Mộc Tịch Bắc đẩy Bạch Trúc ra, bàn tay nhỏ bé sạch sẽ nhẹ nhàng nắm lấy cằm Tôn Lộ, nhìn đôi mắt ngập tràn hận ý kia, sâu kín mở miệng nói:
Con người của ta, từ trước đến nay khí lượng nhỏ hẹp, có thù tất báo, vài ngày trước đó Tôn tỷ tỷ quan tâm ta đủ kiểu, Bắc Bắc ghi nhớ trong lòng.
Động tác Thanh Từ rất nhanh, một đao bổ xuống, vậy mà chặt đứt hai đùi Tôn Lộ, hơi thở Tôn Lộ không đủ, máu chảy đầy đất, không có tứ chi, chỉ còn lại một đoạn thân thể, nhúc nhích trên mặt đất, nhưng trong miệng vẫn mệt lử la mắng như cũ:
Mộc Tịch Bắc! Ngươi đồ kỹ nữ! Tiện nhân, ngươi chết không tử tế! Ngươi sẽ xuống Địa ngục!
Mộc Tịch Bắc lại nở nụ cười:
Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi nói hai chúng ta ai độc ác hơn?
Mộc Tịch Bắc tới gần Tôn Lộ, mở miệng hỏi, sắc mặt Tôn Lộ trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, thở gấp kịch liệt:
Ta làm sao độc ác như ngươi, ngươi quả thực chính là tiện nhân lòng dạ rắn rết!
Nhưng sao ta lại cảm thấy ta đối xử với ngươi, so với ngươi đối xử với người cung nữ kia dịu dàng hơn rất nhiều?
Mộc Tịch Bắc đột nhiên đề cập đến tiểu cung nữ bị Tôn Lộ cắt thành từng khúc ném vào ao hoa sen kia.
Nhất thời sắc mặt Tôn Lộ trắng bệch, Mộc Tịch Bắc lại nói tiếp:
Chẳng qua ngươi nói rất đúng, ta xác thực so với ngươi độc ác hơn một chút.
Liễu Mộng ở phía xa kinh dị nhìn một màn này, vốn dự định giả câm giả điếc, nhưng đầu mình lại giống như không chịu khống chế, ánh mắt nhìn qua căn bản không thu lại được, tình cảnh máu văng tung tóe, phần chân tay còn lại của biểu muội bay ra ngoài, trong mắt toàn là màu máu, khiến cho Liễu Mộng ôm đầu hét ầm lên.
Bạch Trúc từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào nữ tử thủ đoạn tàn nhẫn trước mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Tôn Lộ vẫn thét chói tai như cũ, chỉ là thanh âm kẹt ở trong cổ họng lại tựa như không có khí lực, Mộc Tịch Bắc quay đầu ngây thơ hỏi:
Làm thành người lợn còn cần cái gì nữa?
Còn cần cắt đứt lỗ tai, cắt đứt mũi, móc con mắt ra, cắt đứt đầu lưỡi, như vậy mới tính xong.
Thanh Từ lạnh lùng nhìn nữ tử đã từng kiêu ngạo ương ngạnh trước mắt này.
Hoá ra là như vậy.
Mộc Tịch Bắc có chút hiểu được gật gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh Bạch Trúc, đưa đao trong tay cho Bạch Trúc.
Bạch Trúc cũng không nhận lấy, Mộc Tịch Bắc lại cầm lấy tay của hắn, đặt đao ở trong đó, sau đó lùi về sau một bước, mở miệng nói:
Bạch đại ca, việc này thật sự không thích hợp nữ tử đến làm, ta sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng, vẫn là Bạch đại ca làm thay đi.
