Cửu Môn Đề Đốc Lục Anh Quý đang ngủ, bị một hồi đập cửa dồn dập bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, trầm giọng quát hỏi:
- Chuyện gì?
Phu nhân bên người cũng giật mình tỉnh lại, hắn khoát tay ra hiệu phu nhân không cần kinh hoảng.
- Lão gia… Xảy ra chuyện lớn rồi… !
Ngoài cửa có người kêu sợ hãi, mà giờ phút này Lục Anh Quý đã nghe được tiếng ngựa hí mơ hồ truyền đến, sắc mặt trầm xuống, hắn trải qua vô số sóng gió, biết chuyện tình không ổn, xoay người đứng lên, cũng không mặc quần áo thường, đầu tiên chạy tới bên tường gỡ bảo đảo của mình xuống rút ra, đang muốn mở cửa, phu nhân phía sau cũng đứng dậy, lấy áo ngoài phủ thêm cho Lục Anh Quý, hoảng sợ nói:
- Lão gia… đây… đây là làm sao vậy?
Lúc này tiếng ngựa hí đã nghe được rất rõ ràng, tiếng gió lạnh gào thét bên ngoài, nhưng không che dấu được tiếng binh khí va chạm vang lên.
Lục Anh Quý phủ thêm quần áo, quay đầu lại nói:
- Đợi ở trong phòng, không nên đi ra.
Hắn mở cửa phòng, xuyên qua phòng ngoài, mở cửa chính ra, đã thấy hai gã người hầu đang vô cùng hoảng sợ đứng ngoài cửa, run bần bật.
Lục Anh Quý ngẩng đầu, chỉ thấy cửa ngoài viện tử, lúc này đã có hơn mười kỵ binh giáp hồng đang lẳng lặng đứng trong sân, tay bọn họ đều đặt trên chuôi đao, tư thế kia dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể rút đao ra.
Lục Anh Quý nhìn thấy hơn mười kỵ binh giáp hồng này, đầu tiên giật mình kinh hãi, lập tức sắc mặt âm trầm, nắm chặt chuôi đao, giọng nói lạnh lùng:
- Các ngươi là người của Hỏa Sơn doanh?
Một kỵ binh chậm rãi đi lên từ giữa, xoay người xuống ngựa, đúng là tướng giáp hồng dẫn binh tiến đến, chắp tay nói:
- Lục đại nhân, quấy rầy mộng đẹp, thứ tội!
Lục Anh Quý nhíu mày, đánh giá vài lần, cười lạnh nói:
- Ngươi là Hộ quân tham lĩnh Đội bộ binh Hỏa Sơn doanh Đường Minh Ngô?
Tướng giáp hồng thản nhiên nói: Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Không sai. Chẳng qua hiện giờ kiêm nhiệm Hộ quân tham lĩnh đội mã binh!
- Bản quan thật không biết, khi nào Đường Tham lĩnh lại thành Tham lĩnh đội mã binh!
Lục Anh Quý nhìn cách đối phương tới, biết trong thành Yến Kinh tối nay nhất định phát sinh chuyện tình rất lớn.
Tướng giáp hồng Đương Minh Ngô chậm rãi nói:
- Hộ quân tham lĩnh Đội kỵ binh Hỏa Sơn doanh Hàn Thương không tuân quân lệnh, đã bị cách chức tại chỗ, do bản tướng tiếp nhận chức vụ!
- Miễn chức tại chỗ?
Lục Anh Quý cười ha ha:
- Thái tử điện hạ tới biên quan, ai có tư cách miễn chức hắn?
Đường Minh Ngô cũng không nói nhiều, trầm giọng nói:
- Cửu Môn Đề Đốc Lục Anh Quý tiếp chỉ!
Lục Anh Quý sửng sốt, liền thấy Đường Minh Ngô lấy một cuộn thánh chỉ lụa vàng từ trên người ra, hơi chau mày nói:
- Xin cho ta thay một bộ đồ để tiếp chỉ!
