Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 176 - Chương 113: Điên Cuồng Đuổi Giết

/325


Con ngựa dưới hông chạy nhanh như bay, nhưng tiếng vó ngựa cách đó không xa cũng càng ngày càng tới gần, mang theo khói bụi cuồn cuộn cùng sát khí xơ xác tiêu điều, khiến cho rừng cây ngày thu bao phủ một loại nghiêm nghị cùng hiu quạnh.

Chim bay trên bầu trời bởi vì bị dọa sợ không ngừng quanh quẩn trên không trung, liều mạng giãy cánh, trong rừng cây thỉnh thoảng cũng có động vật đang kinh hoảng chạy trốn.

Ân Cửu Dạ ngồi ở sau lưng Mộc Tịch Bắc, chăm chú bảo hộ nàng ở trong ngực, rõ ràng cảm nhận được người đuổi theo từ phương hướng sườn nghiêng càng ngày càng đến gần, mắt sắc rất sâu, ở trong lòng tính toán thời gian cùng khoảng cách, thân thể lại bởi vì nữ tử trong ngực mà không tự chủ được căng thẳng, sợ nàng sẽ bị tổn thương.

Dần dần, hai người chạy đến rất xa, Tề Huy dẫn đầu những người kia cũng dần dần xuất hiện ở sau lưng của hai người, khoảng cách đến hai người đã càng ngày càng gần, Mộc Tịch Bắc hơi nghiêng đầu, nhìn tình cảnh sau lưng một chút.

Sau lưng lấy Tề Huy cầm đầu, mang theo một đội hắc y nhân, tất cả đều cưỡi khoái mã, cầm trong tay đại đao sáng loáng, từng người ánh mắt hung hiểm độc ác, mang theo đầy người sát khí ở phía sau đuổi sát không buông, khiến cho Mộc Tịch Bắc không chút nào nghi ngờ nếu như mình rơi vào trong tay đám người này, thì chắc chắn sẽ bị ăn sống nuốt tươi.

Tề Huy cũng không đổi lại hắc y, dường như cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, vô cùng kiêu ngạo, nhưng mà Mộc Tịch Bắc cũng có thể hiểu được vì sao Tề Huy lại kiêu ngạo như vậy, con đường này nhất định đã được bố trí trước, căn bản không sợ gặp phải Hoàng đế, ngoại trừ Hoàng đế ra, vô luận là gặp được ai, trong tay Tề Huy có nhiều sát thủ võ công cao cường như thế, đều đủ để cho Tề Huy hoành hành, chỉ cần giết chết tất cả những người nhìn thấy hắn, ở cái nơi dã ngoại hoang vu này, ai sẽ biết được, dù sao chỉ có người chết mới không để lộ bí mật.

Mộc Tịch Bắc đơn giản liếc mắt nhìn một cái, người tới sau lưng cũng không phải hơn ba mươi người, đại khái chỉ có hơn mười người, nhưng Ân Cửu Dạ nói có hơn ba mươi người, vậy cũng liền mang ý nghĩa còn có một nhóm hoặc là hai nhóm người ở một nơi bí mật gần đó, còn chưa xuất hiện.

Mộc Tịch Bắc lần nữa quét Tề Huy một chút, hận ý cùng phẫn nộ trong mắt nam nhân không phải là giả, thật giống như mình là kẻ thù không đội trời chung, nhưng đối với Tề Huy, Mộc Tịch Bắc luôn có một loại cảm giác nói không nên lời, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng trong lúc nhất thời nàng lại không nghĩ ra rốt cuộc có chỗ nào không đúng, chỉ lưu lại việc này trong lòng.

Mặt khác hai đội nhân mã đã rất nhanh chia nhau xuất hiện ở sau lưng hai người Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ thấy vậy liền phóng ra một cái ám hiệu.

Trong rừng cây rất nhanh liền xuất hiện một nhóm người mặt quỷ, chỉ là nhóm người mặt quỷ này lại không giống những hắc y nhân kia, quang minh chính đại không chút e dè bôn tẩu ở trong rừng cây, đám người mặt quỷ nấp ở trong các ngõ ngách, không phát ra một tiếng động, giống như thợ săn đang âm thầm ẩn nấp chờ con mồi, hành tung quỷ mị, thoắt ẩn thoắt hiện, đột nhiên không biết xuất hiện từ nơi nào, trong nháy mắt liền vung lên lưỡi hái của tử thần, trong vô thanh vô tức ( không có âm thanh không có hơi thở) liền kết thúc mấy đầu người đỏ tươi.

Tề Huy nhìn bóng lưng của Ân Cửu Dạ, lại nhìn nhìn vài hắc y nhân chết đi một cách khó hiểu, liền nắm chặt dây cương, để cho ngựa ngừng lại, nhìn bốn phía xung quanh.

Bốn phía tĩnh mịch không có một chút âm thanh, hắc y nhân đều đảo quanh ở tại chỗ, tìm kiếm những người mặt quỷ vô thanh vô tức xuất hiện, để phòng ngừa gặp lại chuyện bị đánh lén.

Trong rừng cây yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi lá cây lay động, một đám người cẩn thận quan sát, nhưng lại không tìm thấy một bóng dáng nào, Tề Huy biết, xem ra võ công của những người này không hề thua kém thủ hạ của mình một chút nào, chỉ là thật sự không thể xác định nhân số có bao nhiêu.

Chẳng qua Tề Huy nghĩ, Tề gia bồi dưỡng được những tinh nhuệ này có thể nói là hạ cực lớn công phu, hắn không tin chỉ là một Lục hoàng tử từ nhỏ không nơi nương tựa, lại có thể bất động thanh sắc đào tạo ra nhiều người có thể sánh ngang với Tề gia như vậy.

Đột nhiên, một tiếng quỷ kêu vang lên, đám người nhanh chóng quay đầu, lại phát hiện đầu của người cuối cùng trong đội ngũ đã hoàn toàn tách rời khỏi thân thể, trực tiếp rơi xuống dưới, điều này không khỏi làm những sát thủ giết người đã quen có chút giật mình.

Bọn hắn cũng không sợ có người giao phong với bọn hắn, chỉ là loại cảm giác căn bản không biết địch nhân ở đâu, khiến cho người ta vô cùng hoảng hốt, còn chưa chờ mình phát giác, mạng cũng đã để lại ở nơi này, không thể không nói, điều này sẽ làm cho lòng người không hiểu bắt đầu thấy bất an.

