Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 192 - Chương 129: Thiên Hạ Kỳ Đàn

/325


Ân Cửu Dạ cõng Mộc Tịch Bắc đi đến rất xa rất xa, một đường tuyết bay đầy trời, Mộc Tịch Bắc lại cảm thấy an ổn cùng kiên định trước nay chưa từng có.

Ân Cửu Dạ. Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng.

Hửm? Trong mắt nam nhân hiện lên một tia nghi vấn.

Không có việc gì. Mộc Tịch Bắc cười cười, nàng chỉ là bỗng nhiên rất muốn kêu tên của nam nhân này, nhắc cho bản thân nhớ kỹ người nam nhân đã đặt mình ở trong tim này.

Bắc Bắc. Ân Cửu Dạ cũng mở miệng kêu tên Mộc Tịch Bắc.

Ừ. Con ngươi của Mộc Tịch Bắc sáng ngời, trên lông mi còn dính mấy giọt sương trắng.

Đừng rời khỏi ta. Giọng nói của Ân Cửu Dạ trầm thấp, mơ hồ mang theo vài phần cầu xin.

Mộc Tịch Bắc dùng sức gật gật đầu: Được, chỉ cần chàng không bỏ xuống ta, ta cả đời cũng không rời khỏi chàng.

Con ngươi của Ân Cửu Dạ hiện lên một tia sáng, khóe miệng không tự chủ giương lên: Được, cả đời.

Mộc Tịch Bắc cười nói: Được rồi, chúng ta tới ngoéo tay, ai không giữ lời người đó là chó con.

Mộc Tịch Bắc duỗi ngón tay nhỏ của mình tới trước mặt Ân Cửu Dạ, nam nhân nhìn nhìn ngón tay út trắng nõn, cũng duỗi ra ngón út của mình móc lên.

Tâm tình của hai người đều cực kì tốt, Mộc Tịch Bắc trượt xuống khỏi người Ân Cửu Dạ, tay nhỏ một lần nữa bị Ân Cửu Dạ nắm ở trong tay, trên đường phố màu quýt nhạt, tiểu thương đều đã thu gom quán, người đi đường cũng càng ngày càng ít, trong gió lạnh thấu xương mang theo nhè nhẹ ý lạnh.

Hai người một đường đi tới, Mộc Tịch Bắc lại càng ngày càng hưng phấn, Ân Cửu Dạ cưng chiều nhìn nữ tử trước mắt, loại hạnh phúc này là hắn cùng cực mấy đời cũng không dám tưởng tượng.

Nếu nàng rời khỏi ta. Ân Cửu Dạ chậm rãi mở miệng, ánh mắt thâm trầm, nói được một nửa, nhưng lại không nói tiếp.

Mộc Tịch Bắc ngoái đầu nhìn về phía hai con ngươi đen nhánh của nam tử, trong mắt lóe lên nghi hoặc, nhưng Ân Cửu Dạ lại không có mở miệng.

Bắc Bắc, nếu nàng rời khỏi ta, cũng đừng trách ta tàn nhẫn.

Mộc Tịch Bắc cũng không cưỡng cầu, mà là làm càn lớn tiếng hô to: Ta sẽ không rời khỏi Ân Cửu Dạ! Ta sẽ không rời khỏi Ân Cửu Dạ!

Hô xong liền quay đầu nhìn về phía người nam tử bên cạnh, dường như đang chờ đợi được khen, mặt mày của Ân Cửu Dạ trong nháy mắt liền ôn nhu, ôm nữ tử vào trong ngực của mình, nhẹ nhàng hôn lên trán nữ tử.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã gần tới cuối năm, sinh thần của Hoàng đế cũng sắp sửa đến, nhưng mà dựa theo ý tứ của Hoàng đế thì hình như cũng không định chuẩn bị linh đình, chắc hẳn cũng bởi vì gần đây quyền thế trong tay phát triển, bắt đầu dùng tâm tư.

