Quýnh Nguyệt Phong Hoa
Chương 1: Nhân tài vượt thời gian trăm năm, sai lầm bi ai đi lên nhầm thuyền giặc
/2
|
Chương 1: Nhân tài vượt thời gian trăm năm, sai lầm bi ai đi lên nhầm thuyền giặc
Edit:..Lam Thiên..
♪ •♭ღ˛° ღ•♩ •♬
Có người từng nói: ở thế kỷ hai mươi mốt, cho dù có rộng lớn như một quốc gia đang phát triển, hay chỉ nhỏ như một sự sinh tồn của một công ty, nhưng điều quan trọng nhất và trân quý nhất chính là "Nhân tài" !
Như thế nào là "Nhân tài" ?
Cổ ngữ có nói: nhân trung chi tài, vì cái gì "Nhân tài", như: mưu sự tài năng, mưu lược tài năng, tướng soái tài năng, trụ cột tài năng.
Nhưng mà có một người nắm trong tay kỹ thuật khoa học có thể thay đổi lịch sử phá vỡ thế giới nhưng người ấy lại có lời giải thích không giống với người thường:
"Hách sắt đồng chí, ngươi chính là nhân tài mà ta mơ ước tha thiết a! Ngươi xem ánh mắt của ngươi này, ngươi xem lông mày của ngươi này, ngươi xem dáng người của ngươi này , quả thực chính là trăm năm mới gặp một người!"
"Bất quá vẻ bề ngoài không phải trọng điểm, trọng điểm là, người như ngươi chỉ cần đem cho ngươi một cái quần nhỏ, ngươi mang bên ngoài cũng có trở thành superman, mà nếu mang trên mặt liền có thể biến thành spiderman, ngươi hoàn toàn là một nhân tài toàn năng, chính là trân bảo có thể ngộ không thể cầu a!"
Tiên nhân nghiêm túc!
Vốn tưởng rằng sống hai mươi lăm cuối cùng cũng đã gặp được một người có tuệ nhãn như Ba Nhac
Vốn tưởng rằng đã nhặt được bánh nướng từ trên trời rơi xuống, kiếm được một công việc có lương hàng tháng hơn mười vạn;
Vốn tưởng rằng bất quá chỉ là một công việc tìm người dễ như trở bàn tay mà thôi;
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, muốn tìm kiếm nhân vật này lại phải vượt qua lịch sử Trường Hà hơn một ngàn năm.
Ai ——
Hách Sắt thở dài một tiếng, bình tĩnh nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.
Sắc trời xanh thẳm, mây trắng từng đám —— tốt lắm, không có lỗ hổng ô-zôn .
Hít sâu một hơi ——
Mùi tươi mát, thấm vào lòng người—— rất thoải mái, cũng không có PM2. 5.
Ngắm nhìn bốn phía, rừng cây rậm rạp, tuyết đọng còn chưa tan hết —— đúng hơn là, không có chặt cây bừa bãi, đất màu cũng không bị rửa trôi——
Tiếp tục liếc mắt ngắm nhìn thiết bị thu phát tín hiệu từ chiếc máy thời gian trên cổ tay.
Trên mặt đồng hồ màu đen tín hiệu chợt mở, sáu chữ "Bắc Tống – thời Nhân Tông" đang phát ra ánh huỳnh quang ——
U, cũng không tệ lắm! chiếc máy thời gian của ông sếp vô lương vẫn hoạt động bình thường, xuyên qua thuận lợi, chạm đất an toàn.
Tốt đẹp!
Tốt đẹp cái búa!
Hách Sắt một tay che đi cái chan đang sung to, một tay kia lau đi vết máu còn ứ đọng ở khóe miệng, giương mắt nhìn về phía trước, nhe răng nhếch miệng cố gắng giương ra một khuôn mặt tươi cười trên khuôn mặt bị bầm dập: "U, các vị đại ca, vội vàng đâu vậy a!"
Cách trước mắt hơn hai thước, có năm hán tử mặt đen đang đứng thành một vòng, trên người mặc một thân áo ngắn vải thô, bên ngoài khoác một chiếc áo da, mang giày quấn chân, râu ria xồm xàm, đầu tóc rối bù, trong tay đang cầm một số dụng cụ gậy gộc, dây thừng dùng để săn bắn —— nếu không phải năm người này trên mặt biểu hiện quá mức hung ác, thì cũng được xem như là người thật thà phúc hậu dễ gần, kiểu hình tiêu chuẩn của thợ săn thời cổ đại.
"Tam, tam gia! Là tiểu tử này đem heo rừng đè chết!"
Một người búi tóc cao trong đó kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Heo rừng? !
Hách Sắt cảm thấy da đầu tê rần, cúi đầu vừa nhìn, nhất thời cả kinh
Chính là bên dưới mông mình, đúng là có một con heo rừng hai mắt trắng dã ,miệng sùi bọt mép, răng nanh dính máu, bộ lông màu đen đang nằm phơi thây tại chỗ.
Cái quỷ gì thế này?
"Tiểu tử, ngươi là ai? Như thế nào lại đột nhiên từ trên cây rơi xuống ? !" một người thợ săn có đầu trọc vẻ mặt kinh ngạc hướng về phía Hách Sắt hô to.
"Ách, chuyện này nói đến rất dài..." Hách Sắt cười gượng nói.
Lão tử cũng đang muốn biết tình huống của chuyện này đây!
Một khắc trước lão tử vẫn còn đang ngủ bên trong cỗ máy thời gian hình quả trứng khủng long, một khắc sau lão tử đầu tiên là bị ngã xuống một cái cây, sau đó, cả người cứ thế bị rơi tự do xuống mặt đất.
Ách... Còn thuận đường đè chết một con heo rừng?
Cỗ máy thời gian lựa chọn địa điểm chạm đất cũng không khỏi có chút ngoài dự đoán!
"Đại Tráng, không được để vô lễ!"
Người thợ săn có bộ râu quai nón đứng ở giữa bước lên trước một bước, hướng tơi Hách Sắt ôm quyền: "Đa tạ vị tiểu huynh đệ này có ân cứu mạng."
"Cái gì?" Hách sắt sửng sốt.
"Con heo rừng có lông màu đen này là bá chủ của núi này, vừa rồi cũng chẳng biết tại sao lại đột nhiên phát điên, nếu không phải có tiểu huynh đệ từ trên trời giáng xuống đè chết con heo rừng này, vậy chỉ sợ mấy huynh đệ chúng ta hôm nay đều đã bị con heo rừng này tấn công đến chết rồi." người râu quai nón kia ôm quyền nói.
"Đâu có đâu có... Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thôi! Ha ha ha..." Hách Sắt kéo ra mặt cười, vị lấy thắt lưng sau đó chậm rì rì từ trên người heo rừng đi xuống.
Con bà nó! Mông của lão tử, đều muốn nứt thành tám mảnh a!