Đường Minh Ngô đã lắc đầu nói:
- Không cần. Thánh thượng phân phó, gặp liền tuyên chỉ, Lục đại nhân, còn không quỳ xuống tiếp chỉ!
Lục Anh Quý đầu bụng nghi ngờ, hạ chỉ này nên do Thông sự xá nhân trong cung tới tuyên, sao lại do tướng lĩnh Ngự lâm quân tới tuyên chỉ, nhưng đối mặt với thánh chỉ, không dám do dự nhiều, lập tức quỳ xuống, buông bảo đao cung kính nói:
- Thần tiếp chỉ!
- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Cửu Môn Đề Đốc Lục Anh Quý sau khi tiếp chỉ, giao binh phù Cửu Môn Đề Đốc ra, tướng sĩ Cửu Môn, về sau do Hộ quân tham lĩnh Đường Minh Ngô thống lĩnh, khâm thử!
Lục Anh Quý biến sắc, ngẩng đầu, Đường Minh Ngô đã cuộn thánh chỉ lại, tiến tới, đưa thánh chỉ cho Lục Anh Quý, thản nhiên nói:
- Lục đại nhân, lĩnh chỉ đi!
Lục Anh Quý tiếp nhận thánh chỉ, lập tức mở ra, nhưng thấy thật sự có ngọc tỷ Hoàng đế, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy thánh chỉ này thật sự rất quỷ dị, chậm rãi đứng dậy hỏi:
- Đường Tham lĩnh, thánh chỉ này Thánh thượng ban xuống khi nào?
- Một canh giờ trước!
Đường Minh Ngô thản nhiên nói, đôi mắt kia cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm Lục Anh Quý:
- Lục đại nhân, ý chỉ đã hạ, nhanh giao binh phù đi!
Lục Anh Quý chính là Cửu Môn Đề Đốc, quản hạt hơn một ngàn hai trăm tướng sĩ Cửu Môn, có binh phù Đề Đốc riêng.
Lục Anh Quý trầm mặc một lát, mới nói:
- Đường Tham lĩnh, hiện giờ… bản quan không thể giao binh phù!
- Ngài muốn kháng chỉ sao?
Đường Minh Ngô lạnh lùng nói:
- Lục đại nhân, tội kháng chỉ ra sao, ngài còn rõ ràng hơn ta đi?
Sắc mặt hắn không tốt, tay lại nắm chặt chuôi đao.
Hơn mười tên kỵ binh kia cũng đều nắm chuôi đao, từng ánh mắt giống như soi chăm chú trên người Lục Anh Quý.
Lục Anh Quý lạnh lùng cười nói:
- Hiện giờ bản quan vào cung diện thánh, tự mình nghe ý chỉ Thánh thượng, nếu chính mồm Thánh thượng nói muốn giao binh phù của bản quan cho ngươi, bản quan tất không hai lời!
Đường Minh Ngô cũng lạnh lùng nói:
- Thánh chỉ đã ở trong tay ngài, sao cần phải vào cung? Hơn nữa giờ phút này Thánh thượng đang nghỉ ngơi, sao có thể phiền vua?
Lục Anh Quý không hề sợ hãi, giọng nói lạnh lùng:
- Thánh chỉ trong tay, nhưng ý tứ trên thánh chỉ, lại chưa chắc là ý tứ Thánh thượng!
- Lục Anh Quý, lời này của ngài là có ý gì?
Đường Minh Ngô lạnh lùng nói.
Lục Anh Quý lớn tiếp đáp:
- Bản quan hoài nghi ý chỉ này là giả!
"Soạt!"
Đường Minh Ngô đã rút đao ra, lạnh lùng nói:
- Lục Anh Quý, ngươi thật to gan, dám xưng ý chỉ Thánh thượng là giả? Kháng chỉ không tuân, nói xấu Thánh thượng, ngươi ăn tim gấu gan báo sao!
- Chẳng lẽ Đường Tham lĩnh muốn giết bản quan?
