Có tiền, chuyện thứ hai thần quan muốn làm chính là mua nhà ở.
Trời biết, y thực sự đã chịu đủ tình cảnh trốn chạy nghìn dặm, ăn hôm nay lo bữa mai, cho dù dinh thự của Bá tước Marlin có bao nhiêu hoa lệ dễ chịu y cũng cảm thấy không quá tự nhiên. Nói tới nói lui, vẫn là loại suy nghĩ cố hữu của người đông phương phương mà đời trước y đã bị tiêm nhiễm đến thâm căn cố đế trồi lên quấy phá, chỉ khi sở hữu được một căn nhà mới coi như thực sự có cội rễ, cho dù lúc này y rất nhanh liền phải xuất phát đi làm nhiệm vụ nhưng cũng không thể bỏ qua kế hoạch này.
Với thân phận hiện tại của y, tạm thời còn chưa có tư cách mua nhà ở khu quý tộc tại đế đô, nhưng nếu thêm vào sự đảm bảo của Bá tước Marlin thì lại khác, huống hồ đối phương còn muốn kéo gần quan hệ với y, loại lợi thế này không cần cũng chính là bỏ phí.
Yannick vừa đi tìm Bá tước Marlin mở lời, người sau lập tức vui vẻ đáp ứng rồi, đồng thời còn dựa theo yêu cầu của Yannick ra lệnh cho quản gia nhanh chóng tìm địa điểm thích hợp. Không qua bao lâu, địa điểm đã định ra, không chỉ đủ rộng rãi thoáng mát mà nội thất trang trí đều là đầy đủ, chủ nhân đời trước là một quan chức được điều ra ngoài làm việc, bởi vì thời gian quá dài, chỗ ở tại đế đô không ai chăm sóc liền dứt khoát bán đi.
Tường ngoài căn nhà được sơn màu xanh nhạt, mái nhọn, cửa sổ thủy tinh trong suốt, thiết kế không có gì khác biệt với những ngôi nhà bên cạnh. Bất quá trước sau căn nhà có hai mảnh sân, bên trong trồng đầy hoa tường vi, những dây leo tường vi này quấn quýt bám theo hàng rào, thế nên vừa nhìn qua thật giống những cọc gỗ kia tự mình nở ra những đóa hoa mềm mại.
Cả ngôi nhà đều được hai mảnh hoa viên bao lấy, càng giống như một khu nhà kính trồng hoa lấp lánh trong nắng. Hơn nữa, mặc dù những khung cửa sổ thủy tinh lớn có công năng tăng cường mỹ quan, thế nhưng nếu chủ nhà thích riêng từ hoàn toàn có thể mướn những pháp sư thực hiện thần chú, khiến từ trong nhà có thể nhìn rõ ra ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Đây quả thực là ngôi nhà lý tưởng trong lòng của Yannick.
Vì vậy cho dù chủ nhà chào giá đến bảy trăm đồng vàng Yannick cũng không cò kè mặc cả mà trái lại còn sảng khoái đáp ứng —— Tại đế đô, khu vực quý tộc có mức độ an toàn rất cao, hơn nữa còn gần khu buôn bán nhưng lại không phải chịu ầm ỹ, quả là có thể gặp không thể cầu. Nếu y hơi do dự một chút rất có khả năng sẽ bị người khác tranh mua, dù sao kẻ có tiền ở đế đô cũng không ít!
Nhà ở không nhỏ, có chừng hơn hai mươi gian phòng, ngoại trừ căn phòng chủ nhân quan trọng nhất, phòng của Baker và khu vực dành cho quản gia cùng người hầu trong tương lai… thì cũng còn dư lại không ít phòng ở. Nếu quá ít người căn nhà sẽ lạnh lẽo, vì vậy Yannick còn mời D’Antonio và Avra cùng dọn đến.
Nhóm Avra tuy rằng cũng có chút tiền, thế nhưng bọn họ lại càng có khuynh hướng dùng số tiền này tu luyện ma pháp, dù sao quyển trục và thư tịch cũng không rẻ tiền. Lời mời của Yannick quả thật khiến cho bọn họ vô cùng cảm động, đối với những người này mà nói, Yannick là một đồng bạn cùng qua hoạn nạn, quan hệ của hai bên bình đẳng với nhau, không giống cảm giác khi ở lại dinh thự Bá tước. Ở lại nơi đó, chỉ tính việc mỗi ngày phải chạm mặt với cả đám tiểu thư quý tộc đã khiến hai người không được tự nhiên, chưa nói đến cảm giác ăn nhờ ở đậu một người có địa vị quá chênh lệch với mình, vì vậy ngay khi Yannick vừa đề ra bọn họ đã vui vẻ đáp ứng.
Đương nhiên, để tỏ tâm ý, Avra và D’Antonio còn hợp lại mua một tấm thảm lông màu trắng mềm mại làm lễ vật chuyển nhà, diện tích tấm thảm cũng đủ trải từ phòng khách ra đến hành lang, lướt qua hết toàn bộ những gian phòng. Vào mua đông nếu dùng chân trần bước lên thảm, cái loại cảm giác thoải mái đó việc mang giày không thể so sánh được.
Về phần quản gia và người hầu, Yannick mời quản gia của Chris ra mặt hỗ trợ —— ở phương diện này y không hy vọng sẽ dính dáng quá nhiều đến Bá tước Marlin, người hầu là phải chung đụng sớm chiều, tương đương là một bộ tai mắt khác, nếu như đối phương có mưu toan, muốn xếp vào một hai người cũng không khó khăn gì.
Trong mối quan hệ giữa Bá tước Marlin và Yannick, Bá tước càng thích đặt mình ở cương vị một chính khách, vẫn luôn dùng góc độ lợi ích của quý tộc để tự hỏi, vì vậy Yannick không có khả năng dùng sự tín nhiệm của mình đối với Sophia để đối xử với phụ thân của nàng.
Tốc độ làm việc của quản gia Teco nhà Chris rất nhanh chóng, không đến ba ngày đã giúp Yannick sắp xếp xong mọi việc. Vị quản gia mới của Yannick tên Adam, vốn là quản gia của một vị Bá tước ở đế đô, nhưng hiềm vì vị Bá tước nọ bị định tội lưu vong, dinh thự của hắn cũng theo đó tan đàn xẻ nghé, quản gia không chỗ để đi, thiếu chút nữa đã lưu lạc đầu đường. Đối với việc có thể được Yannick thuê về làm việc, đối phương cảm động đến không ngừng khóc rống, chỉ kém lập tức đưa tay lên trời thề thốt trung thành. Yannick tỉ mỉ quan sát, cảm thấy vị quản gia này cũng không tệ lắm, vậy nên liền giữ lại.
Mà những người hầu khác đều là Adam mua về từ chợ nô lệ, nhân loại trên đại lục Olin vẫn sinh hoạt theo chế độ tàn dư từ xã hội chiếm hữu nô lệ, có lẽ là vì các quý tộc cảm thấy những nô lệ được mua về sẽ càng trung tâm hơn bình dân được thuê mướn, vì vậy trên cơ bản tất cả người hầu trong dinh thự quý tộc, ngoại trừ quản gia thì đều có xuất thân nô lệ. Hiển nhiên, có rất nhiều quản gia đều là đời đời phục vụ quý tộc, không chỉ số phận của bản thân bọn họ mà cả con cháu và tài sản trên người đều thuộc về chủ nhân, vì thế lại càng phải trung thành cẩn cẩn, không dám phản bội.
Thời gian qua khoảng một tuần, tất cả mọi việc đều đã sắp xếp xong hết, trong lòng thần quan có một cổ thỏa mãn không nói nên lời. Đều nói nhà ở chính là nhu yếu phẩm, nếu nhu yếu phẩm đã có, kế tiếp là nên bắt đầu phấn đấu cho mục đích đề thăng năng lực bản thân.