"Nguyên lai tiểu huynh đệ là cao nhân trong giang hồ ..." người râu quai nón lại nói.
"Không phải, không phải." Hách Sắt một bên xua tay, một bên lấy một loại tư thế quỷ dị khom lưng xoay người sau đó đi bộ hai vòng, đột nhiên thân mình đứng thẳng một cái, chợt nghe rắc một tiếng, lúc này mới thẳng eo lên.
Ahhh, đau chết lão tử, thắt lung của lão tử đềumuốn gãy hết rồi!
"Hì hì!" Mấy người thợ săn bắn phì cười.
Cười cái cọng lông a! Lão tử thế nhưng là ân nhân cứu mạng của các ngươi.
Hách Sắt bắn tới một ánh mắt giận giữ
Bốn người đối diện nhất thời biến sắc, nhất tề rút lui từng bước.
Người râu quai nón cũng là vẻ mặt kinh ngạc, bình tĩnh nhìn thoáng qua Hách Sắt, ôm quyền nói: "nhìn tướng mạo của huynh đệ không tầm thường, tại sao lại tới núi Việt Hắc này?"
"núi Việt Hắc?" Hách Sắt dùng một ngón tay đụng đụng vào chỗ bị bầm tím trên trán, nhất thời đau đến nhe răng, "Nơi này cách Khai Phong phủ còn xa lắm không?"
"Khai Phong phủ?" người rau quai nón ngẩn ra, "còn tram dặm lộ trình, ít nhất phải đi mất nửa tháng thời gian mới tới."
"Cái gì? ! Nửa tháng? !" Hách Sắt kêu to một tiếng.
Uy uy, muốn làm cái quỷ gì a!
Không phải nói chạm đất ở phụ cận đông kinh Biện Lương sao?
Làm sao lại lệch đến cả tram dặm lộ trình vậy?
Không biết một ít bạc lão tử đổi lúc trước có đủ làm lộ phí không... Lộ phí...
Chờ một chút, hành lý của lão tử đâu?
Hách Sắt mở to hai mắt, nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía, nhất thời sắc mặt trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi, quay qua chạy tới chỗ con heo rừng, một cước đá văng thi thể của con heo rừng ra, điên cuồng trở mình cào bới .
Thân thủ kia, khí lực kia, khí thế kia —— năm người đối diện thấy vậy liền âm thầm kinh hãi.
"Tiểu huynh đệ, ngươi mất cái gì vậy?" người râu quai nón hỏi.
"Đã đánh mất... Đã đánh mất a a a!"
Không tìm thấy được gì, Hách sắt ngửa mặt lên trời thét dài.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi,….!
Bàn chải đánh rang, kem đánh răng, sữa rửa mặt, sữa làm trắng da, áo lót quần lót, nén bạc thỏi vàng, tiền nhỏ... còn là đồ dùng của một năm! Mẹ nó! Lại cứ như vậy mạc danh kỳ diệu biến mất!
Lừa nhau à!
"Chẳng lẽ gặp phải kẻ trộm sao?" mấy người thợ săn kia vẻ mặt đồng tình hỏi.
Kẻ trộm cái gì chứ! Nhất định làd do cai máy thời gian không đáng tín nhiệm kia nuốt mất!
Hách Sắt không tiếng động kêu rên.
Năm người thợ săn nhìn thấy Hách Sắt trưng ra một bộ biểu tình lưu luyến không rời, bọn họ lại rối rít tỏ vẻ đồng tình.
"Ai, tiểu huynh đệ, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ngươi phải nghĩ thông suốt một chút."
"Đúng vậy, hiện giờ thói đời rất loạn, tiểu huynh đệ ngươi người không có việc gì cũng đã là vạn hạnh rồi."
"Nếu không, bọn ta cùng ngươi đi báo quan?" người có búi tóc cao đề nghị.
"Ngươi muốn chết a!" người có caais đầu bóng loáng vỗ vào đầu người có búi tóc cao một cái.
"Báo quan cũng vô dụng." người râu quai nón trừng mắt liếc nguời có búi tóc cao nói, "Hôm nay Tây Hán là người cầm quyền, quan phủ có cũng như không, chỉ biết ăn hối lộ trái pháp luật, như thế nào lại làm chủ cho dân chúng..."
"Tây Hán? !"
Hách Sắt đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên đứng lên, gắt gao trừng mắt nhìn người râu quai nón, suy nghĩ nói : "Vừa rồi ngươi nói là Tây Hán? Người nào Tây Hán? Cái gì Tây Hán? !"
Râu quai nón nhìn vào đôi mắt của Hách Sắt, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt: "Tự nhiên là bọn chó thiến Tây Hán..."
"Chó thiến? ! Không, không phải là ——" Hách Sắt trừng mắt, "Cẩm Y vệ? !"
"Chính là Cẩm Y vệ..." người râu quai nón nhíu mày nhìn thoáng qua Hách Sắt, gật gật đầu.
"Con bà nó!"
Hách Sắt nhất thời bạo khiêu (đập mạnh, giận dữ), một phen xắn lại tay áo, hướng tới chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay mà đập loạn xạ.
Uy uy, muốn làm cái gì quỷ vậy? !
Không phải nói bỏ đi Bắc Tống gặp Bao Thanh Thiên sao? !
Như thế nào lại xuất hiện Tây Hán Cẩm Y vệ chứ?
Cẩm Y vệ phải.. Phải..
Hách Sắt gõ dùng cánh tay đã nổi đầy gân xanh đập mạnh lên mặt đồng hồ.
Hắn nhở rõ ràng đây là lúc Minh Triều cai trị!
Lại nhìn mặt đồng hồ trên tay, " Bắc Tống – thời kỳ Nhân Tông " sáu chữ to kia đang dần dần biến ảo thành một hàng "Minh Thành Hóa", đột nhiên "Hô" một chút liền tắt đi, cả mặt đồng hồ biến thành một mảnh đen tối.
Không nên đùa như vậy!
Một cỗ huyết tương "Chi" một tiếng từ cục u trên cái trán bầm tím phun ra, thật không khéo lại phun trúng mặt đồng hồ thu tín hiệu của chiếc máy thời gian.
Chợt nghe "Phốc" một tiếng, mặt đồng hồ tỏa ra một cỗ khói đen, tràn một ra một mùi cháy khét lẹt.
Uy!
Uy uy! !
Uy uy uy! ! !
Cái gì vậy!
Hách Sắt nhất thời luống cuống, đầu nổi đầy gân xanh, huyết tương phun ra loạn xạ, khiến cả khuôn mặt đều nhiễm máu
.
“ Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ..." năm người thợ săn trong lòng run sợ nhìn Hách Sắt.
Có chuyện! Lão tử không hay rồi!
Hách sắt hai tay chống nạch, mặt hướng xuống đấ, cả người ở trong tư thế orz.