Dù sao Tây La mặc dù giàu có, nhưng mà hai năm nay tai hoạ và chiến sự cũng thực không ít, khi ở Đế đô ca múa mừng cảnh thái bình, cẩm y ngọc thực, thì vẫn còn có vô số dân chúng trôi dạt khắp nơi, cho nên nghĩ đến Hoàng đế vì không muốn bách tính oán than dậy đất, lại chiếm được danh tiếng tốt, liền quyên tặng tiền chuẩn bị thọ yến của mình.

Có Hoàng đế dẫn đầu, hậu cung phi tần, thế gia đại tộc tự nhiên cũng đều noi theo, hơn nữa trong lúc nhất thời uy danh lại thuộc về trên đầu Hoàng đế, cái này khiến Hoàng đế trong lúc nhất thời danh tiếng vang xa, ở trong dân chúng danh vọng cực cao.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên một nhuyễn tháp, trên đùi đắp kín một cái chăn lông, trong tay đang cầm một cái ấm lô màu men, đôi mắt hơi khép hờ, trong thần sắc mang theo vài phần lười biếng cùng mệt mỏi.

Thanh Từ và Bạch Lộ ngồi ở một bên, một người đang chà lau kiếm trong tay, còn một người lại đang chống cằm.

Mộc Tịch Bắc từ từ nhắm hai mắt bắt đầu nghĩ ngợi, hiện nay một hành động này của Hoàng đế mặc dù không lớn, nhưng lại đến đột nhiên, đối với thu mua dân tâm có thể nói là biện pháp nhanh chóng hữu hiệu nhất, một buổi thọ yến Hoàng đế xuất ra tiền bạc cũng có hạn, nhưng mà cộng thêm các thế gia vọng tộc cùng cung phi nhất định sẽ không ít, những số bạc này nếu là dùng cho chẩn tai, vẫn rất có hiệu quả.

Lần này sự tình trọng đại, Hoàng đế lại đem sự tình phó thác cho Mộc Chính Đức, nhưng bởi vì gần tới cuối năm, nên Mộc Chính Đức không có tự mình đi chuyến này, mà là đem chuyện này giao cho mấy tên đại thần tâm phúc dưới tay, đầu tiên là phái phát ít y phục lương thực chống lạnh, để bách tính có thể an ổn qua mùa đông.

Về chuyện liên hệ thương nhân lương thực cùng thương nhân y phục vẫn là từ Mộc Chính Đức tự mình đảm đương, dù sao bây giờ Tướng phủ có thể nói là đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, mà Ngũ gia nhiều thế hệ kinh thương, lấy thương nghiệp làm căn cơ, lại mơ hồ giằng co cùng Tướng phủ, cho nên rất nhiều chuyện Mộc Chính Đức nhất định phải thật cẩn thận mới được.

Trong lòng của Mộc Tịch Bắc tính toán, Hoàng đế công khai là vì thu mua lòng người, nhưng nếu như thật sự chẩn tai đại khái có thể trực tiếp phái phát lương thực cùng quần áo, nghĩ đến trong quốc khố nhất định sẽ dự trữ không ít, chỉ là bây giờ lại đi ngược lại con đường cũ, hết lần này tới lần khác đem tiền bạc giao cho Mộc Chính Đức, dò xét tâm tư, sợ là vì để cho Tướng phủ và Ngũ gia đối đầu.

Dù sao nếu là chuyện có liên quan đến buôn bán, Ngũ gia lại là tài đại khí thô, Mộc Tịch Bắc không thể không nói, Hoàng đế này đúng là tính toán thật hay, quả nhiên là xem tướng phủ như một thanh bảo đao, vì ông ta vượt mọi chông gai.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hành động lần này e rằng cũng sẽ khiến cho An Nguyệt Hằng chú ý, Hoàng đế đạt được lòng người, Ngũ gia bị hao tổn, đây đối với An Nguyệt Hằng mà nói tuyệt đối không phải một chuyện tốt, chỉ không biết An Nguyệt Hằng sẽ có hành động gì.

