Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Một bóng đen xuất hiện, hôn mê Mộc Tịch Bắc liền bị người mang đi, An Nguyệt Hằng nhìn thoáng qua Liễu Tri Thư, mở miệng cười nói:
Tri Thư, mấy người các ngươi cứ hảo hảo sum vầy đi, Bản vương cáo từ trước.
Mấy người lúc này đều khom người chào An Nguyệt Hằng, Liễu Tri Thư ngôn từ khẩn thiết mở miệng nói:
Đợi chuyện hôm nay thành, Tri Thư nhất định đến nhà bái tạ đại ân của Vương gia, từ nay về sau cúc cung tận tụy, vì Vương gia máu chảy đầu rơi.
An Nguyệt Hằng cười gật gật đầu, quét nhẹ mấy người một chút, xoay người rời đi.
Sau khi An Nguyệt Hằng xoay người rời đi, sắc mặt Liễu Tri Thư liền trầm xuống, đi đến chỗ ngồi, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Liễu Vượng thấy vậy không khỏi mở miệng nói:
Tứ thúc, hôm nay đây là có chuyện gì? Nữ nhân kia sao lại thả chúng ta ra?
Trong mắt Liễu Tri Thư hiện lên một tia tàn nhẫn, sâu kín mở miệng nói:
Lão gia tử xuất ra bản đồ địa hình Tây La, để cho ta cầu An Nguyệt Hằng, xin hắn ra tay, cũng không biết hắn sử dụng biện pháp gì, vậy mà thật sự mời được Mộc Tịch Bắc đến.
Chắc hẳn Nhiếp Chính Vương cũng đã bỏ ra cái giá không nhỏ.
Liễu Vượng cau mày mở miệng.
Liễu Tri Thư cười lạnh một tiếng:
Hừ! Ngươi khi nào gặp qua An Nguyệt Hằng làm chuyện mua bán lỗ vốn, hôm nay việc này hắn đáp ứng rõ ràng như thế, nhưng lại chưa mở miệng đưa ra điều kiện gì, trong lòng ta thấy bất an, thật sự không biết hắn đang mưu đồ Liễu gia cái gì?
Liễu Vượng nghe xong, vẻ mặt cũng nghiêm túc, từ trước đến nay nếu là chuyện không thể mang đến lợi ích cho An Nguyệt Hằng, hắn rất ít khi ra tay, không, hoặc là nói chưa từng ra tay, nhưng bây giờ Liễu gia cơ hồ chỉ còn lại một cái xác không, vị Vương gia quyền thế ngập trời này rốt cuộc đạt được cái gì từ Liễu gia?
Có phải là hướng về tấm bản đồ địa hình Tây La kia không, bởi vì tấm bản đồ này, khiến An Nguyệt Hằng nghĩ rằng Liễu gia nhất định còn giấu con bài khác chưa lật, muốn mượn cơ hội này vét sạch Liễu gia.
Liễu Vượng to gan suy đoán, nghiêng đầu nói với Liễu Tri Thư.
Liễu Tri Thư nghe xong không có mở miệng, tên nhỏ con Tôn Thanh lại tiếp lời:
Ta cảm thấy loại khả năng này rất lớn, nay Liễu gia có chút ý tứ nỏ mạnh hết đà, An Nguyệt Hằng chắc chắn sẽ không hảo tâm trợ giúp Liễu gia như vậy.
Liễu Tri Thư nghe xong lắc lắc đầu, lại bưng chén rượu lên khẽ nhấp một ngụm nói:
Đây là tất nhiên, chỉ là lần trước Vượng Nhi hãm sâu lao ngục, Tam cô cô ngươi vẫn là phu nhân Trừng Giang Hầu, hắn lại chưa từng ra tay tương trợ, nhưng hôm nay Vượng Nhi ở bên ngoài đã bị xử trảm, cũng không còn có khả năng xuất hiện trước mắt mọi người nữa, Tam cô cô ngươi cũng bị điên rồi, trong nháy mắt xuống dốc không ít, nhưng An Nguyệt Hằng lại thái độ khác thường ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ không thấy kỳ quái sao?
Hai người sau khi nghe xong cũng đều trầm mặc, không còn đơn thuần cho rằng An Nguyệt Hằng thật sự sẽ vì một tấm bản đồ mà ra tay bảo trụ Liễu gia nữa.
Liễu Tri Thư càng nghĩ càng không đúng, mở miệng lần nữa, giống như là nói cho hai người nghe, lại giống như là nói cho chính mình nghe:
Phải biết rằng, nếu như hắn không ra tay tương trợ, lại mượn cơ hội chèn ép Liễu gia một phen, Liễu gia có cái gì còn không phải ngoan ngoãn dâng lên, hết thảy đều bị hắn chiếm làm của riêng, nhưng vì sao hắn không chỉ không chèn ép Liễu gia, ngược lại còn ra tay tương trợ?
Liễu Tri Thư hình như đã dần dần đoán được mấu chốt của vấn đề, lư hương trong phòng tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Bên trong gian phòng cách vách, hai người đang đứng ở bên tường, từ lỗ nhỏ góc tường nhìn sang, nam nhân chính là An Nguyệt Hằng, mà nữ tử chính là Mộc Tịch Bắc.
Sau khi Mộc Tịch Bắc nghe thấy lời nói của Liễu Tri Thư, khóe miệng giương lên nụ cười, xoay người đi đến bàn trà bên cạnh, tự mình châm trà, mở miệng nói:
Thế nào? Bây giờ Vương gia đã tin chưa? Nay trong lòng Liễu Tri Thư đã tồn tại khúc mắc, làm sao còn chân thành làm việc cho Vương gia.
An Nguyệt Hằng mắt sắc trầm xuống, nhìn về phía nữ tử đang cười, nhu hòa mở miệng:
Sao Bản vương có thể không tin ánh mắt nhìn người của Bắc Bắc chứ?
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn An Nguyệt Hằng, cười nhạo một tiếng:
Ta nói Vương gia, giữa chúng ta một bộ này vẫn là miễn đi, Bắc Bắc biết Vương gia chẳng qua là sợ Bắc Bắc tâm hoài bất quỹ, dụng tâm kín đáo với Vương gia thôi.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc biết, cho tới bây giờ An Nguyệt Hằng vẫn chưa toàn ý tin tưởng nàng, có điều không vội, nàng cho tới bây giờ đều không trông cậy có thể nhận được sự tin tưởng của người như An Nguyệt Hằng.
An Nguyệt Hằng cười cười:
Nay Bản vương quyền cao chức trọng, không biết có bao nhiêu người mơ ước vị trí của Bản vương, một bước đạp sai, chính là vạn kiếp bất phục, sao có thể không cẩn thận chứ?
An Nguyệt Hằng ngược lại cũng không phủ nhận, hắn biết, nữ tử trước mắt này nếu đã nhìn ra, hắn cũng không cần thiết phải qua loa tắc trách giấu diếm, nếu không ngược lại là mất nhiều hơn được.
