Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 41 - Chương 40: Không Có Hảo Tâm

/325


Rắn rết thứ nữ

Tác giả: Cố Nam Yên

Edit: Khuynh Vũ

Ca nên rời đi, nơi này không nên ở lâu.

Liễu Mộng cau mày bắt đầu đuổi người, dường như cũng không thích vị ca ca háo sắc của mình lắm.

Liễu Vượng không thèm để ý cười cười, đứng dậy che mặt liền đi ra ngoài, vẫn không quên nhìn thoáng qua tiểu viện đối diện, dường như đang chờ mong có được một tư vị ôn hương nhuyễn ngọc khác!

Mộc Tịch Bắc đứng trước cửa sổ trọn vẹn một canh giờ, mới xoay người lại.

Tiểu thư, cái này thế nào?

Thanh Từ thấy tiểu thư nhà mình rốt cục cử động, tranh thủ thời gian đưa tới cái váy đã sớm chuẩn bị tốt.

Trước giờ tiểu thư rất thích màu lam, nhưng hôm nay vì muốn mặc y phục của tiểu thư Triệu gia đưa tới, nên không mặc váy dài mà mình thích, không ngờ Liễu Mộng ở đối diện lại đoạt mất chỗ tốt của tiểu thư nhà mình, thật sự khiến Thanh Từ vô cùng khó chịu.

Mộc Tịch Bắc nhìn Thanh Từ không khỏi cười cười:

Sao vậy? Muốn ta với Liễu Mộng phân cao thấp?

Thanh Từ bị đoán trúng tâm tư sắc mặt không khỏi hơi 囧, nàng đúng là không quen nhìn dáng vẻ đó của Liễu Mộng khi mặc váy dài màu thủy lam, trong lòng nàng, tiểu thư thích đồ vật gì thì người bên ngoài không được thích thứ đó, tất cả những người muốn giật đồ với tiểu thư đều là kẻ nịnh nọt.

Mộc Tịch Bắc nhìn Thanh Từ ở trước mặt mình dáng vẻ như đứa trẻ con, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ, thật đúng là bá đạo, tuy nhiên nàng rất thích.

Nghe theo tính tình Thanh Từ, Mộc Tịch Bắc đổi lại một kiện váy dài bảo thạch lam, vén lên tóc dài, lộ ra gáy ngọc thon dài trắng noãn, nhìn rất mê người.

Tùy ý Thanh Từ giày vò một phen, Mộc Tịch Bắc cũng có chút mệt mỏi, hai người dùng chút bữa tối, Mộc Tịch Bắc dặn dò Thanh Từ chút sự tình, Thanh Từ liền không tiếng động đi ra ngoài.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn sắc trời đang dần tối, Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt nở nụ cười, hai con ngươi giống như ánh trăng, khiến Liễu Mộng ở đối diện vừa đi ra cũng sững sờ.

Liễu Mộng bất động thanh sắc đánh giá Mộc Tịch Bắc, quả nhiên là cái mỹ nhân bại hoại, so với tiểu thư con vợ cả phủ Thừa Tướng không biết xinh đẹp hơn gấp bao nhiêu lần, một thân váy dài bảo thạch lam tôn lên làn da giống như bạch ngọc, trước ngực thêu kim sắc mẫu đơn nở rộ lập tức hấp dẫn ánh mắt người nhìn, bên hông là đai lưng được điêu chế hoa mẫu đơn màu vàng bằng nhuyễn kim, tinh xảo dị thường.

Mái tóc màu đen được vấn thành Triêu Vân kế, cắm nghiêng ba cây trâm cài, lại không có trang sức nào dư thừa, giống như yêu tinh trong hoa, trời sinh phú quý, lòng Liễu Mộng chậm rãi trầm xuống, dung mạo như này đã sinh sinh hạ thấp mình xuống, chưa nói chi đến cảm giác mềm mại dịu dàng, khiến cho người ta vừa thấy, đã muốn ôm vào trong ngực hảo hảo chiều chuộng thương yêu.

