Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 150 - Chương 88: Khải Hoàn Trở Về

/325


Ân Cửu Dạ theo dây thừng, mượn nhờ nội lực, trong lúc vòng lại, hạ xuống vách núi, cả người liền chìm vào hàn đầm.

Nước trong hàn đầm vừa rét lạnh lại hiện ra sương mù dày đặc, chỉ vừa chạm vào sương mù, liền cảm thấy dường như có thứ gì đó thật lạnh đã bám cứng vào trên làn da của mình, lông mày Ân Cửu Dạ không tự chủ được nhíu lại.

Hai chân dẫn đầu nhập vào hàn đầm, lập tức một cỗ lạnh buốt đâm vào cốt tủy từ dưới chân đánh úp lại, toàn bộ thân thể lặng yên hạ xuống, cho dù là người có công lực thâm hậu như Ân Cửu Dạ vẫn nhịn không được rùng mình một cái, nếu không phải tự mình trải qua, rất khó tưởng tượng, ở trong ngày hè như thế, lại còn có một nơi rét lạnh đến nỗi có thể so với vào trời đông giá rét như thế này.

Ân Cửu Dạ mím chặt đôi môi, một đôi mắt đen nhánh càng thêm thâm trầm, đầm nước lạnh buốt kia giống như mũi nhọn lạnh lẽo, lọt vào tứ chi bách hải của ngươi, lại tựa như băng tinh nhỏ bé, khắp nơi tản ra âm lãnh, ở trong thân thể của ngươi vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng có), đánh thẳng vào phế phủ, khiến cho người ta không khỏi toàn thân khó chịu.

Trên trời mặt trời vẫn như cũ tản ra ánh nắng cực nóng, như hỏa lò nướng đại địa, khắp nơi trong không khí đều tản ra hơi thở nóng bức, hoa cỏ cây cối cũng đều mặt ủ mày chau ỉu xìu, chớ đừng nói chi là còn có các loại chim chóc, uể oải đứng ở đầu cành, ngẫu nhiên phát ra tiếng hót kháng nghị.

Chỉ là, đây hết thảy, đối với Ân Cửu Dạ thân ở trong hàn đầm mà nói đều thành trò cười, rõ ràng ánh mặt trời giống như đang chiếu xạ ở bên trên hàn đầm, nhưng lại không thể làm chậm lại một tia âm lãnh nào.

Triệu Bân quay đầu lại, giật giật khóe mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Chẳng qua hắn thân là phó tướng cũng không quên nhiệm vụ mà Lục hoàng tử giao cho, nhất là sau lưng còn đứng một hàng người mặt quỷ ánh mắt đủ để đóng đinh người ta, dù có muốn thư giãn cũng là vạn vạn không dám.

Mà dưới núi Vương Lâm đang không chút hoang mang đẩy mạnh về phía trước, dường như đang kéo dài thời gian, ánh mắt Triệu Bân lộ ra ánh sáng khinh bỉ, dường như nhìn Vương Lâm cực kì không vừa mắt, vung tay lên, ứng mệnh lệnh Ân Cửu Dạ, trên núi nhân mã mà Phó tướng mang theo lập tức đẩy cự thạch xuống dưới.

Nhanh như chớp tiếng vang vang vọng sơn lâm, cho Vương Lâm đang ở phía dưới đánh tính toán nhỏ nhặt của mình đánh đòn cảnh cáo.

Mẹ nó! Thật sự là âm hiểm!

Vương Lâm phi một ngụm, dường như không ngờ tới Ân Cửu Sanh vậy mà lại hạ ngoan thủ này, buộc mình cấp tốc đẩy mạnh về phía trước, dù sao hiện tại nhân mã của mình và binh sĩ Đồng La Quốc đang quấn quýt lấy nhau, cự thạch này lăn xuống, vốn dĩ là không có mắt a, ai quản ngươi là người của ai, nếu không nhanh chóng đẩy mạnh về phía trước, mở ra lối ra, như vậy thì chờ bị đè chết đi.

Mau! Tăng tốc công kích về phía trước đi, nhất định phải mở ra lối ra cho Dương phó tướng!

Vương Lâm quơ chiến kỳ trong tay, dắt cuống họng phân phó nói.

Bất kỳ ai cũng không muốn không chết vì trận chiến, lại bị cự thạch đập chết, ở trong thời khắc kinh hoảng, cả đám tựa như điên cuồng xông về phía trước, toàn bộ đội ngũ rất nhanh thì đã đẩy mạnh về phía trước.

Trên sơn đạo Vương Lâm đã vì Dương Thành An mở ra một con đường, Dương Thành An mang theo nhân mã dưới tay của mình một đường vọt qua, binh sĩ Đồng La không đỡ nổi, liên tiếp bại lui.

Đợi cho nhân mã của Dương Thành An đã tiến về sau rừng cây, Vương Lâm đang muốn mang theo nhân mã của mình rút lui ra ngoài, dù sao Vương Lâm cũng không phải đồ ngu, vừa rồi hỗn chiến kịch liệt, không kịp nghĩ lại, nhưng nhân mã của Dương Thành An vừa đi qua, Vương Lâm cũng liền phát giác không đúng.

