Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Ngươi tiện tỳ này! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!
Tiếng nói bén nhọn của Tôn lộ phá lệ chói tai, trợn mắt nhìn vị ma ma rút đi trâm cài của mình.
Làm càn!
Hoàng đế nhìn thấy thái độ Tôn Lộ như vậy, không đợi ma ma kia mở miệng, đã tức giận quát lớn!
Trong mắt Trừng Giang Hầu tràn đầy kinh hãi, phản xạ nhìn về phía Ngũ Y Nhân, giống như đang hỏi, đây là có chuyện gì? Làm sao lại liên lụy đến Tôn gia ta! Chuyện của Ngũ gia cùng Tề gia các ngươi không nên kéo cả Tôn gia chúng ta vào chứ!
Lại chỉ thấy giờ phút này Ngũ Y Nhân cũng khẽ nhăn đầu lông mày, nhìn kỹ Mộc Tịch Bắc từ đầu tới cuối chỉ cười yếu ớt.
Mộc Tịch Bắc tựa hồ có cảm ứng, ngước mắt đối diện với Ngũ Y Nhân, lộ ra một chút ý cười, trái tim Ngũ Y Nhân đột nhiên nhảy dựng, xem ra chính mình không chỉ không tính kế thành Mộc Tịch Bắc, ngược lại lại bị Mộc Tịch Bắc tính kế, hiện tại Trừng Giang Hầu hoặc cho rằng mình đang tính kế Tôn Lộ, hoặc cho rằng mình hãm hại Mộc Tịch Bắc không thành ngược lại làm liên lụy Tôn Lộ.
Bất luận loại nào, nếu hôm nay Tôn Lộ vô sự, cho dù Trừng Giang Hầu miễn cưỡng không đối địch với mình, nhưng sợ Ngũ gia cũng sẽ truy cứu khuyết điểm của mình.
Mộc Chính Đức nhìn tràng diện trước mắt, suýt nữa vỗ tay khen hay, mở miệng châm chọc nói:
Trừng Giang Hầu, ngươi xem, ta đã nói nếu không có chứng cứ, cũng không thể tùy ý vu oan, hiện tại ngươi nhìn xem, đây thật sự là tặc hô bắt trộm, con gái của ngươi muốn độc hại Tề phi nương nương, kết quả lại đi bêu xấu nữ nhi của ta, chứ không phải thực coi phủ Thừa Tướng ta yếu đuối dễ bắt nạt!
Trừng Giang Hầu phất ống tay áo một cái, sắc mặt tái xanh, không để ý đến Mộc Chính Đức mở miệng châm chọc, mà quỳ gối trước mặt Hoàng đế, mở miệng nói:
Bệ hạ, vi thần cho rằng việc này có nhiều kỳ quặc, còn mong bệ hạ minh xét.
Lúc này trâm cài phượng vĩ đã nằm trong tay ngự y, đang cẩn thận xem xét.
Hoàng đế nghe lời nói của Trừng Giang Hầu cũng không lên tiếng, không biết lại đang suy nghĩ cái gì, kỳ thật từ đáy lòng mà nói, Hoàng đế tự nhiên hi vọng Tôn gia xuống ngựa, nhưng chỉ vẻn vẹn một chuyện Tôn Lộ hạ độc phi tần, lại không đủ để vặn ngã Tôn gia, đầu óc Hoàng đế nhanh chóng xoay chuyển, ánh mắt lại dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, nhìn dáng vẻ mềm mại kia, không khỏi cho rằng việc này sợ là Mộc Chính Đức ở phía sau âm thầm thao túng.
Nếu không Mộc Tịch Bắc một đứa nhỏ mười ba tuổi sao lại có đầu óc như vậy? Hoàng đế chỉ cho đây là sau khi Mộc Chính Đức quy thuận mình, tiểu thí ngưu đao, vì mình xuất lực, đồng thời giải quyết nữ nhi Tôn gia, cũng vì muốn trải đường cho nữ nhi của mình.
