81.
Y phục là có thể trực tiếp thay đổi, thế nhưng tóc lại không thể lập tức hong khô, Yannick dùng áo choàng tùy ý lau lau mái tóc dài một chút, sau đó lại buộc thành một túm tại sau đầu, khiến mình nhìn qua không quá mức chật vật.
Sau khi làm xong hết thảy, y nói với Giáo chủ Rahl: “Được rồi, chúng ta nên đi thôi.”
Thần quan tóc nâu tuấn mỹ cũng đã sớm đen mặt đi xa, Giáo chủ Rahl nói: “Y phục bên trong của con còn ướt đấy, thực sự không cần đổi một bộ khác sao?”
“Không còn kịp rồi, con cũng không hy vọng lưu lại ấn tượng kiêu ngạo chậm trễ cho Giáo Hoàng bệ hạ.” Yannick nhún vai, “Dù sao chúng ta cũng có trị liệu thuật, cảm lạnh một chút không phải vấn đề.”
“Được rồi, con trai, con nói không sai, ta hy vọng con sẽ không bị chuyện không thoải mái vừa rồi ảnh hưởng đến.” Giáo chủ Rahl bỏ nhỏ, “Hiện tại con đã có thể cảm nhận được, vị ‘ngón tay ngọc bích’ kia là có bao nhiêu tùy hứng, thế nhưng bởi vì sau lưng y có chỗ dựa vững chắc, vậy nên chẳng ai dám đắc tội.”
“Đương nhiên, con nghĩ Giáo Hoàng bệ hạ cũng không có thời gian nghe con khóc lóc kể lể về việc thần quan Angus không hữu hảo với mình.” Yannick buông tay, “Đi thôi, nếu như ngài thực sự không hy vọng con đón gió đến cảm lạnh.”
Tòa thành của Giáo Hoàng, nếu không được sự cho phép ngay cả Giáo chủ Rahl cũng không thể tùy tiện tiến nhập, ông chỉ có thể đợi trong một gian phòng nghỉ ở khu vực ngoại vi, mà Yannick lại được thần quan nghi thức dẫn đường, đi qua cầu thang xoắn ốc bước lên lầu ba.
Bày trí ở nơi này cũng không quá khiến người ta kinh diễm, sau khi Yannick đã nhìn thấy không ít kiến trúc hoa lệ, tòa thành Giáo Hoàng này đơn giản chỉ là thêm mấy phần tinh xảo trong việc thể hiện chi tiết mà thôi. Bất quá, ở nơi này cho dù tùy tiện nhìn một bức họa hoặc một cái bàn, rất có khả năng đã trải qua sơ lược vài trăm năm lịch sử. Vậy nên, mị lực của bọn chúng không chỉ đơn giản ở bề ngoài.
Thần quan nghi thức dẫn đường giữ biểu tình vô cùng nghiêm túc, có lẽ nên nói, bắt đầu từ lúc Yannick tiến nhập Trung ương Giáo đình, xung quanh đều là những người có vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Đem ra so sánh, vị thần quan Angus bốc đồng nọ vẫn còn có một chút hơi thở sống động.
Hoặc giả, rất nhiều người đều cảm thấy chỉ như vậy mới có thể xứng với đẳng cấp cao quý oai nghiêm của Trung ương giáo đình, nói dễ nghe một chút chính là nghiêm trang cung kính, nói khó nghe một chút chính là phi thường áp lực.
Thần quan nghi trượng không có ý tứ nói một lời nào với Yannick, suốt quãng đường đều đi xa xa phía trước, ngay cả đầu cũng chưa từng quay lại. Hắn dẫn Yannick đến trước một cánh cửa thật cao rộng, hai bên đều có thánh kỵ sỹ hộ vệ canh gác, nhìn phục sức của hai vị kỵ sỹ này quả thực không quá giống những đồng nghiệp bên ngoài, đoán chừng là vì muốn làm nổi bật vị thế đặc biệt của bọn họ.
“Ngày tốt lành, thần quan Patti.”
“Ngày tốt lành, ta phụng mệnh Giáo Hoàng bệ hạ dẫn thần quan Hill đến đây yết kiến.”
“Tốt, mời vào.”
Thánh kỵ sỹ giúp bọn họ mở cửa, Yannick lại đi theo thần quan nghi thức vào trong.
Căn phòng bên trong thật sự rất rộng, gần như có một nửa diện tích của phòng hội nghị thông thường, thế nhưng khiến người ta bất ngờ là, bày trí tại nơi này lại hết sức đơn giản, xin chú ý, là đơn giản chứ không phải đơn sơ. Lấy tiêu chuẩn của một Giáo Hoàng mà nói, Yannick cho rằng phòng ở của vị ‘tiền’ thành chủ La Serena kia còn phải hoa lệ hơn nơi này gấp mấy lần.
“Bệ hạ, Yannick Hill đã tới.” Thần quan nghi trượng khom người bẩm cáo.
“Con cực khổ rồi, ra ngoài trước đi.” Thanh âm của đối phương rất ôn hòa.
“Dạ, bệ hạ.” Thần quan nghi trượng lại kính cẩn thi lễ rồi mới lui ra, hai thánh kỵ sỹ liền đóng cửa lại.
“Cầu mong ngài có một ngày an lành, bệ hạ của ta.” Yannick thần sắc trang trọng, dựa theo lễ nghi cao nhất của Giáo đình hành lễ với lão nhân mặc pháp bào bạch sắc trước mặt.
“Không cần đa lễ thần quan thân ái của ta, mời ngồi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau phải không?” Đối phương đứng lên, đi vòng qua cái bàn chỉ vào một bộ sopha đã bày sẵn trà nước, sau đó tự bản thân ngồi xuống.
Yannick cũng coi như đã từng gặp được ‘Giáo Hoàng’ qua pháp thuật ‘hình chiếu lập thể’ của pháp sư Val, mái tóc đối phương bạc trắng, nét mặt mang theo nụ cười hiền lành mà ấm áp, nếu không phải trên người đối phương mặc một thân pháp bào đẹp đẽ quý giá thêu ám văn quang minh ma pháp, còn có quyền trượng Giáo Hoàng trền tay, người khác sẽ rất dễ lầm lẫn cho rằng đây chỉ là một lão nhân bình thường.
Thế nhưng Yannick cũng không dám vì vậy mà lơ là chút lễ tiết nào, trái lại càng thêm tỏ ra cung kính.
“Đúng vậy, bệ hạ.”
“Tốt, thần quan Hill, ta không thể không nói, dung mạo của con thậm chí còn xuất sắc hơn cả Angus, ngay cả ta nhìn thấy cũng có chút thất thần.” Giáo Hoàng tựa hồ hoàn toàn không muốn giữ bầu không khí quá căng thẳng, mỉm cười nói: “Không cần khẩn trương như vậy, thần quan của ta, con có biết ta vì sao ta triệu kiến con chăng?”