Vương gia cũng không cần giải thích, nếu như Vương gia có thể tùy tiện tin tưởng một nữ tử, Bắc Bắc ngược lại là sinh ra nghi ngờ với năng lực của Vương gia, nếu như có một ngày, Vương gia từ chỗ cao té xuống, Vương gia chớ nên quên, Bắc Bắc nhất định sẽ đạp thật mạnh một cước.
Mộc Tịch Bắc cười cực kì xinh đẹp, nhưng bên trong đôi mắt trắng đen rõ ràng lại cực kỳ nghiêm túc.
An Nguyệt Hằng khẽ giật mình, trong lòng run lên, không chút nào hoài nghi tính chân thực trong lời nói của nữ tử, hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử thú vị như vậy, hung ác quả quyết, vừa không mất đi nhu tình mềm mại của nữ tử, lại không thiếu đi dã tâm cùng toan tính mơ ước thiên hạ như nam tử.
Mộc Tịch Bắc rủ xuống đôi mắt, thật ra An Nguyệt Hằng từ sau khi mình nói ra lời nói ở trà lâu, đã quyết định trừ bỏ Liễu gia, Mộc Tịch Bắc không nói ra, đúng lúc bị Liễu Tri Thư nói ra, giúp Liễu gia cũng không bằng dẫm lên Liễu gia, như vậy đồ vật của Liễu gia không phải đều thành vật trong tay An Nguyệt Hằng?
Người như An Nguyệt Hằng giấu cực sâu, luôn nghĩ rằng Liễu gia nhất định còn có con bài chưa lật, lại không biết, Liễu gia là chân chính cùng đường, phải biết rằng, năm đó thu thập tình báo, điều tra cơ mật các nhà, có thể nói đều là một tay nàng xử lý.
Nàng đi theo bên người An Nguyệt Hằng, thường thường chỉ cần An Nguyệt Hằng vừa mở miệng hỏi thăm một người nào đó, nàng há mồm đã có thể nói ra tình báo của người này, chẳng qua một mình nàng dù sao cũng rất bận, ngay lúc đó Thanh Từ cùng Ngân Bình đồng dạng phụ trách công việc thu nhận sử dụng, chỉ có điều công tác của nàng nhiều hơn một chút, còn nhận rất nhiều nhiệm vụ khác, Thanh Từ, Ngân Bình cùng một số thủ hạ nữa, đều do nàng phụ trách điều phối.
Mà bên kia, mấy người Liễu Tri Thư đều không có tâm tình dùng cơm, bầu không khí yên tĩnh, Liễu Tri Thư nhìn thấy lư hương kia, đột nhiên đứng dậy, đi đến phía trước Lư hương Bạch Hạc bát giác, cầm cái nắp, đặt ở mũi cẩn thận ngửi ngửi, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hắn vốn năn nỉ An Nguyệt Hằng giúp mình một chuyện, chính là thiết kế Mộc Tịch Bắc, lúc ấy hắn xuất ra tấm bản đồ địa hình Tây La, nói cho An Nguyệt Hằng biết bí mật hộp ngọc khắc hoa, chỉ cần vặn chốt mở, bên trong sẽ bay ra một cái mũi tên, làm người ta không tự chủ né tránh.
Kì thực mũi tên kia chỉ là rào cản thứ nhất, sau khi mũi tên bắn ra, sẽ tác động một cơ quan khác, tản ra phấn độc, lúc người đang tránh né mũi tên, sẽ gia tốc động tác né tránh, liền sẽ hít vào một lượng lớn phấn độc, từ đó làm cho người mơ ước hộp ngọc này bị trúng độc mà chết.
Có điều Liễu Tri Thư cảm thấy cứ như vậy lấy mạng Mộc Tịch Bắc, thật sự là tiện nghi nàng quá rồi, một cái thứ nữ nho nhỏ, vậy mà hủy đi một Liễu gia lớn như vậy, điều này không khỏi làm Liễu Tri Thư luôn luôn tâm cao khí ngạo thật sự rất tức giận.
Cho nên tính đổi độc dược thành thuốc mê, nhưng mà bột phấn thuốc mê hoặc là có mùi, hoặc là hiện ra sương mù, Liễu Tri Thư cẩn thận sợ Mộc Tịch Bắc phát hiện, cho nên đem bột phấn trong hộp ngọc đổi thành một loại phấn hoa vô sắc vô vị, phối hợp với mùi hương trong lư hương mà An Nguyệt Hằng sớm chuẩn bị tốt, cả hai trộn lẫn với nhau chính là một loại thuốc mê cực kì mạnh mẽ, đủ để hạ gục Mộc Tịch Bắc.
Thế nhưng vừa rồi Liễu Tri Thư ngửi lư hương Bạch Hạc bát giác kia, lại phát hiện hương trong này, căn bản không phải hương mà hắn giao cho An Nguyệt Hằng, nhưng gian phòng này là An Nguyệt Hằng chuẩn bị, hương này lại bị An Nguyệt Hằng đổi đi, nói cách khác, Mộc Tịch Bắc vừa rồi căn bản không hề hôn mê.
Con ngươi Liễu Tri Thư hơi co lại, trong lòng sinh ra một tia dự cảm không tốt, quay đầu mở miệng nói với Liễu Vượng cùng Tôn Thanh:
Mau rời khỏi nơi này!
Liễu Vượng cùng Tôn Thanh cũng giật mình trong lòng, không vội vã hỏi Liễu Tri Thư rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì, chỉ nhấc chân liền muốn đi ra ngoài.
Nhưng lúc này, cửa lại bị một cước đá văng, Rầm! Một tiếng, vọt vào một đội nhân mã, đều là trang phục thái giám, bên hông đeo bội kiếm, lại khác biệt với thái giám bình thường, vừa thấy liền biết là người của Đông xưởng.
Bản công công nhận được tin tức, nơi này chứa chấp thích khách tiền triều, lập tức tìm kiếm cho ta! Người vi phạm giết không tha!
Đại thái giám cầm đầu một thân gấm vóc đỏ chót mạ vàng, hai tay chắp sau lưng, một đôi mắt đánh giá xung quanh, cực kì khí phách.
Thang công công ~ Lâu rồi không gặp, công công mạnh khỏe.
Liễu Tri Thư đè xuống bất an trong lòng, miễn cưỡng cười vui, cùng vị thủ lĩnh Đông xưởng hàn huyên.
Công công kia lại chỉ cười lạnh một tiếng, mở miệng nói:
Thì ra là Liễu công tử, nếu Liễu công tử ở chỗ này thì dễ nói rồi, vừa vặn tạo thuận lợi cho chúng ta! Còn không mau lục soát!
Trong lòng Liễu Tri Thư thật lạnh, hôm nay hết thảy nơi này đều là một cái bẫy, hắn vốn nghĩ có An Nguyệt Hằng hỗ trợ thì có thể thiết kế Mộc Tịch Bắc một phen, nhưng nhìn tình hình trước mắt, ngược lại lại là Mộc Tịch Bắc cùng An Nguyệt Hằng kết thành đồng minh, thiết kế mình một phen.
