Ngự lâm Đô úy thấy đối phương hùng hổ, thật sự giật mình kinh hãi, nhưng dù sao cũng là lính tinh nhuệ, trong nháy mắt định thần liếc nhìn bộ hạ của mình, nhíu mày hỏi:
- Là ai ra tay?
Hơn mười tên Ngự lâm quân dưới tay hắn đều ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
Mấy tên lính Cửu Môn ẩu đả lúc trước đã tản ra, Ngự lâm đô úy liếc nhìn vài tên lính Cửu Môn lùi ra kia, lập tức trầm giọng quát:
- Các ngươi đều đứng lại cho ta!
Hắn vung tay lên, trầm giọng quát:
- Lục soát người bọn họ!
Tên Ngự lâm Đô úy này cũng là kẻ rất khôn khéo.
Hắn đã phát giác bên trong có kỳ quái, hơn nữa quan trọng nhất là, trước đây, vì phòng ngừa tướng sĩ Cửu Môn xuất hiện náo động, đã nghiêm túc phân phó, tuyệt đối không thể phát sinh xung đột trực tiếp với tướng sĩ Cửu Môn, về phần sát thương tướng sĩ Cửu Môn, lại không thể xuất hiện.
Tố chất của Ngự lâm quân rất tốt, nghiêm khắc tuân theo quân lệnh, ra tay có chừng mực, tuyệt đối không thể xuất hiện loại ngộ thương cấp thấp này, càng không thể cố ý giết người.
Đầu óc hắn xoay chuyển, lập tức nghĩ tới trong khi giằng co vừa rồi, bị chính người của bọn chúng gây thương tích.
Binh sĩ Ngự lâm quân đang muốn ra tay, Thành Môn Úy Cửu Môn đã trầm giọng quát:
- Ai dám ra tay?
Hắn căm tức Ngự lâm Đô úy, gân xanh nổi lên hai đấm, lạnh lùng nói:
- Ngự lâm quân các ngươi thật sự cao hơn người một bậc sao? Giết người chúng ta, còn muốn lục soát người của chúng ta, coi chúng ta trở thành cái gì?
Một câu này, quả thật hiệu quả rất tốt, đốt lên lửa giận trong lòng lính Cửu Môn.
Bị tước vũ khí, tiếp theo lại bị nhốt trong đại doanh giống như phạm nhân, tiếp theo bị hạ lệnh không được rời doanh không hiểu ra sao cả, điều này vốn khiến tướng sĩ Cửu Môn kìm nén một bụng lửa giận, chẳng qua có quân lệnh, không dám phản kháng mà thôi.
Lúc này một gã lính Cửu Môn bị cắt đứt yết hầu trước mắt bao người, chỉ có Ngự lâm quân cầm đao trong tay, mà Ngự lâm Đô úy lại muốn lục soát người lính Cửu Môn, đây quả là vô cùng nhục nhã.
Trong nhất thời, hơn trăm tên lính Cửu Môn chung quanh tập trung lại, một đám trợn mắt nhìn nhau.
Ngự lâm Đô úy phát hiện chuyện tình có chút không đúng, trầm giọng nói:
- Lớn mật, các ngươi muốn làm gì?
Thành môn úy chậm rãi tiến lên, tới gần Ngự lâm Đô úy, ánh mắt phẫn nộ kia gần như muốn ăn tươi nuốt sống Ngự lâm Đô úy, lại dường muốn xé Ngự lâm Đô úy thành mảnh nhỏ.
Lính Ngự lâm bên cạnh Ngự lâm Đô úy lập tức tiến tới, mà đám lính Cửu Môn tay không vũ khí cũng tiến lên một đám phía sau Thành môn úy.
Dùng lòng mà nói, tố chất đơn độc tác chiến của lính Ngự lâm rất cao, cho dù lính Cửu Môn có binh khí trong tay, một chọi một cũng không phải là đổi thủ của lính Ngự lâm, huống chi hiện giờ là tay không.
Cho nên tuy rằng số lượng lính Cửu Môn nhiều hơn, nhưng lính Ngự lâm không chút sợ hãi, trợn mắt nhìn lại.