Khoé mắt Bạch Trúc có chút run rẩy, nhìn nữ tử trước mặt mãn nhãn thuần khiết, vẻ mặt nghiêm túc, đối với thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, cũng không sinh ra nửa điểm cự tuyệt, cuối cùng chỉ yên lặng đi tới trước mặt Tôn Lộ, giơ tay chém xuống, trong lúc hoảng hốt, máu tươi văng tung tóe xung quanh, Tôn Lộ đã không còn hình dạng ban đầu, thậm chí ngay cả tiếng thét còn chưa kịp cất lên, người cũng đã triệt để ngất đi.
Mộc Tịch Bắc nhìn Bạch Trúc thủ pháp lưu loát, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, xem ra võ công của Bạch Trúc cũng rất cao.
Sự tình đã xong, Mộc Tịch Bắc nhìn Tôn Lộ một chút, lại mở miệng:
Làm phiền Bạch đại ca ngày mai giúp ta đưa người về Tôn phủ, giao cho Tôn phu nhân, coi như cảm tạ Tôn tỷ tỷ đã chiếu cố ta lâu như vậy.
Bạch Trúc quay sang nhìn Mộc Tịch Bắc, ánh mắt có chút phức tạp, lại mang theo chút bất đắc dĩ mở miệng nói:
Ta thật đúng là chưa gặp qua nữ tử ngoan độc như ngươi đâu, tra tấn người ta thành bộ dáng này mà mặt không đổi sắc, ngươi nói sao ngươi lại không học một ít thiện lương mà nữ tử người ta nên có chứ.
Mộc Tịch Bắc cười một tiếng, nói với Bạch Trúc:
Nếu như ta thiện lương một lần, các nàng sẽ hi vọng ta luôn thiện lương.
Bạch Trúc há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, đúng vậy, vốn chính là những người này hãm hại nàng trước, bây giờ chẳng qua tài nghệ không bằng người thôi, kỳ thật Bạch Trúc cũng không phải thật đồng tình gì với những người này cả, chỉ là bắt đầu từ lúc Liễu gia thiết kế Mộc Tịch Bắc, từng bước một, Bạch Trúc đều nhìn ở trong mắt, hắn chỉ cảm thấy, nữ tử quá mức ngoan độc cùng quyết tuyệt, sẽ không dễ dàng có được hạnh phúc thôi.
Nhưng hắn vừa mới mở miệng trêu chọc, câu trả lời của Mộc Tịch Bắc lại làm cho hắn ngẩn người, hắn chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ cho ra một đáp án như vậy, trong lúc nhất thời trái tim có chút đau đớn, hắn nghĩ, nhất định nàng cũng từng thiện lương qua, tin tưởng qua, nhất định đã cho người khác rất nhiều cơ hội, chỉ rốt cuộc là cảnh ngộ gì làm cho nữ tử còn trẻ như nàng đã không còn ôm quá nhiều hi vọng với tình người nữa.
Trong đôi mắt đen tĩnh mịch của Ân Cửu Dạ, tràn ngập hình bóng của thiếu nữ, hắn bỗng nhiên hiểu được, nàng sẽ không để cho người ta trông thấy nàng thiện lương, bởi vì nếu như bọn họ nhìn thấy, thì sẽ vĩnh viễn hi vọng nàng thiện lương mãi.
Mộc Tịch Bắc khẽ gật đầu, không tiếp tục nhìn Bạch Trúc nữa, mang theo Thanh Từ đi ra ngoài trước, càng không nhìn đến Tôn Lộ biến thành quái vật, duy chỉ có thời điểm đi đến trước mặt Liễu Mộng, cúi người xuống, nói bên tai nàng ta:
Mùa xuân sang năm ngươi sẽ bị chém đầu, ngươi nói ngươi có thể sống đến lúc đó hay không? Ừm, có lẽ, ngươi sẽ chết sau tất cả mọi người của Liễu gia?
Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ đi ra ngoài, tuy rằng giải quyết Tôn Lộ, cũng dầy xéo Liễu Mộng, nhưng Thanh Từ biết, trong lòng tiểu thư nhà mình cũng không thư thái như vậy, mỗi khi có một mạng người kết thúc ở trong tay tiểu thư, tiểu thư đều sẽ có chút khổ sở khó hiểu, có lẽ là vì lòng người vô tình, cũng có lẽ bởi vì khắp người mình đều là máu tươi không tẩy sạch được, chỉ là, Thanh Từ biết, lần cầm đao tiếp theo, tiểu thư sẽ càng ngoan quyết hơn.
