Doanh địa Thái tử
Hàn Mạc tới doanh trướng Thái tử, nhìn vào bên trong: hoàn toàn trống rỗng, quả nhiên Thái tử không ở trong đó, mày nhăn lại, sau lưng là Đậu Thiện, Tiếu Mộc, Tiết Thiệu và tướng lãnh có liên quan đến Báo Đột Doanh.
- Hôm nay là phiên trực của Dương Vĩnh Huy.
Tiếu Mộc đứng bên cạnh thấp giọng nói:
- Theo như lời thủ vệ ở đây, hai canh giờ trước, Thái tử bỗng nhiên đi ra từ trong doanh, có vẻ khá tốt, nói là phải đi ra ngoài hít thở không khí. Lúc ấy, Dương Vĩnh Huy suất lĩnh hơn mười kỵ binh cùng Thái tử rời doanh địa. Hiện giờ đã qua hai canh giờ nhưng Thái tử vẫn không trở về.
- Đã phái người tìm xung quanh chưa?
Hàn Mạc mày nhíu lại trầm ngâm.
Tiểu Mộc gật đầu đáp:
- Mạt tướng đã nhận được tin tức từ nửa canh giờ trước lập tức tới đây ngay, nhưng vẫn chưa gặp Thái tử. Cho nên phái người đi bẩm báo với đại nhân. Hơn nữa cũng phái kỵ binh đi kiếm xung quanh, cho tới bây giờ đã có hai nhóm người quay về bẩm báo cũng không thấy tung tích Thái tử điện hạ!
Hàn Mạc nắm tay lại, lạnh lùng hỏi:
-Dương Vĩnh Huy muốn làm gì? Vì sao không phái người đi bẩm báo ta trước tiên? Ta đã ra lệnh nếu Thái tử rời doanh thì ta phải tự thân bảo hộ. Dương Vĩnh Huy hắn bị điếc chắc?
Đậu Thiên cau mày, cuối cùng mới nói:
- Đại nhân, có thể tình huống lúc ấy gấp quá, Dương Vĩnh Huy cũng không thể cãi lời Thái tử sai bảo, nên mới đành vội vàng mà đi.
Giọng nói Hàn Mạc vẫn lạnh lùng:
- Hắn không biết trước tiên phải sai người báo cho ta sao? Rời đi hai canh giờ rồi ta mới nhận được tin…!
Siết chặt nắm tay, hàn quang trong mắt lấp loáng.
Nếu Thái tử xảy ra chuyện gì, Hàn Mạc có thể phải chịu tội to lắm.
- Đại nhân đừng sốt ruột.
Tiết Thiệu đứng một bên an ủi:
- Điện hạ có lẽ chỉ đi tuần quanh doanh thôi, nơi này đều là người của chúng ta, hẳn sẽ không có vấn đề.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát mới hỏi:
- Đã báo cho Đại tướng quân chưa?
- Còn chưa báo.
Đậu Thiên đáp.
- Còn đang chờ đại nhân tới định đoạt. Nếu Thái tử chỉ đi ra ngoài tản bộ sẽ quay về thật nhanh, lại đi bẩm báo Đại tướng quân không khỏi có hơi thái quá. Nhưng hiện giờ đã qua hai canh giờ rồi, Thái tử vẫn không quay về, hơn nữa cũng không hề thấy tung tích, có nên bẩm báo cho Đại tướng quân hay không còn chờ đại nhân định đoạt!
Hàn Mạc trầm ngâm một lát cuối cùng mới lên tiếng:
- Thái tử thân phận tôn quý, nếu là đi tuần doanh, tất sẽ không tầm thường như quan binh trong doanh. Tiểu Mộc, ngươi lĩnh một trăm kỵ mã đi về hướng Tây. Đậu Thiên, ngươi lĩnh một trăm kỵ mã đi về phía Bắc. Tiết Thiệu, ngươi lĩnh một trăm người đi về hướng Nam. Còn ta tự lĩnh một trăm kỵ mã tìm phía Tây. Bên đường không thể hỏi thăm từng doanh quan binh, chỉ được cẩn thận quan sát. Nếu đi tìm hơn năm mươi dặm vẫn không thấy Thái tử thì quay về chờ.