“Bệ hạ, con không biết nguyên nhân, thế nhưng đối với một thần quan như con mà nói, có thể gặp mặt ngài đã là vinh hạnh chí cao.” Cho dù đang ngồi, sống lưng của thần quan tóc bạch kim cũng giữ thẳng, hai tay đặt trên đầu gối.
Trên thực tế, y cũng không khẩn trương như biểu hiện bên ngoài, vấn đề vừa rồi của Giáo Hoàng rõ ràng cho thấy muốn đem đề tài hướng về việc tiếp nhận chức vụ Giáo chủ, thế nhưng Yannick lại không xuôi theo đó nói, ngược lại đùa bỡn một lời nói dối nho nhỏ.
Giáo Hoàng đương nhiên cũng đã nhìn ra, ông khoan dung cười cười cũng không tính toán việc Yannick đá quả bóng trở về. “Arthur đã đề cử con với ta, ngài ấy nói con rất can đảm lại thông minh, là nhân tài hiện tại Giáo đình cần nhất.”
Yannick nói: “Sự khích lệ của đức ngài Vatican Ridge khiến con được sủng mà kinh.”
Giáo Hoàng ha hả nở nụ cười một chút: “Ta chưa từng thấy ngài ấy khích lệ một người như vậy bao giờ, vậy nên trước đó ta đối với con cũng vô cùng hiếu kỳ. Nhiệm vụ tiêu diệt Vampire này thực sự rất vướng tay, trước đó Giáo đình từng hao tổn không ít thần quan, vậy mà con có thể hoàn thành xuất sắc, chuyện này đã chứng minh rằng những lời của ngài ấy là vô cùng chính xác.
Ngữ điệu của Giáo Hoàng vô cùng thân thiết, rất tự nhiên biểu hiện thái độ thân mật của mình và Hồng y giáo chủ Vatican Ridge, Yannick nhịn không được bắt đầu phỏng đoán, ‘Lẽ nào lời đồn bên ngoài về việc Vatican Ridge là con riêng của Giáo Hoàng bệ hạ chính là sự thật?’
Về phần những quan hệ khác, rất xin lỗi, y thực sự không có cách nào đem hai người này ghép thành một đôi tình nhân. Tuy rằng y nhìn không ra tuổi thật của vị Giáo Hoàng trước mặt, thế nhưng bộ dạng này ít nhất cũng có bảy tám mươi tuổi rồi, nếu ông và Hồng y Vatican Ridge thực sự là tình nhân… cái khẩu vị này thực sự cũng nặng đến quá mức nha!
Tuy rằng một bộ phận tâm tưởng đã phân ra đi vào cõi thân tiên, thế nhưng thần quan tóc bạch kim vẫn rất lưu loát đáp lời cùng Giáo Hoàng: “Có thể vì bệ hạ phân ưu giải nạn con cảm thấy rất vinh hạnh. Lần này ít nhiều cũng nhờ nhóm người Daifield và Augustine giúp đỡ con mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”
Giáo Hoàng bệ hạ ngày lo trăm việc hiển nhiên không biết Daifield và Augustine là cọng hành củ tỏi nào, Yannick liền bổ sung: “Bọn họ là đội hữu được Tòa thánh phân phối cho con.”
Giáo hoàng đạm nhiên gật đầu, lại cười nói: “Con vì sao lại mặc bào phục của thần quan đê giai vậy? Dùng thân phận của Giáo chủ Rahl, hẳn à có thể trực tiếp đề bạt con làm thần quan cao giai.”
Giáo Hoàng bệ hạ hỏi đông nói tây, vòng qua vòng lại vẫn không chịu tiến nhập chủ đề, đây chính là bệnh vặt kinh niên của chính khách, Yannick đương nhiên cũng sẽ không biểu lộ một chút nóng ruột nào.
“Giáo chủ Rahl cũng từng đề cập chuyện này với con, bất quá lúc con nghe thấy có thể yết kiến bệ hạ thì trong lòng vui sướng vạn phần, liền đem việc này quên mất.”
Giáo Hoàng cười cười: “Xem ra con là hy vọng ta có thể trực tiếp ban cho con dải lụa Giáo chủ?”
Trọng điểm tới, Yannick thầm nghĩ, cũng xốc lên trăm phần trăm tinh thần.
Vị Giáo Hoàng bệ hạ này nhìn qua rất dễ nói chuyện, thế nhưng trên thực tế trong mỗi câu mỗi lời đều ẩn chứa thâm ý, y một chút cũng không dám sơ xảy qua loa, y cũng không dám cuồng vọng cho rằng bản thân sở hữu ký ức hai đời liền có thể gặp thần sát thần.
“Lời của bệ hạ khiến con sợ hãi, Giáo chủ Rahl quả thực từng đề cập việc tiếp nhận chức vụ Giáo chủ Đế quốc Garde với con, nói rằng các Hồng y từng hứa hẹn với ngài ấy, chỉ cần con có thể viên mãn hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ dẫn tiến con trước mặt bệ hạ.”
Yannick kéo Giáo chủ Rahl ra lót lưng một chút.
Y không thể tỏ ra quá khiêm tốn, sau đó nói cùng Giáo Hoàng cái gì ‘Kỳ thực ta còn rất xa mới đạt được tiêu chuẩn, ngài có thể đem vị trí này cho người khác’. Vạn nhất đối phương tưởng thật, làm theo lời y để gã thần quan Angus kia chạy tới đón lấy địa vị Giáo chủ, việc vui này có thể to lắm!
Giáo Hoàng bệ hạ phảng phất nhìn ra tâm tư của y, nở nụ cười: “Ta rất thưởng thức con, thật nhiều người khi đứng trước mặt ta sẽ không thành thật như vậy! Trên thực tế, trước lúc này quả thực có không ít người phản đối con tiếp nhận Giáo chủ Đế quốc Garde.”
Ông cố ý dừng một chút để quan sát biểu tình của thần quan tóc bạch kim, thấy đối phương cũng không lộ ra vẻ quá mức thất vọng liền nói tiếp: “Lý do cũng rất đầy đủ, con bây giờ chỉ là một thần quan đê giai, cho dù công lao có lớn hơn nữa Giáo đình cũng chưa từng có tiền lệ để thần quan đê giai trực tiếp thăng nhiệm làm Giáo chủ.”
Tâm trạng của Yannick lập tức trầm xuống, thế nhưng còn chưa kịp suy tư tìm từ đã nghe Giáo Hoàng vòng vo hỏi thăm: “Con đối với Ma pháp công hội có bao nhiêu hiểu biết?”
Thần quan tóc bạch kim chớp mắt mấy cái, đối với việc Giáo Hoàng kéo ra loại đề tài này biểu thị có chút khó thích ứng, nhưng đây có lẽ là bệnh chung của những người ngồi ở địa vị cao, bọn họ thích dùng những đề tài lan man khiến đối tượng thư giãn xuống, sau đó sẽ lập tức chuyển chủ đề thành nghiêm túc. Mà đối tượng bị bọn họ đùa giởn cũng chỉ có thể bất tri bất giác nhảy múa theo chiếc gậy chỉ huy của bọn họ.
