Hàn Nguyên cau mày nói:
- Tiểu Ngũ, đệ làm cái gì vậy? Mau buông tay ra, không được vô lễ với Tiêu đại nhân!
Hắn dĩ nhiên là không ngốc, Hàn Mạc nếu làm bị thương Tiêu Đồng Quang, thì hậu quả thật sự không thể tưởng tưởng nổi.
Hàn Mạc nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tiêu Đồng Quang, cười híp mắt nói:
- Tiêu đại nhân, người nói bọn họ là hải tặc sao?
Tiêu Đồng Quang cắn răng nói:
- Hàn Mạc, ngươi...Ngươi muốn làm gì? Ngươi không tiêu diệt hải tặc, mà...mà nói lời vô lễ với bản quan quan, ngươi...ngươi thật quá to gan rồi đó!!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hải tặc? Tiêu đại nhân, người phải biết, hải tặc chân chính đã bị tiêu diệt ở trên đảo rồi, ở đây đều là những dân chúng hiền lành tuân thủ vương pháp. Ngươi muốn cho Trấn phủ quân ta mang tội danh tàn sát dân chúng sao?.
Hắn chỉ vào Đỗ Băng Nguyệt và mọi người rồi lạnh nhạt nói:
- Người phải biết rằng nếu không có bọn họ, người đã chết ở trên đảo rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tiêu Đồng Quang cảm giác được lưỡi dao rét lạnh, không nhịn được mà muốn rụt cổ lại, nhưng lưỡi dao của Hàn Mạc lập tức nhích lại gần hơn.
Hàn Nguyên cùng Hoàng Tĩnh Đan đều không rõ nguyên do trong đó, không nhịn được mà nhíu mày. Bất quá hai người đều biết, Hàn Mạc mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng hắn từ trước tới nay làm việc luôn có chừng mực. Nếu hắn đã làm như vậy, tự nhiên sẽ có đạo lý riêng của hắn.
Trong lòng Tiêu Đồng Quang vẫn căm ghét hải tặc ở Tiên Nhân Đảo đã bắt cóc hắn, lúc trước bị hải tặc khống chế, tự nhiên chỉ có thể ẩn nhẫn không dám phát tác. Nhưng lúc này tướng sĩ Trấn phủ quân đã đến, đương nhiên là hắn muốn báo cái thù này.
Trừ việc đó ra, hắn còn một tâm tư khác, chính là muốn khơi mào cừu hận giữa hải tặc và Hàn gia .
Hắn sẽ lấy tội cấu kết với hải tặc mà uy hiếp Trấn phủ quân tàn sát hải tặc của Tiên Nhân Đảo. Từ xưa tới nay hải tặc luôn coi trọng nghĩa khí, nếu Trấn phủ quân làm như vậy, nhất định những hải tặc từ trước tới nay quy luôn phục Hàn gia sẽ tấn công Hàn gia. Tới lúc đó, uy tín của Hàn gia với hải tặc sẽ sụt giảm rất lớn, điều này đối với Hàn gia đương nhiên không phải chuyện tốt rồi!
Chẳng qua là Tiêu Đồng Quang vạn lần cũng không nghĩ tới, hắn làm nhiều trò như vậy trước mặt tướng sĩ Trấn phủ quân, nhưng Hàn Mạc lại dám động dao găm với mình. Lá gan của người trẻ tuổi này thật sự lớn bằng trời luôn!
Với hành động như vậy, Hàn Mạc sẽ bị khép vào tội phạm thượng, nếu muốn truy cứu thì cũng không phải là tội nhỏ nha!
Nhưng Hàn Mạc lại có vẻ rất bình tĩnh, tựa hồ dưới con dao của hắn chỉ là một con mèo hay một con chó con thôi! Khóe miệng hắn thậm chí còn không cố kỵ mà mang theo một nụ cười.
. . .
Đám người Đỗ Băng Nguyệt lúc này cảm động nghĩa cử của Hàn Mạc đến rơi nước mắt.