Hai người đều không nói gì, chậm rãi đi hơn mười mét, quay đầu còn có thể trông thấy ánh nến sáng tối của thiên lao, một bóng người vội vàng đuổi theo, chính là Bạch Trúc.
Mộc Tịch Bắc dừng lại bước chân, nhìn nam tử đuổi theo tới, không có mở miệng.
Trên mặt Bạch Trúc lại thiếu đi phần bất cần đời trong ngày thường, nhiều hơn phần nghiêm túc, thở hồng hộc mở miệng hỏi:
Ngươi muốn cái gì?
Mộc Tịch Bắc sững sốt, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, giọng nói vô hồn vang lên, tựa như ảo mộng:
Ta muốn một ngày kia quyền khuynh nơi tay!
Bạch Trúc chỉ sững sờ nhìn bóng dáng nữ tử trước mặt, giờ phút này, trên người nàng giống như ngưng tụ ánh sáng của trời đất.
Mà Ân Cửu Dạ vẫn chưa từng rời đi nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của nữ tử kia, so với trăng sáng trên trời còn sáng tỏ hơn, một đôi mắt đen giống như bảo thạch, chiếu sáng rạng rỡ, mang theo ánh sáng có thể choáng nhiễm thiên hạ.
Quyền khuynh nơi tay sao?
Tiếng nói Ân Cửu Dạ khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi lại?
Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười, giữa lông mày giây lát hóa thành lệ khí nồng đậm, ta muốn một ngày kia quyền khuynh nơi tay, giết hết người phụ ta trong thiên hạ!
Ở dưới ánh trăng đen nhánh, ở trong hai cặp mắt nhìn chăm chú, Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ chậm rãi trở về Bảo Lang Các, bóng lưng gầy yếu có vẻ phá lệ cô độc, giống như không hợp trần thế, nhưng lưng lại ưỡn lên thẳng tắp, mỗi một bước đi đều kiên định lạ thường, mỗi một bước cũng đều đạp thật mạnh ở trên thân hai người.
Dù là ai cũng không có cách nào quên được, dưới ánh trăng, bóng lưng hai nữ tử kia lại làm rung động tâm linh của bọn họ như vậy!
Ân Cửu Dạ cũng không tiếp tục đi theo nữa, chỉ là ánh mắt tĩnh mịch, không khí trầm lặng, hắn hiểu được, hắn muốn nữ tử kia, nàng là sinh mạng của hắn, lần đầu tiên hắn mãnh liệt muốn chiếm hữu một thứ như thế, có điều như lời hắn đã nói, hắn sẽ cho nàng một cơ hội, nếu hai người không còn gặp nhau nữa, hắn sẽ chịu đựng, nếu nàng lại đi vào bên cạnh hắn, cũng đừng trách hắn không cho nàng cơ hội!
Lúc này, Tôn phủ.
Trừng Giang Hầu Tôn Thịnh từ sau khi bị biếm thành thứ dân, liền xin giúp đỡ khắp nơi, mặc dù mọi người nhất thời có thể giúp đỡ được, nhưng chỉ cần Hoàng đế không chịu khôi phục chức vị cho mình, thời gian lâu dài, Nhiếp Chính vương sẽ tìm người mới đến thay thế, mình sẽ không còn giá trị gì nữa.
Cho nên việc này không thể kéo dài được, nếu như không nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết, vậy mình sợ rằng chỉ có thể làm một thứ dân, đến lúc đó, vị trí gia chủ Tôn gia sao có thể đến phiên mình làm, những Bàng Chi kia chẳng phải đều ỷ vào thế lực trong tay cho mình sắc mặt sao!
