Thanh Từ mang theo do dự mở miệng nói:
Tiểu thư, dường như Lục hoàng tử thoạt nhìn cũng không có toan tính.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
Kỳ thật từ đáy lòng Ân Cửu Sanh hẳn là một người lương thiện, nếu không phải thân ở trong vòng xoáy quyền lực, có lẽ sẽ là một công tử ôn nhuận, mà không phải như bây giờ thận trọng bước từng bước khó khăn.
Kỳ thật nô tỳ cảm thấy nam nhân như vậy cũng không tệ, so với người lòng lang dạ thú, vong ân phụ nghĩa như An Nguyệt Hằng, loại nam tử ôn nhuận nhưng không mất tâm kế này mới xứng với tiểu thư hơn.
Thanh Từ cau mày nghiêm túc mở miệng nói.
Ngươi chỉ được cái lẻo mép nói bậy, tuy rằng Ân Cửu Sanh thiên phú trác tuyệt, nhưng chung quy lại thiếu một phần huyết tinh của Đế Vương, sợ đấu không lại An Nguyệt Hằng, từ xưa đến nay, vị Đế Vương nào leo lên ngai vàng mà không phải đạp trên đống hài cốt chất thành núi, Ân Cửu Sanh sợ còn phải luyện tập nhiều.
Mộc Tịch Bắc phân tích thế cục với Thanh Từ.
Kỳ thật, An Nguyệt Hằng bất hiển sơn bất lộ thủy, giấu diếm cực sâu, rất nhiều thời điểm, đều đã đánh tới cửa nhà, ngươi cũng nhìn không ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.
( * Bất hiển sơn bất lộ thủy ( 不显山不露水): ý nói những người không hiển lộ tài năng)
Hai người song song rời đi, Thanh Từ thỉnh thoảng hỏi chút gì đó, Mộc Tịch Bắc cũng đều dùng ánh mắt nhu hòa cười cười trả lời.
Thẳng đến không còn nhìn thấy được bóng dáng của hai người, Ân Cửu Dạ mới đi ra từ sau cây, sắc mặt không gợn sóng, mãn nhãn tĩnh mịch, lại khiến cho Sơ Nhất cảm nhận được rõ ràng hung ác nham hiểm trong đó, Ân Cửu Dạ vốn muốn đi tìm Ân Cửu Sanh, hắn nhận được tin tức nói, gần nhất An Nguyệt Hằng muốn động thủ với Ân Cửu Sanh, đối thủ cường hãn, phải phá lệ cẩn thận.
Nhưng lúc hắn quay trở lại, thì trông thấy nàng mặt mày mỉm cười đứng ở trước cửa Phi Tiên Các, nhìn thấy người của Thừa tướng và người Tôn gia đang tranh luận không ngớt, bộ dáng mềm mại, khuôn mặt rực rỡ
kia, ở trong đám người Ân Cửu Dạ chỉ cần liếc mắt một cái đã tìm ra.
Sau đó hắn âm thầm đi theo Ân Cửu Sanh, lại phát hiện Ân Cửu Sanh đang chờ ai đó, vốn không muốn tham dự, nhưng lại phát hiện người tới không phải ai khác, chính là nữ tử làm hắn nhiều lần bị mất khống chế, trái tim đột nhiên treo lên.
Sơ Nhất thủy chung ở một nơi bí mật gần đó, nhìn thấy con ngươi Ân Cửu Dạ đột nhiên âm trầm, Sơ Nhất liền biết nam nhân này đang vô cùng không vui.
Nhưng Sơ Nhất cũng không dám tiến lên, hắn biết, nữ tử này nghiễm nhiên trở thành chấp niệm của Ân Cửu Dạ, Sơ Nhất không biết, cái này gọi là yêu, là hận, là hai người sinh tử gắn bó, hay là hai người tra tấn lẫn nhau, nhưng hắn biết, sẽ có một ngày, khi chủ tử hiểu được mình muốn cái gì, như vậy tất cả những áp lực đều sẽ trào dâng mà ra, không thể ngăn cản!
Hoặc là buông, hoặc là điên! Sơ Nhất biết, sớm muộn gì Ân Cửu Dạ cũng phải làm ra một lựa chọn.