Trong lòng Liễu Tri Thư biết không ổn, sắc mặt cũng xanh mét, vốn cho rằng mình đã thành công, nhưng kết quả lại là chính mình thua, loại tư vị này thực không dễ chịu.
Bọn ma đầu Đông xưởng này giết người không chớp mắt, Liễu Tri Thư nghĩ thầm, hôm nay ngàn vạn không thể bị bắt được nhược điểm gì, nếu không thật sự là tai kiếp khó thoát!
Thang công công gần đây tốt không?
Liễu Tri Thư chắp tay mở miệng nói với thái giám trước mắt.
Ôi? Liễu công tử không cần khách khí, chúng ta hôm nay chỉ làm theo thông lệ thôi.
Thang công công khoát tay một cái nói.
Người của Đông xưởng đã bắt đầu lục soát bốn phía, hai tên thái giám đi đến sau lưng Tôn Thanh và Liễu Vượng, quả nhiên nhìn thấy đồ án trên gáy hai người! Lập tức mở miệng nói với Thang công công:
Công công, là Khốn Long!
Khốn Long này là tổ chức dư nghiệt tiền triều, một lòng muốn lật đổ đương triều, khôi phục tiền triều, năm đó Thái tổ hoàng đế đánh hạ Tây La, dư nghiệt tiền triều giả vờ đầu hàng, mỗi người không sợ thống khổ, ở trên da thịt ấn xuống một cái dấu hiệu đầu rồng, bên ngoài dùng hình chữ nhật đóng khung.
Cũng giải thích với Thái tổ, nói đây là biểu thị hộ long, có những người như bọn hắn ở đây, nhất định sẽ bảo hộ Thái tổ hoàng đế thật cẩn thận, sẽ không để cho bất luận kẻ nào mảy may tổn thương Thái tổ, lúc ấy Thái tổ tin là thật, tức thời bị thành tâm của bọn hắn cảm động, lúc này liền thăng quan tiến tước cho những người này, nhất mạch hộ long có thể nói là thành một nhóm độc hành trong triều, thời gian trôi qua, Thái tổ hoàng đế dần dần buông lỏng cảnh giác, đối với những người này lại càng thăng quan tiến tước, giúp thế lực Bang Hộ Long dần dần lớn mạnh.
Rất nhiều quan viên bởi vì có thể trở thành quan viên Hộ Long mà tự hào, mà Hoàng đế lại đối với những người vì muốn chứng minh chân thành mà can đảm dùng bàn ủi khắc vào người mình càng kính trọng hơn.
Thời gian lâu dài, sau khi thế lực những người này có chỗ đứng nhất định, lại đột nhiên nâng cờ tạo phản, tàn sát Hoàng thất, giống như người điên, mà trên lá cờ lớn vẫn như cũ vẽ một cái đầu rồng bị vây ở bên trong hình chữ nhật, chỉ có điều danh tự thay đổi, không gọi là Hộ Long nữa, mà trở thành Khốn Long!
Vây khốn Hoàng đế, làm cho hắn không thể thi triển, vây khốn chủ nhân Tây La, chính mình trở thành chủ nhân Tây La.
Thái tổ ở trong lần ấy bị tổn thất nặng nề, lại cực kỳ phẫn nộ với đám dư nghiệt tiền triều dám can đảm lừa gạt mình, lúc này liền phái không ít tinh nhuệ, ra tay chém giết dư nghiệt tiền triều hầu như không còn, bởi vì một cái dấu ấn mà triển khai một hồi gió tanh mưa máu, bắt đầu mở màn từ đó.
Chẳng qua từ đời Thái tổ đến bây giờ, thời gian đã trôi qua rất lâu, khi đó mọi người bởi vì e ngại, nên rất ít khi nhắc tới, cho nên những người biết được càng ngày càng ít.
Thang công công nghe lời nói của thuộc hạ, sắc mặt trầm xuống, trong mắt toát ra vài phần nghiêm túc, còn Liễu Tri Thư là một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, năm đó lúc còn nhỏ từng nghe Liễu lão gia tử nói qua, chỉ là không có ấn tượng gì cả, bây giờ nghe được thị vệ Đông xưởng nói chuyện, không khỏi đầu đầy mồ hôi!
Thang công công nhìn hai người Liễu Vượng và Tôn Thanh mở miệng nói:
Vị này là đích tôn Liễu gia đi, chúng ta nhớ là ngươi đã chết ở trong đại lao Hình bộ rồi mà?
Sắc mặt Liễu Tri Thư trắng nhợt, hôm nay thật đúng là liên tiếp xảy ra chuyện, e rằng Liễu gia thật sự sẽ ngã quỵ ở đây rồi!
Thang công công....
Liễu Tri Thư hiếm khi ăn nói khép nép, thu liễm cao ngạo trong ngày thường của mình như vậy.
Không cần nhiều lời, trực tiếp mang mấy người này về cho ta! Giao cho Bệ hạ xử trí, nghĩ đến đích tôn Liễu gia có thể chạy khỏi đại lao Hình bộ, tất nhiên là do dư nghiệt Khốn Long tạo nên, nói vậy mấy vị nhất định đã biết chỗ ẩn thân của dư nghiệt tiền triều rồi!
Thang công công trực tiếp định tội danh cho mấy người!
Thang công công ngươi vẫn chớ nói nhảm, ta thật sự không biết dư nghiệt tiền triều gì đó, cái dấu này là người khác in vào, ta căn bản không biết cái gì Khốn Long, càng không phải do Khốn Long cứu ra ngoài!
Liễu Vượng nhiều ngày đè nén cơn giận nhảy dựng lên, có điều ít nhiều vẫn có vẻ khách khí.
Ánh mắt Thang công công đảo một vòng, mở miệng nói:
Được rồi, không cần cãi chày cãi cối, bản công công chỉ nhận dấu ấn không nhận người! Tin tưởng đến chỗ của Hoàng Thượng cũng là như thế!
Ngươi cái tử...
Lời nói Liễu Vượng vừa phun ra khỏi miệng sinh sinh nuốt trở về, hai mắt muốn nứt, thở dốc thật mạnh, rõ ràng là tức không nhẹ.
Công công, ở trong phòng tìm ra mấy bài vị thủ lĩnh Khốn Long đời trước!
Lại một thái giám mở miệng nói, cũng giao vật cầm trong tay cho Thang công công.
Trong lòng Liễu Tri Thư hối hận không thôi, hắn ngàn tính vạn tính đều không tính đến An Nguyệt Hằng vậy mà lại cùng Mộc Tịch Bắc cấu kết với nhau, phủ Nhiếp Chính Vương và phủ Thừa Tướng có thể nói là thế bất lưỡng lập, cũng không ngờ rằng, hai người này lại hợp lại tính toán Liễu gia!
Cái này có thể nói là chứng cứ vô cùng xác thực! Vậy làm phiền mấy vị cùng bản công công đến Đông xưởng một chuyến.