Xuyên nhầm triều đại! trên người lại không có đồng nào! Máy thu tín hiệu của máy thời gian bị hỏng!
Chẳng lẽ đây là muốn bức lão tử ta mở kỹ viện, làm hoa khôi, nương theo tiết tấu tiến cung tuyển tú mị hoặc đế vương trở thành một đời nữ vương sự thống trị hay sao?
"Tiểu huynh đệ?"
"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nghĩ quẩn nha!"
Không không không! Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Còn chưa tới lúc đập nồi dìm thuyền rơi vào bước đường phản nghịch như Mã Lệ!
Vẫn phải nhìn thực tế một chút, ít nhất trước phải đảm bảo được ấm no...
Ấm no...
Hách Sắt hít vào một hơi dài, ngẩng đầu nhìn phía trước năm người trước mặt ,sắc mặt của bọn họ hồng nhuận hiển nhiên nguồn dinh dưỡng là do săn bắn, trong lòng Hách Sách nảy ra một ý tưởng vô cùng đáng tin.
"Các vị đại ca!"
Thấy Hách sắt một phát đứng dậy, trừng to hai mắt mà nhìn năm người bọn họ: "Tiểu đệ có một chuyện muốn nhờ!"
Một cái trừng mắt này, trừ bỏ người râu quai nón, bốn người còn lại đều không hẹn mà cùng nhất tề lui về phía sau một bước.
Còn người râu quai nón còn lại nhìn Hách sắt trước mặt, cũng cảm thấy sau lưng truyền đến một trận ớn lạnh.
Người thanh niên trước mắt này, thân hình cao gầy, bề ngoài xấu xí; trên đầu có một búi tóc bánh bao rối bù, dính đầy cỏ và lá khô; khuôn mặt tròn trịa làn da trắng bóc, khóe miệng còn có vết máu ứ đọng, thái dương nổi đầy gân xanh, chảy ra vết máu, càng làm nổi bật cục u màu xanh ở trên trán; hai hàng lông mày màu xám nhạt, phờ phạc, lại cố tình phối hợp với một đôi mắt cá chết nhìn rất dọa người ——
Ánh mắt kia, đuôi mắt thật xâu, ba điểm trắng đen, nhìn gần liền cảm thấy như có một cỗ khí lạnh kinh người phóng đến, rất dọa người.
"Tiểu huynh đệ có chuyện cứ nói thẳng..." người râu quai nón cứng ngắc nói.
"Đại ca! Tiểu đệ vốn là muốn tới Khai Phong nương nhờ họ hàng, nhưng không ngờ nửa đường tiền tài lại bị trộm mất, không nhà để về, thật sự là cùng đường, mong rằng các vị đại ca có thể tạm thời thu nhận và giúp đỡ tiểu đệ, tiểu đệ có thể giúp các vị đại ca làm công mấy ngày để kiếm một chút lộ phí đi đường!"
Năm người thợ săn đối diện đồng thời sửng sốt.
Hách Sắt nhíu mày căng thẳng, cặp mắt cá chết trừng lên khẩn cầu: "Mong rằng các vị đại ca giúp đỡ tiểu đệ!"
Năm người đồng thời rung mình một cái.
Người râu quai nón sắc mặt ngưng trọng, bình tĩnh nhìn Hách Sắt: "Tiểu huynh đệ, ngươi thực sự muốn đi theo chúng ta?"
"Mong rằng đại ca thu nhận và giúp đỡ!" Hách Sắt kiên trì nói.
Vô nghĩa, không đi theo các ngươi, lão tử ta khẳng định phải đói chết a!
Người râu quai non trầm ngâm một lát, nhìn về bốn người phía sau: "Vài vị huynh đệ thấy thế nào?"
Bốn người thợ săn đưa mắt nhìn nhau sau một lúc lâu, sau đó đồng thời nhìn phía người râu quai nón:
"Nếu không tam gia, chúng ta đem tiểu huynh đệ này thu đi!"
" Đúng vậy, tiểu huynh đệ này vừa rồi đã cứu chúng ta một mạng! Chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu được a!"
"Ta nhìn ra! Ngươi xem tướng mạo của tiểu huynh đệ , tính nết này, khí thế này, vừa nhìn đã biết là người có tài rồi!"
"Hơn nữa Nhị gia bên kia gần đây lại thu thêm rất nhiều huynh đệ, tam gia, chúng ta bên này thật sự là thiếu người!"
Người râu quai nón được xưng là tam gia cau mày nghĩ nghĩ, tiến lên đi vòng quanh Hách Sắt một vòng, lẩm bẩm nói:
"Y phục cũng đã bị hư hỏng như vậy, xem ra thật sự là cùng đường..."
Lão huynh, ngươi thật không biết nhìn hàng! một thân phục sức này của ta chính là y phục cao cấp thời Bắc Tống , được làm thủ công, làm bằng bông tinh khiết, mất một ngàn đại nguyên đó!
Hách Sắt một đầu hắc tuyến.
"Vóc dáng nhưng thật ra đủ cao..." Tam gia lại vòng quanh Hách sắt một vòng.
Kia, lão tử cao 1m7, chính là dáng người của người mẫu a!
Hách Sắt vẻ mặt tự hào ưỡn thẳng cái eo.
"Chính là thân thể này——" tam gia lắc lắc đầu, "Có chút yếu ớt..."
Uy uy, lão tử đây chính là ăn nhiều cũng không sợ mập khiến cho toàn bộ em gái trong công ty hâm mộ ghen tị hận phải chết a!
Hách Sắt trừng mắt.
"Còn cả phần phía trước..." Tam gia chuyển tới đằng trước Hách Sắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm trước ngực Hách Sắt.
Một giọt mồ hôi lạnh tử trán Hách Sắt rơi xuống.
Không phải đâu, ngực lão tử rất nhỏ, bao bên ngoài là một bộ áo giáp trống đạn siêu dày, thể nhưng lại vẫn có thể nhìn ra ngực?
"Ba!" Tam gia bỗng nhiên đánh một cái vào ngực của Hách Sắt
"Một chút cơ ngực cũng không có! Rất gầy!"
Có cái rãnh!
Nếu không phải tam gia còn bổ thêm một câu đằng sau,thì Hách Sắt suýt nữa phản xạ có điều kiện nhảy lên mà đá tam gia, một cái..
"Còn có mặt này..." Tam gia lại nhìn về phía mặt Hách sắt, có thể do vừa nhìn thấy đôi mắt cá chết của Hách Sắt, nên nhất thời hắn giật mình một cái chuyển dời tầm mắt, khô khốc nói, "Bộ dạng này có chút khó coi a..."
Con bà nó! Bất quá là làm thợ săn bắn, có cần phải xoi xét kỹ thế không!
Nếu không vừa rồi bị cành đụng cho bầm dập mặt mũi, thì nhan sắc của lão tử cũng phải trung bình khá trở lên!