“Không hiểu được quá nhiều, thưa bệ hạ.” Y cẩn thận trả lời.
Bất quá, Giáo Hoàng tựa hồ lơ đểnh, tiếp tục hỏi: “Như vậy theo con nghĩ, cuối cùng Ma pháp công hội có thể lĩnh đạo các pháp sư thành công đối kháng Giáo đình sao?”
Cái mệnh đề này cũng quá trầm trọng rồi, hơn nữa y hiện tại là đang tiếp nhận phỏng vấn sao?
Yannick có điểm hết lời, “Không, con cho rằng không thể.”
“Vì sao?” Giáo Hoàng bệ hạ không có ý định bỏ qua, quyền trượng đặt sang bên cạnh, hai tay giao nhau trên đầu gối, bình tĩnh lại ung dung hỏi.
Yannick tổ chức từ ngữ một chút: “Theo con biết, Ma pháp công hội là một tổ chức rất khác với Giáo đình, thành viên bên trong cũng không có đẳng cấp hạn chế nghiêm khắc. Hội trưởng Ma pháp công hội cùng với các trưởng lão đều được chọn ra từ thành tích cống hiến trác tuyệt cho ma pháp giới, hoặc dựa vào tư cách đức cao vọng trọng mà chiếm ghế ngồi. Lực ảnh hưởng của bọn họ đối với các pháp sư phần nhiều là do sự tự nguyện của đối tượng tiếp nhận chứ không có lực cưỡng chế. Như vậy cố nhiên càng thêm dân chủ, thế nhưng khi đứng trước chiến tranh, không có bộ máy thống trị hữu lực sẽ vô pháp điều động tất cả tài nguyên, cũng không nắm được thế chủ động.”
“Tiếp tục.” Giáo Hoàng bệ hạ nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra nụ cười cổ vũ.
“Con cho rằng, Giáo đình và Ma pháp công hội, kỳ thực mỗi bên đều có điểm mạnh và yếu riêng.” Thấy Giáo Hoàng không bởi vì lời nói này mà tỏ ra không thoải mái, thần quan tóc bạch kim tiếp tục. “Phía chúng ta đẳng cấp sâm nghiêm, thế nhưng lại khuyết thiếu sự linh hoạt, mà Ma pháp công hội lại có thể đền bù điểm này. Trên thực tế, con cho rằng vô luận là thần quan hay pháp sư, mâu thuẫn giữa hai bên rốt cục chỉ có thể xem như vấn đề nội bộ, mà hiện tại nhân loại cần đối mặt với một nguy cơ to lớn hơn, sự tập kích của đại quân xác sống và ma vật, cường độ đủ để phá hủy cả thế giới của nhân loại. Vì vậy, sự hợp tác của thần quan và pháp sư kỳ thực còn có thể tiến sâu hơn một bước.”
“Ồ? Tỷ như?”
Nụ cười của Giáo Hoàng vẫn ôn hòa như cũ khiến người khác nhìn không ra ý tứ, cho dù là Yannick cũng đừng mơ có thể dựa vào nụ cười này phán đoán trong nội tâm của đối phương rốt cục là tán thành hay phản đối, là vui vẻ hay phật lòng.
Cho nên mới nói, cáo già và gì gì đó vẫn là đáng ghét nhất.
“Tỷ như, con nghe nói phía tiền tuyến đang giằng co về quyền sở hữu một ma vật, song phương cũng vì vậy nổi lên phân tranh. Kỳ thực cho dù chúng ta lui một bước cũng không có thiệt hại gì, trên phương diện nghiên cứu dược tề, ma pháp sư quả thực có ưu thế hơn hẳn. Giáo đình có thể càng đặt nhiều tinh lực hơn lên vấn đề làm sao phục hồi linh hồn cho đám xác sống kia, cứu vớt tâm linh nhân loại mới là chức trách của thần quan. Chỉ cần nắm giữ điểm này, những quý tộc cùng với bình dân kia tự nhiên sẽ biết giữa thần quan và pháp sư, ai mới là người chân chính có thể cứu vãn thế giới.”
Quang minh ma pháp vốn có hồi sinh thuật, đây là ma pháp chỉ có cấp bậc Hồng y giáo chủ trở lên mới có thể sử dụng, công hiệu là kéo lại những người vừa chết không được bao lâu. Dùng nguyên lý phương đông để giải thích, cái này có thể xem như gọi hồn và định hồn, thế nhưng từ sau khi cái chết đen bạo phát, loại pháp thuật này lại không thể dùng trên những nạn nhân tử vong do nhiễm bệnh dịch này.
Ở La Serena, Yannick đã từng nhìn thấy Arthur Vatican Ridge thi triển hồi sinh thuật muốn cứu về một bệnh nhân của cái chết đen vừa chết không lâu. Thế nhưng rất hiển nhiên, đến cuối cùng y không thể thành công, người kia vẫn biến thành xác sống.
So với việc cướp giật quyền nghiên cứu một ma vật với pháp sư, Yannick cảm thấy còn không bằng giành nhiều thời gian hơn nghiên cứu vấn đề quan trọng đó.
Giáo Hoàng bệ hạ nâng nhẹ hàng mày bạc trắng: “Thần quan thân ái, cái ý nghĩ này của con mặc dù khả năng thực hiện có điểm xa với, bất quá ta cũng không muốn đả kích con. Hiện tại, chúng ta hãy trở về đề tài trước đó đi, về đẳng cấp và chế độ của Giáo đình.”
“Thưa vâng, như ngài mong muốn.” Yannick nói.
“Chính là bởi vì đẳng cấp của Giáo đình sâm nghiêm, vì vậy cho dù ta là Giáo Hoàng cũng không thể tùy tiện phá hư quy củ, khiến một người không cần tuân theo trình tự lên chức.”
Lão nhân này tới tới lui lui vẽ một vòng tròn lớn, thật giống như cầm một cây củ cải treo trước mũi thỏ. Yannick rất hoài nghi, nếu đổi thành người khác ngồi tại vị trí của y, liệu có thể không nhịn được biểu lộ thần sắc phiền táo hay không.
“Bất quá, ” Giáo Hoàng bệ hạ dừng một chút, quanh co, “Bởi vì sự đánh giá ưu việt của Arthur đối với con, cùng với đề cử nhiệt tình của Giáo chủ Rahl, đương nhiên, còn có công lao cứu người ở La Serena và nhiệm vụ tiêu diệt Vampire hoàn thành thuận lợi… tất cả những công tích này đều có thể giúp con cộng điểm, thần quan của ta. Vậy nên, sau khi trưng cầu ý kiến của các Hồng y, ta quyết định cho con một cơ hội.”
“Cám ơn sự nhân từ của ngài.” Thần quan tóc bạch kim đã bị ông chơi đùa đến triệt để không còn sức giận.
