Vừa mở mắt ra, nàng đã thấy mình nằm kế một nữ nhân mặc trang phục cổ đại, gương mặt xơ xác tiều tụy, mái tóc bết dính đầy mồ hôi nhưng vẫn không kém phần sinh đẹp.Vừa nhớ lại cảnh kinh hoàng vừa nãy, nàng muốn cất tiếng nói nhưng đáp lại chỉ là tiếng khóc của trẻ sơ sinh
_Ngân nhi, thật tốt quá, cuối cùng con cũng đã khóc, ta cứ tưởng mình đã mất con rồi – Kiều Mạch ôm hài nhi trong lòng mà rơi nước mắt, bàn tay dịu dàng cho hài nhi của mình bú sữa. Nàng im lặng bú sữa, nhớ lại Huyết đem mình làm bia đỡ đạn lòng càng lúc càng lạnh. Huyết…. kẻ mình cực yêu thương hoàn toàn nhẫn tâm giết chết mình. Và nàng chấp nhận một sự thật, mình là trẻ sơ sinh và đã rơi vào một thế giới hoàn toàn khác.
_To gan, ngươi vẫn dám sinh hạ đứa trẻ này sao – một đám người phá cửa mà vào phòng của mẫu thân nàng
_Đứa trẻ này nó không có tội, ta cũng không có tội, sao các ngươi cứ nhất quyết muốn ta phá hủy thai nhi chứ – Kiều Mạch uất ức nhìn đám người trước mặt khiến nàng cảm nhận được mẫu thân đang ôm nàng chặt hơn cứ như sợ mất đi nàng vậy.
_Được rồi, thuốc độc ta đưa ngươi uống không giết nó, coi như là ông trời còn muốn nó ở trên đời, nhưng ngươi tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt chúng ta – nữ nhân cầm đầu cất tiếng rồi phất tay bỏ đi, đám người cũng lục tục chạy theo. Kiều Mạch thở phào ra một tiếng, mỉm cười hạnh phúc nhìn đứa bé trong lòng.
……..
_Ngân nhi, con đang suy nghĩ điều gì – Kiều Mạch ôn nhu ôm nữ nhi của mình vào lòng
_Mẫu thân, Ngân nhi không muốn sống nơi này – nàng hiện đã là đứa bé 5 tuổi, thân thể này thừa hưởng di truyền của mẫu thân mà từ nhỏ đã rất xinh đẹp rúng động lòng người. Kiều Mạch nhìn nữ nhi tuy chỉ là một đứa bé nhưng đã toát ra một khí thế băng lãnh cao ngạo hơn người mà cười khổ – bọn họ ăn hiếp Ngân nhi, Ngân nhi không thích.
_Ngân nhi, dù gì nơi này vẫn là nhà của con – Kiều Mạch ôm nữ nhi vào lòng rồi bắt đầu khuyên bảo. Nữ nhi của mình chính là vừa tròn một tuổi cất tiếng thì câu đầu tiên chính là :” Con muốn học chữ “. Nữ nhi cũng không đi bậy như những đứa trẻ khác, lại càng không khóc nháo, từ khi biết đi là đã sống tự lập, tự chăm sóc mình cũng khiến Kiều Mạch đỡ lo lắng phần nào
_Ngân nhi hiểu – nàng gật gật đầu, nàng rất thương mẫu thân, người giúp cho trái im nàng ấm áp sau những chuyện đã qua. Nàng là cửu tiểu thư trong Lục phủ tướng quân, nhưng mẫu thân và nàng đều bị ruồng bỏ do mọi người nghi ngờ mẫu thân nàng đã giết chết Lục lão tướng quân. Nàng tự lúc sinh ra đã bị các huynh tỉ lớn hơn bắt nạt, nhưng nàng vẫn nhẫn a.