Thanh Từ nhìn tuyết bay bên ngoài, lại nhìn nhìn tiểu thư đang chợp mắt, nhẹ giọng nói: Thời gian trôi qua thật là nhanh mà, chớp mắt đã sắp tới năm mới rồi.

Mộc Tịch Bắc mở mắt ra, theo cửa sổ mở nửa nhìn ra ngoài, bên ngoài trắng thuần một mảnh, đại địa giống như bị dát lên một tầng áo khoác trắng noãn, yếu ớt mở miệng nói: Có lẽ là còn có thể qua một năm tốt.

Mộc Tịch Bắc ánh mắt xa xăm, xuyên thấu qua một hàng nhà ngói tường đỏ, thấy được rất xa, qua tiếp một năm, có phải là có thể có một kết thúc với An Nguyệt Hằng hay không, đại chiến buông xuống, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng.

Thanh Từ nhìn theo ánh mắt Mộc Tịch Bắc, không có mở miệng, từ khi Tịch Tình bỏ mình đến giờ, đã được hai năm, tiểu thư từng bước một bằng vào thân phận của mình cùng với kiếp trước nắm trong tay thế cục, rốt cục từng chút một cắn nuốt hết thế lực của An Nguyệt Hằng, trận ác chiến lấy mạng đổi mạng này có phải sắp kết thúc rồi hay không.

Tiểu thư, người còn chưa nói cho nô tỳ, người làm sao biết được ngày đó đứa bé của Mộc Hải Thanh đã sớm mất đi. Thanh Từ như đột nhiên nhớ ra gì đó, mở miệng hỏi.

Bạch Lộ cũng tò mò dời ánh mắt, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.

Bởi vì hương vị. Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng nói.

Hương vị?

Mặc dù khi đó ta đã có gần nửa tháng không chạm mặt với Mộc Hải Thanh, nhưng mà hôm tụ hội đó nàng ta đi ở bên cạnh ta, ta lại ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người nàng ta, cho dù là dùng hương liệu, nhưng vẫn có thể nghe được, nghĩ đến nhất định là bởi vì đã dùng mấy ngày này mới có thể lưu lại mùi nồng như vậy. Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng giải thích.

Hôm đó sau khi phát giác bản thân trúng mị dược, nàng liền cẩn thận hồi tưởng tất cả mọi chuyện xảy ra, lại phát hiện trên người Mộc Hải Thanh ngoại trừ mùi thơm còn xen lẫn một loại mùi khác, chắc hẳn bản thân Mộc Hải Thanh vẫn chưa phát hiện là bởi vì dùng quá lâu, ngay cả mấy nha hoàn hầu hạ nàng ta cũng không phát hiện ra, cho nên mùi thuốc nhàn nhạt này tránh được cái mũi của bọn họ, nhưng không tránh được cái mũi của mình.

Ngẫm lại Mộc Hải Thanh cũng không truyền đến tin tức sinh bệnh thụ thương gì cả, cho nên chỉ có thể nói là thuốc này dùng ở chỗ không thể gặp người, hơn nữa Mộc Hải Thanh vừa mang bầu không lâu, cho nên Mộc Tịch Bắc to gan phỏng đoán, thuốc này có liên quan với đứa bé, lại liên tưởng Mộc Hải Thanh vì hãm hại mình mà không tiếc đẻ non, cho nên nàng liền lớn mật suy đoán, đứa con của Mộc Hải Thanh kỳ thật đã không còn.

Cho nên sau khi để Thanh Từ đi thông báo cho Ân Cửu Dạ, lại lập tức phái người đi điều tra việc này, hơn nữa sự tình quả thật giống như nàng sở liệu, đứa con của Mộc Hải Thanh quả nhiên là không còn, chỉ có điều, đứa bé này cũng không phải là Mộc Hải Thanh muốn xoá bỏ.