Thang công công cầm bài vị tế tự trong tay, cười có chút âm hiểm.
Này vào Đông xưởng, ngươi lột da vẫn là nhẹ, bảo đảm có thể khiến hán tử sắt đá như ngươi cũng thay đổi thành ngón tay mềm!
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay Bốp Bốp Bốp !
Mộc Tịch Bắc đạp trên lưu quang đẩy cửa đi vào, nam tử đứng bên cạnh chính là An Nguyệt Hằng:
Nhìn xem nhìn xem, ta chẳng qua là vừa đi ra một hồi, mà đã ̀ phát sinh sự tình thú vị như vậy, thật sự thiếu chút là bỏ lỡ một màn đặc sắc này rồi.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về nữ tử quần áo chỉnh tề kia, khóe miệng nữ tử hàm chứa nụ cười yếu ớt, hai mắt hơi cong lên, tiếng nói càng mềm mại dịu dàng, khiến cho người ta rất muốn đặt ở trong ngực che chở.
Thế nhưng, từng người đều biết, nữ tử này tuyệt đối không phải mềm mại như vẻ bề ngoài, tâm kế của nàng từng người ở đây đều đã lĩnh hội qua.
Mộc Tịch Bắc!
Liễu Vượng dẫn đầu mở miệng, mang theo xúc cảm nghiến răng nghiến lợi.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt, không có mở miệng, mà Liễu Tri Thư lại đem ánh mắt nhìn về phía An Nguyệt Hằng:
Vương gia? Ngài làm là như vậy có ý gì?
An Nguyệt Hằng nho nhã mở miệng nói:
Bây giờ Liễu gia các ngươi chỉ là nỏ mạnh hết đà, còn có thể mang đến bao nhiêu lợi ích cho Bản vương? Không bằng cho Ngũ tiểu thư một cái nhân tình, cũng chọc cho giai nhân cười một tiếng?
Liễu Tri Thư rốt cục cũng tức đỏ mặt, toàn bộ sinh tử tồn vong của Liễu gia lại so ra kém một tiếng cười của nữ tử trước mặt, quả nhiên là xem mạng người như cỏ rác!
Không dối gạt Tứ cữu cữu, yến này, kỳ thật cũng là ta làm phiền Vương gia giúp ta thiết đãi, không ngờ cữu cữu lại sảng khoái đáp ứng như vậy, lúc đầu Bắc Bắc còn lo lắng một thời gian, sợ cữu cữu mượn cớ không đến, chẳng qua hiện giờ xem ra, ngược lại là ta xem nhẹ Tứ cữu cữu rồi.
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt than thở, phảng phất như Liễu Tri Thư là hào kiệt anh dũng hy sinh vậy.
Mộc Tịch Bắc!
Liễu Tri Thư thật sự là hận không thể ăn sống nuốt tươi Mộc Tịch Bắc, An Nguyệt Hằng là người Liễu gia bọn hắn xem như cây cỏ cứu mạng, kết quả lại đi giúp đỡ Mộc Tịch Bắc! Ngược lại là quét sạch Liễu gia bọn hắn!
Không cần nghĩ, đây hết thảy đều là cái bẫy hai người đã sớm an bài tốt, Liễu Tri Thư không cam lòng trừng mắt hai người, hắn còn chưa hảo hảo đọ sức với nữ tử này một trận, cũng đã toàn quân bị diệt, điều này khiến hắn như thế nào cam tâm?
A, đúng rồi, ta vừa mới nghe nói Liễu phủ mời ngự y trong cung, xem ra thân thể Liễu lão gia tử cũng không tốt lắm nha.
Mộc Tịch Bắc hững hờ mở miệng.
Liễu lão gia tử liên tiếp bị đả kích, thân thể xác thực không tốt lắm, Mộc Tịch Bắc lại cố ý phái người hoả tốc đưa chuyện mấy người biến thành dư nghiệt tiền triều đến Liễu phủ, Liễu Lão gia tử đang lòng đầy lo lắng liền phun ra một ngụm máu tươi, Liễu lão thái thì ngất tại chỗ.
Mộc Tịch Bắc! Làm người nên lưu một đường sống, ngươi đuổi tận giết tuyệt Liễu gia ta, nhất định sẽ chết không tử tế!
Liễu Tri Thư thở hồng hộc hô, mang theo phẫn nộ lực bất tòng tâm.
Mộc Tịch Bắc lại ấm thanh nói:
Tứ cữu cữu, là vì sắp chết? Nên ngươi trở nên ngây thơ như thế, nếu là ta thật sự sợ chết không tử tế, không biết bao nhiêu oan hồn Liễu gia các ngươi đều đã quấn lấy ta.
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục để ý Liễu Tri Thư nữa, chuyện hôm nay đã tỏ rõ Liễu gia bị hủy diệt, chỉ đợi Đông xưởng trở về nghiêm hình tra tấn một phen, bất kỳ người nào của Liễu gia cũng không thoát được tội!
Như vậy một cái không có thân gia bối cảnh Liễu Chi Lan, cũng không mang đến sợ hãi nữa!
Thang công công không hổ là đứng đầu một xưởng, hôm nay vậy mà bắt được hai tên dư nghiệt Khốn Long, thật đúng là một cái công lớn, thật đáng mừng a!
Mộc Tịch Bắc mở miệng với Thang Công công
Thang công công lập tức xoay người chắp tay nói:
Ngũ tiểu thư thật sự là quá khen rồi, bản công công làm sao nhận nổi.
Thái độ của Thang công công đối đãi với Mộc Tịch Bắc tốt hơn rất nhiều so với mấy người trước đó, thậm chí khiến An Nguyệt Hằng có cảm giác, cái tên hoạn quan này đối với nữ tử trước mắt còn cung kính hơn so với mình.
Kỳ thật An Nguyệt Hằng cảm giác không có sai, Thang công công này thuở nhỏ đã được chứng kiến sự hung ác của nữ tử, tuyệt đối vượt qua nam tử, hơn nữa nữ tử tâm tư kín đáo, chỉ cần có thể làm được hung ác quyết tuyệt! Thành tựu nhất định sẽ cao hơn nam tử, cho nên vị Thang công công này mới có thể tất cung tất kính với người như Mộc Tịch Bắc.
Làm phiền Thang công công, vậy Bắc Bắc sẽ không quấy rầy công công phá án nữa, có điều Bắc Bắc cảm thấy, có một số việc vẫn nên nhanh chóng giải quyết cho thỏa đáng, miễn cho đêm dài lắm mộng, công công nghĩ sao?
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt gật đầu nói, lại khiến Thang công công vùi đầu càng thấp.
Đa tạ Ngũ tiểu thư đề điểm, bản công công thụ giáo.
Trong mắt Thang công công lóe lên một tia tinh quang, hắn đã nói rồi nữ tử tuyệt đối hung ác ngoan tuyệt hơn nam tử rất nhiều!
