Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Lão thái phi đứng ở xa xa nhìn An Nguyệt Hằng biến mất phía sau núi giả, tâm tư không khỏi có chút phức tạp, hai người Lục hoàng tử và An Nguyệt Hằng nhất định chỉ có thể là địch nhân, nhưng vì sao Mộc Tịch Bắc lại đều cùng hai người dính líu quan hệ?
Hai người tìm tới Bắc Bắc lại không biết có chuyện gì? Lão thái phi quay đầu nhìn nhìn Mộc Tịch Hàm vẫn luôn cúi thấp đầu không lên tiếng không khỏi có chút than thở, hai tỷ muội khác biệt thật đúng là lớn, nhưng có lẽ là bà già đi, vẫn cảm thấy tính tình trầm tĩnh như Tịch Hàm tốt hơn một chút, Bắc Bắc cho dù bề ngoài nhu thuận, thế nhưng nhìn nó làm những chuyện này, tiếp xúc với những người này, lập tức sẽ sáng tỏ đó là một đứa có tính tình gây chuyện thị phi.
Cho dù không phải ý của bà, chỉ sợ tương lai không thiếu được sẽ trở thành họa thủy, kỳ thực bản thân Lão thái phi cũng không hiểu được, vì sao đứa nhỏ Bắc Bắc này rõ ràng không thân cận với bà, nhưng bà vẫn không nhịn được thích nó, có điều cũng chỉ như thế, không so được với Mộc Tịch Hàm vẫn ngày ngày bồi bên bà.
Mà một bên khác, An Nguyệt Hằng lại mở miệng:
Bắc Bắc, chẳng lẽ chỉ bởi vì chuyện lần này mà ngươi thật sự muốn làm kẻ địch với ta?
Mộc Tịch Bắc cười như không cười nhìn An Nguyệt Hằng, nhưng trong lòng cũng sáng tỏ, nếu không phải sau lưng mình có thế lực phủ Thừa tướng, An Nguyệt Hằng lại biết tâm tư mình thâm trầm, sợ rằng sẽ không bao giờ nói với mình những lời như vậy đi. Hắn vốn là như vậy, đối với tất cả những thứ có thể lợi dụng, xưa nay sẽ không lãng phí một giọt nào.
Mộc Tịch Bắc cười nhạo một tiếng, mở miệng nói:
Lời này của Vương gia hình như hơi quá nặng rồi, chẳng lẽ Vương gia còn chưa hiểu rõ Bắc Bắc? Ai có thể cho Bắc Bắc lợi ích lớn nhất, Bắc Bắc sẽ giúp người đó, nay xem ra, Vương gia dường như chỉ đem Bắc Bắc trở thành một công cụ trong tay mình, trong lòng Bắc Bắc đang vô cùng không vui đây.
An Nguyệt Hằng cũng giương lên khóe miệng, Mộc Tịch Bắc này thật sự là rất khó hoà cùng tâm tư của nàng, không cường ngạnh cũng không làm bộ, có dã tâm nhưng lại không mù quáng, nếu có một ngày mình xưng đế, phong nàng làm Hậu cũng không phải không thể. Chỉ có điều, có một hoàng hậu như vậy, hậu cung phi tử sợ là phải gặp xui xẻo, chẳng qua An Nguyệt Hằng hắn luôn luôn thờ phụng cách ngôn thắng làm vua thua làm giặc, có mệnh tự nhiên còn sống, mất mạng chỉ có thể trách mình quá ngu, chẳng trách người khác được.
An Nguyệt Hằng hiểu được ý tứ của Mộc Tịch Bắc, nàng cũng không bởi vì sự kiện lần này liền thật sự đầu nhập vào Lục hoàng tử, mà là bởi vì lần này lợi ích khác biệt, cái này cũng nói rõ, một ngày nào đó, nàng có thể sẽ hợp tác cùng với mình, nhằm vào Lục hoàng tử, cũng có khả năng là hợp tác cùng với Lục hoàng tử, đối phó mình, thử xem ích lợi bao nhiêu.
An Nguyệt Hằng nhìn thấy áo choàng trên người Mộc Tịch Bắc, ánh mắt sâu một chút, xem ra Ân Cửu Sanh cũng đang đánh chủ ý làm Mộc Tịch Bắc động tâm, hắn cũng không thể chậm trễ, nếu không Mộc Tịch Bắc thật sự phản chiến thì nên làm thế nào cho phải.
Bắc Bắc, tơ vàng ngân tuyến ra không ít bộ đồ kiểu dáng mới, không bằng ngày mai ta và ngươi cùng nhau đi xem một chút.
An Nguyệt Hằng cười ôn hòa, mang theo ổn trọng nội liễm của nam tử thành thục.
Sắc mặt Ân Cửu Dạ từ khi nhìn thấy An Nguyệt Hằng thì đã không tốt, thấy hắn mở miệng, rốt cục trầm mặt đi tới, mở miệng nói:
Nếu Vương gia sắp đại hôn, vẫn nên hảo hảo bồi bên phu nhân nhà mình đi, miễn cho bị người ta làm đầu đề câu chuyện.
Con ngươi An Nguyệt Hằng cùng Ân Cửu Dạ giao thoa trong không trung, một cái loé lên tinh quang quỷ dị, một cái ẩn chứa hắc ám vô biên.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy hai người không có mở miệng cười cong con mắt, nàng quả thật là đang lấy lợi ích cân nhắc, Ân Cửu Dạ có thể trợ giúp nàng đối phó An Nguyệt Hằng, cũng có thể cho nàng tình yêu, nàng làm sao cũng không có khả năng lựa chọn An Nguyệt Hằng kiếp trước đã hại chết mình, cho nên nói lựa chọn, kỳ thật căn bản là không cần chọn.
Thấy hai người không có ý tứ dừng lại, Mộc Tịch Bắc dịu dàng nói:
Nếu hai người thích thâm tình nhìn nhau như thế, ta sẽ không ở đây làm phiền nữa.
Khóe mắt hai người giật giật, nhìn thấy nữ tử lạnh nhạt rời đi đều tự thu hồi ánh mắt.
Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt Lão thái phi dịu dàng nói:
Để cô đợi lâu, chúng ta cũng sớm trở về đi.
Lão thái phi nhìn thoáng qua Mộc Tịch Bắc nhu thuận, mở miệng nói:
Có mấy người vẫn không nên đi quá gần, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
Bắc Bắc biết rồi.
Một đoàn người lúc này mới trở về Tướng phủ, bởi vì sắc trời đã khuya, tự mình thu thập xong thì đều đi ngủ.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên giường, nhớ tới nửa tháng sau chính là ngày đại hôn của An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh, trong khóe mắt mỉm cười đều phát ra từng trận lãnh ý.
Thất nữ Ngũ gia, Ngũ Thanh Thanh, rốt cục phải xuất giá rồi, không cần nghĩ, cái này nhất định là một trận thịnh thế đại hôn, vạn người chú mục, An Nguyệt Hằng sợ là muốn đem tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời đều đưa đến trước mặt nàng ta đi, chỉ là nàng thật sự rất muốn biết, Ngũ Thanh Thanh giẫm lên thi thể của nàng cướp đi nam nhân của nàng, tư vị này đến cùng như thế nào, nghĩ đến nhất định là tuyệt không thể tả đi.
Không bao lâu, Ân Cửu Dạ quả nhiên tới, cái mặt bình tĩnh, dường như vô cùng không vui, Mộc Tịch Bắc cũng không nhìn hắn, chỉ coi người này không tồn tại, nằm ở mép giường bên trong.
Gần nhất nàng đắc tội người hơi nhiều, không biết có thể bị Đa Luân và Lư gia điên cuồng trả thù hay không, còn có đại hôn của An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh, nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ, nhất định phải đưa một phần đại lễ, trong lòng của nàng mới có thể thoải mái. Mặt khác, Ân Cửu Dạ đến biên cương, chỉ sợ con đường phía trước cũng nhiều gian khó, nhưng nếu như hai mươi vạn nhân mã tới tay, nhìn thấu âm mưu của Hàn Mộc, đuổi Đồng La Quốc ra khỏi Tây La, như vậy Ân Cửu Dạ lập tức có thể nổi danh ở Tây La, được sự vô số binh si đi theo ̃ thậm chí có thể thu hoạch một ít phó tướng đáng tin.
Ân Cửu Dạ sau khi tắm sơ, rất tự nhiên vén chăn lên liền nằm trên giường, quay đầu nhìn vẻ mặt nữ tử thành thật lại đang suy tư điều gì, cũng không mở miệng quấy rầy, chỉ hưởng thụ một lát yên tĩnh này.
Hồi lâu sau, Mộc Tịch Bắc quay mặt lại, mở miệng với Ân Cửu Dạ:
Ân Cửu Dạ, dù cho ta không yêu chàng, chàng cũng không thể đi yêu người khác.
Ân Cửu Dạ sững sờ, tựa hồ trong lúc nhất thời không lý giải được tư duy của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lại chỉ quay sang lẩm bẩm:
Nếu như chàng yêu người khác, ta sẽ không chúc hai người không hạnh phúc, ta chỉ nguyền rủa chàng thê tử ly tán, cô độc đến già....
Ân Cửu Dạ lộ ra một nụ cười cưng chiều, đem Mộc Tịch Bắc khảm vào trong ngực mình, để đầu nhỏ của nàng tựa ở bộ ngực của mình, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng.
Cũng không quá một hồi, Mộc Tịch Bắc đột nhiên đưa đầu ra ngoài, hai mắt trong suốt lóe quang mang óng ánh, chống lại cặp mắt đen đến tịch liêu kia, cố chấp mở miệng nói:
Là chàng nói sẽ yêu ta cả đời.
Vốn là có chút hơi say Ân Cửu Dạ bất đắc dĩ gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
Sẽ.
Là ai nói hắn cố chấp, nhưng là nữ tử hiểu rõ thế sự còn không phải cố chấp như nhau, nàng cố chấp đến nỗi đối với mỗi một câu đều rất nghiêm túc, bất an như vậy, khiến hắn không hiểu đau lòng.
Bầu không khí trong lúc nhất thời yên tĩnh lại, ngay lúc Ân Cửu Dạ cho rằng người trong ngực đã ngủ, lại chỉ thấy trong ngực mình phát ra thanh âm rầu rĩ, mang theo tia ủy khuất:
Ta nếu là qua không tốt, tất cả mọi người đừng nghĩ qua tốt.
Ừ.
Khuỷu tay Ân Cửu Dạ gia tăng cường độ, nhìn thấy nữ tử hơi cong lên miệng nhỏ, trong lòng mềm nhũn, hắn từ đầu đến cuối đều không hiểu, là ai khiến nàng biến thành cái bộ dáng này, ngay cả người nhẫn tâm như hắn đều không nỡ tổn thương nàng một hào, nhưng ai lại làm nàng mình đầy thương tích.
Mộc Tịch Bắc rốt cục truyền đến tiếng hít thở đều đều, một tay nắm chặt quần áo trước ngực Ân Cửu Dạ, liều mạng hấp thu ấm áp mà nam nhân có khả năng mang đến, nàng nghĩ, có phải nếu một ngày ấm áp biến thành thói quen, thì có thể xưng là tình yêu hay không.
Sáng sớm hôm sau, lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, nam nhân bên cạnh đã không còn ở nữa, nàng liền co lại trong chăn thành một đoàn, giống như một con kén, ủi a ủi, chính là không muốn thức dậy.
Thanh Từ đẩy cửa tiến vào, phát giác dáng vẻ mơ hồ của chủ tử nhà mình, Phốc xuy Một tiếng bật cười, nhớ tới kiếp trước Tịch Tình vô luận là ngày đông giá rét nóng bức, luôn trời vừa sáng đã thức dậy luyện công, không khỏi sinh ra mấy phần cảm thán, tình yêu của nữ nhân thật là một hồi kiếp số, nhưng là khiến ngươi thành thần, cũng có thể khiến ngươi thành ma.
Tiểu thư, người làm sao vẫn chưa chịu dậy.
Thanh Từ nhịn không được mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày:
Bên ngoài chăn quá lạnh.
Thanh Từ có chút bỏ đá xuống giếng nói:
Nô tỳ đã nói lưu thêm mấy cái lò đi, nhưng người nào đó lại nói cái gì mà lạnh một chút mới có thể bảo trì thanh tỉnh, bây giờ còn không phải chính mình chịu tội.