- Ngươi giết người của chúng ta, còn muốn hỏi chúng ta làm gì?
Thành môn úy rống giận, đã tới gần Ngự lâm Đô úy, một bàn tay vươn tới, hung hăng bắt về phía Ngự lâm Đô úy.
Ngự lâm Đô úy giận dữ, trầm giọng quát:
- Lớn mật!
Hắn vung đao, muốn ép Thành môn úy lui lại.
Nào ngờ Thành môn úy này vô cùng dũng mãnh, cánh tay lại không thu hồi lại, đại đao kia chém ra, quả thật vạch lên cánh tay Thành môn úy, cũng may Ngự lâm Đô úy nhanh chóng thu đao, nếu không cánh tay của Thành môn úy chắc chắn sẽ bị chém đứt.
Dù như thế, trên cánh tay Thành môn úy cũng bị vạch một vết đao thật sâu, máu tươi tràn ra.
- Ngự lâm quân lại muốn giết người.
Không biết ai trong đám người hô một tiếng:
- Đám cẩu tạp chủng này, không coi chúng ta là người… !
Trong tiếng nói, một hòn đá thật lớn bay ra từ trong đám người, quả thật bay về phía đầu Ngự lâm Đô úy.
Ngự lâm Đô úy nổi giận gầm lên một tiếng, vung đao đón nhận, hòn đá kia bị chém thành hai nửa, trong nháy mắt này, Thành môn úy cánh tay bị thương kia giống như báo săn, nháy mắt nhào lại.
Thân thể của hắn to nặng, dũng mãnh có lực, đánh thật mạnh lên người Ngự lâm Đô úy, lực va chạm mạnh mẽ, hai người cùng ngã lăn xuống đất.
Lính Ngự lâm bên cạnh kinh hãi, liền có một người phản ứng nhanh chóng, vung đao chém tới Thành môn úy kia.
Chỉ có điều đại đao chưa chém tới, một chiếc trường thương bay ra từ trong đám người, tốc độ cực nhanh, lực lượng mạnh mẽ, xuyên qua ngực lính Ngự lâm kia, lính Ngự lâm không dám tin, đại đao rời tay rơi xuống, lập tức ngã quỵ về phía sau.
Đột nhiên nghe được trong đám người có kẻ quát to:
- Đám cẩu tạp chủng này không cho chúng ta sống, chúng ta cũng không thể để bọn chúng sống!
Trong giọng nói, sớm có mấy người lao tới từ trong đám người, không ngờ trong tay đều cầm đao, đánh về phía lính Ngự lâm quân.
Tuy rằng tướng sĩ Cửu Môn bị tước vũ khí, nhưng trong quân doanh lớn như vậy, vẫn có thể tìm ra được mấy món vũ khí.
Hơn mười tên lính Ngự lâm biết chuyện lớn không ổn, bọn họ cũng không hổ danh là tinh binh nước Yến, đã có mấy người vung đao chào đón, trong đó có người trầm giọng quát:
- Nhanh đi thông báo, đại doanh Cửu Môn phản rồi!
Liền có hai gã lính Ngự lâm xoay người chạy như bay.
- Bắt lấy bọn họ!
Trong đám lính Cửu Môn có người kêu lên.
Lúc này hai bên đã bắt đầu giao đấu, phần lớn lính Cửu Môn trong nhất thời vẫn mờ mịt, nhưng nhìn thấy người một nhà đánh với lính Ngự lâm quân, hơn nữa hai bên đều đã có người chết, lại có mấy vị tướng lãnh trong doanh xông lên phía trước, các binh sĩ không do dự nữa, đều xông lên, cũng bất chấp trong tay có binh khí hay không, một đám người vậy lính Ngự lâm quân bên trong, cũng có hơn mười người đi theo hai gã tướng lãnh cầm đao, đuổi theo hai gã Ngự lâm quân rút khỏi.