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Một bóng đen xuất hiện, hôn mê Mộc Tịch Bắc liền bị người mang đi, An Nguyệt Hằng nhìn thoáng qua Liễu Tri Thư, mở miệng cười nói:
Tri Thư, mấy người các ngươi cứ hảo hảo sum vầy đi, Bản vương cáo từ trước.
Mấy người lúc này đều khom người chào An Nguyệt Hằng, Liễu Tri Thư ngôn từ khẩn thiết mở miệng nói:
Đợi chuyện hôm nay thành, Tri Thư nhất định đến nhà bái tạ đại ân của Vương gia, từ nay về sau cúc cung tận tụy, vì Vương gia máu chảy đầu rơi.
An Nguyệt Hằng cười gật gật đầu, quét nhẹ mấy người một chút, xoay người rời đi.
Sau khi An Nguyệt Hằng xoay người rời đi, sắc mặt Liễu Tri Thư liền trầm xuống, đi đến chỗ ngồi, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Liễu Vượng thấy vậy không khỏi mở miệng nói:
Tứ thúc, hôm nay đây là có chuyện gì? Nữ nhân kia sao lại thả chúng ta ra?
Trong mắt Liễu Tri Thư hiện lên một tia tàn nhẫn, sâu kín mở miệng nói:
Lão gia tử xuất ra bản đồ địa hình Tây La, để cho ta cầu An Nguyệt Hằng, xin hắn ra tay, cũng không biết hắn sử dụng biện pháp gì, vậy mà thật sự mời được Mộc Tịch Bắc đến.
Chắc hẳn Nhiếp Chính Vương cũng đã bỏ ra cái giá không nhỏ.
Liễu Vượng cau mày mở miệng.
Liễu Tri Thư cười lạnh một tiếng:
Hừ! Ngươi khi nào gặp qua An Nguyệt Hằng làm chuyện mua bán lỗ vốn, hôm nay việc này hắn đáp ứng rõ ràng như thế, nhưng lại chưa mở miệng đưa ra điều kiện gì, trong lòng ta thấy bất an, thật sự không biết hắn đang mưu đồ Liễu gia cái gì?
Liễu Vượng nghe xong, vẻ mặt cũng nghiêm túc, từ trước đến nay nếu là chuyện không thể mang đến lợi ích cho An Nguyệt Hằng, hắn rất ít khi ra tay, không, hoặc là nói chưa từng ra tay, nhưng bây giờ Liễu gia cơ hồ chỉ còn lại một cái xác không, vị Vương gia quyền thế ngập trời này rốt cuộc đạt được cái gì từ Liễu gia?
Có phải là hướng về tấm bản đồ địa hình Tây La kia không, bởi vì tấm bản đồ này, khiến An Nguyệt Hằng nghĩ rằng Liễu gia nhất định còn giấu con bài khác chưa lật, muốn mượn cơ hội này vét sạch Liễu gia.
Liễu Vượng to gan suy đoán, nghiêng đầu nói với Liễu Tri Thư.
Liễu Tri Thư nghe xong không có mở miệng, tên nhỏ con Tôn Thanh lại tiếp lời:
Ta cảm thấy loại khả năng này rất lớn, nay Liễu gia có chút ý tứ nỏ mạnh hết đà, An Nguyệt Hằng chắc chắn sẽ không hảo tâm trợ giúp Liễu gia như vậy.
Liễu Tri Thư nghe xong lắc lắc đầu, lại bưng chén rượu lên khẽ nhấp một ngụm nói:
Đây là tất nhiên, chỉ là lần trước Vượng Nhi hãm sâu lao ngục, Tam cô cô ngươi vẫn là phu nhân Trừng Giang Hầu, hắn lại chưa từng ra tay tương trợ, nhưng hôm nay Vượng Nhi ở bên ngoài đã bị xử trảm, cũng không còn có khả năng xuất hiện trước mắt mọi người nữa, Tam cô cô ngươi cũng bị điên rồi, trong nháy mắt xuống dốc không ít, nhưng An Nguyệt Hằng lại thái độ khác thường ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ không thấy kỳ quái sao?
Hai người sau khi nghe xong cũng đều trầm mặc, không còn đơn thuần cho rằng An Nguyệt Hằng thật sự sẽ vì một tấm bản đồ mà ra tay bảo trụ Liễu gia nữa.
Liễu Tri Thư càng nghĩ càng không đúng, mở miệng lần nữa, giống như là nói cho hai người nghe, lại giống như là nói cho chính mình nghe:
Phải biết rằng, nếu như hắn không ra tay tương trợ, lại mượn cơ hội chèn ép Liễu gia một phen, Liễu gia có cái gì còn không phải ngoan ngoãn dâng lên, hết thảy đều bị hắn chiếm làm của riêng, nhưng vì sao hắn không chỉ không chèn ép Liễu gia, ngược lại còn ra tay tương trợ?
Liễu Tri Thư hình như đã dần dần đoán được mấu chốt của vấn đề, lư hương trong phòng tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Bên trong gian phòng cách vách, hai người đang đứng ở bên tường, từ lỗ nhỏ góc tường nhìn sang, nam nhân chính là An Nguyệt Hằng, mà nữ tử chính là Mộc Tịch Bắc.
Sau khi Mộc Tịch Bắc nghe thấy lời nói của Liễu Tri Thư, khóe miệng giương lên nụ cười, xoay người đi đến bàn trà bên cạnh, tự mình châm trà, mở miệng nói:
Thế nào? Bây giờ Vương gia đã tin chưa? Nay trong lòng Liễu Tri Thư đã tồn tại khúc mắc, làm sao còn chân thành làm việc cho Vương gia.
An Nguyệt Hằng mắt sắc trầm xuống, nhìn về phía nữ tử đang cười, nhu hòa mở miệng:
Sao Bản vương có thể không tin ánh mắt nhìn người của Bắc Bắc chứ?
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn An Nguyệt Hằng, cười nhạo một tiếng:
Ta nói Vương gia, giữa chúng ta một bộ này vẫn là miễn đi, Bắc Bắc biết Vương gia chẳng qua là sợ Bắc Bắc tâm hoài bất quỹ, dụng tâm kín đáo với Vương gia thôi.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc biết, cho tới bây giờ An Nguyệt Hằng vẫn chưa toàn ý tin tưởng nàng, có điều không vội, nàng cho tới bây giờ đều không trông cậy có thể nhận được sự tin tưởng của người như An Nguyệt Hằng.
An Nguyệt Hằng cười cười:
Nay Bản vương quyền cao chức trọng, không biết có bao nhiêu người mơ ước vị trí của Bản vương, một bước đạp sai, chính là vạn kiếp bất phục, sao có thể không cẩn thận chứ?
An Nguyệt Hằng ngược lại cũng không phủ nhận, hắn biết, nữ tử trước mắt này nếu đã nhìn ra, hắn cũng không cần thiết phải qua loa tắc trách giấu diếm, nếu không ngược lại là mất nhiều hơn được.