Từ đêm hôm đó, sau khi Ân Cửu Dạ sắc mặt bình tĩnh trở về từ Lâm Lang viện, mỗi ngày trong U Minh viện đều có một trận giết chóc. Sơ Nhất không khỏi nhớ lại tràng diện kinh dị mấy ngày trước đây.
Bắn tên!
Khuôn mặt Sơ Nhất lạnh lùng hô khẩu lệnh, không nói được lời nào, bên cạnh đứng chính là ba gã mặt quỷ, cây cung trên tay mỗi người đều lắp năm mũi tên nhọn, theo Sơ Nhất ra lệnh một tiếng, cùng nhau bay ra, mà đối diện không phải cái khác.
Chính là một hàng nữ tử mảnh mai, từng người lệ rơi đầy mặt, tiều tụy không chịu nổi, đáng lưu ý chính là, những cô gái này đều mặc mạt ngực váy dài màu xanh đậm, mấy nữ tử nhìn mũi tên nhọn bay tới, cả đám đều run rẩy không ngừng, nhắm chặt hai mắt, nhưng không có một ai dám lộn xộn, không phải không có ai muốn bỏ chạy, chỉ là các nàng đã từng tận mắt nhìn thấy, những người mặt quỷ này có bao nhiêu hung tàn, những người đã chết kia lại có bao nhiêu thê thảm.
Theo âm thanh mũi tên cắm vào da thịt, một đám nữ tử không khỏi khóc lóc liên tục, một đám ngã nhào trên đất, đau đến quên hết tất cả, ngẫu nhiên có hai người có thể chịu được, cắn răng gắng gượng, oán hận nhìn Ân Cửu Dạ ngồi ở bên cạnh.
Hu hu... Hu hu...
Tiếng khóc vang lên trong tiểu viện quỷ mị, càng khiến người ta sợ hãi.
Lại nhìn qua, dị thường tinh chuẩn là những mũi tên bay ra đều cắm ngay vào ngực nữ tử, cơ hồ không có sai biệt, ở trên ngực phun ra một vệt màu đỏ.
Nhận được hiệu lệnh, mấy gã mặt quỷ cùng nhau tiến lên bẻ gãy cán tên, chỉ chừa lại cái mũi tên ở trong thân thể, Ân Cửu Dạ mang theo tấm mặt nạ dựa ở một bên, chết lặng nhìn hết thảy, phảng phất như đây không phải thế giới của hắn.
Đợi đến mọi việc hoàn thành, Ân Cửu Dạ đứng dậy đi vào đại sảnh, nữ tử thứ nhất liền bị Sơ Nhị thô lỗ kéo vào.
Đừng giết ta, đừng giết ta... Hu hu...
Nữ tử kêu thảm thiết, nhưng không ai để ý tới.
Cởi ra.
Còn ngươi đen nhánh của Ân Cửu Dạ nghiêm túc nhìn chăm chú vào nữ tử trước mặt, lời nói ra lại làm nữ tử sững sờ.
Cái gì?
Nữ tử phát ra tiếng vang bén nhọn, nhìn nhìn hai gương mặt dữ tợn đáng sợ, trong lúc nhất thời không khỏi có chút do dự.
Sơ Nhị đặt đao nằm ngang ở trên cổ nữ tử, nhẹ nhàng tạo ra một vết máu, nhưng vẫn không mở miệng.
Ta cởi, ta cởi, đừng có giết ta.
Nữ tử mang theo tiếng khóc nức nở...
Nữ tử run rẩy cởi xuống váy dài màu lam, lộ ra da thịt tuyết trắng, mũi tên trên ngực cắm vào làn da, thương thế rất nặng, trong lòng Ân Cửu Dạ cũng sinh ra một trận ghê tởm, nhưng chỉ hơi nhắm mắt, Sơ Nhị liền hiểu được ý tứ của chủ tử nhà mình.
Lập tức kéo nữ tử bị thương, đi vào trong nội thất, thô lỗ ném vào hồ nước tắm, phát ra bõm bõm một tiếng!
Ân Cửu Dạ chung quy mở hai mắt ra, đứng lên, theo đi qua, đứng ở bên cạnh ao lẳng lặng nhìn, con ngươi đen nhánh, không có một tia sáng, sau khi nữ tử vùng vẫy một hồi thì không có động tĩnh nữa, thẳng đến rất lâu, mà vẫn chưa nổi lên, hờ hững xoay người, thanh âm tĩnh mịch vang lên:
Kế tiếp.