Baker là hộ vệ của Yannick, hiển nhiên cũng sẽ ở nơi này, Yannick cũng đặc biệt bố trí một gian phòng riêng cho anh ta, mà hai cô em gái, Mary và Jian lại cùng ở tại một ngôi nhà gần khu buôn bán bên kia. Baker tuy là một anh chàng thô ráp, thế nhưng trong lòng cũng có chừng mực, anh ta cũng không đưa ra đề nghị muốn hai cô em gái của mình cũng dọn vào nơi này, dù sao nhà của hai cô bé tuy rằng không lớn nhưng vẫn đủ thoải mái, lại thuận tiện để anh thường xuyên trông chừng
Cuộc sống này so với trước đây quả thực đã tốt hơn rất nhiều, ba anh em đều cảm thấy rất vừa lòng thỏa mãn, bọn họ đều rõ ràng, toàn bộ những thứ này đều do thần quan ban tặng. Nếu không có Yannick, bọn họ không chừng đã sớm mất mạng tại La Serena, thậm chí còn phải biến thành một bộ xác sống. Làm người phải biết tự thấy đủ, cũng không nên quá mức tham lam.
Oh, đương nhiên, còn có con mèo đen nhỏ kia nữa, nó đã được Yannick mang theo trở về, hiện tại cũng có một căn phòng riêng với đầy đủ đồ chơi cho mèo. Đối với một con mèo mà nói, đây quả thực là cuộc sống trên thiên đường, đáng tiếc, ngài Ansel Carpenter thân ái của chúng ta lại không phải là một con mèo chân chính, vì vậy hắn đối với cuộc sống như thế này từ chối đưa ra ý kiến, hơn nữa đối với căn nhà khiến mọi người đều hài lòng này lại càng thêm khịt mũi khinh thường.
Nhìn một cái, tòa nhà nhỏ như vậy có thể chứa được bao nhiêu người? Hai mươi mấy gian phòng, tùy tiện vài người liền có thể ở hết không phải sao? Vừa không có cầu thang xoắn ốc đá cẩm thạch điêu khắc long văn, lại không có bề ngoài nguy nga đồ sộ, hơn nữa một đống hoa tường vi ẻo lã đàn bà ngoài sân lại là chuyện gì đây?
Đây chính là kết luận Carpenter các hạ đưa ra sau khi đi dạo một vòng quanh tòa nhà.
May mà không ai nghe được ý tưởng trong cái đầu mèo nhỏ này, mọi người chỉ cảm thấy bé mèo cưng của thần quan cực kỳ khả ái, nhìn bộ móng vuốt nhỏ sắc bén kia xem, sau này khẳng định sẽ bắt được rất nhiều chuột!
Sau khi cả nhóm người Yannick dọn đi, dinh thự Bá tước liền an tĩnh không ít —— chỉ là trên thực tế, dinh thự Bá tước ngoại trừ quản gia và hai vị chủ nhân thì còn có rất nhiều người hầu, nếu như Bá tước Marlin biết được con gái của mình có loại suy nghĩ như thế, phỏng chừng sẽ giận đến ngã ngửa.
Sophia không muốn cả ngày đều ở lại trong dinh thự liên lạc cảm tình với đám tiểu thư quý tộc kia, ba ngày hai lần chạy đến chỗ của Yannick, Yannick thấy vậy cũng trực tiếp để quản gia Adam bố trí một gian phòng dành riêng cho nàng nghỉ ngơi, dù sao phòng trống cũng còn rất nhiều. Mà Sophia thấy vậy lại cực kỳ cao hứng, chỉ hận không thể mỗi ngày để ở lại nơi này, Oh, được rồi —— hiển nhiên là dùng danh nghĩa hướng dẫn kiếm thuật cho Baker.
Dưới sự chỉ dẫn của Sophia, kiếm thuật của Baker đã đạt được tiêu chuẩn trung bình, vì muốn báo đáp thần quan cùng với thực hiện lời hứa của mình, Baker thực sự đã luyện tập rất khắc khổ, từ sáng đến tối không hề ngơi nghỉ, cũng sẽ không vì hoàn cảnh an nhàn mà thư giãn tinh thần. Mà khi Yannick nói cho anh ta biết, bọn họ phải chuẩn bị đi đến Công quốc Ceylon thì Baker càng thêm tập trung luyện tập. Do sự ảnh hưởng của Baker, kiếm thuật của Sophia cũng tiến bộ thêm không ít, gần đây nàng đang thử nghiệm gia trì một ít ma pháp đơn giản vào trong kiếm thuật.
Trong hệ thống lý luận về giao đấu trên đại lục Olin, kiếm thuật và ma pháp chính là hoàn toàn cách biệt, đẳng cấp của kiếm sỹ hoàn toàn dựa vào trình độ nắm giữ kiếm thuật, đến cấp bậc của Kiếm Thánh, tốc độ xuất chiêu có thể nhanh đến mức mắt thường không thể nhận ra, chỉ là tất cả thành quả đều là dùng từng bước đột phá thể năng để đạt đến, hoàn toàn không có quan hệ gì với ma pháp.
Thế nhưng, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể luyện đến cấp bậc của Kiếm Thánh, hơn nữa cho dù thật sự đạt được, chỉ cần pháp sư cao cấp hoặc là cao giai thần quan thực hiện một ma pháp công kích quy mô lớn ném qua, ai thua ai thắng còn chưa nhất định.
Cũng chính vì lẽ đó, địa vị của kiếm sỹ trời sinh vẫn thấp hơn pháp sư và thần quan.
Mà loại ý tưởng kết hợp ma pháp và kiếm thuật của Sophia cũng không phải tiên phong, trước nàng đã có không ít kiếm sỹ nhìn xa trông rộng từng nhấc lên chủ ý này. Tiếc rằng nước người lựa chọn trở thành kiếm sỹ bình thường đều không có thiên phú ma pháp, hoặc là những người có thiên phú cực kỳ kém cỏi. Chính sự giới hạn về thiên phú đó khiến bọn họ tuy rằng có ý tưởng nhưng lại không có cách nào xâm nhập thực tiễn để chứng minh sự chính xác của lý luận này, từ đó phát triển ra thành quy cách cụ thể. Vô số bậc tiền bối Kiếm Thánh cũng vì thế mà chỉ có thể dừng lại trước tảng đá lớn này, không có cách nào vượt qua.
Nhưng so với bọn họ, Sophia có một ưu thế mang tính quyết định, thiên phú ma pháp của nàng tuy rằng không quá xuất sắc nhưng cũng không thể nói là yếu ớt, nếu như ban đầu nàng lựa chọn trở thành một pháp sư, chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu, tương lai vẫn có thể trở thành một Đại ma pháp sư.
Cái thành tựu này trong giứoi pháp sư cũng không quá nổi bật, nhưng muốn vận dụng trên phương diện kiếm thuật thì cũng đã đủ rồi. Chỉ cần có thể kết hợp ma pháp vào kiếm thuật, khiến kiếm sỹ có đủ lực lượng để không còn phải làm nền cho pháp sư hoặc thần quan nữa đã là một bước tiến cực lớn. Mà khi Sophia đem suy nghĩ này nói cho Yannick, thần quan lập tức cực lực ủng hộ.
Nếu như y là một thần quan bản địa, có lẽ sẽ nhìn không ra điểm vĩ đại trong ý nghĩ này của Sophia, cũng có thể y sẽ ôm quan niệm hẹp hòi, không hy vọng kiếm sỹ có thể trở nên nổi bật.
Nhưng Yannick cả hai đều không phải, y là một vị khách đến từ thế giới khác, y hiểu rõ giá trị của ý nghĩ này, cho dù hiện tại mọi thứ chỉ là mới manh nha, ngay cả hình thức ban đầu cũng không có, nhưng nếu như Sophia thực sự có thể hiện thực hóa đó, như vậy từ đây về sau, hệ thống ma pháp của thế giới này sẽ vì vậy phát sinh cải biến, thậm chí cơ cấu của đại lục cũng sẽ theo đó mà bắt đầu biến hóa.