_Phải rồi, Ngân nhi, hôm nay là sinh thần mừng con năm tuổi, mẫu thân có hai món quà tặng con, một là quà của ta, hai là quà của ngoại công con – Kiều Mạch lấy một cái nhẫn đeo vào tay nàng – vật này là vật như ý của ngoại công con đã dặn dò ta khi con tròn năm tuổi thì giao cho con, nó sẽ tự lớn theo bàn tay của con, nó có thể chứa đồ vô hạn, khi có năng lực tinh thần, con sẽ tự mở ra được.
_Ngân nhi biết rồi – nàng gật gật đầu chờ Kiều Mạch đeo cho nàng một cái dây chuyền.
_Còn đây là một cuốn sách thông thái giúp con thông hiểu mọi chuyện, chỉ cần con hỏi nó sẽ trả lời, đầy cũng là của hồi môn ta giành riêng cho con – Kiều Mạch ân cần giải thích cho nàng cách sử dụng.
_Hahaha, thật không ngờ , hai món bảo vật truyền thuyết rạng danh thiên hạ lại thuộc về một đứa bé vừa tròn năm tuổi- hai bóng đen che kín mặt đứng trên mái nhà nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng không khách khí mà toát ra lãnh khí hướng về bóng đen. Bởi tiếng nói của một trong hai người đó giúp nàng biết kẻ đó là ai.
_Các ngươi không được hại Ngân nhi, các ngươi hại ta còn chưa đủ hay sao – Kiều Mạch dường như cũng biết rõ hai bóng đen này là ai.
_Hừ, ngươi cũng đã biết bọn ta là ai, chắc ngươi cũng biết người hạ độc lão tướng quân là hai bọn ta, có lẽ bọn ta cần khóa miệng ngươi lại – hai bóng đen cười như không cười, tay cầm vũ khí tấn công Kiều Mạch. Đôi tay nàng nắm chặt, nàng biết hai cây kiếm kia của bóng đen cũng nhưng trường tiên trong tay của Kiều Mạch đều là do năng lượng tinh thần tạo nên. Nàng hận bản thân mình còn quá nhỏ, không thể giúp đỡ gì cho mẫu thân của mình.
Kiều Mạch tuy là một chống trả hai nhưng nàng biết, mẫu thân nàng cũng là một khí gia xuất sắc, nàng được mẫu thân kể về ngoại công, người được xem là đệ nhất cao thủ ở Vũ Minh Quốc, nơi nàng đang sinh sống. Đại lục này cũng còn rất nhiều quốc gia khác , cũng đều dùng năng lượng tinh thần làm khả năng chiến đấu của bản thân.
_Ta đã chờ ngày này từ rất lâu rồi – một giọng nói trầm thấp đầy uy mãnh phát ra từ đằng sau nàng khiến hai bóng đen bất động không dám tấn công Kiều Mạch nữa.
_Tướng công – hai bóng đen đồng loạt lên tiếng, nàng lạnh lùng khiêu mi đánh giá cái người mang danh phụ thân suốt năm năm qua mà nàng chưa nhìn thấy mặt dù chỉ một lần , còn Kiều Mạch không tự giác mà nở ra một nụ cười hạnh phúc – chàng không phải đang ở ngoài biên cương hay sao
_Còn gọi ta là tướng công??? – Lục Trọng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai bóng đen trước mặt – từ khi nào mà ta công nhận hai ngươi là thê tử của ta.
_Tướng công – Kiều Mạch ôm chầm lấy Lục Trọng mà òa khóc – vì sao chằng lại ở biên cương lâu đến thế, Ngân nhi nếu không may mắn thì giờ thiếp cũng sẽ chết vì cô đơn mất thôi.
_Mạch nhi, thật ủy khuất cho nàng suốt năm năm qua, ta là ở biên cương vì trọng thương mà không quay về được lúc nàng hạ sinh Ngân nhi, ta thật không tốt, lại để nàng oan uổng với mọi người – Lục Trọng ôn nhu yêu chiều xiết chặt nữ nhân đang ở trong lòng mình, mình đã có thật nhiều lỗi với nàng.
