Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 287 - Ngư Ông Đắc Lợi

/325


Người xung quanh đều không lên tiếng, bầu không khí trong lúc nhất thời im lặng đến đáng sợ, sợ Hiên Viên Ngưng Sương mất hứng một cái, sẽ cho ai đó ngũ mã phân thây!

Ánh mắt của Hiên Viên Ngưng Sương đột nhiên rơi vào cái ống gỗ nhỏ hình tròn trên đất, là pháo hoa dùng để báo hiệu trước đó.

Nâng lên bước chân từng bước một đi đến trước mặt cái ống gỗ nhỏ, đưa tay nhặt lên.

Tên binh sĩ kia thấy vậy, trong mắt chứa đầy hoảng sợ, cả người nhịn không được lạnh run, không phải đâu... không phải đâu!

Nếu như thật sự pháo hoa kia có vấn đề, sợ là hắn khó thoát khỏi cái chết rồi!

Hiên Viên Ngưng Sương đặt ống gỗ nhỏ ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó không đợi đám người kịp phản ứng, vung tay liền ném cái ống gỗ nhỏ hình tròn về phía tên lính kia!

Không đợi binh sĩ kia kịp phản ứng!Cái ống gỗ nhỏ hình tròn đã trực tiếp đâm vào ngực binh sĩ! Máu tươi trực tiếp phun ra ngoài, binh sĩ kia hai mắt trợn tròn, một câu cũng nói không nên lời, đã ngã xuống đất không dậy nổi, đủ để thấy nội lực của Hiên Viên Ngưng Sương cao cỡ nào.

Bản cung có thể cho một phế vật giữ lại mạng sống nhỏ nhoi, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho loại ngu xuẩn làm liên luỵ đến bản cung! Hiên Viên Ngưng Sương giận không kềm được, dung nhan yêu diễm phá lệ thâm trầm.

Điện hạ thánh minh! Người xung quanh tất cả đều quỳ trên mặt đất, thành kính không thôi.

Đứng lên đi! Hiên Viên Ngưng Sương dữ tợn nói.

Tên nam nhân am hiểu ngự thú mở miệng nói: Công chúa điện hạ, vừa rồi cái lệnh bài kia hình như là lệnh bài của Bắc Bang.

Trong mắt Hiên Viên Ngưng Sương hiện lên một tia tàn nhẫn, giờ phút này còn chưa thể kết luận những sát thủ kia thật sự người Bắc Bang phái tới, mặc dù Bắc Bang và Nam Kiều vẫn luôn đối địch, nhưng hẳn sẽ không mạo muội xuất thủ như thế.

Những sát thủ này, thứ nhất có thể là Tây La phái tới, cũng giống như nàng, muốn giá họa cho Bắc Bang, thứ hai có thể là Bắc Bang thông qua Tây La giao pháo hoa này đến trên tay bọn họ, làm cho bọn họ mất hết nội lực, nhân cơ hội xuất thủ, dự định đưa bọn họ vào chỗ chết!

Hiên Viên Ngưng Sương không nói gì, nhưng bất kể như thế nào, thi thể chất đầy trên đất đều là binh sĩ Nam Kiều, trận đầu cáo bại, quả nhiên là xuất sư bất lợi! Đây đối với nàng mà nói, tuyệt đối là thiên đại sỉ nhục!

Sơ Nhất đỡ lấy Sơ Nhị một đường chạy trở về, tụ họp với Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc.

Sắc mặt Sơ Nhị càng ngày càng khó coi, trên mặt hiện ra màu xám trắng như người chết.

Sao lại thế này? Mộc Tịch Bắc nhìn thấy Sơ Nhị bị như vậy lập tức kêu Sơ Nhất đặt hắn nằm dưới đất, bắt đầu xem xét miệng vết thương của hắn.

Ân Cửu Dạ ngưng mi nhìn về phía Sơ Nhất, Sơ Nhất lau vết máu trên mặt rồi nói: Trong tay Hiên Viên Ngưng Sương có một cái roi xương người, Sơ Nhị chính là bị nó gây thương tích!