Mà cũng có thể, đó chính là cách vận mệnh chú định để Sophia Marlin lưu danh sử sách.
Cái ý nghĩ kỳ lạ này của Sophia đã từng bị phụ thân phũ phàng công kích, thế nhưng ở chỗ của thần quan tóc bạch kim lại nhận được sự ủng hộ quý báu. Nàng vì thế lập tức ra sức tìm kiếm những lý luận có thể chống đỡ ý tưởng của mình, bắt đầu nỗ lực thử nghiệm.
“Tiểu thư dự định đến nơi nào tìm kiếm thư tịch?” Lúc Yannick nghe được quyết định của nàng thì thuận miệng hỏi.
“Thư viện Hoàng gia!” Sophia cơ hồ không cần suy nghĩ, đây là thư viện rộng lớn và đầy đủ nhất của đế đô, với thân phận của Sophia, nàng cũng sẽ không bị cản trở khi đi vào nơi này.
“Sophia thân ái, tôi có một kiến nghị tốt hơn.” Thần quan tóc bạch kim lộ ra nụ cười yếu ớt ý vị sâu xa, “Dinh thự thân vương Felton, có lẽ là một nơi tốt hơn để tìm kiếm.”
Với cái tính yêu sách đến phát cuồng của Chris, y dám đánh cuộc, thư viện ở nơi đó không chừng còn phong phú hơn thư viện Hoàng gia.
Sophia mở to mắt nhìn, sau đó mạnh mẽ lắc đầu: “Không không, tôi không đi!”
“Vì sao?” Yannick rất kỳ quái.
Nơi đó có một người rất đáng sợ tên Chris đấy! Sophia có khổ nói không nên lời, ánh mắt của người kia nhìn nàng giống hệt như nhìn xác sống, nàng mới không tự đi tìm khổ ăn!
Vừa lúc đó, quản gia Adam cũng bước vào truyền lời.
“Chủ nhân, quản gia của ngài Chris xin kiến ngài.”
“Mời hắn vào.”
Quản gia Teco đối với nơi này đã là quen cửa quen nẻo, từ lúc thần quan dọn đến định cư, hắn thường xuyên phải phụng lệnh chủ nhân đưa đến đủ loại lễ vật, bất quá chỉ là mỗi lần thần quan tóc bạch kim mở hộp quà ra xem đồ vật bên trong thì sắc mặt đều đen kịt. Việc này khiến cho Teco nhịn không được thầm than trong lòng ‘Chủ nhân của ta, ngài đưa tặng thứ gì đó đáng tin một chút không được sao! Tặng hoa tươi và đá quý cho một người đàn ông, ngài thật sự muốn đối phương vui vẻ à?!’
Bất quá, chuyện này cũng khó trách Chris, dù sao cũng không có quyển sách này dạy đàn ông làm sao theo đuổi đàn ông, hơn nữa trước đo Chris lại thành công áp dụng phương thức trong sách áp đảo thần quan, tự nhiên sẽ cảm thấy những lời nói kia là rất có lý, thế nên liền một lòng làm theo.
May là, lễ vật ngày hôm nay cuối cùng cũng hợp ý thần quan, Teco thấy vậy bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
“Quản gia Teco thân ái, không biết anh đã dùng cơm chưa, có muốn ở lại nơi này dùng một bữa cơm cùng chúng tôi?” Yannick mời khách.
“Đa tạ ý tốt của ngài, tôi đã dùng rồi.” Teco tao nhã lễ phép trả lời.
Bởi vì có một chủ nhân tính tình quái gở không thích giao tế, cả ngày nếu không đắm chìm trong nghiên cứu ma pháp thì chính là khăn gói đi xa, Teco chỉ có thể mười năm như một ngày vất vả chống đỡ dinh thự Bá tước, không, hiện tại đã là dinh thự Thân vương, đem mọi chuyện xử lý đến ngay ngắn rõ ràng. Các quý tộc cho dù coi thường Chris nhưng lại đồng lòng thừa nhận quản gia của hắn, đã từng, không chỉ có một người muốn đào góc tường mang Teco đi, bất quá đều bị đương sự cự tuyệt, vì vậy mọi người đều cảm thán tiếc cho một quản gia trung thành lại có khả năng nhưng phải đi theo vị chủ nhân không có tiền đồ gì, quả thực vô cùng thiệt thòi.
Đương nhiên, hiện giờ bọn họ cũng sẽ không nói như vậy nữa, càng có nhiều người cho rằng Teco quả nhiên có tầm nhìn xa rộng mới kiên trì ở lại bên cạnh Chris, hiện tại nước lên thuyền lên, từ quản gia nhà Bá tước đã biến thành quản gia của Thân vương rồi.
“Trước khi chủ nhân ra ngoài đã căn dặn muốn tôi mỗi ngày đến vấn an ngài, nếu như ngài có việc gì cần thiết, phủ Thân vương Felton nguyện ý vì ngài cung cấp tất cả.”
Yannick nhướn mày, “Hai ngày trước lúc anh ta đến đây, tôi giống như không nghe nói anh ta muốn ra ngoài.”
Từ sau khi trở về đế đô, Chris giống như còn bận hơn trước kia, ngoại trừ cái hôm gặp nhau ở yến hội và sau đó thỉnh thoảng gặp được tại nhà mới của Yannick, toàn bộ thời gian còn lại cơ bản đều là không thấy bóng dáng.
Về phần quản gia Teco, người này vẫn thường phụng mệnh chủ nhân thường xuyên đến cửa mời thần quan sang làm khách, lưu lại vài ngày. Đáng tiếc rằng Yannick không có hứng thú tự mình đóng gói đưa đến cửa, đoạn ký ức đen tối trong buổi yến hội đến hôm nay y còn cưa quên được đâu!
Teco hiểu ý, dâng lên lễ vật mình mang đến: “Quý ngài thần quan, đây là lễ vật ngài Chris mệnh tôi đưa đến.”
Lại nữa rồi! Yannick che trán thở dài, “Lần này lại là cái gì, hoa hồng hay tường vi?”
“Không, thứ này có lẽ ngài sẽ thích.” Teco mỉm cười.
Hình dạng thon dài của chiếc họp quả thật cũng khác hẳn những thứ trước dây, vừa mở ra, kéo lên lớp tơ lụa bao phủ bên ngoài, gương mặt thần quan tóc bạch kim không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đây là…?”
“Ngài Chris đã từng nói muốn tặng ngài một thanh pháp trượng.”
“Đúng vậy, anh ta đã từng nói thế, chỉ là…” Chỉ là viên ma tinh đỏ Chris tặng, nguyên bản định dùng để khảm lên pháp trượng đã bị y tiêu hao hết khi đụng độ với hai tinh linh kia tại La Serena. Sau đó y cũng không tìm được ma tinh khác để thay thế, vậy nên chuyện chế tác pháp trượng cũng không nhắc lại nữa.
Mà hiện tại, trong tay y lại là một cây pháp trượng được làm bằng gỗ Long văn, bên trên là từng dòng hoa văn chạm trổ tinh mỹ. Trên đỉnh pháp trượng có khảm một viên ma tinh vàng rực long lanh sáng ngời!
Phẩm chất của ma tinh, vàng đỏ tím xanh trắng, lấy màu vàng là loại tốt nhất, chỉ là ma tinh vàng chỉ có thể gặp không thể cầu, ngay cả đấu giá hội cao cấp nhất cũng chưa chắc nhìn thấy mấy viên.
“Ma tinh vàng…”
Pháp trượng vừa vào tay, Yannick liền cảm nhận được một luồn ma lực dâng trào đi qua lòng bàn tay dũng mãnh xông vào cơ thể, trầm ổn, thuần hậu, vững chãi… đây là một loại thể nghiệm y chưa từng có được.