“Ha hả, chúc mừng con, con đã gần trở thành Giáo chủ Đế quốc Garde.” Giáo Hoàng bệ hạ nói, “Bất quá, trước đó chúng ta còn một điều kiện tiên quyết.”
“…” Y liền biết sẽ không thuận lợi như vậy.
“Bởi vì tư lịch của con không đủ, vì vậy trong vòng một năm con phải hoàn thành chuyến công du khắp sáu quốc gia, truyền bá tín ngưỡng Quang Minh nữ thần vĩ đại.”
“Đương nhiên, nếu như có nơi nào đó vừa mới bạo phát vấn nạn xác sống tấn công, làm người đại diện của Giáo đình và Giáo chủ Đế quốc Garde, con có trách nhiệm và nghĩa vụ trợ giúp những con chiên khốn khổ kia.”
“Giống như con đã nói, ở thời điểm thích hợp có thể đạt thành hiệp nghị với các pháp sư, đạt được địa vị mang tích sách lược, thế nhưng không thể đi lại quá gần cùng bọn họ. Con hiểu ý của ta chứ?”
“… Thưa vâng, con đã hiểu.”
Ý tứ chính là, y tuy rằng đã tiếp nhận chức vị Giáo chủ thế nhưng còn một năm thời kỳ quan sát, nếu trong thời kỳ quan sát biểu hiện không phù hợp cũng sẽ bị đá xuống.
Về phần chu du các nước và gì gì đó, kỳ thực chính là trở thành con cờ thí trong việc tranh đấu, có thể lập công là tốt nhất, nếu không thể, cái ghế Giáo chủ còn chưa bị mông y ngồi nóng rất có thể sẽ chào đón chủ nhân tiếp theo. Nói ví dụ như, thần quan Angus vừa rồi đã đẩy y xuống nước.
Bất quá Yannick có thể cự tuyệt sao? Đương nhiên không thể, đây là cơ hội duy nhất để y thăng chức.
Giống như một câu nói, cho dù phía trước tràn ngập bụi gai, ta cũng chỉ có thể tiến lên.
“Tốt, thần quan thân ái của ta.” Y nghe Giáo Hoàng bệ hạ hòa ái nói, “Sau này con không cần quên những gì mình vừa nói, đừng quá do dự lần khần, người thanh niên. Giáo đình mới chân chính là tồn tại có thể cứu vớt thế giới này, làm một thần quan, con phải suốt đời vì mục đích đó kính dâng. Bắt đầu từ viễn cổ, Quang Minh nữ thần chính là người đứng đầu chúng thần, cho tới bây giờ, kế thừa ý chí của người, chúng ta cũng đồng dạng đứng trên đỉnh thế giới. Không có gì có thể dao động loại địa vị này, vô luận là xác sống, ma vật hay pháp sư.”
Lão nhân cầm lấy quyền trượng, đứng dậy.
“Thưa vâng, thuận theo ý chí của ngài.” Thần quan tóc bạch kim cũng theo đó đứng dậy, quỳ một gối xuống, cúi đầu, để pháp trượng của Giáo Hoàng điểm nhẹ một cái lên đầu mình. Đây là nghi thức chúc phúc thường gặp nhất, có thể nhận được sự chúc phúc của Giáo Hoàng chính là vinh hạnh của các thần quan.
Tín ngưỡng của Yannick không kiên định đến thế, cũng không thể hội được sự kích động của những thần quan phổ thông, y càng quan tâm hơn đến những lời vừa rồi Giáo Hoàng bệ hạ đã nói.
Không hiểu vì sao, y luôn cảm thấy mấy câu vừa rồi mới chính là trọng tâm của cả buổi trò chuyện.
Nhưng cho dù y có thông minh hơn nữa cũng vô pháp dò xét ra ý vị sâu hơn từ đoạn hội thoại quá mức trừu tượng này.
“Vì vinh quang của Giáo đình mà chiến đấu.” Giáo Hoàng bệ hạ đã nói như vậy.
“Vì vinh quang của Giáo đình mà chiến đấu” Y cũng lặp lại.
Sau khi rời khỏi phòng của Giáo Hoàng, thần quan tóc bạch kim mới cảm giác được trên người ướt đẫm mồ hôi, ngay cả bước chân cũng có chút nhẹ hẫng. Cho dù từ đầu tới cúi Giáo Hoàng đều biểu thị rất hòa ái, thế nhưng uy áp trên người ông phát ra vẫn khiến kẻ khác nhịn không được mà khẩn trương. Tuy rằng từ đầu đến cuối Yannick đều biểu hiện rất trấn định, bất quá chỉ có y mới biết được trái tim mình vẫn không ngừng đập mạnh, nhất là thời điểm Giáo Hoàng chê trước khen sau, nói y không có tư cách đảm nhiệm vị trí Giáo chủ.
Đây mới chính là Giáo Hoàng.
Cùng hình chiếu y từng thấy ở chỗ Mude Val là hoàn toàn khác biệt, Giáo Hoàng sống sờ sờ càng thêm sinh động, trọng yếu hơn là, Yannick có thể cảm giác được trí tuệ sâu không lường nổi cũng với thủ đoạn khiến người ta sợ hãi của đối phương.
Đương nhiên, nếu như không có đủ thông minh và thủ đoạn, người nọ cũng không thể ngồi vững bảo tọa Giáo Hoàng.
Chỉ là giao tiếp ngắn ngủn vài câu, ông đã có thể đem Yannick đùa bỡn trong lòng bàn tay, thậm chí còn mờ mịt cảnh cáo y, không nên đi lại quá gần với pháp sư.
Hay là Giáo Hoàng đã phát hiện quan hệ của y và Chris? Cho dù đối phương không nói rõ, thế nhưng Yannick lập tức đã có loại cảm giác này.
Y thở dài một hơi, không thể không thừa nhận, một khắc vừa rồi khi rời khỏi phòng, quả thực giống như vừa trút được gánh nặng.
Muốn chính thức trở thành Giáo chủ còn phải tham gia nghi lễ sắc phong dãi lụa, vậy nên sau khi Yannick yết kiến Giáo Hoàng, dựa theo trình tự thì còn phải ở lại đây nghỉ ngơi hai ba ngày.
Sau khi tạm biệt với Giáo chủ Rahl, y được an bày trong một căn phòng tại tòa thành của Giáo Hoàng. Nơi này có rất nhiều phòng ốc, nếu như không có người dẫn đường, Yannick rất hoài nghi bản thân có thể lạc đường hay không.
Vừa thay đổi bộ y phục ẩm ướt bên trong, lại có người chạy đến bái phỏng.
“Xin chào ngài Hill, đây là thư mời của Hồng y Vatican Ridge, ngài ấy muốn mười ngài đến phủ đệ của mình hội ngộ.”
Yannick nhìn bức thư mời phô trương kiểu cách tản ra hương thơm tường vi nhàn nhạt đối phương đưa qua, cảm thấy có hơi trứng đau.
Ứng phó boss tinh anh xong lại có quái khu vực.