Mộc Tịch Bắc xem xét vết thương của Sơ Nhị, phát hiện chỗ da tróc thịt bong bắt đầu chậm rãi hiện ra màu tím sậm, nhíu mày nói: Có độc.

Ân Cửu Dạ từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc, nhanh chóng rắc vào trên vết thương của Sơ Nhị, có thể tạm thời ngăn cản độc tố khuếch tán, nhưng nhất định phải kịp thời xử lý.

Mau đưa hắn trở về! Ân Cửu Dạ phân phó mấy tên hắc y nhân.

Mấy người đỡ lấy Sơ Nhị rất nhanh liền biến mất trong đêm tối.

Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: Roi xương người cực kì âm độc, bởi vì dùng gân cốt người chế ra, cho nên tích tụ rất nhiều oán khí, hơn nữa xương cốt không giống với vũ khí lạnh, nếu như dùng độc tố ngâm, thì có thể ăn sâu tận xương tủy, độc tính gấp mười đao kiếm.

Trong mắt Sơ Nhất lóe lên một tia sát ý, một roi này, là Sơ Nhị chịu thay hắn, nếu như Sơ Nhị thật sự xảy ra chuyện bất trắc, hắn nhất định sẽ lấy đầu của Hiên Viên Ngưng Sương để tế điện!

Ân Cửu Dạ cũng hiểu được ý của Mộc Tịch Bắc, nếu ngâm xương cốt và đao kiếm ở trong độc tố, chắc chắn sẽ không phải là một hiệu quả, xương kia hàng năm đều bị ngâm, từ trong ra ngoài, không có chỗ nào mà không phải là kịch độc, lại thêm phần ngưng kết oán khí, nên tất nhiên âm độc đến cực điểm.

Tâm tình của mọi người đều nặng nề, Mộc Tịch Bắc nhìn về phía Sơ Nhất tiếp tục nói: Đi hẹn Thái tử Bắc Bang Chiến Đông Lôi cho ta, cứ nói đêm nay Thái tử mời khách, mời hắn qua phủ một chuyến.

Sơ Nhất gật gật đầu rời đi.

Ân Cửu Dạ chỉ huy đội ngũ tiến về phương hướng pháo hoa bắn ra trước đó, đi không bao lâu, một đoàn người đã tới được chỗ Hiên Viên Ngưng Sương dừng chân.

Ân Cửu Dạ ra vẻ như không biết quét mắt một đống bừa bộn trên đất, mở miệng hỏi Hiên Viên Ngưng Sương: Đây là có người đột kích à?

Hiên Viên Ngưng Sương cười đi lên phía trước, một thân hoa phục mặc một cách tùy ý, thậm chí còn lộ ra hai đoạn bắp chân tuyết trắng: Thái tử điện hạ đến cũng thật sớm, nếu như còn không đến nữa, thì ta tay trói gà không chặt sẽ bị sài lang mãnh thú nuốt vào trong bụng mất.

Ân Cửu Dạ nhìn không chớp mắt: Công chúa điện hạ diễm danh lan xa, nghĩ đến cho dù là mãnh thú, cũng không nỡ nuốt công chúa vào bụng đâu.

Hiên Viên Ngưng Sương nhếch miệng, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc an tĩnh ở một bên, khi nhìn thấy làn da như ngọc sứ không có một chút tì vết kia, trong lòng dâng lên nồng đậm không vui.

Nàng dựa vào ân ái với nam nhân, thải dương bổ âm, mới có mỹ mạo như vậy, nhưng vì sao nữ tử trước mặt lại dám xinh đẹp hơn nàng!

Ân Cửu Dạ thấy nàng ta dừng ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, tiếp tục nói: Vì đã bị sắc đẹp của công chúa chinh phục rồi.

Hiên Viên Ngưng Sương thu hồi ánh mắt, Mộc Tịch Bắc lại hơi cong lên khóe môi, Ân Cửu Dạ nói như vậy, chẳng phải mang ý nghĩa mãnh thú không nỡ ăn nàng ta, là bởi vì muốn cùng nàng ta giao phối sao? Cái miệng của nam nhân này lúc nào thì lại lợi hại như vậy.

