Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc xa xa nhìn cỗ xe ngựa của Đa Luân cực kì phong tao lái ra khỏi tầm mắt của mình, mở miệng nói với Thanh Từ ở sau lưng:
Xe ngựa Đa Luân không phải hồi cung sao?
Thanh Từ cũng theo tầm mắt Mộc Tịch Bắc nhìn lại:
Không phải, nếu như hồi cung hẳn là ở giao lộ phía trước rẽ trái mới đúng, con đường này cũng không phải đại lộ, không thông vào trong cung.
Mộc Tịch Bắc gật đầu, trầm mặc không nói, nâng chân đi về phía trước.
Tiểu thư, thương thế của người.
Thanh Từ nhìn nhìn cánh tay Mộc Tịch Bắc, lo lắng mở miệng.
Mộc Tịch Bắc không thèm để ý cười một tiếng:
Ta khi nào trở nên quý giá như vậy, trước kia vào sinh ra tử, trên người không biết bị bao nhiêu vết thương.
Nhưng mà bây giờ khác với trước kia.
Thanh Từ có chút không phục lầm bầm nói, miệng nhỏ hơi mân mê, biểu thị bất mãn của mình.
Mộc Tịch Bắc lại cười một tiếng:
Trước kia vào sinh ra tử đều là vì người khác, nhưng bây giờ sống hay chết đều là vì chính mình, vì người khác ta còn không sợ đau, chẳng lẽ vì chính mình ngược lại lại sợ?
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc dừng ở trên vết thương của mình, duỗi ra ngón tay nhấn nhấn miệng vết thương trên cánh tay, máu tươi lập tức trào ra.
Lần này Thanh Từ không nói nữa, tiểu thư sở dĩ hận An Nguyệt Hằng cùng Ngũ Thanh Thanh sâu tận xương tủy, cũng bởi vì lúc trước tình chân ý thiết, bởi vì những vết thương kia không phải vì mình mà bị, bởi vì tận tâm tận lực đi làm vì một người, bởi vì người này mà không để ý sinh tử vinh nhục, cho nên thời điểm biết được chân tướng mới không cam lòng, mới có hận!
Quả thật, Mộc Tịch Bắc hi vọng An Nguyệt Hằng yêu mình không chỉ bởi vì nàng hận, muốn trả thù, mà bởi vì nàng không cam lòng, nàng không cam lòng mình vì một người nam nhân trả giá nhiều như vậy, nhưng cuối cùng nam nhân kia căn bản không hề yêu nàng, cho dù là nữ tử nào trả giá như thế, cuối cùng lại chỉ là một hồi kinh mộng, nghĩ đến ai cũng sẽ không cam lòng.
Đi thôi, đi Điêu Lang Ngọc Thế nhìn một chút, chọn lựa mấy cái trâm cài cho ngươi.
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Thanh Từ đang trầm mặc không nói.
Thanh Từ gật gật đầu, hai người không nhanh không chậm đi tới Điêu Lang Ngọc Thế.
Tiểu nhị kia vừa thấy Mộc Tịch Bắc tựa hồ có ấn tượng, lập tức hét to tiến lên mở miệng nói:
Mộc Ngũ tiểu thư, mời vào bên trong ~ Không biết hôm nay Mộc Ngũ tiểu thư muốn nhìn thứ gì.
Mộc Tịch Bắc khẽ gật đầu với tiểu nhị, cười nói:
Tiểu nhị ca đi làm việc trước đi, ta tùy tiện đi dạo trước đã.
Tiểu nhị kia nhìn thấy ánh mắt hiền hòa của Mộc Tịch Bắc, sững sờ một chút, lúc lấy lại tinh thần thì Mộc Tịch Bắc cũng đã đi xa.
Chủ quán tiểu nhị ở trong Điêu Lang Ngọc Thế, từ trước đến giờ đều không phải lấy tiền tài mà nhìn người, sẽ không bởi vì ngươi xuất thủ ngàn lượng hoàng kim mua đồ giống như ở tiệm tạp hóa, bao lớn bao nhỏ xách về thì sẽ coi trọng ngươi, ngược lại tương phản, sẽ chỉ cho rằng ngươi thô bỉ không chịu nổi, không ra cái gì cả, cũng chính là gọi loại nhà giàu mới nổi.
Mà loại chọn kỹ lựa khéo, rõ ràng là người biết nhìn hàng, nếu như thật lòng thích một món đồ vật, bất luận đắt rẻ đều muốn cường thế đoạt đi, người như vậy, thường thường mới được người của Điêu Lang Ngọc Thế coi trọng, cũng xác nhận thân phận của người này, cho rằng nàng là một người chân chính có khí chất quý tộc, cũng bởi vì như thế, công việc làm ăn của Điêu Lang Ngọc Thế không chỉ không kém đi, ngược lại còn tốt vô cùng.
Bởi vậy đã tạo ra một mạng lưới vững chắc, phía sau có không ít thành viên chân chính là quyền thần thế gia, việc làm ăn mới càng ngày càng náo nhiệt.
Mộc Tịch Bắc đi dạo xung quanh, trang sức châu báu của nàng thật ra cũng không ít, nhưng lại quá mức phức tạp, cũng không thích hợp với Thanh Từ thường xuyên phải ra ngoài, nhưng lần này tiến cung, nếu Thanh Từ ăn mặc quá đơn giản, ngược lại dễ dàng khiến người ta hoài nghi, nên nàng muốn chọn cho Thanh Từ vài món trâm cài vòng ngọc tốt hơn nữa.