Lục Anh Quý khinh thường mà liếc nhìn lưỡi đao lạnh như băng:
- Cho dù bản quan kháng chỉ, cũng không tới phiên người trừng phạt, Thánh thượng sẽ có quyết định, Đại Lý Tự đến điều tra. Ngươi dùng đao với bản quan, đó là tạo phản… Đường Minh Ngô, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?
Ngày thường tuy rằng Lục Anh Quý khiêm tốn, nhưng tuyệt đối không phải một người yếu đuối.
Từ bé hắn liền đi theo Hoàng đế, con đường đi qua, tình cảnh gì chưa thấy qua, trận chiến nào chưa thấy qua, lúc trước tranh giành vị thái tử, vốn âm mưu gió tanh mưa máu trùng điệp, hắn kiên định theo sát bên người Bình Quang Hoàng đế lúc đó chỉ là hoàng tử, sớm đã rèn ra lực ý chí rất mạnh cùng sự gan dạ sáng suốt.
Đêm đông giá rét, một đội kỵ binh xông vào phủ Cửu Môn Đề Đốc, lại do một gã Hộ quân tham lĩnh tuyên đọc thánh chỉ, đây vốn là chuyện rất không bình thường, hơn nữa nội dung thánh chị lại càng không bình thường.
Lục Anh Quý rất tin tưởng, Hoàng đế bệ hạ không có khả năng vô duyên vô cớ cướp đi binh quyền của mình, hơn nữa còn muốn giao binh quyền cho Ngự lâm quân.
Chuyện này, cho dù từ góc độ nào mà nói, đều không thể thuyết phục.
Hắn biết quyền lực trong tay mình tuy rằng không phải rất lớn, binh tướng thủ hạ cũng không phải rất nhiều, nhưng lại cực kỳ quan trọng, ở thời điểm này, hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng giao binh phù ra.
Lục Anh Quý cự tuyệt giao binh phù, điều này hiển nhiên khiến Đường Minh Ngô rất khó chịu, nhưng hắn không có hành động gì, trái lại rui ra phía sau hai bước, thu hồi bội đao trong tay.
Lục Anh Quý nhíu mày, nhưng lúc này, chợt nghe từng đợt tiếng thét chói tai và tiếng khóc vang lên, tiếp theo, một đám người tiến vào từ ngoài viện, đều là người hầu tôi tớ trong phủ, già trẻ trai gái, quả thật hơn trăm người.
Sau lưng đám người này, võ sĩ Hỏa Sơn doanh cả người giáp hồng, đều mang theo hàn đao sáng như tuyết, mặt không thay đổi mà đuổi đám người này vào trong viện.
Đây là một viện lớn của Lục Anh Quý, cũng không nhỏ, nhưng cũng không tính rất rộng, hơn trăm người hoặc khóc hoặc thét bị đuổi vào, trong viện nhất thời có vẻ rất chật chội, mấy chục tên võ sĩ giáp hồng vây quanh bốn phía, mệnh lệnh tất cả đám người này ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu.
Lập tức có một gã võ sĩ tiến lên bẩm:
- Đại nhân, các nơi trong phủ đều đã lục soát, mọi người đều bị đưa tới nơi này!
Lục Anh Quý nhìn thấy người nhà bị đuổi vào, sắc mặt đại biến, toàn thân run rẩy, giận dữ hét:
- Đường Minh Ngô, ngươi… ngươi muốn làm gì? Ngươi thật muốn phản sao?
Đường Minh Ngô lạnh lùng cười, chỉ vào cửa lớn phía sau Lục Anh Quý nói:
- Người tới, đi mời cả Lục phu nhân ra!
Lục Anh Quý lập tức nâng bảo đao quát:
- Ai dám?
Đường Minh Ngô cười lạnh nói:
- Lục đại nhân, nếu không muốn bộ hạ của ta quấy nhiễu phu nhân ngài, ngài vẫn nên phụng chỉ làm việc, nhanh chóng giao binh phù ra đây… bản tướng không có thời gian kéo dài với ngài!
- Ý chỉ không phải của Thánh thượng, muốn bản quan giao binh phù ra, ngươi nằm mơ!