_Tướng công , chàng bị thương sao, chàng đã bình phục rồi chứ – Kiều Mạch hốt hoảng rời khỏi vòng tay ấm áp của Lục Trọng mà thận trọng xem thử phu quân mình thật sự khỏe mạnh chứ.
_Thân là người trong tướng quân phủ mà lại có lòng dạ rắn độc, dám hại chết phụ thân đồ tội lên đầu Mạch nhi, còn gian dâm với người khác sinh ra con của mình, đã có bao giờ ta chạm vào các ngươi – Lục Trọng ôm Kiều Mạch vào lòng rồi quắc mắt nhìn hai nữ nhân độc ác trước mặt.
_Vì trong lòng chàng chỉ có mỗi nữ nhân này, không hề có bọn ta, nếu hôm nay phải chết , đứa con duy nhất của chàng cũng phải chết chung với bọn ta – hai bóng đen cầm vũ khí tiến về phía nàng, Kiều Mạch hốt hoảng chạy về phía nàng nhưng Lục Trọng đã giữ Kiều Mạch lại.
_Hừ, còn xảo biện, Lãnh….Tiêu… xử lý đi – Lục Trọng vừa dứt lời liền có hai người đứng trước mặt nàng bảo vệ không cho hai ả nữ nhân tiến tới làm hại nàng, tiếp đó liền không thương tiếc đem hai nữ nhân độc ác trước mặt giết chết.
_Chủ nhân – Lãnh, Tiêu đồng thanh quỳ xuống trước mặt Lục Trọng sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.
_Ngân nhi – Lục Trọng âm thầm quan sát nàng, tuy ở xa nhưng không một giờ một khắc nào ông không quan tâm đến nữ nhi đặc biệt của mình, luôn có người thông báo từng hành động của nàng cho ông – ta biết con là một đứa bé hiểu chuyện, con có thể tha lỗi cho sự vô tâm của ta suốt năm năm qua được hay không.
_….. – nàng im lặng không trả lời, ánh mắt lạnh lùng mãi không thay đổi nhìn phụ mẫu đang đứng trước mặt mình , một lúc sau nàng mới cất tiếng – đám người kia, chúng sẽ như thế nào???
_Ý là con nói đến đám trẻ hay ăn hiếp con – Lục Trọng cười cười – đều đem trả về ngoại gia của chúng, đương nhiên không thể ở tướng quân phủ của chúng ta được và chúng sẽ không được mang họ Lục nữa
_Ngân nhi , gọi phụ thân đi con, chính là phụ thân cũng là bất đắc dĩ mà – Kiều Mạch ôn nhu nhìn nàng chờ đợi. Lãnh , Tiêu hai người tuy không nói nhưng cũng chờ mong nhận nàng làm tiểu chủ nhân , bởi Lục Trọng đào tạo ra hai người chính là để bảo vệ nàng mà.
_Phụ thân – nàng bước tới vòng tay của Lục Trọng, lòng cảm nhận được tình phụ tử mãnh liệt của phụ thân
_Hảo nữ nhi- Lục Trọng bật cười hạnh phúc nhìn nương tử và nữ nhi của mình , họ đã tha thứ cho mình, hai người quan trọng nhất đời mình.
_Chủ nhân – Lãnh,Tiêu hai người mừng rỡ quỳ phục dưới chân nàng, cả hai đều cảm nhận nhi tử trước mặt mình không hề giống với bề ngoài, thấy cảnh chém giết trước mặt mà không biểu lộ một chút sợ hãi nào. Từng hành động cử chỉ đều là của một con người trưởng thành, cẩn thận suy đoán chứ không hề nông nổi mè nheo như bất kì đứa trẻ nào khác
Nàng cùng mẫu thân được chuyển về nơi ở mới, mà hiện tại phụ thân cùng mẫu thân đều luôn bên nhau như hình với bóng. Lục Trọng cũng đã dọn dẹp xong bọn phản loạn, đã được hoàng thượng cho phép nghỉ ngơi cho đến khi biên cương có sự cố. CÒn nàng thì lôi Lãnh , Tiêu dạy nàng học rất nhiều thứ, thời gian rảnh đều đến tàng thư phủ mà đọc sách.