Mộc Tịch Bắc cụp cái đầu, nháy lông mi thật dài, vẻ mặt mờ mịt, tựa như đang nói, ngươi nói cái gì? Ta không biết ngươi đang nói cái gì, một mặt thản nhiên ỷ lại trong chăn không chịu ra.
Thanh Từ bất đắc dĩ, đành phải để bà tử mang thêm mấy cái lò đi vào, Mộc Tịch Bắc lúc này mới chịu ngồi dậy.
Trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn, trong phòng ấm áp, Mộc Tịch Bắc càng ỷ lại ở trong phòng không chịu đi ra, trong lúc rảnh rỗi, đi đến trước bàn sách, Mộc Tịch Bắc nhịn không được đề bút vẽ tranh, nghĩ nghĩ, liền vẽ ra. Lúc Thanh Từ bưng trà đi vào, Mộc Tịch Bắc đã vẽ được thời gian nửa chén trà, vẻ mặt chuyên chú, không bị một tia quấy nhiễu.
Thanh Từ một mặt thả ấm trà trong tay xuống, một mặt thăm dò nhìn về phía bức hoạ của tiểu thư nhà mình.
Trong bức hoạ là một nữ tử mặc hắc y, vấn chính là búi tóc đơn giản nhất, trong tay cầm một thanh lợi kiếm, bối cảnh là gió thu hiu quạnh, bụi bặm cùng lá rụng cuộn lên đầy trời, vô cùng thê lương, nữ tử đầy người phong trần cùng xơ xác tiêu điều, khiến cho người ta nhìn lên đã cảm thấy vô cùng đau lòng.
Chỉ là, Mộc Tịch Bắc cũng không thêm ngũ quan cho nữ tử, mà là để trống, không khỏi làm cả bức hoạ thêm chút quỷ dị.
Thanh Từ thì thào mở miệng:
Tiểu thư...
Mộc Tịch Bắc vẽ không phải người khác, chính là mình kiếp trước, nàng chỉ nghĩ, vì sao chính mình cũng bị chính mình cảm động, nhưng An Nguyệt Hằng vẫn là thờ ơ chứ.
Mộc Tịch Bắc tiện tay quăng bút ra, mực đen nhánh hóa thành một điểm đen thật lớn, nhanh chóng loang ra trên trang giấy.
Đi thôi, chúng ta đi nhìn Thôi di nương một cái.
Mộc Tịch Bắc không hề nhìn bức hoạ đã phí đi không ít thời gian vẽ nữa.
Thanh Từ lầm bầm một tiếng:
Gặp Thôi di nương làm gì chứ.
Có người càng ngày càng không an phận, cũng nên đi gõ một cái.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia lãnh ý.
Thanh Từ đóng cửa phòng, đi theo Mộc Tịch Bắc đến sân viện Thôi di nương.
Ánh nắng tươi sáng, gió xuân hiu hiu, cành liễu nảy mầm ra mấy khóm lục mầm, mang theo vài phần men say xuân về hoa nở, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy vài tiếng chim hót líu ríu, không có gió lạnh gào thét như đêm qua, hết thảy tựa hồ đều trở nên đáng yêu, tắm rửa ánh nắng ấm áp, tâm tình Mộc Tịch Bắc cũng tốt hơn.
Không đợi hai người đi đến sân viện Thôi di nương, liền nghe thấy được trong Hi Vi Viên truyền ra tiếng ồn ào.
Tiếp tục đánh, đánh tới ta nói ngừng mới thôi.
Giọng nữ mang theo đắc ý truyền đến, lại rõ ràng có chút không đủ khí lực.
Mộc Tịch Bắc cùng Thanh Từ liếc nhau, liền bước vào trong Hi Vi Viên, trong viện là một nhà thủy tạ, hợp với hai thác nước nhỏ, phát ra tiếng nước chảy ào ào, mà trong đình viện tốp năm tốp ba có cột nước cao hơn nửa người, mỗi một tòa đều có thể phun nước ra bốn phía, dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra hào quang bảy màu.
Nếu không phải hai người cách gần, sợ là sẽ không nghe được giọng nói đắc ý của Thôi di nương, nghĩ đến đều sẽ bị tiếng nước bao trùm.
Trong viện này không phải người khác, chính là Thôi di nương vừa mới được thả ra hai ngày trước, mặc dù sắc mặt Thôi di nương vẫn hiện ra bệnh sắc như cũ, nhưng lại tựa hồ bởi vì có nữ nhi nhận được hoàng sủng, đã có mấy phần thần thái khó hiểu.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trước viên, từ xa nhìn lại, Thôi di nương đang nằm ở trên một chiếc nhuyễn tháp, trên thân che kín chăn mỏng, phơi ánh nắng mặt trời, rất thích ý, cả người cũng toát ra một loại không khí vui sướng đến cực điểm, mà xung quanh bà tựa hồ tụ tập không ít nô tài nha đầu.
Mà quỳ gối trước mặt Thôi di nương bị vả miệng chính là một tiểu nha hoàn mặt đã không còn nguyên vẹn, vung tay chính là một ma ma bên người Thôi di nương.
Thanh Từ ở bên tai Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng nói:
Tiểu thư, nha đầu kia là tam đẳng nha đầu viện chúng ta.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, nhếch miệng lên một ý cười, nàng hiện tại có chút hiếu kỳ, nàng an bài cái nha đầu mớm thuốc cho Thôi di nương có phải đem thuốc đổi rồi không, bằng không làm sao sau khi Thôi di nương đi ra, ngược lại càng ngày càng ngu xuẩn? Chẳng lẽ lại đụng hỏng đầu rồi?
Kỳ thật ý nghĩ của Thôi di nương cũng rất đơn giản, hiện nay, di nương trong phủ đã không nhiều, chủ mẫu Liễu Chi Lan cũng không tạo sóng gió được nữa, mà bà lại có một nữ nhi nhận được hoàng sủng, ở trong phủ này, còn có ai dám khi bà?
Tự nhiên phải càng phát ra uy phong, sửa trị một chút hạ nhân trong phủ, mới tốt ở trong phủ lập uy.
Mộc Tịch Bắc rốt cục mở ra chân, đi vào sân viện, cười nói:
Di nương thật sự là rất hăng hái.
Thôi di nương run rẩy một cái, từ nhuyễn tháp ngồi thẳng người, cười có chút xấu hổ:
Là Ngũ tiểu thư tới.
Mộc Tịch Bắc từng bước từng bước đến gần Thôi di nương, mỗi một bước đều giống như giẫm ở trong lòng Thôi di nương, Thôi di nương cảm thấy bất an, cười càng phát ra miễn cưỡng.
Nhưng Mộc Tịch Bắc lại hoàn toàn tương phản, cười cực kì sáng lạn, các nô tài trong phủ kịp phản ứng, vội vàng vấn an, nhưng trong lòng lại đang đắn đo, Thôi di nương này đánh nha đầu của Ngũ tiểu thư lập uy, mà Ngũ tiểu thư lại luôn được sủng ái, nhưng bây giờ Thừa tướng đại nhân lại không ở nhà, không biết giữa hai vị đấu tranh sẽ là ai thua ai thắng.
Cho đến khi sự tình kết thúc mọi người mới phát hiện, chuyện này căn bản cũng không có cái gì phải rối rắm cả.
Mộc Tịch Bắc đứng ở bên cạnh nha đầu mặt bị sưng phù, quan sát tỉ mỉ một phen, sau đó cau mày mở miệng nói:
Nhìn có chút quen mắt.
Nha đầu kia chỉ thấp giọng khóc nức nở, lại không có mở miệng.
A? Thôi di nương, đây là nha hoàn nào trong viện di nương vậy?
Mộc Tịch Bắc cười mở miệng với Thôi di nương, tựa như thật sự không biết nha hoàn này là người trong viện mình.
Trong lòng mọi người trong lúc nhất thời nhao nhao suy đoán, Ngũ tiểu thư này là dự định dàn xếp ổn thỏa, hay là có ý định mượn cái này truy cứu?
Thôi di nương lại trực tiếp đem lời tiếp nhận:
Chẳng qua là một nha hoàn thô sử thôi, sao còn làm phiền Ngũ tiểu thư lo lắng.
Thôi di nương đã từ trên nhuyễn tháp đứng lên, mang theo tia cẩn thận từng li từng tí đứng ở bên người Mộc Tịch Bắc, bà thật đúng là không may, chẳng qua là muốn sửa trị nha đầu của Mộc Tịch Bắc mượn cái này lập uy, không ngờ xui xẻo lại bị Mộc Tịch Bắc nhìn thấy.
Vậy thật đúng là không khéo, ta thế nào cảm thấy nha đầu này là ở trong phòng ta chứ?
Mộc Tịch Bắc phát ra nghi vấn với Thôi di nương.
Thôi di nương có chút thấp thỏm, mở miệng nói:
Di nương cũng không biết nàng ta ở phòng nào, chỉ là nha đầu này tay chân không sạch sẽ, vậy mà trộm trâm ngọc của ta, trâm ngọc này nhưng là Ninh tần nương nương ban cho, ta tự nhiên là phải giáo huấn cái nha đầu tay chân không sạch sẽ này một chút.
Mộc Tịch Bắc nhìn Thôi di nương cười mà như không cười, sau đó quay đầu nhìn về phía ma ma trước đó còn hăng say vung tay, cười nói:
Ma ma tựa hồ không có quyền lực tự tiện đánh người của ta?
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt nghi vấn, thậm chí cũng không hề dùng tự xưng Bản tiểu thư, dường như thật sự chỉ là khó hiểu mở miệng.
Ma ma kia có chút thấp thỏm, mặt đầy nếp nhăn vừa mới cười trừ, một bàn tay liền đánh xuống, Bốp! Một tiếng, khóe miệng ma ma kia lập tức xuất hiện vết máu.
Đám người trong viện lập tức liền ngẩn ngơ, vung tay ra không phải người khác, chính là Thanh Từ sau lưng Mộc Tịch Bắc, Thanh Từ tiến lên một bước, ỷ vào vóc người cao, trên cao nhìn xuống ma ma kia:
Người dưới tay ta cũng không nhọc ma ma dạy bảo.
Ma ma kia bụm mặt cúi đầu, không dám lên tiếng, từ lần trước tiểu thư trở về từ trong cung, tất cả mọi người biết được nha đầu xinh đẹp đi theo bên người tiểu thư lại là cái người quái dị trước kia, ra tay tàn nhẫn, kiêu ngạo hung ác, tự nhiên có thể tránh thì đều tránh, ai ngờ hôm nay ma ma này làm việc cho Thôi di nương lại đụng vào rủi ro.
Không ít người lặng lẽ nhìn về phía Thôi di nương, ma ma này thế nhưng là người của bà, mà bà nói cho cùng cũng là nửa chủ tử, chẳng lẽ cứ tùy ý để một cái nha hoàn nho nhỏ đánh vào mặt như vậy.
Sắc mặt Thôi di nương cũng càng ngày càng khó coi, rốt cục mở miệng nói:
Chủ tử còn chưa mở miệng, một nha đầu thấp hèn như ngươi cũng dám ra tay đánh người, chẳng lẽ thật sự cho rằng mình là chủ tử trong phủ này?
Mặc dù Thôi di nương chung quy đã mở miệng, nhưng nghiễm nhiên khí thế lại không đủ, Mộc Tịch Bắc thối lui đến một bên, không lên tiếng nữa, nghiễm nhiên một bộ xem kịch vui.
Thanh Từ thì mấy bước đến gần Thôi di nương, ánh mắt lạnh lùng khiến Thôi di nương trong nháy mắt cảm thấy toàn thân mình bò đầy độc trùng, nhịn không được lảo đảo lui về sau một bước.
Thanh Từ lạnh mặt, cũng không mềm mại như Mộc Tịch Bắc, một phen túm tóc Thôi di nương qua, âm thanh lạnh lùng nói:
Ta chính là đánh ngươi thì thế nào!
Thôi di nương ăn đau, phát ra một tiếng thét chói tai, nhưng tóc lại bị Thanh Từ nắm chặt trong tay, toàn bộ thân mình cũng bởi vì da đầu ăn đau, đi theo bước chân Thanh Từ lảo đảo hai bước.
Trong mắt Thanh Từ lóe lên một tia tàn nhẫn, một tay nhấn đầu Thôi di nương vào trong hồ phun nước, cả đám người kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhưng không dám phát ra một chút thanh âm.