Mộc Tịch Bắc chậm rãi bước đi thong thả ở bên quầy, để cho Thanh Từ tự mình lựa chọn một chút, mà ánh mắt của nàng lại bị một vị sư phụ ở trong góc sáng hấp dẫn.
Trong tay sư phụ kia đang cầm một cái trâm cài Phượng Hoàng chói mắt, hai mắt dùng Dạ Minh Châu mượt mà khảm nạm, trên trán trên người đều là bảo thạch nhiều màu, đường vân tinh tế đi lên như mây trôi nước chảy, không mang theo một tia trở ngại, phảng phất như một mạch mà thành.
Trên cái bàn trước mặt sư phụ đang để một cái hộp gỗ lim, trên hộp khảm mấy đóa hoa sen tinh tế, còn dính mấy giọt sương, những chỗ còn lại thì cách một khoảng lại gắn tích thủy châu, xung quanh hộp được khảm nạm vô số bảo thạch óng ánh rực rỡ, diễm lệ bức người.
( Tích thuỷ châu: Hạt ngọc trai và ngọc bích)
Mộc Tịch Bắc chậm rãi đến gần cái bàn công cụ, nhìn sư phụ kia mở miệng nói:
Cái hộp này thật là xinh đẹp, không biết có thể cho ta mượn nhìn một chút được không?
Vị sư phụ kia chỉ cảm thấy một cái bóng đen ập tới trước mắt, không khỏi dừng lại động tác trong tay, hắn vốn là đang gắn hạt cho cây trâm phượng cực kỳ tôn quý này, theo lý thuyết, vật như vậy không nên đưa ra đây, nhưng gắn hạt yêu cầu công phu cực cao, nhất định ánh sáng phải tốt, cho nên hắn mới phải tiến hành ở trong góc sáng của Điêu Lang Ngọc Thế.
Chỗ này ánh sáng vô cùng tốt, cũng sẽ không chiết xạ ra ánh sáng của trâm cài, không làm hai mắt thợ công bị thương, cho nên mới được thợ công yêu thích.
Vị sư phụ kia nghe thấy lời nói của Mộc Tịch Bắc rõ ràng do dự, đây là đồ vật của khách hàng cũng không thể tùy tiện qua tay người khác, nếu xảy ra điều gì sai sót, chính là tội nặng không đảm đương nổi.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt, ánh mắt tinh khiết, mở miệng nói với vị sư phụ kia:
Chắc hẳn món đồ khách hàng trên tay sư phụ là trâm phượng đi, ta chỉ là chưa bao giờ thấy qua cái hộp xinh đẹp như vậy, nên muốn nhìn một chút thôi.
Vị sư phụ kia rõ ràng là do dự, nhìn nhìn đôi mắt hàm chứa mong đợi của Mộc Tịch Bắc, không đành lòng cự tuyệt nói:
Nếu như thế, thì ngươi nhìn một chút đi, nhưng nhất định phải cẩn thận, cho dù cái hộp này không phải món đồ của khách hàng, nhưng đến cùng cũng là thứ đồ trân quý.
Mộc Tịch Bắc cười gật gật đầu:
Đa tạ.
Vì thế liền duỗi ra cánh tay trắng thuần cầm lên cái hộp tinh xảo kia, lơ đãng mở cái nắp ra, phảng phất như thực sự đang đánh giá cái hộp này vậy.
Vị sư phụ kia thấy Mộc Tịch Bắc cũng không có vẻ gì là tham lam, chỉ đơn thuần thưởng thức, liền tiếp tục công việc trong tay, Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc quét mắt trâm cài Phượng Hoàng kia, con mắt dạ minh châu hình như vừa mới khảm nạm xong, bên trên còn chưa ngưng kết hoàn toàn, mà người sư phụ này đang ở trên đuôi phượng đính lông vũ bảy màu, chính là kỹ pháp gắn hạt cực khó.
Mộc Tịch Bắc thả hộp trong tay xuống, mở miệng nói với sư phụ:
Đa tạ sư phụ.
Sư phụ kia hiền hòa gật gật đầu, lại cúi đầu tiếp tục động tác trong tay, vốn Mộc Tịch Bắc đã tính rời đi nhưng lại ngừng lại, chung quy là mở miệng nói:
Có nhiều thứ quá mức tôn quý, không cẩn thận sẽ dễ dàng bị liên luỵ, sư phụ vẫn nên cẩn thận một chút mới phải.
Vị sư phụ kia sững sốt, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cũng đã xoay người rời đi, đi đến trước mặt Thanh Từ.
Cho đến khi sư phụ kia cúi đầu xuống, Mộc Tịch Bắc mới nhẹ giọng nói với Thanh Từ:
Nhìn thấy trâm phượng kia không?
Thanh Từ nhìn theo ánh mắt Mộc Tịch Bắc, không rõ chủ tử mình muốn làm gì, Mộc Tịch Bắc lại mở miệng nói:
Nếu như không sai, cái kia hẳn là thọ lễ mà Đa Luân công chúa chuẩn bị cho Thái hậu.
Trong mắt Thanh Từ hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi ngược lại:
Làm sao tiểu thư biết? Có lẽ là nhà hiển quý nào đó cũng nên?
