Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Nhất bái thiên địa ~
Thanh âm người chủ trì vang lên, Ngũ Thanh Thanh và An Nguyệt Hằng cùng nhau xoay người, bắt đầu quỳ lạy hướng cửa giữa.
Mọi người im tiếng, nhìn động tác của đôi bích nhân này, trong lòng không khỏi sinh ra không ít cảm khái, từ hôm nay quyền thế của vị Nhiếp Chính Vương này sợ là không còn ai có thể rung chuyển được nữa, cho đến khi hai người chậm rãi quỳ xuống dập đầu, mọi người mới lại phát ra tiếng ồn ào, có hét lớn, có vỗ tay, cơ hồ truyền khắp mỗi một nơi hẻo lánh của Vương phủ, cực kì náo nhiệt.
Người chủ trì lại khoát tay chặn lại, mọi người lần nữa im lặng:
Nhị bái cao đường ~.
Mộc Tịch Bắc nhìn hai người chậm rãi xoay người, chuẩn bị quỳ lạy mẫu thân An Nguyệt Hằng, trong lòng không khỏi cười lạnh, lại mang theo ý cười vui vẻ, khiến cho người ta không phát hiện ra một chút manh mối.
Ngoài cửa sổ mặt trời phá lệ sáng chói, thời gian dường như ngừng lại trong chớp mắt này, nghê thường đỏ chót, tựa như ảo mộng, là không chân thật như vậy, bên trên bàn trưng bày nến đỏ cũng không thắp lửa, bao quanh Kim Long Ngọc Phượng. Lấp lánh kim quang.
Mộc Tịch Bắc quay đầu, lại cẩn thận quan sát, trong mắt mang theo một tia hâm mộ, vì sao những đồ vật tốt đẹp này lại không thuộc về mình? Có điều không quan hệ, mặc dù không thuộc về mình, nhưng nó cũng không thuộc về người khác thì tốt rồi.
Bên trên cửa sổ dán giấy màu đỏ cắt hoa phức tạp, phía trên rải kim phấn, vừa nhìn liền biết là mời sư phụ khéo tay đặc biệt cắt ra, bình sứ Nhữ Diêu trong phòng đều đổi thành hai màu đỏ vàng giao nhau, chuôi đáy màu đỏ, viên văn cát tường sáng vàng, tôn nhau lên thành ý vui, màn lụa trong phòng cũng đều là một màu hồng mai, tô điểm rèm châu thủy tinh xinh đẹp, đẹp mắt cực kỳ.
Bốn phía góc tường, đều bày biện một chậu cây san hô mã não cao hơn nửa người, từng khối mã não tinh xảo treo lủng lẳng như dây chuyền, kết thành một cành cây, đáng yêu mê người, mã não mơ hồ chiết xạ quang mang, khiến người chói mắt.
An Nguyệt Hằng dắt Ngũ Thanh Thanh cùng nhau dập đầu quỳ lạy An phu nhân, mọi người lại tiếp tục vỗ tay.
Tươi cười trên môi Mộc Tịch Bắc càng ngày càng sáng lạn, xem ra, hai người chỉ kém phu thê giao bái nữa thì đã chính thức kết thành vợ chồng.
Phu thê giao...
Lời của người chủ trì còn chưa rơi xuống, bên ngoài lại đột nhiên xông vào mấy tên thái giám, một tay giơ thánh chỉ cao giọng nói:
Thánh chỉ đến ~
Tiếng nói lanh lảnh của Thái giám lập tức át đi tiếng của người chủ trì, mọi người liền cùng nhau chuyển ánh mắt qua, mang theo vẻ mặt khó hiểu, nhìn về phía mấy vị khách không mời mà đến đột nhiên xông tới này.
Thánh chỉ đến, Nhiếp Chính Vương An Nguyệt Hằng tiếp chỉ ~
Thái giám kia nhìn thoáng qua mọi người rồi dắt cuống họng mở miệng nói.
Không chỉ An Nguyệt Hằng, mọi người ở trong nội đường cũng đều quỳ xuống, chờ thái giám tuyên đọc thánh chỉ.
Tuy An Nguyệt Hằng quỳ, nhưng tay phải rất nhanh nắm thành quyền, hơi ngẩng đầu lên, cơ bắp trên khóe miệng rõ ràng giật giật khó nhìn thấy.
Mộc Tịch Bắc rõ ràng trông thấy trong mắt An Nguyệt Hằng chợt lóe lên vẻ không vui, Mộc Tịch Bắc hiểu được, An Nguyệt Hằng dường như đã phát hiện ra, Hoàng đế nhất định sẽ nghĩ biện pháp gây trở ngại cho buổi hôn lễ này.
Từ đầu đến cuối hữu duyên, hai người đích xác có ăn ý. Giống như kiếp trước, căn bản không cần thiên ngôn vạn ngữ, đơn giản một mệnh lệnh, một ánh mắt, Mộc Tịch Bắc liền có thể hiểu được ý tứ của hắn. Nhưng hai người lại chưa từng thổ lộ tình cảm, rốt cục đi tới ngã ba, đường ai nấy đi, càng lúc càng xa.
Trong lòng mỗi người ở đây đều đang cẩn thận phỏng đoán, hai người đã sắp phu thê giao bái, chính thức kết làm vợ chồng, nhưng thánh chỉ này lại không sai lệch, vừa vặn tới vào lúc này? Tuy nói thánh ý khó dò, nhưng kỳ quái trong đó, người sáng suốt đều có thể nhìn ra bảy tám phần.
Xem ra Hoàng đế bệ hạ, là muốn tới tìm Nhiếp Chính Vương đại nhân gây phiền toái, đạo thánh chỉ này, xem như lên tiếng chào hỏi. Kế tiếp mới bắt đầu vào cao trào.
Người ở chỗ này cũng bắt đầu tính toán trong lòng, nhưng rốt cuộc trong lòng nghĩ như thế nào, lại không có ai dám biểu lộ thanh sắc.
Đạo lý này cũng đơn giản thôi, kẻ thông minh nghĩ đến ngàn điều tất vẫn có điều sơ suất, người ở chỗ này đều là tâm tư nhanh nhẹn lại quanh quẩn ở quan trường không biết bao nhiêu năm sao còn có thể để lộ tâm tư, cho nên, bọn hắn so với ai khác đều phải cẩn thận, sợ hãi sẽ bị mất đi thành tựu mà mấy chục năm gian khổ phấn đấu đổi thành.
Chỉ là vì, thánh chỉ còn chưa tuyên đọc, vạn nhất hoàng đế Bệ hạ không phải muốn vạch mặt mà chỉ muốn đến chúc mừng, vậy suy đoán của mình chẳng phải rơi vào khoảng không? Tuy rằng chưa nói ra miệng, nhưng An Nguyệt Hằng và những thái giám tuyên đọc thánh chỉ cũng không phải đồ đần, một cái nhăn mày một nụ cười chau mày của mình, đều có thể rơi vào trong mắt của bọn hắn, ánh mắt độc ác của những người này, cũng không phải là nói đùa.
Cho nên, người ở chỗ này lại càng cúi thấp đầu, trong lòng có quỷ, cũng không muốn bị người nhìn thấy. Cho dù là một động tác bé nhỏ.
Mỗi người cơ hồ đều là hai loại ý nghĩ, chỉ là thiên về trình độ khác biệt, bởi vì bọn hắn thật sự nghĩ không ra ngoại trừ việc này thì còn có thể có khả năng gì khác nữa, trong lúc nhất thời có người một bộ dạng xem kịch vui, muốn nhìn xem Hoàng đế rốt cục sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ thật sự không sợ đối đầu với An Nguyệt Hằng? Có người thì cảm thấy mặt mũi An Nguyệt Hằng thật là ghê gớm, ngay cả Hoàng Thượng đều tự mình phái người đưa hạ lễ tới, đủ để thấy, cho dù Hoàng đế không chào đón An Nguyệt Hằng, nhưng cũng ngại quyền thế của hắn nên không thể không làm đủ mặt mũi bên ngoài.
Mộc Tịch Bắc cũng quỳ trên mặt đất, ẩn nấp ở bên trong vô số oanh oanh yến yến, một thân y phục màu vàng nhạt cũng không chói mắt, lúc này mí mắt nàng cụp xuống, bởi vì đón ánh nắng, lông mi thật dài tạo ra một bóng râm, khóe miệng lại mỉm cười, xem ra, tân nương là muốn đổi người rồi
~ Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Bắc Bang Công chúa, thông minh mẫn tuệ, thân phó Tây La, ý muốn hòa thân, trẫm lập tức giúp người hoàn thành ước nguyện, ban thưởng Bắc Bang Công chúa làm Nhiếp Chính vương phi, mong Nhiếp Chính vương không phụ Bắc Bang nhờ vả, khuynh tâm đối đãi, ngoài ra ban thưởng Nhiếp Chính Vương phi phong hào là Mẫn, tùy ý thành hôn. Khâm thử ~
Thái giám đọc thánh chỉ xong, trên mặt cũng có chút quỷ dị.
Hôm nay Nhiếp Chính Vương phủ vừa nhìn liền biết là đang tiến hành đại hôn, nhưng Hoàng Thượng cũng dám ban ra một đạo như thế, không chỉ khiến cho An Nguyệt Hằng mất hết thể diện, mà càng khiến cho Ngũ gia mất hết mặt mũi, đây là muốn đặt Ngũ Thanh Thanh ở chỗ nào a? Hoàng đế chẳng lẽ không sợ An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh bắt tay trả thù?
Mọi người phía dưới trong lúc nhất thời tâm tư quỷ dị, đều chưa kịp phản ứng, ý của hoàng đế là muốn đem vị công chúa tôn quý đến từ Bắc Bang ban cho An Nguyệt Hằng làm chính phi sao? Vậy buổi hôn lễ đã trù tính thật lâu của An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh chẳng phải sẽ thành một màn trò cười kinh thiên.
Trong lòng của mỗi người đều có không ít kinh nghi ( kinh ngạc nghi hoặc), nhưng cũng không nói gì, An Nguyệt Hằng còn chưa tiếp chỉ, mọi người cũng không có ai dám ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng cũng hiểu được kết quả này dường như đã không còn cách nào thay đổi, từ lúc thánh chỉ đến đã trở thành định số.
Bàn tay Ngũ Thanh Thanh có chút run run rẩy, nắm chặt giá y đỏ thẫm của mình, Đông Châu trên đầu cũng mơ hồ đung đưa, sự tình dường như thoát ly khỏi khống chế, Bắc Bang công chúa này cũng dám quấy nhiễu hôn sự của mình!
Khéo miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một nụ cười, mặc kệ An Nguyệt Hằng quyền thế ngập trời ra sao, hắn đến cùng còn chưa phải Hoàng đế, Hoàng đế không có bất kỳ điềm báo trước nào liền đánh cho An Nguyệt Hằng trở tay không kịp, trước đó không hề để cho hắn biết được một chút tin tức, cho nên, An Nguyệt Hằng vốn không có chuẩn bị, đạo thánh chỉ này là tiếp cũng phải tiếp, không tiếp cũng phải tiếp, nếu không chỉ cần tội danh công khai kháng chỉ cũng đủ để cho hắn uống một bình.
Mà cái càng quan trọng hơn so với thánh chỉ là người được ban hôn cũng không phải tùy tiện là một nữ tử thế gia, mà là Bắc Bang công chúa một Đại quốc, nếu An Nguyệt Hằng công khai cự tuyệt, chính là hung hăng đánh Bắc Bang một bạt tai, Bắc Bang cường thịnh, lại binh hùng tướng mạnh, nếu như An Nguyệt Hằng cự tuyệt Bắc Bang công chúa, chính là đắc tội Bắc Bang, chính là địch với Bắc Bang.
Ở trong mắt thế nhân Bắc Bang chính là một con sói, cắm rễ đồng thời sinh hoạt ở nơi điều kiện khắc liệt nhất, thiếu thốn đồ ăn. Nếu không phải như thế, tất nhiên Bắc Bang đã sớm mưu đồ thiên hạ, tội gì phải sống ở một góc chịu đựng gió lạnh và đói khát? Nhưng sói dù sao cũng là sói, khởi xướng hung ác, so với hùng sư, còn đáng sợ hơn vạn phần. Nếu không, Bắc Bang cũng đã sớm bị những quốc gia khác trong thiên hạ chiếm đoạt.
Cho nên, thế nhân giai truyền, Bắc Bang hùng thiên hạ.
Hoàng đế bệ hạ chỉ là tứ lạng bạt thiên cân, đem con sói này, đẩy tới trước mặt An Nguyệt Hằng mà thôi.
(Tứ lạng bạt thiên cân: Bốn lạng mà địch cả ngàn cân)
Mà An Nguyệt Hằng mới thật là tình thế khó xử.
Nếu hắn đáp ứng, Tây La lập tức sẽ kết minh cùng Bắc Bang, từ đó mưu đồ chiếm Nam Kiều. Mặc dù đạt được một minh hữu cực đại như Bắc Bang, nhưng đối với An Nguyệt Hằng mà nói, bây giờ lại không có ích lợi gì, bởi vì toàn bộ chỗ tốt này đều thuộc về Hoàng Thượng, Hoàng đế dùng chiêu này gọi là xa thân gần đánh, thật sự là không ngờ! Nếu hắn tiếp nhận, rất có thể sẽ mất đi cánh tay trái bờ vai phải là Ngũ gia. Hoàng đế và hắn rạn nứt, lại mất đi Ngũ gia ủng hộ, địa vị Nhiếp Chính Vương của An Nguyệt Hằng, trong nháy mắt phảng phất như là vô căn cứ, có tiếng mà không có miếng, mà trong đám hỏi chính trị này, có lợi chỉ có thể là Hoàng đế bệ hạ.
