Tú Công chúa liếc mắt nhìn Hàn Mạc, có hơi kinh ngạc:
- Ngươi làm sao biết là người Bắc man? Bản cung cũng vừa mới nhận được tin này, tin tức của ngươi còn nhanh hơn so với bản cung!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Chỉ là phỏng đoán mà thôi, ta hoàn toàn không nhận được tin gì.
- Ngươi đoán được người Bắc nan sẽ tấn công nước Khánh?
Tú Công chúa ngạc nhiên nói:
- Hàn tướng quân, người quả thật là tầm mắt rộng a!
Hàn Mạc tất nhiên không nói cho nàng biết là phỏng đoán của Trang Uyên, Hàn Mạc lúc này đang nghĩ Trang Uyên đúng là thần tiên. Cái lão già đó, quả đúng là liệu sự như thần, hắn chỉ cười thản nhiên rồi nói:
- Lần trước đi sứ nước Khánh, ta đã nghe một số người nói qua, hai năm gần đây, ở biên giới phía Bắc của nước Khánh, có một số kỵ binh người Bắc Man thường xuất hiện.
Tú Công chúa lại thưởng thức một ngụm trà, mới cười nói:
- Cho nên ngươi mới đoán người Bắc Man sẽ tấn công nước Khánh?
Hàn Mạc nghĩ một lát lại nói:
- Chỉ có điều là cảm thấy, Tư Mã Kình Thiên đã có thể nhẫn nại mười mấy năm mới tổ chức binh lính tấn công, vậy hẳn nhiên đã chuẩn bị rất công phu. Hắn là đối thủ hơn mười năm trước với Thương Chung Ly, cho nên lần này trước khi tấn công, nhất định đã lôi kéo tất cả các thế lực liên minh có thể tấn công.
Dừng một chút, thấy Tú Công chúa đang nhìn mình chăm chú nghe nói, cho nên nói tiếp:
- Người Bắn Man đã từng bị Tề quốc đánh cho gần như đã diệt tộc, lùi về mạn cực Bắc, ta luôn cho rằng, trận đánh năm đó, đã thật sự dọa cho bọn người Bắc Man một trận. Nhưng những năm này bọn họ lại đi lại ở mạn đất phía ngoài cửa ải của nước Khánh, tất nhiên không phải là đến để đi bộ chơi, tất nhiên là có một mưu đồ nào đó. Chỉ có điều dựa vào thế lực người Bắc Man bây giờ, thì không thể một mình động tay vào nước Khánh... Nghĩ lui nghĩ tới, chắc hẳn người nước Ngụy cho bọn họ cái gan đó. Trong mười mấy năm âm thầm chuẩn bị, người Ngụy nhất định đã ngầm phái người đi liên lạc với bọn Bắc Man rồi. Lần tấn công này, hai bên e rằng đã ước định với nhau, Nam Bắc cùng kẹp vào tấn công, cùng nhau diệt nước Khánh!
Tú Công chúa trên mặt xuất hiện một nụ cười, trong mắt cũng hiện lên sự tán thưởng, cười quyến rũ nói:
- Không ngờ đến ngươi cũng có kiến giải như vậy, trước giờ bản cung còn cho rằng ngươi là đứa trẻ...!
Hàn Mạc lúc đó cười một cách gượng gạo, rồi nói một cách ấm ức:
- Công chúa thật là chỉ xem ta là đứa con nít sao? Ta... ta luôn cho rằng Công chúa xem ta là một đại nam nhân chứ!
Tú Công chúa thấy hắn dáng vẻ khổ sở, lúc đó cười rộ lên, khoát tay nói dịu dàng:
- Được, được, được, ngươi là đại nam nhân... lời nói hôm nay, đã giống như một người đại nam nhân có trí tuệ rồi!
Hàn Mạc lắc đầu, thở dài nói:
- Hóa ra trước giờ Công chúa cho rằng ta không có đầu óc, nhưng cũng phải, Công chúa trí tuệ thông minh vô cùng, trước mặt Công chúa, ta tất nhiên chỉ như là một tên ngốc!
Tú Công chúa che miệng lại cười tiếp một hồi, mới dịu dàng lại nói:
- Ngươi mồm miệng như sóc, ta nói cái gì, cũng đều có thể bẻ lý lại.
Sau một lát, lại cười lên, hơi nhăn nhó nói:
- Ngươi đoán không sai, phía Bắc nước Khánh xuất hiện một loạt kỵ binh Bắc Man. Theo ta được biết, nhân mã của họ, không ít dưới hai vạn người.
- Hai vạn người?
Hàn Mạc híp mắt nói.