Mà là bởi vì thể chất của Mộc Hải Thanh quá yếu, lại thêm một đoạn thời gian trước cảm xúc vẫn luôn bất ổn, nếu như sinh hạ đứa bé này, liền thương tổn tới tính mạng của nàng, cho nên, Mộc Hải Thanh mới có thể nghĩ đến lợi dụng xoá sạch đứa bé để hãm hại chính mình, dù sao mọi người cũng không biết con nàng ta đã không còn, lại càng không tin tưởng nàng ta thà rằng không cần con của mình chỉ để hãm hại mình, tội danh này liền dễ dàng ngồi vững hơn.

Chắc hẳn Mộc Hải Thanh làm sao cũng không ngờ, chính mình sẽ nghĩ tới điểm này, Mộc Hải Dung lại càng nghĩ thế, cho nên mới sẽ lớn lối như vậy.

Có điều nghe nói sau khi phạt quỳ từ đường ba ngày, cả hai tỷ muội đều hôn mê bất tỉnh, dù sao hiện giờ thời tiết không thể tính là tốt, mà Mộc Hải Dung còn bị đánh ba mươi đại bản sau đó mới bị mang đến, tình hình quả thật là hung hiểm rất nhiều, cho nên có lẽ thời gian tới đôi tỷ muội này sợ là không có thời gian đến trêu chọc mình rồi.

Vương gia, Thanh Quốc công chúa truyền đến tin tức. Một nam tử mặc phục sức viên văn màu nâu nhạt, ngoan ngoãn khom người đứng ở bên trái An Nguyệt Hằng, thỉnh thoảng lặng lẽ ngước mắt đánh giá vẻ mặt An Nguyệt Hằng.

An Nguyệt Hằng một thân hoa phục màu xanh lá mạ, trên mặt sợi tơ kim sắc phác hoạ ra một bức đồ non xanh nước biếc ánh sáng mặt trời, cổ áo dày rộng, trên cổ quấn quanh một cái cổ áo tròn lông chồn, ngồi ở trên một cái ghế dựa lớn gỗ tử đàn, cạnh tay là một cái bàn gỗ tử đàn, hai tay cầm một tách trà, nhàn nhạt nhấp mấy ngụm.

Mà ngồi bên tay phải An Nguyệt Hằng là một nam tử trung niên dáng người hơi thấp bé, mắt lộ tinh quang, tràn đầy mùi vị tính kế, không phải ai khác, chính là gia chủ Ngũ gia.

Người tới cũng không lo lắng, từ đầu đến cuối xoay người cung kính cùng đợi An Nguyệt Hằng mở miệng.

Buông chén trà xuống, cầm khăn nhẹ nhàng lau sạch khóe môi, lúc này An Nguyệt Hằng mới lên tiếng hỏi: Tin tức gì?

Người kia lập tức trả lời: Thanh Quốc công chúa nói, người đã đến Tây La.

An Nguyệt Hằng gật gật đầu: Có gì dị thường không?

Không có gì dị thường, chúng ta mua được một gã thiên tướng biên thành, hắn liền giúp đỡ Thanh Quốc công chúa thả người vào.

An Nguyệt Hằng gật gật đầu: Lúc đến bên ngoại Đế đô lại báo cho ta biết, ta sẽ tìm cách để bọn hắn tiến vào Đế đô.

Vâng, vương gia.

Đi xuống đi.

Người này thế này mới chậm rãi xoay người đi ra ngoài, cũng không quên đóng cửa lại.

Gia chủ Ngũ gia chuyển động hai quả cầu ngọc bích trong tay, ánh mắt hơi đổi, xích lại gần một chút mở miệng nói: Vương gia đây là?

An Nguyệt Hằng lại chỉ bí hiểm cười cười: Luôn phải trước thời gian làm chút chuẩn bị mới được.

Gia chủ Ngũ gia ánh mắt vừa chuyển, xem ý tứ này của An Nguyệt Hằng, dường như sang năm sẽ có hành động lớn, mà hành động lớn này không cần nói cũng biết, dĩ nhiên chính là chỉ vị trí cao nhất hiện giờ, chẳng lẽ nói, sau khi đợi lâu như vậy, vị vương gia này rốt cục không có ý định đợi thêm nữa?