Nhưng nếu hắn lắc đầu cự tuyệt, thì càng đơn giản hơn, Bắc Bang tức giận tất nhiên sẽ cử binh tây phạt.
Tây La là một cục thịt béo, mọi người đều biết. Ham cục thịt béo này, làm sao chỉ dừng lại ở một nhà Bắc Bang? Nam Kiều nhìn như vô hại, nhưng nếu sau khi An Nguyệt Hằng cự tuyệt, tất nhiên sẽ đẩy địa vị Nam Kiều lên một tầm cao mới.
Mặc dù nhìn qua Bắc Bang, Nam Kiều, Tây La tạo thế chân vạc, nhưng nếu thật sự động thủ, Nam Kiều cũng sẽ không ngồi nhìn một nhà Bắc Bang độc chiếm cục thịt béo này. Nhưng biện pháp Nam Kiều có thể dùng lại cực kì mập mờ. Hắn vừa có thể liên thủ với Tây La đối kháng Bắc Bang, cũng có thể trợ giúp Bắc Bang, cùng nhau chia cắt cục thịt béo này.
Nhưng, ngay cả người đầu đường cuối chợ cũng đều hiểu rõ một đạo lý, ăn thịt phải tìm cục lớn mà ăn, quả hồng phải tìm hồng mềm mà bóp. Bắc Bang hoàn cảnh ác liệt, tuy là toàn bộ làm chiến lợi phẩm cho Nam Kiều, nhưng đối với hắn mà nói, lại có ích lợi gì? Cho nên, cho dù cuối cùng Nam Kiều lựa chọn liên hợp Tây La, cũng nhất định là há to miệng máu, rao giá trên trời, không biết sẽ cầm được chỗ tốt gì. Mà Bắc Bang nếu cuộn mình, coi như Tây La liên hợp với Nam Kiều, cũng không nhất định có thể gặm được cục xương khó gặm này. Đến lúc đó, cho dù Hoàng đế xem An Nguyệt Hằng như con rơi mà ném ra, cũng chưa chắc có thể lấy được bất luận chuyển biến tốt đẹp gì.
Nước nếu có hoạn, cho dù hắn có thể thay làm Hoàng đế, thì có ích lợi gì?
Cho nên tình thế của An Nguyệt Hằng rất khó xử. Có thể thấy được Hoàng đế bệ hạ chiêu số cao minh.
Nhưng, đây cuối cùng vẫn là một nước cờ hiểm, nếu đi sai, ngày sau Hoàng đế bệ hạ sẽ càng khó khăn tiếp nối khó khăn hơn so với bây giờ, càng thêm như giẫm trên băng mỏng. Cho nên, Hoàng đế bệ hạ lựa chọn tiến, dù là đi một nước cờ hiểm, cũng sẽ không tiếc. Làm như vậy là muốn An Nguyệt Hằng cho một thái độ, một thái độ phi thường rõ ràng.
Có điều nếu đây là nước cờ hiểm, cũng liền ý nghĩa An Nguyệt Hằng hắn còn có khả năng xoay người, cho nên vì kế sách hôm nay, sợ là chỉ có thể tiếp nhận đạo thánh chỉ này.
An Nguyệt Hằng không vội vã tiếp chỉ, thái giám kia cũng không thúc giục, mọi người lại càng giữ im lặng, dù sao người có mắt nhìn đều biết, hôm nay là Nhiếp Chính Vương đại hôn, nhưng hôn lễ người ta mắt thấy đã sắp thành, Hoàng đế bệ hạ lại đột nhiên hạ một đạo thánh chỉ khiến người ta rối loạn, đặt ở ai trên thân ai ai sẽ vui lòng? Huống hồ đây là An Nguyệt Hằng và Ngũ gia?
Mộc Tịch Bắc biết, giờ phút này An Nguyệt Hằng tất nhiên đang cân nhắc lợi và hại ở trong lòng, tiếp nhận thánh chỉ này chính là đắc tội Ngũ gia, nhưng không tiếp thánh chỉ này không chỉ phải chịu tội danh công khai kháng chỉ, mà còn đắc tội Bắc Bang binh lực cường thịnh.
Một bên là Ngũ gia Ngũ Thanh Thanh, ở Tây La căn cơ vững vàng, nữ tử đông đảo, vẫn luôn vì hắn lung lạc quần thần, còn một bên là Bắc Bang cường thịnh, tuyệt đối không thể cứ đắc tội như vậy.
Đầu óc An Nguyệt Hằng nhanh chóng xoay chuyển, Ngũ gia và Bắc Bang một cái đại biểu bên trong, một cái đại biểu bên ngoài, có Ngũ gia trợ giúp mình ở bên trong, như vậy đối với địa vị và quyền thế của mình rất có lợi, nếu như Bắc Bang cũng nguyện ý ra tay giúp đỡ mình, như vậy có ngoại địch áp chế, Hoàng đế tất nhiên cũng không dám tự ý động mình, mà mình tựa hồ không chỉ có thể vấn đỉnh đế vị, thậm chí cũng có thể không phải bị người kia quản chế nữa.
An Nguyệt Hằng nhớ tới hai ngày trước nhìn thấy Bắc Bang công chúa, cũng là mỹ nhân đạt tiêu chí, mặc dù không phải kiểu mềm mại điềm tĩnh mà hắn thích, nhưng cũng bởi vì dân phong Bắc Bang nhanh nhẹn dũng mãnh nên có một phen ý vị đặc biệt, mặc dù có chút cuồng ngạo tự đại, nhưng là cái không làm cho người ngại.
Sắc mặt của Gia chủ Ngũ gia cũng hết sức khó coi, ông biết hiện tại An Nguyệt Hằng khó xử, thậm chí cũng biết hắn hôm nay không thể không tiếp thánh chỉ này, nếu không chính là trúng bẫy của Hoàng đế, mà ngược lại, tiếp nhận thánh chỉ này, thì sẽ vì mưu đồ đăng cơ đế vị của hắn tăng thêm một quả cân thật lớn.
Thế nhưng người Ngũ gia cho dù đều hiểu đạo lý này, nhưng cũng biết, nếu hôm nay An Nguyệt Hằng thật sự tiếp thánh chỉ này, chính là đánh mạnh vào mặt Ngũ gia, sính lễ và đồ cưới mấy ngày này đều sẽ thành trò cười mà thôi, Ngũ gia sẽ thành đối tượng cho vô số thế gia giễu cợt, trở thành trà dư tửu hậu cho dân chúng trong đế đô đàm tiếu, nữ tử Ngũ gia cũng không thể tiếp tục là cao không thể chạm nữa, thậm chí còn trở thành trò cười.
( Trà dư tửu hậu:Rượu vào lời ra
Uống trà hứng chuyện Đó là nói chuyện phiếm. Cũng có thể gần giống như là buôn dưa lê .)
Kể từ đó, cho dù Ngũ gia hiểu được lợi và hại của chuyện này, nhưng cũng không thể dễ dàng chấp nhận, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra ngăn cách với An Nguyệt Hằng.
Thời gian trôi qua từng chút một, như là chuồn chuồn trong ngày hè, trong lúc lơ đãng điểm qua gợn nước, nhè nhẹ khuếch tán, không dậy nổi gợn sóng. Nhưng loại cảm giác hít thở không thông này, lại tựa như đi chân trần bước qua trên lớp tuyết đọng sớm đã dày đến ba thước, toàn thân run rẩy, khó mà tiến lên.
Vi thần tiếp chỉ
An Nguyệt Hằng cuối cùng vẫn mở miệng, giọng nói của hắn khiến cho người ta nghe không ra quá nhiều cảm xúc, vẫn như cũ là ôn nhã hữu lễ, hắn biết rõ, chuyện này là bẫy của Hoàng đế, mặc kệ là hắn tiếp nhận hay cự tuyệt Bắc Bang công chúa, đều sẽ đắc tội một trong hai nhà Ngũ gia hoặc là Bắc Bang.
Tuy nhiên dưới cái nhìn của An Nguyệt Hằng, Ngũ gia trợ giúp mình đã nhiều năm, còn vì mình mà bị Hoàng đế rút đi không ít quân cờ, mặc dù trong lòng không vui, nhưng tất nhiên sẽ không thành kẻ địch với mình, chỉ cần mình hảo hảo trấn an, nhất định sẽ cân đối tốt thế lực hai phe, nữ tử thích nhất không phải là dỗ ngon dỗ ngọt sao, mà việc này đối với mình mà nói, cũng không phải là việc khó.
An Nguyệt Hằng đột nhiên nghĩ đến Tịch Tình, nàng đi theo bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, hắn ít nhiều cũng có chút tình cảm, nhất là cặp mắt trắng đen rõ ràng kia, thật sự là để lại cho hắn ấn tượng quá sâu, đáng tiếc hắn không lựa chọn nàng, muốn trách chỉ có thể trách địa vị nàng thật sự là hèn mọn, cho dù năng lực siêu quần, nhưng thật sự là không có chỗ dựa.
Mộc Tịch Bắc cười nhìn An Nguyệt Hằng, dường như hắn mãi mãi cũng không hiểu được nữ tử sẽ có bao nhiêu kinh khủng, khó dây dưa đến cỡ nào, cho dù ở phương vị khác hắn đều kinh nghiệm lão luyện, đáng tiếc, ở phương diện đối đãi với nữ tử, sợ là vẫn còn rất ngây thơ.
An Nguyệt Hằng nâng hai tay tiếp nhận thánh chỉ, Ngũ Thanh Thanh lập tức ngã ngồi xuống đất, thân thể cứng ngắc, không có phản ứng. Kỳ thật Ngũ Thanh Thanh biết rõ lợi và hại, cũng biết An Nguyệt Hằng là một người cực kì lý trí hiểu được cân nhắc, trong nội tâm nàng biết đại khái An Nguyệt Hằng cuối cùng sẽ chọn như thế nào, cũng làm xong tâm lý chuẩn bị, bởi vì nàng rất quen thuộc hắn.
Nhưng nàng chung quy là một nữ tử, giống như tất cả nữ nhân trong thiên hạ, khát vọng nam nhân hứa cả đời ở bên mình kia, sẽ vì mình, một lần cùng mình phản bội thiên hạ.
Nhưng khi nàng thật sự chính tai nghe được An Nguyệt Hằng nói ra vi thần tiếp chỉ, những phòng tuyến đã thành lập tốt lúc ban đầu, như đê vỡ sụp đổ trong chớp mắt.
Lòng của nàng, thật giống như bị người ta đạp lên ném vào trong tuyết lạnh mênh mông, bông tuyết bay xuống kia, tựa như lông ngỗng nhẹ bay, đau đến thấu xương.
Vậy thì chúc mừng Vương gia ~
Lời này của Thái giám có chút không đủ sức lực, tươi cười cũng rất gượng ép.
Bầu không khí ở đây trong lúc nhất thời lúng túng, không ai biết bước kế tiếp An Nguyệt Hằng sẽ làm sao, nếu An Nguyệt Hằng thật sự tiếp xuống thánh chỉ này, vậy hôn lễ hôm nay phải tiếp tục thế nào? Mọi người có phải nên tự mình trở về phủ hay không?
Oẹ ~
Ngũ Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, kịch liệt nôn khan.
Lột xuống khăn đỏ tân nương, một tay ôm bụng, trong mắt hàm chứa nước mắt, rất đáng thương.
Trong lòng An Nguyệt Hằng mềm nhũn, liền tranh thủ đỡ Ngũ Thanh Thanh:
Thanh Thanh, Thanh Thanh, nàng sao vậy?
Ngũ Thanh Thanh che miệng cũng không chịu nói chuyện, có điều không được một lúc, lại lần nữa nôn ra một trận, cả vành mắt đều đỏ.
Đại phu, đại phu đâu!
An Nguyệt Hằng mở miệng hô.
Lập tức có Ngự y đến đây tham gia hôn lễ tiến lên bắt mạch cho Ngũ Thanh Thanh, tất cả mọi người vẻ mặt quỷ dị, không có mở miệng.
Ngũ Thanh Thanh dựa vào trong ngực An Nguyệt Hằng, sắc mặt tái nhợt, có chút hữu khí vô lực, đại phu kia một tay nắm cổ tay Ngũ Thanh Thanh, lông mày càng nhăn càng sâu, sau nửa ngày, mới mở hai mắt ra, thu tay về.
Thế nào?
An Nguyệt Hằng mở miệng nói.
Cái này... Mạch tượng này... Lão phu không dám kết luận bừa a.
Ngữ khí của Đại phu có chút loé lên, ấp a ấp úng.
An Nguyệt Hằng thấy dáng vẻ của đại phu cũng biết sợ là sự tình không ổn, thế nhưng bây giờ nhiều người đều đang nhìn như vậy, nếu thật sự không cho ngự y nói ra, không biết sẽ bị truyền thành bộ dáng gì, lập tức mở miệng nói:
Ngươi cứ nói ra đi, bản vương sẽ không truy cứu.