Không thể nghi ngờ, có thanh pháp trượng này, ma pháp mà y thi triển có thể nhân lên gấp mấy lần.
Teco nói: “Xin ngài xoay nhẹ viên ma tinh.”
Yannick làm theo lời đối phương, chỉ thấy ma tinh vốn được khảm chặt trên đỉnh pháp trượng cứ thế hơi di chuyển, mở ra một lỗ hổng, mà pháp trượng cũng theo đó từ một phân hai, dùng ma tinh làm chuôi, phần thân hiển lộ thành lưỡi kiếm!
Thấy vẻ mặt giật mình của thần quan, Teco ưỡng ngực, trên mặt không giấu được vẻ kiêu ngạo: “Ngài Chris nói, sau này nếu ngài chạm mặt kẻ địch, chưa chắc có thể chỉ dùng ma pháp đã giải quyết xong, thanh kiếm này có thể sẽ phát huy công dụng.”
“Đúng vậy, thứ này rất hữu dụng!” Yannick lập tức nhận rõ giá trị của cây pháp trượng này, y hít sâu một hơi: “Tôi hẳn là nên chân thành cảm tạ anh ta!”
“Đợi ngài Chris trở về, tin rằng ngài ấy sẽ rất vui lòng nghe lời cảm tạ của ngài.” Quản gia trung thành lúc nào cũng không quên mưu cầu phúc lợi cho chủ nhân.
“Chris đi đâu rồi?” Yannick hỏi.
“Thành St Mery.” Chris từng căn dặn Teco, những gì thần quan hỏi đều có thể bẩm báo đúng sự thật, không cần giấu diếm. “Chủ nhân gần đây nghiên cứu được một loại dược tề nhằm vào cái chết đen, muốn thí nghiệm hiệu quả một chút liền không tiếc thân mình mạo hiểm đi vào tiền tuyến. Loại tinh thần quên mình vì người cứu độ thế nhân này là khiến người khác khâm phục đến cỡ nào chứ!”
Quản gia nói xong còn cầm khăn tay ra cúi đầu lau lau mấy giọt nước mắt không tồn tại.
Thần quan có điểm câm nín, “Tôi lại cho rằng sở thích cuồng nghiên cứu của anh ta lại phát tác, muốn tìm bệnh nhân để làm thí nghiệm mà thôi?”
Teco vô cùng đau đớn: “Thần quan Hill, ngài làm sao có thể hiểu lầm chủ nhân như vậy chứ! Cho dù toàn bộ Đế đô không ai hiểu ngài ấy, ngài cũng không thể nói ngài ấy như vậy! Tâm ý của chủ nhân đối với ngài cực kỳ rõ ràng, ngay cả nữ thần mặt trăng đều có thể nhìn thấy, ngài lại cố tình giả vờ không biết. Từ lúc chủ nhân được gia phong Thân vương, không biết có bao nhiêu tiểu thư quý tộc ở Đế đô muốn cùng ngài ấy phong lưu một đêm đâu!”
Thần quan vô lực phất tay một cái: “Được rồi, Teco, ở chỗ của tôi anh không cần biễu diễn như vậy!”
“Oh! Xin lỗi, tôi nhất thời nhập tâm, diễn hơi thái quá.” Quản gia khiêm tốn tiếp thu ý kiến. “Lần sau nhất định sẽ cải thiện.”
“Tôi có một việc muốn nhờ anh, Sophia định nghiên cứu sự liên kết giữa kiếm thuật va ma pháp, tôi hy vọng có thể để nàng tiến vào dinh thự Thân vương tìm thư tịch, không biết có được chăng?”
“Đương nhiên.” Quản gia khom người, “Chủ nhân Chris từng nói, ngài chính là một vị chủ nhân khác của dinh thự Thân vương, Teco lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ ngài.”
Yannick làm lơ tỏ vẻ không nghe thấy câu nói trung gian kia, mỉm cười: “Vậy Sophia đành nhờ anh rồi.”
Trong lúc bọn họ vui vẻ đối đáp quyết định số phận Sophia, nàng hoàn toàn không kịp xen miệng, chỉ đành yếu ớt nói. “Kỳ thực, khụ khụ, tôi có thể đi thư viện Hoàng gia, cũng vậy thôi.”
“Chris không có ở đó, tiểu thư còn sợ gì chứ?” Thần quan rất kỳ quái.
Nàng chính là sợ ánh mắt như đang nhìn tình địch của chủ nhân từ vị quản gia ở trước mặt có được không! Sophia rên rỉ không thành tiếng.
–
Phía Giáo đình đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, có người nói hiện tại vì chuyện của xác sống, ngoại trừ các thần quan đang phân tán bên ngoài, ngay cả những thần quan vốn làm việc tại Tòa thánh cũng lần lượt được phái đi. Tại bối cảnh cái chết đen chỉ có thể dựa vào trị liệu thuật mới có thể tẩy trừ, uy vọng của Giáo đình lập tức nâng cao một bước, vài Công quốc nhỏ chỉ có thể nương theo sắc mặt của Giáo đình mà làm việc, mà cán cân tiểu ly giưa pháp sư và thần quan trong lòng quý tộc lại lần nữa bắt đầu sai lệch. Giáo đình bận bịu tranh giành giá trị uy vọng cùng các pháp sư, việc tiêu diệt Vampire ngược lại đứng ở vị trí thứ yếu. Yannick nhận được tin tức từ Giáo chủ Rahl, đồng bạn của y phỏng chừng còn phải đợi thêm một tuần mới đến được Đế đô.
Trên người tạm thời không có nhiệm vụ gấp gáp, Yannick vui vẻ thanh nhàn, cũng không nôn nóng tiếp tục mở rộng vòng giao tế tại Đế đô, ngoại trừ những khi mua sắm tài liệu ma pháp cần thiết y cơ bản không hề ra ngoài, suốt ngày đều ở nhà luyện tập thần chú, thuận tiện còn nghiên cứu phải làm sao mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất cùng pháp trượng.
–
Vampire, những kẻ càng thích tự xưng bản thân là Huyết tộc, cho dù bọn họ bởi vì nhân số ít hơn nhân loại quá nhiều nên không thể trở thành bá chủ đại lục Olin, thế nhưng cũng không thể phủ nhận đây là một chủng tộc rất cường đại, ngay cả hành động truy sát suốt nhiều năm từ thế lực khổng lồ như Giáo đình cũng không thể khiến bọn họ diệt tộc, ngược lại càng khiến Huyết tộc kích phát sở thích săn bắn thần quan, dùng việc hút khô máu thần quan làm trò vui tiêu khiển.
Huyết tộc còn có vài hậu duệ tân sinh cá biệt là bị cưỡng ép sơ ủng từ những tù binh thần quan. Một khi đã biến thành Vampire, sự trung thành của họ sẽ không lại thuộc về Giáo đình nữa.
Đây tuyệt đối là việc Giáo đình không thể tha thứ một cách dễ dàng.
Đối mặt với kẻ địch cường đại như vậy, Yannick không ôm một chút tâm lý may mắn nào, chỉ khi nào năng lực của y có thể mạnh lên thì khả năng hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nâng cao.
Nhất là lần này, dưới tình huống Chris không đồng hành, thành thật mà nói, những khi có pháp sư hắc y ở bên cạnh… ít nhất… hệ số an toàn sẽ cao một chút, tốt xấu bọn họ cũng coi như đã bồi dưỡng được sự ăn ý từ trong chiến đấu. Thế nhưng lần này chỉ có một mình y, còn phải dẫn theo Baker cùng một đám người xa lạ không rõ tính nết, Yannick càng nghĩ càng cảm thấy tiền đồ tối tăm.
Ngay lúc thần quan tóc bạch kim đang nỗ lực hướng về phía cảnh giới cao cấp hơn, mộng cảnh quỷ dị trước kia lại bắt đầu xâm lấn cuộc sống của y thêm lần nữa.