Thần tình vẫn lạnh lùng:
- Chuyện này có chút kỳ lạ!
- Dạ!
Các tướng lĩnh mệnh, nhanh chóng chuẩn bị.
… Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Hàn Mạc dẫn một trăm kỵ binh tìm về phía Đông, trên đường cũng sai bộ hạ cẩn thận quan sát động tĩnh hai bên ven đường, nhưng vẫn không có tin tức về Thái tử. Lúc này trời cũng đã sẩm tối, chỉ có tuyết là bay dày hơn.
- Đại nhân, đã đi tới năm mươi dặm rồi!
Hàn Lợi đi bên cạnh nhắc nhở:
- Phía trước một đoạn đường dường như không có doanh địa đóng quân, rất trống trải, hơn nữa trời cũng đã tối muộn, chúng ta có cần đi tiếp về phía trước?
Hàn Mạc nhìn xa xa phía trước, trong ánh chiều tà phía trước một mảnh trống trải, chỉ có một rừng cây rậm tạp, diện dích có vẻ không lớn, chỉ có mấy cái thân cây như những cây thương đâm thẳng lên trời chi chít.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, cũng không đáp ngay.
Nếu chỉ là tuần tra bình thường hoặc đi ra hít thở không khí, Thái tử không có khả năng rời khỏi doanh trại hơn năm mươi dặm, giữa cơn đại tuyết, cho dù cưỡi thượng đẳng tuấn mã để đi được năm mươi dặm cũng cần một khoảng thời gian rất dài.
Hơn nữa, ở đây trống trải không người, ở biên quan, đây là nơi hung hiểm nhất. Thái tử cũng không phải kẻ ngu xuẩn, vì sự an nguy của chính mình cũng không có khả năng tùy tiện đi về cái phía này.
Có lẽ căn bản là Thái tử không đi về hướng này.
Nâng tay, hắn đang định phất tay ra hiệu quay lại, chợt nghe một tiếng kỵ binh kêu lên:
- Đại nhân, bên kia… hình như có người!
Hàn Mạc nghe vậy, quay đầu, chỉ thấy phía trước hướng ngón tay tên kỵ binh kia.
Hàn Mạc nhíu mày, nhìn theo hướng hắn chỉ, chỉ thấy trước mắt một mảnh lớn trắng như tuyết, dường như có chút gì đó nhúc nhích, có điều bây giờ đã là xế chiều hôn ám, có chút mơ hồ không thấy rõ tình hình cụ thể.
Hàn Lợi bên cạnh lên tiếng:
- Đại nhân, thuộc hạ qua đó nhìn một chút!
Ngẫm nghĩ một chút Hàn Mạc gật đầu:
- Phải cẩn thận, có thể là quỷ kế của kẻ thù.
Hàn Lợi gật đầu, vung tay lên, mấy kỵ binh đuổi kịp, chạy như bay về phía trước, cưỡi ngựa đi tới gần quả nhiên thấy trên mặt đất có một người nằm sấp, trên người đầy tuyết đọng, người này lúc nãy còn nhúc nhích trong tuyết, giờ cũng không thấy nhúc nhích gì nữa.
Hàn Lợi xoay người xuống ngựa, rút bội đao, cẩn thận tiến lên, lòng dồn lên mắt, nếu đối phương đánh lén tất nhiên hắn có thể chỉ trong nháy mắt đã có thể ngăn cản.
Hàn Mạc suất lĩnh kỵ binh, nhìn ra xa xa, các kỵ binh tay đều nắm chặt chuôi đao, từng ánh mắt lạnh băng nhìn về hướng đó.
Hàn Lợi tới gần, hỏi một tiếng:
- Ngươi là người phương nào?