Ánh mắt của An Nguyệt Hằng rơi vào trên người gia chủ Ngũ gia, cười nói: Nghe nói Mộc tướng tiếp nhận chuyện mua bán vật tư cứu tế.

Gia chủ Ngũ gia gật đầu nói: Đúng là có việc này, không biết ý tứ của Vương gia là?

An Nguyệt Hằng cười nói: Mấy chuyện mua bán này Bản vương làm sao có thể biết nhiều hơn quốc công đại nhân, chẳng qua là cảm thấy bây giờ Bệ hạ đem đầu mâu chỉ hướng Ngũ gia, Quốc Công đại nhân vẫn nên sớm làm chuẩn bị mới phải.

Ngũ quốc công nheo mắt, ông cũng cảm thấy lần này Hoàng đế đột nhiên không có ý định tổ chức thọ yến cũng không đơn giản là muốn chẩn tai, nhưng trong lúc nhất thời lại là không sờ thấu dụng ý trong đó, có điều nghe hàm ý trong lời này của An Nguyệt Hằng, lại trong nháy mắt đánh thức ông.

Hoàng đế đây là muốn dùng Mộc Chính Đức động thủ với Ngũ gia, bằng không vì sao trước đó không lấy vật tư từ hoàng thương, lại giao phó cho Mộc Chính Đức, cho nên nói mục đích của hoàng đế vẫn là ở Ngũ gia, nếu như dựa theo An Nguyệt Hằng định năm sau sẽ hành động, như vậy xem ra chính mình cũng phải xuống tay phòng bị trước mới được.

Đa tạ vương gia chỉ điểm, hạ quan trở về nhất định sẽ cẩn thận trù tính. Ngũ quốc công bởi vì biết được sang năm An Nguyệt Hằng dự định xưng đế, cho nên thái độ càng cung kính hơn một chút, trước bất luận hắn có thể thành công hay không, nhưng trước mắt Ngũ quốc công biết, mình và An Nguyệt Hằng là châu chấu cột vào trên một sợi dây thừng.

Ngũ gia tài đại khí thô, nhiều năm như vậy vẫn luôn đi theo An Nguyệt Hằng làm tùy tùng, nếu như bây giờ chuyển sang Hoàng đế, giúp đỡ Hoàng đế vặn ngã An Nguyệt Hằng, như vậy không may kế tiếp chính là Ngũ gia, đương kim Hoàng đế khí lượng hẹp hòi, ông ít nhiều có chút nghĩ mãi mà không rõ vì sao lão hồ ly Mộc Chính Đức lại giúp đỡ Hoàng đế, chẳng lẽ hắn ta không sợ Hoàng đế trở mặt cũng một mẻ hốt gọn hắn sao?

Nếu như có dự tính, phái người đến báo cho Bản vương một tiếng, Bản vương cũng sẽ giúp Quốc Công đại nhân một tay. Ánh mắt của An Nguyệt Hằng rơi vào trên người Ngũ quốc công.

Đa tạ vương gia, đợi sau khi tính toán xong, hạ quan nhất định báo cho Vương gia. Ngũ quốc công gật đầu nói.

Quốc công đại nhân là người thông minh, rất nhiều chuyện không cần Bản vương nói ra, chắc hẳn cũng biết nên lựa chọn như thế nào, bây giờ Bản vương thế nhỏ, không giúp được nhiều cho Quốc công đại nhân, mong rằng Quốc Công đại nhân chớ có ghét bỏ. An Nguyệt Hằng nhấc lên ấm trà rót Cho Ngũ quốc công một chén, nước trà nóng hổi quay vòng.

Vương gia thật sự là khách khí, hạ quan và Vương gia qua lại nhiều năm, tất nhiên là vì Vương gia đi theo làm tùy tùng, điểm này, còn xin vương gia yên tâm. Ngũ quốc công lập tức biểu lộ chân thành.