Rất nhanh, lại một nữ tử bị Sơ Nhị bắt tiến vào, giống như đang chờ đợi Tử Thần tuyên án, sau khi nữ tử thứ hai bị ném vào trong nước tắm thì vẫn còn sống, cũng dưới Ân Cửu Dạ thụ ý, Sơ Nhị lại đem người ném vào băng thất, còn hắn thì cái gì cũng không làm, chỉ an tĩnh ngồi ở trên giường êm, cái gì cũng không làm, sợ mình bỏ lỡ thời gian, nhưng hoàn toàn giống như trước đây, cho dù hắn đang không chớp mắt nhìn chằm chằm lư hương, tính toán thời gian, lại không cảm thấy sinh tử của nữ tử bên trong có quan hệ gì với hắn.
Hai canh giờ trôi qua, nữ tử bên trong đã hôn mê, Ân Cửu Dạ mặt không chút thay đổi đứng dậy, đẩy ra cửa đá, lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ tử nằm trên mặt đất, thu hồi ánh mắt:
Tiếp tục.
Hắn không tin, không tin không ai có thể lại làm cho trái tim hắn sinh ra gợn sóng, khiến hắn mất khống chế, khiến hắn nổi giận, hắn từ đầu đến cuối tin tưởng, nếu đã có người thứ nhất, thì nhất định sẽ có người thứ hai.
Thế là nữ tử thứ ba bị dẫn vào, hắn không sợ phiền phức thật sự còn dùng ngữ khí cực kì nghiêm túc nói lời giống nhau với mỗi một nữ tử, không có chút nào khác biệt, cũng sẽ để Sơ Nhị mang theo mỗi một nữ tử đi vào hồ nước tắm, mình đứng ở bên cạnh nhìn các nàng vùng vẫy giãy dụa.
Mà sau khi những nữ tử này trải qua sinh tử, hắn sẽ kiên nhẫn cho mỗi một nữ tử một đôi giày rõ ràng không vừa chân, nhìn các nàng đi vào hay không đi vào, cũng không phát biểu ngôn luận, cuối cùng lại đem từng người còn sống ném vào băng thất, sai người rạch bắp chân của các nàng, máu chảy đầy đất.
Sơ Nhất nhìn Ân Cửu Dạ như vậy, lại không biết nên nói cái gì, nam nhân này ở một mình đã quá lâu, không có ai nói cho hắn biết cái gì là thị phi đúng sai, cái gì là thiện ác xấu đẹp, ở trong thế giới nho nhỏ của hắn, sớm đã có tiêu chuẩn tự mình thẩm phán.
Rốt cục lúc hắn có đủ lông đủ cánh, có thể đi ra khỏi góc nhỏ hẹp kia, nhìn thấy thế giới bên ngoài là lúc, hắn lại không cần nữa, người khác vào không được, hắn cũng không chịu ra. Sơ Nhất biết, đây là cố chấp của nam nhân, hắn từ đầu đến cuối không chịu tin tưởng, trái tim lãnh tĩnh mười tám năm của chính mình lại vì một nữ tử mà phân tán đại loạn, hắn cố chấp cho rằng, đây chỉ là ngẫu nhiên, không chịu thừa nhận.
Rốt cục, mười nữ tử đi qua, Ân Cửu Dạ vẫn thờ ơ như cũ, bình tĩnh đứng dậy, không có một tia lưu luyến, không vui không buồn, im lặng tiêu sái rời khỏi, phun ra một câu:
Ngày mai tiếp tục.
Đối với Ân Cửu Dạ mà nói, hắn từ đầu đến cuối lý giải không được tại sao mình lại vì Mộc Tịch Bắc lần lượt mất khống chế, vì sao người kia có thể dễ dàng trêu chọc tiếng lòng tĩnh mịch của hắn, đến khi nhớ lại câu nói hờ hững không muốn gặp lại hắn của Mộc Tịch Bắc, hắn mới giật mình, chính mình rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường. Thế là, hắn bắt đầu điên cuồng kiềm chế, hắn muốn chứng minh, hắn vẫn là hắn trước kia, có thể cả ngày không nói một lời, không làm một câu.