Tề Huy nhăn lại lông mày thô đen, lần nữa quét mắt nhìn bốn phía, nhìn mấy người đã chết trên mặt đất, trong lòng cực kì tức giận, giờ còn chưa giao thủ, bên mình cũng đã hao tổn mất mấy người, thực sự chẳng phải chuyện tốt lành gì, huống hồ nếu như mình còn tiếp tục trì hoãn ở đây, sợ là sẽ để cho Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc đào thoát.

Sơ Nhất ẩn nấp trong chỗ tối, mang theo mặt nạ quỷ, ngồi xổm bên cạnh chính là Thanh Từ một thân kỵ trang, hai người đều không dám thở mạnh, yên tĩnh điều chỉnh hô hấp, trong lòng bàn tay Thanh Từ cũng túa ra không ít mồ hôi, mặc dù nàng cũng đã từng chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, nàng cũng không sợ chết, nhưng nàng sợ liên lụy đến người khác.

Nhất là hôm nay tình hình thoạt nhìn vô cùng nghiêm trọng, nếu như bởi vì nàng sơ ý một chút mà làm hỏng chuyện, nàng nhất định sẽ tự trách mình.

Thanh Từ hơi nghiêng đầu, nam tử bên cạnh vẫn là nam tử cả ngày cười đùa tí tửng kia, chỉ là lại đeo một cái mặt nạ có thể che kín tất cả biểu tình, nhưng dù vậy, Thanh Từ vẫn có thể cảm nhận được hắn thật sự đang nghiêm túc, rút đi cười đùa tí tửng, giờ phút này hắn nghiêm cẩn ngưng trọng khiến cho Thanh Từ hơi kinh ngạc, thật giống như chưa từng quen biết người này.

Bởi vì Sơ Nhất nghiêm túc, nên cả người cùng thần kinh Thanh Từ cũng căng chặt lên, ngay cả hô hấp đều trở nên cẩn thận từng li từng tí, mà nam tử bên cạnh lại đột nhiên quay sang nhìn Thanh Từ, dùng khẩu hình nói: Chờ ở đây.

Sau đó nam tử có động tác, làm thủ thế, mang theo đám người quỷ mị liền xông ra ngoài.

Thanh Từ còn chưa kịp phản ứng, nam nhân bên cạnh cũng đã biến mất không thấy.

Mà Tề Huy đang định dẫn người rời đi, đột nhiên thấy xông ra năm sáu tên hắc y nhân, sắc mặt không khỏi dễ nhìn rất nhiều, vốn cho rằng sẽ có rất nhiều người, thì ra chỉ có mấy người như vậy, lúc này liền quyết định lưu lại một đội nhân mã.

Đội các ngươi lưu lại, giải quyết mấy người này, sau đó lập tức đuổi theo. Tề Huy mở miệng nói với một hắc y nhân dáng vẻ nhìn như thủ lĩnh.

Người kia gật gật đầu: Vâng!

Tề Huy cũng không lập tức rời đi, mà là ở lại quan sát thế lực hai nhóm người một lúc, thẳng đến nhìn thấy những người mặt quỷ mơ hồ bị thua, lúc này mới xoay đầu lại, chuẩn bị tiếp tục tiến lên.

Bọn người Sơ Nhất bị nhân số gần gấp đôi quấn lấy, đánh nhau có vẻ cố hết sức, Tề Huy không đi, bọn họ cũng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, những hắc y nhân này thật sự có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, nếu như đơn đả độc đấu, bọn người Sơ Nhất muốn thủ thắng cũng phải tốn một chút công phu, huống chi bây giờ nhân số căn bản không tương đương, cho nên, mấy người đều càng ngày càng cố hết sức.

Nhìn thấy trên thân mấy người Sơ Nhất đều nhiều thêm mấy vết đao, Thanh Từ nhịn không được nắm chặt vạt áo của mình, vẻ mặt khẩn trương nhìn tình hình giữa rừng.

Tề Huy thấy người mặt quỷ chỉ có rải rác mấy người, liền phỏng đoán những người này là Ân Cửu Dạ cùng một ít người đạt thành hiệp nghị, sau đó có người xuất thủ tương trợ, nhưng bởi vì tinh nhuệ rất trân quý, cho nên có thể phái ra năm sáu người này cũng đã là cực hạn.

Thu hồi tâm tư, Tề Huy nhìn nhìn dấu móng ngựa trên mặt đất, vung tay lên, mang theo hai đội nhân mã còn lại tiếp tục đuổi theo, nói sao cũng không thể để cho Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc chạy thoát!

Thanh Từ nhẹ nhàng thở ra, chỉ mong Tề Huy mau mau rời đi, mấy người Sơ Nhất đã sắp không chống đỡ được rồi.

Tề Huy mang theo hai đội nhân mã còn lại biến mất trong tầm mắt, trong rừng cây lại nhanh chóng tràn ra một đám người mặt quỷ gia nhập vào chiến cuộc, thế cục trong nháy mắt bị phá vỡ, nhóm hắc y nhân đã bị tiêu tốn không ít thể lực bị diệt sạch trong một giây.

Thấy cục diện đã ổn định lại, Thanh Từ và Bạch Lộ cũng đều đi ra ngoài, Thanh Từ có chút lo lắng đi đến trước mặt Sơ Nhất.

Nhìn thấy mấy vết máu trên người hắn, nhịn không được mở miệng nói: Thật là vô dụng, này mà cũng bị thương.

Sơ Nhất nhìn nhìn Thanh Từ, lộ ra một nụ cười: Quan tâm ta cứ việc nói thẳng.

Thanh Từ hơi đỏ mặt không nói tiếp nữa, Sơ Nhất lại nhìn kỹ phương hướng Tề Huy rời đi, sau đó lại mở miệng nói với đám người sau lưng: Dựa theo con đường Tề Huy đi, ba mươi dặm phía trước sẽ có một ngã ba, chủ tử sẽ đi đường bên trái, các ngươi lập tức mai phục ở phía bên phải.

Một đám người mặt quỷ gật gật đầu, sau đó lại như quỷ mị loáng cái rời đi.