_Ngân nhi, thật tốt quá, cuối cùng con cũng đã khóc, ta cứ tưởng mình đã mất con rồi – Kiều Mạch ôm hài nhi trong lòng mà rơi nước mắt, bàn tay dịu dàng cho hài nhi của mình bú sữa. Nàng im lặng bú sữa, nhớ lại Huyết đem mình làm bia đỡ đạn lòng càng lúc càng lạnh. Huyết…. kẻ mình cực yêu thương hoàn toàn nhẫn tâm giết chết mình. Và nàng chấp nhận một sự thật, mình là trẻ sơ sinh và đã rơi vào một thế giới hoàn toàn khác.
_To gan, ngươi vẫn dám sinh hạ đứa trẻ này sao – một đám người phá cửa mà vào phòng của mẫu thân nàng
_Đứa trẻ này nó không có tội, ta cũng không có tội, sao các ngươi cứ nhất quyết muốn ta phá hủy thai nhi chứ – Kiều Mạch uất ức nhìn đám người trước mặt khiến nàng cảm nhận được mẫu thân đang ôm nàng chặt hơn cứ như sợ mất đi nàng vậy.
_Được rồi, thuốc độc ta đưa ngươi uống không giết nó, coi như là ông trời còn muốn nó ở trên đời, nhưng ngươi tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt chúng ta – nữ nhân cầm đầu cất tiếng rồi phất tay bỏ đi, đám người cũng lục tục chạy theo. Kiều Mạch thở phào ra một tiếng, mỉm cười hạnh phúc nhìn đứa bé trong lòng.
……..
_Ngân nhi, con đang suy nghĩ điều gì – Kiều Mạch ôn nhu ôm nữ nhi của mình vào lòng
_Mẫu thân, Ngân nhi không muốn sống nơi này – nàng hiện đã là đứa bé 5 tuổi, thân thể này thừa hưởng di truyền của mẫu thân mà từ nhỏ đã rất xinh đẹp rúng động lòng người. Kiều Mạch nhìn nữ nhi tuy chỉ là một đứa bé nhưng đã toát ra một khí thế băng lãnh cao ngạo hơn người mà cười khổ – bọn họ ăn hiếp Ngân nhi, Ngân nhi không thích.
_Ngân nhi, dù gì nơi này vẫn là nhà của con – Kiều Mạch ôm nữ nhi vào lòng rồi bắt đầu khuyên bảo. Nữ nhi của mình chính là vừa tròn một tuổi cất tiếng thì câu đầu tiên chính là :” Con muốn học chữ “. Nữ nhi cũng không đi bậy như những đứa trẻ khác, lại càng không khóc nháo, từ khi biết đi là đã sống tự lập, tự chăm sóc mình cũng khiến Kiều Mạch đỡ lo lắng phần nào
_Ngân nhi hiểu – nàng gật gật đầu, nàng rất thương mẫu thân, người giúp cho trái im nàng ấm áp sau những chuyện đã qua. Nàng là cửu tiểu thư trong Lục phủ tướng quân, nhưng mẫu thân và nàng đều bị ruồng bỏ do mọi người nghi ngờ mẫu thân nàng đã giết chết Lục lão tướng quân. Nàng tự lúc sinh ra đã bị các huynh tỉ lớn hơn bắt nạt, nhưng nàng vẫn nhẫn a.
_Phải rồi, Ngân nhi, hôm nay là sinh thần mừng con năm tuổi, mẫu thân có hai món quà tặng con, một là quà của ta, hai là quà của ngoại công con – Kiều Mạch lấy một cái nhẫn đeo vào tay nàng – vật này là vật như ý của ngoại công con đã dặn dò ta khi con tròn năm tuổi thì giao cho con, nó sẽ tự lớn theo bàn tay của con, nó có thể chứa đồ vô hạn, khi có năng lực tinh thần, con sẽ tự mở ra được.