Hàn Mạc thà rằng đắc tội khâm sai cũng muốn bảo vệ bọn họ, điều này khiến cho bọn họ không thể nào không phát ra cảm kích từ tận trong nội tâm. Không ít người cảm thấy, nếu đi theo làm thủ hạ Hàn Mạc thì nhất định sẽ được Hàn Mạc bảo vệ tốt hơ, tiền đồ của mình nhất định sẽ vô cùng rực rỡ.
Còn Đỗ Băng Nguyệt thì cảm thấy nụ cười rất âm trầm cùng sát khí của Hàn Mạc lúc này lại vô cùng rực rỡ mà đáng yêu.
Hàn Mạc vẫn trấn định mà lãnh đạm, còn Tiêu Đồng Quang lại càng hoảng hốt, âm thanh mang theo một tia kinh hoảng nói:
- Hàn. . . Hàn Nguyên, còn… còn ngươi nữa. . . !
Hắn nhìn Hoàng Tĩnh Đan rồi nói:
- Các ngươi. . . Các ngươi cứ để mặc cho Hàn Mạc ngông cuồng như thế sao? Không còn để Vương pháp vào mắt sao?
Không đợi hai người trả lời, thanh âm Hàn Mạc bỗng biến đổi trở nên lạnh như băng:
- Tiêu Đồng Quang, ta hỏi ngươi, ngươi nhìn thấy hải tặc ở đâu?
Tiêu Đồng Quang mặc dù cảm thấy lạnh lẽo, nhưng vẫn cường ngạnh nói:
- Thì. . . Thì đang ở trước mắt ngươi đó?
- Ở đâu?
Hàn Mạc tiếp tục hỏi một câu nữa.
Tiêu Đồng Quang chợt thấy sát khí trong mắt Hàn Mạc, nhịn không được mà rùng mình một cái, nhất thời làm cho hắn không dám trả lời.
Hàn Mạc ghé sát vào hắn thấp giọng nói:
- Tiêu đại nhân! Nói thật cho ngươi biết, hiện tại nếu ta giết ngươi ném vào biển cả, cũng sẽ không có người nào biết. Ngươi nhìn xem, bốn phía mặc dù có rất nhiều người, nhưng mà ta cam đoan rằng không có ai dám đem việc này tiết lộ ra ngoài.
Hàn Mạc nói xong câu đó, cả Hàn Nguyên cùng Hoàng Tĩnh Đan cùng tất cả tướng sĩ Trấn phủ quân đều hiểu cả ... Ừhmm...Àhh! Ý tứ kia rất rõ ràng đó, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy đâu!
Tiêu Đồng Quang giật mình, thân hình hắn trở nên run rẩy, hắn tin tưởng rằng Hàn Mạc sẽ làm chuyện này.
Hàn Mạc âm lãnh cùng tàn khốc từ trong xương, hắn cũng đã lĩnh giáo.
- Ta. . . Không nhìn thấy hải tặc!
Tiêu Đồng Quang chán nản nói.
- Vậy bọn họ là…?
Hàn Mạc chỉ vào đám người Đỗ Băng Nguyệt hỏi.
Tiêu Đồng Quang đối với tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này không thể làm gì hơn đành không cam lòng mà nói:
- Là ân nhân cứu mạng của chúng ta!
Hàn Mạc ha ha cười một tiếng, lớn tiếng hỏi:
- Mọi người có nghe rõ hay không?
Tướng sĩ Trấn phủ quân lập tức cùng kêu lên nói:
- Nghe rõ!
Thanh âm cương mãnh, vô cùng có khí thế. Ngay cả Hàn Nguyên cùng Hoàng Tĩnh Đan cũng nén cười mà lớn tiếng hồi đáp.
Hàn Mạc để dao xuống, cười híp mắt nói:
- Đại nhân công chính liêm minh, nhìn rõ mọi việc, Hàn Mạc rất là khâm phục!