Lục Anh Quý lạnh lùng nói, căm tức vài tên võ sĩ giáp hồng tiến tới, đưa đao về phía trước quát:
- Các ngươi đều là dũng sĩ trung với Thánh thượng, chẳng lẽ muốn cùng nhau tạo phản với nghịch tặc này sao?
Đường Minh Ngô cười lạnh nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đi vào mời phu nhân ra!
Võ sĩ giáp hồng không do dự nữa, bốn gã võ sĩ lấy đao tiến lên, Lục Anh Quý lập tức bổ ngang một đao, ánh đao hiện lên, vài tiếng võ sĩ giáp hồng đều lùi lại sau một bước.
- Ai dám?
Giọng hắn chưa dứt, đã thấy Đường Minh Ngô rút đao ra trong nháy mắt, xông lên hai bước, không chút do dự đánh xuống đầu Lục Anh Quý, thế đao uy mãnh nhanh chóng, sắc bén khác thường.
Lục Anh Quý chỉ có thể nâng đao ngăn cản, hai đao giao kích, một tiếng "keng" vang lên, đốm lửa văng khắp nơi.
Đường Minh Ngô đánh một đao xuống, bị Lục Anh Quý ngăn cản, lại không do dự bộ ra đao thứ hai, vài đao liên tục đánh xuống, đao sau nhanh hơn đao trước, quả thật bức lui Lục Anh Quý vào trong phòng.
Tuy Lục Anh Quý là Cửu Môn Đề Đốc, đao pháp cũng không yếu, nhưng cũng không thuộc cường giả, Đường Minh Ngô lại là mãnh tướng trải qua trăm trận chiến, có thể ngồi lên vị trí Hộ quân tham lĩnh của đội ngũ tinh anh quân cấm vệ hoàng gia, đó tuyệt đối không phải kẻ yếu.
Đỡ được ba đao, Lục Anh Quý mới thừa dịp phản kích một chiêu, nhưng lại bị Đương Minh Ngô thoải mái hóa giải, hai người liền đánh nhau sống chết trong đường, chẳng qua hai mươi hiệp, Đường Minh Ngô tìm được một sơ hở, sống đao chém mạnh vào cổ tay Lục Anh Quý, bảo đao trong tay Lục Anh Quý rời tay mà bay, Đường Minh Ngô không chút lưu tình đá một cước vào ngực Lục Anh Quý, khiến Lục Anh Quý ngã trên mặt đất.
Lục Anh Quý khóe miệng đầy máu, giận không thể át, muốn giãy dụa đứng lên, đao của Đường Minh Ngô đã đặt ở cổ họng hắn, giọng nói lạnh lùng:
- Giao binh phù ra!
- Nghịch tặc.
Lục Anh Quý vẫn không sợ hãi, vẻ mặt phẫn nộ:
- Bản quan trung với Thánh thượng, ngươi muốn lấy được binh phù từ chỗ bản quan để tạo phản, mơ tưởng!
- Trói lại!
Đường Minh Ngô lạnh lùng cười, quay đầu lại, thấy Lục phu nhân không xa phía sau vô cùng hoảng sợ sắc mặt tái nhợt, thu hồi đao, chắp tay cười nói:
- Phu nhân, quấy rầy rồi!
…
Người nhà khắp sân Lục phủ, gồm hai con gái của Lục Anh Quý và Lục phu nhân, đều bị vây trong sân, đối mặt hàn đao sáng như tuyết của các võ sĩ giáp hồng, ai cũng không dám kháng cự.
Mà Lục Anh Quý bị trói hai tay, đao kề bên cổ, đứng trong viện.
Đường Minh Ngô nhìn mọi người ngồi xổm trong sân, mày bỗng nhăn lại, nhìn về phía Phó tướng giáp hồng bên người, lạnh giọng hỏi:
- Tiền Hộ quân úy, nếu bản tướng nhớ không nhầm, Lục Anh Quý hẳn có một đứa con trai đúng không? Người ở nơi nào?
/1139
|