Hách Sắt nhất thời có chút không thoải mái.
"Bất quá huynh đệ vừa rồi đã cứu mấy huynh đệ chúng ta một mạng, đại ân lớn như thế ..." Tam gia vẻ mặt trịnh trọng gật gật đầu, vỗ bả vai Hách Sắt, "Tiểu huynh đệ, về sau hãy đi theo Tam gia ta đi!"
Lời vừa nói ra, bốn thợ săn bắn còn lại nhất thời vui vẻ, mọi người vọt lên, hoan hô một trận.
"Thật tốt quá, tam gia đáp ứng thu lưu ngươi!"
"Tiểu tử, còn không nhanh chóng cám ơn tam gia!"
"Chúng ta lại nhiều hơn một cái hảo huynh đệ a!"
Hách Sắt lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hướng tam gia ôm quyền, cung kính nói: "Đa tạ tam gia đã thu lưu."
"Ân!" Tam gia gật gật đầu, "Hảo hảo đi theo tam gia, cái khác không dám nói, ít nhất có thể ngày ba bữa cơm no."
"Đúng vậy đúng vậy, cơm gạo đầy đủ!"
"Nếu vận khí tốt, còn có thể ăn thịt nữa!"
Đám thợ săn trở nên ồn ào.
"Đúng rồi, tiểu tử, ngươi tên là gì?" Tam gia lúc này mới nhớ tới vấn đề trọng yếu này.
Hách Sắt da mặt cứng đờ, dừng một chút, mới hắng giọng một cái nói : "Tiểu đệ họ Hách, Hách trong xích nhĩ , tên Sắt, Sắt trong cẩm sắt."
Trong nháy mắt tất cả im lặng.
"Hách sắt?"
"Háo sắc? !"
(..Lam Thiên..: khụ khụ,.. Háo Sắc (好色) phiên âm là [háo sè], Hách Sắt (郝瑟) phiên âm là [hǎo sè] )
Đám thợ săn liếc nhau một cái, sau đó không khỏi cùng nhau cười to.
"Ha ha ha ha, tên rất hay! Tên rất hay!"
"Tam gia này thu được huynh đệ này thật là tốt!"
Trên khuôn mặt đầy râu quai nón của tam gia cũng không khỏi lộ ra ý cười, đem Hách Sắt một phen đánh giá lại, bành bạch vỗ vào bả vai Hách Sắt ba cái nói : "Không sai, không sai, tên này lấy rất tốt! Vừa nghe liền biết chính là huynh đệ của Việt Sắc Trại chúng ta."
Hách Sắt sửng sốt: "Tam gia, ngài vừa mới nói cái gì trại?"
"Việt sắc trại a!"
"Núi này là Việt Sắc Sơn, sơn trại của chúng ta dĩ nhiên là gọi Việt Sắc Trại rồi!"
Đám thợ săn lập tức bắt đầu giúp Hách Sắt xoá nạn mù chữ.
Sơn trại? Huynh đệ?
Mí mắt cá chết của Hách Sắt nhảy lên.
Tên tổ chức của đám thợ săn này nghe có chút kỳ quái?
"Tam gia!"
Đột nhiên, một hán tử ăn mặc giống như mấy người thợ săn bắn tử trong rừng lao ra, thẳng tắp vội vàng chạy tới trước mặt tam gia, quỳ một gối xuống ôm quyền nói: "Tam gia, một đôi diều hâu đang bay tới đây!"
" Nói rõ ràng một chút ?" Tam gia trầm mặt xuống hỏi.
"Hai con qua đường."
"bề ngoài như thế nào?"
"Nhìn cũng không xấu!"
"Hảo, các huynh đệ! Chuẩn bị tấn công!"
Ôi chao?
Đây là tình huống? !
Diều hâu? Con vịt?
……………………………..
(Diều Hâu phát âm là: yào•zi, còn con vịt phát âm là: yā•zi, hai từ này phát âm gần giống nhau nên bạn Hách Sắch của chúng ta bị nghe nhầm ạ)
………………………..
Nơi này rừng sâu núi thẳm làm sao có thể xuất hiện con vịt được?
Hách Sắt không hiểu ra sao ,còn chưa có phục hồi tinh thần lại, thì trong tay đã bị đút một cái cây gậy thật to, sau đó liền bị người lôi kéo chạy đi, bên tai còn có huynh đệ có lòng hảo tâm các kỹ năng nghề nghiệp căn bản:
"Hách huynh đệ, lần đầu tiên làm việc, không phải sợ."
"Có tam gia bảo vệ, tuyệt đối không có việc gì!"
"Hác huynh đệ là người mới, hôm nay không cần ra sức, cứ ở bên cạnh phất cờ hò reo trợ uy là tốt rồi."
Ách?
Ách ách? !
Ách ách ách! !
Bị người lôi kéo chạy như điên Hách Sắt chỉ cảm thấy cành cây rậm rạp của cây cối giống như ảo ảnh chợt lóe lên, bất quá sau khoảng ba đến năm phút đồng hồ, liền thấy trước mắt trở nên sáng ngời, đúng là đã ra tới bìa rừng.
Đảo mắt nhìn lại, dưới sườn núi, có một con đường uốn lượn, bắt đầu từ chân núi chạy dài ra thật xa, trên con đường nhỏ, có hai thanh niên lung đoe hành lý vội vàng chạy tới, thần sắc lo lắng, bộ dạng bình thường, đến không thể bình thường hơn.
Người bình thường như vậy chẳng đáng chú ý chút nào, nhưng hội săn bắn bên này nhìn thế nào cũng thấy thần tình tỏa ánh sáng, mỗi người đều thật kích động.
Tam gia “xoẹt” một cái rút ra một cây đao, liếm liếm môi: "Hơn nửa năm, cuối cùng cũng nhìn thấy hai diều hâu nhỏ không tệ!"
Ôi chao? !
Vịt nhỏ?
Nơi nào có vịt ?
Không, không đúng, không khí này như thế nào lại có chút quỷ dị như vậy?
Hách Sắt hai mắt đảo qua hai bên, đột nhiên có một loại dự cảm thập phần không tốt.
Ngay sau đó, nhưng thấy tam gia kia bất ngờ nhảy người lên, cong lung thoát ra khỏi rừng cây, trong miệng còn oa oa kêu to: "Các huynh đệ, xông lên a!"
"Xông lên a!"
Năm người thợ săn theo tiếng hô nhảy lên, người vừa nãy lôi keo Hách Sắt hiện tại cũng điên cuồng lao xuống núi, đồng loạt ngăn ở giữa đường nói.
"A!"
Hai thanh niên đi trên đường đồng thời kêu lên sợ hãi, người bên trái cò bịn sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
Đám thợ săn cùng cười to, cao giọng hô lớn:
"Oanh, núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn từ nay về sau có thể đi qua, nam nhân phải lưu lại!"