Có câu này của Quốc công đại nhân, Bản vương an tâm rồi. An Nguyệt Hằng gật đầu nói.

Hắn đúng là dự tính sang năm động thủ, chỉ là việc này cửu tử nhất sinh, sợ là phải chuẩn bị thêm một thời gian, Mộc Chính Đức và Hoàng đế đều nhìn chằm chằm, lại có Bắc Yên vương tọa trấn Đế đô, càng có Lục hoàng tử danh vọng cực cao.

Bây giờ thế lực của đối thủ càng ngày càng cường đại, nhưng nhân mã trong tay mình lại liên tiếp hao tổn, hắn có một loại dự cảm không tốt, luôn cảm thấy những thế gia đại tộc ủng hộ mình liên tiếp bị hủy diệt, từ nơi sâu xa đều là hướng về phía mình, thậm chí, cho dù là hắn thân ở trong bóng tối, nhưng lại cảm thấy đối thủ dường như rất hiểu rõ mình, loại cảm giác khó hiểu này làm hắn rất không thoải mái.

Theo thế cục càng ngày càng khẩn trương, hắn hiểu được, đã không còn thời gian để chờ, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó chèn ép được thế lực Hoàng tộc, ngược lại, cứ tiếp tục như vậy, sẽ càng bất lợi cho chính mình, mà nữ nhân ở đằng sau kia lại đang nhìn chằm chằm, cho nên hắn dự định cuối cùng buông tay đánh cược một lần.

Mộc Tịch Bắc nhìn ánh nắng bên ngoài không tệ, mở miệng nói với Thanh Từ và Bạch Lộ: Hôm nay thời tiết không tệ, các ngươi dọn dẹp một chút, chúng ta ra đường mua ít đồ tết về.

Thanh Từ và Bạch Lộ đứng lên: Được ạ, bọn nô tỳ đi chuẩn bị.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhưng trong lòng thì vẫn đang suy ngẫm tâm lý của An Nguyệt Hằng, không biết hắn sẽ có hành động như thế nào, dựa theo hiểu biết của nàng với An Nguyệt Hằng, cho dù là mình nhất thời làm cho hắn không nắm chắc được chủ ý, nhưng hắn nhất quyết sẽ không đặt tất cả hi vọng ở trên người mình, không, hoặc là nói dù là một chút xíu cũng không có.

Ở trên điểm này, Mộc Tịch Bắc và An Nguyệt Hằng rất giống nhau, chính là sẽ rất ít đem tiền đặt cược ở trên loại chuyện không xác định, đối với loại chuyện gọi là có khả năng, chắc chắn là không bằng tự mình ra tay sẽ chắc chắn hơn.

Tiểu thư, chuẩn bị xong rồi. Thanh Từ ở bên ngoài gõ cửa một cái, Mộc Tịch Bắc chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.

Vừa đẩy cửa ra, màu trắng chói mắt tập kích hai tròng mắt của nàng, làm cho người ta có chút mở mắt không ra, nhưng có lẽ là bởi vì đang vào đông, cho nên mặt trời có vẻ phá lệ ấm áp cùng đáng yêu.

Thanh Từ giúp Mộc Tịch Bắc chuẩn bị một kiện áo choàng, mang theo không ít bạc vụn cùng ngân phiếu, ngược lại cũng không có chuẩn bị gì nhiều.

Đi ra đầu phố, khắp nơi chỉ gặp một mảnh vui mừng hớn hở, Mộc Tịch Bắc đi dạo xung quanh, ngẫu nhiên từ trong miệng bách tính nghe được ít tin tức gần đây.

Tiểu thư, nghe nói Ngũ Thanh Thanh vừa mới sinh ra con trai, địa vị ở Vương phủ bỗng nhiên vững chắc rất nhiều, danh tiếng nhất thời lấn át cả Bắc Bang công chúa. Thanh Từ đi theo sau lưng Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Sinh nhi tử tự nhiên là tốt, có lẽ không chừng một ngày nào đó, vị trí chính phi cũng là của nàng ta.