( *nguyên văn 小试牛刀 tiểu thí ngưu đao nghĩa là cho thấy phần nào tài nghệ thật sự của mình)
Hồi bẩm Bệ hạ, độc trên trâm cài này chính là loại độc mà Tề phi nương nương trúng phải, cùng độc trong chén trà ăn khớp nhau.
Ngự y thông minh nói đến đây thì không nói tiếp nữa, nếu lại tiếp tục, nhất định sẽ đắc tội với người ta.
Vi thần đoán rằng, chắc hẳn trước đó đã có người dùng độc bôi sẵn lên trâm cài, sau đó mượn cơ hội tới gần người Tề phi nương nương, thừa dịp nương nương một lòng chú ý tình huống trên đài, đem trâm cài khuấy hai vòng ở trong nước trà, độc này liền hạ thành.
Triệu Vu Giang ở sau lưng Mộc Chính Đức mở miệng nói.
Triệu Vu Giang vốn cho rằng nữ nhi của mình đã chết, không ngờ chưa tới mấy ngày, nữ nhi của mình lại bị đưa về Triệu gia, mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng đối với mất mà được Triệu Vu Giang mà nói, thương thế kia có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Kỳ thật Triệu Loan Kính đã sớm tỉnh, chỉ là vì lý do an toàn, từ đầu đến cuối vẫn công bố với bên ngoài hôn mê bất tỉnh, mà sau khi Triệu Loan Kính tỉnh lại, liền nói lại kế hoạch của Mộc Tịch Bắc cho phụ thân của mình, Triệu Vu Giang không khỏi vỗ tay tán dương, mới biết được hôm đó sắc mặt Liễu Tri Viên khó coi như vậy lại đều xuất từ tay của đứa bé kia.
Sau đó, Triệu Loan Kính giải thích Mộc Tịch Bắc muốn chính mình bị thương, vì muốn dùng cái này làm lý do xuất cung, để mình được gả cho người trong lòng, càng khiến trái tim Triệu Vu Giang cảm động, tuy rằng có thể tính Triệu Vu Giang vì phủ Thừa Tướng mới đưa Triệu Loan Kính vào cung, nhưng không ai hi vọng nỗ lực của chính mình lại bị người xem như đương nhiên, mà cách làm của Mộc Tịch Bắc chính là biểu lộ, chỉ cần ngươi chịu trù tính cho phủ Thừa Tướng ta, ta tự nhiên cũng sẽ hết sức bảo hộ ngươi chu toàn.
Sau việc này, Triệu Vu Giang xem như nhận thức Mộc Tịch Bắc sâu hơn một tầng, không còn dám lấy ánh mắt trưởng bối nhìn Mộc Tịch Bắc nữa, với Mộc Chính Đức, lại càng kiên quyết ủng hộ, cũng bởi vậy, mới dám xung phong, cũng không sợ đắc tội Tôn gia.
Nhất mạch Tôn gia cũng có người đứng ra nói chuyện:
Triệu đại nhân, ngươi vẫn đừng vội ngậm máu phun người! Có lẽ là có người cố ý hãm hại?
À? Theo như ý tứ Vương đại nhân, như vậy đều chưa được tính là chứng cứ vô cùng xác thực? Vậy rốt cuộc như thế nào mới được coi là tang chứng vật chứng đầy đủ! Bản quan vẫn là lần đầu tiên nghe nói, trâm cài của nữ tử lại có thể tùy ý rơi vào tay nàng ta?
Triệu Vu Giang mở miệng lần nữa.
Đứng đầu, Mộc Chính Đức không lên tiếng nữa, chỉ cười nhìn trò hay vừa ra.
Trong lòng mọi người đều hiểu được, việc này sợ Tôn gia căn bản nói không rõ được, đồ trang sức của nữ tử là thứ phải chú ý nhất, xác thực đều có nha hoàn chuyên môn bảo quản, thường thường đại biểu cho tín vật đính ước, nên mới phải phá lệ cẩn thận, sợ truyền ra lời đồn nhảm nhí gì đó, làm tổn hại khuê danh, cho nên giải vây thành cố ý hãm hại, thật sự có chút gượng ép.