Người nọ vẫn không nhúc nhích, nhưng mơ hồ có vẻ như phát ra một tiếng "a" như thể vô cùng thống khổ, Hàn Lợi nhíu mày, rút đao ra, nhẹ nhàng gạt gạt tuyết trên thân người nọ, đúng là hiện ra giáp trụ. Nhưng bây giờ cũng thấy rõ được, người này không ngờ trúng tên từ sau lưng xuyên thấu thân thể, chỉ chừa lại một vài vị trí tử địa, mới vừa rồi bị tuyết bao phủ mấy đuôi tên đúng là không hiện ra.
Hàn Lợi nhíu mày, cẩn thận chăm chú nhìn giáp trụ kia, lập tức giật mình kinh hãi thất thanh nói:
- Này… Đây là Dương tham lĩnh!
Kỵ binh bốn phía nghe vậy đều xuống ngựa tiến lên, Hàn Lợi bước nhanh tới, ôm lấy người nọ lật người lại, nhìn gương mặt đó quả nhiên là Dương Vĩnh Huy, chỉ có điều lúc này hai mắt Dương Vĩnh Huy hai mắt nhắm nghiền, khớp hàm đã cứng, sắc mặt tái nhợt vô cùng, không có chút huyết sắc, chỉ có hơi thở vô cùng mỏng manh.
- Dương Tham lĩnh!
Hàn Lợi nhẹ giọng gọi:
- Ngươi… ngươi làm sao?
Bên kia Hàn Mạc thấy tình hình đó, sắc mặt lạnh lùng, thúc ngựa tiến lên, kỵ binh phía sau đuổi kịp. Tới bên cạnh, Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, Hàn Lợi ngẩng đầu nói:
- Đại nhân, là…. là Dương tham lĩnh!
Hàn Mạc cau mày siết chặt nắm tay, tiến tới, giọng nói vẫn trầm thấp:
- Dương Vĩnh Huy, Thái tử ở đâu?
- Đại nhân, hắn bị trọng thương, nếu không trị liệu có thể nguy đến tính mang!
Hàn Lợi nhắc.
Dương Vĩnh Huy cố dồn hết sức tàn mở to mắt, cố gắng nâng tay, một ngón tay chỉ về phía cánh rừng phía trước cách đó không xa, giọng nói yếu ớt:
- Thái tử…. Thái tử….!
- Lưu lại hai huynh đệ chiếu cố hắn.
Hàn Mạc nhảy lên ngựa, rút bội đao ra:
- Những người khác đi theo ta!
Hắn giục ngựa tiến lên, sau lưng kỵ binh tích ra thành hình quạt, trăm kỵ mã như lang sói tiến vào cánh rừng, vó ngựa đạp lên tuyết đọng, bốc lên từng trận tuyết.
Cánh rừng này quả nhiên rộng lớn, đi được tới rìa rừng, trong đó tối đen hôn ám vô cùng, mỗi gốc cây đều như cây thương, vừa thanh tĩnh vừa quỷ dị. Hàn Mạc kìm cương ngựa ngoài bìa rừng, sau lưng kỵ binh Ngự Lâm cũng đồng loạt dừng ngựa, tiếng ngựa hí ngoài cánh rừng trống vắng vang dội rất hỗn loạn.
Hàn Mạc làm một thủ thế, tay trái kéo cương ngựa, tay phải nắm bội đao, giục ngựa chậm chậm đi vào trong cánh rừng. Hàn Lợi đi theo sát bên cạnh Hàn Mạc, ánh mắt sắc bén chú ý động tĩnh bốn phía xung quanh.
Một đám kỵ binh chia thành hình quạt tiến vào trong rừng, lặng yên không một tiếng động như trăm con quỷ đi đêm, tiến sâu vào bên trong.
- Chú ý đến tuyết trên mặt đất! Hàn Mạc phân phó mọi người.
Đi được một lúc vào sâu trong rừng, đột nhiên nghe thấy có tiếng người kêu lên cách đó không xa:
- Đại nhân, ở đây có gì đó!