Nhìn Thanh Từ, Sơ Nhất không biết từ chỗ nào dắt ra một con ngựa, mở miệng nói với nàng: Mau lên ngựa.

Thanh Từ tuy là sững sờ, nhưng cũng kịp phản ứng, không tiếp tục trì hoãn thời gian, lập tức lắc mình lên ngựa, khóe miệng Sơ Nhất lộ ra một ý cười, xoay người lên ngựa từ phía sau ôm lấy Thanh Từ vào trong ngực.

Thân thể Thanh Từ lập tức cứng ngắc, nhưng cũng không nói gì, nàng biết, Sơ Nhất đây là muốn mang theo mình đuổi theo Tề Huy, đến chỗ ngã ba trước rồi rẽ phải, đến lúc đó sẽ có hai dấu chân ngựa, Tề Huy trong lúc nhất thời sẽ không thể phán đoán, tất nhiên sẽ lại tách hai đội nhân mã ra, một đội đuổi theo chủ tử, một đội thì lại đuổi theo dấu chân ngựa mà Sơ Nhất mang theo mình tạo thành.

Mà Tề Huy quen hành quân đánh trận, đối với dấu chân ngựa lưu lại tất nhiên sẽ không lạ lẫm, lúc này ngựa chở đi một người hay là hai người, đối với loại lão luyện như Tề Huy mà nói tất nhiên sẽ không lạ lẫm, cho nên Thanh Từ mới không mở miệng cự tuyệt.

Sơ Nhất mượn cơ hội này ôm chặt Thanh Từ, mang theo Thanh Từ nhanh chóng vòng qua một con đường nhỏ đã sớm kiểm tra tốt, nếu không sợ là khó mà đuổi kịp trước Tề Huy.

Mà bên kia, Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ có chút nhẹ nhàng thở ra, hơi chậm lại tốc độ ngựa, thời khắc chú ý đến động tĩnh sau lưng.

Tề Huy sẽ chọn con đường này đuổi theo à? Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.

Ân Cửu Dạ gật gật đầu: Trâm cài của nàng ném vào cách đó không xa, Tề Huy tính tình xúc động, đại khái là sẽ cho rằng ở con đường này, nhưng nếu là Tề Tuấn, sợ là sẽ làm phương pháp trái ngược.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, như vậy không còn gì tốt hơn, liền có thể nhất cử diệt trừ Tề Huy.

Có điều nghĩ đến cảm giác quái dị của mình với Tề Huy, Mộc Tịch Bắc nhịn không được mở miệng nói với Ân Cửu Dạ: Chàng có cảm thấy Tề Huy có chút không đúng không?

Ân Cửu Dạ cau mày hồi tưởng một chút, trong mắt mang theo nghi vấn nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, dường như cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng.

Mộc Tịch Bắc thấy vậy lắc đầu: Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi, ta cũng không thể nói ra hắn có cái gì không đúng, chỉ là một loại cảm giác nói không nên lời thôi.

Ân Cửu Dạ gật đầu không có lên tiếng, hình như cũng đang suy nghĩ lời mà Mộc Tịch Bắc nói.

Lúc Tề Huy mang theo hai đội hắc y nhân còn lại đi đến chỗ ngã ba, thấy hai con đường đều có một hàng dấu chân ngựa, không khỏi tung người xuống ngựa, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét, nhưng lại có chút ảo não phát hiện, ngựa hai bên đều chở hai người, cái này không khỏi khiến Tề Huy trong lúc nhất thời không có cách nào kết luận rốt cuộc là phải đi con đường nào.

Hắc y nhân chia nhau đi vào trong hướng lối rẽ mấy trăm mét, cẩn thận xem xét, sau đó ở sườn mặt bên trái lại phát hiện ra trâm cài của Mộc Tịch Bắc.

Chủ tử, ở trên đường tìm được cái này. Hắc y nhân đem trâm cài trong tay giao cho Tề Huy.

Sau khi Tề Huy cẩn thận xem xét, nhìn nhìn lối rẽ bên trái, do dự một lát, sau đó mở miệng nói với người đứng phía sau: Ngươi mang một đội người đuổi theo hướng bên phải, còn lại theo ta đi bên trái.

Vâng! Hắc y nhân chỉnh tề đáp.

Tề Huy cũng hoài nghi trâm cài này có phải là do Mộc Tịch Bắc cố ý ném xuống để dẫn dụ mình mắc lừa hay không, nhưng nhìn thấy trên mặt đất cũng không có dấu ngựa quay trở lại, không khỏi kết luận nàng chính là đi hướng này, hơn nữa Tề Huy có can đảm lần nữa phân tán người, là bởi vì hắn tin tưởng, mặc kệ Ân Cửu Dạ lợi hại đến cỡ nào, một người đối phó với hơn mười người cũng rất khó có phần thắng, huống chi còn có một người không biết võ công vướng víu.

Bởi vì Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ cố ý thả chậm tốc độ, đám người Tề Huy rất nhanh đã xuất hiện ở phía sau hai người, nhìn thấy bóng lưng của hai người, Tề Huy không khỏi có chút hưng phấn, xem ra chính mình đã chọn đúng rồi nha.

Mộc Tịch Bắc hơi nghiêng mặt cũng nhìn thấy Tề Huy, trong lòng căng thẳng, nhìn nhìn khoảng cách trước mắt, biết kế tiếp sợ là sẽ có chút nguy hiểm.

Ngựa Tề Huy quả nhiên càng đuổi càng gần, mà Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ cũng không còn cố ý thả chậm tốc độ nữa, ngược lại bắt đầu tăng tốc độ chạy đi.

Tề Huy thì như không muốn mạng bắt đầu điên cuồng đuổi theo, giống như phát điên, chỉ cho rằng mặc dù hai người cưỡi chính là bảo mã, nhưng dẫu sao cũng chở hai người, cho nên tốc độ mới có thể chậm lại, để cho mình đuổi kịp.

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, Tề Huy lại hất tay nói: Bắn tên!

Nghe thấy lời nói của Tề Huy, trong lòng Mộc Tịch Bắc căng thẳng, Ân Cửu Dạ hoàn toàn chắn mình ở trước người, nếu thật sự có mưa tên bay tới, không thiếu được sẽ bị thương.

Tề Huy tính cả hơn mười tên hắc y nhân trong nháy mắt liền bắt đầu giương cung, bắn tên về phía Ân Cửu Dạ đang chạy ở phía trước.