Đỗ Băng Nguyệt cùng đám hải tặc cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, họ biết được nguy cơ đã qua nhất thời hoan hô. Nếu nói lúc trước phần lớn mọi người đối với sự cơ trí cùng tỉnh táo Hàn Mạc cảm thấy khâm phục, thì lúc này lại càng cảm kích phát ra từ trong nội tâm, bởi Hàn Mạc thật sự xem bọn họ là người của mình. Kết quả là sau khi Hàn Mạc đe dọa Tiêu Đồng Quang một phen, khiến cho đám hải tặc cảm nhận được sự chân thành của Hàn Mạc vì bọn hắn mà can đảm đối địch với khâm sai đại nhân, nhất thời sinh ra lòng tận trung.
Có thể vì bộ hạ mà đối nghịch với cấp trên, sao mà không khiến cho bộ hạ tận trung chứ.
Trong lòng Hàn Mạc tự nhiên tính toán rất rõ ràng, Hàn gia cùng Tiêu gia bằng mặt không bằng lòng cũng không phải là một ngày hay hai ngày, rất nhiều sự tình đều có sự nghiêm trọng khác nhau. Cho dù hôm nay mình đắc tội Tiêu Đồng Quang một lần nữa, thì cũng chỉ vẽ cho quan hệ vốn không tốt đẹp gì thêm chút râu ria thôi. Tiêu Đồng Quang ở Tiêu gia cũng không có thực quyền quá lớn, nếu không Hàn Mạc cũng phải suy nghĩ xem có thể đắc tội hắn được hay không đã.
Hắn dĩ nhiên sẽ không giết Tiêu Đồng Quang, chẳng qua là dùng thủ đoạn này làm cho hải tặc đang nhớ nhà mà thu nạp nhân tâm của đám người này.
Ngày sau nếu hắn muốn lợi dụng những người này làm đại sự, thì phải lấy được sự tín nhiệm cùng trung thành của những người này, rất hiển nhiên cách làm của hắn đã lấy được hiệu quả vô cùng tốt, trong mắt của những người này rõ ràng tràn ngập sự cảm kích.
. . .
Hoàng Tĩnh Đan tựa hồ cũng nhìn ra ý tứ trong đó, lập tức phân phó các tướng sĩ rút về thuyền, đồng thời bảo vệ cho Tiêu Đồng Quang đang không cam lòng mà rời đi. Hàn Mạc phân phó binh sĩ đem hai rương gỗ của Đảo chủ đưa cho mang đi.
Đợi đến khi Hoàng Tĩnh Đan cùng Hàn Nguyên trở về chiến thuyền, Hàn Mạc mới đi đến trước mặt đám người Đỗ Băng Nguyệt, chắp tay hòa nhã nói:
- Làm cho mọi người sợ hãi rồi.
Mọi người nhất tề ôm quyền xưng không dám, còn có có người nói:
- Ngũ công tử, người vì chúng ta mà đắc tội với tên khâm sai kia, mọi người cảm tạ ân tình của người, ngày sau nếu có phân phó gì mọi người dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng khôngchối từ.
Mọi người cũng rối rít nói:
- Hết thảy do Ngũ công tử sai khiến!
Hải tặc mặc dù hung hãn, nhưng tính tình lại thẳng thắn, lấy nghĩa khí làm đầu. Nếu đã nhìn thuận mắt ai, thì sẽ nguyện ý thổ lộ tình cảm kết làm bằng hữu, giống như Hàn Mạc đã cứu tính mạng bọn họ, bọn họ sẽ mang ơn hắn.
Mọi người cũng không phải ngốc, biết Hàn Mạc còn có điều muốn nói cùng Đỗ Băng Nguyệt, tất cả đều rối rít lui ra. Trong giây lát, trên boong thuyền chỉ còn lại Hàn Mạc cùng Đỗ Băng Nguyệt.
- Nguyệt Nhi, ta phải đi rồi.
Hàn Mạc ôn nhu nói.
Đỗ Băng Nguyệt vẻ mặt có chút ảm đạm, thanh âm rất thấp nói:
- Huynh. . . Huynh phải đi sao?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Ừh! Bất quá sẽ rất nhanh gặp lại thôi.