_Ngân nhi biết rồi – nàng gật gật đầu chờ Kiều Mạch đeo cho nàng một cái dây chuyền.
_Còn đây là một cuốn sách thông thái giúp con thông hiểu mọi chuyện, chỉ cần con hỏi nó sẽ trả lời, đầy cũng là của hồi môn ta giành riêng cho con – Kiều Mạch ân cần giải thích cho nàng cách sử dụng.
_Hahaha, thật không ngờ , hai món bảo vật truyền thuyết rạng danh thiên hạ lại thuộc về một đứa bé vừa tròn năm tuổi- hai bóng đen che kín mặt đứng trên mái nhà nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng không khách khí mà toát ra lãnh khí hướng về bóng đen. Bởi tiếng nói của một trong hai người đó giúp nàng biết kẻ đó là ai.
_Các ngươi không được hại Ngân nhi, các ngươi hại ta còn chưa đủ hay sao – Kiều Mạch dường như cũng biết rõ hai bóng đen này là ai.
_Hừ, ngươi cũng đã biết bọn ta là ai, chắc ngươi cũng biết người hạ độc lão tướng quân là hai bọn ta, có lẽ bọn ta cần khóa miệng ngươi lại – hai bóng đen cười như không cười, tay cầm vũ khí tấn công Kiều Mạch. Đôi tay nàng nắm chặt, nàng biết hai cây kiếm kia của bóng đen cũng nhưng trường tiên trong tay của Kiều Mạch đều là do năng lượng tinh thần tạo nên. Nàng hận bản thân mình còn quá nhỏ, không thể giúp đỡ gì cho mẫu thân của mình.
Kiều Mạch tuy là một chống trả hai nhưng nàng biết, mẫu thân nàng cũng là một khí gia xuất sắc, nàng được mẫu thân kể về ngoại công, người được xem là đệ nhất cao thủ ở Vũ Minh Quốc, nơi nàng đang sinh sống. Đại lục này cũng còn rất nhiều quốc gia khác , cũng đều dùng năng lượng tinh thần làm khả năng chiến đấu của bản thân.
_Ta đã chờ ngày này từ rất lâu rồi – một giọng nói trầm thấp đầy uy mãnh phát ra từ đằng sau nàng khiến hai bóng đen bất động không dám tấn công Kiều Mạch nữa.
_Tướng công – hai bóng đen đồng loạt lên tiếng, nàng lạnh lùng khiêu mi đánh giá cái người mang danh phụ thân suốt năm năm qua mà nàng chưa nhìn thấy mặt dù chỉ một lần , còn Kiều Mạch không tự giác mà nở ra một nụ cười hạnh phúc – chàng không phải đang ở ngoài biên cương hay sao
_Còn gọi ta là tướng công??? – Lục Trọng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai bóng đen trước mặt – từ khi nào mà ta công nhận hai ngươi là thê tử của ta.
_Tướng công – Kiều Mạch ôm chầm lấy Lục Trọng mà òa khóc – vì sao chằng lại ở biên cương lâu đến thế, Ngân nhi nếu không may mắn thì giờ thiếp cũng sẽ chết vì cô đơn mất thôi.
_Mạch nhi, thật ủy khuất cho nàng suốt năm năm qua, ta là ở biên cương vì trọng thương mà không quay về được lúc nàng hạ sinh Ngân nhi, ta thật không tốt, lại để nàng oan uổng với mọi người – Lục Trọng ôn nhu yêu chiều xiết chặt nữ nhân đang ở trong lòng mình, mình đã có thật nhiều lỗi với nàng.
_Tướng công , chàng bị thương sao, chàng đã bình phục rồi chứ – Kiều Mạch hốt hoảng rời khỏi vòng tay ấm áp của Lục Trọng mà thận trọng xem thử phu quân mình thật sự khỏe mạnh chứ.