Tú Công chúa đang nói:
- Ngươi đừng xem thường bọn họ chỉ có hai vạn người. Bọn Bắc Man không giống người Trung Nguyên, kỵ binh Trung Nguyên chúng ta cần phải trang bị thêm phụ binh, nhân viên hậu cần rất đông, mà kỵ binh cũng không thể thiếu sự cung cấp của hậu cần. Bọn Bắc Man thì lại khác hẳn, kỵ binh của bọn họ, tự cung tự cấp là đủ, căn bản không cần đến hậu cần, những vật chất cần thiết, đều do cướp đoạt được là chính, hai vạn kỵ binh, đều là những người có năng lực chiến đấu.
Uống tiếp ngụm trà rồi tiếp tục nói:
- Bọn Bắc Man tuy là không được giáo dục, thô lỗ vô mưu, nhưng ai cũng không thể phủ nhận, sức chiến đấu của họ, tuyệt đối là dũng mãnh nhất. Hơn nữa ngựa mà họ cưỡi, tuyệt đối không phải là loại ngựa thuần chủng như ngựa ở Ngụy đây. Chúng đều là những lang cẩu đi ra từ trong sa mạc, đủ sức chịu đựng, tốc độ nhanh, hơn nữa lại thích hợp với các loại môi trường. Kỵ binh Ngụy quốc so với bốn nước Trung Nguyên, thì sức chiến đấu là dũng mãnh nhất, nhưng nếu một kỵ binh Ngụy đơn thương chiến đấu với kỵ binh Bắc Man , bình thường mà nói, tuyệt đối không thắng nổi bọn Bắc Man !
Hàn Mạc nhíu mày, nếu nói như vậy, vậy thì hai vạn kỵ binh Bắc Man là một thế lực cực kỳ khủng khiếp.
- Bọn Bắc Man hiện giờ tình hình như thế nào?
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, mới nhẹ giọng hỏi:
- Đã phát động tấn công nước Khánh chưa?
- Lúc tình báo từ bên đó về, bọn Bắc Man chỉ mới tụ tập ở ngoài ải.
Tú Công chúa lắc đầu nói:
-Tuy nói là tạm thời chưa tấn công, nhưng phía Bắc nước Khánh sẽ đối diện với áp lực quân sự rất lớn, hơn nữa... ngươi trước đây đã biết bọn Bắc Man, thì nên biết rằng, quận Cao Dương của nước Khánh đến giờ còn nhiều hậu duệ của bọn Bắc Man. Bây giờ bọn Bắc Man tập kết ở ngoài quan ải, quận Cao Dương này ắt hẳn cũng bắt đầu gợn sóng...Vương Duyên Bình của quân quan Đông Bắc e rằng đã sứt đầu mẻ trán rồi.
Hàn Mạc cúi cằm xuống nói:
- Phía bắc nước Khánh có biến, áp lực của Thương Chung Ly ở đây cũng sẽ rất lớn, bất kể là tuyến phía Bắc hay là Long Sơn, chỉ cần u có một tuyến bị công phá, quân Khánh e rằng sẽ sụp đổ.
Tú Công chúa khẽ thở dài nói:
- Người nước Khánh đang nguy hiểm từng giờ, Thương Chung Ly tuy là đại thắng trận đầu ở Long Sơn, nhưng... e rằng không dễ vượt qua ải này!
Nàng chuyển mắt đi, nhìn về phía Hàn Mạc, cười nhẹ nhàng rồi nói:
- Ngươi vì sao lại quan tâm đến những việc này?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một lát, mới cười nói:
- Không giấu Công chúa, thật ra trong lòng ta luôn mong có một ngày nào đó sẽ là nam nhân xông pha trận mạc để mở rộng tầm mắt, nếu không được xông pha trên chiến trường, quả là một điều đáng tiếc. Đến hôm nay Ngụy- Khánh đại chiến, ta luôn cảm giác, Đại Yến chúng ta không thể cứ ngồi nhìn như vậy? Đại tướng quân và thuộc hạ tướng sĩ phía Tây, cũng không cam tâm chỉ ngồi nhìn khách quan chứ?
Tú Công chúa trừng mắt nhìn, mới cười nói:
- Gia tộc nhà ngươi không muốn Yến quốc ta khai chiến. Hoàng đế ca ca của ta cũng không muốn vào lúc này động đao binh tham chiến!
Hàn Mạc dựa vào ghế, thở dài nói;
- Thay đổi bất ngờ, chuyện này về sau, ai có thể nói rõ được.
Tú Công chúa cười ha ha nói:
- Ngươi mới bao nhiêu tuổi, tỏ ra dáng vẻ tang thương này!