Hiên Viên Ngưng Sương hình như cũng không nghe được ẩn ý trong lời nói của Ân Cửu Dạ, chỉ đến gần mấy bước, ngón tay đặt lên lồng ngực Ân Cửu Dạ, nhẹ nhàng vẽ vẽ, môi đỏ hé mở: Phải không? Mãnh thú đều bị sắc đẹp của ta chinh phục, vậy thái tử điện hạ thì sao? Không biết thái tử điện hạ có bị sắc đẹp của Ngưng Sương chinh phục không?

Mộc Tịch Bắc nheo lại hai mắt, nhìn về phía bàn tay không có một chút huyết sắc kia, hận không thể đem chặt xuống.

Ân Cửu Dạ chán ghét cầm lấy cổ tay Hiên Viên Ngưng Sương, một tay hất nàng ta ngã xuống đất.

Công chúa điện hạ! Nam tử sau lưng Hiên Viên Ngưng Sương vội vàng tiến lên đỡ lấy, Hiên Viên Ngưng lại cười lạnh nói:

Hừ! Xem ra Thái tử điện hạ chướng mắt bản cung? Chẳng lẽ đây chính đạo đãi khách của Tây La?

Ân Cửu Dạ lạnh lùng đảo qua nữ tử nhìn như yếu đuối trên đất, lại không quên một roi của nàng ta, hại Sơ Nhị sinh tử chưa rõ.

Sắc trời đã tối, nếu như công chúa điện hạ dự định tiếp tục ở trong rừng này qua đêm, vậy xin thứ lỗi bản cung không thể phụng bồi. Ân Cửu Dạ lạnh lùng nói.

Hiên Viên Ngưng Sương vung lên vạt áo, quay người lên xe ngựa: Xuất phát!

Binh sĩ Tây La đem đồ đạc Nam Kiều mang đến, chuyển dời đến trên xe ngựa mình mang đến, một đoàn người bắt đầu yên lặng xuất phát.

Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc vẫn cưỡi ngựa đi ở phía trước, khác biệt chính là lần này hai người cưỡi chung một con ngựa.

Trên xe ngựa sau lưng, truyền đến thanh âm Hiên Viên Ngưng Sương cùng nam nhân cẩu thả.

Mộc Tịch Bắc tính toán trong lòng, nghe nói Hiên Viên Ngưng Sương cùng nam nhân giao hợp có thể bổ sung công lực, thậm chí làm dung nhan càng thêm yêu diễm, cũng không biết rốt cuộc là luyện loại tà công gì.

Tính tính những người bên cạnh Hiên Viên Ngưng Sương, bắt đầu tính từ hôm đại hôn của mình đến giờ, hình như xuất hiện một cao thủ ngự thú, còn có một nam nhân trời sinh thần lực, mà vừa rồi mấy người Sơ Nhất cũng chưa dò xét ra mấy người bên cạnh nàng ta, cũng không biết hai người vừa mới nhìn thấy biết những cái gì?

Nhưng bất kể như thế nào, mấy người kia nhất định phải diệt trừ, đối với binh sĩ Tây La mà nói, loại bản lĩnh này, có thể nói là hiểm họa khôn lường!

Hiên Viên Ngưng Sương ở trong xe, đặt một nam tử tướng mạo âm nhu ở dưới thân, sau khi phát tiết xong, mặt đầy vẻ dữ tợn mở miệng nói: Ân Cửu Dạ, luôn có một ngày ta sẽ đặt ngươi ở dưới thân ta! Dùng dương khí của ngươi đến tăng cường công lực của ta!

Một đoàn người trở lại đế đô, sau khi sắp xếp xong xuôi chỗ ở cho bọn người Hiên Viên Ngưng Sương, Ân Cửu Dạ liền dẫn Mộc Tịch Bắc về phủ thái tử. Thương thế của Sơ Nhị sao rồi? Ân Cửu Dạ mở miệng hỏi.

Sơ Nhất giữ ở ngoài cửa sắc mặt đóng băng nói: Đại phu đang trị liệu.

Một chậu máu loãng được mang ra, có thể nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc của Phó Dĩ Lam.