Vương Lâm nhíu mày, cái cằm mập mạp cũng mơ hồ rung động, người của Triệu Bân không phải bị Lục hoàng tử mang xuống núi, tiềm nhập hàn đàm sao? Làm sao lại xuất hiện ở đỉnh đầu của mình chứ? Thế là Vương Lâm rất nhanh liền phân tích ra hai loại khả năng, một loại là Lục hoàng tử Ân Cửu Sanh phát giác mình là người của Đương kim Nhiếp Chính vương gia, muốn mượn tay Triệu Bân dí mình vào chỗ chết.

Một loại khác thì là Triệu Bân nhận được mệnh lệnh, đúng lúc lại ở phía trên đỉnh đầu của mình, khó đảm bảo sẽ không âm thầm hạ độc thủ với mình, công báo tư thù, cho nên, tính mạng mình nguy rồi.

Tất cả mọi người nghe lệnh! Rút khỏi sơn đạo!

Mặt Vương Lâm đen lại, lần nữa quơ chiến kỳ trong tay, mở miệng phân phó với binh sĩ dưới tay của mình, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận, dường như đoán được tình huống không ổn.

Hai đội nhân mã dưới tay hắn đều nghe theo chỉ huy của hắn, bắt đầu không ngừng lui về sau, mưu toan rút khỏi sơn đạo, lui về hậu phương.

Thế nhưng trên núi Triệu Bân lại phất tay lần nữa, nhân mã dưới tay lại đẩy cự thạch xuống vách núi lần nữa, thế tới hung mãnh, so với thời điểm hai quân hỗn chiến trước đó tới mãnh liệt hơn nhiều.

Vương Lâm chửi ầm lên: Mẹ nó, Triệu tạp chủng, ngươi cũng dám ám toán lão tử.

Triệu Bân cười lạnh một tiếng, lại chỉ sai thủ hạ đem cự thạch nhắm ngay Vương Lâm, trực tiếp cuồn cuộn đẩy tới.

Vương Lâm đang muốn mắng nữa, nhưng mắt thấy tảng đá lớn sắp đập vào mặt, đành phải tránh ra.

Một đoàn người muốn lui ra phía sau, thế nhưng trên sơn đạo chật hẹp đã bị cự thạch phá hỏng, căn bản không thể thông suốt, trong lúc nhất thời tiếng ai oán nổi lên bốn phía, vô số binh sĩ trực tiếp từ trên vách núi lăn xuống dưới, ngã vào vực sâu không đáy kia.

Trên mặt trên người Vương Lâm đã bị cọ ra không ít vết máu, biết mình lần này sợ phải bỏ mạng ở nơi này, trong lòng cực hận, vì sao thời điểm Ân Cửu Dạ bàn giao nhiệm vụ này cho mình, mình lại không phát giác được.

Có điều nghĩ lại, cái này đích xác là không còn phương pháp công kích nào tốt hơn nữa, nhưng ai có thể ngờ được, Lục hoàng tử không chỉ muốn Đồng La bồi mạng, mà còn muốn mạng của mình hơn!

Vương Lâm nhíu nhíu mày, không khỏi nghĩ đến Dương Thành An, nếu như mình bại lộ, như vậy Dương Thành An thì sao? Lục hoàng tử phái hắn tấn công vào rừng cây, là trùng hợp, hay là có mưu đồ khác, nghĩ đến đây, Vương Lâm không khỏi từ trong lòng sinh ra một nỗi sợ hãi với vị Lục hoàng tử này, mà nỗi sợ hãi này so với đi theo An Nguyệt Hằng, tới mãnh liệt hơn.

Hai người này đều dám cầm thiên quân vạn mã làm tiền đặt cược, càng là tên điên dám cầm thiên hạ tranh thắng thua, tay cầm ba thước Thanh Phong, lại nhiễm tẫn máu chúng sinh.

Vương Lâm khó khăn lắm mới tránh đi một tảng đá lớn đón đầu nện xuống, nhưng không ngờ còn chưa đứng vững lại một tảng đá lớn rơi xuống, vì trốn tránh, cả người vậy mà nghiêng về phía sau, rơi xuống vách núi: A!

Từng tiếng kêu thê lương đánh tới, toàn bộ người trên sơn đạo đã không còn lại mấy, lại bởi vì e ngại, thậm chí không tiếc nâng đao cắt cổ tự sát, quả nhiên là máu chảy thành sông, cực kì tàn khốc.

Triệu Bân nhìn thi thể ngổn ngang lộn xộn phía dưới, vì hoàn toàn quán triệt lời nói của Lục hoàng tử, trên đường núi một người cũng không lưu.

Triệu Bân phân phó thủ hạ của mình trước đi xuống sơn đạo, đem người không chết bổ thêm một đao, ném xuống vách núi, mà chính hắn thì mang theo tia hiếu kì, mang theo tia ngờ vực vô căn cứ dừng ánh mắt ở trên người những người mặt quỷ kia.

Ngay sau khi Triệu Bân kết thúc nhiệm vụ của mình, chỉ thấy một người mặt quỷ trong đó đi về phía trước mấy bước, trên mặt nạ của người mặt quỷ viết một chữ tam, khiến cho Triệu Bân không khỏi sinh ra mấy phần ngạc nhiên, chẳng qua người mặt quỷ lại chỉ quan sát tình cảnh dưới núi một chút, tựa hồ là đang kiểm tra Triệu Bân có hảo hảo hoàn thành nhiệm vụ mà Lục hoàng tử giao cho hay không, điều này không khỏi khiến Triệu Bân có hai phần không vui.