Người Tôn gia nhất thời không phản bác được gì nữa, lại chuyển chủ đề, lần nữa mở miệng nói:
Lộ nhi cùng Tề phi nương nương không oán không cừu, cớ gì hại nàng?
Trong mắt Mộc Chính Đức tràn ngập tinh quang, bất động sinh sắc giương lên mí mắt, liếc mắt một cung nữ có phân vị không thấp bên cạnh Tề phi nương nương, cung nữ kia liền đứng dậy, mở miệng nói:
Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay lúc nương nương mới tới Bát Tiên Các, chỉ mời Mộc tú nữ cùng nhau tiếp khách, mà Tôn tú nữ thấy vậy thì chủ động muốn ngồi ở bên cạnh nương nương, bây giờ nghĩ lại, thật ra có sự kỳ quặc.
Ngươi! Ngươi cái tiện tỳ cũng dám nói xấu ta!
Tôn Lộ tức đến suýt nữa thở không nổi, khuôn mặt diễm lệ như hoa đào giờ phút này lại hiện rõ dữ tợn, một phen xông lên phía trước, vung tay lên cho người cung nữ kia một bạt tai.
Gương mặt cung nữ kia lập tức sưng đỏ, quỳ trên mặt đất, không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa.
Tràng diện đột nhiên yên tĩnh xuống, sắc mặt Ngũ Y Nhân, Trừng Giang Hầu cùng Hoàng đế đều rất khó coi, Tôn Lộ làm càn như thế, thật sự không để Hoàng đế vào mắt, trước mặt Hoàng đế, lại không kiêng nể gì như thế, quả nhiên là đang đánh vào mặt Hoàng đế!
Tôn Lộ nhìn tràng diện đột nhiên yên tĩnh, trong lúc nhất thời thấp thỏm không thôi, Bịch Bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, mở miệng nói:
Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội, thần nữ thật sự oan uổng, nhất thời thất thủ, mới có thể làm càn như thế, bệ hạ thứ tội...
Sắc mặt Hoàng đế lúc này mới hơi chuyển biến tốt đẹp, trầm ngâm mở miệng:
Trừng Giang Hầu, ngươi chính là quản giáo nữ nhi như vậy sao? Ngay cả tư chất như này ngươi cũng dám đưa nàng ta vào cung, ngươi muốn làm loạn hậu cung của Trẫm!
Vi thần không dám, vi thần không dám.
Trừng Giang Hầu đầu đầy mồ hôi quỳ trên mặt đất, thở cũng không dám thở mạnh.
Ngươi nói người bên ngoài nói xấu ngươi, thật ra ta lại muốn hỏi ngươi một chút.
Mộc Chính Đức đầu tiên là xin chỉ thị Hoàng đế một phen, sau đó đi lên phía trước.
Đây có phải là trâm cài của ngươi hay không?
Đây là của ta...
Trên trâm cài này có độc hay không?
Mặc dù có độc, nhưng độc này không phải ta...
Trâm cài này có phải mang ở trên đầu ngươi hay không?
Trâm cài này là mang...
Có phải ngươi ngồi ở bên cạnh Tề phi hay không?
Tôn Lộ tức giận, nhưng vừa mới làm long uy tức giận, nên lúc này cũng không dám đùa giỡn tính tình lần nữa, đành phải giải thích, nhưng Mộc Chính Đức khí thế bức nhân, làm sao cho nàng cơ hội cãi lại.
Chẳng biết Thanh Từ xuất hiện ở sau lưng Mộc Tịch Bắc từ khi nào, nhìn thấy một màn này, trên mặt không chút nào che giấu viết vài chữ to ta thật vui vẻ , nhưng trong lòng lại hiện lên một tia lãnh ý, tâm tư Tôn Lộ quả nhiên rất bẩn thỉu, chẳng qua hiện giờ cái bẫy mà Ngũ Y Nhân thiết kế tiểu thư lại dính vào trên người nàng ta, thật sự không biết Ngũ gia nên bàn giao như thế nào với Tôn gia! Loại đấu tranh nội bộ này, nàng thích nhất!