Thanh Từ gật gật đầu: Gần đây nghe nói An Nguyệt Hằng đối xử với Ngũ Thanh Thanh vô cùng tốt, trên cơ bản ngày ngày đều lưu lại ở chỗ nàng ta, thứ gì nếu là Bắc Bang công chúa có một phần, nhất định mẹ con nàng ta cũng có một phần.

Bây giờ chính là lúc An Nguyệt Hằng dùng người, mà quân cờ lớn nhất của hắn ở Tây La chính là Ngũ gia, Bắc Bang công chúa mặc dù hữu dụng, nhưng nhất thời lại không có tác dụng gì lớn, cho nên cho dù Ngũ Thanh Thanh không sinh ra đứa con trai này, nhất định An Nguyệt Hằng cũng sẽ sủng ái nàng ta, cái này là kỹ xảo hắn quen dùng. Mộc Tịch Bắc giải thích nói.

Thanh Từ gật gật đầu, không có mở miệng, Bạch Lộ rất ít khi xen vào rốt cục cũng nhịn không được mở miệng nói: Hình như tiểu thư rất hiểu Nhiếp Chính vương.

Tay Mộc Tịch Bắc đang lựa vải hơi dừng lại, cười nói: Đúng vậy, là hiểu rất rõ nha.

Thanh Từ lại mắt sắc nhìn thấy từ trong cửa hàng đối diện đi ra một nữ tử, một thân váy dài màu đỏ tía, một kiện áo khoác giáp lông tơ màu trắng, tư sắc thanh tuyệt, chỉ vừa nhìn, liền cảm giác là một người biết ăn nói, lại quen tính toán.

Tiểu thư, đó có phải là Ngũ tiểu thư Ngũ gia không? Thanh Từ mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc chuyển mắt, cũng dừng ở trên người nữ tử kia, Ngũ Vấn Hinh, Ngũ tiểu thư Ngũ gia, truyền thừa y bát Ngũ gia, tuy là nữ tử, lại giỏi về kinh thương, xử lý không ít sản nghiệp của Ngũ gia, biết ăn nói, tinh thông tính toán, bây giờ là chính thê của Hồng Lư tự thiếu khanh, nhưng cho dù đã gả cho người ta, lại bởi vì quan hệ với Ngũ gia cùng lợi nhuận phong phú, vẫn như cũ là xuất đầu lộ diện, ngược lại cũng không có ai nói cái gì, chỉ nói là Ngũ gia sinh ra nữ nhi tốt.

Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn nhìn nơi Ngũ Vấn Hinh đi tới, không khỏi nhíu mày, kỳ xã?

Nếu nói nàng ta ra vào mấy cửa hàng thì cũng thôi đi, nhưng làm sao lại lẻ loi một mình ra vào kỳ xã? Mặc dù thoạt nhìn nàng ta không khác với người thường, nhưng nếu tinh tế quan sát, vẫn có thể nhìn ra nàng ta đi lại vội vàng, hai tay giấu ở trong tay áo, giống như đang làm chuyện mờ ám gì đó.

Mộc Tịch Bắc nhìn bóng lưng Ngũ Vấn Hinh, thu hồi ánh mắt, lần nữa rơi vào nhà kỳ xã đối diện, trên kỳ xã treo một tấm biển không quá lớn, nhưng chữ viết phía trên lại đủ cuồng vọng, bốn chữ lớn Thiên hạ kỳ đàn màu vàng khắc ở trên một tấm biển gỗ lim.

Đi, đi xem một chút. Mộc Tịch Bắc mang theo hai người Thanh Từ và Bạch Lộ đi vào nhà kỳ xã ở đối diện.