Kiểm tra qua đi, người nọ làm một cái thủ thế với người mặt quỷ còn lại, một loạt người hắc y mặt quỷ liền nâng thùng dầu hỏa ở trên mặt đất lên, đồng loạt ném chúng nó xuống dưới.

Triệu Bân trợn mắt hốc mồm nói một câu: Ta dựa vào!

Hơi lộn nhào một chút, nhìn xuống phía dưới.

Phải biết rằng, khoảng cách này, căn bản là không có cách đem thùng dầu hỏa ném vào rừng cây, mà nếu như ném không đến rừng cây, chẳng phải đều sẽ ném vào trong hàn đầm, đây không phải muốn lấy mạng Lục hoàng tử đang ở trong hàn đầm sao.

Thế nhưng làm Triệu Bân càng thêm trợn mắt hốc mồm là, những thùng dầu hoả rất nặng ấy vậy mà đồng loạt lấy hình dạng đường vòng cung hoàn mỹ nhanh chóng tan mất ở trong rừng cây, thậm chí phân công hoàn mỹ, góc độ từng người toàn diện bao trùm.

Cái này... Cái này cũng quá biến thái đi!

Triệu Bân cơ hồ cho là mình hoa mắt, nếu có người có thể đem những thùng dầu hỏa này cơ bản bao phủ cánh rừng phía dưới, phía trước lại có cự thạch của mình ngăn cản, những tên binh sĩ Đồng La này sợ là phải táng thân biển lửa, bị đốt đến ngay cả lão mẫu hắn cũng không nhận ra đi.

Triệu Bân lúc này thu liễm sắc mặt, vẻ mặt nhìn những người này phải gọi là một cái cung kính, thậm chí mang theo tia sùng bái, cái này phải có nội lực cao thâm cỡ nào mới có thể làm được như vậy a? Nếu là một người hai người còn chưa tính, đằng này tất cả đám người đều làm được, đây là muốn nghịch thiên sao?

Mà giờ khắc này Ân Cửu Dạ ở trong hàn đầm ngâm nửa giờ, chân tay cũng đã có chút run lên, mất tri giác, bờ môi thậm chí đã bắt đầu trắng bệch, sắc mặt cũng rất khó coi.

Bên này chiến sự gian nan, gần như sinh tử, nóng bức giá lạnh, hắn vì nàng ngâm ở trong hàn đầm, chịu thống khổ khoan tim thấu xương, chỉ vì nàng mà muốn đoạt được một trận chiến dịch thắng lợi.

Bên kia đế đô phồn hoa, cánh hoa bay tán loạn, ca múa mừng cảnh thái bình, nàng một thân lăng la, chậm đợi hôn kỳ, không thấy trong lòng nhói đau, hai mắt lạnh lùng, chuẩn bị gả cho tha hương làm vợ người ta.

Dầu hỏa rơi xuống, hấp dẫn thủ vệ Đồng La Quốc ở bên trên hàn đầm, một bộ phận rời đi để xem xét, mà một bộ phận khác thì vẫn như cũ thủ ở chỗ này, phòng ngừa có người sẽ từ trên lặn xuống, mặc dù bọn hắn cho rằng chạm đến qua đầm nước là không có khả năng, nhưng vẫn không thể không ở thời điểm cửu tử nhất sinh trước mắt cẩn thận lại cẩn thận.

Dầu hỏa xuống tới nơi, Ân Cửu Dạ cuối cùng cũng từ trong hàn đầm đứng dậy, giơ tay chém xuống, ánh sáng lạnh chợt hiện, nhất cử giải quyết mấy tên sĩ binh Đồng La Quốc, sau đó nhanh chóng biến mất ở trong núi rừng.

Mà lúc này Dương Thành An đã giết đến nơi, cùng binh sĩ Đồng La giao thủ, bởi vì không có người chân chính xuống hàn đầm, cho nên thời điểm trước đó Ân Cửu Dạ đề nghị xuống hàn đầm mai phục, ngược lại là không có ai đưa ra dị nghị.

Dương Thành An hấp dẫn phần lớn binh lực Đồng La, ngược lại là giảm bớt gánh nặng cho Ân Cửu Dạ.

Ân Cửu Dạ đầu tiên là tiềm nhập Doanh trướng chủ soái của Đồng La Quốc, hạ kiếm xuống chém chết Nhị hoàng tử Đồng La Quốc, dù sao lần này Nhị hoàng tử kết minh cùng An Nguyệt Hằng, mà Tam hoàng tử thì lại kết minh với mình, để mượn sức và hồi báo cho Tam hoàng tử Đồng La Quốc, Ân Cửu Dạ buộc phải lấy đầu Nhị hoàng tử Đồng La.

Sau khi giết chết, Ân Cửu Dạ cầm một cây nến trong lều vải đi, bắt đầu lẻn vào trong núi rừng, châm lửa bốn phía.

Bởi vì vách núi cách rừng cây có khoảng cách nhất định, cho nên kỳ thật căn bản không thể áp dụng biện pháp phóng hỏa tiễn, thùng dầu hỏa rất nặng, cho nên không ném tới vị trí chính xác được, nhưng mà đối với người có nội lực cao thâm mà nói, thật ra cũng không phải chuyện không thể, mà hỏa tiễn thì lại khác, mũi tên sau khi đốt, bay trên không trung thời gian hơi dài, đợi đến trong rừng cây, rất có thể đã tắt ngấm, rất khó bén lửa.