Mệt đến sống không còn gì luyến tiếc…
Y phục là có thể trực tiếp thay đổi, thế nhưng tóc lại không thể lập tức hong khô, Yannick dùng áo choàng tùy ý lau lau mái tóc dài một chút, sau đó lại buộc thành một túm tại sau đầu, khiến mình nhìn qua không quá mức chật vật.
Sau khi làm xong hết thảy, y nói với Giáo chủ Rahl: “Được rồi, chúng ta nên đi thôi.”
Thần quan tóc nâu tuấn mỹ cũng đã sớm đen mặt đi xa, Giáo chủ Rahl nói: “Y phục bên trong của con còn ướt đấy, thực sự không cần đổi một bộ khác sao?”
“Không còn kịp rồi, con cũng không hy vọng lưu lại ấn tượng kiêu ngạo chậm trễ cho Giáo Hoàng bệ hạ.” Yannick nhún vai, “Dù sao chúng ta cũng có trị liệu thuật, cảm lạnh một chút không phải vấn đề.”
“Được rồi, con trai, con nói không sai, ta hy vọng con sẽ không bị chuyện không thoải mái vừa rồi ảnh hưởng đến.” Giáo chủ Rahl bỏ nhỏ, “Hiện tại con đã có thể cảm nhận được, vị ‘ngón tay ngọc bích’ kia là có bao nhiêu tùy hứng, thế nhưng bởi vì sau lưng y có chỗ dựa vững chắc, vậy nên chẳng ai dám đắc tội.”
“Đương nhiên, con nghĩ Giáo Hoàng bệ hạ cũng không có thời gian nghe con khóc lóc kể lể về việc thần quan Angus không hữu hảo với mình.” Yannick buông tay, “Đi thôi, nếu như ngài thực sự không hy vọng con đón gió đến cảm lạnh.”
Tòa thành của Giáo Hoàng, nếu không được sự cho phép ngay cả Giáo chủ Rahl cũng không thể tùy tiện tiến nhập, ông chỉ có thể đợi trong một gian phòng nghỉ ở khu vực ngoại vi, mà Yannick lại được thần quan nghi thức dẫn đường, đi qua cầu thang xoắn ốc bước lên lầu ba.
Bày trí ở nơi này cũng không quá khiến người ta kinh diễm, sau khi Yannick đã nhìn thấy không ít kiến trúc hoa lệ, tòa thành Giáo Hoàng này đơn giản chỉ là thêm mấy phần tinh xảo trong việc thể hiện chi tiết mà thôi. Bất quá, ở nơi này cho dù tùy tiện nhìn một bức họa hoặc một cái bàn, rất có khả năng đã trải qua sơ lược vài trăm năm lịch sử. Vậy nên, mị lực của bọn chúng không chỉ đơn giản ở bề ngoài.
Thần quan nghi thức dẫn đường giữ biểu tình vô cùng nghiêm túc, có lẽ nên nói, bắt đầu từ lúc Yannick tiến nhập Trung ương Giáo đình, xung quanh đều là những người có vẻ mặt nghiêm túc như vậy. Đem ra so sánh, vị thần quan Angus bốc đồng nọ vẫn còn có một chút hơi thở sống động.
Hoặc giả, rất nhiều người đều cảm thấy chỉ như vậy mới có thể xứng với đẳng cấp cao quý oai nghiêm của Trung ương giáo đình, nói dễ nghe một chút chính là nghiêm trang cung kính, nói khó nghe một chút chính là phi thường áp lực.
Thần quan nghi trượng không có ý tứ nói một lời nào với Yannick, suốt quãng đường đều đi xa xa phía trước, ngay cả đầu cũng chưa từng quay lại. Hắn dẫn Yannick đến trước một cánh cửa thật cao rộng, hai bên đều có thánh kỵ sỹ hộ vệ canh gác, nhìn phục sức của hai vị kỵ sỹ này quả thực không quá giống những đồng nghiệp bên ngoài, đoán chừng là vì muốn làm nổi bật vị thế đặc biệt của bọn họ.
“Ngày tốt lành, thần quan Patti.”
“Ngày tốt lành, ta phụng mệnh Giáo Hoàng bệ hạ dẫn thần quan Hill đến đây yết kiến.”
“Tốt, mời vào.”
Thánh kỵ sỹ giúp bọn họ mở cửa, Yannick lại đi theo thần quan nghi thức vào trong.
Căn phòng bên trong thật sự rất rộng, gần như có một nửa diện tích của phòng hội nghị thông thường, thế nhưng khiến người ta bất ngờ là, bày trí tại nơi này lại hết sức đơn giản, xin chú ý, là đơn giản chứ không phải đơn sơ. Lấy tiêu chuẩn của một Giáo Hoàng mà nói, Yannick cho rằng phòng ở của vị ‘tiền’ thành chủ La Serena kia còn phải hoa lệ hơn nơi này gấp mấy lần.
“Bệ hạ, Yannick Hill đã tới.” Thần quan nghi trượng khom người bẩm cáo.
“Con cực khổ rồi, ra ngoài trước đi.” Thanh âm của đối phương rất ôn hòa.
“Dạ, bệ hạ.” Thần quan nghi trượng lại kính cẩn thi lễ rồi mới lui ra, hai thánh kỵ sỹ liền đóng cửa lại.
“Cầu mong ngài có một ngày an lành, bệ hạ của ta.” Yannick thần sắc trang trọng, dựa theo lễ nghi cao nhất của Giáo đình hành lễ với lão nhân mặc pháp bào bạch sắc trước mặt.
“Không cần đa lễ thần quan thân ái của ta, mời ngồi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau phải không?” Đối phương đứng lên, đi vòng qua cái bàn chỉ vào một bộ sopha đã bày sẵn trà nước, sau đó tự bản thân ngồi xuống.
Yannick cũng coi như đã từng gặp được ‘Giáo Hoàng’ qua pháp thuật ‘hình chiếu lập thể’ của pháp sư Val, mái tóc đối phương bạc trắng, nét mặt mang theo nụ cười hiền lành mà ấm áp, nếu không phải trên người đối phương mặc một thân pháp bào đẹp đẽ quý giá thêu ám văn quang minh ma pháp, còn có quyền trượng Giáo Hoàng trền tay, người khác sẽ rất dễ lầm lẫn cho rằng đây chỉ là một lão nhân bình thường.
Thế nhưng Yannick cũng không dám vì vậy mà lơ là chút lễ tiết nào, trái lại càng thêm tỏ ra cung kính.
“Đúng vậy, bệ hạ.”
“Tốt, thần quan Hill, ta không thể không nói, dung mạo của con thậm chí còn xuất sắc hơn cả Angus, ngay cả ta nhìn thấy cũng có chút thất thần.” Giáo Hoàng tựa hồ hoàn toàn không muốn giữ bầu không khí quá căng thẳng, mỉm cười nói: “Không cần khẩn trương như vậy, thần quan của ta, con có biết ta vì sao ta triệu kiến con chăng?”