Phó Dĩ Lam nắm chặt tay Sơ Nhị: Huynh cái đồ đầu gỗ chết tiệt! Huynh ăn cái gì mà ngốc vậy, có chết cũng nên để Sơ Nhất chết, để cho Thanh Từ thủ tiết mới đúng, sao huynh có thể ngốc như vậy chứ!

Đại phu dùng dao nhỏ, đem thịt quanh miệng vết thương cắt bỏ hết, Phó Dĩ Lam nhìn thấy mà tâm co quắp.

Phó Dĩ Lam nắm chặt tay Sơ Nhị, một mặt lau nước mắt, một mặt mở miệng nói: Huynh cũng không thể chết, nếu như huynh chết, ta sẽ gả cho người khác, huynh không biết chứ, ở Nam Yến có rất nhiều người thích ta, có gương nhỏ từ nhỏ cùng ta lớn lên, hắn nói là hắn vẫn luôn coi ta như bằng hữu, nhưng mà ta biết, kỳ thật hắn vẫn luôn thích ta, bằng không thì cũng sẽ không mỗi lần có gì ăn ngon đều để lại cho ta ăn, mỗi lần đánh nhau đều để ta chạy trước.

Kỳ thật ta biết cả, chỉ là ta thật sự chỉ coi hắn như bằng hữu, cái gì cũng chưa nói, còn có con trai của chủ tiệm cẩm y, mỗi lần có y phục hay loại vải nào mới, hắn sẽ lập tức đưa tới cho ta, bị cha của hắn đánh không biết bao nhiêu lần, nhưng đến chết vẫn không đổi. Nước mắt to như hạt đậu từ trong mắt Phó Dĩ Lam lăn xuống.

Trên giường Sơ Nhị rốt cục có chút phản ứng.

Đại phu không ngừng lấy máu, bởi vì độc tố khuếch tán rất nhanh, đại phu trọn vẹn lấy ra hai chậu máu nhỏ, thì máu tươi dũng mãnh trào ra mới bắt đầu biến đỏ.

Đại phu lần nữa lấy ra một ít máu tươi, sau đó bôi thuốc trị thương, dùng băng vải quấn vết thương lại.

Ta muốn trở về gả cho Tiểu Lục ca, mỗi lần đánh nhau, tất cả mọi người đều bị thương, nhưng Tiểu Lục ca đều không tổn hao gì, bởi vì mỗi lần hắn đều trốn ở đằng sau ta, nếu như ta bị đánh bại, hắn sẽ chạy thật nhanh, để không bị bắt lại. Phó Dĩ Lam thì thào lẩm bẩm.

Sơ Nhị cố sức mở mắt ra, gian nan giơ lên ngón tay, lau đi nước mắt trên khóe mắt Phó Dĩ Lam: Không cho phép.

Ô ô... Đầu gỗ, huynh rốt cục không sao rồi. Phó Dĩ Lam ghé vào trên người Sơ Nhị, nước mắt nước mũi tèm lem.

Đại phu lau khô tay rồi đi ra ngoài, mở miệng nói với đám người đang chờ: Đã không còn gì đáng ngại, có điều mất máu quá nhiều, cần bồi bổ thật nhiều khí huyết, chú ý đừng để liên lụy vết thương, vết thương không được đụng nước, không được sử dụng nội lực.

Đại phu dứt lời, mọi người mới cảm thấy hơi an tâm.

Đại phu còn cẩn thận dặn dò thêm vài câu, lúc này mới rời đi.

Chủ tử, Thái tử Bắc Bang đến thăm. Quản gia xuất hiện ở trước mặt Ân Cửu Dạ.

Mời vào đi Ân Cửu Dạ bình tĩnh mở miệng.

Lúc Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc đến phòng khách, Chiến Đông Lôi đã đến, phía sau còn đi theo mấy gã cao thủ võ công không thấp.

Chiến Đông Lôi nhìn thấy Mộc Tịch Bắc ánh mắt có chút phức tạp, thế sự biến thiên, hắn thật sự không ngờ, cuối cùng phụ thân của nữ tử này lại trở thành Hoàng đế Tây La, càng không ngờ đến, Ân Cửu Dạ người nam nhân không có huyết mạch hoàng thất này vậy mà vẫn được ngồi vững vị trí Thái tử.