Mặt khác, mũi tên bay trên không rất dễ dàng có sai lầm, rất khó chuẩn xác bắn vào vị trí có dầu hỏa, lại càng rất khó châm lửa trong rừng cây, điều này cũng sẽ khiến cho diện tích mà thế lửa bao trùm cực nhỏ, rất khó đạt được mục đích mà Ân Cửu Dạ nghĩ tới.

Cho nên, Ân Cửu Dạ chỉ có thể tự mình xuống dưới một chuyến, nấp ở phía sau, phóng hỏa rừng cây, tập kích chủ soái, mới có thể bằng thời gian nhanh nhất lấy được thắng lợi.

Đại hỏa ở dưới chân Ân Cửu Dạ nhanh chóng bùng lên, tựa như một con rồng lửa to lớn, đang phun ra ngọn lửa đỏ rực, lấy tốc độ cực nhanh lan tràn ra ngoài, bùng lên mạnh mẽ, trong thời gian cực ngắn bao trùm toàn bộ sơn lâm.

Gió trợ thế lửa, toàn bộ núi rừng dâng lên hơi thở nóng rực, tựa như một khung lò lửa lớn, sinh sinh thiểu huỷ tất cả mọi thứ ở bên trong, chỉ để lại từng mảnh từng mảnh khói bụi.

Ân Cửu Dạ đứng ở bên cạnh hàn đầm, quay đầu quét mắt thế lửa sau lưng, mắt sắc thâm trầm, quay người nhảy vào hàn đầm lần nữa.

Trên vách núi Triệu Bân vẫn chú ý đến động tĩnh phía dưới, thẳng đến trông thấy Ân Cửu Dạ một thân chiến bào màu đen ở dưới ánh lửa ngút trời, liền nhảy dựng lên, trong chớp mắt nhảy vào hàn đầm, cả người hắn đều kinh hãi.

Cũng bắt đầu từ một khắc này, Triệu Bân liền quyết tâm phải đi theo Lục hoàng tử tung hoành thiên hạ, hắn tin tưởng, một ngày nào đó Lục hoàng tử sẽ đánh bại Nhiếp Chính Vương, nhất định sẽ nắm hoàng quyền ở trong tay mình lần nữa.

Hơi thở nóng rực phía sau dần dần tiêu tán, trong giây lát lại biến thành rét lạnh, Ân Cửu Dạ theo lộ tuyến lúc đến, ở trong hàn đầm nhanh chóng bơi tới địa phương ném dây thừng.

Bởi vì lần này không cần cố kỵ sẽ bị người phát hiện, cho nên tốc độ của Ân Cửu Dạ nhanh hơn rất nhiều, ước chừng sau một khắc đồng hồ, liền bơi đến chỗ dây thừng, cứ việc như thế, răng nanh của nam tử vẫn nhịn không được va chạm vào nhau, một tay lau giọt nước ở trên mặt, dùng sức giật phần đuôi dây thừng mấy lần.

Rất nhanh liền nhận được đáp lại, thế là, Ân Cửu Dạ mượn nhờ dây thừng, nhảy lên một cái, tựa như thạch sùng linh xảo nhất, nhanh chóng leo lên trên.

Không tới một lát, hắn đã lần nữa đứng trên vách núi, toàn thân ướt sũng, sợi tóc cũng dán ở trên mặt, nếu như chỉ nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh khiết kia, thật sự sẽ tưởng rằng là đứa bé sơ sinh.

Cởi chiến bào trên người xuống, y phục ướt nhẹp dính sát vào lồng ngực tráng kiện, ánh mắt nam tử cao cao, hoành mi nhập búi tóc, vòng tay sau lưng đứng ở trên đỉnh vách núi, từ xa nhìn lại ánh lửa ngút trời phía dưới.

Ở trong một cái chớp mắt ấy, Triệu Bân mới nhận ra, đây mới là Vương giả, trong thiên hạ chân chính vương giả! Nghiêm nghị cùng hiu quanh đầy người ấy, cho dù không có triển lộ ra bá khí vô biên, nhưng tĩnh lặng thâm trầm giống như vực sâu không đáy kia, lại không tồn tại khiến cho người ta phải cúi thấp đầu, từ sâu trong nội tâm bắt đầu lẩn trốn.

Đám người mặt quỷ đều sùng bái nhìn chủ tử của mình, bọn hắn biết, từ giờ khắc này, Lục hoàng tử Tây La tuyên bố hiểu dụ (thông báo) thiên hạ, nam nhân này, ở dưới non sông tốt đẹp bọn hắn mang theo, mở ra nồng đậm tuyệt bút.

Dưới vách núi Dương Thành An mới phát giác chính mình cũng trúng kế, Ân Cửu Sanh này khiến cho mình tiến vào trong quân địch, kì thực lại đem mình và quân địch cùng nhau tiêu diệt, một trận đại hỏa, tất cả mọi người đều táng thân nơi này.