Thế nhưng, liên tục năm sáu ngày, hắn không thu hoạch được gì, hắn lại trở thành đao phủ thu hoạch mạng người, trở thành ma quỷ trong mắt những cô gái kia, nhưng hắn vẫn chỉ thờ ơ lạnh nhạt như cũ.
Thời gian lâu dài, hắn bắt đầu cảm thấy mình giống như là cái xác không hồn, bắt đầu cảm thấy mình chỉ có một cái xác chưa chết, đã bắt đầu phân không rõ mình chết rồi hay vẫn còn sống, càng không thể tin được, cô tịch mười tám năm trôi qua dài đằng đẵng, sao mình có thể chịu đựng được,giống như từ lúc bắt đầu gặp nữ tử kia, chính mình đã bắt đầu quân lính tan rã.
Sơ Nhất thấy Ân Cửu Dạ như thế, trong lòng mơ hồ ê ẩm, lặng lẽ xoay người rời đi, hắn nghĩ, hắn đã nghĩ ra một biện pháp, chỉ không biết kết quả sẽ như thế nào.
Ngày hôm sau, Ân Cửu Dạ cơ hồ một đêm không ngủ thức dậy thật sớm, mặc vào bộ y phục mới gặp Mộc Tịch Bắc, bắt đầu chấp nhất ngày qua ngày, hắn cố chấp nghĩ, có lẽ hôm nay sẽ có một người như vậy xuất hiện, mà trên thực tế, hôm nay quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Nữ tử thứ nhất bị Sơ Nhị dẫn tới, liền khiến Ân Cửu Dạ ngồi thẳng người, tháo mặt nạ trên mặt ra.
Hắn ngây ngốc nhìn nữ tử trước mắt, một thân váy dài màu lam, làn da trắng nõn, khóe mắt mang theo nước mắt, có chút điềm đạm đáng yêu, không gì khác ngoài biểu tình và khí chất, dung mạo đơn thuần lại cùng Mộc Tịch Bắc có bảy phần tương tự
Tiểu thư, dường như Lục hoàng tử thoạt nhìn cũng không có toan tính.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
Kỳ thật từ đáy lòng Ân Cửu Sanh hẳn là một người lương thiện, nếu không phải thân ở trong vòng xoáy quyền lực, có lẽ sẽ là một công tử ôn nhuận, mà không phải như bây giờ thận trọng bước từng bước khó khăn.
Kỳ thật nô tỳ cảm thấy nam nhân như vậy cũng không tệ, so với người lòng lang dạ thú, vong ân phụ nghĩa như An Nguyệt Hằng, loại nam tử ôn nhuận nhưng không mất tâm kế này mới xứng với tiểu thư hơn.
Thanh Từ cau mày nghiêm túc mở miệng nói.
Ngươi chỉ được cái lẻo mép nói bậy, tuy rằng Ân Cửu Sanh thiên phú trác tuyệt, nhưng chung quy lại thiếu một phần huyết tinh của Đế Vương, sợ đấu không lại An Nguyệt Hằng, từ xưa đến nay, vị Đế Vương nào leo lên ngai vàng mà không phải đạp trên đống hài cốt chất thành núi, Ân Cửu Sanh sợ còn phải luyện tập nhiều.
Mộc Tịch Bắc phân tích thế cục với Thanh Từ.
Kỳ thật, An Nguyệt Hằng bất hiển sơn bất lộ thủy, giấu diếm cực sâu, rất nhiều thời điểm, đều đã đánh tới cửa nhà, ngươi cũng nhìn không ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.
( * Bất hiển sơn bất lộ thủy ( 不显山不露水): ý nói những người không hiển lộ tài năng)
Hai người song song rời đi, Thanh Từ thỉnh thoảng hỏi chút gì đó, Mộc Tịch Bắc cũng đều dùng ánh mắt nhu hòa cười cười trả lời.