Mộc Tịch Bắc lắc lắc đầu nói:
Trên cái hộp kia có mùi hương trên người Đa Luân, ngươi còn nhớ xe ngựa vừa mới chạy qua không, cả con đường đều bay đầy mùi hương, mà trên hộp này hương khí nồng đậm, nhất định là được Đa Luân tự mình giữ ở trong người, vừa rồi phương hướng mà xe ngựa Đa Luân tới, tựa hồ đã đi qua nơi này, cho nên cái trâm phượng này nhất định là của nàng ta.
Thanh Từ gật gật đầu, vậy ý tứ của tiểu thư là....
Mộc Tịch Bắc mở miệng với Thanh Từ:
Trước đêm thọ yến của Thái hậu ngươi đi một chuyến.
Mộc Tịch Bắc cúi thấp mắt, mối thù một roi trên cánh tay, nàng vẫn chưa quên đâu, Đa Luân.
Mua được không ít thứ cho Thanh Từ, hai người liền dẹp đường trở về phủ.
Nhưng không ngờ vừa mới đi đến một góc hẻo lánh lại bị người cản lại.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn lại, đối diện là một gã hoàn khố công tử, dáng dấp có chút âm nhu, quanh thân cũng chẳng có khí khái nam tử gì cả, tuy nhiên làn da lại vô cùng tốt, trắng trắng hồng hồng, nếu là bỏ qua chút dâm uế ngoan độc trong mắt kia, ngược lại là một tên công tử mảnh mai.
Là Lư gia công tử, Lư Dẫn Ngọc, tên Lư Dẫn Ngọc này cũng là người nổi bật của Lư gia ở thế hệ này, chỉ là cầm nghệ không sánh bằng hai vị tiểu thư Lư gia, nhưng Lư Dẫn Ngọc lại am hiểu hí khúc, ở trước mặt quan to hiển quý buông xuống tư thái, tự mình xướng lên một khúc.
Mộc Tịch Bắc cũng không làm điều thừa tựa như muốn rời khỏi, Lư Dẫn Ngọc ngăn đón nàng như vậy, rõ ràng không có ý định để nàng rời đi.
Ngươi chính là Mộc Tịch Bắc? Thắng được Tề phi nương nương Mộc Tịch Bắc?
Lư Dẫn Ngọc vừa mở miệng chính là xác nhận thân phận, giọng nói sáng ngời, đúng là một tên có năng khiếu hát hí khúc.
Mộc Tịch Bắc ý cười càng sâu, Lư gia rốt cục không kiềm chế được rồi, nàng còn chưa nhận được chiến thư của Lư gia đâu, chẳng qua nếu hôm nay Lư Dẫn Ngọc cố ý ngăn nàng lại, chính là định hủy đôi tay này của nàng đi.
Thắng được Tề phi thật sự là không dám nhận, ngày đó chẳng qua là Bệ hạ xem ở phần tâm tư đáng khen của ta, mới tán thưởng ta, cũng không biết sao lại cực khổ Lư công tử đại giá quang lâm?
Mộc Tịch Bắc mở miệng với nam tử trước mặt.
Hả? Ngươi biết bản công tử?
Lư Dẫn Ngọc hơi kinh ngạc, gia phụ cho mình nhìn qua chân dung của Mộc Tịch Bắc, mới biết được nàng ta, nhưng nàng ta chưa bao giờ thấy qua mình, làm sao lại biết mình chứ?
Công tử mạo tựa Phan An, giọng hát sáng ngời, lại có thêm một đôi tay tỉ mỉ, hơn nữa quần áo đẹp đẽ quý giá, khí độ nhanh nhẹn, chỉ một phỏng đoán, đã biết là Lư công tử rồi.
Mộc Tịch Bắc dịu dàng nói.
Nghe Mộc Tịch Bắc nói chuyện, trong mắt Lư Dẫn Ngọc mang theo vài phần đắc ý, có điều cũng chưa đắc ý quên hình.
Mộc tiểu thư ngược lại rất thông minh, có điều hôm nay ta cung kính bồi tiếp Mộc tiểu thư, chính là muốn hỏi mượn Mộc tiểu thư một món đồ vật, không biết Mộc tiểu thư có đoán được không?
Trong mắt Lư Dẫn Ngọc không mang theo hảo ý.
Mộc Tịch Bắc cười một tiếng, làm Lư Dẫn Ngọc nhìn thấy sững sờ:
Lư công tử là muốn mượn đôi tay này của Bắc Bắc chứ gì?
Lư Dẫn Ngọc nghe thấy lời nói của Mộc Tịch Bắc mới phục hồi lại tinh thần, trong mắt càng kinh ngạc hơn, nữ tử này sao lại biết được?
Mỗi lần bị người Lư gia hạ chiến thư, nếu như Lư gia không nắm chắc toàn thắng, thì đều bởi vì nguyên do khác nhau mà bị gãy tay, bị mất mạng, ta nghĩ chuyện này nhất định cùng Lư gia các ngươi không thoát khỏi can hệ. Cho nên ta đã chờ công tử rất lâu rồi.
Mộc Tịch Bắc cười có chút quỷ dị.
Lư Dẫn Ngọc lại cảm thấy hơi kinh hoảng, đánh giá xung quanh một phen, hôm nay hắn vốn không có chuẩn bị mà đến, chẳng qua vừa rồi đúng lúc đụng phải nàng ở trước cửa Điêu Lang Ngọc Thế, nghĩ đến nữ tử này sắp so đấu cầm nghệ với muội muội của mình, liền thuận tiện muốn hủy luôn tay của nàng.
Nhưng nhìn thấy nữ tử trước mắt vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn biết hành động nhiều năm nay của Lư gia, còn luôn mồm nói vẫn đang chờ người Lư gia động thủ, như vậy chẳng phải đã sớm có chuẩn bị, thậm chí có mai phục?