( giải thích một chút: hiện tại thì chỉ có MTB mới biết Lục hoàng tử đã thay thành Ân Cửu Dạ, nhưng người bên ngoài vẫn không biết nên nghĩ Lục hoàng tử vẫn là Ân Cửu Sanh, nên khi người khác xưng hô thì vẫn để là Ân Cửu Sanh nha. Cho khỏi thắc mắc. Cái này là editor ta tự để. Chứ không hiểu sao mà tác giả vẫn để là Ân Cửu Dạ. Nhưng để lôgic thì ta sẽ sửa lại.)

Thời khắc này Mộc Tịch Bắc còn không biết, bản thân nhất thời tuyệt tình, lại cứu được Ân Cửu Dạ một mạng.

An Nguyệt Hằng cố ý để Thanh Từ nghe được tin tức chiến sự ở biên cương, nói hai người Triệu Bân Vương Lâm là phản đồ, nếu như Mộc Tịch Bắc thật sự đem tin tức này đến trong tay Ân Cửu Dạ.

Như vậy Ân Cửu Dạ rất dễ dàng sẽ đặt hai người ở một chỗ, nếu như xét xử Vương Lâm là phản đồ, như vậy không thiếu được cũng sẽ cho rằng Triệu Bân cũng là phản đồ, thế là sẽ giết chết một trung thần, còn nếu như xác nhận Triệu Bân là trung thần lương tướng, lại không thiếu được cũng sẽ đối xử công bằng với người còn lại trong tin tức.

Huống hồ, tin tức này nếu như xuất từ tay Mộc Tịch Bắc, em rằng Ân Cửu Dạ sẽ giảm bớt mấy phần cảnh giác, một người trung với mình, một người phản bội mình bị đặt ở một chỗ, rất dễ dàng bị người ta đối xử như nhau, nhưng vô luận là loại nào, đối với Ân Cửu Dạ mà nói đều là trăm hại mà không một lợi.

Còn nữa, An Nguyệt Hằng còn cất giấu một chiêu, đó chính là khi ánh mắt Ân Cửu Dạ bị hai người này hấp dẫn, thì sẽ phân tán sự chú ý của hắn, đang ở thời điểm rối rắm với hai người kia, thì sẽ không để mắt đến người như Dương Thành An, rất dễ dàng đi vào một cái bẫy mới.

Cho nên, Mộc Tịch Bắc không đem tin tức truyền cho Ân Cửu Dạ, ngược lại trong lúc vô hình đã giúp hắn một tay, Ân Cửu Dạ từ nhỏ tiếp xúc với người không nhiều, cho nên giác quan cực kì nhạy cảm, phán đoán những người này đa số bằng vào trực giác, sau đó lại bắt đầu để cho người ta đi điều tra, vì thế mới sẽ dễ dàng đoán ra là địch hay là bạn.

Đại hỏa bay tán loạn, bùng cháy một hồi lâu, mà binh sĩ Tây La không khỏi vung tay hô to, trong ánh mắt nhìn về phía Ân Cửu Dạ mang theo vô tận sùng bái.

Phải biết rằng, lấy số ít nhân mã như vậy đánh bại binh sĩ của Đồng La Quốc, thật sự là không dễ dàng, còn một điểm quan trọng hơn là, binh lực Tây La Quốc tổn thất cực nhỏ, mà binh sĩ Đồng La Quốc lại tổn thất nặng nề, trừ bỏ mấy tuyến nhân mã khác đang chém giết nhau, Tây La cơ hồ đã lấy được thắng lợi toàn tuyến.

Sơ Tam không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy, giao vào trong tay Ân Cửu Dạ, sau khi Ân Cửu Dạ lặng lẽ xem xong, trong mắt bắn ra sát ý tàn nhẫn,gió nhẹ ấm áp, thổi vào Ân Cửu Dạ lại mơ hồ sinh ra hàn ý thấu xương, Mộc Tịch Bắc! Nàng cũng dám!

Triệu Bân không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho là có liên quan đến chiến sự, trong lúc nhất thời cũng lo lắng không thôi, nhưng lại không dám đến mở miệng hỏi, đành phải trừng mắt lo lắng suông.

Ân Cửu Dạ quay đầu liếc nhìn Triệu Bân, mở miệng nói:

Chiến sự nơi này giao cho ngươi phụ trách, thời điểm khải hoàn hồi triều, ta sẽ sớm trở về hội tụ cùng ngươi.

Triệu Bân sững sốt, rất nhanh lại hai tay ôm quyền mở miệng nói:

Lục điện hạ yên tâm, ti chức nhất định không nhục sứ mệnh!

Hành động này của Ân Cửu Dạ, biểu thị đầy đủ tín nhiệm với Triệu Bân, điều này không khỏi làm cho Triệu Bân trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy cảm xúc bành trướng, kích động không thôi.

Không nhìn Triệu Bân nữa, Ân Cửu Dạ trực tiếp trở về doanh trướng, dẫn ra một con khoái mã, xoay người nhảy lên, cũng không để ý tới y phục ướt nhẹp, chạy vội ra quân doanh.

Mà sau khi Ân Cửu Dạ chạy đi không lâu, mấy người mặt quỷ cũng phân biệt cưỡi khoái mã từ bốn phương tám hướng tụ lại, theo sát ở sau lưng Ân Cửu Dạ, một đoàn người ngựa phi nước đại, tiếng vó ngựa nổi lên bốn phía, tạo nên một đường bụi bặm.