Toàn bộ đầu của Thôi di nương bị ngâm ở trong nước, bắt đầu giãy dụa kịch liệt, thế nhưng vô luận giãy như thế nào, cũng không thoát được lòng bàn tay Thanh Từ.
Mới đầu còn tốt, nhưng đến khi Thôi di nương sặc không ít nước, Thanh Từ lại vẫn không có ý tứ buông bà ra, Thôi di nương giãy dụa càng ngày càng kịch liệt, thậm chí có không ít giọt nước vẩy đến trên người Mộc Tịch Bắc.
Mọi người yên lặng nhìn, nhưng trong lòng cũng có chút hoảng sợ, chẳng lẽ nha hoàn của Ngũ tiểu thư thật sự kiêu ngạo như vậy, đây là muốn mạng Thôi di nương sao? Mộc Tam tiểu thư hiện tại dù sao cũng là sủng phi của Hoàng đế, chẳng lẽ Ngũ tiểu thư không sợ bị trả thù sao?
Trong lòng Thôi di nương dâng lên một cỗ e ngại, cái loại tuyệt vọng khi gặp tử vong này khiến bà thật sâu lâm vào khủng hoảng, trong nháy mắt, bà cảm thấy tử vong cách mình là gần như vậy, trong khoang miệng cùng lỗ mũi đều ngập đầy nước, chỉ cảm thấy phổi tựa hồ cũng muốn nổ tung, bà thế nhưng bắt đầu hối hận, bà thậm chí muốn trở lại gian phòng lúc bà bị cấm túc kia, dù là cả ngày bị đút chén thuốc, nhưng tóm lại vẫn sống, mà bây giờ, bà không chút nghi ngờ người này sẽ giết bà!
Ý thức Thôi di nương dần dần tan rã, Thanh Từ lại đưa đầu bà ta ra, một tay vứt bà xuống mặt đất, Thôi di nương kịch liệt ho khan, ho ra không ít nước, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu dị thường, hai mắt đỏ bừng, hô hấp cũng cực kì bất ổn.
Mộc Tịch Bắc cười nhìn một màn trước mắt, mở miệng nói:
Ngày hôm trước lúc tham gia cung yến, đàn của Bắc Bắc tựa hồ bị người động tay động chân, không biết di nương có biết đây là chuyện gì xảy ra hay không?
Con ngươi Thôi di nương vốn là tan rã, này nghe xong, cũng là kinh hãi hơi co lại, chỉ càng ho khan kịch liệt hơn, tựa hồ muốn che giấu thứ gì
Mộc Tịch Bắc nhìn Thanh Từ liếc mắt một cái, Thanh Từ lại nắm chặt Thôi di nương lên, Thôi di nương lập tức kinh hoảng trốn tránh, hoảng sợ nói:
Là người Lư gia tìm tới ta, bảo ta bỏ chút nước muối lên đàn của ngươi...
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nhưng động tác Thanh Từ cũng không dừng lại, vẫn như cũ nhấn đầu Thôi di nương vào hồ nước, mà lần này, mọi người tựa hồ biết được Mộc Tịch Bắc không thật sự muốn mạng Thôi di nương, thì cũng không lo sợ bất an như trước đó nữa.
Nhưng mà, sự tình tựa hồ luôn không như mong muốn, theo thời gian dần dần trôi qua, trái tim của mọi người lần nữa treo lên, mắt thấy Thôi di nương đã không còn giãy dụa nữa, nhưng Thanh Từ vẫn như cũ không có ý định buông tay, đến khi Thôi di nương hoàn toàn không có động tác, Thanh Từ mới buông lỏng tay ra.
Toàn bộ thân mình Thôi di nương ngửa ra sau, ngã trên mặt đất, đã không còn sinh khí, mọi người khiếp sợ nhìn Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ, đây là ngang nhiên giết người, giết vẫn là di nương trong phủ! Nha hoàn này Ngũ tiểu thư không khỏi có chút quá mức kiêu ngạo đi, chẳng lẽ thật sự không có người truy cứu? Sự tình cứ như vậy không giải quyết được gì?
Thanh Từ kéo thi thể Thôi di nương tới mép nước, trực tiếp ném vào hồ, sau đó mở miệng nói với mọi người:
Thôi di nương vô ý trượt chân rơi xuống nước, các ngươi đều là nhân chứng!
Bọn người hầu hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ma ma trước đó dẫn đầu mở miệng nói:
Đúng vậy a, di nương vốn là mang theo lão nô tới đây tản bộ, ai ngờ không cẩn thận trượt chân liền rơi xuống nước! Các ngươi còn không nhanh cứu người, còn chờ cái gì đâu!
Trong lòng ma ma này thấp thỏm đến cực điểm, vừa mới bà nhưng là đánh nha hoàn của Ngũ tiểu thư đâu, Ngũ tiểu thư ngay cả Thôi di nương cũng dám giết, huống chi một cái nô tài thấp hèn như bà chứ!
Ma ma vừa dứt lời, không ít người bắt đầu tranh nhau đi vớt thi thể Thôi di nương, Mộc Tịch Bắc chỉ nhàn nhạt mở miệng nói:
Các ngươi không cần câu nệ như vậy, kỳ thật ta là một người rất dễ thân cận, hôm nay chẳng qua hi vọng các ngươi có thể hiểu rõ một đạo lý, đây là Tướng phủ, các ngươi đều là nô tài Tướng phủ, nếu là ăn cây táo rào cây sung, cấu kết ngoại nhân, vô luận là ai, đều chỉ có một cái kết, đó chính là chết, mà ta tin tưởng, kết cục này nhất định các ngươi không muốn nhìn thấy.
Ngữ khí Mộc Tịch Bắc rõ ràng rất ôn hòa, nhưng một đám nô tài lại câm như hến, trong lòng bồn chồn, thậm chí cẩn thận hồi tưởng lại mình trước kia có làm qua chuyện gì có lỗi với Tướng phủ, có lỗi với chủ tử hay không.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng dừng ở trên thân những người này, nào vẻ mặt lấp lóe, nào thật không thẹn với lương tâm, liếc qua thấy ngay. Nàng mở miệng cười:
Các ngươi cũng không cần lo lắng như vậy, dù sao người đều từng có sai lầm, ta có thể không so đo, nhưng là chuyện sau này, trong mắt ta không chấp nhận được hạt cát, nếu không Thôi di nương này chính là kết cục của các ngươi.
Mọi người cung kính gật đầu, thở mạnh một hơi, có cảm giác sống sót sau tai nạn, Ngũ tiểu thư này dễ như trở bàn tay đã lấy mạng một di nương, nếu lần này nàng đều có thể sừng sững không ngã, từ nay về sau, cho dù là làm thô sử nha hoàn của nàng, cũng đủ hiên ngang ở trong Tướng phủ này, không còn có người dám bất kính với nàng.
Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ xoay người rời đi, còn lại mọi người lại bắt đầu ra sức diễn kịch, một đám hô to:
Cứu mạng a! Thôi di nương rơi xuống nước!
Nhanh đi báo cáo Lão thái phi, mời đại phu!
Mộc Tịch Bắc không để ý đến thanh âm sau lưng, mang theo Thanh Từ trở về viện của mình.
Kỳ thật hôm nay nàng vốn chưa muốn Thôi di nương chết, chẳng qua muốn cho bà ta một cái cảnh cáo thôi, thế nhưng người như nàng không nhìn được nhất chính là người khác ở trước mặt nàng ngang ngược càn rỡ, nếu có thể bóp chết tại chỗ, nàng nhất định sẽ bóp chết, nếu không thể bóp chết tại chỗ, sau đó nàng cũng sẽ giẫm chết.
Hôm nay nàng không chỉ vì giết Thôi di nương mà giết, nàng càng vì muốn có quyền lực tuyệt đối ở trong Tướng phủ, nàng muốn từ nay về sau, vô luận cái nhà này ai là người làm chủ, chỉ cần nàng không chết, những người này cũng chỉ có thể cung phụng nàng.
Bạch Lộ là về sau mới chạy tới, nhìn thấy một màn này cũng có chút run sợ trong lòng, đối với Thanh Từ lại càng sẵn sàng nghe theo.
Nàng cũng coi như là sát thủ, mặc dù không phải sát thủ chính quy nghiêm khắc tối thượng nhất, nàng đã từng giết người, hơn nữa giết qua rất nhiều người, nàng cũng biết một ngày nào đó mình cũng sẽ bị giết, nhưng nàng vẫn như cũ không làm được như Thanh Từ, ở bên trong vô số chán ghét và sợ hãi tuỳ tiện kết thúc một mạng người, lại thản nhiên như vậy.
Chủ tử, người không sợ Mộc Kiến Ninh trả thù sao?
Bạch Lộ mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc không nhìn nàng:
Mộc Kiến Ninh hiện tại không có năng lực trả thù, cho nên nàng ta sẽ không trả thù, mà đợi đến một ngày nào đó, nàng ta có năng lực trả thù, nàng cũng sẽ trả thù, cho nên vô luận Thôi di nương có chết hay không, kết quả cũng giống nhau.
Bạch Lộ gật gật đầu, thối lui đến bên người Thanh Từ, Thanh Từ quay đầu nhìn Bạch Lộ mở miệng nói:
Ngươi cảm thấy ta tiếp nhận vô số ánh mắt chán ghét cùng sợ hãi, ngang ngược càn rỡ đến cực hạn, lại không biết, những người chán ghét cùng sợ hãi ta, mỗi một người trong các nàng đều đang khát vọng trở thành người như ta, chỉ là các nàng lại khuyết thiếu dũng khí gánh chịu hậu quả.
Bạch Lộ ngẩn người, lâm vào trầm mặc.
Thôi di nương chết rồi, Lão thái phi không phải không nhận được tin tức, dù sao nô tài bên trong luôn sẽ có người của bà, nhưng đồng dạng, không ai chịu làm chứng, mỗi người thậm chí đem quá trình Thôi di nương rơi xuống nước miêu tả dị thường chân thật, Lão thái phi đương nhiên sẽ không truy cứu cái gì, còn nữa mà nói, Lão thái phi cũng rất nổi nóng chuyện Thôi di nương động tay động chân ở trên đàn, phải biết rằng, nếu Mộc Tịch Bắc thật sự trúng kế, sau đó nhất định sẽ có người mượn đề tài để nói chuyện của mình, đem nước bẩn giội đến trên người phủ Thừa tướng, chỉ là bà không ngờ tới, đứa bé kia vậy mà kiêu ngạo tàn nhẫn đến loại tình trạng này, ngẫm lại, liền không tự chủ nhăn đầu lông mày, nhưng thật sự không biết nên cầm đứa bé này như thế nào cho phải.
Đợi đến buổi chiều, Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ và Bạch Lộ cùng nhau ra phủ, dự định dạo chơi xung quanh, Mộc Tịch Bắc lại muốn làm vài bộ y phục cho Thanh Từ.
Hiện nay, địa vị của Thanh Từ ở Tướng phủ tuyệt đối cao siêu, cho dù không phát sinh chuyện trước đó, Thanh Từ mặc cũng là lăng la tơ lụa, đều giống loại vải trên người Mộc Tịch Bắc, chỉ là vì thường thường hành động, để cho tiện, cho nên kiểu dáng muốn ngắn gọn một chút, những hạ nhân này, tự nhiên cũng đều là nâng cao giẫm thấp, nhìn thấy Thanh Từ một đám giống như chuột thấy mèo, nếu không, một cái tát đi qua, dù ngươi có lý cũng không có chỗ nói.
Trên đường dài Đế đô, cửa hàng san sát, ngựa xe như nước, không ít người đi đường đi qua đi lại, có lăng la tơ lụa, cũng có áo vải phá áo, hoặc nhàn nhã hoặc bận rộn, vô cùng náo nhiệt.
Mấy người ngược lại cũng rất thích ý, Mộc Tịch Bắc lại chợt nhớ tới lão nhân làm vòng tay cho mình, nghĩ đến không biết có thể gặp lại hay không, nếu như gặp lại, ngược lại hi vọng ông có thể làm cho Thanh Từ một món.
Thu hồi bộ mặt nhân thiện của ngươi đi, đồ vật này vốn là Bản công chúa nhìn trúng trước!
Một giọng nói kiêu ngạo đến cực điểm truyền tới.
Chúng ta vẫn nên đi nơi khác xem một chút đi.
Ngũ Thanh Thanh mở miệng với nha hoàn sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh.