Kỳ thật Ngũ Y Nhân tính toán cũng rất khôn khéo, nàng hiểu rõ tính tình Tề phi, biết Tề phi vẫn luôn yêu thích bộ trang sức Phượng xuyên mẫu đơn kia, lại cố ý ban nó cho Mộc Tịch Bắc.
Cứ như vậy, dựa vào sắp xếp hợp lý của nàng, thì sẽ đoán được, Tề phi vừa thấy chắc chắn sinh lòng tức giận, sẽ tận lực làm khó dễ Mộc Tịch Bắc, nhưng ngại đông đảo tú nữ ở đây, lại không tốt nếu làm quá mức trắng trợn, để tránh làm cho người mượn cớ, nên dùng biện pháp thường dùng ở trong cung cung nhất, chính là gọi Mộc Tịch Bắc đến hầu hạ trước mặt. Cũng coi như cho một hạ mã uy.
Thế là, Mộc Tịch Bắc liền tới gần Tề phi, có cơ hội xuống tay, chỉ cần Tề phi độc phát, vậy người tới gần châm trà chính là người có hiềm nghi nhất, chỉ cần vừa điều tra, cây trâm Bát Bảo linh lung có tẩm độc sẽ rõ ràng khắp thiên hạ, đến lúc đó, chứng cứ vô cùng xác thực, Mộc Tịch Bắc làm thế nào cũng không giải vây được!
Nếu Tề phi chết, Tề gia chắc chắn sẽ nhằm vào phủ Thừa Tướng, nói gì cũng phải giết chết Mộc Tịch Bắc, nếu Tề phi không chết, làm ra chuyện hạ độc mưu hại phi tần này Mộc Tịch Bắc cũng sẽ bị trọng phạt hoặc là bị xử tử!
Cho nên bất luận ra sao, Ngũ Y Nhân đều ngồi nhìn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chỉ không ngờ tới là, bây giờ sự tình cũng không phát triển theo hướng nàng dự đoán, cũng không biết Tôn Lộ tự xưng thông minh, vậy mà ngay cả trâm cài bị người động tay động chân đều không phát hiện ra, thật sự là vô dụng!
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Ngươi tiện tỳ này! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!
Tiếng nói bén nhọn của Tôn lộ phá lệ chói tai, trợn mắt nhìn vị ma ma rút đi trâm cài của mình.
Làm càn!
Hoàng đế nhìn thấy thái độ Tôn Lộ như vậy, không đợi ma ma kia mở miệng, đã tức giận quát lớn!
Trong mắt Trừng Giang Hầu tràn đầy kinh hãi, phản xạ nhìn về phía Ngũ Y Nhân, giống như đang hỏi, đây là có chuyện gì? Làm sao lại liên lụy đến Tôn gia ta! Chuyện của Ngũ gia cùng Tề gia các ngươi không nên kéo cả Tôn gia chúng ta vào chứ!
Lại chỉ thấy giờ phút này Ngũ Y Nhân cũng khẽ nhăn đầu lông mày, nhìn kỹ Mộc Tịch Bắc từ đầu tới cuối chỉ cười yếu ớt.
Mộc Tịch Bắc tựa hồ có cảm ứng, ngước mắt đối diện với Ngũ Y Nhân, lộ ra một chút ý cười, trái tim Ngũ Y Nhân đột nhiên nhảy dựng, xem ra chính mình không chỉ không tính kế thành Mộc Tịch Bắc, ngược lại lại bị Mộc Tịch Bắc tính kế, hiện tại Trừng Giang Hầu hoặc cho rằng mình đang tính kế Tôn Lộ, hoặc cho rằng mình hãm hại Mộc Tịch Bắc không thành ngược lại làm liên lụy Tôn Lộ.
Bất luận loại nào, nếu hôm nay Tôn Lộ vô sự, cho dù Trừng Giang Hầu miễn cưỡng không đối địch với mình, nhưng sợ Ngũ gia cũng sẽ truy cứu khuyết điểm của mình.
