Mã ma ma, chuyện này rốt cuộc là sao? Lão phu nhân ngữ khí không tốt mở miệng hỏi.
Mã ma ma thấy lão phu nhân đặt câu hỏi như thế, lập tức quỳ xuống: Lão phu nhân minh giám a, lão nô quả thật chưa nhận được bái thiếp này, nếu như lão nô nhận được, sao lại không lên dâng lên cho phu nhân, việc này thật sự là oan uổng a.
Sự tình đến nơi này, tất cả mọi người đều nhìn về phía lão phu nhân, chờ xem bà sẽ xử lý như thế nào.
Lão phu nhân sắc mặt hết sức khó coi nhìn Mộc Tịch Bắc cùng Phó Dĩ Lam, vốn muốn bắt lỗi của Mộc Tịch Bắc, kết quả lại bị đảo ngược, biến thành nha hoàn thân cận bên người bà, thật sự là đánh mất mặt bà.
Ngươi cẩu nô tài này, khi nào thì thiếp mời giao đến tay ta, ta thấy là do chính ngươi quên mất, lại còn muốn hắt nước bẩn đến trên đầu ta! Mã ma ma thấy lão phu nhân khó xử, tâm tư chuyển cũng nhanh, bắt đầu nghĩ cách để gã sai vặt thủ vệ này gánh chịu trách nhiệm.
Gã sai vặt vốn cũng không ngốc, Mã ma ma vừa nói xong, hắn liền hiểu được, có lẽ hắn cũng biết chính mình đấu không lại chủ tử, nhưng mà Mã ma ma cũng là một nô tài, hắn không cam tâm cứ thế mà gánh chịu nỗi oan này.
Lão phu nhân, nô tài của quý phủ thật đúng là phách lối, một tấm thiếp mời đều có thể biến thành không có, vậy nếu là đồ trang sức, biết thì nói là bị nô tài nuốt riêng, không biết còn tưởng rằng là lão phu nhân ngài sai phó đấy. Phó Dĩ Lam cười lạnh mở miệng,
Làm càn! Lão phu nhân vỗ bàn cái rầm, nhìn về phía Phó Dĩ Lam ánh mắt cũng mang theo chán ghét.
Chiêu Nhiên quận chúa nói lời này cũng không đúng, cái này không chừng là người của ngươi dùng mánh lới, không đưa bái thiếp này đến đây thì sao. Nhị phòng vì lấy lòng lão phu nhân nên mở miệng nói.
Đúng vậy. Đúng vậy. Không ít người đều phụ họa nói.
Mã ma ma nghe xong, tinh thần tỉnh táo, làm bộ muốn quỳ xuống nói: Lão phu nhân tha mạng a, lão phu nhân nhất định phải làm chủ cho nô tài...
Mộc Tịch Bắc hơi nhích lên, lúc mọi người không chú ý liền giẫm lên vạt áo Mã ma ma, hai tay Mã ma ma hướng về phía trước, đang muốn quỳ xuống, nhưng đột nhiên lại bị lảo đảo một cái, cả người ngã về phía cái bàn lớn trước mặt.
A! Mã ma ma hai mắt trợn tròn, phát ra một tiếng thét dài chói tai.
Người ngồi quanh bàn, kịp phản ứng thì đều đứng dậy rút lui, chưa kịp phản ứng thì trợn mắt hốc mồm mà nhìn.
Một tiếng Rầm! truyền đến, cả người Mã ma ma như sói chồm, nhào vào trên bàn cơm lớn.
Âm thanh loảng xoảng truyền đến, một bàn thức ăn tinh xảo lập tức bị đổ rầm xuống mặt đất, cơm nước cuồn cuộn văng ra bốn phía.
Cả cái bàn đều đổ sụp, Mã ma ma té mạnh xuống đất, nước canh trên bàn bắn tung tóe khắp mặt lão phu nhân, trên áo lông chồn tinh xảo cũng bị dính đầy nước canh cùng thức ăn.
Mộc Tịch Bắc kéo Phó Dĩ Lam lui về phía sau mấy bước, toàn bộ tràng diện trong nháy mắt yên tĩnh lại, một buổi tiệc tối tỉ mỉ an bài nháy mắt hóa thành hư không.
Ai ôi... Ai ôi... Mã ma ma bị đau kêu rên thành tiếng.
Nhưng rất nhanh, Mã ma ma đã kịp phản ứng, không để ý vết bẩn đầy người, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ: Lão phu nhân tha mạng, lão phu nhân tha mạng.
Trên mặt Lão phu nhân một giọt nước canh màu nâu đang theo chóp mũi của bà nhỏ xuống, Mã ma ma thở mạnh cũng không dám, lại dường như ý thức được lần này mình thật sự xong rồi.