Mộc Tịch Bắc theo giọng nói nhìn lại, không thể nín được cười, giọng nói kiêu ngạo đến cực điểm kia xuất từ miệng của một nữ tử, nữ tử một đầu tóc đen, bị kết thành vô số bím tóc tinh xảo, phía trên buộc lên băng gấm thất sắc xinh đẹp, có băng gấm bên trên còn rơi xuống mấy cái dây đỏ xuyên thành khuyên ngọc, phá lệ đẹp mắt, mà trên trán lại là một kiện trang sức bạch ngọc, bạch ngọc hình bầu dục bị dây đỏ cùng chuỗi hạt xuyên lên, vừa vặn vòng thắt ở trên trán.
Y phục nữ tử tựa hồ có chút khác biệt với dân chúng Tây La, mặc trên người chính là một kiện áo váy nhỏ báo vằn đơn độc, chiều dài đến trên đầu gối, tiểu khố rộng thùng thình bị nhét vào trong một đôi giày nhỏ màu đỏ tinh xảo, nữ tử một tay chống nạnh, một tay cầm một tiểu roi da tinh xảo,vẻ mặt ương ngạnh, lại có một phen phong tình đặc biệt xinh đẹp.
Mộc Tịch Bắc đứng dựa vào một quầy hàng bên cạnh, lẳng lặng nhìn một màn trò hay vừa ra, nữ tử đứng đối diện không phải người khác, chính là Ngũ Thanh Thanh.
Ngươi cường đạo này, vòng ngọc kia rõ ràng là tiểu thư nhà ta nhìn trúng trước?
Nói chuyện chính là nha hoàn sau lưng Ngũ Thanh Thanh.
Ai ngờ nữ tử dị tộc tự xưng công chúa kia vung roi trong tay mình lên, một phen quất vào nha hoàn kia:
Bản công chúa nói chuyện khi nào đến phiên ngươi xen mồm!
Roi da quất mạnh vào trên mặt nha hoàn kia, trong nháy mắt liền tạo ra một vết máu, mọi người kinh hô một trận, hảo kiêu hoành ( kiêu ngạo hoành hành) nữ tử, dưới ban ngày ban mặt vậy mà hủy tướng mạo người ta.
Bảo Hương, ngươi thế nào?
Một thân váy trắng Ngũ Thanh Thanh mặt mũi tràn đầy lo lắng, căn bản không để ý tới nữ tử dị tộc kia, chỉ chuyên chú thay nha đầu được gọi là Bảo Hương xem xét thương thế.
Tiểu thư, vòng ngọc kia rõ ràng là người nhìn trúng trước, lại bị nữ nhân ngang ngược này cướp đi!
Bảo Hương quệt mồm bất mãn mở miệng.
Ngũ Thanh Thanh hơi lắc đầu, ra hiệu nàng đừng nói nữa:
Ta mang ngươi đi y quán trước nhìn xem, sau đó chúng ta lại đi nhà khác nhìn một cái là được.
Nhưng nha hoàn kia lại đột nhiên nhào tới nữ tử dị quốc, thừa dịp nàng không chú ý, tựa hồ muốn một tay giành lại vòng tay trong tay nữ tử kia.
Ai có thể ngờ được, hai tên nam tử cường tráng sau lưng nữ tử kia, đột nhiên tiến lên, một chân đạp bay nha hoàn kia ra ngoài, Mộc Tịch Bắc nhướng mày, thật không tệ.
Bảo Hương bị đá bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu, duỗi ngón tay ra chỉ vào nữ tử dị tộc, đứt quãng nhưng không mở miệng nói nên lời...
Mọi người vây xem dường như cũng nhìn ra đại khái, một đám chỉ trỏ nữ tử dị tộc kia, nghị luận ầm ĩ.
Nghe nói vị bị khi dễ kia chính là Nhiếp Chính vương phi tương lai đấy? Gặp được ác nhân cỡ này, lại còn nhường nhịn như vậy.
Đây chính là Thất tiểu thư Ngũ gia, đương nhiên sẽ không kém, nghe nói nàng tâm địa lương thiện ngay cả con kiến đều không nỡ giẫm chết, đơn thuần thiện lương, luôn luôn đưa cơm cho đám ăn mày, chưa bao giờ ghét bỏ bọn hắn dơ bẩn.
Đúng vậy a đúng vậy a, có một số người thật sự là quá ác độc, sao có thể xuống tay độc ác với nữ tử như Ngũ Thất tiểu thư chứ, thật sự là không biết nữ tử ngang ngược này là từ chỗ nào tới.
Mộc Tịch Bắc nhìn theo ánh mắt của mọi người, quả nhiên trong mắt Ngũ Thanh Thanh hàm chứa hơi nước, đang một mặt bất lực nhìn về phía Bảo Hương bị đá bay, nghẹn ngào:
Bảo Hương, ngươi thế nào, ngươi không nên làm ta sợ a?
Mọi người thấy vậy, không khỏi càng thêm nghị luận ầm ĩ, phân biệt biểu đạt bất mãn với nữ tử dị quốc ương ngạnh này, nữ tử kia tức đến đỏ bừng cả mặt, vung roi trong tay, vừa muốn mở miệng, lại bị một giọng nữ mềm mại đánh gãy.
Vị tiểu thư này, thị vệ của ngươi thực không tồi, nếu không phải hắn còn không biết tranh chấp này phải ồn ào đến loại nào hoàn cảnh.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt đi ra phía trước.
Mọi người không khỏi sững sờ, nữ tử dị quốc kia cũng sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới tại lúc mọi người nhao nhao chỉ trích mình, còn sẽ có người tán dương mình.
Vị cô nương này, ta thấy ngươi cũng là tuổi trẻ mỹ mạo, sao có thể nói ra lời ác độc như vậy, ngươi nhìn một cái cô nương kia đều bị đánh thành hình dáng ra sao, chỉ còn lại có một hơi, ngươi làm sao còn có thể nói cái man di không biết từ chỗ nào tới làm tốt chứ, ngươi đến cùng có phải là người Tây La không vậy?
Một nam tử bộ dạng thư sinh có chút tức giận mở miệng.
Công chúa kia tựa hồ có chút bất mãn với người giáo huấn người bảo vệ mình, vung tay liền muốn vung ra một roi, lại bị Thanh Từ sau lưng Mộc Tịch Bắc nắm lấy.
Đại hán sau lưng công chúa hơi kinh ngạc, tựa hồ đang kinh ngạc võ công Thanh Từ có chút ngoài ý định, có điều thấy Thanh Từ dường như cũng không có ý đồ thương tổn chủ tử nhà mình, thì cũng không tiếp tục động thủ nữa.
Ta chính là người Tây La, ta mới có thể nói thị vệ này đánh hay mới đúng.
Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm.
Thư sinh kia nhíu mày, mọi người cũng đều nghị luận ầm ĩ.
Xin hỏi tiểu thư lời này giải thích thế nào?
Thư sinh kia tựa hồ cũng thấy Mộc Tịch Bắc khí độ bất phàm, lại không giống người kiếm chuyện, lập tức lại mở miệng.
Mộc Tịch Bắc cười gật gật đầu với thư sinh kia, thư sinh kia lại đỏ mặt.
Ta nói đánh hay tất nhiên là có nguyên nhân, trước đó Ngũ Thất tiểu thư rõ ràng đã nói lại đi nhà khác nhìn một cái, đây đã là hóa giải mâu thuẫn. Nhưng nha hoàn kia lại mắng bạn bè ngoại bang ta là cường đạo, thậm chí còn cứng rắn giành lại vòng tay ở trên tay nữ tử ngoại bang này, đây nào phải đạo đãi khách của Tây La ta? Truyền ra ngoài, chỉ cho là Tây La ta không biết cấp bậc lễ nghĩa, ngang ngược đến cực điểm, đến lúc đó, chỉ sợ Tây La vẫn luôn xưng là văn minh mới chân chính trở thành mảnh đất man di.
Mộc Tịch Bắc dịu dàng giải thích nói.
Mọi người vây xem không khỏi ngừng lại tiếng vang, sợ lại làm ra trò xiếc gì, Mộc Tịch Bắc lại mở đầu nói:
Trước đó Ngũ gia tiểu thư vốn đã nhường cho, cũng đã dàn xếp ổn thỏa, nhưng nha đầu kia lại tổn hại ý nguyện của chủ tử, tự tiện làm chủ, cái này nếu truyền ra ngoài, còn không nói Tây La ta khi dễ bạn bè ngoại bang? Khơi mào quốc tế phân tranh? Đến lúc đó, quốc gia khác hiểu lầm, bởi vì chuyện này hiểu lầm Tây La ta, xuất binh tấn công, vậy phải làm thế nào cho phải?
Mọi người nghe vậy đều trầm mặc, đúng vậy, trước đó Ngũ gia tiểu thư rõ ràng đã nhượng bộ, nha đầu kia lại cắn không thả, không chỉ như thế, còn động thủ trước, đây là muốn khơi mào chiến tranh a? Phải biết nữ tử ngoại bang này, vừa nhìn liền biết là có lai lịch, không khỏi cũng không còn đồng tình với nha đầu kia như trước nữa.
Tại hạ thọ giáo.
Thư sinh kia đỏ mặt mở miệng lần nữa, Mộc Tịch Bắc hơi gật gật đầu.
Được Mộc Tịch Bắc nói một phen, mọi người không còn tiếp tục chỉ trỏ nữ tử dị tộc kia nữa, đều rời đi, mà nữ tử dị tộc kia thì có chút ngạc nhiên nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, tựa hồ đối với nữ nhân so với mình gầy yếu hơn rất nhiều, chỉ nói mấy câu đã đuổi được người đi cảm thấy rất hứng thú.
Nữ tử kia đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, hai tay đem tiểu roi đến sau lưng, vòng quanh Mộc Tịch Bắc đánh giá một vòng, không nói gì.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt, cũng không tránh né, cử chỉ dịu dàng.
Ngươi tên gì?
Nữ tử kia dẫn đầu mở miệng với Mộc Tịch Bắc, dù sao mặc kệ như thế nào, trước đó đều là Mộc Tịch Bắc thay nàng giải vây.
Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc nhìn nữ tử mở miệng nói.
Nữ tử dị tộc kia lặp lại một lần gật gật đầu, ngược lại cũng đáng yêu.
Ta là Bắc Bang Công Chúa, lần này cùng huynh trưởng đến Tây La yết kiến Hoàng đế Tây La.
Nữ tử kia đơn giản nói ra thân phận của mình.
Mộc Tịch Bắc chỉ gật gật đầu với nàng, cũng không nói chuyện lại, nhưng Bắc Bang công chúa lại mở miệng lần nữa:
Vậy nữ tử vừa rồi là ai? Dám giành đồ với bản công chúa, thật sự là không muốn sống nữa!
Mộc Tịch Bắc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của nữ tử, sâu kín mở miệng nói:
Đó là nữ tử Ngũ gia, sắp đại hôn, danh tiếng vô cùng tốt, cho nên công chúa vẫn không nên tùy tiện trêu chọc, nếu không ngay cả nàng một mặt nhượng bộ, công chúa cũng chỉ mất nhiều hơn được.
Trên mặt công chúa kia lộ ra một vẻ âm tàn:
Bản công chúa ghét nhất là loại nữ tử làm bộ làm tịch, tìm được cơ hội, nhất định phải cho nàng đẹp mắt!
Mộc Tịch Bắc không có lên tiếng, Bắc Bang công chúa lại kéo nàng vào một khách sạn, tựa hồ muốn cộng ẩm một ly.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười lạnh, đây chính là Bắc Bang công chúa, thật sự là không ngờ tới, vậy mà lại đối đầu với Ngũ Thanh Thanh, quả thật là đúng lúc, đúng mệnh.
Chờ bản công chúa tìm được cơ hội, nhất định phải hảo hảo sửa trị nàng ta, để nàng ta nếm thử lợi hại của bản công chúa!
Bắc Bang công chúa mở miệng lần nữa.
Mộc Tịch Bắc cúi đôi mắt, nàng đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại ý nghĩ, loại ý nghĩ này ở trong lòng của nàng rục rịch, mọc rễ nảy mầm.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Tạ ơn phiếu phiếu của các bảo bối, tiêu xài một chút, chui chui ~mua~ Yêu các ngươi
Sau đó, trong đình viện.... Vậy mà xuất hiện cấm từ hậu đình...囧
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Lão thái phi đứng ở xa xa nhìn An Nguyệt Hằng biến mất phía sau núi giả, tâm tư không khỏi có chút phức tạp, hai người Lục hoàng tử và An Nguyệt Hằng nhất định chỉ có thể là địch nhân, nhưng vì sao Mộc Tịch Bắc lại đều cùng hai người dính líu quan hệ?