Ngự y kia nghĩ nghĩ, mở miệng nói:
Mạch tượng của Nhiếp Chính Vương phi... A không... Ngũ tiểu thư giống như là có tin vui...
Lời của ngự y vừa ra, cả phòng lập tức xôn xao, không chỉ có An Nguyệt Hằng khiếp sợ, mà Ngũ Thanh Thanh cũng choáng váng, đám người Ngũ gia cũng đều ngốc rồi.
Không có khả năng. Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Dù Ngũ Thanh Thanh luôn trấn định, nhưng giờ phút này cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại, nữ tử Ngũ gia các nàng, trước khi chưa được gả cho nam tử, là tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ với nam tử, nếu không gia quy Ngũ gia cũng đủ cho ngươi uống hết một bình.
Cho nên, nàng chưa bao giờ phát sinh qua chuyện sinh hoạt vợ chồng với bất kỳ nam tử nào, tại sao có thể có hài tử? Đây thuần túy là nói bậy!
Sắc mặt An Nguyệt Hằng cũng có chút khó coi, bây giờ ngự y này lại nói nàng có thai, nhưng mình còn chưa từng chạm qua Ngũ Thanh Thanh, việc này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là chụp cho mình một cái nón xanh thật lớn.
Ngự y kia thấy bầu không khí không ổn, lại mở miệng giải thích nói:
Tuy nhiên thời gian còn ngắn, khó mà phán đoán, cũng có thể là ăn nhầm thứ gì đó, có rất nhiều thứ nếu là ăn nhầm, nhìn triệu chứng cũng giống như mang thai.
Thế nhưng mặc kệ ngự y này giải thích thế nào, mầm mống hoài nghi cũng đã gieo xuống trong lòng mọi người rồi.
An Nguyệt Hằng biết rõ đạo lý này, lập tức mang theo mừng rỡ mở miệng nói với mọi người:
Đây thật sự một việc đại hỉ, đợi đến hài tử sinh ra, Bản Vương nhất định sẽ mở tiệc thiết yến chiêu đãi mọi người, mong rằng đến lúc đó mọi người có thể đến chúc mừng.
Mọi người vừa thấy An Nguyệt Hằng mở miệng, cũng rối rít chúc mừng, thấy vẻ mặt mừng rỡ của An Nguyệt Hằng không giống làm bộ, mọi người mới thoáng giảm bớt nghi ngờ trong lòng.
Ngũ Thanh Thanh cũng cắn cắn môi, hiểu được ý tứ của An Nguyệt Hằng, nếu giờ phút này hai người không thừa nhận, như vậy mình sợ là sẽ bị gắn cho thanh danh cùng người tư thông trước hôn nhân, An Nguyệt Hằng cũng sẽ mất hết thể diện, ngược lại nếu thừa nhận chuyện này, mặc dù không thiếu được để người ta cho rằng mình không biết kiềm chế hành vi, vậy mà trước hôn nhân đã có quan hệ với An Nguyệt Hằng, thậm chí sẽ bôi nhọ lên mặt nữ tử Ngũ gia, nhưng đây đã là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
Ôi, nơi này thật đúng là náo nhiệt, xem ra Bản công chúa tới đúng lúc.
Bắc Bang công chúa từ ngoài cửa lắc lư đi đến, phía sau có một nam tử làn da hiện ra màu lúa, vô cùng cao to.
Mọi người quay đầu lại, người đến không phải người khác, chính là Bắc Bang Công chúa vừa mới được Hoàng đế ban hôn.
Ánh mắt Ngũ Thanh Thanh rất không rõ ràng, lại là nàng ta! Nàng mặc dù đã từng nghĩ tới nữ tử này đến từ ngoại tộc, nhưng thật sự là chưa từng liên hệ nàng ta với nữ nhân mà bệ hạ tứ hôn cho An Nguyệt Hằng! Trong lòng Ngũ Thanh Thanh phẫn hận, hôm nay vốn nên là hôn lễ cực kì hoàn mỹ của mình, nhưng hết thảy lại bị nữ nhân này làm xáo trộn, e rằng ngày mai, mình sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ thiên hạ này!
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Bắc Bang công chúa ánh mắt mang theo chút vui vẻ, lại không biết một màn này đã rơi vào trong mắt An Nguyệt Hằng.
Hai mắt An Nguyệt Hằng hơi nheo lại, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt mang theo tìm kiếm, dường như đã đã nhận ra chuyện hôm nay có quan hệ với nàng.
Bắc Bang công chúa vẫn như cũ là một đầu thắt bím tinh xảo, chỉ là băng gấm và ngọc bội phía trên đã thay đổi bộ dáng, băng gấm thải sắc được thay đổi, đổi thành hai màu đỏ vàng giao nhau, phía trên thêu vân văn tinh xảo, rốt cuộc là cực kỳ xứng đôi với tràng diện hôm nay.
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn váy dài màu đỏ thẫm trên người Bắc Bang công chúa, khóe miệng không khỏi lộ ra vài phần tươi cười.
Thì ra là Bắc Bang công chúa, vấn an công chúa.
An Nguyệt Hằng khẽ cung kính khom người, khiến cho người ta không thấy rõ vẻ mặt.
Thì ra là Vương gia, Vương gia không cần giữ lễ tiết như thế, vừa rồi Bản công chúa nghe nói bệ hạ đã tứ hôn cho chúng ta, ta thấy hôm nay có nhiều tân khách ở đây như vậy, không bằng hiện tại liền tiến hành hôn sự luôn? Không biết ý vương gia như thế nào?
Bắc Bang công chúa mở miệng với An Nguyệt Hằng, cứ việc vẫn kiêu ngạo như cũ, nhưng lại mang theo phân dịu dàng hiếm thấy.
An Nguyệt Hằng mắt sắc rất sâu, không có mở miệng.
Nhưng nam tử hoa phục đứng ở sau lưng Bắc Bang lại mở miệng nói:
Nghe qua đại danh của Nhiếp Chính vương, nhưng vẫn chưa từng gặp nhau, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là không tầm thường.
An Nguyệt Hằng phản ứng cực nhanh, mở miệng nói:
Thì ra là Tam hoàng tử điện hạ, không biết Tam hoàng tử điện hạ giá lâm, thật sự là không tiếp đón từ xa.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rơi vào trên người Bắc Bang Tam hoàng tử, một thân phục sức Tây La, nhưng mặc vào cảm giác lại tuyệt không giống với nam tử Tây La, làn da hiện ra màu lúa, trên đầu đội ngọc quan, ngũ quan cực kỳ đoan chính, so với người Tây La lại càng thâm thúy hơn một chút, hai mắt tụ quang, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường.
Vương gia thật sự là khách khí, hôm nay kết thành thân gia với Vương gia, tự nhiên là không cần khách khí như thế, Bản hoàng tử chỉ có một muội muội ruột thịt này, có thể giao đến trong tay Vương gia, tự nhiên là hết sức yên tâm, tin tưởng Bệ hạ Tây La thánh minh nhất định là đã lựa chọn một mối hôn nhân vô cùng tốt cho muội muội ngang bướng này của ta rồi.
Trong mắt Bắc Bang Tam hoàng tử lóe kim quang.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh, quả nhiên, mấy người trong hoàng thất, đều là lạnh lùng vô tình, Bắc Bang Tam hoàng tử này nhìn như phá lệ sủng ái muội muội của mình, nói ba hoa chích choè, nhưng lại vì lợi ích nghiễm nhiên đẩy muội muội của mình vào hố lửa, đây cũng thật là huynh muội tình thâm.
Mộc Tịch Bắc có thể nghĩ đến, An Nguyệt Hằng tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, tuy nhiên An Nguyệt Hằng cũng tự có tính toán của hắn, ở hắn thấy, mục đích của Bắc Bang không gì ngoài thu lợi thôi, đối với đến cùng ai là Hoàng đế Tây La cũng không quan tâm lắm, dù sao cho dù Tây La có nhỏ đi nữa, muốn đánh hạ quốc gia thâm căn cố đế này, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Chỉ cần ở trong tranh đấu giữa mình và Hoàng đế hơi chiếm ưu thế, lại hứa cho Bắc Bang lợi ích lớn hơn so với Hoàng đế hiện tại có khả năng cho, tăng thêm tầng quan hệ với Bắc Bang công chúa này, Bắc Bang không có lý do gì không giúp mình leo lên đế vị!
Cho nên nói, trên thế giới này không có cừu nhân vĩnh viễn, chỉ cần nhất trí lợi ích, cho dù là cừu nhân cũng có thể trở thành bằng hữu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt An Nguyệt Hằng khẽ đảo qua Mộc Tịch Bắc, nếu như chuyện này là do nàng thúc đẩy, ngược lại là giúp hắn một chuyện đây, mặc dù không nói trước với hắn, khiến hắn đắc tội Ngũ gia, nhưng lại không thể không thừa nhận, từ góc độ lâu dài mà nói, làm như vậy lợi nhiều hơn hại.
An Nguyệt Hằng tự mình đa tình xem chuyện này như Mộc Tịch Bắc đang đùa bỡn tiểu tính tình, bởi vì ghen tỵ Ngũ Thanh Thanh, cho nên mới thúc đẩy mình cùng Bắc Bang công chúa, muốn tìm một người ngăn được Ngũ Thanh Thanh, có điều phương pháp đùa giởn tính trẻ con như vậy, lại sẽ mang đến cho hắn lợi ích cực lớn, điều này không khỏi khiến An Nguyệt Hằng càng thêm mấy phần yêu thích Mộc Tịch Bắc, nữ tử có tâm kế quả thật là không giống bình thường.
Cùng lúc đó, Bắc Bang Tam hoàng tử cũng đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, từ muội muội hắn miêu tả, người xui khiến muội muội của hắn đi gặp An Nguyệt Hằng chính là nữ tử này.
Mộc Tịch Bắc cũng không sợ hãi, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, cực kì nhu thuận.
Hai người rối rít thu hồi ánh mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Bắc Bang công chúa thấy vậy lại mở miệng nói:
Theo Bản công chúa thấy, hôm nay liền cử hành đại hôn ý Vương gia như thế nào?
Bắc Bang Tam hoàng tử cũng nói tiếp:
Quay đầu Bản hoàng tử sẽ phái người đưa đồ cưới đến Vương phủ, Vương gia hẳn sẽ không để ý đi?
Ý tứ của Bắc Bang Tam hoàng tử An Nguyệt Hằng thoáng cái liền nghe ra, đó chính là muốn dựa theo ý muốn của Bắc Bang công chúa, lập tức sẽ chuẩn bị hôn lễ.
An Nguyệt Hằng gật đầu nói:
Như vậy thì bắt đầu bái đường đi.
Ngũ Thanh Thanh lung lay đứng lên, mọi người nhìn về phía nàng trong mắt không khỏi mang theo đồng tình, nữ tử này vốn nên được vô số nam tử truy phủng, lại ở lúc đại hôn trở thành chính phi sinh sinh bị người đoạt mất phu quân, không chỉ như thế, vốn chưa kết hôn mà đã có con, ngay tiếp đó đứa nhỏ này cũng lập tức từ con chính thê biến thành thứ xuất, thật sự là rất bi thảm.
An...An Nguyệt Hằng.
Ngũ Thanh Thanh vẻ mặt vô tội, mang theo bị thương, nhìn có chút điềm đạm đáng yêu.
À, Thanh Thanh, nàng trước đi xuống nghỉ ngơi đi.
An Nguyệt Hằng dịu dàng mở miệng với Ngũ Thanh Thanh, người Ngũ gia mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, nhưng Ngũ gia mưu đồ lâu như vậy, lại không phải vì để Ngũ Thanh Thanh làm một cái Trắc Phi!
Sắc mặt Ngũ Thanh Thanh tái nhợt, cắn chặt đôi môi, trong hốc mắt hàm chứa nước mắt, tay lại nắm thật chặt giá y hoa lệ của mình, nàng cứ như vậy thành bị chồng ruồng bỏ sao? Cứ như vậy trở thành bị chồng ruồng bỏ sao? Nàng đợi An Nguyệt Hằng bao nhiêu năm, trăm phương ngàn kế bao nhiêu năm, thật vất vả chịu đựng hạnh phúc không dễ dàng đến trong tay lại cứ như vậy chắp tay nhường cho người ta sao!
Mộc Tịch Bắc mỉm cười nhìn Ngũ Thanh Thanh run rẩy, trong mắt mang theo đùa cợt cười như không cười, Ngũ Thanh Thanh, thế nào? Tư vị bị người vứt bỏ cũng không tốt đẹp gì đi? Đây là cái mà An Nguyệt Hằng gọi là tình yêu đấy, ngươi xem, mặc dù ta không đạt được, nhưng ngươi cũng chưa từng có được.
Tuy nhiên đừng lo lắng, ta sẽ liên tục bồi tiếp ngươi, ta sẽ đem hận ý và đau khổ mà ta phải chịu đựng, gấp trăm ngàn lần trả lại cho ngươi, ngươi có phải nên cảm tạ ta hay không?
An Nguyệt Hằng nhìn Ngũ Thanh Thanh ánh mắt hơi trầm xuống, hắn biết lần này hắn có lỗi với Ngũ gia, nhưng từ trước đến nay hắn đều hiểu được một đạo lý, đó chính là có được tất có mất, hắn muốn Bắc Bang trợ lực, làm sao có thể không mất đi cái gì chứ.