Thẳng đến không còn nhìn thấy được bóng dáng của hai người, Ân Cửu Dạ mới đi ra từ sau cây, sắc mặt không gợn sóng, mãn nhãn tĩnh mịch, lại khiến cho Sơ Nhất cảm nhận được rõ ràng hung ác nham hiểm trong đó, Ân Cửu Dạ vốn muốn đi tìm Ân Cửu Sanh, hắn nhận được tin tức nói, gần nhất An Nguyệt Hằng muốn động thủ với Ân Cửu Sanh, đối thủ cường hãn, phải phá lệ cẩn thận.
Nhưng lúc hắn quay trở lại, thì trông thấy nàng mặt mày mỉm cười đứng ở trước cửa Phi Tiên Các, nhìn thấy người của Thừa tướng và người Tôn gia đang tranh luận không ngớt, bộ dáng mềm mại, khuôn mặt rực rỡ
kia, ở trong đám người Ân Cửu Dạ chỉ cần liếc mắt một cái đã tìm ra.
Sau đó hắn âm thầm đi theo Ân Cửu Sanh, lại phát hiện Ân Cửu Sanh đang chờ ai đó, vốn không muốn tham dự, nhưng lại phát hiện người tới không phải ai khác, chính là nữ tử làm hắn nhiều lần bị mất khống chế, trái tim đột nhiên treo lên.
Sơ Nhất thủy chung ở một nơi bí mật gần đó, nhìn thấy con ngươi Ân Cửu Dạ đột nhiên âm trầm, Sơ Nhất liền biết nam nhân này đang vô cùng không vui.
Nhưng Sơ Nhất cũng không dám tiến lên, hắn biết, nữ tử này nghiễm nhiên trở thành chấp niệm của Ân Cửu Dạ, Sơ Nhất không biết, cái này gọi là yêu, là hận, là hai người sinh tử gắn bó, hay là hai người tra tấn lẫn nhau, nhưng hắn biết, sẽ có một ngày, khi chủ tử hiểu được mình muốn cái gì, như vậy tất cả những áp lực đều sẽ trào dâng mà ra, không thể ngăn cản!
Hoặc là buông, hoặc là điên! Sơ Nhất biết, sớm muộn gì Ân Cửu Dạ cũng phải làm ra một lựa chọn.
Từ đêm hôm đó, sau khi Ân Cửu Dạ sắc mặt bình tĩnh trở về từ Lâm Lang viện, mỗi ngày trong U Minh viện đều có một trận giết chóc. Sơ Nhất không khỏi nhớ lại tràng diện kinh dị mấy ngày trước đây.
Bắn tên!
Khuôn mặt Sơ Nhất lạnh lùng hô khẩu lệnh, không nói được lời nào, bên cạnh đứng chính là ba gã mặt quỷ, cây cung trên tay mỗi người đều lắp năm mũi tên nhọn, theo Sơ Nhất ra lệnh một tiếng, cùng nhau bay ra, mà đối diện không phải cái khác.
Chính là một hàng nữ tử mảnh mai, từng người lệ rơi đầy mặt, tiều tụy không chịu nổi, đáng lưu ý chính là, những cô gái này đều mặc mạt ngực váy dài màu xanh đậm, mấy nữ tử nhìn mũi tên nhọn bay tới, cả đám đều run rẩy không ngừng, nhắm chặt hai mắt, nhưng không có một ai dám lộn xộn, không phải không có ai muốn bỏ chạy, chỉ là các nàng đã từng tận mắt nhìn thấy, những người mặt quỷ này có bao nhiêu hung tàn, những người đã chết kia lại có bao nhiêu thê thảm.
Theo âm thanh mũi tên cắm vào da thịt, một đám nữ tử không khỏi khóc lóc liên tục, một đám ngã nhào trên đất, đau đến quên hết tất cả, ngẫu nhiên có hai người có thể chịu được, cắn răng gắng gượng, oán hận nhìn Ân Cửu Dạ ngồi ở bên cạnh.
Hu hu... Hu hu...
Tiếng khóc vang lên trong tiểu viện quỷ mị, càng khiến người ta sợ hãi.
Lại nhìn qua, dị thường tinh chuẩn là những mũi tên bay ra đều cắm ngay vào ngực nữ tử, cơ hồ không có sai biệt, ở trên ngực phun ra một vệt màu đỏ.