Dừng lại một chút, hắn cười híp mắt nhẹ giọng nói:
- Sao ta có cảm giác muội không nỡ để ta đi nhỉ?
Đỗ Băng Nguyệt đỏ mặt, dậm chân nói:
- Huynh. . . Huynh nói nhảm!
Hàn Mạc ha hả cười một tiếng, thở dài nói:
- Chiếu cố cha muội cho tốt nhé, liệu pháp đá lấy lửa nếu gián đoạn sợ sẽ phiền toái. Sức khỏe của cha muội khá hơn, thì hãy học bản lãnh của ông, cha muội đã tung hoành Đông Hải cả nửa đời người rồi, kinh nghiện rất phong phú, muội sẽ học được rất nhiều điều đó!
- Vâng!
Đỗ Băng Nguyệt khẽ gật đầu:
- Muội sẽ chiếu cố tốt cho cha muội, cũng sẽ học bản lãnh của người cho thật tốt.
Hàn Mạc vui mừng cười một tiếng, rồi lại trầm mặc một chút, cười nói:
- Ta phải đi rồi, Muội. . . Bảo trọng nhé!
Đỗ Băng Nguyệt vội nói:
- Huynh chờ một chút! Nói đoạn nàng xoay người chạy vào khoang thuyền, rất nhanh giơ lên một cái túi, cũng không biết là thứ gì, đưa cho Hàn Mạc nói:
- Huynh cầm đi!
- Cái gì vậy?
- Xuân quả!
Đỗ Băng Nguyệt thản nhiên cười:
- Trên bờ không phải là không có loại trái cây mùa xuân này sao? Đủ cho huynh ăn mấy ngày đó.
Hàn Mạc không nghĩ tới Đỗ Băng Nguyệt tính tình cuồng dã mà cũng tỉ mỉ ra phết. Trong lòng sinh ra một tia cảm động, bèn cầm lấy cười nói:
- Cảm ơn muội!
Đỗ Băng Nguyệt muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, đột nhiên nàng làm một động tác khiến cho Hàn Mạc giật mình.
Nàng ghé sát lại bên cạnh Hàn Mạc hôn lên mặt hắn một cái, rồi đỏ mặt giống như một con thỏ chạy vào khoang thuyền, không chịu ra nữa.(A bư: dễ xương wá, ước giề Bư cũng được xuyên việt như anh í)
Không nghĩ tới Đỗ Băng Nguyệt lại dũng cảm như thế, quả nhiên là nữ trung hào kiệt a!
Hàn Mạc cảm thán ngơ ngác đứng một hồi, rốt cục mới trở lại chiến thuyền. Lúc này, Đỗ Băng Nguyệt mới dẫn Đại Bảo cùng đám hải tặc đứng ở mép thuyền nhất tề ôm quyền với Hàn Mạc:
- Ngũ công tử đi đường cẩn thận!
- Mọi người bảo trọng!
Hàn Mạc mỉm cười nói.
Chiến thuyền chạy rất nhanh, dần dần kéo dãn khoảng cách cùng hải tặc. Hàn Mạc trông thấy Đỗ Băng Nguyệt đứng ở đầu thuyền, dưới ánh mặt trời thân ảnh xinh đẹp ấy dị thường động lòng người ấy đang từ xa xa nhìn mình.
. . .
Hàn Nguyên tới gần Hàn Mạc mang theo nụ cười hỏi:
- Tiểu Ngũ à! Đệ cùng nàng đã tò tí te rồi sao?
Hàn Mạc ha hả cười một tiếng, ôm bả vai của Hàn Nguyên. Huynh đệ hai người đứng ở đầu thuyền nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, sinh ra một loại hào khí không nói nên lời.
Đứng ở mép thuyền, Hàn Mạc đem sự tình đầu đuôi nói cho Hàn Nguyên nghe.