Hai tên binh sĩ chạy như bay ra khỏi đại doanh, phía sau là truy binh, chạy xa mấy chục bước, đã thấy phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người, người phía trước một thân giáp trụ, người mặc áo khoác, trong tay nắm một thanh hàn đao sắc bén, nhìn qua còn rất trẻ, lính Cửu Môn phía sau hắn kéo thành một hàng, cản trở đường đi của hai gã lính Ngự lâm này, mà giờ phút này, lính Cửu Môn xông tới phía sau cũng chặn đường lui, ngay cả hai bên cũng xuất hiện bóng dáng lính Cửu Môn, trong nháy mắt hai gã lính Ngự lâm liền bị bao vây.
Hai gã lính Ngự lâm liếc nhau một cái, nháy mắt liền hạ quyết tâm, rống giận, đồng thời nhằm về phía người trẻ tuổi kia, ngươi trẻ tuổi kia dĩ nhiên cũng xông lên đón.
Một tên lính Ngự lâm nâng đao chém xuống, người trẻ tuổi kia vung đao cản lại, lập tức quét ngang đao tốc độ cực nhanh, chém vào ngực lính Ngự lâm kia, lại đá ra một cước vào bụng lính Ngự lâm kia, khiến hắn bay đi.
Một tên lính Ngự lâm khác giật mình kinh hai, vung đao không chậm, chém về phía người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi lùi về sau một bước, đón một đao, lập tức tránh sang bên, đao của lính Ngự lâm quân chém tới, mắt thấy sẽ chém lên thân người trẻ tuổi, lại cảm thấy đùi đau nhức, người trẻ tuổi trước hắn một bước, chém một đao lên đùi hắn.
Một đao này rất mạnh, dĩ nhiên chém đứt chân trái của lính Ngự lâm quân kia, lính Ngự lâm quân kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, người trẻ tuổi cũng không nương tay, giơ tay chém xuống, một đao liền chém đầu hắn xuống, lập tức tiến lên, lại một đao giết chết tên lính Ngự lâm bị đá bay kia.
Võ nghệ của hắn quả xuất sắc, trong mấy chiêu liền đánh chết hai gã Ngự lâm quân.
Mọi người phía sau đều theo kịp, một gã tướng lãnh Cửu Môn một thân giáp trụ khen ngợi:
- Công phu của Thiếu tướng quân quả rất cao!
Người trẻ tuổi này, đúng là Lục Tông Hiện con trai của Cửu Môn Đề Đốc Lục Anh Quý.
Phủ Cửu Môn Đề Đốc bị Đường Minh Ngô dẫn Hỏa Sơn Doanh tàn sát đẫm máu, giết chết rất nhiều người nhà, em gái ruột của Lục Tông Hiên bị Đường Minh Ngô tự tay giết chết, hiện giờ người nhà trong phủ đều bị giam giữ, sống chết chưa biết, oán hận trong lòng Lục Tông Hiên có thể nghĩ.
Hai gã Ngự lâm quân Hỏa Sơn Doanh này chưa chắc từng tiến vào phủ Cửu Môn Đề Đốc, nhưng hiện giờ Lục Tông Hiên căm thù tướng sĩ Hỏa Sơn Doanh đến tận xương tủy, tự nhiên không lưu tình chút nào.
Giết hai người này, Lục Tông Hiên cũng không nói nhiều, bước nhanh vào sâu trong doanh, mà quan binh Cửu Môn chung quanh đều đuổi theo, các binh sĩ cũng đều ra nghênh đón, tập trung một chỗ, đợi tới khi Lục Tông Hiên tới Điểm Binh Đài, đã tập trung hơn năm sáu trăm người.
Lục Tông Hiên đi lên Điểm Binh Đài, hơn mười tên tướng lãnh Cửu Môn đi theo phía sau, tướng lãnh Cửu Môn gần như đều do cha con Lục gia một tay đề bạt lên, rất nhiều người là tộc nhân Lục thị.
Gió lạnh gào thét, dưới Điểm Binh Đài, quan binh Cửu Môn tay không đều nhìn Lục Tông Hiên.
