Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 124 - Chương 71-2: Tuyệt Địa Phản Kích (2)

/325


Lông mày Hoàng đế hơi nhíu lại, tựa như không biết nên quyết đoán như thế nào, lúc này danh vọng mà Lư gia tích lũy nhiều năm đã phát huy ́tác dụng, mặc kệ là nhất mạch người Hoàng đế hay là nhất mạch người An Nguyệt Hằng, đều mở miệng cầu tình:

Hồi bẩm bệ hạ, theo ý kiến của lão thần, việc này tất nhiên là yêu tăng ăn nói bừa bãi, Lư gia công tử phẩm hạnh đoan trang, theo ý kiến của lão thần, quả quyết sẽ không làm chuyện như thế!

Vi thần cũng cho rằng việc này còn có điều kỳ quặc, mặc dù nói Lư Tam công tử từng đơn độc ở một chỗ với yêu tăng, nhưng có lẽ chỉ là bề ngoài yêu tăng mê hoặc, dốc lòng thương thảo Phật pháp thôi, cũng không thể chứng minh là đã làm ra sự tình thu mua yêu tăng.

Lại một đại thần biện giải cho Lư Tam công tử.

Bệ hạ, vi thần tán thành.

......

Trong lòng gia chủ Lư gia cùng đám người Lư gia không khỏi dần dần bình tĩnh trở lại, đúng vậy a, không có chứng cứ, cái gì cũng đều không phải.

Mộc Tịch Bắc nheo lại hai mắt, những người này đều xem Lư gia như gia đình quân tử chân chính, chỉ không biết nếu đến một ngày khi biết được Lư gia rốt cuộc dối trá ác tha đến cỡ nào, vì giữ gìn loại thanh danh hư ảo này mà làm ra bao nhiêu chuyện cực kỳ bi thảm, thì sẽ kích động và tức giận cỡ nào!

Mộc Tịch Bắc liếc mắt ra hiệu cho Triệu Vu Giang, liền thấy Triệu Vu Giang làm ra thủ thế với một cung nữ nhị đẳng sau lưng Thái hậu.

Ngay lúc Hoàng đế và Thái hậu đang do dự, tay cung nữ bắt đầu run rẩy kịch liệt, Choang một tiếng, cái khay trong tay cung nữ rơi xuống mặt đất, bầu rượu màu đen vỡ nát cùng nhau.

Cung nữ kia bối rối quỳ xuống:

Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng a...

Trước điện thất lễ, kéo ra ngoài chém.

Hoàng đế hôm nay há miệng ngậm miệng đều là lấy tính mạng người ta, có thể thấy được căm tức thật sự là không nhẹ.

Bệ hạ tha mạng a, bệ hạ tha mạng a.

Cung nữ kia lại cầu tình.

Thái hậu thấy là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh mình, bình thường rất ít nói, không phải cái nịnh nọt, hơn nữa xưa nay ổn trọng, sao lúc này ngay cả cái khay đều cầm không tốt, thực sự là khác thường!

Chậm đã, Bình nhi, ngươi biết cái gì?

Thái hậu chậm lại ngữ khí.

Nha hoàn kia có chút rối rắm cắn cắn môi, nước mắt đầm đìa nhìn về phía Thái hậu:

Thái hậu nương nương, nô tỳ có tội a.

Ngươi nói đi, tự có ai gia làm chủ!

Ngữ khí Thái hậu đột nhiên lăng lệ.

Bình nhi do dự một hồi, rốt cục mở miệng nói:

Hôm đó Thái hậu phái nô tỳ đi mời Hiểu đại sư, kết quả nô tỳ lại... Lại nhìn thấy... Lư Tam công tử đem một xấp ngân phiếu cho Hiểu đại sư, nói...Nói là đến lúc đó chuyện xảy ra. Để Hiểu đại sư nói ra.. Nói ra là có oan tình...

Lúc ấy nô tỳ kinh hoảng không thôi, vội vàng chạy đi, không dám nói cho Thái hậu, cũng không dám đàng hoàng. Trên đường trở về còn đụng phải Vương công công, bị răn dạy một hồi.

Gọi là tỳ nữ Bình nhi mở miệng nói.

