Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc dần dần đỏ lên, nàng chỉ muốn hắn để nàng rời đi, mặc kệ nam tử trước mặt này thay đổi ra sao, nàng vẫn cố ý coi nhẹ đến cùng, nàng biết, tình cảm dễ dàng giống như ngựa hoang mất cương, mà việc nàng phải làm đó chính là bảo vệ trái tim mình thật tốt, hiểu được cái gì gọi là dừng cương trước bờ vực.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy sắc mặt Mộc Tịch Bắc dần dần hiện lên màu đỏ, buông lỏng tay ra, không nhìn nàng nữa, hắn chỉ cảm thấy chưa từng tuyệt vọng như vậy, vừa nghĩ đến việc nàng muốn mình chết, lại muốn giết mình, liền cảm thấy mười tám năm qua, mỗi một lần hắn đau khổ tìm đường sống trong đao quang kiếm ảnh, vượt qua âm mưu rình rập đã mất đi ý nghĩa, sinh mạng không còn hi vọng gì nữa.
Những tình cảm hỗn loạn bộc phát khiến hắn ảo não không thôi, trong lòng chưa bao giờ phiền não như vậy, nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc đây là một loại tình cảm như thế nào.
Mộc Tịch Bắc bắt đầu ho khan kịch liệt, mắt nhìn bóng lưng cô đơn tịch mịch của nam tử, trái tim cũng có chút đau đớn, nhưng người vẫn nhẫn tâm như trước, tàn nhẫn trong lòng cũng không vì chuyển biến của nam tử mà vơi bớt, bình tĩnh mở miệng:
Ta phải rời khỏi đây.
Trong chớp mắt cơ bắp toàn thân Ân Cửu Dạ bắt đầu cứng ngắc, không khỏi có chút tự giễu, rốt cuộc mình đang hi vọng xa vời cái gì, rốt cuộc mình muốn cái gì, xưa nay không phải đều chỉ có một mình sao? Sao bây giờ lại như vậy? Trầm mặc hồi lâu, đưa lưng về phía nữ tử, nhắm lại hai mắt, cũng không quay đầu nhìn về phía nữ tử trên giường, keo kiệt phun ra một chữ:
Cút!
Trái tim Mộc Tịch Bắc chậm rãi hạ xuống, đau đớn trên ngực đối với nàng mà nói không có gì đáng kể, không chút do dự đứng lên đi ra ngoài. Mỗi một bước đều giống như giẫm ở trên mũi đao.
Ân Cửu Dạ nhìn bước chân có chút phù phiếm ( không thực tế, không có giá trị thiết thực) của nữ tử, đôi chân nhỏ để trần không bằng một nắm tay, nhớ tới một khắc trước còn nhu thuận bị mình nắm ở trong lòng bàn tay, một quyền đánh vào trên gỗ lim đầu giường
A!
Tức giận gào thét một tiếng, thống khổ ôm lấy đầu của mình.
Trong nháy mắt đầu giường bằng gỗ lim đổ sụp, mảnh gỗ vụn bay tứ tung khắp phòng, dường như nam tử cũng không sử dụng nội lực hộ thể, sinh sinh dùng cậy mạnh đánh bay, trong lúc nhất thời trên nắm tay máu thịt be bét, vụn gỗ sắc nhọn đâm đầy bàn tay thon dài.
Mộc Tịch Bắc nghe thấy âm thanh gào thét thống khổ, thân hình dừng lại, cũng không dám quay đầu, mỗi một bước đi vẫn kiên định như cũ.
Đi ra ngoài, tìm được căn phòng đêm đó đã ẩn thân với Thanh Từ, nhìn y phục rách rưới trên người mình, trong lúc nhất thời có chút rối rắm, nàng không chỉ minh mẫn, còn cực kỳ mẫn cảm, nàng phát giác được dường như nam tử này đang tìm kiếm gì đó ở trên người mình, nàng không biết đó là cái gì, lại biết mình nhất định phải rời đi ngay lập tức, vô luận là cái gì, mình cũng không thể cho thứ hắn muốn, người như vậy, cố chấp còn đáng sợ hơn mình.