Ở Liễu Mộng xem ra, nữ tử như vậy nên bị người giấu ở trong ngực hảo hảo thương yêu, thậm chí khiến cho người ta nhịn không được muốn đem toàn bộ mọi thứ trên thế gian dâng đến trước mặt nàng, chỉ vì muốn nàng cười một tiếng. Cho nên Mộc Tịch Bắc không thể không trừ bỏ, ngay cả nàng là một nữ tử cũng nhịn không được suy nghĩ như vậy, cũng không trách ca ca mình lại sinh ra ý nghĩ không an phận với nàng ta.

Ngũ tiểu thư, đây là muốn đi đâu vậy?

Liễu Mộng thu liễm suy nghĩ, mang theo ý cười dịu dàng, đi về phía Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt gật đầu:

Trong lúc rảnh rỗi, nghĩ đi ra ngoài dạo chơi, lại không biết nên đi nơi nào.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười lạnh, thật sự là trùng hợp, nàng vừa ra khỏi cửa, Liễu Mộng liền cũng đi ra, chẳng lẽ tất cả mọi người ở trong Liễu phủ đều xem nàng là kẻ ngốc, phải biết rằng, nàng vẫn chưa từng nghĩ chuyện này đều là trùng hợp đâu.

Liễu Mộng cũng không biểu hiện ra bộ dạng thân thiết, vẫn mang theo sự cao quý cùng xa cách như cũ:

Ta cũng nhàn đến vô sự, đang muốn đi Lạc hoa viên dạo chơi, không bằng cùng nhau đi đi?

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:

Như vậy thì tốt rồi, bằng không ta cũng không biết nên đi nơi nào, trong Hoàng cung nhiều quy củ, nếu ta xảy ra va chạm với người ta thật sự không đảm đương nổi.

Hai người làm bạn dưới ánh trăng, chậm rãi đi về phía trước, hai người đều không mang theo nha hoàn, câu được câu không tán gẫu.

Nghe nói Ngũ tiểu thư rất được Thừa tướng đại nhân sủng ái?

Liễu Mộng tùy ý mở miệng.

Mộc Tịch Bắc cũng đánh Thái Cực:

Phụ thân đối xử với chúng ta đều vô cùng tốt, làm gì có chuyện bên này nặng bên kia nhẹ đâu?

Liễu Mộng cũng không hỏi kỹ, tựa hồ biết có hỏi nữa cũng không ra cái gì, hai người cũng chỉ ngẫu nhiên đối đáp hai câu, mỗi người đều mang tâm tư riêng.

Gió thu buổi chiều hơi lạnh, sao trên trời cũng dần dần mọc lên rất nhiều, mọi ngóc ngách trong Hoàng cung đều thắp đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa không giống nhân gian.

Thời gian dần trôi qua, rốt cục đi tới Lạc Hoa viên, từng đoá từng đoá hoa nở kiều diễm, dưới ánh sáng đèn đuốc, nở chói lọi phi phàm, cũng không biết dùng biện pháp gì, cho dù gió thu hiu quạnh như vậy, bọn nó vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như cũ.

Liễu Mộng bất động thanh sắc ở phía trước dẫn đường, Mộc Tịch Bắc cũng giả bộ như cái gì cũng không biết, chỉ cẩn thận nhìn Bách hoa bên cạnh.

A!

Bên trong Hoa viên yên tĩnh, Liễu Mộng đột nhiên kinh hô một tiếng, sau đó không chịu khống chế lui về phía sau mấy bước, bàn tay trắng nõn nắm chặt bàn tay Mộc Tịch Bắc, móng tay thật dài đâm vào cổ tay trắng thuần của Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, đôi mắt nhìn về phía Liễu Mộng lóe lên một tia ngoan lệ, thân thể này của mình tuyệt đối được xưng tụng là tác phẩm nghệ thuật, chính mình cũng không nỡ thêm cái sẹo, Liễu Mộng này rất được, ỷ vào diễn kịch lại muốn lưu lại dấu vết cho nàng.

Ngũ tiểu thư, ngươi xem!