- Trong lòng ta đã sớm trưởng thành.
Hàn Mạc cười nói ha hả.
Tú Công chúa hình như đang nghĩ đến cái gì, khuôn mặt xinh đẹp có hơi ửng đỏ, nói:
- Những lời này không sai, trong lòng kẻ khốn khiếp nhà ngươi, ruột gan đã hư rồi!
- Ruột gan hư?
Hàn Mạc trợn trừng con mắt, nói hạ giọng:
- Công chúa, ta chưa có làm gì xấu đối với Công chúa, Công chúa không thể trách oan cho ta!
Tú Công chúa oán hận trừng mắt nhìn Hàn Mạc một cái, rồi lại cười dịu dàng ngay, nói:
- Vậy ngươi bây giờ có muốn làm việc xấu đó đối với ta?
Hàn Mạc ngẩn ra, nhìn Tú Công chúa cười đẹp như vậy, liền ngồi thẳng lưng lên nói:
- Cái này... cái này... thần không dám!
-Là không dám hay là không nghĩ đến?
- Là không dám.
Vậy thì có nghĩ đến rồi?
- Công chúa...!
Hàn Mạc ho một tiếng nghiêm mặt lại nói:
- Nếu là Công chúa bảo thần làm chuyện xấu, thần... thần chỉ đành tuân mệnh!
Tú Công chúa đứng phắt dậy, chuyển vòng eo qau, đi đến bên Hàn Mạc, thổi nhẹ một luồng hơi, giống như hoa lan lan tỏa, cười mỉm nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Vậy ngươi muốn làm chuyện xấu như thế nào?
Mùi thơm thoảng vào mũi, xinh đẹp yêu kiều, trong lòng Hàn Mạc kêu lên một tiếng "đẹp", nhắm chặt mắt lại, tim đập nhanh hơn, dựa vào ghế, hai tay giang ra, một bộ dạng giống như cho bất cứ ai làm gì thì làm.
Chợt thấy lỗ tai căng ra, Tú Công chúa nhéo vào tai mình, vội mở mắt ra, nhìn thấy Tú Công chúa yêu kiều đẹp đẽ, đã lạnh như băng, khẽ nói:
- Ngươi quả là dám chọc bản cung? Đến mấy lần, ngươi đều bất kính với bản cung. Bản cung trước đây coi ngươi là trẻ con, không tính toán với ngươi. Hôm nay nếu ngươi tự nhận là đàn ông, vậy bản cung sẽ xem ngươi là một người đàn ông, nếu là đàn ông mà bất kính với bản cung, bản cung không thể lượng thứ, nếu là một đàn ông thối dám bất kính với bản cung, bản cung cần phải trừng trị!
Hàn Mạc bị nhéo vào lỗ tai, không dám động đậy, dáng vẻ dáng thương nhìn Tú Công chúa.
- Vậy ngươi nói đi, ngươi là đàn ông hay trẻ con?
Tú Công chúa cắn vào đôi môi hồng rồi hỏi
Hàn Mạc nhìn chằm vào đôi mắt Tú Công chúa, nói không một chút do dự:
- Lúc Công chúa trách tội, ta..ta có thể là đứa con nít, nếu... nếu Công chúa muốn ta làm chuyện xấu, ta nhất định là… nhất định là một người đàn ông!
Tú Công chúa nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Mạc, không nói gì.
Hàn Mạc bị nhéo vào tai, tim thót lên, cuối cùng nói:
- Đúng rồi, Công chúa, trong cung ta còn có chuyện cần phải xử lý, lần sau... lần sau lại đến thỉnh an..!
Tú Công chúa bỏ tay ra, lại tỏ ra yêu kiều, cười dịu dàng nói:
- Vậy thì đi đi? Ở lại sẽ như thế nào?
Tú Công chúa làm mặt nghiêm khiến cho Hàn tướng quân sợ thất kinh, không dám ở lại, sợ Tú Công chúa nghĩ ra cách khác để chỉnh mình, vội vàng nghiêm mặt nói:
- Quân vụ quan trọng, quân vụ quan trọng...!
Không dám nói gì nhiều, quay ngoắt đi.
Nhìn sau lưng cái bóng của Hàn Mạc, Tú Công chúa lại cười khanh khách, cơ thể rung động, rung động đến cả tâm tư.
...
...
Phủ Tuyên Đức Vương tọa lạc ở Đông thành.
Ba hoàng tử của Tiên đế Đại Yến gồm Đại hoàng tử Kỳ Linh Vương, Nhị hoàng tử Thuần Nhân Vương, Tam hoàng tử Tuyên Đức Vương.