Hai người tìm tới Bắc Bắc lại không biết có chuyện gì? Lão thái phi quay đầu nhìn nhìn Mộc Tịch Hàm vẫn luôn cúi thấp đầu không lên tiếng không khỏi có chút than thở, hai tỷ muội khác biệt thật đúng là lớn, nhưng có lẽ là bà già đi, vẫn cảm thấy tính tình trầm tĩnh như Tịch Hàm tốt hơn một chút, Bắc Bắc cho dù bề ngoài nhu thuận, thế nhưng nhìn nó làm những chuyện này, tiếp xúc với những người này, lập tức sẽ sáng tỏ đó là một đứa có tính tình gây chuyện thị phi.
Cho dù không phải ý của bà, chỉ sợ tương lai không thiếu được sẽ trở thành họa thủy, kỳ thực bản thân Lão thái phi cũng không hiểu được, vì sao đứa nhỏ Bắc Bắc này rõ ràng không thân cận với bà, nhưng bà vẫn không nhịn được thích nó, có điều cũng chỉ như thế, không so được với Mộc Tịch Hàm vẫn ngày ngày bồi bên bà.
Mà một bên khác, An Nguyệt Hằng lại mở miệng:
Bắc Bắc, chẳng lẽ chỉ bởi vì chuyện lần này mà ngươi thật sự muốn làm kẻ địch với ta?
Mộc Tịch Bắc cười như không cười nhìn An Nguyệt Hằng, nhưng trong lòng cũng sáng tỏ, nếu không phải sau lưng mình có thế lực phủ Thừa tướng, An Nguyệt Hằng lại biết tâm tư mình thâm trầm, sợ rằng sẽ không bao giờ nói với mình những lời như vậy đi. Hắn vốn là như vậy, đối với tất cả những thứ có thể lợi dụng, xưa nay sẽ không lãng phí một giọt nào.
Mộc Tịch Bắc cười nhạo một tiếng, mở miệng nói:
Lời này của Vương gia hình như hơi quá nặng rồi, chẳng lẽ Vương gia còn chưa hiểu rõ Bắc Bắc? Ai có thể cho Bắc Bắc lợi ích lớn nhất, Bắc Bắc sẽ giúp người đó, nay xem ra, Vương gia dường như chỉ đem Bắc Bắc trở thành một công cụ trong tay mình, trong lòng Bắc Bắc đang vô cùng không vui đây.
An Nguyệt Hằng cũng giương lên khóe miệng, Mộc Tịch Bắc này thật sự là rất khó hoà cùng tâm tư của nàng, không cường ngạnh cũng không làm bộ, có dã tâm nhưng lại không mù quáng, nếu có một ngày mình xưng đế, phong nàng làm Hậu cũng không phải không thể. Chỉ có điều, có một hoàng hậu như vậy, hậu cung phi tử sợ là phải gặp xui xẻo, chẳng qua An Nguyệt Hằng hắn luôn luôn thờ phụng cách ngôn thắng làm vua thua làm giặc, có mệnh tự nhiên còn sống, mất mạng chỉ có thể trách mình quá ngu, chẳng trách người khác được.
An Nguyệt Hằng hiểu được ý tứ của Mộc Tịch Bắc, nàng cũng không bởi vì sự kiện lần này liền thật sự đầu nhập vào Lục hoàng tử, mà là bởi vì lần này lợi ích khác biệt, cái này cũng nói rõ, một ngày nào đó, nàng có thể sẽ hợp tác cùng với mình, nhằm vào Lục hoàng tử, cũng có khả năng là hợp tác cùng với Lục hoàng tử, đối phó mình, thử xem ích lợi bao nhiêu.
An Nguyệt Hằng nhìn thấy áo choàng trên người Mộc Tịch Bắc, ánh mắt sâu một chút, xem ra Ân Cửu Sanh cũng đang đánh chủ ý làm Mộc Tịch Bắc động tâm, hắn cũng không thể chậm trễ, nếu không Mộc Tịch Bắc thật sự phản chiến thì nên làm thế nào cho phải.
Bắc Bắc, tơ vàng ngân tuyến ra không ít bộ đồ kiểu dáng mới, không bằng ngày mai ta và ngươi cùng nhau đi xem một chút.
An Nguyệt Hằng cười ôn hòa, mang theo ổn trọng nội liễm của nam tử thành thục.
Sắc mặt Ân Cửu Dạ từ khi nhìn thấy An Nguyệt Hằng thì đã không tốt, thấy hắn mở miệng, rốt cục trầm mặt đi tới, mở miệng nói:
Nếu Vương gia sắp đại hôn, vẫn nên hảo hảo bồi bên phu nhân nhà mình đi, miễn cho bị người ta làm đầu đề câu chuyện.
Con ngươi An Nguyệt Hằng cùng Ân Cửu Dạ giao thoa trong không trung, một cái loé lên tinh quang quỷ dị, một cái ẩn chứa hắc ám vô biên.
Mộc Tịch Bắc nhìn thấy hai người không có mở miệng cười cong con mắt, nàng quả thật là đang lấy lợi ích cân nhắc, Ân Cửu Dạ có thể trợ giúp nàng đối phó An Nguyệt Hằng, cũng có thể cho nàng tình yêu, nàng làm sao cũng không có khả năng lựa chọn An Nguyệt Hằng kiếp trước đã hại chết mình, cho nên nói lựa chọn, kỳ thật căn bản là không cần chọn.
Thấy hai người không có ý tứ dừng lại, Mộc Tịch Bắc dịu dàng nói:
Nếu hai người thích thâm tình nhìn nhau như thế, ta sẽ không ở đây làm phiền nữa.
Khóe mắt hai người giật giật, nhìn thấy nữ tử lạnh nhạt rời đi đều tự thu hồi ánh mắt.
Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt Lão thái phi dịu dàng nói:
Để cô đợi lâu, chúng ta cũng sớm trở về đi.
Lão thái phi nhìn thoáng qua Mộc Tịch Bắc nhu thuận, mở miệng nói:
Có mấy người vẫn không nên đi quá gần, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
Bắc Bắc biết rồi.
Một đoàn người lúc này mới trở về Tướng phủ, bởi vì sắc trời đã khuya, tự mình thu thập xong thì đều đi ngủ.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên giường, nhớ tới nửa tháng sau chính là ngày đại hôn của An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh, trong khóe mắt mỉm cười đều phát ra từng trận lãnh ý.
Thất nữ Ngũ gia, Ngũ Thanh Thanh, rốt cục phải xuất giá rồi, không cần nghĩ, cái này nhất định là một trận thịnh thế đại hôn, vạn người chú mục, An Nguyệt Hằng sợ là muốn đem tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời đều đưa đến trước mặt nàng ta đi, chỉ là nàng thật sự rất muốn biết, Ngũ Thanh Thanh giẫm lên thi thể của nàng cướp đi nam nhân của nàng, tư vị này đến cùng như thế nào, nghĩ đến nhất định là tuyệt không thể tả đi.
Không bao lâu, Ân Cửu Dạ quả nhiên tới, cái mặt bình tĩnh, dường như vô cùng không vui, Mộc Tịch Bắc cũng không nhìn hắn, chỉ coi người này không tồn tại, nằm ở mép giường bên trong.
Gần nhất nàng đắc tội người hơi nhiều, không biết có thể bị Đa Luân và Lư gia điên cuồng trả thù hay không, còn có đại hôn của An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh, nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ, nhất định phải đưa một phần đại lễ, trong lòng của nàng mới có thể thoải mái. Mặt khác, Ân Cửu Dạ đến biên cương, chỉ sợ con đường phía trước cũng nhiều gian khó, nhưng nếu như hai mươi vạn nhân mã tới tay, nhìn thấu âm mưu của Hàn Mộc, đuổi Đồng La Quốc ra khỏi Tây La, như vậy Ân Cửu Dạ lập tức có thể nổi danh ở Tây La, được sự vô số binh si đi theo ̃ thậm chí có thể thu hoạch một ít phó tướng đáng tin.
Ân Cửu Dạ sau khi tắm sơ, rất tự nhiên vén chăn lên liền nằm trên giường, quay đầu nhìn vẻ mặt nữ tử thành thật lại đang suy tư điều gì, cũng không mở miệng quấy rầy, chỉ hưởng thụ một lát yên tĩnh này.
Hồi lâu sau, Mộc Tịch Bắc quay mặt lại, mở miệng với Ân Cửu Dạ:
Ân Cửu Dạ, dù cho ta không yêu chàng, chàng cũng không thể đi yêu người khác.
Ân Cửu Dạ sững sờ, tựa hồ trong lúc nhất thời không lý giải được tư duy của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lại chỉ quay sang lẩm bẩm:
Nếu như chàng yêu người khác, ta sẽ không chúc hai người không hạnh phúc, ta chỉ nguyền rủa chàng thê tử ly tán, cô độc đến già....
Ân Cửu Dạ lộ ra một nụ cười cưng chiều, đem Mộc Tịch Bắc khảm vào trong ngực mình, để đầu nhỏ của nàng tựa ở bộ ngực của mình, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng.
Cũng không quá một hồi, Mộc Tịch Bắc đột nhiên đưa đầu ra ngoài, hai mắt trong suốt lóe quang mang óng ánh, chống lại cặp mắt đen đến tịch liêu kia, cố chấp mở miệng nói:
Là chàng nói sẽ yêu ta cả đời.
Vốn là có chút hơi say Ân Cửu Dạ bất đắc dĩ gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
Sẽ.
Là ai nói hắn cố chấp, nhưng là nữ tử hiểu rõ thế sự còn không phải cố chấp như nhau, nàng cố chấp đến nỗi đối với mỗi một câu đều rất nghiêm túc, bất an như vậy, khiến hắn không hiểu đau lòng.
Bầu không khí trong lúc nhất thời yên tĩnh lại, ngay lúc Ân Cửu Dạ cho rằng người trong ngực đã ngủ, lại chỉ thấy trong ngực mình phát ra thanh âm rầu rĩ, mang theo tia ủy khuất:
Ta nếu là qua không tốt, tất cả mọi người đừng nghĩ qua tốt.
Ừ.
Khuỷu tay Ân Cửu Dạ gia tăng cường độ, nhìn thấy nữ tử hơi cong lên miệng nhỏ, trong lòng mềm nhũn, hắn từ đầu đến cuối đều không hiểu, là ai khiến nàng biến thành cái bộ dáng này, ngay cả người nhẫn tâm như hắn đều không nỡ tổn thương nàng một hào, nhưng ai lại làm nàng mình đầy thương tích.
Mộc Tịch Bắc rốt cục truyền đến tiếng hít thở đều đều, một tay nắm chặt quần áo trước ngực Ân Cửu Dạ, liều mạng hấp thu ấm áp mà nam nhân có khả năng mang đến, nàng nghĩ, có phải nếu một ngày ấm áp biến thành thói quen, thì có thể xưng là tình yêu hay không.
Sáng sớm hôm sau, lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, nam nhân bên cạnh đã không còn ở nữa, nàng liền co lại trong chăn thành một đoàn, giống như một con kén, ủi a ủi, chính là không muốn thức dậy.
Thanh Từ đẩy cửa tiến vào, phát giác dáng vẻ mơ hồ của chủ tử nhà mình, Phốc xuy Một tiếng bật cười, nhớ tới kiếp trước Tịch Tình vô luận là ngày đông giá rét nóng bức, luôn trời vừa sáng đã thức dậy luyện công, không khỏi sinh ra mấy phần cảm thán, tình yêu của nữ nhân thật là một hồi kiếp số, nhưng là khiến ngươi thành thần, cũng có thể khiến ngươi thành ma.
Tiểu thư, người làm sao vẫn chưa chịu dậy.
Thanh Từ nhịn không được mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày:
Bên ngoài chăn quá lạnh.
Thanh Từ có chút bỏ đá xuống giếng nói:
Nô tỳ đã nói lưu thêm mấy cái lò đi, nhưng người nào đó lại nói cái gì mà lạnh một chút mới có thể bảo trì thanh tỉnh, bây giờ còn không phải chính mình chịu tội.