Vô luận Mộc Chính Đức là vì lung lạc hắn, muốn lợi dụng vị trí Thái tử bức bách Ân Cửu Dạ chỉ có thể có một nữ nhân là Mộc Tịch Bắc, hay là nam nhân này thật sự yêu Mộc Tịch Bắc sâu sắc, thì ván cờ này, không thể nghi ngờ Mộc Tịch Bắc chính là người thắng lớn nhất!

Chiến Thái tử đã lâu không gặp. Mộc Tịch Bắc thấy Ân Cửu Dạ không có ý lên tiếng, mở miệng nói.

Chiến Đông Lôi gật gật đầu: Nghĩ không ra sau năm từ biệt đó, bây giờ Vĩnh Dạ quận chúa lại trở thành công chúa Tây La, còn là Thái Tử Phi, không thể không nói, thế sự vô thường.

Mộc Tịch Bắc đánh giá Chiến Đông Lôi rồi nói: Hoàng tử năm đó bây giờ còn không phải trở thành Thái tử Bắc Bang sao? So với chiến Thái tử, ta thật sự là không đáng giá nhắc tới.

Mộc Tịch Bắc đánh giá Chiến Đông Lôi, sau lần từ biệt đó, hắn trở nên càng ngày càng ổn trọng.

Chiến Đông Lôi dừng ánh mắt ở trên người Ân Cửu Dạ, một năm trước, người nam nhân này dưới sự sắp đặt của tiền Hoàng đế Tây La, mang theo nhân mã chênh lệch khá xa so với Bắc Bang, vậy mà vẫn đánh bại Bắc Bang, thậm chí còn làm cho Bắc Bang nguyên khí đại thương, không thể không nói, hắn là một địch thủ hiếm thấy.

Hơn nữa nay Tây La đổi chủ, Mộc Chính Đức làm Hoàng đế, lại có một người như Ân Cửu Dạ tận lực giúp đỡ, chỉ sợ Tây La sớm muộn gì cũng sẽ cường thịnh.

Không biết lần này Ân Thái tử mời bản Thái tử đến đây là có việc gì? Chiến Đông Lôi hỏi ra nghi hoặc trong lòng, dù sao hắn cũng mới vừa tới Tây La, thậm chí còn chưa công bố ra ngoài sáng, nhưng Ân Cửu Dạ đã mời hắn đến, chắc là có chuyện muốn nói.

Ân Cửu Dạ ném ra một túi đồ, thị vệ sau lưng Chiến Đông Lôi một tay tiếp được, sau khi cẩn thận mở ra, lập tức biến sắc, giao lại cho Chiến Đông Lôi.

Chiến Đông Lôi nhìn hơn mười khối lệnh bài Bắc Bang này, cũng nhíu mày.

Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: Hôm nay chúng ta tiến đến vùng ngoại ô Nam Thành môn để nghênh đón sứ giả Nam Kiều, nhưng không ngờ nửa đường thì lọt vào ám sát, sau khi cửu tử nhất sinh, lại từ trên người những người này tìm ra lệnh bài Bắc Bang, sau khi cẩn thận kết luận, phát hiện đều không phải là giả, cho nên muốn mời Chiến Thái tử đến đây cho một lời giải thích.

Sắc mặt Chiến Đông Lôi cũng không được khá lắm, trong những người mình mang đến nhất định có phản đồ, nhiều lệnh bài như vậy mà có thể không chút dấu vết vào đến trong tay thích khách, mà thích khách này mượn dùng lệnh bài Bắc Bang, ám sát Ân Cửu Dạ, chính là vì muốn đem chuyện này giá họa đến trên đầu Bắc Bang!

Chỉ một cái chớp mắt, Chiến Đông Lôi đã hoài nghi đến trên đầu Nam Kiều, Nam Kiều này chẳng lẽ thật sự khinh thường Bắc Bang hắn không có ai, mới có thể tùy ý giá hoạ như thế!

Mộc Tịch Bắc thấy phản ứng của Chiến Đông Lôi, liền biết hắn đã hiểu được nội tình trong đó.

Chiến Đông Lôi nói với Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc: Lần này đa tạ hai vị bán một cái nhân tình cho bản Thái tử.