“Bệ hạ, con không biết nguyên nhân, thế nhưng đối với một thần quan như con mà nói, có thể gặp mặt ngài đã là vinh hạnh chí cao.” Cho dù đang ngồi, sống lưng của thần quan tóc bạch kim cũng giữ thẳng, hai tay đặt trên đầu gối.
Trên thực tế, y cũng không khẩn trương như biểu hiện bên ngoài, vấn đề vừa rồi của Giáo Hoàng rõ ràng cho thấy muốn đem đề tài hướng về việc tiếp nhận chức vụ Giáo chủ, thế nhưng Yannick lại không xuôi theo đó nói, ngược lại đùa bỡn một lời nói dối nho nhỏ.
Giáo Hoàng đương nhiên cũng đã nhìn ra, ông khoan dung cười cười cũng không tính toán việc Yannick đá quả bóng trở về. “Arthur đã đề cử con với ta, ngài ấy nói con rất can đảm lại thông minh, là nhân tài hiện tại Giáo đình cần nhất.”
Yannick nói: “Sự khích lệ của đức ngài Vatican Ridge khiến con được sủng mà kinh.”
Giáo Hoàng ha hả nở nụ cười một chút: “Ta chưa từng thấy ngài ấy khích lệ một người như vậy bao giờ, vậy nên trước đó ta đối với con cũng vô cùng hiếu kỳ. Nhiệm vụ tiêu diệt Vampire này thực sự rất vướng tay, trước đó Giáo đình từng hao tổn không ít thần quan, vậy mà con có thể hoàn thành xuất sắc, chuyện này đã chứng minh rằng những lời của ngài ấy là vô cùng chính xác.
Ngữ điệu của Giáo Hoàng vô cùng thân thiết, rất tự nhiên biểu hiện thái độ thân mật của mình và Hồng y giáo chủ Vatican Ridge, Yannick nhịn không được bắt đầu phỏng đoán, ‘Lẽ nào lời đồn bên ngoài về việc Vatican Ridge là con riêng của Giáo Hoàng bệ hạ chính là sự thật?’
Về phần những quan hệ khác, rất xin lỗi, y thực sự không có cách nào đem hai người này ghép thành một đôi tình nhân. Tuy rằng y nhìn không ra tuổi thật của vị Giáo Hoàng trước mặt, thế nhưng bộ dạng này ít nhất cũng có bảy tám mươi tuổi rồi, nếu ông và Hồng y Vatican Ridge thực sự là tình nhân… cái khẩu vị này thực sự cũng nặng đến quá mức nha!
Tuy rằng một bộ phận tâm tưởng đã phân ra đi vào cõi thân tiên, thế nhưng thần quan tóc bạch kim vẫn rất lưu loát đáp lời cùng Giáo Hoàng: “Có thể vì bệ hạ phân ưu giải nạn con cảm thấy rất vinh hạnh. Lần này ít nhiều cũng nhờ nhóm người Daifield và Augustine giúp đỡ con mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”
Giáo Hoàng bệ hạ ngày lo trăm việc hiển nhiên không biết Daifield và Augustine là cọng hành củ tỏi nào, Yannick liền bổ sung: “Bọn họ là đội hữu được Tòa thánh phân phối cho con.”
Giáo hoàng đạm nhiên gật đầu, lại cười nói: “Con vì sao lại mặc bào phục của thần quan đê giai vậy? Dùng thân phận của Giáo chủ Rahl, hẳn à có thể trực tiếp đề bạt con làm thần quan cao giai.”
Giáo Hoàng bệ hạ hỏi đông nói tây, vòng qua vòng lại vẫn không chịu tiến nhập chủ đề, đây chính là bệnh vặt kinh niên của chính khách, Yannick đương nhiên cũng sẽ không biểu lộ một chút nóng ruột nào.
“Giáo chủ Rahl cũng từng đề cập chuyện này với con, bất quá lúc con nghe thấy có thể yết kiến bệ hạ thì trong lòng vui sướng vạn phần, liền đem việc này quên mất.”
Giáo Hoàng cười cười: “Xem ra con là hy vọng ta có thể trực tiếp ban cho con dải lụa Giáo chủ?”
Trọng điểm tới, Yannick thầm nghĩ, cũng xốc lên trăm phần trăm tinh thần.
Vị Giáo Hoàng bệ hạ này nhìn qua rất dễ nói chuyện, thế nhưng trên thực tế trong mỗi câu mỗi lời đều ẩn chứa thâm ý, y một chút cũng không dám sơ xảy qua loa, y cũng không dám cuồng vọng cho rằng bản thân sở hữu ký ức hai đời liền có thể gặp thần sát thần.
“Lời của bệ hạ khiến con sợ hãi, Giáo chủ Rahl quả thực từng đề cập việc tiếp nhận chức vụ Giáo chủ Đế quốc Garde với con, nói rằng các Hồng y từng hứa hẹn với ngài ấy, chỉ cần con có thể viên mãn hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ dẫn tiến con trước mặt bệ hạ.”
Yannick kéo Giáo chủ Rahl ra lót lưng một chút.
Y không thể tỏ ra quá khiêm tốn, sau đó nói cùng Giáo Hoàng cái gì ‘Kỳ thực ta còn rất xa mới đạt được tiêu chuẩn, ngài có thể đem vị trí này cho người khác’. Vạn nhất đối phương tưởng thật, làm theo lời y để gã thần quan Angus kia chạy tới đón lấy địa vị Giáo chủ, việc vui này có thể to lắm!
Giáo Hoàng bệ hạ phảng phất nhìn ra tâm tư của y, nở nụ cười: “Ta rất thưởng thức con, thật nhiều người khi đứng trước mặt ta sẽ không thành thật như vậy! Trên thực tế, trước lúc này quả thực có không ít người phản đối con tiếp nhận Giáo chủ Đế quốc Garde.”
Ông cố ý dừng một chút để quan sát biểu tình của thần quan tóc bạch kim, thấy đối phương cũng không lộ ra vẻ quá mức thất vọng liền nói tiếp: “Lý do cũng rất đầy đủ, con bây giờ chỉ là một thần quan đê giai, cho dù công lao có lớn hơn nữa Giáo đình cũng chưa từng có tiền lệ để thần quan đê giai trực tiếp thăng nhiệm làm Giáo chủ.”
Tâm trạng của Yannick lập tức trầm xuống, thế nhưng còn chưa kịp suy tư tìm từ đã nghe Giáo Hoàng vòng vo hỏi thăm: “Con đối với Ma pháp công hội có bao nhiêu hiểu biết?”
Thần quan tóc bạch kim chớp mắt mấy cái, đối với việc Giáo Hoàng kéo ra loại đề tài này biểu thị có chút khó thích ứng, nhưng đây có lẽ là bệnh chung của những người ngồi ở địa vị cao, bọn họ thích dùng những đề tài lan man khiến đối tượng thư giãn xuống, sau đó sẽ lập tức chuyển chủ đề thành nghiêm túc. Mà đối tượng bị bọn họ đùa giởn cũng chỉ có thể bất tri bất giác nhảy múa theo chiếc gậy chỉ huy của bọn họ.