Trời biết, y thực sự đã chịu đủ tình cảnh trốn chạy nghìn dặm, ăn hôm nay lo bữa mai, cho dù dinh thự của Bá tước Marlin có bao nhiêu hoa lệ dễ chịu y cũng cảm thấy không quá tự nhiên. Nói tới nói lui, vẫn là loại suy nghĩ cố hữu của người đông phương phương mà đời trước y đã bị tiêm nhiễm đến thâm căn cố đế trồi lên quấy phá, chỉ khi sở hữu được một căn nhà mới coi như thực sự có cội rễ, cho dù lúc này y rất nhanh liền phải xuất phát đi làm nhiệm vụ nhưng cũng không thể bỏ qua kế hoạch này.
Với thân phận hiện tại của y, tạm thời còn chưa có tư cách mua nhà ở khu quý tộc tại đế đô, nhưng nếu thêm vào sự đảm bảo của Bá tước Marlin thì lại khác, huống hồ đối phương còn muốn kéo gần quan hệ với y, loại lợi thế này không cần cũng chính là bỏ phí.
Yannick vừa đi tìm Bá tước Marlin mở lời, người sau lập tức vui vẻ đáp ứng rồi, đồng thời còn dựa theo yêu cầu của Yannick ra lệnh cho quản gia nhanh chóng tìm địa điểm thích hợp. Không qua bao lâu, địa điểm đã định ra, không chỉ đủ rộng rãi thoáng mát mà nội thất trang trí đều là đầy đủ, chủ nhân đời trước là một quan chức được điều ra ngoài làm việc, bởi vì thời gian quá dài, chỗ ở tại đế đô không ai chăm sóc liền dứt khoát bán đi.
Tường ngoài căn nhà được sơn màu xanh nhạt, mái nhọn, cửa sổ thủy tinh trong suốt, thiết kế không có gì khác biệt với những ngôi nhà bên cạnh. Bất quá trước sau căn nhà có hai mảnh sân, bên trong trồng đầy hoa tường vi, những dây leo tường vi này quấn quýt bám theo hàng rào, thế nên vừa nhìn qua thật giống những cọc gỗ kia tự mình nở ra những đóa hoa mềm mại.
Cả ngôi nhà đều được hai mảnh hoa viên bao lấy, càng giống như một khu nhà kính trồng hoa lấp lánh trong nắng. Hơn nữa, mặc dù những khung cửa sổ thủy tinh lớn có công năng tăng cường mỹ quan, thế nhưng nếu chủ nhà thích riêng từ hoàn toàn có thể mướn những pháp sư thực hiện thần chú, khiến từ trong nhà có thể nhìn rõ ra ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Đây quả thực là ngôi nhà lý tưởng trong lòng của Yannick.
Vì vậy cho dù chủ nhà chào giá đến bảy trăm đồng vàng Yannick cũng không cò kè mặc cả mà trái lại còn sảng khoái đáp ứng —— Tại đế đô, khu vực quý tộc có mức độ an toàn rất cao, hơn nữa còn gần khu buôn bán nhưng lại không phải chịu ầm ỹ, quả là có thể gặp không thể cầu. Nếu y hơi do dự một chút rất có khả năng sẽ bị người khác tranh mua, dù sao kẻ có tiền ở đế đô cũng không ít!
Nhà ở không nhỏ, có chừng hơn hai mươi gian phòng, ngoại trừ căn phòng chủ nhân quan trọng nhất, phòng của Baker và khu vực dành cho quản gia cùng người hầu trong tương lai… thì cũng còn dư lại không ít phòng ở. Nếu quá ít người căn nhà sẽ lạnh lẽo, vì vậy Yannick còn mời D’Antonio và Avra cùng dọn đến.
Nhóm Avra tuy rằng cũng có chút tiền, thế nhưng bọn họ lại càng có khuynh hướng dùng số tiền này tu luyện ma pháp, dù sao quyển trục và thư tịch cũng không rẻ tiền. Lời mời của Yannick quả thật khiến cho bọn họ vô cùng cảm động, đối với những người này mà nói, Yannick là một đồng bạn cùng qua hoạn nạn, quan hệ của hai bên bình đẳng với nhau, không giống cảm giác khi ở lại dinh thự Bá tước. Ở lại nơi đó, chỉ tính việc mỗi ngày phải chạm mặt với cả đám tiểu thư quý tộc đã khiến hai người không được tự nhiên, chưa nói đến cảm giác ăn nhờ ở đậu một người có địa vị quá chênh lệch với mình, vì vậy ngay khi Yannick vừa đề ra bọn họ đã vui vẻ đáp ứng.
Đương nhiên, để tỏ tâm ý, Avra và D’Antonio còn hợp lại mua một tấm thảm lông màu trắng mềm mại làm lễ vật chuyển nhà, diện tích tấm thảm cũng đủ trải từ phòng khách ra đến hành lang, lướt qua hết toàn bộ những gian phòng. Vào mua đông nếu dùng chân trần bước lên thảm, cái loại cảm giác thoải mái đó việc mang giày không thể so sánh được.
Về phần quản gia và người hầu, Yannick mời quản gia của Chris ra mặt hỗ trợ —— ở phương diện này y không hy vọng sẽ dính dáng quá nhiều đến Bá tước Marlin, người hầu là phải chung đụng sớm chiều, tương đương là một bộ tai mắt khác, nếu như đối phương có mưu toan, muốn xếp vào một hai người cũng không khó khăn gì.
Trong mối quan hệ giữa Bá tước Marlin và Yannick, Bá tước càng thích đặt mình ở cương vị một chính khách, vẫn luôn dùng góc độ lợi ích của quý tộc để tự hỏi, vì vậy Yannick không có khả năng dùng sự tín nhiệm của mình đối với Sophia để đối xử với phụ thân của nàng.
Tốc độ làm việc của quản gia Teco nhà Chris rất nhanh chóng, không đến ba ngày đã giúp Yannick sắp xếp xong mọi việc. Vị quản gia mới của Yannick tên Adam, vốn là quản gia của một vị Bá tước ở đế đô, nhưng hiềm vì vị Bá tước nọ bị định tội lưu vong, dinh thự của hắn cũng theo đó tan đàn xẻ nghé, quản gia không chỗ để đi, thiếu chút nữa đã lưu lạc đầu đường. Đối với việc có thể được Yannick thuê về làm việc, đối phương cảm động đến không ngừng khóc rống, chỉ kém lập tức đưa tay lên trời thề thốt trung thành. Yannick tỉ mỉ quan sát, cảm thấy vị quản gia này cũng không tệ lắm, vậy nên liền giữ lại.
Mà những người hầu khác đều là Adam mua về từ chợ nô lệ, nhân loại trên đại lục Olin vẫn sinh hoạt theo chế độ tàn dư từ xã hội chiếm hữu nô lệ, có lẽ là vì các quý tộc cảm thấy những nô lệ được mua về sẽ càng trung tâm hơn bình dân được thuê mướn, vì vậy trên cơ bản tất cả người hầu trong dinh thự quý tộc, ngoại trừ quản gia thì đều có xuất thân nô lệ. Hiển nhiên, có rất nhiều quản gia đều là đời đời phục vụ quý tộc, không chỉ số phận của bản thân bọn họ mà cả con cháu và tài sản trên người đều thuộc về chủ nhân, vì thế lại càng phải trung thành cẩn cẩn, không dám phản bội.
Thời gian qua khoảng một tuần, tất cả mọi việc đều đã sắp xếp xong hết, trong lòng thần quan có một cổ thỏa mãn không nói nên lời. Đều nói nhà ở chính là nhu yếu phẩm, nếu nhu yếu phẩm đã có, kế tiếp là nên bắt đầu phấn đấu cho mục đích đề thăng năng lực bản thân.