Thanh Từ tức thời rút ra thanh kiếm ngay thắt lưng, mặt tràn đầy sát khí.
Lư Dẫn Ngọc chỉ là một tên đùa bỡn nữ tử cùng với cái gọi là nghệ thuật hát hò, làm sao còn dám động thủ với Mộc Tịch Bắc, liền nháy mắt ra hiệu với mấy tên thị vệ sau lưng.
Mộc Ngũ tiểu thư thật sự là nói đùa, nhiều thế hệ Lư gia chúng ta đều là gia đình quân tử, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, vẫn là Mộc tiểu thư tin vào lời gièm pha? Mới cho rằng như thế đi?
Lư Dẫn Ngọc thay đổi thái độ trước đó, vì Lư gia làm sáng tỏ nói.
Mộc Tịch Bắc lại không muốn để cho Lư Dẫn Ngọc tự bào chữa, tiếp tục nói:
Vừa rồi Lư công tử muốn hỏi mượn ta đồ vật, còn chưa biết là muốn mượn cái gì?
Sắc mặt Lư Dẫn Ngọc sững sốt, không ngờ Mộc Tịch Bắc lại nhắc đến chuyện này, chẳng qua hắn từ trước đến nay là người có mắt nhìn, vừa rồi nha hoàn bên cạnh Mộc Tịch Bắc vừa phả ra khí tức, đã làm hắn nhận định là sát thủ, hắn làm sao dám dựa vào đám tay chân phía sau đối kháng cùng với một sát thủ chứ?
Ta là muốn mượn tâm của Mộc Ngũ tiểu thư, đã sớm nghe nói Mộc Ngũ tiểu thư không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, khí chất cao thượng, càng là một tay cầm nghệ xuất thần nhập hóa, có thể trở thành tri kỷ, trái tim Dẫn Ngọc toàn bộ đã tập trung ở trên người tiểu thư, khiến cơm nước không vô, ngày đêm tưởng niệm, cho nên hôm nay mới cả gan cung kính bồi tiếp, chẳng qua là muốn mượn tâm của Mộc Ngũ tiểu thư, để tâm của tiểu thư chỉ thuộc về một mình ta, mới hoá giải nổi khổ ưu tư của ta.
Vẻ mặt Lư Dẫn Ngọc mê luyến, hai mắt sáng lên nhìn Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, một mặt đi về phía trước một mặt mở miệng nói với Lư Dẫn Ngọc:
Lư công tử thật sự ái mộ ta như vậy? Chứ không phải dùng lời ngon tiếng ngọt này lừa gạt tiểu thư vô tri như ta đi.
Lư Dẫn Ngọc thấy Mộc Tịch Bắc di chuyển bước chân, lại nói chuyện cùng hắn, tự nhiên cũng chỉ có thể đi theo, một mặt đáp:
Mộc tiểu thư cho dù không tin trời không tin Phật, cũng không thể không tin tấm chân tình của Dẫn Ngọc với tiểu thư a, Dẫn Ngọc đúng là hâm mộ tiểu thư đã lâu, mới không thể tự kiềm chế, chỉ vì muốn nói vài câu với tiểu thư.
Mộc Tịch Bắc đi tới bờ sông, dòng sông chảy xiết, đầu mùa xuân nên trên mặt sông còn mơ hồ bốc lên khí lạnh, Mộc Tịch Bắc đứng ở bờ sông, Lư Dẫn Ngọc cũng đi theo sau, đang suy nghĩ có nên giả vờ trượt chân, đẩy Mộc Tịch Bắc xuống hay không, như vậy cũng giải quyết xong một mối tâm sự.
Thế nhưng nhìn thấy Thanh Từ sau lưng Mộc Tịch Bắc, Lư Dẫn Ngọc lại do dự, rối rắm một hồi lâu, bờ sông này chính là địa điểm cực tốt, nếu Mộc Tịch Bắc rơi xuống nước, trong thời gian ngắn sợ là không thể đánh đàn đi, cho dù ở đây âm thầm có giấu cao thủ, cũng không kịp để cứu Mộc Tịch Bắc lên, chỉ là mình ít nhiều có chút nguy hiểm.
Lư Dẫn Ngọc cắn răng một cái, nhìn những tráng hán phía sau, cảm thấy có lẽ là đánh không lại những sát thủ kia, nhưng chắc cũng đủ để mình chạy trốn rồi, liền nháy mắt ra hiệu với những tráng hán sau lưng, những tráng hán kia hiểu ý gật đầu, Thanh Từ cũng chỉ giả bộ như không nhìn thấy.
Khoát tay một cái, mấy hán tử kia cấp tốc tiến lên chế trụ Thanh Từ, Lư Dẫn Ngọc duỗi ra hai tay, đẩy hướng sau lưng Mộc Tịch Bắc.
Nhưng ai ngờ, Mộc Tịch Bắc đột nhiên quay lại, nghiêng người đi một bước:
Lư công tử đang muốn làm gì vậy?
Lư Dẫn Ngọc run rẩy một cái, bản thân suýt nữa thì ngã lệch xuống dưới, cười khan nói:
Ta thấy trên lưng Mộc Tiểu thư hình như rơi xuống con bướm, đang ngạc nhiên thời tiết còn lạnh như vậy, tại sao lại có bươm bướm, liền muốn lấy xuống nhìn một chút xem có phải là thật hay không?