Mình đang làm cái gì vậy a!
Thoáng chốc trong đầu Hách Sắc như có vạn con ngựa chạy qua.
Edit:..Lam Thiên..
♪ •♭ღ˛° ღ•♩ •♬
Có người từng nói: ở thế kỷ hai mươi mốt, cho dù có rộng lớn như một quốc gia đang phát triển, hay chỉ nhỏ như một sự sinh tồn của một công ty, nhưng điều quan trọng nhất và trân quý nhất chính là "Nhân tài" !
Như thế nào là "Nhân tài" ?
Cổ ngữ có nói: nhân trung chi tài, vì cái gì "Nhân tài", như: mưu sự tài năng, mưu lược tài năng, tướng soái tài năng, trụ cột tài năng.
Nhưng mà có một người nắm trong tay kỹ thuật khoa học có thể thay đổi lịch sử phá vỡ thế giới nhưng người ấy lại có lời giải thích không giống với người thường:
"Hách sắt đồng chí, ngươi chính là nhân tài mà ta mơ ước tha thiết a! Ngươi xem ánh mắt của ngươi này, ngươi xem lông mày của ngươi này, ngươi xem dáng người của ngươi này , quả thực chính là trăm năm mới gặp một người!"
"Bất quá vẻ bề ngoài không phải trọng điểm, trọng điểm là, người như ngươi chỉ cần đem cho ngươi một cái quần nhỏ, ngươi mang bên ngoài cũng có trở thành superman, mà nếu mang trên mặt liền có thể biến thành spiderman, ngươi hoàn toàn là một nhân tài toàn năng, chính là trân bảo có thể ngộ không thể cầu a!"
Tiên nhân nghiêm túc!
Vốn tưởng rằng sống hai mươi lăm cuối cùng cũng đã gặp được một người có tuệ nhãn như Ba Nhac
Vốn tưởng rằng đã nhặt được bánh nướng từ trên trời rơi xuống, kiếm được một công việc có lương hàng tháng hơn mười vạn;
Vốn tưởng rằng bất quá chỉ là một công việc tìm người dễ như trở bàn tay mà thôi;
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, muốn tìm kiếm nhân vật này lại phải vượt qua lịch sử Trường Hà hơn một ngàn năm.
Ai ——
Hách Sắt thở dài một tiếng, bình tĩnh nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.
Sắc trời xanh thẳm, mây trắng từng đám —— tốt lắm, không có lỗ hổng ô-zôn .
Hít sâu một hơi ——
Mùi tươi mát, thấm vào lòng người—— rất thoải mái, cũng không có PM2. 5.
Ngắm nhìn bốn phía, rừng cây rậm rạp, tuyết đọng còn chưa tan hết —— đúng hơn là, không có chặt cây bừa bãi, đất màu cũng không bị rửa trôi——
Tiếp tục liếc mắt ngắm nhìn thiết bị thu phát tín hiệu từ chiếc máy thời gian trên cổ tay.
Trên mặt đồng hồ màu đen tín hiệu chợt mở, sáu chữ "Bắc Tống – thời Nhân Tông" đang phát ra ánh huỳnh quang ——
U, cũng không tệ lắm! chiếc máy thời gian của ông sếp vô lương vẫn hoạt động bình thường, xuyên qua thuận lợi, chạm đất an toàn.
Tốt đẹp!
Tốt đẹp cái búa!
Hách Sắt một tay che đi cái chan đang sung to, một tay kia lau đi vết máu còn ứ đọng ở khóe miệng, giương mắt nhìn về phía trước, nhe răng nhếch miệng cố gắng giương ra một khuôn mặt tươi cười trên khuôn mặt bị bầm dập: "U, các vị đại ca, vội vàng đâu vậy a!"
Cách trước mắt hơn hai thước, có năm hán tử mặt đen đang đứng thành một vòng, trên người mặc một thân áo ngắn vải thô, bên ngoài khoác một chiếc áo da, mang giày quấn chân, râu ria xồm xàm, đầu tóc rối bù, trong tay đang cầm một số dụng cụ gậy gộc, dây thừng dùng để săn bắn —— nếu không phải năm người này trên mặt biểu hiện quá mức hung ác, thì cũng được xem như là người thật thà phúc hậu dễ gần, kiểu hình tiêu chuẩn của thợ săn thời cổ đại.
"Tam, tam gia! Là tiểu tử này đem heo rừng đè chết!"
Một người búi tóc cao trong đó kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Heo rừng? !
Hách Sắt cảm thấy da đầu tê rần, cúi đầu vừa nhìn, nhất thời cả kinh
Chính là bên dưới mông mình, đúng là có một con heo rừng hai mắt trắng dã ,miệng sùi bọt mép, răng nanh dính máu, bộ lông màu đen đang nằm phơi thây tại chỗ.
Cái quỷ gì thế này?
"Tiểu tử, ngươi là ai? Như thế nào lại đột nhiên từ trên cây rơi xuống ? !" một người thợ săn có đầu trọc vẻ mặt kinh ngạc hướng về phía Hách Sắt hô to.
"Ách, chuyện này nói đến rất dài..." Hách Sắt cười gượng nói.
Lão tử cũng đang muốn biết tình huống của chuyện này đây!
Một khắc trước lão tử vẫn còn đang ngủ bên trong cỗ máy thời gian hình quả trứng khủng long, một khắc sau lão tử đầu tiên là bị ngã xuống một cái cây, sau đó, cả người cứ thế bị rơi tự do xuống mặt đất.
Ách... Còn thuận đường đè chết một con heo rừng?
Cỗ máy thời gian lựa chọn địa điểm chạm đất cũng không khỏi có chút ngoài dự đoán!
"Đại Tráng, không được để vô lễ!"
Người thợ săn có bộ râu quai nón đứng ở giữa bước lên trước một bước, hướng tơi Hách Sắt ôm quyền: "Đa tạ vị tiểu huynh đệ này có ân cứu mạng."
"Cái gì?" Hách sắt sửng sốt.
"Con heo rừng có lông màu đen này là bá chủ của núi này, vừa rồi cũng chẳng biết tại sao lại đột nhiên phát điên, nếu không phải có tiểu huynh đệ từ trên trời giáng xuống đè chết con heo rừng này, vậy chỉ sợ mấy huynh đệ chúng ta hôm nay đều đã bị con heo rừng này tấn công đến chết rồi." người râu quai nón kia ôm quyền nói.
"Đâu có đâu có... Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thôi! Ha ha ha..." Hách Sắt kéo ra mặt cười, vị lấy thắt lưng sau đó chậm rì rì từ trên người heo rừng đi xuống.
Con bà nó! Mông của lão tử, đều muốn nứt thành tám mảnh a!
"Nguyên lai tiểu huynh đệ là cao nhân trong giang hồ ..." người râu quai nón lại nói.