Hiểu được nhắc nhở, giật mình tỉnh ngộ, mở miệng nói:

Đúng rồi, hôm đó Lư Tam công tử cho ta ngân phiếu còn ở đây.

Hiểu móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu rất dày, kích động đưa cho Hoàng đế, Hoàng đế lật xem, chính là ngân phiếu của tiền trang Lư gia, liền một tay vung đến trước mặt gia chủ Lư gia:

Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đầy đủ! Trẫm ngược lại là muốn nhìn các ngươi còn có lời gì có thể nói!

Gia chủ Lư gia lo lắng bất an, hòa thượng này ngày đó có thể nói là công phu sư tử ngoạm, mà một cục ngân phiếu dày như thế đến nơi khác đổi lại lại phá lệ dễ thấy, ngược lại dễ dàng biến khéo thành vụng, mà gia chủ Lư gia cũng bởi vì qua nhiều năm như vậy không bao giờ thất bại, buông lỏng đề phòng, căn bản không cho rằng Mộc Tịch Bắc có khả năng xoay người, càng không nghĩ tới chuyện âm biến cứ như vậy bị hóa giải, vì thế đã trực tiếp để Lư Dẫn Tu lấy ngân phiếu tại tiền trang nhà mình, nhưng cũng yêu cầu tên yêu tăng kia sau khi làm xong việc thì cút ngay lập tức.

Lư Dẫn Tu lại càng run rẩy không ngừng, mở miệng nói:

Hồi bẩm bệ hạ, cung nữ này có lẽ đã sớm cấu kết với Hiểu, hãm hại thần, ngân phiếu này cũng có thể là sớm được đổi ra ở tiền trang Lư gia.

Lư Dẫn Tu rốt cuộc là tuổi trẻ, không trải qua trường hợp như vậy, một mặt lo lắng phụ thân mình sẽ vứt bỏ mình, một mặt lo lắng sẽ bị ngồi vững tội danh, hoảng hốt không thôi, lúc trước gia chủ Lư gia bí mật để hắn xử lý việc này, cũng bởi vì hắn là thư đồng Thái tử, ra vào trong cung cực kì thuận tiện, sẽ không khiến người ta hoài nghi.

Lần này Lư Dẫn Tu vừa nói xong, lại không có ai van xin hộ hắn nữa, không chỉ bởi vì một chuyện ngân phiếu, càng bởi vì lời này của hắn dường như đang ám chỉ Thái hậu.

Quả nhiên, Thái hậu nghe xong càng tức giận hơn, cũng cho rằng Lư gia quả thật là nhắm vào mình mà tới, vỗ bàn đứng dậy, cười hỏi:

Làm sao, ý tứ của Lư Tam công tử là nói ai gia chủ đạo trận khôi hài này, để Bình nhi cùng Hiểu liên hợp lại thiết kế ngươi! Ngươi chính là ý này!

Trên trán Lư Dẫn Tu dần dần toát ra mồ hôi lạnh, phập phồng mở miệng không biết phải giải thích như thế nào:

Vi thần. Vi thần...

Thái hậu dừng lại ngữ khí một chút, ngược lại mở miệng nói với Gia chủ Lư gia lần nữa:

Có phải Lư đại nhân cũng cho rằng như vậy phải không?

Trong lòng Gia chủ Lư gia căng thẳng, lập tức làm ra quyết định giữ hay bỏ:

Hồi bẩm Thái hậu, là thần không biết dạy con, mới có thể làm ra chuyện thế này, còn xin Thái hậu theo luật xử trí, vi thần tuyệt không nửa câu oán hận!

Mọi người chỉ cảm thấy vị gia chủ Lư gia vì đại nghĩa mà bỏ qua cốt nhục của mình, quả thật là khiến người ta bội phục, nếu mà đặt ở trên người mình, mình tuyệt đối không làm được.

Mộc Tịch Bắc lại chỉ cười lạnh, đây chỉ là mọi người chịu ảnh hưởng của Lư gia nhiều năm nên tư duy theo quán tính thôi, kỳ thật thay cái góc độ mà nói, hổ dữ không ăn thịt con, mà gia chủ Lư gia lại chịu bỏ qua con của mình, ngay cả thân tình cũng không để ý, làm sao có thể chân thành với người khác được chứ.