Nhận được hiệu lệnh, mấy gã mặt quỷ cùng nhau tiến lên bẻ gãy cán tên, chỉ chừa lại cái mũi tên ở trong thân thể, Ân Cửu Dạ mang theo tấm mặt nạ dựa ở một bên, chết lặng nhìn hết thảy, phảng phất như đây không phải thế giới của hắn.
Đợi đến mọi việc hoàn thành, Ân Cửu Dạ đứng dậy đi vào đại sảnh, nữ tử thứ nhất liền bị Sơ Nhị thô lỗ kéo vào.
Đừng giết ta, đừng giết ta... Hu hu...
Nữ tử kêu thảm thiết, nhưng không ai để ý tới.
Cởi ra.
Còn ngươi đen nhánh của Ân Cửu Dạ nghiêm túc nhìn chăm chú vào nữ tử trước mặt, lời nói ra lại làm nữ tử sững sờ.
Cái gì?
Nữ tử phát ra tiếng vang bén nhọn, nhìn nhìn hai gương mặt dữ tợn đáng sợ, trong lúc nhất thời không khỏi có chút do dự.
Sơ Nhị đặt đao nằm ngang ở trên cổ nữ tử, nhẹ nhàng tạo ra một vết máu, nhưng vẫn không mở miệng.
Ta cởi, ta cởi, đừng có giết ta.
Nữ tử mang theo tiếng khóc nức nở...
Nữ tử run rẩy cởi xuống váy dài màu lam, lộ ra da thịt tuyết trắng, mũi tên trên ngực cắm vào làn da, thương thế rất nặng, trong lòng Ân Cửu Dạ cũng sinh ra một trận ghê tởm, nhưng chỉ hơi nhắm mắt, Sơ Nhị liền hiểu được ý tứ của chủ tử nhà mình.
Lập tức kéo nữ tử bị thương, đi vào trong nội thất, thô lỗ ném vào hồ nước tắm, phát ra bõm bõm một tiếng!
Ân Cửu Dạ chung quy mở hai mắt ra, đứng lên, theo đi qua, đứng ở bên cạnh ao lẳng lặng nhìn, con ngươi đen nhánh, không có một tia sáng, sau khi nữ tử vùng vẫy một hồi thì không có động tĩnh nữa, thẳng đến rất lâu, mà vẫn chưa nổi lên, hờ hững xoay người, thanh âm tĩnh mịch vang lên:
Kế tiếp.
Rất nhanh, lại một nữ tử bị Sơ Nhị bắt tiến vào, giống như đang chờ đợi Tử Thần tuyên án, sau khi nữ tử thứ hai bị ném vào trong nước tắm thì vẫn còn sống, cũng dưới Ân Cửu Dạ thụ ý, Sơ Nhị lại đem người ném vào băng thất, còn hắn thì cái gì cũng không làm, chỉ an tĩnh ngồi ở trên giường êm, cái gì cũng không làm, sợ mình bỏ lỡ thời gian, nhưng hoàn toàn giống như trước đây, cho dù hắn đang không chớp mắt nhìn chằm chằm lư hương, tính toán thời gian, lại không cảm thấy sinh tử của nữ tử bên trong có quan hệ gì với hắn.
Hai canh giờ trôi qua, nữ tử bên trong đã hôn mê, Ân Cửu Dạ mặt không chút thay đổi đứng dậy, đẩy ra cửa đá, lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ tử nằm trên mặt đất, thu hồi ánh mắt:
Tiếp tục.
Hắn không tin, không tin không ai có thể lại làm cho trái tim hắn sinh ra gợn sóng, khiến hắn mất khống chế, khiến hắn nổi giận, hắn từ đầu đến cuối tin tưởng, nếu đã có người thứ nhất, thì nhất định sẽ có người thứ hai.
Thế là nữ tử thứ ba bị dẫn vào, hắn không sợ phiền phức thật sự còn dùng ngữ khí cực kì nghiêm túc nói lời giống nhau với mỗi một nữ tử, không có chút nào khác biệt, cũng sẽ để Sơ Nhị mang theo mỗi một nữ tử đi vào hồ nước tắm, mình đứng ở bên cạnh nhìn các nàng vùng vẫy giãy dụa.