Cơ hội luôn luôn chớp mắt là qua, cho nên hắn nhất định phải quyết định thật nhanh.
Còn không mau đỡ Ngũ Trắc Phi xuống đi.
An Nguyệt Hằng lại mở miệng.
Sắc mặt Ngũ Thanh Thanh trắng bệch, trang dung tinh xảo giờ phút này lại có chút dữ tợn, thì ra nàng không phải biến thành bị chồng ruồng bỏ, ngược lại là biến thành Trắc Phi.
Gia chủ Ngũ gia cũng nhanh chóng cân nhắc lợi và hại ở trong lòng, nếu như không có một màn ngự y chẩn bệnh kia, Ngũ gia còn có thể phất tay áo mang Ngũ Thanh Thanh rời khỏi đây, nhưng chính bởi vì đã truyền ra Ngũ Thanh Thanh có thai, cho dù là Ngũ gia mang Ngũ Thanh Thanh trở về, sợ cũng là một quân cờ phế, còn không bằng dứt khoát tiếp tục làm Trắc Phi của An Nguyệt Hằng cho rồi.
An Nguyệt Hằng cũng chính là lợi dụng điểm này, biết hai nữ tử này cuối cùng cũng sẽ thuộc về hắn, cũng mang ý nghĩa hắn đã tiến thêm một bước đến gần thế lực phía sau các nàng rồi.
An Nguyệt Hằng thu hồi ánh mắt, lại đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, không biết, khi nào thì hắn mới có thể cưới nàng về, đem phủ Thừa tướng cũng thu vào dưới trướng của mình.
Ngũ Thanh Thanh cứ như vậy đứng ở trước hỉ đường, không chịu rời đi, mẫu thân An Nguyệt Hằng trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, vừa mới nói muốn cưới Ngũ Thanh Thanh xong, sao đột nhiên lại thay đổi chứ? Chẳng qua An mẫu vẫn thông minh không có mở miệng, cho dù bà rất thích đứa bé Ngũ Thanh Thanh này, nhưng loại chuyện liên quan đến lợi ích phía sau này mình vẫn không nên xen vào thì tốt hơn.
Hai tên người hầu đi lên phía trước, muốn đưa Ngũ Thanh Thanh đi xuống, nhưng Bắc Bang công chúa lại giống như sợ chỉ đoạt vị hôn phu của người ta vẫn chưa đủ, lập tức mở miệng nói:
Chậm đã.
Mộc Tịch Bắc không khỏi vui vẻ, nàng biết Bắc Bang công chúa này cũng không phải đèn đã cạn dầu, chờ vị công chúa này thành chính phi của An Nguyệt Hằng, sợ rằng Ngũ Thanh Thanh sẽ không còn sống những ngày dễ chịu nữa rồi!
Ánh mắt mọi người lại tập trung ở trên người vị công chúa cường hãn này, không biết nàng lại muốn làm gì.
Bắc Bang công chúa mang giày nhỏ màu đỏ tinh xảo đi đến trước mặt Ngũ Thanh Thanh, dây tua trên mặt cũng lay động theo bước chân của nàng.
Bản công chúa nhớ rõ, ngoại trừ chính phi, những người khác là không thể mặc màu đỏ thẫm, nhưng nay vừa xem, lại không phải như thế, chẳng lẽ quy củ Tây La các ngươi đã thay đổi rồi?
Bắc Bang công chúa vóc người hơi cao một chút, cũng không phải là loại nữ tử mềm mại động lòng người như Ngũ Thanh Thanh, cho nên khi đứng ở trước mặt Ngũ Thanh Thanh, có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Trong lòng mọi người giật mình, vị Bắc Bang công chúa này có phải hơi khinh người quá đáng rồi không? Nhưng người ta là Bắc Bang công chúa, cũng không có ai tự dưng đi tìm xúi quẩy, đừng nên chọc giận Bắc Bang, nếu không Bắc Bang trong cơn tức giận xuất binh đánh Tây La, vậy mình nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Chẳng qua mọi người thấy vị công chúa này ngang ngược càn rỡ như vậy, không khỏi cảm thấy bi thảm cho tương lai của Ngũ Thanh Thanh, ở trong mắt mọi người, Ngũ Thanh Thanh thuần khiết phảng phất như một đóa bạch liên không nhiễm bụi trần, xưa nay vốn có thanh danh lương thiện, làm sao là đối thủ của Bắc Bang công chúa vừa hung hãn, lại có bối cảnh cường đại này.
Mọi người tựa như thấy được cảnh tượng Ngũ Thanh Thanh sau này sẽ bị lấn ép thê thảm, không khỏi mang theo mấy phần đồng tình, nữ tử Ngũ gia đưa tới nhà ai đi nữa cũng được bảo vệ che chở, Ngũ Thất tiểu thư này lại là người nổi bật bên trong bản gia Ngũ gia, trách chỉ có thể trách thời vận không tốt.
An Nguyệt Hằng không mở miệng, lúc này hắn chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, quyết không thể phụ hoạ bình ổṇ, như vậy sẽ chỉ thêm tích tụ tức giận của Ngũ gia đối với mình, nhưng Bắc Bang công chúa vừa mới đến, cũng không thể tổn hại mặt mũi của nàng, nếu không, sự tình sẽ chỉ càng ngày càng khó xử lý.
Giờ phút này, An Nguyệt Hằng dường như nhìn thấu được tranh đấu sau này giữa Ngũ Thanh Thanh và Bắc Bang công chúa ở trong phủ, có điều hắn thấy, tính tình Ngũ Thanh Thanh dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ cần dỗ dành nhiều một chút, lại ngăn chặn Bắc Bang công chúa, quả quyết là không có vấn đề lớn lao gì.
Kính xin Ngũ Trắc Phi cởi hỉ phục trên người ra, trả lại cho Bản công chúa, đúng lúc hôm nay Bản công chúa đại hôn mà còn chưa có hỉ phục, cho nên nếu như đầu óc Ngũ Trắc Phi không có vấn đề, hẳn là hiểu được ý tứ của bản công chúa đi?
Bắc Bang công chúa hùng hổ dọa người.
Sắc mặt Ngũ Thanh Thanh càng ngày càng khó coi, nhìn mọi người ở xung quanh, chỉ cảm thấy đời này mình khổ tâm tạo dựng hình tượng tất cả đều bị hủy ở nơi này, đáy lòng âm thầm thề, bất luận ra sao cũng sẽ không bỏ qua vị Bắc Bang công chúa ghê tởm này.
Ngũ Thanh Thanh cúi thấp đầu xuống, yên lặng đi đến hậu đường, dường như là muốn cởi hỉ phục đỏ thẫm này ra, nhưng Bắc Bang công chúa lại gọi lại:
Trắc Phi nương nương nghĩ muốn đi đâu? Bản công chúa cũng không phải làm khó ngươi, trực tiếp cởi quần áo trên người ra là được rồi.
Mọi người không khỏi lại sững sờ, Bắc Bang công chúa lại muốn Ngũ Thanh Thanh ngay tại hỉ đường cởi hỉ phục xuống? Ở ngay trước mặt mọi người, nếu Ngũ Thanh Thanh thật sự làm như thế, sợ là từ nay về sau cũng không còn cách nào ngẩng đầu lên làm người rồi!
An Nguyệt Hằng cũng nhíu mày, Bắc Bang công chúa này dường như hơi quá mức rồi, đang muốn mở miệng, gia chủ Ngũ gia lại đoạt trước:
Vừa rồi thấy công chúa biết được tập tục kết hôn của Tây La ta, vốn cho rằng đã hiểu rất rõ văn hóa Tây La ta, nhưng hôm nay công chúa lại muốn một nữ tử ở trước mặt mọi người cởi áo nới dây lưng, mới biết được thì ra là Ngũ mỗ ta nhìn lầm người, thấy công chúa yêu cầu như thế, hẳn là không hiểu quy củ của Tây La ta, nhưng sau này công chúa sẽ phải sinh hoạt ở Tây La, theo ta thấy, vẫn nên mời người đến dạy một chút quy củ Tây La cho công chúa đi, nếu không, đến một ngày nào đó, công chúa ở trước mặt người ngoài không chút do dự cởi áo nới dây lưng, sợ là phải ném mặt mũi của Nhiếp Chính vương gia đi rồi.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh, rất tốt, việc này còn chưa gả đi đâu, liền bắt đầu bóp, loại hao tổn bên trong này, nhìn như không có bao nhiêu ảnh hưởng, thế nhưng lại có thể hao tổn An Nguyệt Hằng, liền giống như Tây La, vốn là cường thịnh, nhưng chính vì bị An Nguyệt Hằng tranh đấu hoàng quyền, Tây La dần dần hao tổn binh mã, lương thảo đều không lên nổi, ngoại trừ lão tổ tông lưu lại rất nhiều tiền bạc, những cái khác đã không thể so với lúc trước nữa rồi.
Huống hồ Bắc Bang cường thịnh, làm sao lại không có tai mắt ở Tây La, nay Bắc Bang công chúa vừa gả tới, những người này tất nhiên sẽ tương trợ, đến lúc đó, người của hai bên mặc dù muốn trợ giúp An Nguyệt Hằng leo lên Đế vị, để cho người của mình làm hoàng hậu, nhưng lại luôn luôn đối địch lẫn nhau, phá hư lẫn nhau, thời gian trôi qua sẽ tạo thành nội chiến nghiêm trọng, cái này đủ để An Nguyệt Hằng ăn đủ.
Gia chủ Ngũ gia rốt cuộc không phải ngồi không, mặc dù sự tình hôm nay không có cách nào thay đổi, nhưng lại nghĩ có thể ở trong lúc dạy bảo quy củ, phái tới người nhất định phải hảo hảo sữa trị Bắc Bang công chúa này một phen, có điều Gia chủ Ngũ gia sợ là không ngờ rằng, Bắc Bang Tam hoàng tử cũng sẽ lưu lại mấy tỳ nữ có võ công cao cường, nếu muốn chạm đến một sợi lông của nàng, sợ là không khả năng rồi!
Bắc Bang công chúa bị nghẹn nói không ra lời, đành phải từ bỏ ý đồ, xoay người đi vào hậu đường, Ngũ Thanh Thanh cúi thấp đầu đi theo, tựa như bị thiên đại ủy khuất, thành công tranh thủ đồng tình của mọi người.
Hậu đường
Ngũ Thanh Thanh, ngươi không phải thích giật đồ với Bản công chúa sao? Bây giờ phu quân của ngươi thành tân lang của ta? Ta xem ngươi còn lấy cái gì tranh đoạt với Bản công chúa!
Bắc Bang công chúa một bộ vênh váo tự đắc, dường như giờ phút này tâm tình vô cùng vui vẻ.
Ngũ Thanh Thanh cũng không trả lời, lại mang ánh mắt âm trầm nhìn công chúa ương ngạnh ở phía đối diện, nữ nhân này phá hủy hết thảy của nàng! Nàng nhất định sẽ không như vậy buông tha nàng ta!
Bắc Bang công chúa vô cùng chán ghét bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia của Ngũ Thanh Thanh, liếc mắt ra hiệu một cái, nha hoàn bên người liền bắt đầu cởi bỏ hỉ phục của Ngũ Thanh Thanh, nha hoàn Ngũ Thanh Thanh vội vàng đi lên ngăn cản, tiếc rằng nữ tử Bắc Bang đều cường hãn hữu lực, các nàng nào phải đối thủ!
Ngũ Thanh Thanh chỉ cảm thấy vô hạn khuất nhục, nàng từ trước đến nay biết diễn trò, thế nhưng hôm nay cũng không làm tiếp được.
Xoạt một tiếng, mặc dù hỉ phục kia cuối cùng cũng kéo xuống từ trên người Ngũ Thanh Thanh, nhưng tỳ nữ kia lại làm hỉ phục bị rách một đường, có điều không lớn lắm.
Nhưng Bắc Bang công chúa lại lập tức nổi giận, vung tay chính là một bạt tai, chỉ tiếc.
Mọi người trong nháy mắt sợ ngây người, bên trong phòng lặng ngắt như tờ, bởi vì Bắc Bang công chúa đánh, không phải là người khác, lại chính là Ngũ Thanh Thanh.
Ngũ Thanh Thanh một tay che gương mặt sưng đỏ, liếc mắt nhìn nhìn Bắc Bang công chúa, được lắm, cái man di công chúa này lại dám đánh nàng!
Ánh mắt lạnh lẽo kia, khiến Bắc Bang công chúa không khỏi lùi lại một bước, chẳng qua thoáng qua lại cười nhạo nói:
Hừ! Bản công chúa xem ngươi còn có gì để kiêu ngạo nữa.
Nói xong thì mặc bộ hỉ phục hoa lệ kia vào, thuận tiện lấy xuống mũ phượng trên đầu Ngũ Thanh Thanh rồi cùng nhau đội lên.
Nhìn Bắc Bang công chúa xoay người rời đi, Ngũ Thanh Thanh một tay hất toàn bộ trà cụ và mâm đựng trái cây trên bàn xuống đất, mặt tràn đầy vẻ dữ tợn!
Nha hoàn bên cạnh nàng thở cũng không dám thở mạnh, tính tình trước giờ của chủ nhân nhà mình là trong bông có kim, chưa từng phát ra lửa giận lớn như vậy, e rằng mình phải cẩn thận hơn mới được.