Mộc Tịch Bắc dẫn đầu phá vỡ sự yên lặng này, đi lên phía trước, ở trong một bãi nước hỗn độn tìm ra một tấm thiếp màu đỏ, trên tấm thiếp đã có một bộ phận bị dính dầu mỡ, nhưng vẫn có thể trông thấy chữ viết phía trên.
Tổ mẫu, cái này hình như là bái thiếp của Chiêu Nhiên quận chúa, có lẽ vừa rồi đã từ trên người Mã ma ma rơi ra ngoài. Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng nói.
Lão phu nhân rốt cục cũng lấy lại tinh thần, nhiều năm qua bà chưa từng mất mặt như vậy.
Người tới! Mang bà ta xuống đánh chết cho ta! Lão phu nhân run rẩy nói, gần như là nổi giận.
Lão phu nhân tha mạng a... Lão phu nhân nô tài oan uổng mà. Cầu xin ngài nể tình nô tài đi theo bên người ngài nhiều năm mà tha cho nô tài một mạng đi! Mã ma ma đau khổ cầu xin.
Kéo xuống, kéo xuống, còn không mau kéo xuống đi! Lão phu nhân dùng tay lau khuôn mặt dính đầy dầu của mình.
Mã ma ma bị người kéo xuống, dù bà ta khóc lóc thê thảm như thế nào cũng không ăn thua.
Mộc Tịch Bắc và Phó Dĩ Lam nghiêng người đứng ở một bên, không nói gì, lão phu nhân phất tay áo phẫn nộ rời đi.
Một buổi tiệc tối còn chưa ăn, cứ như vậy mỗi người đều tự rời đi.
Mộc Chính Đức đi đến bên người Mộc Tịch Bắc cười nói: Bắc Bắc, con tới lúc nào.
Mộc Tịch Bắc cười nói: Chiều nay ạ.
Ở đã quen chưa? Mộc Chính Đức cười như hồ ly.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Rất tốt.
Mộc Chính Đức không nói gì nữa, cười cười rời đi.
Bắc Bắc, ngươi thật sự là quá lợi hại! Phó Dĩ Lam vừa thấy Mộc Chính Đức đi, vội vàng ôm lấy cánh tay Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười nói: Một bữa tối ngon lành cũng bị hỏng rồi, mau trở về gọi người đưa chút thức ăn đi.
Hai người rời khỏi phòng trước, vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của Mã ma ma.
Sắc trời dần dần trở tối, Mộc Tịch Bắc đang lật xem một quyển sách sử, một hơi thở quen thuộc liền từ phía sau nàng đánh tới, khuỷu tay hữu lực liền ôm sát nàng vào trong ngực.
Mộc Tịch Bắc hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Ân Cửu Dạ với sắc mặt khó coi: Ân Cửu Dạ.
Ừ. Ân Cửu Dạ ôm một hồi lâu, mới buông tay ra.
Quay người ngồi lên trên một cái ghế, trở tay nhấn Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên đùi của mình.
Mộc Tịch Bắc cũng không mở miệng, Ân Cửu Dạ lại cau mày đánh giá xung quanh căn phòng một phen, cuối cùng cau mày mở miệng nói: Người Mộc phủ nghèo vậy sao?
Mộc Tịch Bắc cười nói: Cũng không phải, Tam tiểu thư nhị phòng cũng rất chủ động muốn mời sư phụ đến giúp ta sửa sang viện đấy.
À. Ân Cửu Dạ thuận miệng lên tiếng, liền bắt đầu vùi đầu hôn cổ Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc bị ngứa, hơi lui lại trốn đi, ai ngờ Ân Cửu Dạ lại không chịu bỏ qua, bàn tay to trượt vào trong áo Mộc Tịch Bắc, trong nháy mắt sưởi ấm cho cả phòng.
Mà nữ tử thoát thai hoán cốt toàn thân lại tản ra một loại dụ hoặc trí mạng, thời thời khắc khắc đều hấp dẫn hắn.
Bắc Bắc. Tiếng nói Ân Cửu Dạ khàn khàn mang theo tình dục khó mà che giấu.
Bàn tay của nam nhân dần dần gỡ ra từng lớp y phục của nữ tử, ngoại bào rơi xuống, bên trong áo ngực phụ trợ vòng eo tinh tế, da thịt tuyết trắng ở dưới ánh nến trong suốt phá lệ óng ánh, phát ra hào quang tinh tế.
Dưới áo ngực tản ra hương diễm, trong không khí tràn ngập từng làn hương mê người.