Mộc Tịch Bắc có chút khẩn trương nắm chặt tay áo Ân Cửu Dạ, quay đầu nhìn về phía sườn mặt nam tử.

Ánh mắt Ân Cửu Dạ vẫn kiên nghị như trước, cánh tay dày rộng đủ để ngăn cản hết thảy mưa gió cho Mộc Tịch Bắc, thấy trong mắt Mộc Tịch Bắc xuất hiện lo lắng, dùng gò má nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt Mộc Tịch Bắc, trầm thấp nhưng không mất ôn nhu mở miệng: Nằm xuống.

Mộc Tịch Bắc quay đầu, đem thân thể ép đến thấp nhất có thể, nhưng mà vô luận như thế nào, bởi vì sự tồn tại của nàng, mà Ân Cửu Dạ cũng không thể để thân thể nằm thấp xuống được, cho nên thủy chung vẫn có nguy hiểm.

Theo một tiếng ra lệnh của Tề Huy, vô số mũi tên xuyên qua không khí, mang theo một luồng hơi, bay thẳng đến hai người.

Ân Cửu Dạ vẫn như cũ là vẻ mặt yên lặng, không thấy một chút kinh hoảng, hai mắt bình tĩnh, chỉ đem nữ tử trước người mình bảo vệ chặt chẽ kĩ càng.

Cẩn thận cảm thụ âm thanh truyền đến từ phía sau, xảo diệu khống chế dây cương né tránh.

Tề Huy nhìn thấy Ân Cửu Dạ giống như mọc thêm con mắt ở sau lưng, sắc mặt có chút khó coi, đồng thời kéo ra ba mũi tên, một trái một phải một giữa, vọt thẳng tới Ân Cửu Dạ, nếu như hắn né tránh được hai tên, chắc chắn sẽ có một mũi tên bắn vào Mộc Tịch Bắc trước người hắn, nếu không, hắn sẽ không thể không nhận lấy một tên.

Lúc Mộc Tịch Bắc ngoái nhìn đúng lúc nhìn thấy một màn này, bàn tay nắm lấy tay Ân Cửu Dạ không khỏi nắm thật chặt, đến nỗi xuất hiện vết hằn màu đỏ.

Ân Cửu Dạ cũng không thèm để ý, chỉ ở thời điểm mũi tên kia phá không mà đến, một cái tay giữ chặt eo Mộc Tịch Bắc, một tay lôi kéo dây cương, hai người nháy mắt đổ nghiêng sang một bên.

Bởi vì không có điềm báo, Mộc Tịch Bắc suýt nữa kinh hô ra tiếng, một trái tim dán tại cổ họng, mặc dù như thế, nàng vẫn nhanh chóng đánh giá tình hình, đã thấy Ân Cửu Dạ ôm cả nàng nghiêng người đổ xuống một bên, cơ hồ đụng đến bụng ngựa, hai người ngoại trừ một cái chân khóa ngồi, cơ hồ đã hoàn toàn không ở trên lưng ngựa.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc hơi thả lỏng, không thể không bội phục lực cánh tay cùng lực chân của Ân Cửu Dạ, chân của hắn móc chặt lấy thân ngựa, một tay còn chống đỡ chính mình, cho nên cái này cần độ khó cực lớn, cũng không phải đơn giản nói chỉ cần có nội lực liền có thể làm được.

Ba mũi tên đều lách mình tránh ra, sắc mặt Tề Huy càng thêm ám trầm, Ân Cửu Dạ lại dùng sức, hai người lại lần nữa ngồi vào trên lưng ngựa, mà Ân Cửu Dạ thì quay đầu nhìn thật sâu mắt Tề Huy, khóe miệng nhếch lên một ý cười.

Ánh mắt Tề Huy run lên, rõ ràng thấy trong đó có khinh bỉ, tức đến nỗi đột nhiên đứng dậy quật tuấn mã.

Tiếp tục đuổi theo cho ta! Tiếp tục bắn tên cho ta! Ta cũng không tin hắn có thể tránh thoát tất cả, Mộc Tịch Bắc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, trả mạng muội muội lại cho ta! Tề gia chúng ta và ngươi quyết không đội trời chung! Tề Huy giống như sư tử phát cuồng, ở sau lưng gào thét, có chút cảm giác thẹn quá hóa giận.

Mộc Tịch Bắc tựa ở lồng ngực Ân Cửu Dạ, thở phì phò, một màn vừa rồi thật sự là doạ cho tam hồn lục phách của nàng ra ngoài, cho dù mình đã từng vô số lần đối mặt với phiêu lưu mạo hiểm, nhưng cũng chưa từng khẩn trương đến như vậy.

Ân Cửu Dạ.

Hửm.

Ta bị chàng dọa sợ.

Ân Cửu Dạ nhíu nhíu mày, trong mắt mang theo tước dược ( tước dược雀躍mừng nhảy người lên, hôn lên mái tóc Mộc Tịch Bắc: Không sợ.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không hiểu cảm thấy an tâm.

Tề Huy mang người ở phía sau đuổi sát không buông, Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ ở phía trước liều mạng bôn tẩu, dần dần, đã đi đến rất xa.

Tề Huy nhìn thấy hai người trước mặt, phổi cơ hồ đều bị tức đến nổ ra, vô luận hắn đuổi theo như thế nào, từ đầu đến cuối đều chênh lệch chút khoảng cách như vậy, mà bắn tên cũng là như thế, vô luận hung hiểm như thế nào, luôn luôn bị Ân Cửu Dạ nghiêng người tránh khỏi, loại cảm giác bất lực rõ ràng đang ở trước mắt, nhưng lại không thể bắt được quả thực làm cho Tề Huy muốn điên rồi.

Mộc Tịch Bắc mắt thấy cuối cùng đã tới địa phương mình sớm an bài sẵn, trong lòng rốt cục nhẹ nhàng thở ra, Ân Cửu Dạ đồng dạng là giả bộ như ngựa đã mỏi mệt, không tự chủ chậm lại tốc độ.

Nhanh, ngựa của bọn hắn không được rồi! Tề Huy mang theo vài phần nhảy nhót.

Ân Cửu Dạ lập tức tung người xuống ngựa, ôm Mộc Tịch Bắc xuống, hai người nhanh chóng chạy về phía trước.