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Nhất bái thiên địa ~
Thanh âm người chủ trì vang lên, Ngũ Thanh Thanh và An Nguyệt Hằng cùng nhau xoay người, bắt đầu quỳ lạy hướng cửa giữa.
Mọi người im tiếng, nhìn động tác của đôi bích nhân này, trong lòng không khỏi sinh ra không ít cảm khái, từ hôm nay quyền thế của vị Nhiếp Chính Vương này sợ là không còn ai có thể rung chuyển được nữa, cho đến khi hai người chậm rãi quỳ xuống dập đầu, mọi người mới lại phát ra tiếng ồn ào, có hét lớn, có vỗ tay, cơ hồ truyền khắp mỗi một nơi hẻo lánh của Vương phủ, cực kì náo nhiệt.
Người chủ trì lại khoát tay chặn lại, mọi người lần nữa im lặng:
Nhị bái cao đường ~.
Mộc Tịch Bắc nhìn hai người chậm rãi xoay người, chuẩn bị quỳ lạy mẫu thân An Nguyệt Hằng, trong lòng không khỏi cười lạnh, lại mang theo ý cười vui vẻ, khiến cho người ta không phát hiện ra một chút manh mối.
Ngoài cửa sổ mặt trời phá lệ sáng chói, thời gian dường như ngừng lại trong chớp mắt này, nghê thường đỏ chót, tựa như ảo mộng, là không chân thật như vậy, bên trên bàn trưng bày nến đỏ cũng không thắp lửa, bao quanh Kim Long Ngọc Phượng. Lấp lánh kim quang.
Mộc Tịch Bắc quay đầu, lại cẩn thận quan sát, trong mắt mang theo một tia hâm mộ, vì sao những đồ vật tốt đẹp này lại không thuộc về mình? Có điều không quan hệ, mặc dù không thuộc về mình, nhưng nó cũng không thuộc về người khác thì tốt rồi.
Bên trên cửa sổ dán giấy màu đỏ cắt hoa phức tạp, phía trên rải kim phấn, vừa nhìn liền biết là mời sư phụ khéo tay đặc biệt cắt ra, bình sứ Nhữ Diêu trong phòng đều đổi thành hai màu đỏ vàng giao nhau, chuôi đáy màu đỏ, viên văn cát tường sáng vàng, tôn nhau lên thành ý vui, màn lụa trong phòng cũng đều là một màu hồng mai, tô điểm rèm châu thủy tinh xinh đẹp, đẹp mắt cực kỳ.
Bốn phía góc tường, đều bày biện một chậu cây san hô mã não cao hơn nửa người, từng khối mã não tinh xảo treo lủng lẳng như dây chuyền, kết thành một cành cây, đáng yêu mê người, mã não mơ hồ chiết xạ quang mang, khiến người chói mắt.
An Nguyệt Hằng dắt Ngũ Thanh Thanh cùng nhau dập đầu quỳ lạy An phu nhân, mọi người lại tiếp tục vỗ tay.
Tươi cười trên môi Mộc Tịch Bắc càng ngày càng sáng lạn, xem ra, hai người chỉ kém phu thê giao bái nữa thì đã chính thức kết thành vợ chồng.
Phu thê giao...
Lời của người chủ trì còn chưa rơi xuống, bên ngoài lại đột nhiên xông vào mấy tên thái giám, một tay giơ thánh chỉ cao giọng nói:
Thánh chỉ đến ~
Tiếng nói lanh lảnh của Thái giám lập tức át đi tiếng của người chủ trì, mọi người liền cùng nhau chuyển ánh mắt qua, mang theo vẻ mặt khó hiểu, nhìn về phía mấy vị khách không mời mà đến đột nhiên xông tới này.
Thánh chỉ đến, Nhiếp Chính Vương An Nguyệt Hằng tiếp chỉ ~
Thái giám kia nhìn thoáng qua mọi người rồi dắt cuống họng mở miệng nói.
Không chỉ An Nguyệt Hằng, mọi người ở trong nội đường cũng đều quỳ xuống, chờ thái giám tuyên đọc thánh chỉ.
Tuy An Nguyệt Hằng quỳ, nhưng tay phải rất nhanh nắm thành quyền, hơi ngẩng đầu lên, cơ bắp trên khóe miệng rõ ràng giật giật khó nhìn thấy.
Mộc Tịch Bắc rõ ràng trông thấy trong mắt An Nguyệt Hằng chợt lóe lên vẻ không vui, Mộc Tịch Bắc hiểu được, An Nguyệt Hằng dường như đã phát hiện ra, Hoàng đế nhất định sẽ nghĩ biện pháp gây trở ngại cho buổi hôn lễ này.
Từ đầu đến cuối hữu duyên, hai người đích xác có ăn ý. Giống như kiếp trước, căn bản không cần thiên ngôn vạn ngữ, đơn giản một mệnh lệnh, một ánh mắt, Mộc Tịch Bắc liền có thể hiểu được ý tứ của hắn. Nhưng hai người lại chưa từng thổ lộ tình cảm, rốt cục đi tới ngã ba, đường ai nấy đi, càng lúc càng xa.
Trong lòng mỗi người ở đây đều đang cẩn thận phỏng đoán, hai người đã sắp phu thê giao bái, chính thức kết làm vợ chồng, nhưng thánh chỉ này lại không sai lệch, vừa vặn tới vào lúc này? Tuy nói thánh ý khó dò, nhưng kỳ quái trong đó, người sáng suốt đều có thể nhìn ra bảy tám phần.
Xem ra Hoàng đế bệ hạ, là muốn tới tìm Nhiếp Chính Vương đại nhân gây phiền toái, đạo thánh chỉ này, xem như lên tiếng chào hỏi. Kế tiếp mới bắt đầu vào cao trào.
Người ở chỗ này cũng bắt đầu tính toán trong lòng, nhưng rốt cuộc trong lòng nghĩ như thế nào, lại không có ai dám biểu lộ thanh sắc.
Đạo lý này cũng đơn giản thôi, kẻ thông minh nghĩ đến ngàn điều tất vẫn có điều sơ suất, người ở chỗ này đều là tâm tư nhanh nhẹn lại quanh quẩn ở quan trường không biết bao nhiêu năm sao còn có thể để lộ tâm tư, cho nên, bọn hắn so với ai khác đều phải cẩn thận, sợ hãi sẽ bị mất đi thành tựu mà mấy chục năm gian khổ phấn đấu đổi thành.
Chỉ là vì, thánh chỉ còn chưa tuyên đọc, vạn nhất hoàng đế Bệ hạ không phải muốn vạch mặt mà chỉ muốn đến chúc mừng, vậy suy đoán của mình chẳng phải rơi vào khoảng không? Tuy rằng chưa nói ra miệng, nhưng An Nguyệt Hằng và những thái giám tuyên đọc thánh chỉ cũng không phải đồ đần, một cái nhăn mày một nụ cười chau mày của mình, đều có thể rơi vào trong mắt của bọn hắn, ánh mắt độc ác của những người này, cũng không phải là nói đùa.
Cho nên, người ở chỗ này lại càng cúi thấp đầu, trong lòng có quỷ, cũng không muốn bị người nhìn thấy. Cho dù là một động tác bé nhỏ.
Mỗi người cơ hồ đều là hai loại ý nghĩ, chỉ là thiên về trình độ khác biệt, bởi vì bọn hắn thật sự nghĩ không ra ngoại trừ việc này thì còn có thể có khả năng gì khác nữa, trong lúc nhất thời có người một bộ dạng xem kịch vui, muốn nhìn xem Hoàng đế rốt cục sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ thật sự không sợ đối đầu với An Nguyệt Hằng? Có người thì cảm thấy mặt mũi An Nguyệt Hằng thật là ghê gớm, ngay cả Hoàng Thượng đều tự mình phái người đưa hạ lễ tới, đủ để thấy, cho dù Hoàng đế không chào đón An Nguyệt Hằng, nhưng cũng ngại quyền thế của hắn nên không thể không làm đủ mặt mũi bên ngoài.
Mộc Tịch Bắc cũng quỳ trên mặt đất, ẩn nấp ở bên trong vô số oanh oanh yến yến, một thân y phục màu vàng nhạt cũng không chói mắt, lúc này mí mắt nàng cụp xuống, bởi vì đón ánh nắng, lông mi thật dài tạo ra một bóng râm, khóe miệng lại mỉm cười, xem ra, tân nương là muốn đổi người rồi
~ Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Bắc Bang Công chúa, thông minh mẫn tuệ, thân phó Tây La, ý muốn hòa thân, trẫm lập tức giúp người hoàn thành ước nguyện, ban thưởng Bắc Bang Công chúa làm Nhiếp Chính vương phi, mong Nhiếp Chính vương không phụ Bắc Bang nhờ vả, khuynh tâm đối đãi, ngoài ra ban thưởng Nhiếp Chính Vương phi phong hào là Mẫn, tùy ý thành hôn. Khâm thử ~
Thái giám đọc thánh chỉ xong, trên mặt cũng có chút quỷ dị.
Hôm nay Nhiếp Chính Vương phủ vừa nhìn liền biết là đang tiến hành đại hôn, nhưng Hoàng Thượng cũng dám ban ra một đạo như thế, không chỉ khiến cho An Nguyệt Hằng mất hết thể diện, mà càng khiến cho Ngũ gia mất hết mặt mũi, đây là muốn đặt Ngũ Thanh Thanh ở chỗ nào a? Hoàng đế chẳng lẽ không sợ An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh bắt tay trả thù?
Mọi người phía dưới trong lúc nhất thời tâm tư quỷ dị, đều chưa kịp phản ứng, ý của hoàng đế là muốn đem vị công chúa tôn quý đến từ Bắc Bang ban cho An Nguyệt Hằng làm chính phi sao? Vậy buổi hôn lễ đã trù tính thật lâu của An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh chẳng phải sẽ thành một màn trò cười kinh thiên.
Trong lòng của mỗi người đều có không ít kinh nghi ( kinh ngạc nghi hoặc), nhưng cũng không nói gì, An Nguyệt Hằng còn chưa tiếp chỉ, mọi người cũng không có ai dám ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng cũng hiểu được kết quả này dường như đã không còn cách nào thay đổi, từ lúc thánh chỉ đến đã trở thành định số.
Bàn tay Ngũ Thanh Thanh có chút run run rẩy, nắm chặt giá y đỏ thẫm của mình, Đông Châu trên đầu cũng mơ hồ đung đưa, sự tình dường như thoát ly khỏi khống chế, Bắc Bang công chúa này cũng dám quấy nhiễu hôn sự của mình!
Khéo miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một nụ cười, mặc kệ An Nguyệt Hằng quyền thế ngập trời ra sao, hắn đến cùng còn chưa phải Hoàng đế, Hoàng đế không có bất kỳ điềm báo trước nào liền đánh cho An Nguyệt Hằng trở tay không kịp, trước đó không hề để cho hắn biết được một chút tin tức, cho nên, An Nguyệt Hằng vốn không có chuẩn bị, đạo thánh chỉ này là tiếp cũng phải tiếp, không tiếp cũng phải tiếp, nếu không chỉ cần tội danh công khai kháng chỉ cũng đủ để cho hắn uống một bình.
Mà cái càng quan trọng hơn so với thánh chỉ là người được ban hôn cũng không phải tùy tiện là một nữ tử thế gia, mà là Bắc Bang công chúa một Đại quốc, nếu An Nguyệt Hằng công khai cự tuyệt, chính là hung hăng đánh Bắc Bang một bạt tai, Bắc Bang cường thịnh, lại binh hùng tướng mạnh, nếu như An Nguyệt Hằng cự tuyệt Bắc Bang công chúa, chính là đắc tội Bắc Bang, chính là địch với Bắc Bang.
Ở trong mắt thế nhân Bắc Bang chính là một con sói, cắm rễ đồng thời sinh hoạt ở nơi điều kiện khắc liệt nhất, thiếu thốn đồ ăn. Nếu không phải như thế, tất nhiên Bắc Bang đã sớm mưu đồ thiên hạ, tội gì phải sống ở một góc chịu đựng gió lạnh và đói khát? Nhưng sói dù sao cũng là sói, khởi xướng hung ác, so với hùng sư, còn đáng sợ hơn vạn phần. Nếu không, Bắc Bang cũng đã sớm bị những quốc gia khác trong thiên hạ chiếm đoạt.
Cho nên, thế nhân giai truyền, Bắc Bang hùng thiên hạ.
Hoàng đế bệ hạ chỉ là tứ lạng bạt thiên cân, đem con sói này, đẩy tới trước mặt An Nguyệt Hằng mà thôi.
(Tứ lạng bạt thiên cân: Bốn lạng mà địch cả ngàn cân)
Mà An Nguyệt Hằng mới thật là tình thế khó xử.
Nếu hắn đáp ứng, Tây La lập tức sẽ kết minh cùng Bắc Bang, từ đó mưu đồ chiếm Nam Kiều. Mặc dù đạt được một minh hữu cực đại như Bắc Bang, nhưng đối với An Nguyệt Hằng mà nói, bây giờ lại không có ích lợi gì, bởi vì toàn bộ chỗ tốt này đều thuộc về Hoàng Thượng, Hoàng đế dùng chiêu này gọi là xa thân gần đánh, thật sự là không ngờ! Nếu hắn tiếp nhận, rất có thể sẽ mất đi cánh tay trái bờ vai phải là Ngũ gia. Hoàng đế và hắn rạn nứt, lại mất đi Ngũ gia ủng hộ, địa vị Nhiếp Chính Vương của An Nguyệt Hằng, trong nháy mắt phảng phất như là vô căn cứ, có tiếng mà không có miếng, mà trong đám hỏi chính trị này, có lợi chỉ có thể là Hoàng đế bệ hạ.