Nụ hôn tinh tế dày đặc của Ân Cửu Dạ rơi vào trên người nữ tử, Mộc Tịch Bắc nhắm chặt hai mắt, nắm lấy y phục của nam tử, có chút ngượng ngùng, có chút khẩn trương.
Ân Cửu Dạ đột nhiên dừng động tác lại, hơi nóng phun đến bên tai Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc khẽ mở cặp mắt có chút mê ly, muốn quay đầu nhìn nam tử bên cạnh, lại nghe thấy nam nhân thấp giọng nói bên tai nàng: Lớn.
Mộc Tịch Bắc hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy bàn tay nam nhân thoáng dùng sức, Mộc Tịch Bắc lập tức phát ra một tiếng ưm nhẹ nhàng, cả khuôn mặt đỏ bừng tựa như có thể chảy ra nước.
Dần dần, Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy bụng dưới truyền đến từng đợt nóng ran, thân thể mềm mại trong ngực đôi lúc không an phận vặn vẹo, càng làm cho hắn cảm thấy mình sắp bị bức đến điên rồi.
Nam nhân ôm ngang Mộc Tịch Bắc, sải bước đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt Mộc Tịch Bắc lên giường.
Mộc Tịch Bắc mở to cặp mắt mê ly, mang theo vài phần ngượng ngùng, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, có chút khẩn trương nhắm hai mắt lại.
Ân Cửu Dạ chiếm được ngon ngọt, động tác lại dần dần tăng lên, hung hăng ngậm chặt đôi môi nữ tử.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thẳng đến nữ tử trong ngực ngủ thiếp đi, Ân Cửu Dạ mới dừng động tác, ôm ngang nữ tử, cẩn thận giúp nàng lau sạch cơ thể.
Nhẹ nhàng hôn trán nữ tử một cái, Ân Cửu Dạ tiếp tục ôm lấy Mộc Tịch Bắc, hận không thể nhét nàng vào trong xương mình.
Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, sắc trời đã rất trễ, Ân Cửu Dạ cũng đã rời đi.
Mộc Tịch Bắc miễn cưỡng đứng dậy, chỉ cảm thấy eo của mình như sắp gãy, hai cái đùi cũng không có lấy một chút sức.
Trong lòng nhịn không được chửi mắng nam nhân vô lương kia, nhưng nhìn thấy bữa sáng còn bốc hơi nóng trên mặt bàn, lòng Mộc Tịch Bắc liền mềm nhũn.
Tiểu thư. Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày: Vào đi.
Hai người nha hoàn đi đến, trong tay bưng đồ dùng rửa mặt: Tiểu thư, chúng ta là người thái tử điện hạ phái tới, tạm thời hầu hạ cuộc sống thường ngày của người ạ.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, đánh giá hai nữ tử này một phen, lúc này mới thu hồi cảnh giác.
Dùng xong bữa sáng không lâu, liền có không ít sư phụ sửa chữa tiến đến, bắt đầu trắng trợn sửa chữa tiểu viện của Mộc Tịch Bắc, cơ hồ không còn chỗ nào đặt chân, Mộc Tịch Bắc liền ngồi một chỗ trong sân, uống trà, nhìn mấy người sư phụ đang bận rộn.
Đi qua đi lại, rất bận rộn.
Chỉ chốc lát, Mộc Hồng Anh liền chạy đến: Không ngờ mấy sư phụ này đến sớm thật, đúng là rất tận chức tận trách.
Mộc Tịch Bắc bảo Mộc Hồng Anh ngồi xuống, Mộc Hồng Anh ngồi xuống nói chuyện phiếm với Mộc Tịch Bắc một hồi, sau đó liền rời đi.
Mộc Tịch Bắc chống cằm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Hai nha hoàn Ân Cửu Dạ phái tới, đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc an tĩnh đánh giá bốn phía.
Sau khi Mộc Hồng Anh rời đi, liền về chỗ ở của mình, phu nhân nhị phòng đang lo lắng chờ ở nơi đó.
Hồng Anh, con về rồi, thế nào? Phu nhân nhị phòng nhìn nữ nhi mình hai mắt tỏa sáng.
Mẹ, yên tâm đi, những sư phụ kia rất đáng tin cậy, cầm tiền trước rồi mới đến. Mộc Hồng Anh mở miệng nói.
Phu nhân nhị phòng gật gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười: Vậy ta yên tâm!
Vẫn là mẹ thông minh, cứ như vậy, vừa có thể đối phó tam phòng, lại vừa có thể để lão phu nhân xử lý Mộc Tịch Bắc, thật có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim! Mộc Hồng Anh có chút bội phục mở miệng nói.