Baker là hộ vệ của Yannick, hiển nhiên cũng sẽ ở nơi này, Yannick cũng đặc biệt bố trí một gian phòng riêng cho anh ta, mà hai cô em gái, Mary và Jian lại cùng ở tại một ngôi nhà gần khu buôn bán bên kia. Baker tuy là một anh chàng thô ráp, thế nhưng trong lòng cũng có chừng mực, anh ta cũng không đưa ra đề nghị muốn hai cô em gái của mình cũng dọn vào nơi này, dù sao nhà của hai cô bé tuy rằng không lớn nhưng vẫn đủ thoải mái, lại thuận tiện để anh thường xuyên trông chừng
Cuộc sống này so với trước đây quả thực đã tốt hơn rất nhiều, ba anh em đều cảm thấy rất vừa lòng thỏa mãn, bọn họ đều rõ ràng, toàn bộ những thứ này đều do thần quan ban tặng. Nếu không có Yannick, bọn họ không chừng đã sớm mất mạng tại La Serena, thậm chí còn phải biến thành một bộ xác sống. Làm người phải biết tự thấy đủ, cũng không nên quá mức tham lam.
Oh, đương nhiên, còn có con mèo đen nhỏ kia nữa, nó đã được Yannick mang theo trở về, hiện tại cũng có một căn phòng riêng với đầy đủ đồ chơi cho mèo. Đối với một con mèo mà nói, đây quả thực là cuộc sống trên thiên đường, đáng tiếc, ngài Ansel Carpenter thân ái của chúng ta lại không phải là một con mèo chân chính, vì vậy hắn đối với cuộc sống như thế này từ chối đưa ra ý kiến, hơn nữa đối với căn nhà khiến mọi người đều hài lòng này lại càng thêm khịt mũi khinh thường.
Nhìn một cái, tòa nhà nhỏ như vậy có thể chứa được bao nhiêu người? Hai mươi mấy gian phòng, tùy tiện vài người liền có thể ở hết không phải sao? Vừa không có cầu thang xoắn ốc đá cẩm thạch điêu khắc long văn, lại không có bề ngoài nguy nga đồ sộ, hơn nữa một đống hoa tường vi ẻo lã đàn bà ngoài sân lại là chuyện gì đây?
Đây chính là kết luận Carpenter các hạ đưa ra sau khi đi dạo một vòng quanh tòa nhà.
May mà không ai nghe được ý tưởng trong cái đầu mèo nhỏ này, mọi người chỉ cảm thấy bé mèo cưng của thần quan cực kỳ khả ái, nhìn bộ móng vuốt nhỏ sắc bén kia xem, sau này khẳng định sẽ bắt được rất nhiều chuột!
Sau khi cả nhóm người Yannick dọn đi, dinh thự Bá tước liền an tĩnh không ít —— chỉ là trên thực tế, dinh thự Bá tước ngoại trừ quản gia và hai vị chủ nhân thì còn có rất nhiều người hầu, nếu như Bá tước Marlin biết được con gái của mình có loại suy nghĩ như thế, phỏng chừng sẽ giận đến ngã ngửa.
Sophia không muốn cả ngày đều ở lại trong dinh thự liên lạc cảm tình với đám tiểu thư quý tộc kia, ba ngày hai lần chạy đến chỗ của Yannick, Yannick thấy vậy cũng trực tiếp để quản gia Adam bố trí một gian phòng dành riêng cho nàng nghỉ ngơi, dù sao phòng trống cũng còn rất nhiều. Mà Sophia thấy vậy lại cực kỳ cao hứng, chỉ hận không thể mỗi ngày để ở lại nơi này, Oh, được rồi —— hiển nhiên là dùng danh nghĩa hướng dẫn kiếm thuật cho Baker.
Dưới sự chỉ dẫn của Sophia, kiếm thuật của Baker đã đạt được tiêu chuẩn trung bình, vì muốn báo đáp thần quan cùng với thực hiện lời hứa của mình, Baker thực sự đã luyện tập rất khắc khổ, từ sáng đến tối không hề ngơi nghỉ, cũng sẽ không vì hoàn cảnh an nhàn mà thư giãn tinh thần. Mà khi Yannick nói cho anh ta biết, bọn họ phải chuẩn bị đi đến Công quốc Ceylon thì Baker càng thêm tập trung luyện tập. Do sự ảnh hưởng của Baker, kiếm thuật của Sophia cũng tiến bộ thêm không ít, gần đây nàng đang thử nghiệm gia trì một ít ma pháp đơn giản vào trong kiếm thuật.
Trong hệ thống lý luận về giao đấu trên đại lục Olin, kiếm thuật và ma pháp chính là hoàn toàn cách biệt, đẳng cấp của kiếm sỹ hoàn toàn dựa vào trình độ nắm giữ kiếm thuật, đến cấp bậc của Kiếm Thánh, tốc độ xuất chiêu có thể nhanh đến mức mắt thường không thể nhận ra, chỉ là tất cả thành quả đều là dùng từng bước đột phá thể năng để đạt đến, hoàn toàn không có quan hệ gì với ma pháp.
Thế nhưng, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể luyện đến cấp bậc của Kiếm Thánh, hơn nữa cho dù thật sự đạt được, chỉ cần pháp sư cao cấp hoặc là cao giai thần quan thực hiện một ma pháp công kích quy mô lớn ném qua, ai thua ai thắng còn chưa nhất định.
Cũng chính vì lẽ đó, địa vị của kiếm sỹ trời sinh vẫn thấp hơn pháp sư và thần quan.
Mà loại ý tưởng kết hợp ma pháp và kiếm thuật của Sophia cũng không phải tiên phong, trước nàng đã có không ít kiếm sỹ nhìn xa trông rộng từng nhấc lên chủ ý này. Tiếc rằng nước người lựa chọn trở thành kiếm sỹ bình thường đều không có thiên phú ma pháp, hoặc là những người có thiên phú cực kỳ kém cỏi. Chính sự giới hạn về thiên phú đó khiến bọn họ tuy rằng có ý tưởng nhưng lại không có cách nào xâm nhập thực tiễn để chứng minh sự chính xác của lý luận này, từ đó phát triển ra thành quy cách cụ thể. Vô số bậc tiền bối Kiếm Thánh cũng vì thế mà chỉ có thể dừng lại trước tảng đá lớn này, không có cách nào vượt qua.
Nhưng so với bọn họ, Sophia có một ưu thế mang tính quyết định, thiên phú ma pháp của nàng tuy rằng không quá xuất sắc nhưng cũng không thể nói là yếu ớt, nếu như ban đầu nàng lựa chọn trở thành một pháp sư, chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu, tương lai vẫn có thể trở thành một Đại ma pháp sư.
Cái thành tựu này trong giứoi pháp sư cũng không quá nổi bật, nhưng muốn vận dụng trên phương diện kiếm thuật thì cũng đã đủ rồi. Chỉ cần có thể kết hợp ma pháp vào kiếm thuật, khiến kiếm sỹ có đủ lực lượng để không còn phải làm nền cho pháp sư hoặc thần quan nữa đã là một bước tiến cực lớn. Mà khi Sophia đem suy nghĩ này nói cho Yannick, thần quan lập tức cực lực ủng hộ.
Nếu như y là một thần quan bản địa, có lẽ sẽ nhìn không ra điểm vĩ đại trong ý nghĩ này của Sophia, cũng có thể y sẽ ôm quan niệm hẹp hòi, không hy vọng kiếm sỹ có thể trở nên nổi bật.
Nhưng Yannick cả hai đều không phải, y là một vị khách đến từ thế giới khác, y hiểu rõ giá trị của ý nghĩ này, cho dù hiện tại mọi thứ chỉ là mới manh nha, ngay cả hình thức ban đầu cũng không có, nhưng nếu như Sophia thực sự có thể hiện thực hóa đó, như vậy từ đây về sau, hệ thống ma pháp của thế giới này sẽ vì vậy phát sinh cải biến, thậm chí cơ cấu của đại lục cũng sẽ theo đó mà bắt đầu biến hóa.