Nàng cảm nhận được, hắn cũng không muốn làm tổn hại tới mình, thậm chí ẩn ẩn quan tâm mình, nhưng những điều này không thể trở thành lý do để nàng lưu lại, cho nên, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, xưa nay nàng vẫn như vậy, giống như trước kia nàng phát hiện chuyện của An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh vậy.
Lấy lại tinh thần, tùy ý đánh giá bốn phía một chút, vốn muốn nhìn coi có thể tìm thấy bộ y phục nào có thể miễn cưỡng mặc lên người hay không, lại phát hiện, trên bàn dài trưng bày khoảng mười bộ nữ trang tinh xảo, được gấp vô cùng chỉnh tề, trên mặt mỗi một bộ đều trưng bày một đôi giày tinh xảo, xinh đẹp đến nổi khiến nàng không dám mang vào, cầm lấy một đôi giày thêu màu xanh da trời, trên mũi giày điểm xuyết một mảnh châu thủy tinh biên chế thành đoá mẫu đơn, trên nhụy hoa thì dùng sợi kim tuyến gắn từng hạt trân châu màu trắng mượt mà, ở gót chân khảm một khối bạch ngọc tinh điêu tế mài ( ,
tinh điêu tế mài: giống kiểu được gọt giũa cẩn thận, đẹp đẽ), cực kì đẹp mắt.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bạch ngọc mềm mại kia, ánh mắt Mộc Tịch Bắc cảm thấy chua xót.
Những y phục này vốn là Ân Cửu Dạ cho người dựa theo thân hình Mộc Tịch Bắc gấp gáp chế tạo suốt đêm, hắn sinh sinh lấy mũi tên trên ngực nàng ra, vì muốn trừng phạt nàng tâm ngoan thủ lạt với chính mình, muốn cho nàng nhận chút giáo huấn. Về sau hắn lại nghĩ lầm rằng Mộc Tịch Bắc muốn đối nghịch với hắn, tình nguyện làm bị thương thân thể của mình, cũng không chịu đi đôi giày hắn đưa tới, vì thế mới tức giận, tức giận nàng không biết yêu quý bản thân, mới ném nàng vào trong băng thất.
Nhưng đến khi nắm cặp chân nhỏ ở trong tay của mình, hắn mới biết được, mình trách lầm nàng, đôi chân ngọc chỉ bằng nắm tay sao có thể đi vừa đôi giày lớn như vậy, nên cực kì ảo não.
Mộc Tịch Bắc không do dự nữa, nhanh chóng thay đổi một bộ váy dài, đi đôi giày tinh mỹ vào, đơn giản sửa sang lại búi tóc, liền đi ra ngoài cửa.
Thanh Từ được an bài trong một căn phòng được trang trí không tệ, cánh tay bị bẻ gãy cũng đã lành lại, Sơ Nhất đưa cho nàng ít thuốc trị thương, dược hiệu vô cùng tốt, vết thương trên người cũng không còn đáng ngại.
Vốn Ân Cửu Dạ đã đồng ý thả Thanh Từ rời đi, nhưng Thanh Từ lại nhất quyết không chịu rời đi, thậm chí chỉ cần Sơ Nhất tới đuổi nàng đi, thì hai người sẽ xông vào đánh nhau, Sơ Nhất bất đắc dĩ, biết chủ tử đối với Mộc Tịch Bắc có chỗ khác biệt, cũng không thật sự muốn giết Thanh Từ, nên đành phải lưu người ở lại đây.
Cốc cốc
Thanh Từ đang ngồi ở trong phòng chà lau thanh kiếm trong tay mình, nghe thấy tiếng gõ cửa, cũng không có một chút động đậy.
Sơ Nhất ở ngoài cửa dường như cũng biết rõ tính tình của cô nương này, liền đẩy cửa vào,
Thanh Từ cô nương...
Không ngờ, lời Sơ Nhất còn chưa dứt, một thanh trường kiếm liền giáng xuống đầu, Sơ Nhất nhanh chóng lách mình, bắt đầu né tránh, Thanh Từ vẫn không buông tha, trong mắt ngập tràn khí lạnh, từng chiêu đều nhằm vào chỗ hiểm của Sơ Nhất, muốn mạng của hắn!