Vương gia cũng không cần giải thích, nếu như Vương gia có thể tùy tiện tin tưởng một nữ tử, Bắc Bắc ngược lại là sinh ra nghi ngờ với năng lực của Vương gia, nếu như có một ngày, Vương gia từ chỗ cao té xuống, Vương gia chớ nên quên, Bắc Bắc nhất định sẽ đạp thật mạnh một cước.
Mộc Tịch Bắc cười cực kì xinh đẹp, nhưng bên trong đôi mắt trắng đen rõ ràng lại cực kỳ nghiêm túc.
An Nguyệt Hằng khẽ giật mình, trong lòng run lên, không chút nào hoài nghi tính chân thực trong lời nói của nữ tử, hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử thú vị như vậy, hung ác quả quyết, vừa không mất đi nhu tình mềm mại của nữ tử, lại không thiếu đi dã tâm cùng toan tính mơ ước thiên hạ như nam tử.
Mộc Tịch Bắc rủ xuống đôi mắt, thật ra An Nguyệt Hằng từ sau khi mình nói ra lời nói ở trà lâu, đã quyết định trừ bỏ Liễu gia, Mộc Tịch Bắc không nói ra, đúng lúc bị Liễu Tri Thư nói ra, giúp Liễu gia cũng không bằng dẫm lên Liễu gia, như vậy đồ vật của Liễu gia không phải đều thành vật trong tay An Nguyệt Hằng?
Người như An Nguyệt Hằng giấu cực sâu, luôn nghĩ rằng Liễu gia nhất định còn có con bài chưa lật, lại không biết, Liễu gia là chân chính cùng đường, phải biết rằng, năm đó thu thập tình báo, điều tra cơ mật các nhà, có thể nói đều là một tay nàng xử lý.
Nàng đi theo bên người An Nguyệt Hằng, thường thường chỉ cần An Nguyệt Hằng vừa mở miệng hỏi thăm một người nào đó, nàng há mồm đã có thể nói ra tình báo của người này, chẳng qua một mình nàng dù sao cũng rất bận, ngay lúc đó Thanh Từ cùng Ngân Bình đồng dạng phụ trách công việc thu nhận sử dụng, chỉ có điều công tác của nàng nhiều hơn một chút, còn nhận rất nhiều nhiệm vụ khác, Thanh Từ, Ngân Bình cùng một số thủ hạ nữa, đều do nàng phụ trách điều phối.
Mà bên kia, mấy người Liễu Tri Thư đều không có tâm tình dùng cơm, bầu không khí yên tĩnh, Liễu Tri Thư nhìn thấy lư hương kia, đột nhiên đứng dậy, đi đến phía trước Lư hương Bạch Hạc bát giác, cầm cái nắp, đặt ở mũi cẩn thận ngửi ngửi, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hắn vốn năn nỉ An Nguyệt Hằng giúp mình một chuyện, chính là thiết kế Mộc Tịch Bắc, lúc ấy hắn xuất ra tấm bản đồ địa hình Tây La, nói cho An Nguyệt Hằng biết bí mật hộp ngọc khắc hoa, chỉ cần vặn chốt mở, bên trong sẽ bay ra một cái mũi tên, làm người ta không tự chủ né tránh.
Kì thực mũi tên kia chỉ là rào cản thứ nhất, sau khi mũi tên bắn ra, sẽ tác động một cơ quan khác, tản ra phấn độc, lúc người đang tránh né mũi tên, sẽ gia tốc động tác né tránh, liền sẽ hít vào một lượng lớn phấn độc, từ đó làm cho người mơ ước hộp ngọc này bị trúng độc mà chết.
Có điều Liễu Tri Thư cảm thấy cứ như vậy lấy mạng Mộc Tịch Bắc, thật sự là tiện nghi nàng quá rồi, một cái thứ nữ nho nhỏ, vậy mà hủy đi một Liễu gia lớn như vậy, điều này không khỏi làm Liễu Tri Thư luôn luôn tâm cao khí ngạo thật sự rất tức giận.
Cho nên tính đổi độc dược thành thuốc mê, nhưng mà bột phấn thuốc mê hoặc là có mùi, hoặc là hiện ra sương mù, Liễu Tri Thư cẩn thận sợ Mộc Tịch Bắc phát hiện, cho nên đem bột phấn trong hộp ngọc đổi thành một loại phấn hoa vô sắc vô vị, phối hợp với mùi hương trong lư hương mà An Nguyệt Hằng sớm chuẩn bị tốt, cả hai trộn lẫn với nhau chính là một loại thuốc mê cực kì mạnh mẽ, đủ để hạ gục Mộc Tịch Bắc.
Thế nhưng vừa rồi Liễu Tri Thư ngửi lư hương Bạch Hạc bát giác kia, lại phát hiện hương trong này, căn bản không phải hương mà hắn giao cho An Nguyệt Hằng, nhưng gian phòng này là An Nguyệt Hằng chuẩn bị, hương này lại bị An Nguyệt Hằng đổi đi, nói cách khác, Mộc Tịch Bắc vừa rồi căn bản không hề hôn mê.
Con ngươi Liễu Tri Thư hơi co lại, trong lòng sinh ra một tia dự cảm không tốt, quay đầu mở miệng nói với Liễu Vượng cùng Tôn Thanh:
Mau rời khỏi nơi này!
Liễu Vượng cùng Tôn Thanh cũng giật mình trong lòng, không vội vã hỏi Liễu Tri Thư rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì, chỉ nhấc chân liền muốn đi ra ngoài.
Nhưng lúc này, cửa lại bị một cước đá văng, Rầm! Một tiếng, vọt vào một đội nhân mã, đều là trang phục thái giám, bên hông đeo bội kiếm, lại khác biệt với thái giám bình thường, vừa thấy liền biết là người của Đông xưởng.
Bản công công nhận được tin tức, nơi này chứa chấp thích khách tiền triều, lập tức tìm kiếm cho ta! Người vi phạm giết không tha!
Đại thái giám cầm đầu một thân gấm vóc đỏ chót mạ vàng, hai tay chắp sau lưng, một đôi mắt đánh giá xung quanh, cực kì khí phách.
Thang công công ~ Lâu rồi không gặp, công công mạnh khỏe.
Liễu Tri Thư đè xuống bất an trong lòng, miễn cưỡng cười vui, cùng vị thủ lĩnh Đông xưởng hàn huyên.
Công công kia lại chỉ cười lạnh một tiếng, mở miệng nói:
Thì ra là Liễu công tử, nếu Liễu công tử ở chỗ này thì dễ nói rồi, vừa vặn tạo thuận lợi cho chúng ta! Còn không mau lục soát!
Trong lòng Liễu Tri Thư thật lạnh, hôm nay hết thảy nơi này đều là một cái bẫy, hắn vốn nghĩ có An Nguyệt Hằng hỗ trợ thì có thể thiết kế Mộc Tịch Bắc một phen, nhưng nhìn tình hình trước mắt, ngược lại lại là Mộc Tịch Bắc cùng An Nguyệt Hằng kết thành đồng minh, thiết kế mình một phen.