Dường như Liễu Mộng mất đi sự tỉnh táo ngày thường, một tay run rẩy chỉ vào cách đó không xa.

Nhìn lại nơi Liễu Mộng chỉ, Mộc Tịch Bắc cũng phối hợp lảo đảo một cái, vung mạnh tay lên trực tiếp hất Liễu Mộng ngã xuống đất.

Liễu Mộng bị ngã trên mặt đất, cổ tay chà xát mặt đất, rỉ ra vết máu nhè nhẹ, theo phản xạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, trong mắt chợt lóe lên sát ý.

Mộc Tịch Bắc chỉ làm như không biết, hoảng sợ mở miệng:

Đó...Đó...Là cái gì?

Bộ ngực Liễu Mộng cũng kịch liệt phập phồng, lại hướng dẫn từ từ:

Đừng sợ, chúng ta đi tới gần xem một chút.

Chúng ta mau rời khỏi đây đi, rất... đáng sợ.

Mộc Tịch Bắc đóng vai một đứa trẻ không rành thế sự.

Liễu Mộng lại cố chấp muốn dẫn Mộc Tịch Bắc đi tìm tòi thực hư, Mộc Tịch Bắc tự nhiên cũng đi theo bước chân của Liễu Mộng.

Hai người đẩy cỏ dại ra, phóng nhẹ bước chân, cẩn thận nhìn người đang nằm ở trong đó, một thân màu hồng cánh sen sắc cân vạt áo nhỏ, phía dưới là váy bách điệp lưu tiên, vừa thấy hình dạng, không phải ai khác, chính là Triệu Loan Kính!

Mộc Tịch Bắc lại hét lên một tiếng, lập tức bị doạ ngã ngồi trên mặt đất, nhưng trong lòng thì bất đắc dĩ trợn mắt một cái, mình khi nào lại có bộ dạng kinh ngạc như vậy.

Liễu Mộng lại càng khoa trương, lập tức chạy ra ngoài thật xa, chỉ vào trước ngực Triệu Loan Kính, đôi mắt tràn ngập hoảng sợ:

Ngũ tiểu thư, ngươi mau nhìn, nơi đó có phải có thanh đao hay không?

Mộc Tịch Bắc chậm rãi đứng dậy, lần nữa nhìn sang, trên ngực Triệu Loan Kính đang cắm một cây chủy thủ, máu tươi ở trước ngực phun ra thành một đóa hoa cực lớn, đem tầng tầng lớp lớp y phục đều nhuộm thành màu đỏ.

Mau nhìn xem, có còn thở hay không?

Liễu Mộng thấp thỏm mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc, bản thân mình lại không chịu dời qua một chút nào.

Mộc Tịch Bắc duỗi ra ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng đặt ở giữa lỗ mũi Triệu Loan Kính, dừng lại trong chốc lát, sắc mặt lập tức trở nên trắng xanh, hoảng sợ lắc đầu với Liễu Mộng, run rẩy mở miệng nói:

Chết...Chết...Chết rồi.

Trong lòng Liễu Mộng phẫn hận, vốn muốn nhìn Mộc Tịch Bắc bị dọa cho bể mật gần chết biến thành trò hề, chưa từng nghĩ cho dù là lúc này nàng ta vẫn đẹp kinh người như cũ, dáng vẻ bất an lo lắng càng khiến người ta nhịn không được muốn ôm nàng vào trong ngực hảo hảo che chở, điều này khiến Liễu Mộng sinh ra mấy phần oán niệm ác độc, đợi đến khi sự thành, nàng nhất định phải hủy đi khuôn mặt mê người này.

Bao vây toàn bộ nơi này lại cho ta, một con ruồi cũng không cho phép bay ra ngoài! ( haha câu này ta chém)

Giọng nói tráng kiện hữu lực vang lên, chỉ trong chớp mắt toàn bộ Hoa viên đèn đuốc sáng trưng.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Ừmh, nha, Ơ, Văn Văn đoán chừng lại có hai ba ngày liền sẽ chưng bài,khiến ta cảm thấy rất áp lực nha!

/325

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status