Ngươi làm thật hả!
Sơ Nhất né tránh không kịp, cánh tay bị Thanh Từ đâm rách, lập tức cũng rút ra thanh kiếm của mình, ngăn lại trường kiếm chém xuống từ đỉnh đầu, hai sợi tóc rớt xuống, có chút chật vật.
Ánh mắt Thanh Từ tràn đầy rét lạnh, hai tay cầm kiếm, ánh mắt nhìn Sơ Nhất ngập tràn sát ý, đã dùng hết mười tầng nội lực.
Sơ Nhất thấy cặp mắt kia của Thanh Từ không chút nào che dấu sát ý, trong lòng run lên, nhanh chóng tránh ra, trong lòng thầm mắng, chủ tử nhà mình gây họa, lại muốn hắn gánh lấy! Thật sự là xui xẻo.
Hai mắt Thanh Từ đăm đăm, theo Sơ Nhất di động, triển khai một hồi trò chơi ngươi chạy ta đuổi, cái ghế dài Sơ Nhất vừa ngồi, chỉ trong chớp mắt hóa thành mảnh vụn, trong lòng biết lúc này không thể động thủ với Thanh Từ, nếu không chỉ có chết.
Chỉ chốc lát, đồ vật trong phòng đã ngã trái ngã phải, mảnh sứ vỡ mảnh gỗ vụn bày đầy đất, Sơ Nhất một bên trên nhảy dưới tránh một bên oa oa kêu:
Ngươi nháo loạn cái gì chứ? Người bên ngoài không biết, còn tưởng rằng chúng ta ở trong phòng làm chuyện ác tha gì đó! Ngươi làm mặt mũi của ta biết để vào đâu đây!
Thanh Từ cũng không để ý tới, hai ngày này nàng ở đây cũng coi như hiểu được, những người thủ hộ viện này đều mang mặt nạ quỷ, chỉ có một số người mới có xưng hào trên mặt nạ, nếu như dựa theo Sơ Nhất Sơ Nhị sắp xếp xuống dưới, Sơ Nhất rất có thể là người lợi hại nhất bên cạnh nam nhân kia, nếu mình muốn giết hắn, vậy thì nhất định phải đánh thắng được tên nam nhân mang mặt nạ trước mặt này!
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, hai người đều sững sốt, nghĩ không ra lúc này còn ai đến đây:
Thanh Từ.
Giọng nói thản nhiên, mang theo sự mềm mại chỉ có ở nữ tử, lại khiến Thanh Từ sững sờ, vứt kiếm xuống,khẩn cấp chạy đi mở cửa.
Theo Két một tiếng, cửa bị mở ra, đứng trước mặt không phải người khác, đúng là chủ tử mình tâm tâm niệm niệm, nước mắt lập tức rơi xuống, ôm thật chặt Mộc Tịch Bắc:
Tiểu thư...
Sơ Nhất ở sau lưng sờ sờ mũi, lầm bầm:
Thật đúng là đối đãi khác biệt.
Mộc Tịch Bắc vỗ vỗ lưng trấn an Thanh Từ, mặc dù sự đụng chạm này, khiến ngực Thanh Từ có chút đau đớn, tuy nhiên không có gì có thể so sánh điều làm nàng an tâm này.
Chúng ta trở về đi.
Mộc Tịch Bắc nhìn Thanh Từ cảm xúc dần dần ổn định, lơ đãng quét mắt mãn thất lộn xộn, nhìn sâu vào mắt Sơ Nhất mang mặt nạ, Sơ Nhất mất tự nhiên sờ sờ cái mũi.
Mà suy nghĩ của Thanh Từ lại không giống vậy, đột nhiên nghe được tin tức có thể rời đi tất nhiên vạn phần vui sướng, nhưng lại nghĩ đến sao nam nhân kia có thể tuỳ tiện thả các nàng rời đi, đột nhiên nghĩ đến lúc trước hắn bắt tiểu thư nhà mình cởi y phục, tay không tự chủ được nắm chặt thành quyền, chỉ vẫn giả bộ vô sự mở miệng nói:
Sao hắn lại thả chúng ta rời đi?