Được rồi, nếu Lư đại nhân ngươi cũng đã thừa nhận việc này, bây giờ nhân chứng vật chứng cũng đều đầy đủ, vậy thì kéo kẻ đầu sỏ này ra ngoài chém đi!

Chuyện tình hôm nay rất nhiều, Thái hậu và Hoàng đế lại ăn ý đạt thành thống nhất.

Thái hậu tha mạng a, Thái hậu tha mạng a! Phụ thân đại nhân, mau cứu con...

Lư Dẫn Tu trong nháy mắt giống như quả bóng xì hơi, đau khổ cầu xin tha thứ, mạng nhỏ của Lư Dẫn Tu vừa mới ra tay đã kết thúc.

Thái hậu minh giám, thần nữ có một chuyện không rõ.

Mộc Tịch Bắc lại mở miệng, ánh mắt mọi người không khỏi dừng ở trên người nữ tử vừa mới mở miệng đã lấy đi một mạng người.

Đa Luân cũng ngồi thẳng người, hiếm khi mang theo phân cẩn thận từng li từng tí như vậy.

Nói đi.

Ngữ khí Thái hậu đã bình ổn hơn rất nhiều.

Nếu là Lư gia mua chuộc yêu tăng này, yêu cầu hắn nói ra chuyện có oan tình, nhưng vì sao người có oan tình, lại là xuất hiện ở quý phủ của Đa Luân trưởng công chúa.

Giọng nói Mộc Tịch Bắc êm dịu, nhưng lời nói ra lại đều rơi vào trong tai từng người.

Thái hậu quét mắt Đa Luân, không có mở miệng.

Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói:

Hơn nữa chuyện về chuông và khánh hình như còn chưa tra ra, rốt cuộc là người phương nào động tay chân!

Đa Luân thấy vậy lập tức đứng dậy quỳ trên mặt đất:

Hồi bẩm mẫu hậu, Đa Luân chẳng qua là vì lời nói của Hiểu đại sư mới nhớ tới chuyện của Tôn phu nhân, triệu bọn người Tôn phu nhân lên đại điện, chẳng qua là hi vọng lấy uy danh của mẫu hậu lắng lại náo động mà âm biến đưa tới, mẫu hậu hết lòng tin theo Phật giáo, nếu như có thể ở trên buổi thọ yến này hóa giải một cọc án oan, tự nhiên là tu hành vô lượng.

Đa Luân ăn nói rất cẩn thận, hơn nữa trước đó yêu tăng kia xác thực chỉ nói là có oan tình, nghe thấy lời này mới nhớ tới Tôn phu nhân, ngược lại cũng không đột ngột, hơn nữa Đa Luân còn xảo diệu lợi dụng chuyện Thái hậu một lòng tin theo Phật pháp, cho thấy tâm ý của mình.

Sắc mặt Thái hậu thực trầm, chỉ: Ừ một tiếng.

Mộc Tịch Bắc không lên tiếng nữa, rủ xuống con ngươi, Thái hậu rõ ràng đã nghĩ đến Đa Luân tất nhiên có tham dự vào trong chuyện này, bởi vì lần thọ yến này có thể nói là một tay Đa Luân tổ chức, Thái hậu nhất định có thể đoán được chuyện chuông khánh này cũng cùng nàng ta không thoát khỏi can hệ, có điều nếu Thái hậu có thái độ như thế, rõ ràng là không muốn truy Đa Luân đến cùng.

Đa Luân mặc dù là do nữ tử dị tộc sinh ra, nhưng mẹ đẻ chết sớm, có thể nói là do một tay Thái hậu nuôi nấng, từ trước đến nay cũng là có thể mang lại niềm vui cho Thái hậu, so với đứa con gái ruột đoan trang Đức Dương công chúa, có thể nói là bù lại rất nhiều tiếc nuối cho Thái hậu, mang đến rất nhiều sung sướng.

Hôm nay là tiệc thọ thần của mẫu hậu, tuyệt đối không thể vì vậy mà tức giận, đều là Đa Luân làm việc bất lợi, hảo hảo một cái thọ yến lại bị biến thành cái dạng này, sau khi trở về, Đa Luân sẽ lập tức vì mẫu hậu chép trăm lần phật kinh, vì mẫu hậu cầu phúc.