Mộc Tịch Bắc không nói gì, Ân Cửu Dạ lại nói: Nếu đã như vậy, vậy chúng ta không giữ Chiến Thái tử nữa.

Sau khi Chiến Đông Lôi rời đi, Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: Hiên Viên Ngưng Sương nhất định sẽ nhận được tin tức, Chiến Đông Lôi ban đêm đến phủ thái tử.

Ân Cửu Dạ gật đầu nói: Cứ như vậy, nàng ta tất nhiên sẽ cho rằng đám sát thủ trước đó là Bắc Bang phái tới, dù sao Bắc Bang và Nam Kiều hai tướng giằng co, nhưng bá chủ cuối cùng lại chỉ có thể có một.

Không sai, những năm gần đây quan hệ của Bắc Bang với Nam Kiều cũng không tốt, Nam Kiều nhiều lương thực, Bắc Bang nhiều binh, dù là ai cũng không thể nhất thống thiên hạ, đối với thứ đối phương có đều vô cùng mơ ước, nhưng lại kiềm chế lẫn nhau, không dám tùy tiện ra tay.

Cho nên, khi Hiên Viên Ngưng Sương cho người thăm dò tin tức, sẽ chỉ cho rằng những sát thủ kia là Bắc Bang phái ra, mà đoàn người của mình là nhờ khám phá ra mưu kế Nhuyễn Cân Tán, mới có thể thoát thân.

Sau khi Chiến Đông Lôi trở lại chỗ ở của mình, trong lòng đã có mấy đối tượng hoài nghi, đồng thời thả ra tin tức muốn ám sát Hiên Viên Ngưng Sương, kết quả không tới thời gian uống cạn nửa chén trà, tin tức quả nhiên truyền đến trong tai Hiên Viên Ngưng Sương.

Phản đồ kia lập tức bị bắt được, một đao mất mạng tại chỗ.

Mà sau khi Hiên Viên Ngưng Sương biết được Chiến Đông Lôi giết chết tai mắt của mình, liền cho rằng hắn đã biết mình có phòng bị, thì sẽ không phái người đến nữa, nên liền buông lỏng đề phòng.

Lại không ngờ, Chiến Đông Lôi đã sớm đoán được ý nghĩ này của nàng ta, nên sau khi diệt trừ phản đồ, vẫn không hủy bỏ kế hoạch lúc đầu, mà là tiếp tục lựa chọn phái người ám sát trong đêm.

Một đêm này, Hiên Viên Ngưng Sương tổn thất nặng nề, cộng thêm việc gặp chuyện trong rừng lúc trước, vậy mà số lượng cao thủ mang theo bị hao tổn mất bảy phần, một ngụm cắn nát răng ngà, hận không thể xé rách những người này.

Điện hạ, giờ phút này chúng ta hẳn phải mau chóng báo cáo tình hình cho Thái hậu nương nương, thỉnh cầu Thái hậu nương nương phái người đến chi viện. Một mưu sĩ mở miệng nói.

Không được! Hiên Viên Ngưng Sương từ chối, nếu để cho mẫu hậu biết nàng còn chưa đợi đến lúc chính thức lộ diện, mà đã bị hao tổn hơn phân nửa, mẫu hậu nhất định sẽ thất vọng về nàng, điều này bảo nàng sau này phải sống như thế nào.

Hiên Viên Ngưng Sương tức đến cả đêm mất ngủ, còn Mộc Tịch Bắc lại đang cùng Ân Cửu Dạ thương lượng phải làm sao trừ bỏ mấy người bên cạnh Hiên Viên Ngưng Sương, so với sát thủ, mấy người này mới là chỗ mấu chốt, Hiên Viên Ngưng Sương mới đến ngắn ngủi mấy ngày, vậy mà đã khiến Sơ Nhị Sơ Tam bị trọng thương, không thể nói là không mạnh!

Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, mở miệng nói với Ân Cửu Dạ: Trời sinh thần lực, nếu như chỉ dựa vào người sợ là khó mà đánh bại.

Ân Cửu Dạ trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Mộc Tịch Bắc, khẽ gật đầu nói: Vậy phải nhìn xem, rốt cục là ai mạnh hơn!

/325

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status