Đối với Tứ ca, hắn không giấu diếm điều gì, mỗi người cũng cần phải có một người đáng để tín nhiệm chứ. Hắn đem mọi chuyện giấu trong lòng của mình nói hết ra.
Hàn Nguyên nghe được thì trợn mắt hốc mồm, không nghĩ tới Hàn Mạc lại trải qua một thời gian nguy hiểm mà kích thích vạn phần như vậy. Hắn thỉnh thoảng lúc thì kích động lúc thì tức giận, khi thì hoan hô rồi cuối cùng hoàn toàn chìm đắm vào trong câu chuyện.
Đợi đến khi nghe Hàn Mạc nói muốn khai thông chuyện mua bán trên biển, thì luôn miệng tán thành. Đây là một chuyện rất tốt thú vị mà, hơn nữa một khi thành công, hiển nhiên sẽ trợ giúp rất lớn với Hàn gia.
Hàn Nguyên đối với đệ đệ mình cực kỳ khâm phục đến nỗi không còn gì biểu đạt được nữa, hắn hận không được cùng Hàn Mạc trải nghiệm sự kiện ly kỳ hồi hộp kia. Chẳng qua khi nhắc tới Đỗ Băng Nguyệt, trên mặt hắn lại tỏ vẻ lo lắng.
- Nàng là một cô nương dũng cảm.
Hàn Nguyên nghiêm mặt nói:
- Chẳng qua là. . . !
- Là cái gì?
Hàn Mạc nháy mắt hỏi.
- Tiểu Ngũ, đệ thích nàng ta sao?
Hàn Nguyên nghiêm nghị hỏi.
- Thích?
Hàn Mạc ha hả cười một tiếng:
- Nếu nói thật thì hẳn là tán thưởng đi, còn chưa chạm tới tình yêu nam nữ mà. Đệ cũng không có hoa tâm như vậy đâu, ha hả, đệ là một người rất thuần khiết đó!!
Hàn Nguyên hơi trầm mặc rồi nói:
- Tuy đó là một cô nương tốt, bất quá xuất thân của nàng thì không tốt. Nếu các ngươi không có tình yêu nam nữ thì không sao, nếu là có thì ta lo trong nhà sẽ không đồng ý đâu.
Thế gia đệ tử thân là quý tộc, cho dù là bàng chi thân phận hơi kém một chút, nhưng những cô gái bình thường cũng không thể vào được cửa. Thế gia Yến quốc rất bá quyền, cho nên quy củ thế gia rất nhiều.
Hàn Mạc thân là trực hệ đệ tử của Hàn gia, là huyết mạch chánh thống của quý tộc Yến quốc, đừng nói Đỗ Băng Nguyệt thân phận hải tặc không biết lễ nghi, dã tính khó thuần, mà cho dù là nữ nhi nổi tiếng của hương thân, cũng chưa chắc có tư cách tiến vào hậu cung của hắn.
Hàn Nguyên chính là lo lắng điểm này, nếu Hàn Mạc mà có tình yêu nam nữ với Đỗ Băng Nguyệt, đến lúc đó Đỗ Băng Nguyệt mà vào nhà, chắc chắn các trưởng lão nhất định sẽ ngăn cản, mà Đại Tông Chủ sẽ là người thứ nhất không đồng ý.
Nề nếp và uy vọng của Hàn gia không được phép khinh nhờn.
Hàn Mạc trầm ngâm một lúc lâu, mới thản nhiên nói:
- Gia quy là chết, người mới là sống, người có thể tạo ra gia quy. Nếu như có một ngày đệ thích một nữ nhân, thì bất kể thân phận của nàng là gì, đệ nghĩ đệ sẽ không e ngại áp lực từ bất kỳ kẻ nào!
- Nhưng tạo ra gia quy, luôn là những người cao cao tại thượng đó.
Hàn Nguyên nhẹ giọng nói.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, ánh mắt kiên định, nhìn sóng biển xanh rì nhộn nhạo, chậm rãi nói:
- Vậy chúng ta hãy tranh thủ làm người tạo ra quy củ đi!
/1139
|