Nhưng nếu hắn lắc đầu cự tuyệt, thì càng đơn giản hơn, Bắc Bang tức giận tất nhiên sẽ cử binh tây phạt.
Tây La là một cục thịt béo, mọi người đều biết. Ham cục thịt béo này, làm sao chỉ dừng lại ở một nhà Bắc Bang? Nam Kiều nhìn như vô hại, nhưng nếu sau khi An Nguyệt Hằng cự tuyệt, tất nhiên sẽ đẩy địa vị Nam Kiều lên một tầm cao mới.
Mặc dù nhìn qua Bắc Bang, Nam Kiều, Tây La tạo thế chân vạc, nhưng nếu thật sự động thủ, Nam Kiều cũng sẽ không ngồi nhìn một nhà Bắc Bang độc chiếm cục thịt béo này. Nhưng biện pháp Nam Kiều có thể dùng lại cực kì mập mờ. Hắn vừa có thể liên thủ với Tây La đối kháng Bắc Bang, cũng có thể trợ giúp Bắc Bang, cùng nhau chia cắt cục thịt béo này.
Nhưng, ngay cả người đầu đường cuối chợ cũng đều hiểu rõ một đạo lý, ăn thịt phải tìm cục lớn mà ăn, quả hồng phải tìm hồng mềm mà bóp. Bắc Bang hoàn cảnh ác liệt, tuy là toàn bộ làm chiến lợi phẩm cho Nam Kiều, nhưng đối với hắn mà nói, lại có ích lợi gì? Cho nên, cho dù cuối cùng Nam Kiều lựa chọn liên hợp Tây La, cũng nhất định là há to miệng máu, rao giá trên trời, không biết sẽ cầm được chỗ tốt gì. Mà Bắc Bang nếu cuộn mình, coi như Tây La liên hợp với Nam Kiều, cũng không nhất định có thể gặm được cục xương khó gặm này. Đến lúc đó, cho dù Hoàng đế xem An Nguyệt Hằng như con rơi mà ném ra, cũng chưa chắc có thể lấy được bất luận chuyển biến tốt đẹp gì.
Nước nếu có hoạn, cho dù hắn có thể thay làm Hoàng đế, thì có ích lợi gì?
Cho nên tình thế của An Nguyệt Hằng rất khó xử. Có thể thấy được Hoàng đế bệ hạ chiêu số cao minh.
Nhưng, đây cuối cùng vẫn là một nước cờ hiểm, nếu đi sai, ngày sau Hoàng đế bệ hạ sẽ càng khó khăn tiếp nối khó khăn hơn so với bây giờ, càng thêm như giẫm trên băng mỏng. Cho nên, Hoàng đế bệ hạ lựa chọn tiến, dù là đi một nước cờ hiểm, cũng sẽ không tiếc. Làm như vậy là muốn An Nguyệt Hằng cho một thái độ, một thái độ phi thường rõ ràng.
Có điều nếu đây là nước cờ hiểm, cũng liền ý nghĩa An Nguyệt Hằng hắn còn có khả năng xoay người, cho nên vì kế sách hôm nay, sợ là chỉ có thể tiếp nhận đạo thánh chỉ này.
An Nguyệt Hằng không vội vã tiếp chỉ, thái giám kia cũng không thúc giục, mọi người lại càng giữ im lặng, dù sao người có mắt nhìn đều biết, hôm nay là Nhiếp Chính Vương đại hôn, nhưng hôn lễ người ta mắt thấy đã sắp thành, Hoàng đế bệ hạ lại đột nhiên hạ một đạo thánh chỉ khiến người ta rối loạn, đặt ở ai trên thân ai ai sẽ vui lòng? Huống hồ đây là An Nguyệt Hằng và Ngũ gia?
Mộc Tịch Bắc biết, giờ phút này An Nguyệt Hằng tất nhiên đang cân nhắc lợi và hại ở trong lòng, tiếp nhận thánh chỉ này chính là đắc tội Ngũ gia, nhưng không tiếp thánh chỉ này không chỉ phải chịu tội danh công khai kháng chỉ, mà còn đắc tội Bắc Bang binh lực cường thịnh.
Một bên là Ngũ gia Ngũ Thanh Thanh, ở Tây La căn cơ vững vàng, nữ tử đông đảo, vẫn luôn vì hắn lung lạc quần thần, còn một bên là Bắc Bang cường thịnh, tuyệt đối không thể cứ đắc tội như vậy.
Đầu óc An Nguyệt Hằng nhanh chóng xoay chuyển, Ngũ gia và Bắc Bang một cái đại biểu bên trong, một cái đại biểu bên ngoài, có Ngũ gia trợ giúp mình ở bên trong, như vậy đối với địa vị và quyền thế của mình rất có lợi, nếu như Bắc Bang cũng nguyện ý ra tay giúp đỡ mình, như vậy có ngoại địch áp chế, Hoàng đế tất nhiên cũng không dám tự ý động mình, mà mình tựa hồ không chỉ có thể vấn đỉnh đế vị, thậm chí cũng có thể không phải bị người kia quản chế nữa.
An Nguyệt Hằng nhớ tới hai ngày trước nhìn thấy Bắc Bang công chúa, cũng là mỹ nhân đạt tiêu chí, mặc dù không phải kiểu mềm mại điềm tĩnh mà hắn thích, nhưng cũng bởi vì dân phong Bắc Bang nhanh nhẹn dũng mãnh nên có một phen ý vị đặc biệt, mặc dù có chút cuồng ngạo tự đại, nhưng là cái không làm cho người ngại.
Sắc mặt của Gia chủ Ngũ gia cũng hết sức khó coi, ông biết hiện tại An Nguyệt Hằng khó xử, thậm chí cũng biết hắn hôm nay không thể không tiếp thánh chỉ này, nếu không chính là trúng bẫy của Hoàng đế, mà ngược lại, tiếp nhận thánh chỉ này, thì sẽ vì mưu đồ đăng cơ đế vị của hắn tăng thêm một quả cân thật lớn.
Thế nhưng người Ngũ gia cho dù đều hiểu đạo lý này, nhưng cũng biết, nếu hôm nay An Nguyệt Hằng thật sự tiếp thánh chỉ này, chính là đánh mạnh vào mặt Ngũ gia, sính lễ và đồ cưới mấy ngày này đều sẽ thành trò cười mà thôi, Ngũ gia sẽ thành đối tượng cho vô số thế gia giễu cợt, trở thành trà dư tửu hậu cho dân chúng trong đế đô đàm tiếu, nữ tử Ngũ gia cũng không thể tiếp tục là cao không thể chạm nữa, thậm chí còn trở thành trò cười.
( Trà dư tửu hậu:Rượu vào lời ra
Uống trà hứng chuyện Đó là nói chuyện phiếm. Cũng có thể gần giống như là buôn dưa lê .)
Kể từ đó, cho dù Ngũ gia hiểu được lợi và hại của chuyện này, nhưng cũng không thể dễ dàng chấp nhận, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra ngăn cách với An Nguyệt Hằng.
Thời gian trôi qua từng chút một, như là chuồn chuồn trong ngày hè, trong lúc lơ đãng điểm qua gợn nước, nhè nhẹ khuếch tán, không dậy nổi gợn sóng. Nhưng loại cảm giác hít thở không thông này, lại tựa như đi chân trần bước qua trên lớp tuyết đọng sớm đã dày đến ba thước, toàn thân run rẩy, khó mà tiến lên.
Vi thần tiếp chỉ
An Nguyệt Hằng cuối cùng vẫn mở miệng, giọng nói của hắn khiến cho người ta nghe không ra quá nhiều cảm xúc, vẫn như cũ là ôn nhã hữu lễ, hắn biết rõ, chuyện này là bẫy của Hoàng đế, mặc kệ là hắn tiếp nhận hay cự tuyệt Bắc Bang công chúa, đều sẽ đắc tội một trong hai nhà Ngũ gia hoặc là Bắc Bang.
Tuy nhiên dưới cái nhìn của An Nguyệt Hằng, Ngũ gia trợ giúp mình đã nhiều năm, còn vì mình mà bị Hoàng đế rút đi không ít quân cờ, mặc dù trong lòng không vui, nhưng tất nhiên sẽ không thành kẻ địch với mình, chỉ cần mình hảo hảo trấn an, nhất định sẽ cân đối tốt thế lực hai phe, nữ tử thích nhất không phải là dỗ ngon dỗ ngọt sao, mà việc này đối với mình mà nói, cũng không phải là việc khó.
An Nguyệt Hằng đột nhiên nghĩ đến Tịch Tình, nàng đi theo bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, hắn ít nhiều cũng có chút tình cảm, nhất là cặp mắt trắng đen rõ ràng kia, thật sự là để lại cho hắn ấn tượng quá sâu, đáng tiếc hắn không lựa chọn nàng, muốn trách chỉ có thể trách địa vị nàng thật sự là hèn mọn, cho dù năng lực siêu quần, nhưng thật sự là không có chỗ dựa.
Mộc Tịch Bắc cười nhìn An Nguyệt Hằng, dường như hắn mãi mãi cũng không hiểu được nữ tử sẽ có bao nhiêu kinh khủng, khó dây dưa đến cỡ nào, cho dù ở phương vị khác hắn đều kinh nghiệm lão luyện, đáng tiếc, ở phương diện đối đãi với nữ tử, sợ là vẫn còn rất ngây thơ.
An Nguyệt Hằng nâng hai tay tiếp nhận thánh chỉ, Ngũ Thanh Thanh lập tức ngã ngồi xuống đất, thân thể cứng ngắc, không có phản ứng. Kỳ thật Ngũ Thanh Thanh biết rõ lợi và hại, cũng biết An Nguyệt Hằng là một người cực kì lý trí hiểu được cân nhắc, trong nội tâm nàng biết đại khái An Nguyệt Hằng cuối cùng sẽ chọn như thế nào, cũng làm xong tâm lý chuẩn bị, bởi vì nàng rất quen thuộc hắn.
Nhưng nàng chung quy là một nữ tử, giống như tất cả nữ nhân trong thiên hạ, khát vọng nam nhân hứa cả đời ở bên mình kia, sẽ vì mình, một lần cùng mình phản bội thiên hạ.
Nhưng khi nàng thật sự chính tai nghe được An Nguyệt Hằng nói ra vi thần tiếp chỉ, những phòng tuyến đã thành lập tốt lúc ban đầu, như đê vỡ sụp đổ trong chớp mắt.
Lòng của nàng, thật giống như bị người ta đạp lên ném vào trong tuyết lạnh mênh mông, bông tuyết bay xuống kia, tựa như lông ngỗng nhẹ bay, đau đến thấu xương.
Vậy thì chúc mừng Vương gia ~
Lời này của Thái giám có chút không đủ sức lực, tươi cười cũng rất gượng ép.
Bầu không khí ở đây trong lúc nhất thời lúng túng, không ai biết bước kế tiếp An Nguyệt Hằng sẽ làm sao, nếu An Nguyệt Hằng thật sự tiếp xuống thánh chỉ này, vậy hôn lễ hôm nay phải tiếp tục thế nào? Mọi người có phải nên tự mình trở về phủ hay không?
Oẹ ~
Ngũ Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, kịch liệt nôn khan.
Lột xuống khăn đỏ tân nương, một tay ôm bụng, trong mắt hàm chứa nước mắt, rất đáng thương.
Trong lòng An Nguyệt Hằng mềm nhũn, liền tranh thủ đỡ Ngũ Thanh Thanh:
Thanh Thanh, Thanh Thanh, nàng sao vậy?
Ngũ Thanh Thanh che miệng cũng không chịu nói chuyện, có điều không được một lúc, lại lần nữa nôn ra một trận, cả vành mắt đều đỏ.
Đại phu, đại phu đâu!
An Nguyệt Hằng mở miệng hô.
Lập tức có Ngự y đến đây tham gia hôn lễ tiến lên bắt mạch cho Ngũ Thanh Thanh, tất cả mọi người vẻ mặt quỷ dị, không có mở miệng.
Ngũ Thanh Thanh dựa vào trong ngực An Nguyệt Hằng, sắc mặt tái nhợt, có chút hữu khí vô lực, đại phu kia một tay nắm cổ tay Ngũ Thanh Thanh, lông mày càng nhăn càng sâu, sau nửa ngày, mới mở hai mắt ra, thu tay về.
Thế nào?
An Nguyệt Hằng mở miệng nói.
Cái này... Mạch tượng này... Lão phu không dám kết luận bừa a.
Ngữ khí của Đại phu có chút loé lên, ấp a ấp úng.
An Nguyệt Hằng thấy dáng vẻ của đại phu cũng biết sợ là sự tình không ổn, thế nhưng bây giờ nhiều người đều đang nhìn như vậy, nếu thật sự không cho ngự y nói ra, không biết sẽ bị truyền thành bộ dáng gì, lập tức mở miệng nói:
Ngươi cứ nói ra đi, bản vương sẽ không truy cứu.
Ngự y kia nghĩ nghĩ, mở miệng nói:
Mạch tượng của Nhiếp Chính Vương phi... A không... Ngũ tiểu thư giống như là có tin vui...