"Không phải, không phải." Hách Sắt một bên xua tay, một bên lấy một loại tư thế quỷ dị khom lưng xoay người sau đó đi bộ hai vòng, đột nhiên thân mình đứng thẳng một cái, chợt nghe rắc một tiếng, lúc này mới thẳng eo lên.
Ahhh, đau chết lão tử, thắt lung của lão tử đềumuốn gãy hết rồi!
"Hì hì!" Mấy người thợ săn bắn phì cười.
Cười cái cọng lông a! Lão tử thế nhưng là ân nhân cứu mạng của các ngươi.
Hách Sắt bắn tới một ánh mắt giận giữ
Bốn người đối diện nhất thời biến sắc, nhất tề rút lui từng bước.
Người râu quai nón cũng là vẻ mặt kinh ngạc, bình tĩnh nhìn thoáng qua Hách Sắt, ôm quyền nói: "nhìn tướng mạo của huynh đệ không tầm thường, tại sao lại tới núi Việt Hắc này?"
"núi Việt Hắc?" Hách Sắt dùng một ngón tay đụng đụng vào chỗ bị bầm tím trên trán, nhất thời đau đến nhe răng, "Nơi này cách Khai Phong phủ còn xa lắm không?"
"Khai Phong phủ?" người rau quai nón ngẩn ra, "còn tram dặm lộ trình, ít nhất phải đi mất nửa tháng thời gian mới tới."
"Cái gì? ! Nửa tháng? !" Hách Sắt kêu to một tiếng.
Uy uy, muốn làm cái quỷ gì a!
Không phải nói chạm đất ở phụ cận đông kinh Biện Lương sao?
Làm sao lại lệch đến cả tram dặm lộ trình vậy?
Không biết một ít bạc lão tử đổi lúc trước có đủ làm lộ phí không... Lộ phí...
Chờ một chút, hành lý của lão tử đâu?
Hách Sắt mở to hai mắt, nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía, nhất thời sắc mặt trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi, quay qua chạy tới chỗ con heo rừng, một cước đá văng thi thể của con heo rừng ra, điên cuồng trở mình cào bới .
Thân thủ kia, khí lực kia, khí thế kia —— năm người đối diện thấy vậy liền âm thầm kinh hãi.
"Tiểu huynh đệ, ngươi mất cái gì vậy?" người râu quai nón hỏi.
"Đã đánh mất... Đã đánh mất a a a!"
Không tìm thấy được gì, Hách sắt ngửa mặt lên trời thét dài.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi,….!
Bàn chải đánh rang, kem đánh răng, sữa rửa mặt, sữa làm trắng da, áo lót quần lót, nén bạc thỏi vàng, tiền nhỏ... còn là đồ dùng của một năm! Mẹ nó! Lại cứ như vậy mạc danh kỳ diệu biến mất!
Lừa nhau à!
"Chẳng lẽ gặp phải kẻ trộm sao?" mấy người thợ săn kia vẻ mặt đồng tình hỏi.
Kẻ trộm cái gì chứ! Nhất định làd do cai máy thời gian không đáng tín nhiệm kia nuốt mất!
Hách Sắt không tiếng động kêu rên.
Năm người thợ săn nhìn thấy Hách Sắt trưng ra một bộ biểu tình lưu luyến không rời, bọn họ lại rối rít tỏ vẻ đồng tình.
"Ai, tiểu huynh đệ, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ngươi phải nghĩ thông suốt một chút."
"Đúng vậy, hiện giờ thói đời rất loạn, tiểu huynh đệ ngươi người không có việc gì cũng đã là vạn hạnh rồi."
"Nếu không, bọn ta cùng ngươi đi báo quan?" người có búi tóc cao đề nghị.
"Ngươi muốn chết a!" người có caais đầu bóng loáng vỗ vào đầu người có búi tóc cao một cái.
"Báo quan cũng vô dụng." người râu quai nón trừng mắt liếc nguời có búi tóc cao nói, "Hôm nay Tây Hán là người cầm quyền, quan phủ có cũng như không, chỉ biết ăn hối lộ trái pháp luật, như thế nào lại làm chủ cho dân chúng..."
"Tây Hán? !"
Hách Sắt đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên đứng lên, gắt gao trừng mắt nhìn người râu quai nón, suy nghĩ nói : "Vừa rồi ngươi nói là Tây Hán? Người nào Tây Hán? Cái gì Tây Hán? !"
Râu quai nón nhìn vào đôi mắt của Hách Sắt, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt: "Tự nhiên là bọn chó thiến Tây Hán..."
"Chó thiến? ! Không, không phải là ——" Hách Sắt trừng mắt, "Cẩm Y vệ? !"
"Chính là Cẩm Y vệ..." người râu quai nón nhíu mày nhìn thoáng qua Hách Sắt, gật gật đầu.
"Con bà nó!"
Hách Sắt nhất thời bạo khiêu (đập mạnh, giận dữ), một phen xắn lại tay áo, hướng tới chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay mà đập loạn xạ.
Uy uy, muốn làm cái gì quỷ vậy? !
Không phải nói bỏ đi Bắc Tống gặp Bao Thanh Thiên sao? !
Như thế nào lại xuất hiện Tây Hán Cẩm Y vệ chứ?
Cẩm Y vệ phải.. Phải..
Hách Sắt gõ dùng cánh tay đã nổi đầy gân xanh đập mạnh lên mặt đồng hồ.
Hắn nhở rõ ràng đây là lúc Minh Triều cai trị!
Lại nhìn mặt đồng hồ trên tay, " Bắc Tống – thời kỳ Nhân Tông " sáu chữ to kia đang dần dần biến ảo thành một hàng "Minh Thành Hóa", đột nhiên "Hô" một chút liền tắt đi, cả mặt đồng hồ biến thành một mảnh đen tối.
Không nên đùa như vậy!
Một cỗ huyết tương "Chi" một tiếng từ cục u trên cái trán bầm tím phun ra, thật không khéo lại phun trúng mặt đồng hồ thu tín hiệu của chiếc máy thời gian.
Chợt nghe "Phốc" một tiếng, mặt đồng hồ tỏa ra một cỗ khói đen, tràn một ra một mùi cháy khét lẹt.
Uy!
Uy uy! !
Uy uy uy! ! !
Cái gì vậy!
Hách Sắt nhất thời luống cuống, đầu nổi đầy gân xanh, huyết tương phun ra loạn xạ, khiến cả khuôn mặt đều nhiễm máu
.
“ Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ..." năm người thợ săn trong lòng run sợ nhìn Hách Sắt.
Có chuyện! Lão tử không hay rồi!
Hách sắt hai tay chống nạch, mặt hướng xuống đấ, cả người ở trong tư thế orz.
Xuyên nhầm triều đại! trên người lại không có đồng nào! Máy thu tín hiệu của máy thời gian bị hỏng!