Trong lòng Liễu Tri Thư biết không ổn, sắc mặt cũng xanh mét, vốn cho rằng mình đã thành công, nhưng kết quả lại là chính mình thua, loại tư vị này thực không dễ chịu.
Bọn ma đầu Đông xưởng này giết người không chớp mắt, Liễu Tri Thư nghĩ thầm, hôm nay ngàn vạn không thể bị bắt được nhược điểm gì, nếu không thật sự là tai kiếp khó thoát!
Thang công công gần đây tốt không?
Liễu Tri Thư chắp tay mở miệng nói với thái giám trước mắt.
Ôi? Liễu công tử không cần khách khí, chúng ta hôm nay chỉ làm theo thông lệ thôi.
Thang công công khoát tay một cái nói.
Người của Đông xưởng đã bắt đầu lục soát bốn phía, hai tên thái giám đi đến sau lưng Tôn Thanh và Liễu Vượng, quả nhiên nhìn thấy đồ án trên gáy hai người! Lập tức mở miệng nói với Thang công công:
Công công, là Khốn Long!
Khốn Long này là tổ chức dư nghiệt tiền triều, một lòng muốn lật đổ đương triều, khôi phục tiền triều, năm đó Thái tổ hoàng đế đánh hạ Tây La, dư nghiệt tiền triều giả vờ đầu hàng, mỗi người không sợ thống khổ, ở trên da thịt ấn xuống một cái dấu hiệu đầu rồng, bên ngoài dùng hình chữ nhật đóng khung.
Cũng giải thích với Thái tổ, nói đây là biểu thị hộ long, có những người như bọn hắn ở đây, nhất định sẽ bảo hộ Thái tổ hoàng đế thật cẩn thận, sẽ không để cho bất luận kẻ nào mảy may tổn thương Thái tổ, lúc ấy Thái tổ tin là thật, tức thời bị thành tâm của bọn hắn cảm động, lúc này liền thăng quan tiến tước cho những người này, nhất mạch hộ long có thể nói là thành một nhóm độc hành trong triều, thời gian trôi qua, Thái tổ hoàng đế dần dần buông lỏng cảnh giác, đối với những người này lại càng thăng quan tiến tước, giúp thế lực Bang Hộ Long dần dần lớn mạnh.
Rất nhiều quan viên bởi vì có thể trở thành quan viên Hộ Long mà tự hào, mà Hoàng đế lại đối với những người vì muốn chứng minh chân thành mà can đảm dùng bàn ủi khắc vào người mình càng kính trọng hơn.
Thời gian lâu dài, sau khi thế lực những người này có chỗ đứng nhất định, lại đột nhiên nâng cờ tạo phản, tàn sát Hoàng thất, giống như người điên, mà trên lá cờ lớn vẫn như cũ vẽ một cái đầu rồng bị vây ở bên trong hình chữ nhật, chỉ có điều danh tự thay đổi, không gọi là Hộ Long nữa, mà trở thành Khốn Long!
Vây khốn Hoàng đế, làm cho hắn không thể thi triển, vây khốn chủ nhân Tây La, chính mình trở thành chủ nhân Tây La.
Thái tổ ở trong lần ấy bị tổn thất nặng nề, lại cực kỳ phẫn nộ với đám dư nghiệt tiền triều dám can đảm lừa gạt mình, lúc này liền phái không ít tinh nhuệ, ra tay chém giết dư nghiệt tiền triều hầu như không còn, bởi vì một cái dấu ấn mà triển khai một hồi gió tanh mưa máu, bắt đầu mở màn từ đó.
Chẳng qua từ đời Thái tổ đến bây giờ, thời gian đã trôi qua rất lâu, khi đó mọi người bởi vì e ngại, nên rất ít khi nhắc tới, cho nên những người biết được càng ngày càng ít.
Thang công công nghe lời nói của thuộc hạ, sắc mặt trầm xuống, trong mắt toát ra vài phần nghiêm túc, còn Liễu Tri Thư là một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, năm đó lúc còn nhỏ từng nghe Liễu lão gia tử nói qua, chỉ là không có ấn tượng gì cả, bây giờ nghe được thị vệ Đông xưởng nói chuyện, không khỏi đầu đầy mồ hôi!
Thang công công nhìn hai người Liễu Vượng và Tôn Thanh mở miệng nói:
Vị này là đích tôn Liễu gia đi, chúng ta nhớ là ngươi đã chết ở trong đại lao Hình bộ rồi mà?
Sắc mặt Liễu Tri Thư trắng nhợt, hôm nay thật đúng là liên tiếp xảy ra chuyện, e rằng Liễu gia thật sự sẽ ngã quỵ ở đây rồi!
Thang công công....
Liễu Tri Thư hiếm khi ăn nói khép nép, thu liễm cao ngạo trong ngày thường của mình như vậy.
Không cần nhiều lời, trực tiếp mang mấy người này về cho ta! Giao cho Bệ hạ xử trí, nghĩ đến đích tôn Liễu gia có thể chạy khỏi đại lao Hình bộ, tất nhiên là do dư nghiệt Khốn Long tạo nên, nói vậy mấy vị nhất định đã biết chỗ ẩn thân của dư nghiệt tiền triều rồi!
Thang công công trực tiếp định tội danh cho mấy người!
Thang công công ngươi vẫn chớ nói nhảm, ta thật sự không biết dư nghiệt tiền triều gì đó, cái dấu này là người khác in vào, ta căn bản không biết cái gì Khốn Long, càng không phải do Khốn Long cứu ra ngoài!
Liễu Vượng nhiều ngày đè nén cơn giận nhảy dựng lên, có điều ít nhiều vẫn có vẻ khách khí.
Ánh mắt Thang công công đảo một vòng, mở miệng nói:
Được rồi, không cần cãi chày cãi cối, bản công công chỉ nhận dấu ấn không nhận người! Tin tưởng đến chỗ của Hoàng Thượng cũng là như thế!
Ngươi cái tử...
Lời nói Liễu Vượng vừa phun ra khỏi miệng sinh sinh nuốt trở về, hai mắt muốn nứt, thở dốc thật mạnh, rõ ràng là tức không nhẹ.
Công công, ở trong phòng tìm ra mấy bài vị thủ lĩnh Khốn Long đời trước!
Lại một thái giám mở miệng nói, cũng giao vật cầm trong tay cho Thang công công.
Trong lòng Liễu Tri Thư hối hận không thôi, hắn ngàn tính vạn tính đều không tính đến An Nguyệt Hằng vậy mà lại cùng Mộc Tịch Bắc cấu kết với nhau, phủ Nhiếp Chính Vương và phủ Thừa Tướng có thể nói là thế bất lưỡng lập, cũng không ngờ rằng, hai người này lại hợp lại tính toán Liễu gia!
Cái này có thể nói là chứng cứ vô cùng xác thực! Vậy làm phiền mấy vị cùng bản công công đến Đông xưởng một chuyến.