Tề Huy thấy bộ dạng của hai người, nhịn không được đắc ý cười ha hả, ở trên lưng ngựa chỉ vào bóng lưng của hai người, mở miệng nói: Nhanh! Lần này bọn hắn trốn không thoát!

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Tề Huy, không tới một lát, một đám người cũng đã bao vây Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc lại.

Tề Huy nhìn lại, chỉ cảm thấy hai người giờ phút này hoàn toàn là dê đợi làm thịt.

Mộc Tịch Bắc! Ngươi hại muội muội ta mất mạng chết thảm! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tề Huy kêu gào mở miệng.

Mộc Tịch Bắc gợi lên khóe môi: Tề nhị công tử lời nói này đúng là không có đạo lý, cũng không phải là ta thiết kế Tề phi trước, mà là Tề gia các ngươi thiết kế ta trước, làm sao, chẳng lẽ dựa theo lời của Tề nhị công tử tới nói, đây là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, mà không cho phép bách tính đốt đèn.

Tề Huy cười mang theo vài phần dữ tợn: Nếu như ngươi trở thành vật hi sinh cho vinh quang của Tề gia chúng ta, ta đương nhiên sẽ không trách tội ngươi, nhưng ngươi lại hại chết muội muội ta, thù này vô luận như thế nào ta cũng sẽ báo!

Tề nhị công tử không khỏi có hơi quá mức kiêu ngạo, chẳng lẽ ở trong Hoàng thành Đế đô này, Tề gia đã đến độ không coi ai ra gì? Khó trách Tề phi sẽ mệnh tang nơi đây, bãi săn này gần Hoàng Lăng, nhưng Tề gia lại không để Hoàng tộc ở trong mắt, khó trách Tề phi lại bị hình phạt lột da mà chết, đều là Tề gia làm chuyện tốt cả thôi. Mộc Tịch Bắc mở miệng cười.

Hừ! Cho dù cho ngươi thêm chút khả năng miệng lưỡi lại như thế nào? Chuyện cho tới bây giờ, ngươi cũng chỉ có thể chôn cùng muội muội ta! Đại đao của Tề Huy trực tiếp chỉ hướng Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc cười lạnh một tiếng, lại chỉ nói: Hôm nay ai chết ai sống còn chưa có định số, Tề nhị công tử không khỏi đắc ý quá sớm!

Tề Huy dường như lười cãi lại với Mộc Tịch Bắc, trực tiếp vung đao tiến lên: Giết cho ta!

Hắc y nhân cũng đều vọt lên theo bước chân của Tề Huy.

Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc nắm chặt tay nhau, hơi cau mày nhìn hắc y nhân xông lên trước mắt.

Hắc y nhân rất nhanh đã đến trước mặt, Ân Cửu Dạ vừa che chở Mộc Tịch Bắc, vừa giao thủ với hắc y nhân, lúc ban đầu, mặc dù nói hành động của Ân Cửu Dạ cũng bị hạn chế khắp nơi, nhưng mà tự vệ cũng không thành có vấn đề.

Thế nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, động tác của hắn tựa hồ càng ngày càng chậm chạp, dần dần có chút cố sức.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc căng thẳng, cho dù biết rõ đây chỉ là diễn trò, nhưng vẫn lo lắng không thôi.

Một thanh đại đao chém xuống cánh tay của Ân Cửu Dạ, trong lòng Mộc Tịch Bắc xiết chặt, nhìn dáng vẻ của Ân Cửu Dạ thì biết vì muốn làm cho Tề Huy tin rằng bọn họ đã sắp không địch lại nổi, một đao kia sợ là muốn chuẩn bị nhận.

Mắt thấy đao kia sắp rơi xuống, trong lòng Mộc Tịch Bắc đau xót, vẫn an an ổn ổn được Ân Cửu Dạ che chở, nàng lại đột nhiên chắn ở trước người hắn, một đao kia liền giáng mạnh vào đầu vai Mộc Tịch Bắc.

Hai mắt Ân Cửu Dạ đột nhiên co rút, một tay rất nhanh cản lại hắc y nhân, nhưng cho dù phản ứng nhanh, lại bởi vì không ngờ được Mộc Tịch Bắc sẽ xông lên, nên vẫn không kịp phòng bị.

Máu tươi nháy mắt tràn ra, thẩm thấu toàn bộ quần áo, Tề Huy thấy vậy hưng phấn không thôi, cảm thấy thắng lợi đã ở trong tầm mắt.

Sắc mặt Ân Cửu Dạ lập tức khó coi, ánh mắt lập tức phát lạnh, trong con ngươi đen nhánh mang theo nhiều điểm đỏ tươi, không chút nào che dấu sát ý đang dâng lên, đôi tròng mắt kia tựa như rắn độc đang phun lưỡi đỏ máu, một khi bị hắn để mắt tới, cũng chỉ có thể chờ chết.

Bàn tay đang nắm Mộc Tịch Bắc hơi buông ra, không chút do dự vặn cổ tên hắc y nhân đã động thủ với Mộc Tịch Bắc, mang theo phẫn nộ ngập trời, tay không bẽ gãy cổ của người nọ.

Người ở đây trong lúc nhất thời đều dừng động tác lại, chỉ cảm thấy sợ đến nổi da gà, nhìn cái cổ kia bởi vì lực đạo cực lớn mà bị toác ra, chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, đầu của hắc y nhân tách ra khỏi thân thể, bị Ân Cửu Dạ vứt trên mặt đất, vết rách trên cổ cao thấp không đều, giống như vải vóc bị xé nát, da thịt tung bay, máu nhuộm đỏ tươi, vô cùng dữ tợn.

Trong lòng Tề Huy cũng run lên, tay cầm đao không khống chế được nắm thật chặt, không đợi hắn mở miệng lần nữa, Mộc Tịch Bắc lại mang sắc mặt tái nhợt lôi kéo tay Ân Cửu Dạ nhỏ giọng nói: Đi mau!

Ân Cửu Dạ liếc nhìn hắc y nhân đã hóa thành thi thể trên mặt đất, lại dùng ánh mắt như rắn độc quét mắt Tề Huy, lúc này mới quay người đi theo Mộc Tịch Bắc.

Tề Huy bàng hoàng nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, mắt thấy hai người đã chạy đi, lúc này mới lập tức mở miệng nói: Nhanh đuổi theo cho ta! Bọn hắn không chống đỡ được lâu!