Khóe miệng của phu nhân nhị phòng lộ ra một tia đắc ý, nói với Mộc Hồng Anh: Hồng Anh à, con còn nhỏ, còn phải học hỏi nhiều.
Trong mắt phu nhân nhị phòng lóe lên một tia ghen tỵ nồng đậm, tam phòng đã sinh hai đứa con trai, vậy mà lần này lại mang thai tiếp, không như bà, sinh ba đứa con, lại đều là nữ nhi, bây giờ đã lâu rồi mà vẫn chưa mang thai, sao có thể không khiến bà ghen tỵ được.
Lần này xui khiến Mộc Tịch Bắc động thổ ở trong Mộc phủ, lão phu nhân biết nhất định sẽ nổi giận.
Bởi vì phàm là trong phủ có người mang thai, kiêng kỵ nhất chính là động thổ, nếu làm vậy, sẽ dẫn đến vị trí bào thai bất chính, hơn nữa dễ dàng đóng đinh đứa nhỏ.
Cho nên, Mộc Tịch Bắc sữa chữa sân trong phủ, thứ nhất sẽ để cho lão phu nhân bắt được cái chuôi, thứ hai là chèn ép đứa con của tam phòng, còn nữa, từ đó về sau, tam phòng nhất định sẽ nhằm vào Mộc Tịch Bắc, trong vô hình chính là đang giúp Mộc Hồng Anh trừ bỏ Mộc Tịch Bắc, tranh đoạt vị trí Thái Tử Phi, đây đối với nhị phòng mà nói, không chỉ là nhất tiễn song điêu đâu.
Mẹ, giờ con đi nói cho lão phu nhân, để lão phu nhân đi bắt người. Mộc Hồng Anh gấp rút nói với phu nhân nhị phòng.
Đứng lại, con đứa nhỏ này sao lại đần vậy chứ, con cho rằng trong phủ có động tĩnh lớn như vậy, sẽ không có ai nói cho lão phu nhân? Nhị phòng mở miệng nói.
Mộc Hồng Anh bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, phu nhân nhị phòng mở miệng nói: Đừng thấy mẹ ngươi bình thường luôn thích xuất đầu, nhưng cũng không phải người ngu đâu.
Vẫn là mẹ thông minh nhất. Mộc Hồng Anh lấy lòng mở miệng nói.
Đúng rồi, cây trâm kia nàng ta nhận chưa? Nhị phòng có chút lo lắng mở miệng hỏi.
Nhận rồi, mẹ cứ yên tâm đi. Chỉ là...
Chỉ là cái gì?
Chỉ là con thấy Mộc Tịch Bắc chi phí ăn mặc đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là đồ tốt nhất, người ta chưa chắc sẽ vừa mắt châu trâm kia, nào như con, cũng chỉ có mấy món đồ tốt, lấy cái gì đi so với người ta. Mộc Hồng Anh oán trách nói.
Con đứa nhỏ này, ráng nhịn thêm một thời gian nữa đi, sau này những thứ của nàng ta đều là của con, đừng nóng vội, hiện tại cha con đang xin Mộc Chính Đức giúp hắn thăng quan tiến tước, huống hồ, chờ sau này, con làm Thái Tử Phi, những thứ này còn không phải cái gì cần có đều có. Nhị phòng mở miệng nói.
Trong mắt Mộc Hồng Anh lóe lên một tia không cam lòng, nghe lời này, mới chậm rãi bình phục lại.
Mà bên kia, lão phu nhân đang mang người nổi giận đùng đùng xuất phát đến tiểu viện của Mộc Tịch Bắc, ở trong đó tất nhiên còn có tam phòng đang khóc lóc nỉ non, một tay ôm chặt bụng của mình, một mặt lại ầm ỹ nói có người muốn mưu hại con của mình.
Câm miệng! Khóc cái gì mà khóc! Lão phu nhân gõ quải trượng cả giận nói.
Hôm qua Mã ma ma gây ra chuyện, bà quả thực tức đến muốn nổ phổi, cả một đêm không thể chợp mắt, không nghĩ tới, Mộc Tịch Bắc lại làm ra chuyện to gan bực này, quả thật vừa vào trong phủ, liền không để cho bà được bình yên!
Bà vẫn không tin, một lão bà tử như bà, lại không xử được một tiểu nha đầu lừa đảo như nó!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Khóc mù, thịt vụn vặt sau đó ta đều không viết... Ta sửa lại phải đến bảy, tám lần... Vẫn chưa xét duyệt được, lúc đầu vốn cộng lại đăng vào buổi sáng... Nhưng cuối cùng lại xóa mất hơn một ngàn chữ, bây giờ chương bị thiếu một chút, mọi người thứ lỗi nha ~
Mã ma ma thấy lão phu nhân đặt câu hỏi như thế, lập tức quỳ xuống: Lão phu nhân minh giám a, lão nô quả thật chưa nhận được bái thiếp này, nếu như lão nô nhận được, sao lại không lên dâng lên cho phu nhân, việc này thật sự là oan uổng a.