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc xa xa nhìn cỗ xe ngựa của Đa Luân cực kì phong tao lái ra khỏi tầm mắt của mình, mở miệng nói với Thanh Từ ở sau lưng:
Xe ngựa Đa Luân không phải hồi cung sao?
Thanh Từ cũng theo tầm mắt Mộc Tịch Bắc nhìn lại:
Không phải, nếu như hồi cung hẳn là ở giao lộ phía trước rẽ trái mới đúng, con đường này cũng không phải đại lộ, không thông vào trong cung.
Mộc Tịch Bắc gật đầu, trầm mặc không nói, nâng chân đi về phía trước.
Tiểu thư, thương thế của người.
Thanh Từ nhìn nhìn cánh tay Mộc Tịch Bắc, lo lắng mở miệng.
Mộc Tịch Bắc không thèm để ý cười một tiếng:
Ta khi nào trở nên quý giá như vậy, trước kia vào sinh ra tử, trên người không biết bị bao nhiêu vết thương.
Nhưng mà bây giờ khác với trước kia.
Thanh Từ có chút không phục lầm bầm nói, miệng nhỏ hơi mân mê, biểu thị bất mãn của mình.
Mộc Tịch Bắc lại cười một tiếng:
Trước kia vào sinh ra tử đều là vì người khác, nhưng bây giờ sống hay chết đều là vì chính mình, vì người khác ta còn không sợ đau, chẳng lẽ vì chính mình ngược lại lại sợ?
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc dừng ở trên vết thương của mình, duỗi ra ngón tay nhấn nhấn miệng vết thương trên cánh tay, máu tươi lập tức trào ra.
Lần này Thanh Từ không nói nữa, tiểu thư sở dĩ hận An Nguyệt Hằng cùng Ngũ Thanh Thanh sâu tận xương tủy, cũng bởi vì lúc trước tình chân ý thiết, bởi vì những vết thương kia không phải vì mình mà bị, bởi vì tận tâm tận lực đi làm vì một người, bởi vì người này mà không để ý sinh tử vinh nhục, cho nên thời điểm biết được chân tướng mới không cam lòng, mới có hận!
Quả thật, Mộc Tịch Bắc hi vọng An Nguyệt Hằng yêu mình không chỉ bởi vì nàng hận, muốn trả thù, mà bởi vì nàng không cam lòng, nàng không cam lòng mình vì một người nam nhân trả giá nhiều như vậy, nhưng cuối cùng nam nhân kia căn bản không hề yêu nàng, cho dù là nữ tử nào trả giá như thế, cuối cùng lại chỉ là một hồi kinh mộng, nghĩ đến ai cũng sẽ không cam lòng.
Đi thôi, đi Điêu Lang Ngọc Thế nhìn một chút, chọn lựa mấy cái trâm cài cho ngươi.
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Thanh Từ đang trầm mặc không nói.
Thanh Từ gật gật đầu, hai người không nhanh không chậm đi tới Điêu Lang Ngọc Thế.
Tiểu nhị kia vừa thấy Mộc Tịch Bắc tựa hồ có ấn tượng, lập tức hét to tiến lên mở miệng nói:
Mộc Ngũ tiểu thư, mời vào bên trong ~ Không biết hôm nay Mộc Ngũ tiểu thư muốn nhìn thứ gì.
Mộc Tịch Bắc khẽ gật đầu với tiểu nhị, cười nói:
Tiểu nhị ca đi làm việc trước đi, ta tùy tiện đi dạo trước đã.
Tiểu nhị kia nhìn thấy ánh mắt hiền hòa của Mộc Tịch Bắc, sững sờ một chút, lúc lấy lại tinh thần thì Mộc Tịch Bắc cũng đã đi xa.
Chủ quán tiểu nhị ở trong Điêu Lang Ngọc Thế, từ trước đến giờ đều không phải lấy tiền tài mà nhìn người, sẽ không bởi vì ngươi xuất thủ ngàn lượng hoàng kim mua đồ giống như ở tiệm tạp hóa, bao lớn bao nhỏ xách về thì sẽ coi trọng ngươi, ngược lại tương phản, sẽ chỉ cho rằng ngươi thô bỉ không chịu nổi, không ra cái gì cả, cũng chính là gọi loại nhà giàu mới nổi.
Mà loại chọn kỹ lựa khéo, rõ ràng là người biết nhìn hàng, nếu như thật lòng thích một món đồ vật, bất luận đắt rẻ đều muốn cường thế đoạt đi, người như vậy, thường thường mới được người của Điêu Lang Ngọc Thế coi trọng, cũng xác nhận thân phận của người này, cho rằng nàng là một người chân chính có khí chất quý tộc, cũng bởi vì như thế, công việc làm ăn của Điêu Lang Ngọc Thế không chỉ không kém đi, ngược lại còn tốt vô cùng.
Bởi vậy đã tạo ra một mạng lưới vững chắc, phía sau có không ít thành viên chân chính là quyền thần thế gia, việc làm ăn mới càng ngày càng náo nhiệt.
Mộc Tịch Bắc đi dạo xung quanh, trang sức châu báu của nàng thật ra cũng không ít, nhưng lại quá mức phức tạp, cũng không thích hợp với Thanh Từ thường xuyên phải ra ngoài, nhưng lần này tiến cung, nếu Thanh Từ ăn mặc quá đơn giản, ngược lại dễ dàng khiến người ta hoài nghi, nên nàng muốn chọn cho Thanh Từ vài món trâm cài vòng ngọc tốt hơn nữa.