Mộc Tịch Bắc cụp cái đầu, nháy lông mi thật dài, vẻ mặt mờ mịt, tựa như đang nói, ngươi nói cái gì? Ta không biết ngươi đang nói cái gì, một mặt thản nhiên ỷ lại trong chăn không chịu ra.
Thanh Từ bất đắc dĩ, đành phải để bà tử mang thêm mấy cái lò đi vào, Mộc Tịch Bắc lúc này mới chịu ngồi dậy.
Trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn, trong phòng ấm áp, Mộc Tịch Bắc càng ỷ lại ở trong phòng không chịu đi ra, trong lúc rảnh rỗi, đi đến trước bàn sách, Mộc Tịch Bắc nhịn không được đề bút vẽ tranh, nghĩ nghĩ, liền vẽ ra. Lúc Thanh Từ bưng trà đi vào, Mộc Tịch Bắc đã vẽ được thời gian nửa chén trà, vẻ mặt chuyên chú, không bị một tia quấy nhiễu.
Thanh Từ một mặt thả ấm trà trong tay xuống, một mặt thăm dò nhìn về phía bức hoạ của tiểu thư nhà mình.
Trong bức hoạ là một nữ tử mặc hắc y, vấn chính là búi tóc đơn giản nhất, trong tay cầm một thanh lợi kiếm, bối cảnh là gió thu hiu quạnh, bụi bặm cùng lá rụng cuộn lên đầy trời, vô cùng thê lương, nữ tử đầy người phong trần cùng xơ xác tiêu điều, khiến cho người ta nhìn lên đã cảm thấy vô cùng đau lòng.
Chỉ là, Mộc Tịch Bắc cũng không thêm ngũ quan cho nữ tử, mà là để trống, không khỏi làm cả bức hoạ thêm chút quỷ dị.
Thanh Từ thì thào mở miệng:
Tiểu thư...
Mộc Tịch Bắc vẽ không phải người khác, chính là mình kiếp trước, nàng chỉ nghĩ, vì sao chính mình cũng bị chính mình cảm động, nhưng An Nguyệt Hằng vẫn là thờ ơ chứ.
Mộc Tịch Bắc tiện tay quăng bút ra, mực đen nhánh hóa thành một điểm đen thật lớn, nhanh chóng loang ra trên trang giấy.
Đi thôi, chúng ta đi nhìn Thôi di nương một cái.
Mộc Tịch Bắc không hề nhìn bức hoạ đã phí đi không ít thời gian vẽ nữa.
Thanh Từ lầm bầm một tiếng:
Gặp Thôi di nương làm gì chứ.
Có người càng ngày càng không an phận, cũng nên đi gõ một cái.
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia lãnh ý.
Thanh Từ đóng cửa phòng, đi theo Mộc Tịch Bắc đến sân viện Thôi di nương.
Ánh nắng tươi sáng, gió xuân hiu hiu, cành liễu nảy mầm ra mấy khóm lục mầm, mang theo vài phần men say xuân về hoa nở, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy vài tiếng chim hót líu ríu, không có gió lạnh gào thét như đêm qua, hết thảy tựa hồ đều trở nên đáng yêu, tắm rửa ánh nắng ấm áp, tâm tình Mộc Tịch Bắc cũng tốt hơn.
Không đợi hai người đi đến sân viện Thôi di nương, liền nghe thấy được trong Hi Vi Viên truyền ra tiếng ồn ào.
Tiếp tục đánh, đánh tới ta nói ngừng mới thôi.
Giọng nữ mang theo đắc ý truyền đến, lại rõ ràng có chút không đủ khí lực.
Mộc Tịch Bắc cùng Thanh Từ liếc nhau, liền bước vào trong Hi Vi Viên, trong viện là một nhà thủy tạ, hợp với hai thác nước nhỏ, phát ra tiếng nước chảy ào ào, mà trong đình viện tốp năm tốp ba có cột nước cao hơn nửa người, mỗi một tòa đều có thể phun nước ra bốn phía, dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra hào quang bảy màu.
Nếu không phải hai người cách gần, sợ là sẽ không nghe được giọng nói đắc ý của Thôi di nương, nghĩ đến đều sẽ bị tiếng nước bao trùm.
Trong viện này không phải người khác, chính là Thôi di nương vừa mới được thả ra hai ngày trước, mặc dù sắc mặt Thôi di nương vẫn hiện ra bệnh sắc như cũ, nhưng lại tựa hồ bởi vì có nữ nhi nhận được hoàng sủng, đã có mấy phần thần thái khó hiểu.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trước viên, từ xa nhìn lại, Thôi di nương đang nằm ở trên một chiếc nhuyễn tháp, trên thân che kín chăn mỏng, phơi ánh nắng mặt trời, rất thích ý, cả người cũng toát ra một loại không khí vui sướng đến cực điểm, mà xung quanh bà tựa hồ tụ tập không ít nô tài nha đầu.
Mà quỳ gối trước mặt Thôi di nương bị vả miệng chính là một tiểu nha hoàn mặt đã không còn nguyên vẹn, vung tay chính là một ma ma bên người Thôi di nương.
Thanh Từ ở bên tai Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng nói:
Tiểu thư, nha đầu kia là tam đẳng nha đầu viện chúng ta.
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, nhếch miệng lên một ý cười, nàng hiện tại có chút hiếu kỳ, nàng an bài cái nha đầu mớm thuốc cho Thôi di nương có phải đem thuốc đổi rồi không, bằng không làm sao sau khi Thôi di nương đi ra, ngược lại càng ngày càng ngu xuẩn? Chẳng lẽ lại đụng hỏng đầu rồi?
Kỳ thật ý nghĩ của Thôi di nương cũng rất đơn giản, hiện nay, di nương trong phủ đã không nhiều, chủ mẫu Liễu Chi Lan cũng không tạo sóng gió được nữa, mà bà lại có một nữ nhi nhận được hoàng sủng, ở trong phủ này, còn có ai dám khi bà?
Tự nhiên phải càng phát ra uy phong, sửa trị một chút hạ nhân trong phủ, mới tốt ở trong phủ lập uy.
Mộc Tịch Bắc rốt cục mở ra chân, đi vào sân viện, cười nói:
Di nương thật sự là rất hăng hái.
Thôi di nương run rẩy một cái, từ nhuyễn tháp ngồi thẳng người, cười có chút xấu hổ:
Là Ngũ tiểu thư tới.
Mộc Tịch Bắc từng bước từng bước đến gần Thôi di nương, mỗi một bước đều giống như giẫm ở trong lòng Thôi di nương, Thôi di nương cảm thấy bất an, cười càng phát ra miễn cưỡng.
Nhưng Mộc Tịch Bắc lại hoàn toàn tương phản, cười cực kì sáng lạn, các nô tài trong phủ kịp phản ứng, vội vàng vấn an, nhưng trong lòng lại đang đắn đo, Thôi di nương này đánh nha đầu của Ngũ tiểu thư lập uy, mà Ngũ tiểu thư lại luôn được sủng ái, nhưng bây giờ Thừa tướng đại nhân lại không ở nhà, không biết giữa hai vị đấu tranh sẽ là ai thua ai thắng.
Cho đến khi sự tình kết thúc mọi người mới phát hiện, chuyện này căn bản cũng không có cái gì phải rối rắm cả.
Mộc Tịch Bắc đứng ở bên cạnh nha đầu mặt bị sưng phù, quan sát tỉ mỉ một phen, sau đó cau mày mở miệng nói:
Nhìn có chút quen mắt.
Nha đầu kia chỉ thấp giọng khóc nức nở, lại không có mở miệng.
A? Thôi di nương, đây là nha hoàn nào trong viện di nương vậy?
Mộc Tịch Bắc cười mở miệng với Thôi di nương, tựa như thật sự không biết nha hoàn này là người trong viện mình.
Trong lòng mọi người trong lúc nhất thời nhao nhao suy đoán, Ngũ tiểu thư này là dự định dàn xếp ổn thỏa, hay là có ý định mượn cái này truy cứu?
Thôi di nương lại trực tiếp đem lời tiếp nhận:
Chẳng qua là một nha hoàn thô sử thôi, sao còn làm phiền Ngũ tiểu thư lo lắng.
Thôi di nương đã từ trên nhuyễn tháp đứng lên, mang theo tia cẩn thận từng li từng tí đứng ở bên người Mộc Tịch Bắc, bà thật đúng là không may, chẳng qua là muốn sửa trị nha đầu của Mộc Tịch Bắc mượn cái này lập uy, không ngờ xui xẻo lại bị Mộc Tịch Bắc nhìn thấy.
Vậy thật đúng là không khéo, ta thế nào cảm thấy nha đầu này là ở trong phòng ta chứ?
Mộc Tịch Bắc phát ra nghi vấn với Thôi di nương.
Thôi di nương có chút thấp thỏm, mở miệng nói:
Di nương cũng không biết nàng ta ở phòng nào, chỉ là nha đầu này tay chân không sạch sẽ, vậy mà trộm trâm ngọc của ta, trâm ngọc này nhưng là Ninh tần nương nương ban cho, ta tự nhiên là phải giáo huấn cái nha đầu tay chân không sạch sẽ này một chút.
Mộc Tịch Bắc nhìn Thôi di nương cười mà như không cười, sau đó quay đầu nhìn về phía ma ma trước đó còn hăng say vung tay, cười nói:
Ma ma tựa hồ không có quyền lực tự tiện đánh người của ta?
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt nghi vấn, thậm chí cũng không hề dùng tự xưng Bản tiểu thư, dường như thật sự chỉ là khó hiểu mở miệng.
Ma ma kia có chút thấp thỏm, mặt đầy nếp nhăn vừa mới cười trừ, một bàn tay liền đánh xuống, Bốp! Một tiếng, khóe miệng ma ma kia lập tức xuất hiện vết máu.
Đám người trong viện lập tức liền ngẩn ngơ, vung tay ra không phải người khác, chính là Thanh Từ sau lưng Mộc Tịch Bắc, Thanh Từ tiến lên một bước, ỷ vào vóc người cao, trên cao nhìn xuống ma ma kia:
Người dưới tay ta cũng không nhọc ma ma dạy bảo.
Ma ma kia bụm mặt cúi đầu, không dám lên tiếng, từ lần trước tiểu thư trở về từ trong cung, tất cả mọi người biết được nha đầu xinh đẹp đi theo bên người tiểu thư lại là cái người quái dị trước kia, ra tay tàn nhẫn, kiêu ngạo hung ác, tự nhiên có thể tránh thì đều tránh, ai ngờ hôm nay ma ma này làm việc cho Thôi di nương lại đụng vào rủi ro.
Không ít người lặng lẽ nhìn về phía Thôi di nương, ma ma này thế nhưng là người của bà, mà bà nói cho cùng cũng là nửa chủ tử, chẳng lẽ cứ tùy ý để một cái nha hoàn nho nhỏ đánh vào mặt như vậy.
Sắc mặt Thôi di nương cũng càng ngày càng khó coi, rốt cục mở miệng nói:
Chủ tử còn chưa mở miệng, một nha đầu thấp hèn như ngươi cũng dám ra tay đánh người, chẳng lẽ thật sự cho rằng mình là chủ tử trong phủ này?
Mặc dù Thôi di nương chung quy đã mở miệng, nhưng nghiễm nhiên khí thế lại không đủ, Mộc Tịch Bắc thối lui đến một bên, không lên tiếng nữa, nghiễm nhiên một bộ xem kịch vui.
Thanh Từ thì mấy bước đến gần Thôi di nương, ánh mắt lạnh lùng khiến Thôi di nương trong nháy mắt cảm thấy toàn thân mình bò đầy độc trùng, nhịn không được lảo đảo lui về sau một bước.
Thanh Từ lạnh mặt, cũng không mềm mại như Mộc Tịch Bắc, một phen túm tóc Thôi di nương qua, âm thanh lạnh lùng nói:
Ta chính là đánh ngươi thì thế nào!
Thôi di nương ăn đau, phát ra một tiếng thét chói tai, nhưng tóc lại bị Thanh Từ nắm chặt trong tay, toàn bộ thân mình cũng bởi vì da đầu ăn đau, đi theo bước chân Thanh Từ lảo đảo hai bước.
Trong mắt Thanh Từ lóe lên một tia tàn nhẫn, một tay nhấn đầu Thôi di nương vào trong hồ phun nước, cả đám người kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhưng không dám phát ra một chút thanh âm.