Sắc mặt Ân Cửu Dạ đông lạnh, môi mỏng nhếch lên, trong mắt mang theo nổi giận cùng ẩn nhẫn, tựa hồ đang nổi lên trước bão táp yên tĩnh, khiến đám người sau lưng không khỏi cũng đều kéo cái mặt, thần sắc không vui.

Một ngày sau, Mộc Tịch Bắc đã chuẩn bị xong bọc hành lý, mặc dù gặp người vẫn là cười, chỉ là cả người tựa hồ lãnh đạm không ít, Thanh Từ vẫn không có tin tức, cũng không biết rốt cuộc ra sao rồi.

Lão thái phi thì vô cùng lo lắng thay nàng sửa sang lại không ít đồ vật, chuẩn bị để nàng mang theo.

Mộc Tịch Bắc mặc dù nói là đi hòa thân, nhưng bởi vì Bắc Bang công chúa cũng không phải một đường hòa thân mà đến, chỉ là sau khi đến Tây La mới chọn giai tế, cho nên Tây La dựa theo cách làm của Bắc Bang, ngược lại Mộc Tịch Bắc cũng không cần mặc giá y đỏ thẫm, một đường được kiệu hoa khiêng về Bắc Bang.

Mộc Tịch Bắc tiếp tục thuê thùa trong tay, thẳng đến một châm cuối cùng hoàn thành, mới cắn đứt sợi chỉ, sững sờ nhìn y phục trong tay.

Y phục là một kiện trường bào màu tím kiểu nam, sợi tổng hợp bóng loáng mềm mại, cổ áo cùng ống tay áo đều thêu hoa văn kim tuyến bằng Thiên Tàm Ti, trước ngực thì thêu lên một con cự mãng kim sắc, phun lưỡi đỏ tươi, dữ tợn lại đáng sợ, mơ hồ mang theo sát khí tự dưng lên.

Mộc Tịch Bắc lạnh lùng nhìn y phục trong tay, bản thân cũng không biết đây là vì cái gì, nàng rõ ràng còn đang trách Ân Cửu Dạ hại Thanh Từ bị người thiết kế, nhưng lại không khống chế được vì hắn may bộ y phục này. Nàng rõ ràng muốn rời xa, thậm chí vứt bỏ hắn không để ý, nhưng lại cứ một châm một tuyến thêu thành kim mãng.

Mộc Tịch Bắc thả châm tuyến trong tay xuống, đứng ở phía trước cửa sổ, nàng cũng không biết cách làm như vậy của mình đến tột cùng là đúng hay là không đúng, thế nhưng nàng thật sự sợ hãi, đó là một loại tự dưng sợ hãi, có lẽ là nàng đối Ân Cửu Dạ là có cảm tình, là thích, là yêu, cho nên cũng bởi vì như thế, mới không hiểu muốn rời đi.

Nàng biết mình, khi yêu, thì sẽ dốc cả một đời đi yêu, liền bỏ qua tất cả đi yêu, thế nhưng, nàng cũng sợ, sợ núi sông còn đó, lại không thể cùng Quân đến già, sợ năm tháng lưu ly, lại không thể cùng quân sống tốt.

Cho nên, nàng luôn một mặt nhẫn tâm, một mặt nhu nhược, một mặt chần chờ, một mặt lại rút lui, rời đi.

Thình Thình Thình tiếng gõ cửa vang lên, Mộc Tịch Bắc phục hồi lại tinh thần, mở miệng nói: Vào đi.

Mộc Tịch Hàm một thân váy sa màu hồng nhạt, chậm rãi đi đến.

Bắc Bắc. Mộc Tịch Hàm có chút muốn nói lại thôi, khi ánh mắt chạm đến bộ y phục trên bàn, không biết sinh ra cảm tưởng như thế nào.

Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt nói: Ngồi đi.

Mộc Tịch Hàm gật gật đầu, trong lúc nhất thời cũng không biết mở miệng thế nào, nàng và nữ tử này đã từng có ký ức thật đẹp mà ngọt ngào, nhưng lại không biết bắt đầu từ lúc nào mà càng ngày càng xa cách, trở nên lạnh nhạt và lạ lẫm như thế.

Mộc Tịch Bắc vì nàng ngâm một bình trà nóng, nhẹ nhàng rót cho nàng ta một chén.

Nước trà bốc lên nhiệt khí, ở giữa hai người toả ra một tầng sương mù.

Ngày mai, muội phải đi rồi, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết chưa?

Mộc Tịch Hàm rốt cục cũng phá vỡ trầm mặc.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Thật ra cũng không có gì phải mang theo, chỉ là cô mẫu sợ ta chịu khổ, ngược lại là chuẩn bị không ít đồ vật.

Mộc Tịch Hàm muốn kéo tay Mộc Tịch Bắc, tiểu muội muội lúc trước vẫn luôn đi theo sau lưng nàng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy động tác lại mới lạ như vậy, rốt cuộc nàng cũng không duỗi tay kéo tay Mộc Tịch Bắc.

Đến bên đó nhớ kỹ chiếu cố mình thật tốt, nơi đó thời tiết khô ráo, ban ngày cũng độc, nhớ kỹ thường xuyên đưa chút tin tức về nhà. Mộc Tịch Hàm lại mở miệng.