Lời của ngự y vừa ra, cả phòng lập tức xôn xao, không chỉ có An Nguyệt Hằng khiếp sợ, mà Ngũ Thanh Thanh cũng choáng váng, đám người Ngũ gia cũng đều ngốc rồi.
Không có khả năng. Ngươi nói bậy bạ gì đó!
Dù Ngũ Thanh Thanh luôn trấn định, nhưng giờ phút này cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại, nữ tử Ngũ gia các nàng, trước khi chưa được gả cho nam tử, là tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ với nam tử, nếu không gia quy Ngũ gia cũng đủ cho ngươi uống hết một bình.
Cho nên, nàng chưa bao giờ phát sinh qua chuyện sinh hoạt vợ chồng với bất kỳ nam tử nào, tại sao có thể có hài tử? Đây thuần túy là nói bậy!
Sắc mặt An Nguyệt Hằng cũng có chút khó coi, bây giờ ngự y này lại nói nàng có thai, nhưng mình còn chưa từng chạm qua Ngũ Thanh Thanh, việc này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là chụp cho mình một cái nón xanh thật lớn.
Ngự y kia thấy bầu không khí không ổn, lại mở miệng giải thích nói:
Tuy nhiên thời gian còn ngắn, khó mà phán đoán, cũng có thể là ăn nhầm thứ gì đó, có rất nhiều thứ nếu là ăn nhầm, nhìn triệu chứng cũng giống như mang thai.
Thế nhưng mặc kệ ngự y này giải thích thế nào, mầm mống hoài nghi cũng đã gieo xuống trong lòng mọi người rồi.
An Nguyệt Hằng biết rõ đạo lý này, lập tức mang theo mừng rỡ mở miệng nói với mọi người:
Đây thật sự một việc đại hỉ, đợi đến hài tử sinh ra, Bản Vương nhất định sẽ mở tiệc thiết yến chiêu đãi mọi người, mong rằng đến lúc đó mọi người có thể đến chúc mừng.
Mọi người vừa thấy An Nguyệt Hằng mở miệng, cũng rối rít chúc mừng, thấy vẻ mặt mừng rỡ của An Nguyệt Hằng không giống làm bộ, mọi người mới thoáng giảm bớt nghi ngờ trong lòng.
Ngũ Thanh Thanh cũng cắn cắn môi, hiểu được ý tứ của An Nguyệt Hằng, nếu giờ phút này hai người không thừa nhận, như vậy mình sợ là sẽ bị gắn cho thanh danh cùng người tư thông trước hôn nhân, An Nguyệt Hằng cũng sẽ mất hết thể diện, ngược lại nếu thừa nhận chuyện này, mặc dù không thiếu được để người ta cho rằng mình không biết kiềm chế hành vi, vậy mà trước hôn nhân đã có quan hệ với An Nguyệt Hằng, thậm chí sẽ bôi nhọ lên mặt nữ tử Ngũ gia, nhưng đây đã là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
Ôi, nơi này thật đúng là náo nhiệt, xem ra Bản công chúa tới đúng lúc.
Bắc Bang công chúa từ ngoài cửa lắc lư đi đến, phía sau có một nam tử làn da hiện ra màu lúa, vô cùng cao to.
Mọi người quay đầu lại, người đến không phải người khác, chính là Bắc Bang Công chúa vừa mới được Hoàng đế ban hôn.
Ánh mắt Ngũ Thanh Thanh rất không rõ ràng, lại là nàng ta! Nàng mặc dù đã từng nghĩ tới nữ tử này đến từ ngoại tộc, nhưng thật sự là chưa từng liên hệ nàng ta với nữ nhân mà bệ hạ tứ hôn cho An Nguyệt Hằng! Trong lòng Ngũ Thanh Thanh phẫn hận, hôm nay vốn nên là hôn lễ cực kì hoàn mỹ của mình, nhưng hết thảy lại bị nữ nhân này làm xáo trộn, e rằng ngày mai, mình sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ thiên hạ này!
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Bắc Bang công chúa ánh mắt mang theo chút vui vẻ, lại không biết một màn này đã rơi vào trong mắt An Nguyệt Hằng.
Hai mắt An Nguyệt Hằng hơi nheo lại, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt mang theo tìm kiếm, dường như đã đã nhận ra chuyện hôm nay có quan hệ với nàng.
Bắc Bang công chúa vẫn như cũ là một đầu thắt bím tinh xảo, chỉ là băng gấm và ngọc bội phía trên đã thay đổi bộ dáng, băng gấm thải sắc được thay đổi, đổi thành hai màu đỏ vàng giao nhau, phía trên thêu vân văn tinh xảo, rốt cuộc là cực kỳ xứng đôi với tràng diện hôm nay.
Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn váy dài màu đỏ thẫm trên người Bắc Bang công chúa, khóe miệng không khỏi lộ ra vài phần tươi cười.
Thì ra là Bắc Bang công chúa, vấn an công chúa.
An Nguyệt Hằng khẽ cung kính khom người, khiến cho người ta không thấy rõ vẻ mặt.
Thì ra là Vương gia, Vương gia không cần giữ lễ tiết như thế, vừa rồi Bản công chúa nghe nói bệ hạ đã tứ hôn cho chúng ta, ta thấy hôm nay có nhiều tân khách ở đây như vậy, không bằng hiện tại liền tiến hành hôn sự luôn? Không biết ý vương gia như thế nào?
Bắc Bang công chúa mở miệng với An Nguyệt Hằng, cứ việc vẫn kiêu ngạo như cũ, nhưng lại mang theo phân dịu dàng hiếm thấy.
An Nguyệt Hằng mắt sắc rất sâu, không có mở miệng.
Nhưng nam tử hoa phục đứng ở sau lưng Bắc Bang lại mở miệng nói:
Nghe qua đại danh của Nhiếp Chính vương, nhưng vẫn chưa từng gặp nhau, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là không tầm thường.
An Nguyệt Hằng phản ứng cực nhanh, mở miệng nói:
Thì ra là Tam hoàng tử điện hạ, không biết Tam hoàng tử điện hạ giá lâm, thật sự là không tiếp đón từ xa.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc rơi vào trên người Bắc Bang Tam hoàng tử, một thân phục sức Tây La, nhưng mặc vào cảm giác lại tuyệt không giống với nam tử Tây La, làn da hiện ra màu lúa, trên đầu đội ngọc quan, ngũ quan cực kỳ đoan chính, so với người Tây La lại càng thâm thúy hơn một chút, hai mắt tụ quang, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường.
Vương gia thật sự là khách khí, hôm nay kết thành thân gia với Vương gia, tự nhiên là không cần khách khí như thế, Bản hoàng tử chỉ có một muội muội ruột thịt này, có thể giao đến trong tay Vương gia, tự nhiên là hết sức yên tâm, tin tưởng Bệ hạ Tây La thánh minh nhất định là đã lựa chọn một mối hôn nhân vô cùng tốt cho muội muội ngang bướng này của ta rồi.
Trong mắt Bắc Bang Tam hoàng tử lóe kim quang.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh, quả nhiên, mấy người trong hoàng thất, đều là lạnh lùng vô tình, Bắc Bang Tam hoàng tử này nhìn như phá lệ sủng ái muội muội của mình, nói ba hoa chích choè, nhưng lại vì lợi ích nghiễm nhiên đẩy muội muội của mình vào hố lửa, đây cũng thật là huynh muội tình thâm.
Mộc Tịch Bắc có thể nghĩ đến, An Nguyệt Hằng tự nhiên cũng có thể nghĩ đến, tuy nhiên An Nguyệt Hằng cũng tự có tính toán của hắn, ở hắn thấy, mục đích của Bắc Bang không gì ngoài thu lợi thôi, đối với đến cùng ai là Hoàng đế Tây La cũng không quan tâm lắm, dù sao cho dù Tây La có nhỏ đi nữa, muốn đánh hạ quốc gia thâm căn cố đế này, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Chỉ cần ở trong tranh đấu giữa mình và Hoàng đế hơi chiếm ưu thế, lại hứa cho Bắc Bang lợi ích lớn hơn so với Hoàng đế hiện tại có khả năng cho, tăng thêm tầng quan hệ với Bắc Bang công chúa này, Bắc Bang không có lý do gì không giúp mình leo lên đế vị!
Cho nên nói, trên thế giới này không có cừu nhân vĩnh viễn, chỉ cần nhất trí lợi ích, cho dù là cừu nhân cũng có thể trở thành bằng hữu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt An Nguyệt Hằng khẽ đảo qua Mộc Tịch Bắc, nếu như chuyện này là do nàng thúc đẩy, ngược lại là giúp hắn một chuyện đây, mặc dù không nói trước với hắn, khiến hắn đắc tội Ngũ gia, nhưng lại không thể không thừa nhận, từ góc độ lâu dài mà nói, làm như vậy lợi nhiều hơn hại.
An Nguyệt Hằng tự mình đa tình xem chuyện này như Mộc Tịch Bắc đang đùa bỡn tiểu tính tình, bởi vì ghen tỵ Ngũ Thanh Thanh, cho nên mới thúc đẩy mình cùng Bắc Bang công chúa, muốn tìm một người ngăn được Ngũ Thanh Thanh, có điều phương pháp đùa giởn tính trẻ con như vậy, lại sẽ mang đến cho hắn lợi ích cực lớn, điều này không khỏi khiến An Nguyệt Hằng càng thêm mấy phần yêu thích Mộc Tịch Bắc, nữ tử có tâm kế quả thật là không giống bình thường.
Cùng lúc đó, Bắc Bang Tam hoàng tử cũng đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, từ muội muội hắn miêu tả, người xui khiến muội muội của hắn đi gặp An Nguyệt Hằng chính là nữ tử này.
Mộc Tịch Bắc cũng không sợ hãi, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, cực kì nhu thuận.
Hai người rối rít thu hồi ánh mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Bắc Bang công chúa thấy vậy lại mở miệng nói:
Theo Bản công chúa thấy, hôm nay liền cử hành đại hôn ý Vương gia như thế nào?
Bắc Bang Tam hoàng tử cũng nói tiếp:
Quay đầu Bản hoàng tử sẽ phái người đưa đồ cưới đến Vương phủ, Vương gia hẳn sẽ không để ý đi?
Ý tứ của Bắc Bang Tam hoàng tử An Nguyệt Hằng thoáng cái liền nghe ra, đó chính là muốn dựa theo ý muốn của Bắc Bang công chúa, lập tức sẽ chuẩn bị hôn lễ.
An Nguyệt Hằng gật đầu nói:
Như vậy thì bắt đầu bái đường đi.
Ngũ Thanh Thanh lung lay đứng lên, mọi người nhìn về phía nàng trong mắt không khỏi mang theo đồng tình, nữ tử này vốn nên được vô số nam tử truy phủng, lại ở lúc đại hôn trở thành chính phi sinh sinh bị người đoạt mất phu quân, không chỉ như thế, vốn chưa kết hôn mà đã có con, ngay tiếp đó đứa nhỏ này cũng lập tức từ con chính thê biến thành thứ xuất, thật sự là rất bi thảm.
An...An Nguyệt Hằng.
Ngũ Thanh Thanh vẻ mặt vô tội, mang theo bị thương, nhìn có chút điềm đạm đáng yêu.
À, Thanh Thanh, nàng trước đi xuống nghỉ ngơi đi.
An Nguyệt Hằng dịu dàng mở miệng với Ngũ Thanh Thanh, người Ngũ gia mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, nhưng Ngũ gia mưu đồ lâu như vậy, lại không phải vì để Ngũ Thanh Thanh làm một cái Trắc Phi!
Sắc mặt Ngũ Thanh Thanh tái nhợt, cắn chặt đôi môi, trong hốc mắt hàm chứa nước mắt, tay lại nắm thật chặt giá y hoa lệ của mình, nàng cứ như vậy thành bị chồng ruồng bỏ sao? Cứ như vậy trở thành bị chồng ruồng bỏ sao? Nàng đợi An Nguyệt Hằng bao nhiêu năm, trăm phương ngàn kế bao nhiêu năm, thật vất vả chịu đựng hạnh phúc không dễ dàng đến trong tay lại cứ như vậy chắp tay nhường cho người ta sao!
Mộc Tịch Bắc mỉm cười nhìn Ngũ Thanh Thanh run rẩy, trong mắt mang theo đùa cợt cười như không cười, Ngũ Thanh Thanh, thế nào? Tư vị bị người vứt bỏ cũng không tốt đẹp gì đi? Đây là cái mà An Nguyệt Hằng gọi là tình yêu đấy, ngươi xem, mặc dù ta không đạt được, nhưng ngươi cũng chưa từng có được.
Tuy nhiên đừng lo lắng, ta sẽ liên tục bồi tiếp ngươi, ta sẽ đem hận ý và đau khổ mà ta phải chịu đựng, gấp trăm ngàn lần trả lại cho ngươi, ngươi có phải nên cảm tạ ta hay không?
An Nguyệt Hằng nhìn Ngũ Thanh Thanh ánh mắt hơi trầm xuống, hắn biết lần này hắn có lỗi với Ngũ gia, nhưng từ trước đến nay hắn đều hiểu được một đạo lý, đó chính là có được tất có mất, hắn muốn Bắc Bang trợ lực, làm sao có thể không mất đi cái gì chứ.