Toàn bộ đầu của Thôi di nương bị ngâm ở trong nước, bắt đầu giãy dụa kịch liệt, thế nhưng vô luận giãy như thế nào, cũng không thoát được lòng bàn tay Thanh Từ.
Mới đầu còn tốt, nhưng đến khi Thôi di nương sặc không ít nước, Thanh Từ lại vẫn không có ý tứ buông bà ra, Thôi di nương giãy dụa càng ngày càng kịch liệt, thậm chí có không ít giọt nước vẩy đến trên người Mộc Tịch Bắc.
Mọi người yên lặng nhìn, nhưng trong lòng cũng có chút hoảng sợ, chẳng lẽ nha hoàn của Ngũ tiểu thư thật sự kiêu ngạo như vậy, đây là muốn mạng Thôi di nương sao? Mộc Tam tiểu thư hiện tại dù sao cũng là sủng phi của Hoàng đế, chẳng lẽ Ngũ tiểu thư không sợ bị trả thù sao?
Trong lòng Thôi di nương dâng lên một cỗ e ngại, cái loại tuyệt vọng khi gặp tử vong này khiến bà thật sâu lâm vào khủng hoảng, trong nháy mắt, bà cảm thấy tử vong cách mình là gần như vậy, trong khoang miệng cùng lỗ mũi đều ngập đầy nước, chỉ cảm thấy phổi tựa hồ cũng muốn nổ tung, bà thế nhưng bắt đầu hối hận, bà thậm chí muốn trở lại gian phòng lúc bà bị cấm túc kia, dù là cả ngày bị đút chén thuốc, nhưng tóm lại vẫn sống, mà bây giờ, bà không chút nghi ngờ người này sẽ giết bà!
Ý thức Thôi di nương dần dần tan rã, Thanh Từ lại đưa đầu bà ta ra, một tay vứt bà xuống mặt đất, Thôi di nương kịch liệt ho khan, ho ra không ít nước, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu dị thường, hai mắt đỏ bừng, hô hấp cũng cực kì bất ổn.
Mộc Tịch Bắc cười nhìn một màn trước mắt, mở miệng nói:
Ngày hôm trước lúc tham gia cung yến, đàn của Bắc Bắc tựa hồ bị người động tay động chân, không biết di nương có biết đây là chuyện gì xảy ra hay không?
Con ngươi Thôi di nương vốn là tan rã, này nghe xong, cũng là kinh hãi hơi co lại, chỉ càng ho khan kịch liệt hơn, tựa hồ muốn che giấu thứ gì
Mộc Tịch Bắc nhìn Thanh Từ liếc mắt một cái, Thanh Từ lại nắm chặt Thôi di nương lên, Thôi di nương lập tức kinh hoảng trốn tránh, hoảng sợ nói:
Là người Lư gia tìm tới ta, bảo ta bỏ chút nước muối lên đàn của ngươi...
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nhưng động tác Thanh Từ cũng không dừng lại, vẫn như cũ nhấn đầu Thôi di nương vào hồ nước, mà lần này, mọi người tựa hồ biết được Mộc Tịch Bắc không thật sự muốn mạng Thôi di nương, thì cũng không lo sợ bất an như trước đó nữa.
Nhưng mà, sự tình tựa hồ luôn không như mong muốn, theo thời gian dần dần trôi qua, trái tim của mọi người lần nữa treo lên, mắt thấy Thôi di nương đã không còn giãy dụa nữa, nhưng Thanh Từ vẫn như cũ không có ý định buông tay, đến khi Thôi di nương hoàn toàn không có động tác, Thanh Từ mới buông lỏng tay ra.
Toàn bộ thân mình Thôi di nương ngửa ra sau, ngã trên mặt đất, đã không còn sinh khí, mọi người khiếp sợ nhìn Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ, đây là ngang nhiên giết người, giết vẫn là di nương trong phủ! Nha hoàn này Ngũ tiểu thư không khỏi có chút quá mức kiêu ngạo đi, chẳng lẽ thật sự không có người truy cứu? Sự tình cứ như vậy không giải quyết được gì?
Thanh Từ kéo thi thể Thôi di nương tới mép nước, trực tiếp ném vào hồ, sau đó mở miệng nói với mọi người:
Thôi di nương vô ý trượt chân rơi xuống nước, các ngươi đều là nhân chứng!
Bọn người hầu hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ma ma trước đó dẫn đầu mở miệng nói:
Đúng vậy a, di nương vốn là mang theo lão nô tới đây tản bộ, ai ngờ không cẩn thận trượt chân liền rơi xuống nước! Các ngươi còn không nhanh cứu người, còn chờ cái gì đâu!
Trong lòng ma ma này thấp thỏm đến cực điểm, vừa mới bà nhưng là đánh nha hoàn của Ngũ tiểu thư đâu, Ngũ tiểu thư ngay cả Thôi di nương cũng dám giết, huống chi một cái nô tài thấp hèn như bà chứ!
Ma ma vừa dứt lời, không ít người bắt đầu tranh nhau đi vớt thi thể Thôi di nương, Mộc Tịch Bắc chỉ nhàn nhạt mở miệng nói:
Các ngươi không cần câu nệ như vậy, kỳ thật ta là một người rất dễ thân cận, hôm nay chẳng qua hi vọng các ngươi có thể hiểu rõ một đạo lý, đây là Tướng phủ, các ngươi đều là nô tài Tướng phủ, nếu là ăn cây táo rào cây sung, cấu kết ngoại nhân, vô luận là ai, đều chỉ có một cái kết, đó chính là chết, mà ta tin tưởng, kết cục này nhất định các ngươi không muốn nhìn thấy.
Ngữ khí Mộc Tịch Bắc rõ ràng rất ôn hòa, nhưng một đám nô tài lại câm như hến, trong lòng bồn chồn, thậm chí cẩn thận hồi tưởng lại mình trước kia có làm qua chuyện gì có lỗi với Tướng phủ, có lỗi với chủ tử hay không.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng dừng ở trên thân những người này, nào vẻ mặt lấp lóe, nào thật không thẹn với lương tâm, liếc qua thấy ngay. Nàng mở miệng cười:
Các ngươi cũng không cần lo lắng như vậy, dù sao người đều từng có sai lầm, ta có thể không so đo, nhưng là chuyện sau này, trong mắt ta không chấp nhận được hạt cát, nếu không Thôi di nương này chính là kết cục của các ngươi.
Mọi người cung kính gật đầu, thở mạnh một hơi, có cảm giác sống sót sau tai nạn, Ngũ tiểu thư này dễ như trở bàn tay đã lấy mạng một di nương, nếu lần này nàng đều có thể sừng sững không ngã, từ nay về sau, cho dù là làm thô sử nha hoàn của nàng, cũng đủ hiên ngang ở trong Tướng phủ này, không còn có người dám bất kính với nàng.
Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ xoay người rời đi, còn lại mọi người lại bắt đầu ra sức diễn kịch, một đám hô to:
Cứu mạng a! Thôi di nương rơi xuống nước!
Nhanh đi báo cáo Lão thái phi, mời đại phu!
Mộc Tịch Bắc không để ý đến thanh âm sau lưng, mang theo Thanh Từ trở về viện của mình.
Kỳ thật hôm nay nàng vốn chưa muốn Thôi di nương chết, chẳng qua muốn cho bà ta một cái cảnh cáo thôi, thế nhưng người như nàng không nhìn được nhất chính là người khác ở trước mặt nàng ngang ngược càn rỡ, nếu có thể bóp chết tại chỗ, nàng nhất định sẽ bóp chết, nếu không thể bóp chết tại chỗ, sau đó nàng cũng sẽ giẫm chết.
Hôm nay nàng không chỉ vì giết Thôi di nương mà giết, nàng càng vì muốn có quyền lực tuyệt đối ở trong Tướng phủ, nàng muốn từ nay về sau, vô luận cái nhà này ai là người làm chủ, chỉ cần nàng không chết, những người này cũng chỉ có thể cung phụng nàng.
Bạch Lộ là về sau mới chạy tới, nhìn thấy một màn này cũng có chút run sợ trong lòng, đối với Thanh Từ lại càng sẵn sàng nghe theo.
Nàng cũng coi như là sát thủ, mặc dù không phải sát thủ chính quy nghiêm khắc tối thượng nhất, nàng đã từng giết người, hơn nữa giết qua rất nhiều người, nàng cũng biết một ngày nào đó mình cũng sẽ bị giết, nhưng nàng vẫn như cũ không làm được như Thanh Từ, ở bên trong vô số chán ghét và sợ hãi tuỳ tiện kết thúc một mạng người, lại thản nhiên như vậy.
Chủ tử, người không sợ Mộc Kiến Ninh trả thù sao?
Bạch Lộ mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc không nhìn nàng:
Mộc Kiến Ninh hiện tại không có năng lực trả thù, cho nên nàng ta sẽ không trả thù, mà đợi đến một ngày nào đó, nàng ta có năng lực trả thù, nàng cũng sẽ trả thù, cho nên vô luận Thôi di nương có chết hay không, kết quả cũng giống nhau.
Bạch Lộ gật gật đầu, thối lui đến bên người Thanh Từ, Thanh Từ quay đầu nhìn Bạch Lộ mở miệng nói:
Ngươi cảm thấy ta tiếp nhận vô số ánh mắt chán ghét cùng sợ hãi, ngang ngược càn rỡ đến cực hạn, lại không biết, những người chán ghét cùng sợ hãi ta, mỗi một người trong các nàng đều đang khát vọng trở thành người như ta, chỉ là các nàng lại khuyết thiếu dũng khí gánh chịu hậu quả.
Bạch Lộ ngẩn người, lâm vào trầm mặc.
Thôi di nương chết rồi, Lão thái phi không phải không nhận được tin tức, dù sao nô tài bên trong luôn sẽ có người của bà, nhưng đồng dạng, không ai chịu làm chứng, mỗi người thậm chí đem quá trình Thôi di nương rơi xuống nước miêu tả dị thường chân thật, Lão thái phi đương nhiên sẽ không truy cứu cái gì, còn nữa mà nói, Lão thái phi cũng rất nổi nóng chuyện Thôi di nương động tay động chân ở trên đàn, phải biết rằng, nếu Mộc Tịch Bắc thật sự trúng kế, sau đó nhất định sẽ có người mượn đề tài để nói chuyện của mình, đem nước bẩn giội đến trên người phủ Thừa tướng, chỉ là bà không ngờ tới, đứa bé kia vậy mà kiêu ngạo tàn nhẫn đến loại tình trạng này, ngẫm lại, liền không tự chủ nhăn đầu lông mày, nhưng thật sự không biết nên cầm đứa bé này như thế nào cho phải.
Đợi đến buổi chiều, Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ và Bạch Lộ cùng nhau ra phủ, dự định dạo chơi xung quanh, Mộc Tịch Bắc lại muốn làm vài bộ y phục cho Thanh Từ.
Hiện nay, địa vị của Thanh Từ ở Tướng phủ tuyệt đối cao siêu, cho dù không phát sinh chuyện trước đó, Thanh Từ mặc cũng là lăng la tơ lụa, đều giống loại vải trên người Mộc Tịch Bắc, chỉ là vì thường thường hành động, để cho tiện, cho nên kiểu dáng muốn ngắn gọn một chút, những hạ nhân này, tự nhiên cũng đều là nâng cao giẫm thấp, nhìn thấy Thanh Từ một đám giống như chuột thấy mèo, nếu không, một cái tát đi qua, dù ngươi có lý cũng không có chỗ nói.
Trên đường dài Đế đô, cửa hàng san sát, ngựa xe như nước, không ít người đi đường đi qua đi lại, có lăng la tơ lụa, cũng có áo vải phá áo, hoặc nhàn nhã hoặc bận rộn, vô cùng náo nhiệt.
Mấy người ngược lại cũng rất thích ý, Mộc Tịch Bắc lại chợt nhớ tới lão nhân làm vòng tay cho mình, nghĩ đến không biết có thể gặp lại hay không, nếu như gặp lại, ngược lại hi vọng ông có thể làm cho Thanh Từ một món.
Thu hồi bộ mặt nhân thiện của ngươi đi, đồ vật này vốn là Bản công chúa nhìn trúng trước!
Một giọng nói kiêu ngạo đến cực điểm truyền tới.
Chúng ta vẫn nên đi nơi khác xem một chút đi.
Ngũ Thanh Thanh mở miệng với nha hoàn sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh.