Vừa mới xốc lên màn cửa nặng nề, liền cảm thấy trong phòng sương khói lượn lờ, hương khí trong lư hương cùng hơi nước trà hỗn hợp lại với nhau, còn có bếp lò sưởi tản ra khói nhẹ, nhàn nhạt đan vào nhau, làm cho người ta chỉ cảm thấy có cảm giác không chân thực.

Khách quan mời vào bên trong, vào bàn mỗi người một xâu tiền, nước trà tính khác. Tiểu nhị rất nhanh liền tiến đến chào hỏi, mở miệng với Mộc Tịch Bắc đồng thời nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Thanh Từ chặn lại ánh mắt của tiểu nhị, ném hai khối bạc vụn vào trong tay gã sai vặt, gã sai vặt kia gào to một tiếng: Mấy vị xin cứ tự nhiên, có việc cứ gọi to tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân lập tức đến liền.

Thanh Từ phất phất tay, tiểu nhị kia liền lui xuống.

Giữa sân đặt hơn hai mươi bàn cờ, đều là quân cờ chất ngọc không tệ, tính chất mặc dù không tính thượng thừa, nhưng cũng may mượt mà sạch sẽ, trên mỗi bàn cờ tuyến đường giăng khắp nơi, có bàn không có quân cờ, quân cờ hai màu trắng đen phân biệt đặt ở trong hai hủ đựng cờ, sạch sẽ chỉnh tề.

Có bàn thì trưng bày một ít tàn cuộc, dường như đang chờ người đến phá giải, người trong phòng cũng không nhiều lắm, có người đang đánh cờ với nhau, có người thì ngồi quỳ chân ở một bên im lặng xem cờ, hình như không có vấn đề gì.

Mộc Tịch Bắc đứng ở trước một ván cờ, quân đen bị nhốt trong vòng vây, quân trắng chiếm lĩnh nửa giang sơn, quân đen dường như đã mất đường sống, Mộc Tịch Bắc lẳng lặng đánh giá bàn cờ, không có mở miệng.

Tránh ra, một nha đầu trẻ ranh cũng tới kỳ xã, nhìn hiểu sao? Một nam tử ngữ khí bất thiện, mang theo khinh thị.

Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía nam tử kia, chỉ cảm thấy nam tử ánh mắt mê ly, sắc mặt cũng không được tốt lắm, cả người có vẻ như không có tinh thần.

Người thọt, ngươi thì biết cái gì, hiện giờ cầm nghệ của tiểu thư đại gia quả thật là cao hơn chúng ta rất nhiều, sao ngươi được chơi, mà không cho phép người ta chơi? Một nam tử ngồi xem cờ ở bên kia mở miệng nói với người này.

Cắt, có gì đặc biệt hơn người, nữ nhân chung quy là nữ nhân, ta thấy kỳ nghệ lợi hại nhất vẫn phải tính Tề Tam công tử, hazz, chỉ đáng tiếc, Tề Tam công tử đã một thời gian rồi không có tới. Nam nhân được gọi là người thọt mang theo tiếc hận mở miệng nói.

Nói cũng đúng, hazz, Tề Tam công tử không đến, kỳ xã này thật đúng là không có gì đáng xem, bây giờ ngay cả nữ nhân đều vào được. Người kia cũng mở miệng lần nữa.

Đi đi đi, sang một bên nhìn đi, lão tử muốn giải ván cờ này. Người thọt phất phất tay với Mộc Tịch Bắc, kêu nàng sang một bên.

Mộc Tịch Bắc không nhúc nhích, Thanh Từ lại vẻ mặt lạnh lùng mở miệng nói: Quy củ tới trước tới sau có biết không vậy, tiểu thư của chúng ta tới trước, cho nên người nên sang một bên nhìn mới chính là ngươi.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Đòi mạng rồi, vô tuyến waln nói chết cũng không thể lên... Tờ giấy đại cương ta khổ cực làm tình tiết sau đó bị mất rồi, điên đầu. Còn phải làm lại một lần nữa... Hu hu, cầu an ủi...

/325

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status