Mộc Chính Đức nhìn tràng diện trước mắt, suýt nữa vỗ tay khen hay, mở miệng châm chọc nói:
Trừng Giang Hầu, ngươi xem, ta đã nói nếu không có chứng cứ, cũng không thể tùy ý vu oan, hiện tại ngươi nhìn xem, đây thật sự là tặc hô bắt trộm, con gái của ngươi muốn độc hại Tề phi nương nương, kết quả lại đi bêu xấu nữ nhi của ta, chứ không phải thực coi phủ Thừa Tướng ta yếu đuối dễ bắt nạt!
Trừng Giang Hầu phất ống tay áo một cái, sắc mặt tái xanh, không để ý đến Mộc Chính Đức mở miệng châm chọc, mà quỳ gối trước mặt Hoàng đế, mở miệng nói:
Bệ hạ, vi thần cho rằng việc này có nhiều kỳ quặc, còn mong bệ hạ minh xét.
Lúc này trâm cài phượng vĩ đã nằm trong tay ngự y, đang cẩn thận xem xét.
Hoàng đế nghe lời nói của Trừng Giang Hầu cũng không lên tiếng, không biết lại đang suy nghĩ cái gì, kỳ thật từ đáy lòng mà nói, Hoàng đế tự nhiên hi vọng Tôn gia xuống ngựa, nhưng chỉ vẻn vẹn một chuyện Tôn Lộ hạ độc phi tần, lại không đủ để vặn ngã Tôn gia, đầu óc Hoàng đế nhanh chóng xoay chuyển, ánh mắt lại dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, nhìn dáng vẻ mềm mại kia, không khỏi cho rằng việc này sợ là Mộc Chính Đức ở phía sau âm thầm thao túng.
Nếu không Mộc Tịch Bắc một đứa nhỏ mười ba tuổi sao lại có đầu óc như vậy? Hoàng đế chỉ cho đây là sau khi Mộc Chính Đức quy thuận mình, tiểu thí ngưu đao, vì mình xuất lực, đồng thời giải quyết nữ nhi Tôn gia, cũng vì muốn trải đường cho nữ nhi của mình.
( *nguyên văn 小试牛刀 tiểu thí ngưu đao nghĩa là cho thấy phần nào tài nghệ thật sự của mình)
Hồi bẩm Bệ hạ, độc trên trâm cài này chính là loại độc mà Tề phi nương nương trúng phải, cùng độc trong chén trà ăn khớp nhau.
Ngự y thông minh nói đến đây thì không nói tiếp nữa, nếu lại tiếp tục, nhất định sẽ đắc tội với người ta.
Vi thần đoán rằng, chắc hẳn trước đó đã có người dùng độc bôi sẵn lên trâm cài, sau đó mượn cơ hội tới gần người Tề phi nương nương, thừa dịp nương nương một lòng chú ý tình huống trên đài, đem trâm cài khuấy hai vòng ở trong nước trà, độc này liền hạ thành.
Triệu Vu Giang ở sau lưng Mộc Chính Đức mở miệng nói.
Triệu Vu Giang vốn cho rằng nữ nhi của mình đã chết, không ngờ chưa tới mấy ngày, nữ nhi của mình lại bị đưa về Triệu gia, mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng đối với mất mà được Triệu Vu Giang mà nói, thương thế kia có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Kỳ thật Triệu Loan Kính đã sớm tỉnh, chỉ là vì lý do an toàn, từ đầu đến cuối vẫn công bố với bên ngoài hôn mê bất tỉnh, mà sau khi Triệu Loan Kính tỉnh lại, liền nói lại kế hoạch của Mộc Tịch Bắc cho phụ thân của mình, Triệu Vu Giang không khỏi vỗ tay tán dương, mới biết được hôm đó sắc mặt Liễu Tri Viên khó coi như vậy lại đều xuất từ tay của đứa bé kia.
Sau đó, Triệu Loan Kính giải thích Mộc Tịch Bắc muốn chính mình bị thương, vì muốn dùng cái này làm lý do xuất cung, để mình được gả cho người trong lòng, càng khiến trái tim Triệu Vu Giang cảm động, tuy rằng có thể tính Triệu Vu Giang vì phủ Thừa Tướng mới đưa Triệu Loan Kính vào cung, nhưng không ai hi vọng nỗ lực của chính mình lại bị người xem như đương nhiên, mà cách làm của Mộc Tịch Bắc chính là biểu lộ, chỉ cần ngươi chịu trù tính cho phủ Thừa Tướng ta, ta tự nhiên cũng sẽ hết sức bảo hộ ngươi chu toàn.