Mộc Tịch Bắc theo giọng nói nhìn lại, không thể nín được cười, giọng nói kiêu ngạo đến cực điểm kia xuất từ miệng của một nữ tử, nữ tử một đầu tóc đen, bị kết thành vô số bím tóc tinh xảo, phía trên buộc lên băng gấm thất sắc xinh đẹp, có băng gấm bên trên còn rơi xuống mấy cái dây đỏ xuyên thành khuyên ngọc, phá lệ đẹp mắt, mà trên trán lại là một kiện trang sức bạch ngọc, bạch ngọc hình bầu dục bị dây đỏ cùng chuỗi hạt xuyên lên, vừa vặn vòng thắt ở trên trán.
Y phục nữ tử tựa hồ có chút khác biệt với dân chúng Tây La, mặc trên người chính là một kiện áo váy nhỏ báo vằn đơn độc, chiều dài đến trên đầu gối, tiểu khố rộng thùng thình bị nhét vào trong một đôi giày nhỏ màu đỏ tinh xảo, nữ tử một tay chống nạnh, một tay cầm một tiểu roi da tinh xảo,vẻ mặt ương ngạnh, lại có một phen phong tình đặc biệt xinh đẹp.
Mộc Tịch Bắc đứng dựa vào một quầy hàng bên cạnh, lẳng lặng nhìn một màn trò hay vừa ra, nữ tử đứng đối diện không phải người khác, chính là Ngũ Thanh Thanh.
Ngươi cường đạo này, vòng ngọc kia rõ ràng là tiểu thư nhà ta nhìn trúng trước?
Nói chuyện chính là nha hoàn sau lưng Ngũ Thanh Thanh.
Ai ngờ nữ tử dị tộc tự xưng công chúa kia vung roi trong tay mình lên, một phen quất vào nha hoàn kia:
Bản công chúa nói chuyện khi nào đến phiên ngươi xen mồm!
Roi da quất mạnh vào trên mặt nha hoàn kia, trong nháy mắt liền tạo ra một vết máu, mọi người kinh hô một trận, hảo kiêu hoành ( kiêu ngạo hoành hành) nữ tử, dưới ban ngày ban mặt vậy mà hủy tướng mạo người ta.
Bảo Hương, ngươi thế nào?
Một thân váy trắng Ngũ Thanh Thanh mặt mũi tràn đầy lo lắng, căn bản không để ý tới nữ tử dị tộc kia, chỉ chuyên chú thay nha đầu được gọi là Bảo Hương xem xét thương thế.
Tiểu thư, vòng ngọc kia rõ ràng là người nhìn trúng trước, lại bị nữ nhân ngang ngược này cướp đi!
Bảo Hương quệt mồm bất mãn mở miệng.
Ngũ Thanh Thanh hơi lắc đầu, ra hiệu nàng đừng nói nữa:
Ta mang ngươi đi y quán trước nhìn xem, sau đó chúng ta lại đi nhà khác nhìn một cái là được.
Nhưng nha hoàn kia lại đột nhiên nhào tới nữ tử dị quốc, thừa dịp nàng không chú ý, tựa hồ muốn một tay giành lại vòng tay trong tay nữ tử kia.
Ai có thể ngờ được, hai tên nam tử cường tráng sau lưng nữ tử kia, đột nhiên tiến lên, một chân đạp bay nha hoàn kia ra ngoài, Mộc Tịch Bắc nhướng mày, thật không tệ.
Bảo Hương bị đá bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu, duỗi ngón tay ra chỉ vào nữ tử dị tộc, đứt quãng nhưng không mở miệng nói nên lời...
Mọi người vây xem dường như cũng nhìn ra đại khái, một đám chỉ trỏ nữ tử dị tộc kia, nghị luận ầm ĩ.
Nghe nói vị bị khi dễ kia chính là Nhiếp Chính vương phi tương lai đấy? Gặp được ác nhân cỡ này, lại còn nhường nhịn như vậy.
Đây chính là Thất tiểu thư Ngũ gia, đương nhiên sẽ không kém, nghe nói nàng tâm địa lương thiện ngay cả con kiến đều không nỡ giẫm chết, đơn thuần thiện lương, luôn luôn đưa cơm cho đám ăn mày, chưa bao giờ ghét bỏ bọn hắn dơ bẩn.
Đúng vậy a đúng vậy a, có một số người thật sự là quá ác độc, sao có thể xuống tay độc ác với nữ tử như Ngũ Thất tiểu thư chứ, thật sự là không biết nữ tử ngang ngược này là từ chỗ nào tới.
Mộc Tịch Bắc nhìn theo ánh mắt của mọi người, quả nhiên trong mắt Ngũ Thanh Thanh hàm chứa hơi nước, đang một mặt bất lực nhìn về phía Bảo Hương bị đá bay, nghẹn ngào:
Bảo Hương, ngươi thế nào, ngươi không nên làm ta sợ a?
Mọi người thấy vậy, không khỏi càng thêm nghị luận ầm ĩ, phân biệt biểu đạt bất mãn với nữ tử dị quốc ương ngạnh này, nữ tử kia tức đến đỏ bừng cả mặt, vung roi trong tay, vừa muốn mở miệng, lại bị một giọng nữ mềm mại đánh gãy.
Vị tiểu thư này, thị vệ của ngươi thực không tồi, nếu không phải hắn còn không biết tranh chấp này phải ồn ào đến loại nào hoàn cảnh.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt đi ra phía trước.
Mọi người không khỏi sững sờ, nữ tử dị quốc kia cũng sững sờ, tựa hồ không nghĩ tới tại lúc mọi người nhao nhao chỉ trích mình, còn sẽ có người tán dương mình.
Vị cô nương này, ta thấy ngươi cũng là tuổi trẻ mỹ mạo, sao có thể nói ra lời ác độc như vậy, ngươi nhìn một cái cô nương kia đều bị đánh thành hình dáng ra sao, chỉ còn lại có một hơi, ngươi làm sao còn có thể nói cái man di không biết từ chỗ nào tới làm tốt chứ, ngươi đến cùng có phải là người Tây La không vậy?
Một nam tử bộ dạng thư sinh có chút tức giận mở miệng.
Công chúa kia tựa hồ có chút bất mãn với người giáo huấn người bảo vệ mình, vung tay liền muốn vung ra một roi, lại bị Thanh Từ sau lưng Mộc Tịch Bắc nắm lấy.
Đại hán sau lưng công chúa hơi kinh ngạc, tựa hồ đang kinh ngạc võ công Thanh Từ có chút ngoài ý định, có điều thấy Thanh Từ dường như cũng không có ý đồ thương tổn chủ tử nhà mình, thì cũng không tiếp tục động thủ nữa.
Ta chính là người Tây La, ta mới có thể nói thị vệ này đánh hay mới đúng.
Mộc Tịch Bắc không nhanh không chậm.
Thư sinh kia nhíu mày, mọi người cũng đều nghị luận ầm ĩ.
Xin hỏi tiểu thư lời này giải thích thế nào?
Thư sinh kia tựa hồ cũng thấy Mộc Tịch Bắc khí độ bất phàm, lại không giống người kiếm chuyện, lập tức lại mở miệng.
Mộc Tịch Bắc cười gật gật đầu với thư sinh kia, thư sinh kia lại đỏ mặt.
Ta nói đánh hay tất nhiên là có nguyên nhân, trước đó Ngũ Thất tiểu thư rõ ràng đã nói lại đi nhà khác nhìn một cái, đây đã là hóa giải mâu thuẫn. Nhưng nha hoàn kia lại mắng bạn bè ngoại bang ta là cường đạo, thậm chí còn cứng rắn giành lại vòng tay ở trên tay nữ tử ngoại bang này, đây nào phải đạo đãi khách của Tây La ta? Truyền ra ngoài, chỉ cho là Tây La ta không biết cấp bậc lễ nghĩa, ngang ngược đến cực điểm, đến lúc đó, chỉ sợ Tây La vẫn luôn xưng là văn minh mới chân chính trở thành mảnh đất man di.
Mộc Tịch Bắc dịu dàng giải thích nói.
Mọi người vây xem không khỏi ngừng lại tiếng vang, sợ lại làm ra trò xiếc gì, Mộc Tịch Bắc lại mở đầu nói:
Trước đó Ngũ gia tiểu thư vốn đã nhường cho, cũng đã dàn xếp ổn thỏa, nhưng nha đầu kia lại tổn hại ý nguyện của chủ tử, tự tiện làm chủ, cái này nếu truyền ra ngoài, còn không nói Tây La ta khi dễ bạn bè ngoại bang? Khơi mào quốc tế phân tranh? Đến lúc đó, quốc gia khác hiểu lầm, bởi vì chuyện này hiểu lầm Tây La ta, xuất binh tấn công, vậy phải làm thế nào cho phải?
Mọi người nghe vậy đều trầm mặc, đúng vậy, trước đó Ngũ gia tiểu thư rõ ràng đã nhượng bộ, nha đầu kia lại cắn không thả, không chỉ như thế, còn động thủ trước, đây là muốn khơi mào chiến tranh a? Phải biết nữ tử ngoại bang này, vừa nhìn liền biết là có lai lịch, không khỏi cũng không còn đồng tình với nha đầu kia như trước nữa.
Tại hạ thọ giáo.
Thư sinh kia đỏ mặt mở miệng lần nữa, Mộc Tịch Bắc hơi gật gật đầu.
Được Mộc Tịch Bắc nói một phen, mọi người không còn tiếp tục chỉ trỏ nữ tử dị tộc kia nữa, đều rời đi, mà nữ tử dị tộc kia thì có chút ngạc nhiên nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, tựa hồ đối với nữ nhân so với mình gầy yếu hơn rất nhiều, chỉ nói mấy câu đã đuổi được người đi cảm thấy rất hứng thú.
Nữ tử kia đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, hai tay đem tiểu roi đến sau lưng, vòng quanh Mộc Tịch Bắc đánh giá một vòng, không nói gì.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười yếu ớt, cũng không tránh né, cử chỉ dịu dàng.
Ngươi tên gì?
Nữ tử kia dẫn đầu mở miệng với Mộc Tịch Bắc, dù sao mặc kệ như thế nào, trước đó đều là Mộc Tịch Bắc thay nàng giải vây.
Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc nhìn nữ tử mở miệng nói.
Nữ tử dị tộc kia lặp lại một lần gật gật đầu, ngược lại cũng đáng yêu.
Ta là Bắc Bang Công Chúa, lần này cùng huynh trưởng đến Tây La yết kiến Hoàng đế Tây La.
Nữ tử kia đơn giản nói ra thân phận của mình.
Mộc Tịch Bắc chỉ gật gật đầu với nàng, cũng không nói chuyện lại, nhưng Bắc Bang công chúa lại mở miệng lần nữa:
Vậy nữ tử vừa rồi là ai? Dám giành đồ với bản công chúa, thật sự là không muốn sống nữa!
Mộc Tịch Bắc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của nữ tử, sâu kín mở miệng nói:
Đó là nữ tử Ngũ gia, sắp đại hôn, danh tiếng vô cùng tốt, cho nên công chúa vẫn không nên tùy tiện trêu chọc, nếu không ngay cả nàng một mặt nhượng bộ, công chúa cũng chỉ mất nhiều hơn được.
Trên mặt công chúa kia lộ ra một vẻ âm tàn:
Bản công chúa ghét nhất là loại nữ tử làm bộ làm tịch, tìm được cơ hội, nhất định phải cho nàng đẹp mắt!
Mộc Tịch Bắc không có lên tiếng, Bắc Bang công chúa lại kéo nàng vào một khách sạn, tựa hồ muốn cộng ẩm một ly.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười lạnh, đây chính là Bắc Bang công chúa, thật sự là không ngờ tới, vậy mà lại đối đầu với Ngũ Thanh Thanh, quả thật là đúng lúc, đúng mệnh.
Chờ bản công chúa tìm được cơ hội, nhất định phải hảo hảo sửa trị nàng ta, để nàng ta nếm thử lợi hại của bản công chúa!
Bắc Bang công chúa mở miệng lần nữa.
Mộc Tịch Bắc cúi đôi mắt, nàng đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại ý nghĩ, loại ý nghĩ này ở trong lòng của nàng rục rịch, mọc rễ nảy mầm.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Tạ ơn phiếu phiếu của các bảo bối, tiêu xài một chút, chui chui ~mua~ Yêu các ngươi
Sau đó, trong đình viện.... Vậy mà xuất hiện cấm từ hậu đình...囧
/325
|