“Không hiểu được quá nhiều, thưa bệ hạ.” Y cẩn thận trả lời.
Bất quá, Giáo Hoàng tựa hồ lơ đểnh, tiếp tục hỏi: “Như vậy theo con nghĩ, cuối cùng Ma pháp công hội có thể lĩnh đạo các pháp sư thành công đối kháng Giáo đình sao?”
Cái mệnh đề này cũng quá trầm trọng rồi, hơn nữa y hiện tại là đang tiếp nhận phỏng vấn sao?
Yannick có điểm hết lời, “Không, con cho rằng không thể.”
“Vì sao?” Giáo Hoàng bệ hạ không có ý định bỏ qua, quyền trượng đặt sang bên cạnh, hai tay giao nhau trên đầu gối, bình tĩnh lại ung dung hỏi.
Yannick tổ chức từ ngữ một chút: “Theo con biết, Ma pháp công hội là một tổ chức rất khác với Giáo đình, thành viên bên trong cũng không có đẳng cấp hạn chế nghiêm khắc. Hội trưởng Ma pháp công hội cùng với các trưởng lão đều được chọn ra từ thành tích cống hiến trác tuyệt cho ma pháp giới, hoặc dựa vào tư cách đức cao vọng trọng mà chiếm ghế ngồi. Lực ảnh hưởng của bọn họ đối với các pháp sư phần nhiều là do sự tự nguyện của đối tượng tiếp nhận chứ không có lực cưỡng chế. Như vậy cố nhiên càng thêm dân chủ, thế nhưng khi đứng trước chiến tranh, không có bộ máy thống trị hữu lực sẽ vô pháp điều động tất cả tài nguyên, cũng không nắm được thế chủ động.”
“Tiếp tục.” Giáo Hoàng bệ hạ nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra nụ cười cổ vũ.
“Con cho rằng, Giáo đình và Ma pháp công hội, kỳ thực mỗi bên đều có điểm mạnh và yếu riêng.” Thấy Giáo Hoàng không bởi vì lời nói này mà tỏ ra không thoải mái, thần quan tóc bạch kim tiếp tục. “Phía chúng ta đẳng cấp sâm nghiêm, thế nhưng lại khuyết thiếu sự linh hoạt, mà Ma pháp công hội lại có thể đền bù điểm này. Trên thực tế, con cho rằng vô luận là thần quan hay pháp sư, mâu thuẫn giữa hai bên rốt cục chỉ có thể xem như vấn đề nội bộ, mà hiện tại nhân loại cần đối mặt với một nguy cơ to lớn hơn, sự tập kích của đại quân xác sống và ma vật, cường độ đủ để phá hủy cả thế giới của nhân loại. Vì vậy, sự hợp tác của thần quan và pháp sư kỳ thực còn có thể tiến sâu hơn một bước.”
“Ồ? Tỷ như?”
Nụ cười của Giáo Hoàng vẫn ôn hòa như cũ khiến người khác nhìn không ra ý tứ, cho dù là Yannick cũng đừng mơ có thể dựa vào nụ cười này phán đoán trong nội tâm của đối phương rốt cục là tán thành hay phản đối, là vui vẻ hay phật lòng.
Cho nên mới nói, cáo già và gì gì đó vẫn là đáng ghét nhất.
“Tỷ như, con nghe nói phía tiền tuyến đang giằng co về quyền sở hữu một ma vật, song phương cũng vì vậy nổi lên phân tranh. Kỳ thực cho dù chúng ta lui một bước cũng không có thiệt hại gì, trên phương diện nghiên cứu dược tề, ma pháp sư quả thực có ưu thế hơn hẳn. Giáo đình có thể càng đặt nhiều tinh lực hơn lên vấn đề làm sao phục hồi linh hồn cho đám xác sống kia, cứu vớt tâm linh nhân loại mới là chức trách của thần quan. Chỉ cần nắm giữ điểm này, những quý tộc cùng với bình dân kia tự nhiên sẽ biết giữa thần quan và pháp sư, ai mới là người chân chính có thể cứu vãn thế giới.”
Quang minh ma pháp vốn có hồi sinh thuật, đây là ma pháp chỉ có cấp bậc Hồng y giáo chủ trở lên mới có thể sử dụng, công hiệu là kéo lại những người vừa chết không được bao lâu. Dùng nguyên lý phương đông để giải thích, cái này có thể xem như gọi hồn và định hồn, thế nhưng từ sau khi cái chết đen bạo phát, loại pháp thuật này lại không thể dùng trên những nạn nhân tử vong do nhiễm bệnh dịch này.
Ở La Serena, Yannick đã từng nhìn thấy Arthur Vatican Ridge thi triển hồi sinh thuật muốn cứu về một bệnh nhân của cái chết đen vừa chết không lâu. Thế nhưng rất hiển nhiên, đến cuối cùng y không thể thành công, người kia vẫn biến thành xác sống.
So với việc cướp giật quyền nghiên cứu một ma vật với pháp sư, Yannick cảm thấy còn không bằng giành nhiều thời gian hơn nghiên cứu vấn đề quan trọng đó.
Giáo Hoàng bệ hạ nâng nhẹ hàng mày bạc trắng: “Thần quan thân ái, cái ý nghĩ này của con mặc dù khả năng thực hiện có điểm xa với, bất quá ta cũng không muốn đả kích con. Hiện tại, chúng ta hãy trở về đề tài trước đó đi, về đẳng cấp và chế độ của Giáo đình.”
“Thưa vâng, như ngài mong muốn.” Yannick nói.
“Chính là bởi vì đẳng cấp của Giáo đình sâm nghiêm, vì vậy cho dù ta là Giáo Hoàng cũng không thể tùy tiện phá hư quy củ, khiến một người không cần tuân theo trình tự lên chức.”
Lão nhân này tới tới lui lui vẽ một vòng tròn lớn, thật giống như cầm một cây củ cải treo trước mũi thỏ. Yannick rất hoài nghi, nếu đổi thành người khác ngồi tại vị trí của y, liệu có thể không nhịn được biểu lộ thần sắc phiền táo hay không.
“Bất quá, ” Giáo Hoàng bệ hạ dừng một chút, quanh co, “Bởi vì sự đánh giá ưu việt của Arthur đối với con, cùng với đề cử nhiệt tình của Giáo chủ Rahl, đương nhiên, còn có công lao cứu người ở La Serena và nhiệm vụ tiêu diệt Vampire hoàn thành thuận lợi… tất cả những công tích này đều có thể giúp con cộng điểm, thần quan của ta. Vậy nên, sau khi trưng cầu ý kiến của các Hồng y, ta quyết định cho con một cơ hội.”
“Cám ơn sự nhân từ của ngài.” Thần quan tóc bạch kim đã bị ông chơi đùa đến triệt để không còn sức giận.
