, các nữ quyến cũng đều ngủ hết rồi, ở trong viện này càng không thể có người ngoài vào quấy rối.
Trăng sáng như nước, trong viện yên tĩnh.
Đây là lần đầu Hàn Mạc vào viện này, chỉ nhìn thấy ở giữa viện có một dòng suối nước nóng rất lớn, dưới ánh trăng, nước gợn sóng, toát ra tận ngoài này hơi nóng bừng bừng.
Ban đêm nhiệt độ có chút hàn lạnh, suối nước nóng vẫn tản ra khí nóng, không khí lạnh này gặp không khí nóng, hẳn nhiên sẽ tản ra một làn sương trắng mù.
Trên suối nước nóng này bao phủ một mảng sương màu trắng, thoạt nhìn qua, giống như tiên cảnh vậy. Thị lực Hàn Mạc tuy rất tốt, nhưng không thể nhìn được toàn cảnh suối nước nóng. Hắn chỉ nhìn thấy được, ở giữa suối nước nóng, tạo hình giống như một con hổ từ trong nước vồ ra, nhìn thấy hòn non bộ ở trong suối, Hàn Mạc mới hiểu rõ tên gọi của suối nước nóng này do đâu mà có.
Trong suối có Hổ Sơn, nên gọi là suối Hổ Đột cũng là vô cùng chính xác.
Hàn Mạc cởi bỏ xiêm y trên người, chỉ có giữ lại duy nhất cái quần đùi, vốn định đặt quần áo trên đất, chỉ có điều áo quần này vừa mới thay xong, còn rất sạch, đặt trên đất sẽ không tránh khỏi bị dính bùn, thoáng nhìn ở trong góc vườn có một hòn non bộ, nhanh chân bước qua, đặt áo quần lên trên hòn đá của non bộ, mới quay lại, ngồi bên suối nước nóng, hai chân đặt vào. Trong đêm giá rét này, suối nước nóng quả nhiên ấm nóng vô cùng, cơ thể chưa có thả xuống, chỉ mới hai đôi chân thả xuống, đã không nói ra được cảm giác thoải mái.
Hàn Mạc cười ha hả, ngụp đầu xuống suối nước nóng, sương mù lượn lờ, cả người đã ngâm vào trong suối nước nóng rồi.
- Thoải mái quá!
Hàn Mạc thở ra một tiếng, bơi một vòng quanh suối nước nóng, mới bơi vào giữa hồ, dựa vào hòn non bộ có hình dáng con hổ, bơi quanh nó một vòng, phát hiện ra bốn phía của hòn non bộ con hổ này không ngờ có mấy chỗ ghế đá do người khắc tạo ra, chỉ có lộ ra một gờ nhỏ, lập tức hiểu ra, đây chắc là nơi để cho người ta nghỉ ngơi, liền ngồi trên ghế đá, đúng lúc đang muốn nghỉ ngơi.
Đêm càng khuya, hàn khí càng tăng lên, lớp sương mù cũng càng dày, lớp sương mù trăng trắng tràn ngập khắp bốn phía, Hàn Mạc đã không nhìn rõ được tình hình xung quanh bờ suối.
Hắn ngồi trên ghế đá, hai đôi chân ngâm vào trong nước nóng, người dựa vào hòn non bộ sau lưng, nhắm mắt lại, vô cùng thích ý, tuy là lạnh, nhưng độ nóng của con suối nước nóng, lại làm cho hắn không cảm nhận được chút nào giá lạnh nữa.
Đột nhiên nghĩ đến, nếu mà luyện khí ở trong suối nước nóng này, thì không biết có hiệu quả như thế nào?
Lập tức khoanh chân lên trên ghế đá, hai tay chắp vào lưng, bắt đầu luyện Khí Kinh, đúng như hắn đã liệu, luyện Khí Kinh ở trong suối nước nóng, kinh khí chạy khắp kinh mạch cơ thể, so với hiệu quả bình thường luyện thì tốt hơn rất nhiều.
Vận hành một vòng, cả người đều đã toát ra mồ hôi, nhưng toàn thân thông thái, gần như mỗi một lỗ chân lông đều thông thoáng rất thoải mái.