Lập tức lại nghe thấy:
- Ở đây có ngựa chết!
Hàn Mạc giục ngựa qua, chỉ thấy bên kia hơn mười kỵ binh vây quanh một chỗ, quả nhiên trên mặt đất có thi thể tuấn mã, thân ngựa lớn, tuy rằng trên xác trên không hề ít tuyết đọng, nhưng cũng không thể che giấu hoàn toàn thân thể con ngựa.
Con ngựa kia mọi người đều nhận ra được đúng là ngựa của Ngự Lâm Quân, trên mông nó còn dấu hiệu của Báo Đột Doanh.
Đồng tử Hàn Mạc co rút lại, không kìm nổi phát run.
Không nghi ngờ gì nữa, Thái tử và hộ vệ đã gặp mai phục trong này.
- Đại nhân, bên này có xác!
Cách không xa lại có tiếng kêu.
Hàn Mạc còn chưa qua, bên kia cũng lại có tiếng:
- Đại nhân, nơi này cũng có, là huynh đệ của chúng ta!
Hàn Mạc nhắm mắt lại trầm mặc một lát cuối cùng mới nói:
- Lục soát tìm thi thể, tập trung vào!
Chúng tướng sĩ lập tức phân tán đi tìm thi thể trong rừng, cũng không quá lâu sau đã tìm được thi thể hơn mười tên hộ vệ đi theo thái tử, hơn nữa người nào cũng bị tên bắn chết, đều không ai kịp rút đao, hiển nhiên trước khi kịp phản ứng đã bị kẻ thù sát hại.
Chẳng những là kỵ binh hộ vệ, ngay cả ngựa bọn họ cưỡi cũng đều bị trúng tên, có con thì chết ngay tại chỗ, có con lại chạy được một quãng mới ngã xuống mà chết.
- Đại nhân, bọn họ đã chết được một thời gian.
Một tên xem xét thi thể lên tiếng:
- Chỉ sợ kẻ thù đã rút được một canh giờ trước.
Hàn Lợi cũng nhíu mày:
- Đại tuyết đã che dấu chân, căn bản là không biết bọn họ rút theo hướng nào.
Sắc mặt Hàn Mạc lạnh như băng, một lúc lâu sau mới nói:
- Có thấy Thái tử không?
Lòng hắn vô cùng kinh hãi, hắn sợ nghe được bộ hạ báo thấy thi thể Thái tử. Nếu Thái tử có gì sơ suất, không thể nghi ngờ chẳng những con đường làm quan của mình coi như kết thúc, thậm chí có thể liên lụy tới cả gia tộc nữa.
Bản thân mình là Tổng quản hộ vệ Thái tử, phụ trách bảo vệ an toàn cho Thái tử, nếu người có chút sơ xuất, thì mình là kẻ đầu tiên gặp khó khăn.
Nhưng lòng hắn lại có một cảm giác mơ hồ, sự tình tuyệt sẽ không đơn giản như thế. Tuy nhất thời hắn không rõ tình huống thế nào, nhưng hắn lại cảm giác được việc lần này Thái tử mất tích và trong kinh xảy ra nhiều chuyện quỷ dị hiển nhiên là có quan hệ.
Hắn cảm giác hình như mình đang rơi vào trong một cái hố.
Hắn cũng không sợ gánh vác hậu quả, hắn sợ hãi là sợ mình hoàn toàn không biết có chuyện gì, căn bản là không rõ ràng, mà chuyện mình không biết vĩnh viễn sẽ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Hàn Mạc cũng không phải kẻ ngốc, có điều mặc dù hắn đã thấy một số chuyện nhưng không cách nào xâu chuỗi mọi chuyện lại được. Hắn biết, chuyện mình không biết cũng là điều đối phương không kiêng kị, chuyện mình biết chỉ là một góc của tảng băng, mà trước khi bị vạch trần hoàn toàn, chính mình căn bản không thể hiểu được.
/1139
|