Mà sau khi những nữ tử này trải qua sinh tử, hắn sẽ kiên nhẫn cho mỗi một nữ tử một đôi giày rõ ràng không vừa chân, nhìn các nàng đi vào hay không đi vào, cũng không phát biểu ngôn luận, cuối cùng lại đem từng người còn sống ném vào băng thất, sai người rạch bắp chân của các nàng, máu chảy đầy đất.
Sơ Nhất nhìn Ân Cửu Dạ như vậy, lại không biết nên nói cái gì, nam nhân này ở một mình đã quá lâu, không có ai nói cho hắn biết cái gì là thị phi đúng sai, cái gì là thiện ác xấu đẹp, ở trong thế giới nho nhỏ của hắn, sớm đã có tiêu chuẩn tự mình thẩm phán.
Rốt cục lúc hắn có đủ lông đủ cánh, có thể đi ra khỏi góc nhỏ hẹp kia, nhìn thấy thế giới bên ngoài là lúc, hắn lại không cần nữa, người khác vào không được, hắn cũng không chịu ra. Sơ Nhất biết, đây là cố chấp của nam nhân, hắn từ đầu đến cuối không chịu tin tưởng, trái tim lãnh tĩnh mười tám năm của chính mình lại vì một nữ tử mà phân tán đại loạn, hắn cố chấp cho rằng, đây chỉ là ngẫu nhiên, không chịu thừa nhận.
Rốt cục, mười nữ tử đi qua, Ân Cửu Dạ vẫn thờ ơ như cũ, bình tĩnh đứng dậy, không có một tia lưu luyến, không vui không buồn, im lặng tiêu sái rời khỏi, phun ra một câu:
Ngày mai tiếp tục.
Đối với Ân Cửu Dạ mà nói, hắn từ đầu đến cuối lý giải không được tại sao mình lại vì Mộc Tịch Bắc lần lượt mất khống chế, vì sao người kia có thể dễ dàng trêu chọc tiếng lòng tĩnh mịch của hắn, đến khi nhớ lại câu nói hờ hững không muốn gặp lại hắn của Mộc Tịch Bắc, hắn mới giật mình, chính mình rốt cuộc đã làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường. Thế là, hắn bắt đầu điên cuồng kiềm chế, hắn muốn chứng minh, hắn vẫn là hắn trước kia, có thể cả ngày không nói một lời, không làm một câu.
Thế nhưng, liên tục năm sáu ngày, hắn không thu hoạch được gì, hắn lại trở thành đao phủ thu hoạch mạng người, trở thành ma quỷ trong mắt những cô gái kia, nhưng hắn vẫn chỉ thờ ơ lạnh nhạt như cũ.
Thời gian lâu dài, hắn bắt đầu cảm thấy mình giống như là cái xác không hồn, bắt đầu cảm thấy mình chỉ có một cái xác chưa chết, đã bắt đầu phân không rõ mình chết rồi hay vẫn còn sống, càng không thể tin được, cô tịch mười tám năm trôi qua dài đằng đẵng, sao mình có thể chịu đựng được,giống như từ lúc bắt đầu gặp nữ tử kia, chính mình đã bắt đầu quân lính tan rã.
Sơ Nhất thấy Ân Cửu Dạ như thế, trong lòng mơ hồ ê ẩm, lặng lẽ xoay người rời đi, hắn nghĩ, hắn đã nghĩ ra một biện pháp, chỉ không biết kết quả sẽ như thế nào.
Ngày hôm sau, Ân Cửu Dạ cơ hồ một đêm không ngủ thức dậy thật sớm, mặc vào bộ y phục mới gặp Mộc Tịch Bắc, bắt đầu chấp nhất ngày qua ngày, hắn cố chấp nghĩ, có lẽ hôm nay sẽ có một người như vậy xuất hiện, mà trên thực tế, hôm nay quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Nữ tử thứ nhất bị Sơ Nhị dẫn tới, liền khiến Ân Cửu Dạ ngồi thẳng người, tháo mặt nạ trên mặt ra.
Hắn ngây ngốc nhìn nữ tử trước mắt, một thân váy dài màu lam, làn da trắng nõn, khóe mắt mang theo nước mắt, có chút điềm đạm đáng yêu, không gì khác ngoài biểu tình và khí chất, dung mạo đơn thuần lại cùng Mộc Tịch Bắc có bảy phần tương tự
/325
|