Chẳng lẽ đây là muốn bức lão tử ta mở kỹ viện, làm hoa khôi, nương theo tiết tấu tiến cung tuyển tú mị hoặc đế vương trở thành một đời nữ vương sự thống trị hay sao?
"Tiểu huynh đệ?"
"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nghĩ quẩn nha!"
Không không không! Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Còn chưa tới lúc đập nồi dìm thuyền rơi vào bước đường phản nghịch như Mã Lệ!
Vẫn phải nhìn thực tế một chút, ít nhất trước phải đảm bảo được ấm no...
Ấm no...
Hách Sắt hít vào một hơi dài, ngẩng đầu nhìn phía trước năm người trước mặt ,sắc mặt của bọn họ hồng nhuận hiển nhiên nguồn dinh dưỡng là do săn bắn, trong lòng Hách Sách nảy ra một ý tưởng vô cùng đáng tin.
"Các vị đại ca!"
Thấy Hách sắt một phát đứng dậy, trừng to hai mắt mà nhìn năm người bọn họ: "Tiểu đệ có một chuyện muốn nhờ!"
Một cái trừng mắt này, trừ bỏ người râu quai nón, bốn người còn lại đều không hẹn mà cùng nhất tề lui về phía sau một bước.
Còn người râu quai nón còn lại nhìn Hách sắt trước mặt, cũng cảm thấy sau lưng truyền đến một trận ớn lạnh.
Người thanh niên trước mắt này, thân hình cao gầy, bề ngoài xấu xí; trên đầu có một búi tóc bánh bao rối bù, dính đầy cỏ và lá khô; khuôn mặt tròn trịa làn da trắng bóc, khóe miệng còn có vết máu ứ đọng, thái dương nổi đầy gân xanh, chảy ra vết máu, càng làm nổi bật cục u màu xanh ở trên trán; hai hàng lông mày màu xám nhạt, phờ phạc, lại cố tình phối hợp với một đôi mắt cá chết nhìn rất dọa người ——
Ánh mắt kia, đuôi mắt thật xâu, ba điểm trắng đen, nhìn gần liền cảm thấy như có một cỗ khí lạnh kinh người phóng đến, rất dọa người.
"Tiểu huynh đệ có chuyện cứ nói thẳng..." người râu quai nón cứng ngắc nói.
"Đại ca! Tiểu đệ vốn là muốn tới Khai Phong nương nhờ họ hàng, nhưng không ngờ nửa đường tiền tài lại bị trộm mất, không nhà để về, thật sự là cùng đường, mong rằng các vị đại ca có thể tạm thời thu nhận và giúp đỡ tiểu đệ, tiểu đệ có thể giúp các vị đại ca làm công mấy ngày để kiếm một chút lộ phí đi đường!"
Năm người thợ săn đối diện đồng thời sửng sốt.
Hách Sắt nhíu mày căng thẳng, cặp mắt cá chết trừng lên khẩn cầu: "Mong rằng các vị đại ca giúp đỡ tiểu đệ!"
Năm người đồng thời rung mình một cái.
Người râu quai nón sắc mặt ngưng trọng, bình tĩnh nhìn Hách Sắt: "Tiểu huynh đệ, ngươi thực sự muốn đi theo chúng ta?"
"Mong rằng đại ca thu nhận và giúp đỡ!" Hách Sắt kiên trì nói.
Vô nghĩa, không đi theo các ngươi, lão tử ta khẳng định phải đói chết a!
Người râu quai non trầm ngâm một lát, nhìn về bốn người phía sau: "Vài vị huynh đệ thấy thế nào?"
Bốn người thợ săn đưa mắt nhìn nhau sau một lúc lâu, sau đó đồng thời nhìn phía người râu quai nón:
"Nếu không tam gia, chúng ta đem tiểu huynh đệ này thu đi!"
" Đúng vậy, tiểu huynh đệ này vừa rồi đã cứu chúng ta một mạng! Chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu được a!"
"Ta nhìn ra! Ngươi xem tướng mạo của tiểu huynh đệ , tính nết này, khí thế này, vừa nhìn đã biết là người có tài rồi!"
"Hơn nữa Nhị gia bên kia gần đây lại thu thêm rất nhiều huynh đệ, tam gia, chúng ta bên này thật sự là thiếu người!"
Người râu quai nón được xưng là tam gia cau mày nghĩ nghĩ, tiến lên đi vòng quanh Hách Sắt một vòng, lẩm bẩm nói:
"Y phục cũng đã bị hư hỏng như vậy, xem ra thật sự là cùng đường..."
Lão huynh, ngươi thật không biết nhìn hàng! một thân phục sức này của ta chính là y phục cao cấp thời Bắc Tống , được làm thủ công, làm bằng bông tinh khiết, mất một ngàn đại nguyên đó!
Hách Sắt một đầu hắc tuyến.
"Vóc dáng nhưng thật ra đủ cao..." Tam gia lại vòng quanh Hách sắt một vòng.
Kia, lão tử cao 1m7, chính là dáng người của người mẫu a!
Hách Sắt vẻ mặt tự hào ưỡn thẳng cái eo.
"Chính là thân thể này——" tam gia lắc lắc đầu, "Có chút yếu ớt..."
Uy uy, lão tử đây chính là ăn nhiều cũng không sợ mập khiến cho toàn bộ em gái trong công ty hâm mộ ghen tị hận phải chết a!
Hách Sắt trừng mắt.
"Còn cả phần phía trước..." Tam gia chuyển tới đằng trước Hách Sắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm trước ngực Hách Sắt.
Một giọt mồ hôi lạnh tử trán Hách Sắt rơi xuống.
Không phải đâu, ngực lão tử rất nhỏ, bao bên ngoài là một bộ áo giáp trống đạn siêu dày, thể nhưng lại vẫn có thể nhìn ra ngực?
"Ba!" Tam gia bỗng nhiên đánh một cái vào ngực của Hách Sắt
"Một chút cơ ngực cũng không có! Rất gầy!"
Có cái rãnh!
Nếu không phải tam gia còn bổ thêm một câu đằng sau,thì Hách Sắt suýt nữa phản xạ có điều kiện nhảy lên mà đá tam gia, một cái..
"Còn có mặt này..." Tam gia lại nhìn về phía mặt Hách sắt, có thể do vừa nhìn thấy đôi mắt cá chết của Hách Sắt, nên nhất thời hắn giật mình một cái chuyển dời tầm mắt, khô khốc nói, "Bộ dạng này có chút khó coi a..."
Con bà nó! Bất quá là làm thợ săn bắn, có cần phải xoi xét kỹ thế không!
Nếu không vừa rồi bị cành đụng cho bầm dập mặt mũi, thì nhan sắc của lão tử cũng phải trung bình khá trở lên!
Hách Sắt nhất thời có chút không thoải mái.