Mà cũng có thể, đó chính là cách vận mệnh chú định để Sophia Marlin lưu danh sử sách.
Cái ý nghĩ kỳ lạ này của Sophia đã từng bị phụ thân phũ phàng công kích, thế nhưng ở chỗ của thần quan tóc bạch kim lại nhận được sự ủng hộ quý báu. Nàng vì thế lập tức ra sức tìm kiếm những lý luận có thể chống đỡ ý tưởng của mình, bắt đầu nỗ lực thử nghiệm.
“Tiểu thư dự định đến nơi nào tìm kiếm thư tịch?” Lúc Yannick nghe được quyết định của nàng thì thuận miệng hỏi.
“Thư viện Hoàng gia!” Sophia cơ hồ không cần suy nghĩ, đây là thư viện rộng lớn và đầy đủ nhất của đế đô, với thân phận của Sophia, nàng cũng sẽ không bị cản trở khi đi vào nơi này.
“Sophia thân ái, tôi có một kiến nghị tốt hơn.” Thần quan tóc bạch kim lộ ra nụ cười yếu ớt ý vị sâu xa, “Dinh thự thân vương Felton, có lẽ là một nơi tốt hơn để tìm kiếm.”
Với cái tính yêu sách đến phát cuồng của Chris, y dám đánh cuộc, thư viện ở nơi đó không chừng còn phong phú hơn thư viện Hoàng gia.
Sophia mở to mắt nhìn, sau đó mạnh mẽ lắc đầu: “Không không, tôi không đi!”
“Vì sao?” Yannick rất kỳ quái.
Nơi đó có một người rất đáng sợ tên Chris đấy! Sophia có khổ nói không nên lời, ánh mắt của người kia nhìn nàng giống hệt như nhìn xác sống, nàng mới không tự đi tìm khổ ăn!
Vừa lúc đó, quản gia Adam cũng bước vào truyền lời.
“Chủ nhân, quản gia của ngài Chris xin kiến ngài.”
“Mời hắn vào.”
Quản gia Teco đối với nơi này đã là quen cửa quen nẻo, từ lúc thần quan dọn đến định cư, hắn thường xuyên phải phụng lệnh chủ nhân đưa đến đủ loại lễ vật, bất quá chỉ là mỗi lần thần quan tóc bạch kim mở hộp quà ra xem đồ vật bên trong thì sắc mặt đều đen kịt. Việc này khiến cho Teco nhịn không được thầm than trong lòng ‘Chủ nhân của ta, ngài đưa tặng thứ gì đó đáng tin một chút không được sao! Tặng hoa tươi và đá quý cho một người đàn ông, ngài thật sự muốn đối phương vui vẻ à?!’
Bất quá, chuyện này cũng khó trách Chris, dù sao cũng không có quyển sách này dạy đàn ông làm sao theo đuổi đàn ông, hơn nữa trước đo Chris lại thành công áp dụng phương thức trong sách áp đảo thần quan, tự nhiên sẽ cảm thấy những lời nói kia là rất có lý, thế nên liền một lòng làm theo.
May là, lễ vật ngày hôm nay cuối cùng cũng hợp ý thần quan, Teco thấy vậy bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
“Quản gia Teco thân ái, không biết anh đã dùng cơm chưa, có muốn ở lại nơi này dùng một bữa cơm cùng chúng tôi?” Yannick mời khách.
“Đa tạ ý tốt của ngài, tôi đã dùng rồi.” Teco tao nhã lễ phép trả lời.
Bởi vì có một chủ nhân tính tình quái gở không thích giao tế, cả ngày nếu không đắm chìm trong nghiên cứu ma pháp thì chính là khăn gói đi xa, Teco chỉ có thể mười năm như một ngày vất vả chống đỡ dinh thự Bá tước, không, hiện tại đã là dinh thự Thân vương, đem mọi chuyện xử lý đến ngay ngắn rõ ràng. Các quý tộc cho dù coi thường Chris nhưng lại đồng lòng thừa nhận quản gia của hắn, đã từng, không chỉ có một người muốn đào góc tường mang Teco đi, bất quá đều bị đương sự cự tuyệt, vì vậy mọi người đều cảm thán tiếc cho một quản gia trung thành lại có khả năng nhưng phải đi theo vị chủ nhân không có tiền đồ gì, quả thực vô cùng thiệt thòi.
Đương nhiên, hiện giờ bọn họ cũng sẽ không nói như vậy nữa, càng có nhiều người cho rằng Teco quả nhiên có tầm nhìn xa rộng mới kiên trì ở lại bên cạnh Chris, hiện tại nước lên thuyền lên, từ quản gia nhà Bá tước đã biến thành quản gia của Thân vương rồi.
“Trước khi chủ nhân ra ngoài đã căn dặn muốn tôi mỗi ngày đến vấn an ngài, nếu như ngài có việc gì cần thiết, phủ Thân vương Felton nguyện ý vì ngài cung cấp tất cả.”
Yannick nhướn mày, “Hai ngày trước lúc anh ta đến đây, tôi giống như không nghe nói anh ta muốn ra ngoài.”
Từ sau khi trở về đế đô, Chris giống như còn bận hơn trước kia, ngoại trừ cái hôm gặp nhau ở yến hội và sau đó thỉnh thoảng gặp được tại nhà mới của Yannick, toàn bộ thời gian còn lại cơ bản đều là không thấy bóng dáng.
Về phần quản gia Teco, người này vẫn thường phụng mệnh chủ nhân thường xuyên đến cửa mời thần quan sang làm khách, lưu lại vài ngày. Đáng tiếc rằng Yannick không có hứng thú tự mình đóng gói đưa đến cửa, đoạn ký ức đen tối trong buổi yến hội đến hôm nay y còn cưa quên được đâu!
Teco hiểu ý, dâng lên lễ vật mình mang đến: “Quý ngài thần quan, đây là lễ vật ngài Chris mệnh tôi đưa đến.”
Lại nữa rồi! Yannick che trán thở dài, “Lần này lại là cái gì, hoa hồng hay tường vi?”
“Không, thứ này có lẽ ngài sẽ thích.” Teco mỉm cười.
Hình dạng thon dài của chiếc họp quả thật cũng khác hẳn những thứ trước dây, vừa mở ra, kéo lên lớp tơ lụa bao phủ bên ngoài, gương mặt thần quan tóc bạch kim không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đây là…?”
“Ngài Chris đã từng nói muốn tặng ngài một thanh pháp trượng.”
“Đúng vậy, anh ta đã từng nói thế, chỉ là…” Chỉ là viên ma tinh đỏ Chris tặng, nguyên bản định dùng để khảm lên pháp trượng đã bị y tiêu hao hết khi đụng độ với hai tinh linh kia tại La Serena. Sau đó y cũng không tìm được ma tinh khác để thay thế, vậy nên chuyện chế tác pháp trượng cũng không nhắc lại nữa.
Mà hiện tại, trong tay y lại là một cây pháp trượng được làm bằng gỗ Long văn, bên trên là từng dòng hoa văn chạm trổ tinh mỹ. Trên đỉnh pháp trượng có khảm một viên ma tinh vàng rực long lanh sáng ngời!
Phẩm chất của ma tinh, vàng đỏ tím xanh trắng, lấy màu vàng là loại tốt nhất, chỉ là ma tinh vàng chỉ có thể gặp không thể cầu, ngay cả đấu giá hội cao cấp nhất cũng chưa chắc nhìn thấy mấy viên.
“Ma tinh vàng…”
Pháp trượng vừa vào tay, Yannick liền cảm nhận được một luồn ma lực dâng trào đi qua lòng bàn tay dũng mãnh xông vào cơ thể, trầm ổn, thuần hậu, vững chãi… đây là một loại thể nghiệm y chưa từng có được.