Mộc Tịch Bắc cũng không có chú ý đến suy nghĩ trong lòng Thanh Từ, chỉ cười yếu ớt mở miệng nói:
Không rời đi chẳng lẽ còn muốn ở lại chỗ này?
Thanh Từ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn Mộc Tịch Bắc mặc váy dài hoa mỹ, càng khẳng định ý nghĩ trong lòng mình, chắc chắn tiểu thư đã trao thân cho nam nhân kia, hai người mới có thể bình an rời đi, Thanh Từ cũng không hỏi nữa, trong lòng lại rất ê ẩm, nắm chặt nắm đấm không nhắc lại nữa.
Sơ Nhất cũng cực kì kinh ngạc, chủ tử của mình cứ vậy mà thả Mộc Tịch Bắc rời đi, hắn ẩn ẩn cảm thấy, sự tình sẽ không kết thúc như vậy, hai người này nhất định sẽ lại gặp nhau.
Bởi vì người ở U Minh viện rất thưa thớt, nên cũng không sợ có người thấy được hai người đi ra từ nơi này, hai người song song đi lại ở trên con đường uốn lượn trong cung, Mộc Tịch Bắc không muốn Thanh Từ phát hiện chân mình bị tổn thương, liền cố ý thả chậm bước chân.
Đến gần một canh giờ sau, mới vòng trở về khu cung điện dành cho tú nữ.
Hai người mới vừa xuất hiện, mọi người đều có phản ứng, không ít người nhìn thấy Mộc Tịch Bắc ít nhiều đều hơi kinh ngạc, có người lập tức chạy tới, tập trung một chỗ với những người khác, líu ríu không biết nói cái gì, có người lại có chút kinh dị, chẳng qua vẫn nhẹ gật đầu với Mộc Tịch Bắc.
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc dần dần đỏ lên, nàng chỉ muốn hắn để nàng rời đi, mặc kệ nam tử trước mặt này thay đổi ra sao, nàng vẫn cố ý coi nhẹ đến cùng, nàng biết, tình cảm dễ dàng giống như ngựa hoang mất cương, mà việc nàng phải làm đó chính là bảo vệ trái tim mình thật tốt, hiểu được cái gì gọi là dừng cương trước bờ vực.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy sắc mặt Mộc Tịch Bắc dần dần hiện lên màu đỏ, buông lỏng tay ra, không nhìn nàng nữa, hắn chỉ cảm thấy chưa từng tuyệt vọng như vậy, vừa nghĩ đến việc nàng muốn mình chết, lại muốn giết mình, liền cảm thấy mười tám năm qua, mỗi một lần hắn đau khổ tìm đường sống trong đao quang kiếm ảnh, vượt qua âm mưu rình rập đã mất đi ý nghĩa, sinh mạng không còn hi vọng gì nữa.
Những tình cảm hỗn loạn bộc phát khiến hắn ảo não không thôi, trong lòng chưa bao giờ phiền não như vậy, nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra, rốt cuộc đây là một loại tình cảm như thế nào.
Mộc Tịch Bắc bắt đầu ho khan kịch liệt, mắt nhìn bóng lưng cô đơn tịch mịch của nam tử, trái tim cũng có chút đau đớn, nhưng người vẫn nhẫn tâm như trước, tàn nhẫn trong lòng cũng không vì chuyển biến của nam tử mà vơi bớt, bình tĩnh mở miệng:
Ta phải rời khỏi đây.
Trong chớp mắt cơ bắp toàn thân Ân Cửu Dạ bắt đầu cứng ngắc, không khỏi có chút tự giễu, rốt cuộc mình đang hi vọng xa vời cái gì, rốt cuộc mình muốn cái gì, xưa nay không phải đều chỉ có một mình sao? Sao bây giờ lại như vậy? Trầm mặc hồi lâu, đưa lưng về phía nữ tử, nhắm lại hai mắt, cũng không quay đầu nhìn về phía nữ tử trên giường, keo kiệt phun ra một chữ:
Cút!