Mộc Tịch Bắc chậm rãi bước đi thong thả ở bên quầy, để cho Thanh Từ tự mình lựa chọn một chút, mà ánh mắt của nàng lại bị một vị sư phụ ở trong góc sáng hấp dẫn.
Trong tay sư phụ kia đang cầm một cái trâm cài Phượng Hoàng chói mắt, hai mắt dùng Dạ Minh Châu mượt mà khảm nạm, trên trán trên người đều là bảo thạch nhiều màu, đường vân tinh tế đi lên như mây trôi nước chảy, không mang theo một tia trở ngại, phảng phất như một mạch mà thành.
Trên cái bàn trước mặt sư phụ đang để một cái hộp gỗ lim, trên hộp khảm mấy đóa hoa sen tinh tế, còn dính mấy giọt sương, những chỗ còn lại thì cách một khoảng lại gắn tích thủy châu, xung quanh hộp được khảm nạm vô số bảo thạch óng ánh rực rỡ, diễm lệ bức người.
( Tích thuỷ châu: Hạt ngọc trai và ngọc bích)
Mộc Tịch Bắc chậm rãi đến gần cái bàn công cụ, nhìn sư phụ kia mở miệng nói:
Cái hộp này thật là xinh đẹp, không biết có thể cho ta mượn nhìn một chút được không?
Vị sư phụ kia chỉ cảm thấy một cái bóng đen ập tới trước mắt, không khỏi dừng lại động tác trong tay, hắn vốn là đang gắn hạt cho cây trâm phượng cực kỳ tôn quý này, theo lý thuyết, vật như vậy không nên đưa ra đây, nhưng gắn hạt yêu cầu công phu cực cao, nhất định ánh sáng phải tốt, cho nên hắn mới phải tiến hành ở trong góc sáng của Điêu Lang Ngọc Thế.
Chỗ này ánh sáng vô cùng tốt, cũng sẽ không chiết xạ ra ánh sáng của trâm cài, không làm hai mắt thợ công bị thương, cho nên mới được thợ công yêu thích.
Vị sư phụ kia nghe thấy lời nói của Mộc Tịch Bắc rõ ràng do dự, đây là đồ vật của khách hàng cũng không thể tùy tiện qua tay người khác, nếu xảy ra điều gì sai sót, chính là tội nặng không đảm đương nổi.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt, ánh mắt tinh khiết, mở miệng nói với vị sư phụ kia:
Chắc hẳn món đồ khách hàng trên tay sư phụ là trâm phượng đi, ta chỉ là chưa bao giờ thấy qua cái hộp xinh đẹp như vậy, nên muốn nhìn một chút thôi.
Vị sư phụ kia rõ ràng là do dự, nhìn nhìn đôi mắt hàm chứa mong đợi của Mộc Tịch Bắc, không đành lòng cự tuyệt nói:
Nếu như thế, thì ngươi nhìn một chút đi, nhưng nhất định phải cẩn thận, cho dù cái hộp này không phải món đồ của khách hàng, nhưng đến cùng cũng là thứ đồ trân quý.
Mộc Tịch Bắc cười gật gật đầu:
Đa tạ.
Vì thế liền duỗi ra cánh tay trắng thuần cầm lên cái hộp tinh xảo kia, lơ đãng mở cái nắp ra, phảng phất như thực sự đang đánh giá cái hộp này vậy.
Vị sư phụ kia thấy Mộc Tịch Bắc cũng không có vẻ gì là tham lam, chỉ đơn thuần thưởng thức, liền tiếp tục công việc trong tay, Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc quét mắt trâm cài Phượng Hoàng kia, con mắt dạ minh châu hình như vừa mới khảm nạm xong, bên trên còn chưa ngưng kết hoàn toàn, mà người sư phụ này đang ở trên đuôi phượng đính lông vũ bảy màu, chính là kỹ pháp gắn hạt cực khó.
Mộc Tịch Bắc thả hộp trong tay xuống, mở miệng nói với sư phụ:
Đa tạ sư phụ.
Sư phụ kia hiền hòa gật gật đầu, lại cúi đầu tiếp tục động tác trong tay, vốn Mộc Tịch Bắc đã tính rời đi nhưng lại ngừng lại, chung quy là mở miệng nói:
Có nhiều thứ quá mức tôn quý, không cẩn thận sẽ dễ dàng bị liên luỵ, sư phụ vẫn nên cẩn thận một chút mới phải.
Vị sư phụ kia sững sốt, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cũng đã xoay người rời đi, đi đến trước mặt Thanh Từ.
Cho đến khi sư phụ kia cúi đầu xuống, Mộc Tịch Bắc mới nhẹ giọng nói với Thanh Từ:
Nhìn thấy trâm phượng kia không?
Thanh Từ nhìn theo ánh mắt Mộc Tịch Bắc, không rõ chủ tử mình muốn làm gì, Mộc Tịch Bắc lại mở miệng nói:
Nếu như không sai, cái kia hẳn là thọ lễ mà Đa Luân công chúa chuẩn bị cho Thái hậu.
Trong mắt Thanh Từ hiện lên một tia kinh ngạc, hỏi ngược lại:
Làm sao tiểu thư biết? Có lẽ là nhà hiển quý nào đó cũng nên?