Thang công công cầm bài vị tế tự trong tay, cười có chút âm hiểm.
Này vào Đông xưởng, ngươi lột da vẫn là nhẹ, bảo đảm có thể khiến hán tử sắt đá như ngươi cũng thay đổi thành ngón tay mềm!
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay Bốp Bốp Bốp !
Mộc Tịch Bắc đạp trên lưu quang đẩy cửa đi vào, nam tử đứng bên cạnh chính là An Nguyệt Hằng:
Nhìn xem nhìn xem, ta chẳng qua là vừa đi ra một hồi, mà đã ̀ phát sinh sự tình thú vị như vậy, thật sự thiếu chút là bỏ lỡ một màn đặc sắc này rồi.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về nữ tử quần áo chỉnh tề kia, khóe miệng nữ tử hàm chứa nụ cười yếu ớt, hai mắt hơi cong lên, tiếng nói càng mềm mại dịu dàng, khiến cho người ta rất muốn đặt ở trong ngực che chở.
Thế nhưng, từng người đều biết, nữ tử này tuyệt đối không phải mềm mại như vẻ bề ngoài, tâm kế của nàng từng người ở đây đều đã lĩnh hội qua.
Mộc Tịch Bắc!
Liễu Vượng dẫn đầu mở miệng, mang theo xúc cảm nghiến răng nghiến lợi.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt, không có mở miệng, mà Liễu Tri Thư lại đem ánh mắt nhìn về phía An Nguyệt Hằng:
Vương gia? Ngài làm là như vậy có ý gì?
An Nguyệt Hằng nho nhã mở miệng nói:
Bây giờ Liễu gia các ngươi chỉ là nỏ mạnh hết đà, còn có thể mang đến bao nhiêu lợi ích cho Bản vương? Không bằng cho Ngũ tiểu thư một cái nhân tình, cũng chọc cho giai nhân cười một tiếng?
Liễu Tri Thư rốt cục cũng tức đỏ mặt, toàn bộ sinh tử tồn vong của Liễu gia lại so ra kém một tiếng cười của nữ tử trước mặt, quả nhiên là xem mạng người như cỏ rác!
Không dối gạt Tứ cữu cữu, yến này, kỳ thật cũng là ta làm phiền Vương gia giúp ta thiết đãi, không ngờ cữu cữu lại sảng khoái đáp ứng như vậy, lúc đầu Bắc Bắc còn lo lắng một thời gian, sợ cữu cữu mượn cớ không đến, chẳng qua hiện giờ xem ra, ngược lại là ta xem nhẹ Tứ cữu cữu rồi.
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt than thở, phảng phất như Liễu Tri Thư là hào kiệt anh dũng hy sinh vậy.
Mộc Tịch Bắc!
Liễu Tri Thư thật sự là hận không thể ăn sống nuốt tươi Mộc Tịch Bắc, An Nguyệt Hằng là người Liễu gia bọn hắn xem như cây cỏ cứu mạng, kết quả lại đi giúp đỡ Mộc Tịch Bắc! Ngược lại là quét sạch Liễu gia bọn hắn!
Không cần nghĩ, đây hết thảy đều là cái bẫy hai người đã sớm an bài tốt, Liễu Tri Thư không cam lòng trừng mắt hai người, hắn còn chưa hảo hảo đọ sức với nữ tử này một trận, cũng đã toàn quân bị diệt, điều này khiến hắn như thế nào cam tâm?
A, đúng rồi, ta vừa mới nghe nói Liễu phủ mời ngự y trong cung, xem ra thân thể Liễu lão gia tử cũng không tốt lắm nha.
Mộc Tịch Bắc hững hờ mở miệng.
Liễu lão gia tử liên tiếp bị đả kích, thân thể xác thực không tốt lắm, Mộc Tịch Bắc lại cố ý phái người hoả tốc đưa chuyện mấy người biến thành dư nghiệt tiền triều đến Liễu phủ, Liễu Lão gia tử đang lòng đầy lo lắng liền phun ra một ngụm máu tươi, Liễu lão thái thì ngất tại chỗ.
Mộc Tịch Bắc! Làm người nên lưu một đường sống, ngươi đuổi tận giết tuyệt Liễu gia ta, nhất định sẽ chết không tử tế!
Liễu Tri Thư thở hồng hộc hô, mang theo phẫn nộ lực bất tòng tâm.
Mộc Tịch Bắc lại ấm thanh nói:
Tứ cữu cữu, là vì sắp chết? Nên ngươi trở nên ngây thơ như thế, nếu là ta thật sự sợ chết không tử tế, không biết bao nhiêu oan hồn Liễu gia các ngươi đều đã quấn lấy ta.
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục để ý Liễu Tri Thư nữa, chuyện hôm nay đã tỏ rõ Liễu gia bị hủy diệt, chỉ đợi Đông xưởng trở về nghiêm hình tra tấn một phen, bất kỳ người nào của Liễu gia cũng không thoát được tội!
Như vậy một cái không có thân gia bối cảnh Liễu Chi Lan, cũng không mang đến sợ hãi nữa!
Thang công công không hổ là đứng đầu một xưởng, hôm nay vậy mà bắt được hai tên dư nghiệt Khốn Long, thật đúng là một cái công lớn, thật đáng mừng a!
Mộc Tịch Bắc mở miệng với Thang Công công
Thang công công lập tức xoay người chắp tay nói:
Ngũ tiểu thư thật sự là quá khen rồi, bản công công làm sao nhận nổi.
Thái độ của Thang công công đối đãi với Mộc Tịch Bắc tốt hơn rất nhiều so với mấy người trước đó, thậm chí khiến An Nguyệt Hằng có cảm giác, cái tên hoạn quan này đối với nữ tử trước mắt còn cung kính hơn so với mình.
Kỳ thật An Nguyệt Hằng cảm giác không có sai, Thang công công này thuở nhỏ đã được chứng kiến sự hung ác của nữ tử, tuyệt đối vượt qua nam tử, hơn nữa nữ tử tâm tư kín đáo, chỉ cần có thể làm được hung ác quyết tuyệt! Thành tựu nhất định sẽ cao hơn nam tử, cho nên vị Thang công công này mới có thể tất cung tất kính với người như Mộc Tịch Bắc.
Làm phiền Thang công công, vậy Bắc Bắc sẽ không quấy rầy công công phá án nữa, có điều Bắc Bắc cảm thấy, có một số việc vẫn nên nhanh chóng giải quyết cho thỏa đáng, miễn cho đêm dài lắm mộng, công công nghĩ sao?
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt gật đầu nói, lại khiến Thang công công vùi đầu càng thấp.
Đa tạ Ngũ tiểu thư đề điểm, bản công công thụ giáo.
Trong mắt Thang công công lóe lên một tia tinh quang, hắn đã nói rồi nữ tử tuyệt đối hung ác ngoan tuyệt hơn nam tử rất nhiều!
/325
|