Vâng! Hắc y nhân cũng nhao nhao đuổi theo.

Bởi vì thương thế hơi nặng, cho nên mất máu rất nhiều, sắc mặt Mộc Tịch Bắc chỉ trong chốc lát liền trở nên trắng bệch, trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, sợi tóc dính sát vào trán, cắn chặt đôi môi.

Nàng biết, nếu như một đao kia để Ân Cửu Dạ nhận, tất nhiên sẽ không nghiêm trọng như vậy, hắn thậm chí có thể dễ dàng tránh đi, chỉ tạo ra một vết thương giả, nhưng mà vào thời khắc ấy, Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên đau lòng, nhớ tới trên người hắn vết sẹo ngang dọc, nhớ tới đôi mắt tịch mịch kia, nhớ tới hắn dung túng mình đủ kiểu, nàng bỗng nhiên liền muốn làm chút gì đó cho hắn, nàng không muốn để cho hắn bởi vì nàng mà bị một chút tổn thương, cứ việc hành động này thoạt nhìn rất ngu ngốc, nhưng nàng muốn để hắn biết, nàng cũng giống như hắn, nguyện ý vì hắn mà bỏ qua sinh mệnh.

Ân Cửu Dạ một tay đỡ lấy Mộc Tịch Bắc, nhìn cũng không nhìn bốn phía, trực tiếp mang nàng chạy vào một sơn động.

Tề Huy nhìn thấy hai người tiến vào một cái sơn động, lập tức mang người đuổi theo vào, đến lúc sắp đi vào, lại đột nhiên dừng bước, mở miệng nói với hai người ở cuối cùng: Hai người các ngươi ở bên ngoài canh giữ, nhìn xem có động tĩnh gì.

Sau khi phân phó một phen, lúc này mới mang người tiến vào sơn động.

Trong sơn động một mảnh tối đen, không thấy ánh sáng, Tề Huy đầu tiên là thận trọng, di chuyển bước chân từng chút một, sau đó không biết từ nơi nào tìm tới hai bó đuốc, đốt sáng bó đuốc chậm rãi tìm hiểu tình hình.

Vách tường sơn động cũng không gập ghềnh như trong tưởng tượng, mà được tu kiến vô cùng tốt, trên mặt gạch đá vô cùng chỉnh tề, trên vách tường còn có các loại đồ văn, chỉ là dưới chân lại có xương trắng chồng chất, đi trên đường, sẽ vô tình giẫm lên một hai cái, cảm giác có chút lạnh lẽo.

Sơn động rất dài, lại mười phần sâu thẳm gấp khúc, căn bản không nhìn thấy cuối cùng, trong lòng Tề Huy có chút thấp thỏm, nhưng nghĩ nếu Lục hoàng tử và Mộc Tịch Bắc cũng đã tiến vào nơi này, hẳn sẽ không có vấn đề gì, dứt khoát mang theo người bước nhanh hơn.

Một đoàn người đại khái đi được khoảng mười mét, sau lưng lại đột nhiên truyền đến một giọng nói.

Nghe nói trong hoàng lăng này có đan dược cải tử hồi sinh, xem ra Tề nhị công tử phải cất công tìm kiếm một phen rồi. Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với một đoàn người.

Tề Huy đột nhiên quay đầu, lại phát hiện Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đang đứng ở sau lưng mình, mà ở trước mặt hai người, một bức tường đá to lớn chậm rãi hạ xuống, đã xuống đến eo của hai người.

Tề Huy lập tức phản ứng lại, nơi này chính là nơi liên thông với Hoàng Lăng, phía trước nhất định có cơ quan trùng điệp.

Chỉ tiếc, đến lúc này cũng đã trễ rồi, vô luận Tề Huy cùng hắc y nhân chạy vội trở về như thế nào, cũng đã không làm nên được chuyện gì, cửa đá khổng lồ đã đè mạnh xuống đất, dù cả đám có cố gắng thế nào, cũng không thể xê dịch một chút.

Mộc Tịch Bắc thấy vậy, rốt cục thở dài một hơi, bởi vì lúc trước biết được Tề gia giấu giếm một nhóm tinh nhuệ, nếu như chưa trừ diệt, sớm muộn sẽ là một vấn đề, nhưng nếu như trực tiếp đối đầu, bọn Sơ Nhất không thiếu được sẽ bị hao tổn không ít, những người này bồi bạn bên Ân Cửu Dạ nhiều năm, nàng không hi vọng bởi vì cừu hận của nàng, mà khiến cho bọn họ mất mạng.

Nàng không phải nữ tử lương thiện, nhưng nàng lại không khống chế được trân quý tất cả mọi thứ của nam tử này, nàng không muốn làm một người chỉ biết du tẩu trong bóng đêm, nàng bắt đầu mơ ước ấm áp, tham lam thân tình, khát vọng tình yêu, cho nên, nàng không còn là một thanh binh khí, mà là một người có máu có thịt.

Mộc Tịch Bắc nghĩ, có lẽ khi đó An Nguyệt Hằng không yêu mình, cũng không phải hắn bạc tình bạc nghĩa, mà là mình giống như là một lưỡi dao, hoặc là nói bản thân chính là một thanh công cụ, cho nên hắn làm sao thể có tình cảm với mình? Cũng chỉ có nam tử nhìn như khôn khéo, kì thực lại rất ngu ngốc trước mắt, mới có thể liều lĩnh muốn một thanh công cụ học cách yêu thôi.

Ân Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Bắc suy yếu tựa ở trên người mình, mím chặt đôi môi, không có mở miệng.

Hắn biết Mộc Tịch Bắc thứ nhất là không muốn để cho bọn người Sơ Nhất bị thương, mới có thể phân tán những tinh nhụê của Tề gia ra để diệt trừ, phòng ngừa ngày sau Tề gia còn có một chiêu tất sát, thứ hai là bởi vì cứ vậy mà giết chết Tề Huy thật sự không có tác dụng quá lớn, vì thế liền dứt khoát biến Tề Huy thành một quân cờ đến tan rã thế lực Tề gia.