Trái tim Mộc Tịch Bắc chậm rãi hạ xuống, đau đớn trên ngực đối với nàng mà nói không có gì đáng kể, không chút do dự đứng lên đi ra ngoài. Mỗi một bước đều giống như giẫm ở trên mũi đao.
Ân Cửu Dạ nhìn bước chân có chút phù phiếm ( không thực tế, không có giá trị thiết thực) của nữ tử, đôi chân nhỏ để trần không bằng một nắm tay, nhớ tới một khắc trước còn nhu thuận bị mình nắm ở trong lòng bàn tay, một quyền đánh vào trên gỗ lim đầu giường
A!
Tức giận gào thét một tiếng, thống khổ ôm lấy đầu của mình.
Trong nháy mắt đầu giường bằng gỗ lim đổ sụp, mảnh gỗ vụn bay tứ tung khắp phòng, dường như nam tử cũng không sử dụng nội lực hộ thể, sinh sinh dùng cậy mạnh đánh bay, trong lúc nhất thời trên nắm tay máu thịt be bét, vụn gỗ sắc nhọn đâm đầy bàn tay thon dài.
Mộc Tịch Bắc nghe thấy âm thanh gào thét thống khổ, thân hình dừng lại, cũng không dám quay đầu, mỗi một bước đi vẫn kiên định như cũ.
Đi ra ngoài, tìm được căn phòng đêm đó đã ẩn thân với Thanh Từ, nhìn y phục rách rưới trên người mình, trong lúc nhất thời có chút rối rắm, nàng không chỉ minh mẫn, còn cực kỳ mẫn cảm, nàng phát giác được dường như nam tử này đang tìm kiếm gì đó ở trên người mình, nàng không biết đó là cái gì, lại biết mình nhất định phải rời đi ngay lập tức, vô luận là cái gì, mình cũng không thể cho thứ hắn muốn, người như vậy, cố chấp còn đáng sợ hơn mình.
Nàng cảm nhận được, hắn cũng không muốn làm tổn hại tới mình, thậm chí ẩn ẩn quan tâm mình, nhưng những điều này không thể trở thành lý do để nàng lưu lại, cho nên, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, xưa nay nàng vẫn như vậy, giống như trước kia nàng phát hiện chuyện của An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh vậy.
Lấy lại tinh thần, tùy ý đánh giá bốn phía một chút, vốn muốn nhìn coi có thể tìm thấy bộ y phục nào có thể miễn cưỡng mặc lên người hay không, lại phát hiện, trên bàn dài trưng bày khoảng mười bộ nữ trang tinh xảo, được gấp vô cùng chỉnh tề, trên mặt mỗi một bộ đều trưng bày một đôi giày tinh xảo, xinh đẹp đến nổi khiến nàng không dám mang vào, cầm lấy một đôi giày thêu màu xanh da trời, trên mũi giày điểm xuyết một mảnh châu thủy tinh biên chế thành đoá mẫu đơn, trên nhụy hoa thì dùng sợi kim tuyến gắn từng hạt trân châu màu trắng mượt mà, ở gót chân khảm một khối bạch ngọc tinh điêu tế mài ( ,
tinh điêu tế mài: giống kiểu được gọt giũa cẩn thận, đẹp đẽ), cực kì đẹp mắt.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bạch ngọc mềm mại kia, ánh mắt Mộc Tịch Bắc cảm thấy chua xót.
Những y phục này vốn là Ân Cửu Dạ cho người dựa theo thân hình Mộc Tịch Bắc gấp gáp chế tạo suốt đêm, hắn sinh sinh lấy mũi tên trên ngực nàng ra, vì muốn trừng phạt nàng tâm ngoan thủ lạt với chính mình, muốn cho nàng nhận chút giáo huấn. Về sau hắn lại nghĩ lầm rằng Mộc Tịch Bắc muốn đối nghịch với hắn, tình nguyện làm bị thương thân thể của mình, cũng không chịu đi đôi giày hắn đưa tới, vì thế mới tức giận, tức giận nàng không biết yêu quý bản thân, mới ném nàng vào trong băng thất.