Sự tình đến nơi này, tất cả mọi người đều nhìn về phía lão phu nhân, chờ xem bà sẽ xử lý như thế nào.
Lão phu nhân sắc mặt hết sức khó coi nhìn Mộc Tịch Bắc cùng Phó Dĩ Lam, vốn muốn bắt lỗi của Mộc Tịch Bắc, kết quả lại bị đảo ngược, biến thành nha hoàn thân cận bên người bà, thật sự là đánh mất mặt bà.
Ngươi cẩu nô tài này, khi nào thì thiếp mời giao đến tay ta, ta thấy là do chính ngươi quên mất, lại còn muốn hắt nước bẩn đến trên đầu ta! Mã ma ma thấy lão phu nhân khó xử, tâm tư chuyển cũng nhanh, bắt đầu nghĩ cách để gã sai vặt thủ vệ này gánh chịu trách nhiệm.
Gã sai vặt vốn cũng không ngốc, Mã ma ma vừa nói xong, hắn liền hiểu được, có lẽ hắn cũng biết chính mình đấu không lại chủ tử, nhưng mà Mã ma ma cũng là một nô tài, hắn không cam tâm cứ thế mà gánh chịu nỗi oan này.
Lão phu nhân, nô tài của quý phủ thật đúng là phách lối, một tấm thiếp mời đều có thể biến thành không có, vậy nếu là đồ trang sức, biết thì nói là bị nô tài nuốt riêng, không biết còn tưởng rằng là lão phu nhân ngài sai phó đấy. Phó Dĩ Lam cười lạnh mở miệng,
Làm càn! Lão phu nhân vỗ bàn cái rầm, nhìn về phía Phó Dĩ Lam ánh mắt cũng mang theo chán ghét.
Chiêu Nhiên quận chúa nói lời này cũng không đúng, cái này không chừng là người của ngươi dùng mánh lới, không đưa bái thiếp này đến đây thì sao. Nhị phòng vì lấy lòng lão phu nhân nên mở miệng nói.
Đúng vậy. Đúng vậy. Không ít người đều phụ họa nói.
Mã ma ma nghe xong, tinh thần tỉnh táo, làm bộ muốn quỳ xuống nói: Lão phu nhân tha mạng a, lão phu nhân nhất định phải làm chủ cho nô tài...
Mộc Tịch Bắc hơi nhích lên, lúc mọi người không chú ý liền giẫm lên vạt áo Mã ma ma, hai tay Mã ma ma hướng về phía trước, đang muốn quỳ xuống, nhưng đột nhiên lại bị lảo đảo một cái, cả người ngã về phía cái bàn lớn trước mặt.
A! Mã ma ma hai mắt trợn tròn, phát ra một tiếng thét dài chói tai.
Người ngồi quanh bàn, kịp phản ứng thì đều đứng dậy rút lui, chưa kịp phản ứng thì trợn mắt hốc mồm mà nhìn.
Một tiếng Rầm! truyền đến, cả người Mã ma ma như sói chồm, nhào vào trên bàn cơm lớn.
Âm thanh loảng xoảng truyền đến, một bàn thức ăn tinh xảo lập tức bị đổ rầm xuống mặt đất, cơm nước cuồn cuộn văng ra bốn phía.
Cả cái bàn đều đổ sụp, Mã ma ma té mạnh xuống đất, nước canh trên bàn bắn tung tóe khắp mặt lão phu nhân, trên áo lông chồn tinh xảo cũng bị dính đầy nước canh cùng thức ăn.
Mộc Tịch Bắc kéo Phó Dĩ Lam lui về phía sau mấy bước, toàn bộ tràng diện trong nháy mắt yên tĩnh lại, một buổi tiệc tối tỉ mỉ an bài nháy mắt hóa thành hư không.
Ai ôi... Ai ôi... Mã ma ma bị đau kêu rên thành tiếng.
Nhưng rất nhanh, Mã ma ma đã kịp phản ứng, không để ý vết bẩn đầy người, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu cầu xin tha thứ: Lão phu nhân tha mạng, lão phu nhân tha mạng.
Trên mặt Lão phu nhân một giọt nước canh màu nâu đang theo chóp mũi của bà nhỏ xuống, Mã ma ma thở mạnh cũng không dám, lại dường như ý thức được lần này mình thật sự xong rồi.