Cơ hội luôn luôn chớp mắt là qua, cho nên hắn nhất định phải quyết định thật nhanh.
Còn không mau đỡ Ngũ Trắc Phi xuống đi.
An Nguyệt Hằng lại mở miệng.
Sắc mặt Ngũ Thanh Thanh trắng bệch, trang dung tinh xảo giờ phút này lại có chút dữ tợn, thì ra nàng không phải biến thành bị chồng ruồng bỏ, ngược lại là biến thành Trắc Phi.
Gia chủ Ngũ gia cũng nhanh chóng cân nhắc lợi và hại ở trong lòng, nếu như không có một màn ngự y chẩn bệnh kia, Ngũ gia còn có thể phất tay áo mang Ngũ Thanh Thanh rời khỏi đây, nhưng chính bởi vì đã truyền ra Ngũ Thanh Thanh có thai, cho dù là Ngũ gia mang Ngũ Thanh Thanh trở về, sợ cũng là một quân cờ phế, còn không bằng dứt khoát tiếp tục làm Trắc Phi của An Nguyệt Hằng cho rồi.
An Nguyệt Hằng cũng chính là lợi dụng điểm này, biết hai nữ tử này cuối cùng cũng sẽ thuộc về hắn, cũng mang ý nghĩa hắn đã tiến thêm một bước đến gần thế lực phía sau các nàng rồi.
An Nguyệt Hằng thu hồi ánh mắt, lại đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, không biết, khi nào thì hắn mới có thể cưới nàng về, đem phủ Thừa tướng cũng thu vào dưới trướng của mình.
Ngũ Thanh Thanh cứ như vậy đứng ở trước hỉ đường, không chịu rời đi, mẫu thân An Nguyệt Hằng trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, vừa mới nói muốn cưới Ngũ Thanh Thanh xong, sao đột nhiên lại thay đổi chứ? Chẳng qua An mẫu vẫn thông minh không có mở miệng, cho dù bà rất thích đứa bé Ngũ Thanh Thanh này, nhưng loại chuyện liên quan đến lợi ích phía sau này mình vẫn không nên xen vào thì tốt hơn.
Hai tên người hầu đi lên phía trước, muốn đưa Ngũ Thanh Thanh đi xuống, nhưng Bắc Bang công chúa lại giống như sợ chỉ đoạt vị hôn phu của người ta vẫn chưa đủ, lập tức mở miệng nói:
Chậm đã.
Mộc Tịch Bắc không khỏi vui vẻ, nàng biết Bắc Bang công chúa này cũng không phải đèn đã cạn dầu, chờ vị công chúa này thành chính phi của An Nguyệt Hằng, sợ rằng Ngũ Thanh Thanh sẽ không còn sống những ngày dễ chịu nữa rồi!
Ánh mắt mọi người lại tập trung ở trên người vị công chúa cường hãn này, không biết nàng lại muốn làm gì.
Bắc Bang công chúa mang giày nhỏ màu đỏ tinh xảo đi đến trước mặt Ngũ Thanh Thanh, dây tua trên mặt cũng lay động theo bước chân của nàng.
Bản công chúa nhớ rõ, ngoại trừ chính phi, những người khác là không thể mặc màu đỏ thẫm, nhưng nay vừa xem, lại không phải như thế, chẳng lẽ quy củ Tây La các ngươi đã thay đổi rồi?
Bắc Bang công chúa vóc người hơi cao một chút, cũng không phải là loại nữ tử mềm mại động lòng người như Ngũ Thanh Thanh, cho nên khi đứng ở trước mặt Ngũ Thanh Thanh, có cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Trong lòng mọi người giật mình, vị Bắc Bang công chúa này có phải hơi khinh người quá đáng rồi không? Nhưng người ta là Bắc Bang công chúa, cũng không có ai tự dưng đi tìm xúi quẩy, đừng nên chọc giận Bắc Bang, nếu không Bắc Bang trong cơn tức giận xuất binh đánh Tây La, vậy mình nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Chẳng qua mọi người thấy vị công chúa này ngang ngược càn rỡ như vậy, không khỏi cảm thấy bi thảm cho tương lai của Ngũ Thanh Thanh, ở trong mắt mọi người, Ngũ Thanh Thanh thuần khiết phảng phất như một đóa bạch liên không nhiễm bụi trần, xưa nay vốn có thanh danh lương thiện, làm sao là đối thủ của Bắc Bang công chúa vừa hung hãn, lại có bối cảnh cường đại này.
Mọi người tựa như thấy được cảnh tượng Ngũ Thanh Thanh sau này sẽ bị lấn ép thê thảm, không khỏi mang theo mấy phần đồng tình, nữ tử Ngũ gia đưa tới nhà ai đi nữa cũng được bảo vệ che chở, Ngũ Thất tiểu thư này lại là người nổi bật bên trong bản gia Ngũ gia, trách chỉ có thể trách thời vận không tốt.
An Nguyệt Hằng không mở miệng, lúc này hắn chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, quyết không thể phụ hoạ bình ổṇ, như vậy sẽ chỉ thêm tích tụ tức giận của Ngũ gia đối với mình, nhưng Bắc Bang công chúa vừa mới đến, cũng không thể tổn hại mặt mũi của nàng, nếu không, sự tình sẽ chỉ càng ngày càng khó xử lý.
Giờ phút này, An Nguyệt Hằng dường như nhìn thấu được tranh đấu sau này giữa Ngũ Thanh Thanh và Bắc Bang công chúa ở trong phủ, có điều hắn thấy, tính tình Ngũ Thanh Thanh dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ cần dỗ dành nhiều một chút, lại ngăn chặn Bắc Bang công chúa, quả quyết là không có vấn đề lớn lao gì.
Kính xin Ngũ Trắc Phi cởi hỉ phục trên người ra, trả lại cho Bản công chúa, đúng lúc hôm nay Bản công chúa đại hôn mà còn chưa có hỉ phục, cho nên nếu như đầu óc Ngũ Trắc Phi không có vấn đề, hẳn là hiểu được ý tứ của bản công chúa đi?
Bắc Bang công chúa hùng hổ dọa người.
Sắc mặt Ngũ Thanh Thanh càng ngày càng khó coi, nhìn mọi người ở xung quanh, chỉ cảm thấy đời này mình khổ tâm tạo dựng hình tượng tất cả đều bị hủy ở nơi này, đáy lòng âm thầm thề, bất luận ra sao cũng sẽ không bỏ qua vị Bắc Bang công chúa ghê tởm này.
Ngũ Thanh Thanh cúi thấp đầu xuống, yên lặng đi đến hậu đường, dường như là muốn cởi hỉ phục đỏ thẫm này ra, nhưng Bắc Bang công chúa lại gọi lại:
Trắc Phi nương nương nghĩ muốn đi đâu? Bản công chúa cũng không phải làm khó ngươi, trực tiếp cởi quần áo trên người ra là được rồi.
Mọi người không khỏi lại sững sờ, Bắc Bang công chúa lại muốn Ngũ Thanh Thanh ngay tại hỉ đường cởi hỉ phục xuống? Ở ngay trước mặt mọi người, nếu Ngũ Thanh Thanh thật sự làm như thế, sợ là từ nay về sau cũng không còn cách nào ngẩng đầu lên làm người rồi!
An Nguyệt Hằng cũng nhíu mày, Bắc Bang công chúa này dường như hơi quá mức rồi, đang muốn mở miệng, gia chủ Ngũ gia lại đoạt trước:
Vừa rồi thấy công chúa biết được tập tục kết hôn của Tây La ta, vốn cho rằng đã hiểu rất rõ văn hóa Tây La ta, nhưng hôm nay công chúa lại muốn một nữ tử ở trước mặt mọi người cởi áo nới dây lưng, mới biết được thì ra là Ngũ mỗ ta nhìn lầm người, thấy công chúa yêu cầu như thế, hẳn là không hiểu quy củ của Tây La ta, nhưng sau này công chúa sẽ phải sinh hoạt ở Tây La, theo ta thấy, vẫn nên mời người đến dạy một chút quy củ Tây La cho công chúa đi, nếu không, đến một ngày nào đó, công chúa ở trước mặt người ngoài không chút do dự cởi áo nới dây lưng, sợ là phải ném mặt mũi của Nhiếp Chính vương gia đi rồi.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh, rất tốt, việc này còn chưa gả đi đâu, liền bắt đầu bóp, loại hao tổn bên trong này, nhìn như không có bao nhiêu ảnh hưởng, thế nhưng lại có thể hao tổn An Nguyệt Hằng, liền giống như Tây La, vốn là cường thịnh, nhưng chính vì bị An Nguyệt Hằng tranh đấu hoàng quyền, Tây La dần dần hao tổn binh mã, lương thảo đều không lên nổi, ngoại trừ lão tổ tông lưu lại rất nhiều tiền bạc, những cái khác đã không thể so với lúc trước nữa rồi.
Huống hồ Bắc Bang cường thịnh, làm sao lại không có tai mắt ở Tây La, nay Bắc Bang công chúa vừa gả tới, những người này tất nhiên sẽ tương trợ, đến lúc đó, người của hai bên mặc dù muốn trợ giúp An Nguyệt Hằng leo lên Đế vị, để cho người của mình làm hoàng hậu, nhưng lại luôn luôn đối địch lẫn nhau, phá hư lẫn nhau, thời gian trôi qua sẽ tạo thành nội chiến nghiêm trọng, cái này đủ để An Nguyệt Hằng ăn đủ.
Gia chủ Ngũ gia rốt cuộc không phải ngồi không, mặc dù sự tình hôm nay không có cách nào thay đổi, nhưng lại nghĩ có thể ở trong lúc dạy bảo quy củ, phái tới người nhất định phải hảo hảo sữa trị Bắc Bang công chúa này một phen, có điều Gia chủ Ngũ gia sợ là không ngờ rằng, Bắc Bang Tam hoàng tử cũng sẽ lưu lại mấy tỳ nữ có võ công cao cường, nếu muốn chạm đến một sợi lông của nàng, sợ là không khả năng rồi!
Bắc Bang công chúa bị nghẹn nói không ra lời, đành phải từ bỏ ý đồ, xoay người đi vào hậu đường, Ngũ Thanh Thanh cúi thấp đầu đi theo, tựa như bị thiên đại ủy khuất, thành công tranh thủ đồng tình của mọi người.
Hậu đường
Ngũ Thanh Thanh, ngươi không phải thích giật đồ với Bản công chúa sao? Bây giờ phu quân của ngươi thành tân lang của ta? Ta xem ngươi còn lấy cái gì tranh đoạt với Bản công chúa!
Bắc Bang công chúa một bộ vênh váo tự đắc, dường như giờ phút này tâm tình vô cùng vui vẻ.
Ngũ Thanh Thanh cũng không trả lời, lại mang ánh mắt âm trầm nhìn công chúa ương ngạnh ở phía đối diện, nữ nhân này phá hủy hết thảy của nàng! Nàng nhất định sẽ không như vậy buông tha nàng ta!
Bắc Bang công chúa vô cùng chán ghét bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia của Ngũ Thanh Thanh, liếc mắt ra hiệu một cái, nha hoàn bên người liền bắt đầu cởi bỏ hỉ phục của Ngũ Thanh Thanh, nha hoàn Ngũ Thanh Thanh vội vàng đi lên ngăn cản, tiếc rằng nữ tử Bắc Bang đều cường hãn hữu lực, các nàng nào phải đối thủ!
Ngũ Thanh Thanh chỉ cảm thấy vô hạn khuất nhục, nàng từ trước đến nay biết diễn trò, thế nhưng hôm nay cũng không làm tiếp được.
Xoạt một tiếng, mặc dù hỉ phục kia cuối cùng cũng kéo xuống từ trên người Ngũ Thanh Thanh, nhưng tỳ nữ kia lại làm hỉ phục bị rách một đường, có điều không lớn lắm.
Nhưng Bắc Bang công chúa lại lập tức nổi giận, vung tay chính là một bạt tai, chỉ tiếc.
Mọi người trong nháy mắt sợ ngây người, bên trong phòng lặng ngắt như tờ, bởi vì Bắc Bang công chúa đánh, không phải là người khác, lại chính là Ngũ Thanh Thanh.
Ngũ Thanh Thanh một tay che gương mặt sưng đỏ, liếc mắt nhìn nhìn Bắc Bang công chúa, được lắm, cái man di công chúa này lại dám đánh nàng!
Ánh mắt lạnh lẽo kia, khiến Bắc Bang công chúa không khỏi lùi lại một bước, chẳng qua thoáng qua lại cười nhạo nói:
Hừ! Bản công chúa xem ngươi còn có gì để kiêu ngạo nữa.
Nói xong thì mặc bộ hỉ phục hoa lệ kia vào, thuận tiện lấy xuống mũ phượng trên đầu Ngũ Thanh Thanh rồi cùng nhau đội lên.
Nhìn Bắc Bang công chúa xoay người rời đi, Ngũ Thanh Thanh một tay hất toàn bộ trà cụ và mâm đựng trái cây trên bàn xuống đất, mặt tràn đầy vẻ dữ tợn!
Nha hoàn bên cạnh nàng thở cũng không dám thở mạnh, tính tình trước giờ của chủ nhân nhà mình là trong bông có kim, chưa từng phát ra lửa giận lớn như vậy, e rằng mình phải cẩn thận hơn mới được.
/325
|