Nhưng đến khi nắm cặp chân nhỏ ở trong tay của mình, hắn mới biết được, mình trách lầm nàng, đôi chân ngọc chỉ bằng nắm tay sao có thể đi vừa đôi giày lớn như vậy, nên cực kì ảo não.
Mộc Tịch Bắc không do dự nữa, nhanh chóng thay đổi một bộ váy dài, đi đôi giày tinh mỹ vào, đơn giản sửa sang lại búi tóc, liền đi ra ngoài cửa.
Thanh Từ được an bài trong một căn phòng được trang trí không tệ, cánh tay bị bẻ gãy cũng đã lành lại, Sơ Nhất đưa cho nàng ít thuốc trị thương, dược hiệu vô cùng tốt, vết thương trên người cũng không còn đáng ngại.
Vốn Ân Cửu Dạ đã đồng ý thả Thanh Từ rời đi, nhưng Thanh Từ lại nhất quyết không chịu rời đi, thậm chí chỉ cần Sơ Nhất tới đuổi nàng đi, thì hai người sẽ xông vào đánh nhau, Sơ Nhất bất đắc dĩ, biết chủ tử đối với Mộc Tịch Bắc có chỗ khác biệt, cũng không thật sự muốn giết Thanh Từ, nên đành phải lưu người ở lại đây.
Cốc cốc
Thanh Từ đang ngồi ở trong phòng chà lau thanh kiếm trong tay mình, nghe thấy tiếng gõ cửa, cũng không có một chút động đậy.
Sơ Nhất ở ngoài cửa dường như cũng biết rõ tính tình của cô nương này, liền đẩy cửa vào,
Thanh Từ cô nương...
Không ngờ, lời Sơ Nhất còn chưa dứt, một thanh trường kiếm liền giáng xuống đầu, Sơ Nhất nhanh chóng lách mình, bắt đầu né tránh, Thanh Từ vẫn không buông tha, trong mắt ngập tràn khí lạnh, từng chiêu đều nhằm vào chỗ hiểm của Sơ Nhất, muốn mạng của hắn!
Ngươi làm thật hả!
Sơ Nhất né tránh không kịp, cánh tay bị Thanh Từ đâm rách, lập tức cũng rút ra thanh kiếm của mình, ngăn lại trường kiếm chém xuống từ đỉnh đầu, hai sợi tóc rớt xuống, có chút chật vật.
Ánh mắt Thanh Từ tràn đầy rét lạnh, hai tay cầm kiếm, ánh mắt nhìn Sơ Nhất ngập tràn sát ý, đã dùng hết mười tầng nội lực.
Sơ Nhất thấy cặp mắt kia của Thanh Từ không chút nào che dấu sát ý, trong lòng run lên, nhanh chóng tránh ra, trong lòng thầm mắng, chủ tử nhà mình gây họa, lại muốn hắn gánh lấy! Thật sự là xui xẻo.
Hai mắt Thanh Từ đăm đăm, theo Sơ Nhất di động, triển khai một hồi trò chơi ngươi chạy ta đuổi, cái ghế dài Sơ Nhất vừa ngồi, chỉ trong chớp mắt hóa thành mảnh vụn, trong lòng biết lúc này không thể động thủ với Thanh Từ, nếu không chỉ có chết.
Chỉ chốc lát, đồ vật trong phòng đã ngã trái ngã phải, mảnh sứ vỡ mảnh gỗ vụn bày đầy đất, Sơ Nhất một bên trên nhảy dưới tránh một bên oa oa kêu:
Ngươi nháo loạn cái gì chứ? Người bên ngoài không biết, còn tưởng rằng chúng ta ở trong phòng làm chuyện ác tha gì đó! Ngươi làm mặt mũi của ta biết để vào đâu đây!