Lục Tông Hiên tay cầm hàn đao nhỏ máu, liếc nhìn các quan binh dưới đài một lần, mới trầm giọng nói:
- Các huynh đệ, ngay mấy ngày trước, Hỏa Sơn Doanh Đường Minh Ngô khởi binh làm loạn, xông vào phủ Cửu Môn Đề Đốc, cướp đi binh phù Cửu Môn trong tay gia phụ, lại giết hại trong phủ Cửu Môn Đề Đốc, hiện giờ gia phụ đã bị bọn họ giam giữ trong ngục, sống chết chưa rõ… !
Lời vừa nói ra, dưới đài kinh hô một trận, các quan binh đều vô cùng khiếp sợ.
- Lúc ấy gia phụ thể sống chết phải bảo vệ binh phù, chỉ tiếc nghịch tặc hung ác, giết muội muội ruột của ta, lại tìm ra binh phù trong phủ.
Lục Tông Hiên một tay nắm đao, tay kia nắm chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, có thể thấy được rõ ràng, sắc mặt hắn nhất thời bi phẫn:
- Bọn họ muốn phản loạn, thì phải khống chế được Cửu Môn, cũng chỉ có lấy được binh phù, mới có thể lừa gạt các huynh đệ giao cửa thành ra. Ta tìm được đường sống trong chỗ chết, chịu nhục, chính là muốn cùng một chỗ với các huynh đệ, nguyện trung thành với Thánh thượng… !
Lúc này phần lớn quan binh dưới đài đều lòng đầy căm phẫn, cũng đều nắm chặt tay, những quan binh này cực kỳ trung thành, lại vung tay nói: Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Thiếu tướng quân, chúng ta đi cứu Đề Đốc đại nhân ra!
Lục Tông Hiên chậm rãi nói:
- Quốc sự là nặng, gia sự là nhẹ, việc cấp bánh, chính là bình định phản quân làm loạn, bảo hộ Thánh thượng.
Hắn khoát tay, chỉ phía ngoài thành nói:
- Hiện giờ Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh Hàn Mạc dẫn đại quân Tây Bắc, vào kinh cần vương, chỉ tiếc Cửu Môn hiện giờ đều bị phản quân khống chế. Các vị huynh đệ, quan binh Cửu Môn chúng ta, mỗi người đều là dũng sĩ hạng nhất, hiện giờ ngay cả cửa thành mình gác cũng bị phản quân chiếm cứ, chuyện này lan truyền ra ngoài, mặt mũi quan binh Cửu Môn ta còn tồn tại gì, mọi người nói, chúng ta nên làm như thế nào?
Các quan binh lập tức kêu lên:
- Cướp lại cửa thành.
- Cửu Môn là của chúng ta, chúng ta phải lấy lại!
Lục Tông Hiên lạnh lùng nói:
- Không sai, Cửu Môn là của chúng ta, có thể nào khiến nó trở thành vật trong tay phản quân. Hiện giờ, Lục Tông Hiên ta muốn cướp lấy cửa thành, trong ứng ngoài hợp với đại quân cần vương, bình định phản quân. Nguyện ý vào sống ra chết với Lục Tông Hiện ta, liền đi theo Lục Tông Hiên ra trước cướp kho binh khí, sau công chiếm cửa thành, nếu không muốn, Lục Tông Hiên ta cũng không miễn cưỡng.
Hắn nâng đao nói:
- Bình định phản loạn, kẻ có công, Lục Tông Hiên ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các huynh đệ, nhất định sẽ xin thưởng với Thánh thượng vì các huynh đệ.
Lục Tông Hiên biết, động tĩnh bên này, chỉ sợ đã khiến Ngự lâm quân bên ngoài cảnh giác, tất cả hành động, tốc độ phải nhanh hơn, cho nên cũng không nhiều lời, quát:
- Nguyện ý một trận chiến lập công, khôi phục danh dũng cảm của tướng sĩ Cửu Môn ta, đều đi theo ta!
Hắn nhảy xuống Điểm Binh Đài, nắm chặt chiến đao nhỏ máu, không chút do dự tiến ra ngoài đại doanh.
/1139
|