Mộc Tịch Bắc dẫn đầu phá vỡ sự yên lặng này, đi lên phía trước, ở trong một bãi nước hỗn độn tìm ra một tấm thiếp màu đỏ, trên tấm thiếp đã có một bộ phận bị dính dầu mỡ, nhưng vẫn có thể trông thấy chữ viết phía trên.
Tổ mẫu, cái này hình như là bái thiếp của Chiêu Nhiên quận chúa, có lẽ vừa rồi đã từ trên người Mã ma ma rơi ra ngoài. Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng nói.
Lão phu nhân rốt cục cũng lấy lại tinh thần, nhiều năm qua bà chưa từng mất mặt như vậy.
Người tới! Mang bà ta xuống đánh chết cho ta! Lão phu nhân run rẩy nói, gần như là nổi giận.
Lão phu nhân tha mạng a... Lão phu nhân nô tài oan uổng mà. Cầu xin ngài nể tình nô tài đi theo bên người ngài nhiều năm mà tha cho nô tài một mạng đi! Mã ma ma đau khổ cầu xin.
Kéo xuống, kéo xuống, còn không mau kéo xuống đi! Lão phu nhân dùng tay lau khuôn mặt dính đầy dầu của mình.
Mã ma ma bị người kéo xuống, dù bà ta khóc lóc thê thảm như thế nào cũng không ăn thua.
Mộc Tịch Bắc và Phó Dĩ Lam nghiêng người đứng ở một bên, không nói gì, lão phu nhân phất tay áo phẫn nộ rời đi.
Một buổi tiệc tối còn chưa ăn, cứ như vậy mỗi người đều tự rời đi.
Mộc Chính Đức đi đến bên người Mộc Tịch Bắc cười nói: Bắc Bắc, con tới lúc nào.
Mộc Tịch Bắc cười nói: Chiều nay ạ.
Ở đã quen chưa? Mộc Chính Đức cười như hồ ly.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Rất tốt.
Mộc Chính Đức không nói gì nữa, cười cười rời đi.
Bắc Bắc, ngươi thật sự là quá lợi hại! Phó Dĩ Lam vừa thấy Mộc Chính Đức đi, vội vàng ôm lấy cánh tay Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười nói: Một bữa tối ngon lành cũng bị hỏng rồi, mau trở về gọi người đưa chút thức ăn đi.
Hai người rời khỏi phòng trước, vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu của Mã ma ma.
Sắc trời dần dần trở tối, Mộc Tịch Bắc đang lật xem một quyển sách sử, một hơi thở quen thuộc liền từ phía sau nàng đánh tới, khuỷu tay hữu lực liền ôm sát nàng vào trong ngực.
Mộc Tịch Bắc hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Ân Cửu Dạ với sắc mặt khó coi: Ân Cửu Dạ.
Ừ. Ân Cửu Dạ ôm một hồi lâu, mới buông tay ra.
Quay người ngồi lên trên một cái ghế, trở tay nhấn Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên đùi của mình.
Mộc Tịch Bắc cũng không mở miệng, Ân Cửu Dạ lại cau mày đánh giá xung quanh căn phòng một phen, cuối cùng cau mày mở miệng nói: Người Mộc phủ nghèo vậy sao?
Mộc Tịch Bắc cười nói: Cũng không phải, Tam tiểu thư nhị phòng cũng rất chủ động muốn mời sư phụ đến giúp ta sửa sang viện đấy.
À. Ân Cửu Dạ thuận miệng lên tiếng, liền bắt đầu vùi đầu hôn cổ Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc bị ngứa, hơi lui lại trốn đi, ai ngờ Ân Cửu Dạ lại không chịu bỏ qua, bàn tay to trượt vào trong áo Mộc Tịch Bắc, trong nháy mắt sưởi ấm cho cả phòng.
Mà nữ tử thoát thai hoán cốt toàn thân lại tản ra một loại dụ hoặc trí mạng, thời thời khắc khắc đều hấp dẫn hắn.
Bắc Bắc. Tiếng nói Ân Cửu Dạ khàn khàn mang theo tình dục khó mà che giấu.
Bàn tay của nam nhân dần dần gỡ ra từng lớp y phục của nữ tử, ngoại bào rơi xuống, bên trong áo ngực phụ trợ vòng eo tinh tế, da thịt tuyết trắng ở dưới ánh nến trong suốt phá lệ óng ánh, phát ra hào quang tinh tế.
Dưới áo ngực tản ra hương diễm, trong không khí tràn ngập từng làn hương mê người.
Nụ hôn tinh tế dày đặc của Ân Cửu Dạ rơi vào trên người nữ tử, Mộc Tịch Bắc nhắm chặt hai mắt, nắm lấy y phục của nam tử, có chút ngượng ngùng, có chút khẩn trương.