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng gật đầu: Đây là đương nhiên, Tứ tỷ tỷ yên tâm đi.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc đối với người tỷ tỷ này cũng không có bao nhiêu cảm giác thân cận, chỉ là thời khắc thế này tự dưng lại cảm thấy tịch liêu, có người bồi mình nói chuyện cũng rất tốt.

Đợi nàng đến Bắc Bang, lại quay đầu thương đối phó An Nguyệt Hằng, mặc dù có thể phải chờ thêm hai năm, thời gian sẽ lâu hơn một chút, nhưng đợi đến khi thật sự động thủ, lại thuận tiện hơn rất nhiều, so với mình ở Tây La từng chút làm tan rã thế lực của An Nguyệt Hằng lại đơn giản hơn nhiều.

Muội... Muội đi Bắc Bang, vậy hắn. Làm sao bây giờ?

Mộc Tịch Hàm cuối cùng vẫn mở miệng.

Khóe miệng Mộc Tịch Bắc giương lên một nụ cười thản nhiên, đứng dậy đứng ở phía trước cửa sổ, khôi phục dáng vẻ trước đó, đưa lưng về phía Mộc Tịch Hàm.

Mỗi người tự có cuộc sống của mỗi người, hắn cuối cùng sẽ sống thật tốt, sống những ngày của chính hắn.

Mộc Tịch Bắc cũng không biết nói là cho Mộc Tịch Hàm nghe, hay là nói cho mình nghe.

Mộc Tịch Hàm nhẹ tay sờ lên chiếc áo bào màu tím trên bàn, đường may tinh mịn, không thấy đầu sợi chỉ, đủ để nhìn ra người làm nó có dụng tâm.

Mộc Tịch Hàm muốn nói, kỳ thật ngươi yêu hắn a. Thế nhưng tư tâm nàng lại không cho nàng mở miệng, một mặt nàng thương tiếc Mộc Tịch Bắc lấy chồng ở xa Bắc Bang, dù sao vô luận như thế nào, nàng đều là muội muội của mình, một mặt khác, nàng thường thường suy nghĩ, có thể đợi nàng gả làm vợ người ta rồi, thì Lục hoàng tử sẽ quay đầu thấy được sự tồn tại của mình hay không.

Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia trào phúng, tựa hồ cảm nhận được ý nghĩ của Mộc Tịch Hàm, không tồn tại xuất hiện lo lắng, cũng không muốn tiếp tục có lệ cùng nàng ta, vì thế liền mở miệng nói:

Tứ tỷ tỷ vô sự thì sớm trở về đi, ta thấy hôm nay trời sẽ muốn mưa.

Mộc Tịch Hàm thu tay về, mắt nhìn bóng dáng tịch liêu của Mộc Tịch Bắc, xoay người đẩy cửa ra, nhẹ nhàng rời đi.

Mộc Tịch Bắc đem y phục may rất lâu này gấp lại chỉnh tề, bữa tối cũng chỉ tùy tiện dùng mấy ngụm, một mực ngồi ở trước bàn, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, không có động tác.

Đã từng dự định buông tay An Nguyệt Hằng, tác thành cho hắn và ngũ Thanh Thanh, lúc nàng rời đi, đối với quốc gia này không có một tia quyến luyến, thế nhưng bây giờ, nàng lại mơ hồ có chút không bỏ được, không hiểu có chút khổ sở, khiến người thích nhất dùng nụ cười ngụy trang cho bản thân như nàng, cũng không cười nổi nữa.

Đây có phải hay không nói rõ, yêu so với hận càng khiến người ta quyến luyến hơn.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở trước bàn suốt một đêm, nghe tiếng mưa rơi như trút nước, vậy mà tinh tế hồi tưởng lại mỗi một sự kiện xảy ra ở trên người sau khi Tịch Tình trùng sinh.

Một đêm nghe tiếng mưa, một đêm im lặng.

Mà đổi thành một bên khác, Ân Cửu Dạ lại vượt qua cơn mưa như trút nước, gió bắc tuỳ ý gào thét mà qua, thổi loạn sợi tóc và vạt áo của hắn, nam tử khom người hướng về phía trước, ghìm chặt dây cương, không phân ngày đêm phi nước đại tiến về phía trước. Tối đen trong mắt có thể so với bầu trời đêm trong cơn mưa đêm, lại giống như hàn băng vạn năm trên Cửu U, mang theo áp lực và ngạt thở không lời, cùng cơn mưa to này kết nối với nhau.

Móng ngựa đạp tung toé mặt nước trên đường, văng lên không ít bùn đất, rất nhiều đoá hoa và cỏ dại vươn ngang ra bị một loạt vó ngựa giẫm nát thất linh bát lạc, bị mưa to cọ rửa mang theo vài phần hoang vu.

Nam nhân một mực bôn tẩu về phía trước, cứ việc phía trước vẫn như cũ là màn đêm vô tận, thẳng đến bầu trời hơi sáng lên một chút, con ngựa rốt cục chịu không nổi chạy thục mạng như này, móng trước ngã khuỵ, toàn bộ thân thể gục xuống.

Ân Cửu Dạ nhíu mày, đúng lúc phát hiện cách đó không xa có một tòa dịch trạm, lập tức tiến đến dắt một con ngựa khác, lần nữa nghiêng người nhảy lên.