Mộc Tịch Bắc lắc lắc đầu nói:
Trên cái hộp kia có mùi hương trên người Đa Luân, ngươi còn nhớ xe ngựa vừa mới chạy qua không, cả con đường đều bay đầy mùi hương, mà trên hộp này hương khí nồng đậm, nhất định là được Đa Luân tự mình giữ ở trong người, vừa rồi phương hướng mà xe ngựa Đa Luân tới, tựa hồ đã đi qua nơi này, cho nên cái trâm phượng này nhất định là của nàng ta.
Thanh Từ gật gật đầu, vậy ý tứ của tiểu thư là....
Mộc Tịch Bắc mở miệng với Thanh Từ:
Trước đêm thọ yến của Thái hậu ngươi đi một chuyến.
Mộc Tịch Bắc cúi thấp mắt, mối thù một roi trên cánh tay, nàng vẫn chưa quên đâu, Đa Luân.
Mua được không ít thứ cho Thanh Từ, hai người liền dẹp đường trở về phủ.
Nhưng không ngờ vừa mới đi đến một góc hẻo lánh lại bị người cản lại.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn lại, đối diện là một gã hoàn khố công tử, dáng dấp có chút âm nhu, quanh thân cũng chẳng có khí khái nam tử gì cả, tuy nhiên làn da lại vô cùng tốt, trắng trắng hồng hồng, nếu là bỏ qua chút dâm uế ngoan độc trong mắt kia, ngược lại là một tên công tử mảnh mai.
Là Lư gia công tử, Lư Dẫn Ngọc, tên Lư Dẫn Ngọc này cũng là người nổi bật của Lư gia ở thế hệ này, chỉ là cầm nghệ không sánh bằng hai vị tiểu thư Lư gia, nhưng Lư Dẫn Ngọc lại am hiểu hí khúc, ở trước mặt quan to hiển quý buông xuống tư thái, tự mình xướng lên một khúc.
Mộc Tịch Bắc cũng không làm điều thừa tựa như muốn rời khỏi, Lư Dẫn Ngọc ngăn đón nàng như vậy, rõ ràng không có ý định để nàng rời đi.
Ngươi chính là Mộc Tịch Bắc? Thắng được Tề phi nương nương Mộc Tịch Bắc?
Lư Dẫn Ngọc vừa mở miệng chính là xác nhận thân phận, giọng nói sáng ngời, đúng là một tên có năng khiếu hát hí khúc.
Mộc Tịch Bắc ý cười càng sâu, Lư gia rốt cục không kiềm chế được rồi, nàng còn chưa nhận được chiến thư của Lư gia đâu, chẳng qua nếu hôm nay Lư Dẫn Ngọc cố ý ngăn nàng lại, chính là định hủy đôi tay này của nàng đi.
Thắng được Tề phi thật sự là không dám nhận, ngày đó chẳng qua là Bệ hạ xem ở phần tâm tư đáng khen của ta, mới tán thưởng ta, cũng không biết sao lại cực khổ Lư công tử đại giá quang lâm?
Mộc Tịch Bắc mở miệng với nam tử trước mặt.
Hả? Ngươi biết bản công tử?
Lư Dẫn Ngọc hơi kinh ngạc, gia phụ cho mình nhìn qua chân dung của Mộc Tịch Bắc, mới biết được nàng ta, nhưng nàng ta chưa bao giờ thấy qua mình, làm sao lại biết mình chứ?
Công tử mạo tựa Phan An, giọng hát sáng ngời, lại có thêm một đôi tay tỉ mỉ, hơn nữa quần áo đẹp đẽ quý giá, khí độ nhanh nhẹn, chỉ một phỏng đoán, đã biết là Lư công tử rồi.
Mộc Tịch Bắc dịu dàng nói.
Nghe Mộc Tịch Bắc nói chuyện, trong mắt Lư Dẫn Ngọc mang theo vài phần đắc ý, có điều cũng chưa đắc ý quên hình.
Mộc tiểu thư ngược lại rất thông minh, có điều hôm nay ta cung kính bồi tiếp Mộc tiểu thư, chính là muốn hỏi mượn Mộc tiểu thư một món đồ vật, không biết Mộc tiểu thư có đoán được không?
Trong mắt Lư Dẫn Ngọc không mang theo hảo ý.
Mộc Tịch Bắc cười một tiếng, làm Lư Dẫn Ngọc nhìn thấy sững sờ:
Lư công tử là muốn mượn đôi tay này của Bắc Bắc chứ gì?
Lư Dẫn Ngọc nghe thấy lời nói của Mộc Tịch Bắc mới phục hồi lại tinh thần, trong mắt càng kinh ngạc hơn, nữ tử này sao lại biết được?
Mỗi lần bị người Lư gia hạ chiến thư, nếu như Lư gia không nắm chắc toàn thắng, thì đều bởi vì nguyên do khác nhau mà bị gãy tay, bị mất mạng, ta nghĩ chuyện này nhất định cùng Lư gia các ngươi không thoát khỏi can hệ. Cho nên ta đã chờ công tử rất lâu rồi.
Mộc Tịch Bắc cười có chút quỷ dị.
Lư Dẫn Ngọc lại cảm thấy hơi kinh hoảng, đánh giá xung quanh một phen, hôm nay hắn vốn không có chuẩn bị mà đến, chẳng qua vừa rồi đúng lúc đụng phải nàng ở trước cửa Điêu Lang Ngọc Thế, nghĩ đến nữ tử này sắp so đấu cầm nghệ với muội muội của mình, liền thuận tiện muốn hủy luôn tay của nàng.
Nhưng nhìn thấy nữ tử trước mắt vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn biết hành động nhiều năm nay của Lư gia, còn luôn mồm nói vẫn đang chờ người Lư gia động thủ, như vậy chẳng phải đã sớm có chuẩn bị, thậm chí có mai phục?