Đa Luân ở trước mặt Thái hậu rốt cục thu hồi một thân mị thái, trong cặp mắt tràn đầy tự trách.

Thái hậu thấy vậy hài lòng không ít, trăm lần phật kinh nếu là tự mình chép, cũng không phải hai ba ngày có thể hoàn thành, Thái hậu thấy Mộc Tịch Bắc ở phía dưới chỉ cúi thấp đầu, cũng không nhìn xung quanh, không khỏi sinh ra mấy phần hài lòng, đó là một người biết đo lường tâm tư, sẽ không ở loại thời điểm này cắn chết không thả, khiến cho người ta khó xử.

Hoàng đế cũng không ngốc, bán một cái nhân tình cho Thái hậu, mở miệng nói:

Được rồi, chuyện hôm nay rõ ràng là do một tay Lư Tam công tử mưu đồ, Lư ái khanh lại quân pháp bất vị thân, thật sự là khiến trẫm rất cảm động, thưởng cho Gia chủ Lư gia một kiện lạc địa san hô.

Tạ chủ long ân.

Gia chủ Lư gia quỳ trên mặt đất dập đầu lễ bái, đầy mắt đều là vẻ cảm kích.

Mộc Tịch Bắc không khỏi cười lạnh, tên gia chủ Lư gia này thật đúng là biết diễn trò, chỉ sợ hiện tại trong lòng là đang đau gần chết đi, có điều mặc dù chết một đứa con, nhưng dù sao còn có hai đứa, không biết nếu lại chết thêm một đứa, ông ta còn có thể bình tĩnh như vậy nữa không.

Mang Tôn phu nhân, Liễu Mộng, Vương công công xuống dưới, ban thưởng lụa trắng.

Hoàng đế mở miệng lần nữa.

A! Không cần. Không cần. Mộc Tịch Bắc... Ta có làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi, ngươi giết nhi tử ta, bức tử trượng phu ta, giết hại nữ nhi của ta, lại diệt mẫu gia ta, ngươi sẽ gặp báo ứng!

Tôn phu nhân kêu gào, Liễu Mộng lại quên luôn cả phản kháng.

Nhưng ngoại trừ một số người, đều cảm thấy Tôn phu nhân rất là buồn cười, Mộc Tịch Bắc chẳng qua là một nữ lưu yếu đuối, ngay cả hôm nay ngẫu nhiên phát giác chuyện âm biến, thế nhưng nhìn quanh thân nàng đều không có một tia khí thế sắc bén, ai cũng không tin nàng có thể vặn ngã nhiều người như vậy! Nếu nói là nữ nhân như Thái hậu hoặc là Đa Luân, bọn hắn ngược lại còn tin tưởng chút, nhưng Mộc Tịch Bắc? Vẫn là đừng nói đùa...

Mộc Tịch Bắc nhìn thân ảnh mấy người bị kéo ra ngoài, không có mở miệng, ánh mắt tĩnh mịch, lần này hai nhà Liễu Tôn nên diệt hết đi.

Sau khi xoay người, Thái hậu lại mở miệng:

Ngũ tiểu thư Tướng phủ thông minh dị thường, vì Tây La ta hóa giải một trận náo động, rất được tâm ý ai gia, liền đem bộ đồ trang sức Khổng Tước mà Nam Kiều Quốc đưa tới ban cho Mộc Ngũ tiểu thư đi.

Thần nữ tạ Thái hậu ban thưởng, chúc Thái hậu thanh xuân mãi mãi, được hưởng thái bình.

Mộc Tịch Bắc nhu thuận đáp lời, nếu Thái hậu đã quyết định thả Đa Luân một con ngựa, nàng tự nhiên không thể cắn tiếp không thả, huống hồ cho dù là truy cứu đến, sợ cũng rất khó dao động địa vị Đa Luân.

Lão thái phi nhìn Mộc Tịch Bắc thở một hơi thật mạnh, ở chung với nha đầu này, quả thực có thể lấy luôn mạng bà, trái tim của bà bị lên xuống không yên, cho tới bây giờ rốt cục mới trở về.