Mà đoàn người đi theo phía sau hắn, cũng đều thay ngựa, lần nữa đuổi theo, từ đầu đến cuối, không có người nào mở miệng.

Nhìn chân trời dần dần dâng lên mặt trời, nam nhân hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia táo bạo, ở trong lòng tính toán thời gian cũng không còn kịp rồi.

Lúc này liền đổi lại lộ tuyến, lựa chọn một đường thẳng hướng Bắc Bang.

Mộc Tịch Bắc nhìn mặt trời đang dâng lên, ngược lại cũng không thấy mệt lắm, đổi xong bộ y phục, liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Dường như là bởi vì gió lạnh thổi một đêm, lại thêm sự tình hai ngày này rất nhiều, lúc trước còn bị hổ cắn bị thương, nàng đúng là cảm thấy có chút choáng váng mơ hồ, đại khái có điềm báo sinh bệnh.

Vuốt vuốt huyệt Thái Dương, Mộc Tịch Bắc cũng không để ý lắm, chỉ đi đến phòng trước nói mấy câu với Lão thái phi, cùng nhau dùng đồ ăn sáng.

Không tới một lúc, đội ngũ đi sứ của Bắc Bang đã đến, Bắc Bang Tam hoàng tử Chiến Đông Lôi dẫn đầu bước vào Tướng phủ.

Mộc Tịch Bắc cũng đã sớm chuẩn bị xong, một đoàn người Lão Thái phi cũng đều đến để đưa tiễn, tình cảnh hơi có chút thê lương.

Tuy nhiên sắc mặt của Chiến Đông Lôi lại rất tốt, một là bởi vì lần đi sứ Tây La này hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, thứ hai là bởi vì nữ tử trước mắt này sắp sửa cùng hắn trở về Bắc Bang.

Lão thái phi kéo tay Mộc Tịch Bắc không nỡ buông ra, có chút lo lắng mở miệng nói:

Đi sớm như vậy, cũng không chờ thấy phụ thân con trở về, hắn đang trên đường trở về rồi.

Mộc Tịch Bắc cười an ủi:

Không có gì đâu, phụ thân không chỉ là phụ thân tốt, cũng là Thừa tướng tốt, luôn phải lo lắng cho dân chúng khắp thiên hạ trước mới phải. Lần này con rời khỏi Tây La, nhưng cũng không phải sẽ không trở lại, có dịp là sẽ trở lại thăm cô và phụ thân.

Lão thái phi nhẹ gật đầu, tâm lại cảm thấy trận trận co rút đau đớn, khó chịu không thôi, ngay cả chính bà cũng không biết đây là có chuyện gì.

Chiến Đông Lôi kiên nhẫn chờ ở bên cạnh, ngược lại cũng không thúc giục, tựa hồ đại khái biết được có thể ngày ngày nhìn thấy nữ tử này, thì cũng không còn nhất thời nóng lòng nữa.

Chiến Đông Lôi, đi thôi.

Mộc Tịch Bắc rút tay mình khỏi tay Lão thái phi, thu hồi tươi cười bên miệng, một đôi mắt lạnh nhạt, mở miệng nói với Chiến Đông Lôi.

Chiến Đông Lôi đầu tiên là sững sờ, lại không hề nói gì, chỉ nhấc lên màn kiệu, đỡ Mộc Tịch Bắc lên xe ngựa hoa lệ của Bắc Bang.

Trong xe ngựa trang trí cực kì hoa lệ, một cái nhuyễn tháp dài rộng đủ để hai người nằm, một góc còn có ngăn tủ gỗ lim khắc hoa ba tầng, khảm nạm viền vàng, mỗi một tầng đều đựng không ít điểm tâm tinh xảo.

Một góc khác trưng bày một cái chậu đồng tinh xảo màu men, bên trong để khối băng óng ánh sáng long lanh, dường như là dùng để hạ nhiệt.

Mộc Tịch Bắc tựa ở trên nhuyễn tháp, tiện tay cầm lên một quyển sách trong hộc tủ, liền bắt đầu lật xem, cả người lại có chút mê man.

Chiến Đông Lôi dường như cũng không thích ngồi xe ngựa, liền ở bên ngoài cưỡi ngựa ở hai bên không rời, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, ngược lại hấp dẫn không ít ánh mắt người khác.

Mộc Tịch Bắc ở trong xe bất tri bất giác đi vào giấc ngủ, trên thân đắp kín chăn mỏng, nhưng có lẽ là vì xe ngựa xóc nảy nên cũng không thoải mái, nhíu nhíu đầu mày, không biết là bởi vì không nỡ rời đi, hay là thấy được chuyện gì đó không hay.

Ân Cửu Dạ... Bờ môi phấn nộn cong lên ở trong mơ mơ màng màng mơ hồ phun ra mấy chữ.

Nếu có người nhìn thấy một màn này, trái tim nhất định đều sẽ mềm nhũn ra, khi nữ tử này ngủ, nàng mới biết được, mình để ý là ai, chỉ là khi nàng tỉnh lại, nàng lại không còn nhớ rõ nữa.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Ta thật là sợ ngày mai tám giờ ta càng không xong a....囧.... Ngày mai hai người đã gặp mặt rồi... Không biết sẽ phát sinh cái gì, ta sợ sơ ý một chút mọi người liền quất ta... Hu hu... Thật là sợ

/325

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status