Thanh Từ cũng không để ý tới, hai ngày này nàng ở đây cũng coi như hiểu được, những người thủ hộ viện này đều mang mặt nạ quỷ, chỉ có một số người mới có xưng hào trên mặt nạ, nếu như dựa theo Sơ Nhất Sơ Nhị sắp xếp xuống dưới, Sơ Nhất rất có thể là người lợi hại nhất bên cạnh nam nhân kia, nếu mình muốn giết hắn, vậy thì nhất định phải đánh thắng được tên nam nhân mang mặt nạ trước mặt này!
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, hai người đều sững sốt, nghĩ không ra lúc này còn ai đến đây:
Thanh Từ.
Giọng nói thản nhiên, mang theo sự mềm mại chỉ có ở nữ tử, lại khiến Thanh Từ sững sờ, vứt kiếm xuống,khẩn cấp chạy đi mở cửa.
Theo Két một tiếng, cửa bị mở ra, đứng trước mặt không phải người khác, đúng là chủ tử mình tâm tâm niệm niệm, nước mắt lập tức rơi xuống, ôm thật chặt Mộc Tịch Bắc:
Tiểu thư...
Sơ Nhất ở sau lưng sờ sờ mũi, lầm bầm:
Thật đúng là đối đãi khác biệt.
Mộc Tịch Bắc vỗ vỗ lưng trấn an Thanh Từ, mặc dù sự đụng chạm này, khiến ngực Thanh Từ có chút đau đớn, tuy nhiên không có gì có thể so sánh điều làm nàng an tâm này.
Chúng ta trở về đi.
Mộc Tịch Bắc nhìn Thanh Từ cảm xúc dần dần ổn định, lơ đãng quét mắt mãn thất lộn xộn, nhìn sâu vào mắt Sơ Nhất mang mặt nạ, Sơ Nhất mất tự nhiên sờ sờ cái mũi.
Mà suy nghĩ của Thanh Từ lại không giống vậy, đột nhiên nghe được tin tức có thể rời đi tất nhiên vạn phần vui sướng, nhưng lại nghĩ đến sao nam nhân kia có thể tuỳ tiện thả các nàng rời đi, đột nhiên nghĩ đến lúc trước hắn bắt tiểu thư nhà mình cởi y phục, tay không tự chủ được nắm chặt thành quyền, chỉ vẫn giả bộ vô sự mở miệng nói:
Sao hắn lại thả chúng ta rời đi?
Mộc Tịch Bắc cũng không có chú ý đến suy nghĩ trong lòng Thanh Từ, chỉ cười yếu ớt mở miệng nói:
Không rời đi chẳng lẽ còn muốn ở lại chỗ này?
Thanh Từ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn Mộc Tịch Bắc mặc váy dài hoa mỹ, càng khẳng định ý nghĩ trong lòng mình, chắc chắn tiểu thư đã trao thân cho nam nhân kia, hai người mới có thể bình an rời đi, Thanh Từ cũng không hỏi nữa, trong lòng lại rất ê ẩm, nắm chặt nắm đấm không nhắc lại nữa.
Sơ Nhất cũng cực kì kinh ngạc, chủ tử của mình cứ vậy mà thả Mộc Tịch Bắc rời đi, hắn ẩn ẩn cảm thấy, sự tình sẽ không kết thúc như vậy, hai người này nhất định sẽ lại gặp nhau.
Bởi vì người ở U Minh viện rất thưa thớt, nên cũng không sợ có người thấy được hai người đi ra từ nơi này, hai người song song đi lại ở trên con đường uốn lượn trong cung, Mộc Tịch Bắc không muốn Thanh Từ phát hiện chân mình bị tổn thương, liền cố ý thả chậm bước chân.
Đến gần một canh giờ sau, mới vòng trở về khu cung điện dành cho tú nữ.
Hai người mới vừa xuất hiện, mọi người đều có phản ứng, không ít người nhìn thấy Mộc Tịch Bắc ít nhiều đều hơi kinh ngạc, có người lập tức chạy tới, tập trung một chỗ với những người khác, líu ríu không biết nói cái gì, có người lại có chút kinh dị, chẳng qua vẫn nhẹ gật đầu với Mộc Tịch Bắc.
/325
|