"Bất quá huynh đệ vừa rồi đã cứu mấy huynh đệ chúng ta một mạng, đại ân lớn như thế ..." Tam gia vẻ mặt trịnh trọng gật gật đầu, vỗ bả vai Hách Sắt, "Tiểu huynh đệ, về sau hãy đi theo Tam gia ta đi!"
Lời vừa nói ra, bốn thợ săn bắn còn lại nhất thời vui vẻ, mọi người vọt lên, hoan hô một trận.
"Thật tốt quá, tam gia đáp ứng thu lưu ngươi!"
"Tiểu tử, còn không nhanh chóng cám ơn tam gia!"
"Chúng ta lại nhiều hơn một cái hảo huynh đệ a!"
Hách Sắt lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hướng tam gia ôm quyền, cung kính nói: "Đa tạ tam gia đã thu lưu."
"Ân!" Tam gia gật gật đầu, "Hảo hảo đi theo tam gia, cái khác không dám nói, ít nhất có thể ngày ba bữa cơm no."
"Đúng vậy đúng vậy, cơm gạo đầy đủ!"
"Nếu vận khí tốt, còn có thể ăn thịt nữa!"
Đám thợ săn trở nên ồn ào.
"Đúng rồi, tiểu tử, ngươi tên là gì?" Tam gia lúc này mới nhớ tới vấn đề trọng yếu này.
Hách Sắt da mặt cứng đờ, dừng một chút, mới hắng giọng một cái nói : "Tiểu đệ họ Hách, Hách trong xích nhĩ , tên Sắt, Sắt trong cẩm sắt."
Trong nháy mắt tất cả im lặng.
"Hách sắt?"
"Háo sắc? !"
(..Lam Thiên..: khụ khụ,.. Háo Sắc (好色) phiên âm là [háo sè], Hách Sắt (郝瑟) phiên âm là [hǎo sè] )
Đám thợ săn liếc nhau một cái, sau đó không khỏi cùng nhau cười to.
"Ha ha ha ha, tên rất hay! Tên rất hay!"
"Tam gia này thu được huynh đệ này thật là tốt!"
Trên khuôn mặt đầy râu quai nón của tam gia cũng không khỏi lộ ra ý cười, đem Hách Sắt một phen đánh giá lại, bành bạch vỗ vào bả vai Hách Sắt ba cái nói : "Không sai, không sai, tên này lấy rất tốt! Vừa nghe liền biết chính là huynh đệ của Việt Sắc Trại chúng ta."
Hách Sắt sửng sốt: "Tam gia, ngài vừa mới nói cái gì trại?"
"Việt sắc trại a!"
"Núi này là Việt Sắc Sơn, sơn trại của chúng ta dĩ nhiên là gọi Việt Sắc Trại rồi!"
Đám thợ săn lập tức bắt đầu giúp Hách Sắt xoá nạn mù chữ.
Sơn trại? Huynh đệ?
Mí mắt cá chết của Hách Sắt nhảy lên.
Tên tổ chức của đám thợ săn này nghe có chút kỳ quái?
"Tam gia!"
Đột nhiên, một hán tử ăn mặc giống như mấy người thợ săn bắn tử trong rừng lao ra, thẳng tắp vội vàng chạy tới trước mặt tam gia, quỳ một gối xuống ôm quyền nói: "Tam gia, một đôi diều hâu đang bay tới đây!"
" Nói rõ ràng một chút ?" Tam gia trầm mặt xuống hỏi.
"Hai con qua đường."
"bề ngoài như thế nào?"
"Nhìn cũng không xấu!"
"Hảo, các huynh đệ! Chuẩn bị tấn công!"
Ôi chao?
Đây là tình huống? !
Diều hâu? Con vịt?
……………………………..
(Diều Hâu phát âm là: yào•zi, còn con vịt phát âm là: yā•zi, hai từ này phát âm gần giống nhau nên bạn Hách Sắch của chúng ta bị nghe nhầm ạ)
………………………..
Nơi này rừng sâu núi thẳm làm sao có thể xuất hiện con vịt được?
Hách Sắt không hiểu ra sao ,còn chưa có phục hồi tinh thần lại, thì trong tay đã bị đút một cái cây gậy thật to, sau đó liền bị người lôi kéo chạy đi, bên tai còn có huynh đệ có lòng hảo tâm các kỹ năng nghề nghiệp căn bản:
"Hách huynh đệ, lần đầu tiên làm việc, không phải sợ."
"Có tam gia bảo vệ, tuyệt đối không có việc gì!"
"Hác huynh đệ là người mới, hôm nay không cần ra sức, cứ ở bên cạnh phất cờ hò reo trợ uy là tốt rồi."
Ách?
Ách ách? !
Ách ách ách! !
Bị người lôi kéo chạy như điên Hách Sắt chỉ cảm thấy cành cây rậm rạp của cây cối giống như ảo ảnh chợt lóe lên, bất quá sau khoảng ba đến năm phút đồng hồ, liền thấy trước mắt trở nên sáng ngời, đúng là đã ra tới bìa rừng.
Đảo mắt nhìn lại, dưới sườn núi, có một con đường uốn lượn, bắt đầu từ chân núi chạy dài ra thật xa, trên con đường nhỏ, có hai thanh niên lung đoe hành lý vội vàng chạy tới, thần sắc lo lắng, bộ dạng bình thường, đến không thể bình thường hơn.
Người bình thường như vậy chẳng đáng chú ý chút nào, nhưng hội săn bắn bên này nhìn thế nào cũng thấy thần tình tỏa ánh sáng, mỗi người đều thật kích động.
Tam gia “xoẹt” một cái rút ra một cây đao, liếm liếm môi: "Hơn nửa năm, cuối cùng cũng nhìn thấy hai diều hâu nhỏ không tệ!"
Ôi chao? !
Vịt nhỏ?
Nơi nào có vịt ?
Không, không đúng, không khí này như thế nào lại có chút quỷ dị như vậy?
Hách Sắt hai mắt đảo qua hai bên, đột nhiên có một loại dự cảm thập phần không tốt.
Ngay sau đó, nhưng thấy tam gia kia bất ngờ nhảy người lên, cong lung thoát ra khỏi rừng cây, trong miệng còn oa oa kêu to: "Các huynh đệ, xông lên a!"
"Xông lên a!"
Năm người thợ săn theo tiếng hô nhảy lên, người vừa nãy lôi keo Hách Sắt hiện tại cũng điên cuồng lao xuống núi, đồng loạt ngăn ở giữa đường nói.
"A!"
Hai thanh niên đi trên đường đồng thời kêu lên sợ hãi, người bên trái cò bịn sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
Đám thợ săn cùng cười to, cao giọng hô lớn:
"Oanh, núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn từ nay về sau có thể đi qua, nam nhân phải lưu lại!"
Mình đang làm cái gì vậy a!
Thoáng chốc trong đầu Hách Sắc như có vạn con ngựa chạy qua.
/2
|