Ân Cửu Dạ đột nhiên dừng động tác lại, hơi nóng phun đến bên tai Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc khẽ mở cặp mắt có chút mê ly, muốn quay đầu nhìn nam tử bên cạnh, lại nghe thấy nam nhân thấp giọng nói bên tai nàng: Lớn.
Mộc Tịch Bắc hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy bàn tay nam nhân thoáng dùng sức, Mộc Tịch Bắc lập tức phát ra một tiếng ưm nhẹ nhàng, cả khuôn mặt đỏ bừng tựa như có thể chảy ra nước.
Dần dần, Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy bụng dưới truyền đến từng đợt nóng ran, thân thể mềm mại trong ngực đôi lúc không an phận vặn vẹo, càng làm cho hắn cảm thấy mình sắp bị bức đến điên rồi.
Nam nhân ôm ngang Mộc Tịch Bắc, sải bước đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt Mộc Tịch Bắc lên giường.
Mộc Tịch Bắc mở to cặp mắt mê ly, mang theo vài phần ngượng ngùng, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, có chút khẩn trương nhắm hai mắt lại.
Ân Cửu Dạ chiếm được ngon ngọt, động tác lại dần dần tăng lên, hung hăng ngậm chặt đôi môi nữ tử.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thẳng đến nữ tử trong ngực ngủ thiếp đi, Ân Cửu Dạ mới dừng động tác, ôm ngang nữ tử, cẩn thận giúp nàng lau sạch cơ thể.
Nhẹ nhàng hôn trán nữ tử một cái, Ân Cửu Dạ tiếp tục ôm lấy Mộc Tịch Bắc, hận không thể nhét nàng vào trong xương mình.
Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, sắc trời đã rất trễ, Ân Cửu Dạ cũng đã rời đi.
Mộc Tịch Bắc miễn cưỡng đứng dậy, chỉ cảm thấy eo của mình như sắp gãy, hai cái đùi cũng không có lấy một chút sức.
Trong lòng nhịn không được chửi mắng nam nhân vô lương kia, nhưng nhìn thấy bữa sáng còn bốc hơi nóng trên mặt bàn, lòng Mộc Tịch Bắc liền mềm nhũn.
Tiểu thư. Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày: Vào đi.
Hai người nha hoàn đi đến, trong tay bưng đồ dùng rửa mặt: Tiểu thư, chúng ta là người thái tử điện hạ phái tới, tạm thời hầu hạ cuộc sống thường ngày của người ạ.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, đánh giá hai nữ tử này một phen, lúc này mới thu hồi cảnh giác.
Dùng xong bữa sáng không lâu, liền có không ít sư phụ sửa chữa tiến đến, bắt đầu trắng trợn sửa chữa tiểu viện của Mộc Tịch Bắc, cơ hồ không còn chỗ nào đặt chân, Mộc Tịch Bắc liền ngồi một chỗ trong sân, uống trà, nhìn mấy người sư phụ đang bận rộn.
Đi qua đi lại, rất bận rộn.
Chỉ chốc lát, Mộc Hồng Anh liền chạy đến: Không ngờ mấy sư phụ này đến sớm thật, đúng là rất tận chức tận trách.
Mộc Tịch Bắc bảo Mộc Hồng Anh ngồi xuống, Mộc Hồng Anh ngồi xuống nói chuyện phiếm với Mộc Tịch Bắc một hồi, sau đó liền rời đi.
Mộc Tịch Bắc chống cằm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Hai nha hoàn Ân Cửu Dạ phái tới, đứng ở sau lưng Mộc Tịch Bắc an tĩnh đánh giá bốn phía.
Sau khi Mộc Hồng Anh rời đi, liền về chỗ ở của mình, phu nhân nhị phòng đang lo lắng chờ ở nơi đó.
Hồng Anh, con về rồi, thế nào? Phu nhân nhị phòng nhìn nữ nhi mình hai mắt tỏa sáng.
Mẹ, yên tâm đi, những sư phụ kia rất đáng tin cậy, cầm tiền trước rồi mới đến. Mộc Hồng Anh mở miệng nói.
Phu nhân nhị phòng gật gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười: Vậy ta yên tâm!
Vẫn là mẹ thông minh, cứ như vậy, vừa có thể đối phó tam phòng, lại vừa có thể để lão phu nhân xử lý Mộc Tịch Bắc, thật có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim! Mộc Hồng Anh có chút bội phục mở miệng nói.
Khóe miệng của phu nhân nhị phòng lộ ra một tia đắc ý, nói với Mộc Hồng Anh: Hồng Anh à, con còn nhỏ, còn phải học hỏi nhiều.