_Thân là người trong tướng quân phủ mà lại có lòng dạ rắn độc, dám hại chết phụ thân đồ tội lên đầu Mạch nhi, còn gian dâm với người khác sinh ra con của mình, đã có bao giờ ta chạm vào các ngươi – Lục Trọng ôm Kiều Mạch vào lòng rồi quắc mắt nhìn hai nữ nhân độc ác trước mặt.
_Vì trong lòng chàng chỉ có mỗi nữ nhân này, không hề có bọn ta, nếu hôm nay phải chết , đứa con duy nhất của chàng cũng phải chết chung với bọn ta – hai bóng đen cầm vũ khí tiến về phía nàng, Kiều Mạch hốt hoảng chạy về phía nàng nhưng Lục Trọng đã giữ Kiều Mạch lại.
_Hừ, còn xảo biện, Lãnh….Tiêu… xử lý đi – Lục Trọng vừa dứt lời liền có hai người đứng trước mặt nàng bảo vệ không cho hai ả nữ nhân tiến tới làm hại nàng, tiếp đó liền không thương tiếc đem hai nữ nhân độc ác trước mặt giết chết.
_Chủ nhân – Lãnh, Tiêu đồng thanh quỳ xuống trước mặt Lục Trọng sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.
_Ngân nhi – Lục Trọng âm thầm quan sát nàng, tuy ở xa nhưng không một giờ một khắc nào ông không quan tâm đến nữ nhi đặc biệt của mình, luôn có người thông báo từng hành động của nàng cho ông – ta biết con là một đứa bé hiểu chuyện, con có thể tha lỗi cho sự vô tâm của ta suốt năm năm qua được hay không.
_….. – nàng im lặng không trả lời, ánh mắt lạnh lùng mãi không thay đổi nhìn phụ mẫu đang đứng trước mặt mình , một lúc sau nàng mới cất tiếng – đám người kia, chúng sẽ như thế nào???
_Ý là con nói đến đám trẻ hay ăn hiếp con – Lục Trọng cười cười – đều đem trả về ngoại gia của chúng, đương nhiên không thể ở tướng quân phủ của chúng ta được và chúng sẽ không được mang họ Lục nữa
_Ngân nhi , gọi phụ thân đi con, chính là phụ thân cũng là bất đắc dĩ mà – Kiều Mạch ôn nhu nhìn nàng chờ đợi. Lãnh , Tiêu hai người tuy không nói nhưng cũng chờ mong nhận nàng làm tiểu chủ nhân , bởi Lục Trọng đào tạo ra hai người chính là để bảo vệ nàng mà.
_Phụ thân – nàng bước tới vòng tay của Lục Trọng, lòng cảm nhận được tình phụ tử mãnh liệt của phụ thân
_Hảo nữ nhi- Lục Trọng bật cười hạnh phúc nhìn nương tử và nữ nhi của mình , họ đã tha thứ cho mình, hai người quan trọng nhất đời mình.
_Chủ nhân – Lãnh,Tiêu hai người mừng rỡ quỳ phục dưới chân nàng, cả hai đều cảm nhận nhi tử trước mặt mình không hề giống với bề ngoài, thấy cảnh chém giết trước mặt mà không biểu lộ một chút sợ hãi nào. Từng hành động cử chỉ đều là của một con người trưởng thành, cẩn thận suy đoán chứ không hề nông nổi mè nheo như bất kì đứa trẻ nào khác
Nàng cùng mẫu thân được chuyển về nơi ở mới, mà hiện tại phụ thân cùng mẫu thân đều luôn bên nhau như hình với bóng. Lục Trọng cũng đã dọn dẹp xong bọn phản loạn, đã được hoàng thượng cho phép nghỉ ngơi cho đến khi biên cương có sự cố. CÒn nàng thì lôi Lãnh , Tiêu dạy nàng học rất nhiều thứ, thời gian rảnh đều đến tàng thư phủ mà đọc sách.
/9
|