Nhìn nha đầu này xem, chọc phải đều là những chuyện gì, âm biến, đổi tử tù, mở ám đạo, Đồng La Quốc phát binh, cái nào không phải liên luỵ cực lớn, liên quan đến trọng đại, nhưng nha đầu này lại vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.

Trở lại trên chỗ ngồi, Thanh Từ có chút hiếu kỳ, nhỏ giọng nói:

Tiểu thư, sao người lại biết trong chuông khánh có giấu muối nham, người không biết thôi, lúc người đẩy ngã dãy khánh kia, trái tim nô tỳ đều muốn nhảy ra ngoài.

Lão thái phi ngồi ở ghế trước, nhưng cũng vểnh tai lên nghe chủ tớ hai người xì xào bàn tán ở đằng sau.

Dựa theo cách làm lúc trước của Lư gia, nhất định sẽ xuống tay với ta trước lúc tỷ thí, nhưng ta ngoại trừ ngẫu nhiên gặp được Lư Dẫn Ngọc ở bên ngoài, cũng chưa lọt vào thiết kế nào của Lư gia cả, mà Lư Dẫn Ngọc thủ đoạn vụng về, vừa nhìn thì biết không phải xuất từ tay gia chủ Lư gia, như vậy nói cách khác Lư gia là tính động thủ ở trên yến hội lần này.

Mộc Tịch Bắc dịu dàng mở miệng nói.

Thanh Từ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ:

Nhưng sao tiểu thư có thể biết được Lư gia sẽ sử dụng thủ đoạn gì?

Mộc Tịch Bắc giải thích nói:

Lư gia am hiểu nhất là cái gì? Là âm nhạc, là đàn! Ở phía trên tòa đại điện này, Lư gia tất nhiên không dám ngang nhiên muốn tính mạng ta, chỉ có dựa vào hiểu sâu nhạc lý, cầm kỹ cao siêu, hoặc là danh dự quân tử thánh minh, đến diệt trừ ta. Mà loại có khả năng nhất, chính là ở trên nhạc khí động tay động chân, mượn tay Hoàng đế và Thái hậu, trừ bỏ ta.

Thanh Từ gật gật đầu, trong mắt Lão thái phi cũng hiện lên một tia tán thưởng, bà rốt cuộc đã coi thường đứa bé này, đứa bé này tâm tư kín đáo đến trình độ mà trước đây chưa từng gặp, đủ để khiến người ta khiếp sợ, nếu không phải nghe nó phân tích, bà cũng nghĩ không ra Mộc Tịch Bắc có thể suy đoán ra Lư gia ra tay như thế nào.

Chuyện này vốn không khó ứng phó, nhưng Đa Luân và An Nguyệt Hằng cũng tham dự trong đó, đều tự mưu lợi, cho nên sự tình mới trở nên phức tạp như vậy.

Mộc Tịch Bắc cười nói.

Thanh Từ thả giọng càng ngày càng nhẹ, Lão thái phi không tự chủ được nhích thân thể ra sau, ngồi nghiêm chỉnh, Mộc Tịch Bắc vừa thấy, nhẹ giọng bật cười.

Nhưng tiểu thư, sao ám lao kia lại đột nhiên biến mất chứ?

Thanh Từ hỏi lại lần nữa.

Bạch Trúc người này, tuyệt đối không phải chỉ là một phó thống lĩnh Cấm Vệ quân đơn giản, từ lúc hắn phát giác Tôn phu nhân âm thầm đến thăm Liễu Mộng, thì đã phát hiện ra, đồng thời truyền tin tức cho ta.

Tiểu thư người biết sao?

Giọng nói Thanh Từ có chút phóng đại, chẳng lẽ tiểu thư biết hôm nay Tôn phu nhân sẽ ở trước điện chỉ chứng?

Mộc Tịch Bắc làm cái thủ thế im lặng giải thích nói:

Bạch Trúc nói cho ta, hôm đó Tôn phu nhân nửa điên nửa ngốc đến thăm Liễu Mộng, liền cảm thấy sự tình kỳ quặc, sau khi ta nhận được tin tức, liền bảo hắn phá bỏ ám lao đi, làm ra chút dấu vết ở hai đầu ám đạo của Hoàng Đế, dời di tầm mắt.