Trong mắt phu nhân nhị phòng lóe lên một tia ghen tỵ nồng đậm, tam phòng đã sinh hai đứa con trai, vậy mà lần này lại mang thai tiếp, không như bà, sinh ba đứa con, lại đều là nữ nhi, bây giờ đã lâu rồi mà vẫn chưa mang thai, sao có thể không khiến bà ghen tỵ được.
Lần này xui khiến Mộc Tịch Bắc động thổ ở trong Mộc phủ, lão phu nhân biết nhất định sẽ nổi giận.
Bởi vì phàm là trong phủ có người mang thai, kiêng kỵ nhất chính là động thổ, nếu làm vậy, sẽ dẫn đến vị trí bào thai bất chính, hơn nữa dễ dàng đóng đinh đứa nhỏ.
Cho nên, Mộc Tịch Bắc sữa chữa sân trong phủ, thứ nhất sẽ để cho lão phu nhân bắt được cái chuôi, thứ hai là chèn ép đứa con của tam phòng, còn nữa, từ đó về sau, tam phòng nhất định sẽ nhằm vào Mộc Tịch Bắc, trong vô hình chính là đang giúp Mộc Hồng Anh trừ bỏ Mộc Tịch Bắc, tranh đoạt vị trí Thái Tử Phi, đây đối với nhị phòng mà nói, không chỉ là nhất tiễn song điêu đâu.
Mẹ, giờ con đi nói cho lão phu nhân, để lão phu nhân đi bắt người. Mộc Hồng Anh gấp rút nói với phu nhân nhị phòng.
Đứng lại, con đứa nhỏ này sao lại đần vậy chứ, con cho rằng trong phủ có động tĩnh lớn như vậy, sẽ không có ai nói cho lão phu nhân? Nhị phòng mở miệng nói.
Mộc Hồng Anh bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, phu nhân nhị phòng mở miệng nói: Đừng thấy mẹ ngươi bình thường luôn thích xuất đầu, nhưng cũng không phải người ngu đâu.
Vẫn là mẹ thông minh nhất. Mộc Hồng Anh lấy lòng mở miệng nói.
Đúng rồi, cây trâm kia nàng ta nhận chưa? Nhị phòng có chút lo lắng mở miệng hỏi.
Nhận rồi, mẹ cứ yên tâm đi. Chỉ là...
Chỉ là cái gì?
Chỉ là con thấy Mộc Tịch Bắc chi phí ăn mặc đầy đủ mọi thứ, tất cả đều là đồ tốt nhất, người ta chưa chắc sẽ vừa mắt châu trâm kia, nào như con, cũng chỉ có mấy món đồ tốt, lấy cái gì đi so với người ta. Mộc Hồng Anh oán trách nói.
Con đứa nhỏ này, ráng nhịn thêm một thời gian nữa đi, sau này những thứ của nàng ta đều là của con, đừng nóng vội, hiện tại cha con đang xin Mộc Chính Đức giúp hắn thăng quan tiến tước, huống hồ, chờ sau này, con làm Thái Tử Phi, những thứ này còn không phải cái gì cần có đều có. Nhị phòng mở miệng nói.
Trong mắt Mộc Hồng Anh lóe lên một tia không cam lòng, nghe lời này, mới chậm rãi bình phục lại.
Mà bên kia, lão phu nhân đang mang người nổi giận đùng đùng xuất phát đến tiểu viện của Mộc Tịch Bắc, ở trong đó tất nhiên còn có tam phòng đang khóc lóc nỉ non, một tay ôm chặt bụng của mình, một mặt lại ầm ỹ nói có người muốn mưu hại con của mình.
Câm miệng! Khóc cái gì mà khóc! Lão phu nhân gõ quải trượng cả giận nói.
Hôm qua Mã ma ma gây ra chuyện, bà quả thực tức đến muốn nổ phổi, cả một đêm không thể chợp mắt, không nghĩ tới, Mộc Tịch Bắc lại làm ra chuyện to gan bực này, quả thật vừa vào trong phủ, liền không để cho bà được bình yên!
Bà vẫn không tin, một lão bà tử như bà, lại không xử được một tiểu nha đầu lừa đảo như nó!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Khóc mù, thịt vụn vặt sau đó ta đều không viết... Ta sửa lại phải đến bảy, tám lần... Vẫn chưa xét duyệt được, lúc đầu vốn cộng lại đăng vào buổi sáng... Nhưng cuối cùng lại xóa mất hơn một ngàn chữ, bây giờ chương bị thiếu một chút, mọi người thứ lỗi nha ~
/325
|