Đại hoàng tử Kỳ Linh Vương vốn là Thái tử của Yến Quốc, nhưng chết bất đắc kỳ tử, sau đó Thuần Nhân Vương và Tuyên Đức Vương có xảy ra cuộc chiến giành ngôi Thái tử, cuối cùng Thuần Nhân Vương được lập làm Thái tử, mà Thuần Nhân Vương Tào Đỉnh, cũng chính là Hoàng đế Bình Quang đế bây giờ.
Vốn là sau khi Thuần Nhân Vương được lập làm Thái tử, Tuyên Đức Vương bên cạnh vẫn có những thế lực, từ góc độ nào đó mà nói, thế lực của Tuyên Đức Vương không thua gì của vị Thuần Nhân Vương đã được lập làm Thái tử kia. Ý chí chiến đấu của Tuyền Đức Vương lại quá kém. Tuy bên cạnh có không ít người, nhưng chính hắn cũng đã không có ý chí chiến đấu, chỉ biết say sưa trong rượu chè, không còn nhiệt huyết chiến đấu.
Người cạnh bên hắn, thấy hắn không có tâm giành giật, từng người một rời bỏ hắn mà đi, đến sau này, vị Vương gia này đã thật sự trở thành cô gia quả phụ, cũng do vậy, mà nhiều người đã cười nhạo sau lưng, bị gọi là Vương gia tàn phế. Có kẻ nào đặt chân đến phủ Tuyên Đức Vương cũng đều quay ngựa về.
Mãi đến năm thứ sáu Bình Quang, vị Tuyên Đức Vương bị rượu nhấn chìm cơ thể này, đã ra đi để lại Vương phi sắc đẹp tuyệt mỹ đang phơi phới thanh xuân.
Tuyên Đức Vương khi còn sống, đã đem sản nghiệp của mình phá sạch, dưới tay không có thế lực nào, tất nhiên cũng không có người hiếu kính, chỉ có thể dựa vào bổng lộc của Vương gia mà sống qua ngày.
Tiền bạc của hắn như nước chảy ra, ngân khố bổng lộc cũng không đáp ứng được cuộc sống rượu chè ngày đêm của hắn, sau cùng, đã ngầm bán đi các tài sản trong phủ để đổi lấy rượu, đợi sau khi hắn chết, Vương phủ đã nợ nần không ít.
Hoàng đế Bình Quang từ trong kho xuất ra ngân lượng để trả hết số nợ đó, về sau hạ chỉ, mỗi tháng từ trong kho xuất ra một ít ngân lượng, dùng để duy trì chi tiêu của Vương phi Hoa Khánh.
Chỉ có điều số ngân lượng này không thể nuôi một đám hạ nhân, cho nên phủ Tuyên Đức Vương bây giờ cả chủ và nha hoàn không quá hai mươi người. Vương phủ to như vậy, lại rất lạnh lẽo và cô quạnh, cái thời hoành tráng trong phủ người làm kẻ ở đến hai ba trăm, sớm đã tan tành mây khói.
Nhưng dẫu sao vẫn là Vương phi, người của hoàng tộc, cho nên trong cung mới có sắp xếp, an bài nơi đây hơn hai mươi hộ vệ Ngự Lâm, phụ trách bảo vệ an toàn của Hoa Khánh phu nhân.
Đã là đêm khuya, phủ Tuyên Đức Vương rộng lớn như vậy đã bặt âm thanh, nhìn thấy rất lạnh lẽo. Trong phủ phòng ốc vô số, nhưng lúc này chỉ có vài nơi đốt đèn sáng, bên ngoài Vương phủ lớn như vậy chỉ có bốn hộ vệ Ngự Lâm Quân. Nhưng bốn bề Vương phủ, đều có Ngự Lâm Quân lui tới tuần tra.
Trong một con hẻm, một cái bóng cô đơn đang giấu mình trong bóng tối, chỉ nhổm cái đầu ra ngoài, nhìn xa xăm về phía Vương phủ khép kín.
Trên đường phố, một màn yên tĩnh, sau một hồi lâu, lại nhìn thấy một người vội vàng đi qua từ phía rất xa, toàn thân mang một bộ đồ đen, đội một cái mũ đen, nhìn bốn phía trên đường, cái bóng trong đêm tối vẫy tay kêu lên:
- Lạc tổng quản, ở đây!
Ngưới áo đen nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, nhìn thấy cái bóng đó, vội vàng đi qua, tới con hẻm nhỏ, chắp tay nói:
- Tam thiếu gia, đã đợi lâu, hạ nhân trong phủ giờ này đã ngủ, ta chờ mọi người đi ngủ, mới dám qua đây!
/1139
|