Thanh Từ tức thời rút ra thanh kiếm ngay thắt lưng, mặt tràn đầy sát khí.
Lư Dẫn Ngọc chỉ là một tên đùa bỡn nữ tử cùng với cái gọi là nghệ thuật hát hò, làm sao còn dám động thủ với Mộc Tịch Bắc, liền nháy mắt ra hiệu với mấy tên thị vệ sau lưng.
Mộc Ngũ tiểu thư thật sự là nói đùa, nhiều thế hệ Lư gia chúng ta đều là gia đình quân tử, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, vẫn là Mộc tiểu thư tin vào lời gièm pha? Mới cho rằng như thế đi?
Lư Dẫn Ngọc thay đổi thái độ trước đó, vì Lư gia làm sáng tỏ nói.
Mộc Tịch Bắc lại không muốn để cho Lư Dẫn Ngọc tự bào chữa, tiếp tục nói:
Vừa rồi Lư công tử muốn hỏi mượn ta đồ vật, còn chưa biết là muốn mượn cái gì?
Sắc mặt Lư Dẫn Ngọc sững sốt, không ngờ Mộc Tịch Bắc lại nhắc đến chuyện này, chẳng qua hắn từ trước đến nay là người có mắt nhìn, vừa rồi nha hoàn bên cạnh Mộc Tịch Bắc vừa phả ra khí tức, đã làm hắn nhận định là sát thủ, hắn làm sao dám dựa vào đám tay chân phía sau đối kháng cùng với một sát thủ chứ?
Ta là muốn mượn tâm của Mộc Ngũ tiểu thư, đã sớm nghe nói Mộc Ngũ tiểu thư không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, khí chất cao thượng, càng là một tay cầm nghệ xuất thần nhập hóa, có thể trở thành tri kỷ, trái tim Dẫn Ngọc toàn bộ đã tập trung ở trên người tiểu thư, khiến cơm nước không vô, ngày đêm tưởng niệm, cho nên hôm nay mới cả gan cung kính bồi tiếp, chẳng qua là muốn mượn tâm của Mộc Ngũ tiểu thư, để tâm của tiểu thư chỉ thuộc về một mình ta, mới hoá giải nổi khổ ưu tư của ta.
Vẻ mặt Lư Dẫn Ngọc mê luyến, hai mắt sáng lên nhìn Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, một mặt đi về phía trước một mặt mở miệng nói với Lư Dẫn Ngọc:
Lư công tử thật sự ái mộ ta như vậy? Chứ không phải dùng lời ngon tiếng ngọt này lừa gạt tiểu thư vô tri như ta đi.
Lư Dẫn Ngọc thấy Mộc Tịch Bắc di chuyển bước chân, lại nói chuyện cùng hắn, tự nhiên cũng chỉ có thể đi theo, một mặt đáp:
Mộc tiểu thư cho dù không tin trời không tin Phật, cũng không thể không tin tấm chân tình của Dẫn Ngọc với tiểu thư a, Dẫn Ngọc đúng là hâm mộ tiểu thư đã lâu, mới không thể tự kiềm chế, chỉ vì muốn nói vài câu với tiểu thư.
Mộc Tịch Bắc đi tới bờ sông, dòng sông chảy xiết, đầu mùa xuân nên trên mặt sông còn mơ hồ bốc lên khí lạnh, Mộc Tịch Bắc đứng ở bờ sông, Lư Dẫn Ngọc cũng đi theo sau, đang suy nghĩ có nên giả vờ trượt chân, đẩy Mộc Tịch Bắc xuống hay không, như vậy cũng giải quyết xong một mối tâm sự.
Thế nhưng nhìn thấy Thanh Từ sau lưng Mộc Tịch Bắc, Lư Dẫn Ngọc lại do dự, rối rắm một hồi lâu, bờ sông này chính là địa điểm cực tốt, nếu Mộc Tịch Bắc rơi xuống nước, trong thời gian ngắn sợ là không thể đánh đàn đi, cho dù ở đây âm thầm có giấu cao thủ, cũng không kịp để cứu Mộc Tịch Bắc lên, chỉ là mình ít nhiều có chút nguy hiểm.
Lư Dẫn Ngọc cắn răng một cái, nhìn những tráng hán phía sau, cảm thấy có lẽ là đánh không lại những sát thủ kia, nhưng chắc cũng đủ để mình chạy trốn rồi, liền nháy mắt ra hiệu với những tráng hán sau lưng, những tráng hán kia hiểu ý gật đầu, Thanh Từ cũng chỉ giả bộ như không nhìn thấy.
Khoát tay một cái, mấy hán tử kia cấp tốc tiến lên chế trụ Thanh Từ, Lư Dẫn Ngọc duỗi ra hai tay, đẩy hướng sau lưng Mộc Tịch Bắc.
Nhưng ai ngờ, Mộc Tịch Bắc đột nhiên quay lại, nghiêng người đi một bước:
Lư công tử đang muốn làm gì vậy?
Lư Dẫn Ngọc run rẩy một cái, bản thân suýt nữa thì ngã lệch xuống dưới, cười khan nói:
Ta thấy trên lưng Mộc Tiểu thư hình như rơi xuống con bướm, đang ngạc nhiên thời tiết còn lạnh như vậy, tại sao lại có bươm bướm, liền muốn lấy xuống nhìn một chút xem có phải là thật hay không?
/325
|