Sau việc này, Triệu Vu Giang xem như nhận thức Mộc Tịch Bắc sâu hơn một tầng, không còn dám lấy ánh mắt trưởng bối nhìn Mộc Tịch Bắc nữa, với Mộc Chính Đức, lại càng kiên quyết ủng hộ, cũng bởi vậy, mới dám xung phong, cũng không sợ đắc tội Tôn gia.
Nhất mạch Tôn gia cũng có người đứng ra nói chuyện:
Triệu đại nhân, ngươi vẫn đừng vội ngậm máu phun người! Có lẽ là có người cố ý hãm hại?
À? Theo như ý tứ Vương đại nhân, như vậy đều chưa được tính là chứng cứ vô cùng xác thực? Vậy rốt cuộc như thế nào mới được coi là tang chứng vật chứng đầy đủ! Bản quan vẫn là lần đầu tiên nghe nói, trâm cài của nữ tử lại có thể tùy ý rơi vào tay nàng ta?
Triệu Vu Giang mở miệng lần nữa.
Đứng đầu, Mộc Chính Đức không lên tiếng nữa, chỉ cười nhìn trò hay vừa ra.
Trong lòng mọi người đều hiểu được, việc này sợ Tôn gia căn bản nói không rõ được, đồ trang sức của nữ tử là thứ phải chú ý nhất, xác thực đều có nha hoàn chuyên môn bảo quản, thường thường đại biểu cho tín vật đính ước, nên mới phải phá lệ cẩn thận, sợ truyền ra lời đồn nhảm nhí gì đó, làm tổn hại khuê danh, cho nên giải vây thành cố ý hãm hại, thật sự có chút gượng ép.
Người Tôn gia nhất thời không phản bác được gì nữa, lại chuyển chủ đề, lần nữa mở miệng nói:
Lộ nhi cùng Tề phi nương nương không oán không cừu, cớ gì hại nàng?
Trong mắt Mộc Chính Đức tràn ngập tinh quang, bất động sinh sắc giương lên mí mắt, liếc mắt một cung nữ có phân vị không thấp bên cạnh Tề phi nương nương, cung nữ kia liền đứng dậy, mở miệng nói:
Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay lúc nương nương mới tới Bát Tiên Các, chỉ mời Mộc tú nữ cùng nhau tiếp khách, mà Tôn tú nữ thấy vậy thì chủ động muốn ngồi ở bên cạnh nương nương, bây giờ nghĩ lại, thật ra có sự kỳ quặc.
Ngươi! Ngươi cái tiện tỳ cũng dám nói xấu ta!
Tôn Lộ tức đến suýt nữa thở không nổi, khuôn mặt diễm lệ như hoa đào giờ phút này lại hiện rõ dữ tợn, một phen xông lên phía trước, vung tay lên cho người cung nữ kia một bạt tai.
Gương mặt cung nữ kia lập tức sưng đỏ, quỳ trên mặt đất, không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa.
Tràng diện đột nhiên yên tĩnh xuống, sắc mặt Ngũ Y Nhân, Trừng Giang Hầu cùng Hoàng đế đều rất khó coi, Tôn Lộ làm càn như thế, thật sự không để Hoàng đế vào mắt, trước mặt Hoàng đế, lại không kiêng nể gì như thế, quả nhiên là đang đánh vào mặt Hoàng đế!
Tôn Lộ nhìn tràng diện đột nhiên yên tĩnh, trong lúc nhất thời thấp thỏm không thôi, Bịch Bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, mở miệng nói:
Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội, thần nữ thật sự oan uổng, nhất thời thất thủ, mới có thể làm càn như thế, bệ hạ thứ tội...