Tiểu thư, sao người lại biết trong lao còn có ám đạo? Chẳng lẽ Bạch Trúc nói cho người biết?

Thanh Từ có chút khiếp sợ, chính mình từ trước đến nay cơ hồ là ở cùng một chỗ với tiểu thư, làm sao tiểu thư lại biết nhiều chuyện như vậy?

Không phải Bạch Trúc nói cho ta biết, ngươi còn nhớ hôm ta từng bị giam vào thiên lao cùng với Liễu Mộng không, Liễu Mộng bởi vì sợ chuột, từng hét lên chói tai, lúc ấy ta cũng không cảm thấy kỳ quái, thế nhưng sau đó càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, căn phòng đó rõ ràng ở vào góc hẻo lánh, nếu như Liễu Mộng hét lên, vách tường dày hẳn sẽ vọng lại hồi âm rất lớn, nhưng lúc ấy lại không có loại cảm giác này, ta liền lớn gan suy đoán nơi đó cũng trống không.

Mộc Tịch Bắc giải thích cặn kẽ.

Sau đó tiểu thư xin Bạch Trúc hỗ trợ đổi Liễu Mộng sang chỗ khác, nhưng Bạch Trúc lại không đem Tôn Lộ giấu ở chỗ nào cả, tiểu thư liền cảm thấy chỗ kia không phải ám lao, mà là mật đạo!

Thanh Từ dần dần đi theo mạch suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc, Lão thái phi suýt nữa đã muốn xen vào.

Phải.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu.

Nhưng Thanh Từ vẫn còn có chút khó hiểu:

Nhưng mà tiểu thư, người bại lộ ám đạo của Hoàng đế, đây chẳng phải là giúp An Nguyệt Hằng một đại ân, có thể có chỗ tốt gì?

Mộc Tịch Bắc cười nhẹ:

Ám đạo này của Hoàng đế tất nhiên không chỉ có hai đầu, nhất định là tính một ngày kia vứt cung bỏ chạy sẽ dùng đến, mà người như Hoàng đế làm sao có thể chắp tay bỏ qua đế vị để nhường cho người khác chứ, tất nhiên sẽ lưu lại đường lui cho mình, thừa dịp người đoạt vị đang vui vẻ dẫn người từ ám đạo giết trở về. Bây giờ ta chẳng qua chỉ là bại lộ hai đầu ám đạo, lại khiến tràng diện càng ngày càng hỗn loạn, càng là hỗn loạn, chúng ta mới có thể đục nước béo cò, trong loạn thủ thắng, cho nên, đây là hỗn chiến!

Lão thái phi rốt cục nhịn không được, mở miệng hỏi:

Trước ngươi nói An Nguyệt Hằng cũng tham dự vào, nhưng việc này lại chưa liên lụy đến hắn, hắn chẳng phải sẽ hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí được lợi lớn nhất?

Mộc Tịch Bắc cười lắc đầu:

Hắn sẽ không hoàn hảo không chút tổn hại gì, mặc dù không động được hắn, nhưng cũng sẽ khiến hắn tổn thất nặng nề!

Mộc Tịch Bắc cười thần bí, Lão thái phi không mở miệng nữa, mà là đem ánh mắt quay lại trên đại điện.

Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần có việc khởi bẩm.

Ân Cửu Dạ một thân mãng bào màu đen viền vàng đứng lên, mở miệng nói.

Đông đảo nữ tử đem ánh mắt dừng ở trên người Lục hoàng tử, không khỏi tim đập thình thịch.

Mộc Tịch Bắc cũng đem ánh mắt dừng ở trên người hắn, hắn có vẻ tận lực thu liễm không ít, thiếu đi hơi thở bá đạo mạnh mẽ ngày thường khiến cho người ta hít thở không thông, lời nói tựa hồ cũng vì muốn thay mặt Ân Cửu Sanh mà nhiều hơn một chút.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Lạp lạp lạp rồi ~ Ta rốt cục sẽ làm excel Bảng biểu ~ Nổi lên đều là hảo hài tử (⊙o⊙)

/325

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status