Đầu này của sơn động liên thông với Hoàng Lăng, Hoàng Lăng từ trước đến nay là nơi tổ tiên Hoàng tộc hạ táng an dưỡng, tuyệt đối sẽ không để cho người ngoài tùy ý xâm nhập, đầu này của sơn động cơ quan trùng điệp, mặc dù trước đó Ân Cửu Dạ đã phá mất hơn phân nửa, nhưng vẫn đủ để giải quyết không ít người của Tề Huy.

Y theo hai người suy đoán, dựa vào thực lực của Tề Huy, tất nhiên có thể chạy được tới cửa ra vào của sơn động, nhưng cửa ra vào của sơn động đã được nội bộ Hoàng Lăng bảo vệ, cứ như vậy, Tề Huy liền sẽ bị người ta cho rằng là Tề gia phái người tự tiện xông vào Hoàng Lăng, trước bất luận là có đan dược cải tử hồi sinh gì hay không, chính là lén xông vào Hoàng Lăng, điểm này đã đủ khiến Tề Huy chịu không nổi.

Đến lúc đó, Hoàng đế nhất định sẽ dùng cái chết của Tề Huy làm mưu đồ lớn, mượn cơ hội này tan rã quyền lực trong tay Tề gia, đây mới là mục đích cuối cùng của hai người.

Dù sao Tề gia là đại gia tộc, môn hạ binh sĩ và người ủng hộ rất đông đảo, nếu như Tề Huy tự dưng bị người giết chết, sẽ kích thích sự phẫn nộ của những binh lính vô tội, cho rằng tướng lĩnh trung quân ái quốc của mình bị quan viên ám sát mới có thể như thế, đến lúc đó bị Tề gia tiến hành lợi dụng, chỉ sợ sẽ khiến nhiều người ủng hộ Tề gia hơn.

Cho nên, người Tề gia chết nhất định phải thân bại danh liệt chết đi mới có thể, làm cho những binh sĩ đi theo Tề gia cảm thấy, chính mình đã bị Tề gia che đậy, Tề gia căn bản không phải như trong tưởng tượng của mình, như vậy mới có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.

Nếu không, cho dù tuỳ tiện giết sạch người Tề gia, tương lai cũng khó đảm bảo những binh sĩ này sẽ không bị người lợi dụng, tùy tiện tìm ra một người Tề gia sống sót ở nơi nào đó, là đã có thể dễ dàng lợi dụng tâm lý của những binh lính này, lần nữa đem đầu mâu chỉ hướng Mộc Tịch Bắc hoặc là Tướng phủ, đến lúc đó sẽ lại mọc ra một Tề gia.

Cho nên, Mộc Tịch Bắc làm cho Tề phi chết là vì cùng Thái tử yêu đương vụng trộm, như vậy những binh sĩ kia sẽ chỉ cảm thấy Tề phi là đáng chết, đồng thời cũng sẽ tổn hại thanh danh Tề gia, bây giờ, làm cho Tề Huy chết là bởi vì lén xông vào Hoàng Lăng, điều này lại khiến cho những binh sĩ bảo vệ quốc gia kia cảm thấy Tề Huy xem kỷ luật như không, căn bản chính là xem quy củ Hoàng gia như không, sẽ khiến cho người ta sinh ra nghi ngờ đối với nam nhân luôn mồm hô hào bảo hộ Tây La này.

Đến lúc đó, lại làm cho người thả ra tin tức, nói Tề Huy là vì tìm kiếm đan dược cải tử hồi sinh tới cứu Tề phi, cái này lại sẽ tạo nên một loạt chỉ trích, nhất định sẽ có người ủng hộ Tề Huy, cảm thấy hắn coi trọng thân tình, là một hán tử trọng tình trọng nghĩa, nhưng nhất định cũng sẽ có người cho rằng Tề Huy gan to lớn mật, bất kính tổ tiên, lén xông vào Hoàng Lăng như vậy, là việc sẽ kinh động tổ tiên làm Tây La phải chịu đựng kiếp nạn.

Chỉ cần có tranh luận, thì sẽ có mâu thuẫn, hai phe âm thầm đọ sức, nhất định sẽ làm cho Tề gia thống khổ không chịu nổi, hầu như cũng sẽ có một số người có điều bất mãn với Tề gia, mà cái này, mục đích cũng đã đạt được, chỉ có làm cho Tề gia mất đi quân tâm, Ân Cửu Dạ lại thừa lúc vắng mà vào, đây mới là hiệu quả và lợi ích lớn nhất mà Tề Huy chết đi có khả năng mang đến.

Sắc mặt Mộc Tịch Bắc càng ngày càng tái nhợt, ngay sau đó bờ môi phấn nộn cũng bắt đầu mất huyết sắc, Ân Cửu Dạ vẫn như cũ trầm mặc không nói, chỉ là sắc mặt trầm đến khó coi.

Đem áo ngoài của mình cởi ra trải xuống mặt đất, sau đó để Mộc Tịch Bắc ngồi ở phía trên dựa vào vách tường sơn động, mắt đen nhìn cũng không nhìn hai mắt sáng tỏ của Mộc Tịch Bắc, bàn tay to liền bắt đầu xé quần áo Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc chỉ tham lam nhìn sườn mặt Ân Cửu Dạ, đột nhiên cảm thấy thật thỏa mãn.

Nhìn bên trên da thịt tuyết trắng xuất hiện một rãnh sâu dài khoảng hai tấc, sâu đủ thấy xương, lộ ra da thịt có chút dữ tợn, tay Ân Cửu Dạ không tự chủ được run lên, hồi lâu vẫn không thể băng bó vết thương lại.

Có chút bực bội quăng vải đi, xoay người liền muốn đi ra ngoài sơn động, Mộc Tịch Bắc hơi lặng lẽ mở mắt, gợi lên khóe miệng, nam nhân không được tự nhiên, rõ ràng là sợ muốn chết, lại nhất định phải mượn rời đi để che giấu.

Cũng không đi ra mấy bước, Ân Cửu Dạ liền nhận mệnh đi trở về, ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận đem vết thương băng bó lại, cho dù tay còn đang run, nhưng lại thận trọng từng tí sợ làm đau Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc hơi mở to mắt, lẳng lặng nhìn nam tử khẩn trương đến chảy ra mồ hôi, khóe miệng gợi lên mỉm cười, sau khi băng bó đơn giản xong, Ân Cửu Dạ vẫn như cũ nhìn cũng không nhìn Mộc Tịch Bắc, ôm nàng lên, trực tiếp đi ra ngoài.