“Ha hả, chúc mừng con, con đã gần trở thành Giáo chủ Đế quốc Garde.” Giáo Hoàng bệ hạ nói, “Bất quá, trước đó chúng ta còn một điều kiện tiên quyết.”
“…” Y liền biết sẽ không thuận lợi như vậy.
“Bởi vì tư lịch của con không đủ, vì vậy trong vòng một năm con phải hoàn thành chuyến công du khắp sáu quốc gia, truyền bá tín ngưỡng Quang Minh nữ thần vĩ đại.”
“Đương nhiên, nếu như có nơi nào đó vừa mới bạo phát vấn nạn xác sống tấn công, làm người đại diện của Giáo đình và Giáo chủ Đế quốc Garde, con có trách nhiệm và nghĩa vụ trợ giúp những con chiên khốn khổ kia.”
“Giống như con đã nói, ở thời điểm thích hợp có thể đạt thành hiệp nghị với các pháp sư, đạt được địa vị mang tích sách lược, thế nhưng không thể đi lại quá gần cùng bọn họ. Con hiểu ý của ta chứ?”
“… Thưa vâng, con đã hiểu.”
Ý tứ chính là, y tuy rằng đã tiếp nhận chức vị Giáo chủ thế nhưng còn một năm thời kỳ quan sát, nếu trong thời kỳ quan sát biểu hiện không phù hợp cũng sẽ bị đá xuống.
Về phần chu du các nước và gì gì đó, kỳ thực chính là trở thành con cờ thí trong việc tranh đấu, có thể lập công là tốt nhất, nếu không thể, cái ghế Giáo chủ còn chưa bị mông y ngồi nóng rất có thể sẽ chào đón chủ nhân tiếp theo. Nói ví dụ như, thần quan Angus vừa rồi đã đẩy y xuống nước.
Bất quá Yannick có thể cự tuyệt sao? Đương nhiên không thể, đây là cơ hội duy nhất để y thăng chức.
Giống như một câu nói, cho dù phía trước tràn ngập bụi gai, ta cũng chỉ có thể tiến lên.
“Tốt, thần quan thân ái của ta.” Y nghe Giáo Hoàng bệ hạ hòa ái nói, “Sau này con không cần quên những gì mình vừa nói, đừng quá do dự lần khần, người thanh niên. Giáo đình mới chân chính là tồn tại có thể cứu vớt thế giới này, làm một thần quan, con phải suốt đời vì mục đích đó kính dâng. Bắt đầu từ viễn cổ, Quang Minh nữ thần chính là người đứng đầu chúng thần, cho tới bây giờ, kế thừa ý chí của người, chúng ta cũng đồng dạng đứng trên đỉnh thế giới. Không có gì có thể dao động loại địa vị này, vô luận là xác sống, ma vật hay pháp sư.”
Lão nhân cầm lấy quyền trượng, đứng dậy.
“Thưa vâng, thuận theo ý chí của ngài.” Thần quan tóc bạch kim cũng theo đó đứng dậy, quỳ một gối xuống, cúi đầu, để pháp trượng của Giáo Hoàng điểm nhẹ một cái lên đầu mình. Đây là nghi thức chúc phúc thường gặp nhất, có thể nhận được sự chúc phúc của Giáo Hoàng chính là vinh hạnh của các thần quan.
Tín ngưỡng của Yannick không kiên định đến thế, cũng không thể hội được sự kích động của những thần quan phổ thông, y càng quan tâm hơn đến những lời vừa rồi Giáo Hoàng bệ hạ đã nói.
Không hiểu vì sao, y luôn cảm thấy mấy câu vừa rồi mới chính là trọng tâm của cả buổi trò chuyện.
Nhưng cho dù y có thông minh hơn nữa cũng vô pháp dò xét ra ý vị sâu hơn từ đoạn hội thoại quá mức trừu tượng này.
“Vì vinh quang của Giáo đình mà chiến đấu.” Giáo Hoàng bệ hạ đã nói như vậy.
“Vì vinh quang của Giáo đình mà chiến đấu” Y cũng lặp lại.
Sau khi rời khỏi phòng của Giáo Hoàng, thần quan tóc bạch kim mới cảm giác được trên người ướt đẫm mồ hôi, ngay cả bước chân cũng có chút nhẹ hẫng. Cho dù từ đầu tới cúi Giáo Hoàng đều biểu thị rất hòa ái, thế nhưng uy áp trên người ông phát ra vẫn khiến kẻ khác nhịn không được mà khẩn trương. Tuy rằng từ đầu đến cuối Yannick đều biểu hiện rất trấn định, bất quá chỉ có y mới biết được trái tim mình vẫn không ngừng đập mạnh, nhất là thời điểm Giáo Hoàng chê trước khen sau, nói y không có tư cách đảm nhiệm vị trí Giáo chủ.
Đây mới chính là Giáo Hoàng.
Cùng hình chiếu y từng thấy ở chỗ Mude Val là hoàn toàn khác biệt, Giáo Hoàng sống sờ sờ càng thêm sinh động, trọng yếu hơn là, Yannick có thể cảm giác được trí tuệ sâu không lường nổi cũng với thủ đoạn khiến người ta sợ hãi của đối phương.
Đương nhiên, nếu như không có đủ thông minh và thủ đoạn, người nọ cũng không thể ngồi vững bảo tọa Giáo Hoàng.
Chỉ là giao tiếp ngắn ngủn vài câu, ông đã có thể đem Yannick đùa bỡn trong lòng bàn tay, thậm chí còn mờ mịt cảnh cáo y, không nên đi lại quá gần với pháp sư.
Hay là Giáo Hoàng đã phát hiện quan hệ của y và Chris? Cho dù đối phương không nói rõ, thế nhưng Yannick lập tức đã có loại cảm giác này.
Y thở dài một hơi, không thể không thừa nhận, một khắc vừa rồi khi rời khỏi phòng, quả thực giống như vừa trút được gánh nặng.
Muốn chính thức trở thành Giáo chủ còn phải tham gia nghi lễ sắc phong dãi lụa, vậy nên sau khi Yannick yết kiến Giáo Hoàng, dựa theo trình tự thì còn phải ở lại đây nghỉ ngơi hai ba ngày.
Sau khi tạm biệt với Giáo chủ Rahl, y được an bày trong một căn phòng tại tòa thành của Giáo Hoàng. Nơi này có rất nhiều phòng ốc, nếu như không có người dẫn đường, Yannick rất hoài nghi bản thân có thể lạc đường hay không.
Vừa thay đổi bộ y phục ẩm ướt bên trong, lại có người chạy đến bái phỏng.
“Xin chào ngài Hill, đây là thư mời của Hồng y Vatican Ridge, ngài ấy muốn mười ngài đến phủ đệ của mình hội ngộ.”
Yannick nhìn bức thư mời phô trương kiểu cách tản ra hương thơm tường vi nhàn nhạt đối phương đưa qua, cảm thấy có hơi trứng đau.
Ứng phó boss tinh anh xong lại có quái khu vực.
Mệt đến sống không còn gì luyến tiếc…
/100
|