Không thể nghi ngờ, có thanh pháp trượng này, ma pháp mà y thi triển có thể nhân lên gấp mấy lần.
Teco nói: “Xin ngài xoay nhẹ viên ma tinh.”
Yannick làm theo lời đối phương, chỉ thấy ma tinh vốn được khảm chặt trên đỉnh pháp trượng cứ thế hơi di chuyển, mở ra một lỗ hổng, mà pháp trượng cũng theo đó từ một phân hai, dùng ma tinh làm chuôi, phần thân hiển lộ thành lưỡi kiếm!
Thấy vẻ mặt giật mình của thần quan, Teco ưỡng ngực, trên mặt không giấu được vẻ kiêu ngạo: “Ngài Chris nói, sau này nếu ngài chạm mặt kẻ địch, chưa chắc có thể chỉ dùng ma pháp đã giải quyết xong, thanh kiếm này có thể sẽ phát huy công dụng.”
“Đúng vậy, thứ này rất hữu dụng!” Yannick lập tức nhận rõ giá trị của cây pháp trượng này, y hít sâu một hơi: “Tôi hẳn là nên chân thành cảm tạ anh ta!”
“Đợi ngài Chris trở về, tin rằng ngài ấy sẽ rất vui lòng nghe lời cảm tạ của ngài.” Quản gia trung thành lúc nào cũng không quên mưu cầu phúc lợi cho chủ nhân.
“Chris đi đâu rồi?” Yannick hỏi.
“Thành St Mery.” Chris từng căn dặn Teco, những gì thần quan hỏi đều có thể bẩm báo đúng sự thật, không cần giấu diếm. “Chủ nhân gần đây nghiên cứu được một loại dược tề nhằm vào cái chết đen, muốn thí nghiệm hiệu quả một chút liền không tiếc thân mình mạo hiểm đi vào tiền tuyến. Loại tinh thần quên mình vì người cứu độ thế nhân này là khiến người khác khâm phục đến cỡ nào chứ!”
Quản gia nói xong còn cầm khăn tay ra cúi đầu lau lau mấy giọt nước mắt không tồn tại.
Thần quan có điểm câm nín, “Tôi lại cho rằng sở thích cuồng nghiên cứu của anh ta lại phát tác, muốn tìm bệnh nhân để làm thí nghiệm mà thôi?”
Teco vô cùng đau đớn: “Thần quan Hill, ngài làm sao có thể hiểu lầm chủ nhân như vậy chứ! Cho dù toàn bộ Đế đô không ai hiểu ngài ấy, ngài cũng không thể nói ngài ấy như vậy! Tâm ý của chủ nhân đối với ngài cực kỳ rõ ràng, ngay cả nữ thần mặt trăng đều có thể nhìn thấy, ngài lại cố tình giả vờ không biết. Từ lúc chủ nhân được gia phong Thân vương, không biết có bao nhiêu tiểu thư quý tộc ở Đế đô muốn cùng ngài ấy phong lưu một đêm đâu!”
Thần quan vô lực phất tay một cái: “Được rồi, Teco, ở chỗ của tôi anh không cần biễu diễn như vậy!”
“Oh! Xin lỗi, tôi nhất thời nhập tâm, diễn hơi thái quá.” Quản gia khiêm tốn tiếp thu ý kiến. “Lần sau nhất định sẽ cải thiện.”
“Tôi có một việc muốn nhờ anh, Sophia định nghiên cứu sự liên kết giữa kiếm thuật va ma pháp, tôi hy vọng có thể để nàng tiến vào dinh thự Thân vương tìm thư tịch, không biết có được chăng?”
“Đương nhiên.” Quản gia khom người, “Chủ nhân Chris từng nói, ngài chính là một vị chủ nhân khác của dinh thự Thân vương, Teco lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ ngài.”
Yannick làm lơ tỏ vẻ không nghe thấy câu nói trung gian kia, mỉm cười: “Vậy Sophia đành nhờ anh rồi.”
Trong lúc bọn họ vui vẻ đối đáp quyết định số phận Sophia, nàng hoàn toàn không kịp xen miệng, chỉ đành yếu ớt nói. “Kỳ thực, khụ khụ, tôi có thể đi thư viện Hoàng gia, cũng vậy thôi.”
“Chris không có ở đó, tiểu thư còn sợ gì chứ?” Thần quan rất kỳ quái.
Nàng chính là sợ ánh mắt như đang nhìn tình địch của chủ nhân từ vị quản gia ở trước mặt có được không! Sophia rên rỉ không thành tiếng.
–
Phía Giáo đình đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, có người nói hiện tại vì chuyện của xác sống, ngoại trừ các thần quan đang phân tán bên ngoài, ngay cả những thần quan vốn làm việc tại Tòa thánh cũng lần lượt được phái đi. Tại bối cảnh cái chết đen chỉ có thể dựa vào trị liệu thuật mới có thể tẩy trừ, uy vọng của Giáo đình lập tức nâng cao một bước, vài Công quốc nhỏ chỉ có thể nương theo sắc mặt của Giáo đình mà làm việc, mà cán cân tiểu ly giưa pháp sư và thần quan trong lòng quý tộc lại lần nữa bắt đầu sai lệch. Giáo đình bận bịu tranh giành giá trị uy vọng cùng các pháp sư, việc tiêu diệt Vampire ngược lại đứng ở vị trí thứ yếu. Yannick nhận được tin tức từ Giáo chủ Rahl, đồng bạn của y phỏng chừng còn phải đợi thêm một tuần mới đến được Đế đô.
Trên người tạm thời không có nhiệm vụ gấp gáp, Yannick vui vẻ thanh nhàn, cũng không nôn nóng tiếp tục mở rộng vòng giao tế tại Đế đô, ngoại trừ những khi mua sắm tài liệu ma pháp cần thiết y cơ bản không hề ra ngoài, suốt ngày đều ở nhà luyện tập thần chú, thuận tiện còn nghiên cứu phải làm sao mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất cùng pháp trượng.
–
Vampire, những kẻ càng thích tự xưng bản thân là Huyết tộc, cho dù bọn họ bởi vì nhân số ít hơn nhân loại quá nhiều nên không thể trở thành bá chủ đại lục Olin, thế nhưng cũng không thể phủ nhận đây là một chủng tộc rất cường đại, ngay cả hành động truy sát suốt nhiều năm từ thế lực khổng lồ như Giáo đình cũng không thể khiến bọn họ diệt tộc, ngược lại càng khiến Huyết tộc kích phát sở thích săn bắn thần quan, dùng việc hút khô máu thần quan làm trò vui tiêu khiển.
Huyết tộc còn có vài hậu duệ tân sinh cá biệt là bị cưỡng ép sơ ủng từ những tù binh thần quan. Một khi đã biến thành Vampire, sự trung thành của họ sẽ không lại thuộc về Giáo đình nữa.
Đây tuyệt đối là việc Giáo đình không thể tha thứ một cách dễ dàng.
Đối mặt với kẻ địch cường đại như vậy, Yannick không ôm một chút tâm lý may mắn nào, chỉ khi nào năng lực của y có thể mạnh lên thì khả năng hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nâng cao.
Nhất là lần này, dưới tình huống Chris không đồng hành, thành thật mà nói, những khi có pháp sư hắc y ở bên cạnh… ít nhất… hệ số an toàn sẽ cao một chút, tốt xấu bọn họ cũng coi như đã bồi dưỡng được sự ăn ý từ trong chiến đấu. Thế nhưng lần này chỉ có một mình y, còn phải dẫn theo Baker cùng một đám người xa lạ không rõ tính nết, Yannick càng nghĩ càng cảm thấy tiền đồ tối tăm.
Ngay lúc thần quan tóc bạch kim đang nỗ lực hướng về phía cảnh giới cao cấp hơn, mộng cảnh quỷ dị trước kia lại bắt đầu xâm lấn cuộc sống của y thêm lần nữa.
/100
|