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn, thân thể nam nhân cứng đờ, nhưng vẫn không để ý đến Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc lại kéo tiếp, Ân Cửu Dạ lúc này mới đưa ánh mắt về phía nữ tử trong ngực, trong mắt mang theo dò hỏi cùng kinh hoảng, dường như sợ nàng có chuyện gì.

Ân Cửu Dạ, đừng giận ta nha. Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần lấy lòng mở miệng nói.

Sắc mặt Ân Cửu Dạ càng khó coi hơn, nhưng thủy chung mím chặt đôi môi không nói một lời bước nhanh đi ra ngoài.

Người ngoài cửa đã bị người Sơ Nhất mang đến giải quyết, hiện tại phải làm chính là mau chóng chạy về doanh trướng, hảo hảo băng bó cho Mộc Tịch Bắc một phen.

Mộc Tịch Bắc nhắm mắt lại tính toán chuyện kế tiếp, Tề Huy sẽ chạy ra từ trong sơn động này, sau đó bị thị vệ trong Hoàng Lăng bắt được giao cho Hoàng đế, Hoàng đế lại nhân cơ hội phá tan thế lực của Tề gia, giết chết Tề Huy hoặc là lưu đày Tề Huy, đồng thời dao động địa vị Tề gia ở trong quân đội, Ân Cửu Dạ thuận thế mà lên.

Mộc Tịch Bắc nhắm mắt lại nghĩ đến kế hoạch của mình, nhưng mà không biết tại sao, nàng luôn có một loại cảm giác nói không ra lời, luôn cảm thấy giống như mình đã bỏ sót cái gì đó.

Bởi vì trong lòng từ đầu đến cuối đều cảm thấy không đúng, cho nên Mộc Tịch Bắc lại suy đoán ngược lại một phen, nếu như Tề Huy không chạy ra được, mà là chết ở trong huyệt động, như vậy kế hoạch lần này mặc dù không đạt được hiệu quả cao, nhưng cũng giết chết được Tề Huy đồng thời giải quyết được nhóm hắc y nhân tinh nhuệ của Tề gia.

Dần dần, nghĩ đi nghĩ lại Mộc Tịch Bắc liền ngủ thiếp đi trong ngực Ân Cửu Dạ.

Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại đã về tới doanh trướng, nằm ở trên giường, vết thương trên vai đã được băng bó cẩn thận, mơ hồ còn thấm ra một ít máu, nhìn thấy mình chỉ mặc một kiện áo ngực, mặt Mộc Tịch Bắc không khỏi hơi đỏ lên.

Nhìn nam tử nằm ở bên giường ngủ thiếp đi, Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng duỗi ra ngón tay vuốt ve sợi tóc của hắn.

Mộc Tịch Bắc vừa mới cử động, Ân Cửu Dạ đã tỉnh lại, ngồi thẳng người trầm mặc nhìn Mộc Tịch Bắc, dường như đang tức giận với Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc nhìn Ân Cửu Dạ mắt đầy tơ máu bỗng nhiên sững sờ, nhịn không được mở miệng nói: Ân Cửu Dạ, ta ngủ bao lâu rồi.

Ân Cửu Dạ bình tĩnh nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, sau đó mới lạnh giọng mở miệng nói: Một ngày một đêm.

Mộc Tịch Bắc không để ý đến Ân Cửu Dạ còn đang trong cơn tức giận, vừa rồi trong đầu của mình dường như chợt lóe lên gì đó, chỉ là chưa kịp bắt lấy, cẩn thận ngẫm nghĩ Mộc Tịch Bắc lại mở miệng: Có tin tức của Tề Huy chưa?

Chết trong sơn động. Ân Cửu Dạ nhàn nhạt mở miệng.

Chân mày Mộc Tịch Bắc cau lại, tại sao có thể như vậy? Nàng tin phán đoán của Ân Cửu Dạ, nếu như Tề Huy muốn sống, hắn tất nhiên có thể đi ra được sơn động kia, chỉ là bây giờ Tề Huy lại chết ở trong sơn động, điều này không khỏi làm Mộc Tịch Bắc cảm thấy sự tình dường như càng thêm quái dị.

Thi thể đâu? Mộc Tịch Bắc lại mở miệng hỏi ngược lại.

Ân Cửu Dạ thấy nữ tử trước mặt còn đang một lòng nghĩ đến những chuyện loạn thất bát tao, căn bản không thèm để ý mình có tức giận hay không, ánh mắt không khỏi trở nên nguy hiểm.

Mộc Tịch Bắc đợi hồi lâu, không nghe thấy đáp lời, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử, trong lòng căng thẳng, lập tức mang theo vài phần lấy lòng: Ân Cửu Dạ, đừng giận nữa mà.

Ân Cửu Dạ vẫn như cũ lẳng lặng nhìn Mộc Tịch Bắc, không có mở miệng, quanh thân tản ra hơi lạnh.

Mộc Tịch Bắc cố sức ngồi dậy, tác động đến miệng vết thương khiến mày đẹp nhíu lại, Ân Cửu Dạ nhịn xuống không tiến lên đỡ lấy nàng, vẫn như cũ trầm mặt nhìn nàng.

Mộc Tịch Bắc cắn cắn môi, mang theo vài phần ủy khuất, nhìn vết thương trên vai mình, trong lòng khẽ động, chỉ cần mình tác động tới miệng vết thương hắn lập tức sẽ không bình tĩnh mà mở miệng nói chuyện.

Dường như nhìn thấu ý nghĩ của Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp ngồi ở trên giường, ôm Mộc Tịch Bắc vào trong lòng, chỉ là vẫn trầm mặc không nói.

Mộc Tịch Bắc nằm ở trong ngực nam tử, đánh giá vẻ mặt nam tử, lúc nhìn thấy tơ máu trong cặp mắt kia, mở miệng nói: Ân Cửu Dạ, có phải chàng vẫn không ngủ phải không?

Ân Cửu Dạ do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nói: Ừ.

Mộc Tịch Bắc vốn có chút đau lòng, nhưng mà đột nhiên lại như nghĩ đến gì đó, nhãn tình sáng lên: Ân Cửu Dạ, ta biết không đúng chỗ nào rồi!

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Các muội mau tới thỉnh an ta~

/325

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status