Hàn Mạc xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, toàn bộ người chìm vào trong suối nước nóng lần nữa, đang muốn bơi vòng quanh suối một vòng, thì lúc này, nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên.
Bước chân này đi cực kỳ nhẹ, nếu như thính lực của Hàn Mạc không nhạy bén hơn người, nếu như lúc này không yên tĩnh, Hàn Mạc đúng là không nghe thấy được.
Hàn Mạc lập tức cảnh giác. Nơi này trong viện ngoài mấy nữ quyến Hàn Gia ra, thì cấm tất cả người khác vào, lúc này là canh ba nửa đêm, vậy là ai đến đây nhỉ?
Hắn ở trong nước không nhuc nhích gì, hai bàn tay nắm quả đấm lại ở trong nước.
Bước chân đó hình như đã dừng lại ở trên bờ, Hàn Mạc ngừng thở, liền ngửi thấy hơi thở một con cá sấu, ở trong nước lặng lẽ bơi về phía bờ.
Động tác của nó lúc nhanh lúc chậm, nhưng không có phát ra bất cứ tiếng động gì, toàn bộ cơ thể chìm hẳn trong nước, chỉ có lộ ra cái đầu mà thôi, trong sương trắng mờ ảo, cái đầu này từ từ di chuyển, cực kỳ quỷ quái.
Cũng không tiến đến gần bờ, cách bờ cự ly khoảng năm sáu mét, thị lực siêu nhiên của Hàn Mạc bắt đàu phát huy tác dụng, nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc, mơ hồ nhìn thấy được tình hình trên bờ suối.
Trên bờ, là bóng một người mang áo trắng, bóng người đó đầy đặn đến động lòng người, đang nhè nhẹ cởi bỏ xiêm y trên người xuống, động tác nhẹ nhàng, dáng người tuyệt vời. Hàn Mạc chỉ liếc có một mắt, thì đã nhìn ra trên bờ là Bích di nương.
Hàn Mạc ngẩn ra, nhất thời không dám nhúc nhích, nhìn Bích di nương đang ở trên bờ cởi bỏ xiêm y, Y không dám phát ra tiếng động nào.
Bích di nương động tác chầm chậm, cởi áo ngoài ra, chỉ giữ lại một bộ đồ lót dính sát người, thân thể đầy đặn khiến người khác phải rung động kia, đường cong tuyệt đẹp, rung động cả tâm hồn.
Hàn Mạc nhịn cả thở, muốn nhắm mắt lại, nhưng không biết vì sao, mắt không những không nhắm lại được, mà còn không thể chớp, chỉ có điều hơi thở lại bắt đầu nhè nhẹ thở dồn dập.
Bích di nương đưa tay vòng sau đầu, tháo xuống cây trâm, một mái tóc giống như thác nước xả xuống, dưới ánh trăng, mái tóc rối tung, nhan sắc như ngọc, quả nhiên là đẹp vô cùng.
Hàn Mạc luôn cảm thấy Bích di nương là một đại mỹ nhân, nhưng lúc này càng phát hiện ra, di nương đẹp đằm thắm mà thanh nhã, lúc này mái tóc rối lên, lại càng quyến rũ động lòng người, lộ ra nét đẹp thành thục đến mê hồn.
Trong khí trời lạnh, hoàn toàn không nhìn được rõ lắm, nhưng đúng là mông lung như thế này, lại khiến cho Hàn Mạc như ở trong tiên cảnh nhìn thấy một tiên nữ đẹp vô cùng, khiến lòng người rung động.
"Hàn Mạc, không thể không tôn trọng di nương, đây là đại bất kính!"
Hàn Mạc trong lòng mặc niệm, hai tay trong nước vẫn nắm chặt quả đấm, lúc này không phải là cảnh giới, mà là hồi hộp.
Nếu bị Bích di nương phát hiện ra mình ở trong suối nước nóng, đó nhất định là việc vô cùng xấu hổ.
Bích di nương nhìn khắp nơi ở trên bờ, một không gian yên tĩnh, không có một bóng người, mới yên tâm, nhè nhẹ cắn vào môi, từ từ cởi bỏ áo lót, nhẹ nhàng rút ra khỏi thân mình…
/1139
|