Sắc mặt Hoàng đế lúc này mới hơi chuyển biến tốt đẹp, trầm ngâm mở miệng:
Trừng Giang Hầu, ngươi chính là quản giáo nữ nhi như vậy sao? Ngay cả tư chất như này ngươi cũng dám đưa nàng ta vào cung, ngươi muốn làm loạn hậu cung của Trẫm!
Vi thần không dám, vi thần không dám.
Trừng Giang Hầu đầu đầy mồ hôi quỳ trên mặt đất, thở cũng không dám thở mạnh.
Ngươi nói người bên ngoài nói xấu ngươi, thật ra ta lại muốn hỏi ngươi một chút.
Mộc Chính Đức đầu tiên là xin chỉ thị Hoàng đế một phen, sau đó đi lên phía trước.
Đây có phải là trâm cài của ngươi hay không?
Đây là của ta...
Trên trâm cài này có độc hay không?
Mặc dù có độc, nhưng độc này không phải ta...
Trâm cài này có phải mang ở trên đầu ngươi hay không?
Trâm cài này là mang...
Có phải ngươi ngồi ở bên cạnh Tề phi hay không?
Tôn Lộ tức giận, nhưng vừa mới làm long uy tức giận, nên lúc này cũng không dám đùa giỡn tính tình lần nữa, đành phải giải thích, nhưng Mộc Chính Đức khí thế bức nhân, làm sao cho nàng cơ hội cãi lại.
Chẳng biết Thanh Từ xuất hiện ở sau lưng Mộc Tịch Bắc từ khi nào, nhìn thấy một màn này, trên mặt không chút nào che giấu viết vài chữ to ta thật vui vẻ , nhưng trong lòng lại hiện lên một tia lãnh ý, tâm tư Tôn Lộ quả nhiên rất bẩn thỉu, chẳng qua hiện giờ cái bẫy mà Ngũ Y Nhân thiết kế tiểu thư lại dính vào trên người nàng ta, thật sự không biết Ngũ gia nên bàn giao như thế nào với Tôn gia! Loại đấu tranh nội bộ này, nàng thích nhất!
Kỳ thật Ngũ Y Nhân tính toán cũng rất khôn khéo, nàng hiểu rõ tính tình Tề phi, biết Tề phi vẫn luôn yêu thích bộ trang sức Phượng xuyên mẫu đơn kia, lại cố ý ban nó cho Mộc Tịch Bắc.
Cứ như vậy, dựa vào sắp xếp hợp lý của nàng, thì sẽ đoán được, Tề phi vừa thấy chắc chắn sinh lòng tức giận, sẽ tận lực làm khó dễ Mộc Tịch Bắc, nhưng ngại đông đảo tú nữ ở đây, lại không tốt nếu làm quá mức trắng trợn, để tránh làm cho người mượn cớ, nên dùng biện pháp thường dùng ở trong cung cung nhất, chính là gọi Mộc Tịch Bắc đến hầu hạ trước mặt. Cũng coi như cho một hạ mã uy.
Thế là, Mộc Tịch Bắc liền tới gần Tề phi, có cơ hội xuống tay, chỉ cần Tề phi độc phát, vậy người tới gần châm trà chính là người có hiềm nghi nhất, chỉ cần vừa điều tra, cây trâm Bát Bảo linh lung có tẩm độc sẽ rõ ràng khắp thiên hạ, đến lúc đó, chứng cứ vô cùng xác thực, Mộc Tịch Bắc làm thế nào cũng không giải vây được!
Nếu Tề phi chết, Tề gia chắc chắn sẽ nhằm vào phủ Thừa Tướng, nói gì cũng phải giết chết Mộc Tịch Bắc, nếu Tề phi không chết, làm ra chuyện hạ độc mưu hại phi tần này Mộc Tịch Bắc cũng sẽ bị trọng phạt hoặc là bị xử tử!
Cho nên bất luận ra sao, Ngũ Y Nhân đều ngồi nhìn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chỉ không ngờ tới là, bây giờ sự tình cũng không phát triển theo hướng nàng dự đoán, cũng không biết Tôn Lộ tự xưng thông minh, vậy mà ngay cả trâm cài bị người động tay động chân đều không phát hiện ra, thật sự là vô dụng!
/325
|