Tôn Thịnh hết sức lo lắng phiền chán, trong nhà những Bàng Chi kia thấy lần này ông té ngã, vậy mà cả đám đều hư tình giả ý, căn bản không ra sức giúp đỡ ông, vừa thấy liền biết đang khẩn cấp hi vọng mình rơi đài.
Vẻ mặt Tôn phu nhân tiều tụy về tới Tôn phủ, một đường không biết suy nghĩ cái gì, giống như người mất hồn, không phát ra một chút thanh âm, trực tiếp tiến vào đại sảnh.
Tôn Thịnh đang ở trong đại sảnh thong thả đi đi lại lại, lại không biết Tôn phu nhân xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào, hai người lập tức đụng vào nhau, suýt nữa làm Tôn Thịnh ngã nhào xuống đất.
Tôn Thịnh đang tâm phiền ý loạn nên ngữ khí không tốt mở miệng nói:
Đi đường cũng không phát ra tiếng, ngươi còn chê ta chưa đủ loạn sao!
Tôn phu nhân lúc này mới tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Trừng Giang Hầu, làm Trừng Giang Hầu nhìn thấy mà trong lòng phát hoảng, đầy người không thoải mái.
Đi đi đi, đừng ở đây làm phiền ta, quấy rầy ta nữa.
Tôn Thịnh khoát khoát tay, không muốn nhìn thấy nữ nhân này, hiện nay Liễu gia cũng đang sứt đầu mẻ trán, làm sao còn nhớ đến ông, cho nên Tôn Thịnh cũng vội vàng để Tôn phu nhân trở về.
Bàn tay Tôn phu nhân giấu ở trong tay áo, nắm thật chặt ống tay áo, đang rối rắm chính mình có phải thật sự muốn giết Trừng Giang Hầu hay không!
Con người của ta, từ trước đến nay khí lượng nhỏ hẹp, có thù tất báo, vài ngày trước đó Tôn tỷ tỷ quan tâm ta đủ kiểu, Bắc Bắc ghi nhớ trong lòng.
Động tác Thanh Từ rất nhanh, một đao bổ xuống, vậy mà chặt đứt hai đùi Tôn Lộ, hơi thở Tôn Lộ không đủ, máu chảy đầy đất, không có tứ chi, chỉ còn lại một đoạn thân thể, nhúc nhích trên mặt đất, nhưng trong miệng vẫn mệt lử la mắng như cũ:
Mộc Tịch Bắc! Ngươi đồ kỹ nữ! Tiện nhân, ngươi chết không tử tế! Ngươi sẽ xuống Địa ngục!
Mộc Tịch Bắc lại nở nụ cười:
Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi nói hai chúng ta ai độc ác hơn?
Mộc Tịch Bắc tới gần Tôn Lộ, mở miệng hỏi, sắc mặt Tôn Lộ trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, thở gấp kịch liệt:
Ta làm sao độc ác như ngươi, ngươi quả thực chính là tiện nhân lòng dạ rắn rết!
Nhưng sao ta lại cảm thấy ta đối xử với ngươi, so với ngươi đối xử với người cung nữ kia dịu dàng hơn rất nhiều?
Mộc Tịch Bắc đột nhiên đề cập đến tiểu cung nữ bị Tôn Lộ cắt thành từng khúc ném vào ao hoa sen kia.
Nhất thời sắc mặt Tôn Lộ trắng bệch, Mộc Tịch Bắc lại nói tiếp:
Chẳng qua ngươi nói rất đúng, ta xác thực so với ngươi độc ác hơn một chút.
Liễu Mộng ở phía xa kinh dị nhìn một màn này, vốn dự định giả câm giả điếc, nhưng đầu mình lại giống như không chịu khống chế, ánh mắt nhìn qua căn bản không thu lại được, tình cảnh máu văng tung tóe, phần chân tay còn lại của biểu muội bay ra ngoài, trong mắt toàn là màu máu, khiến cho Liễu Mộng ôm đầu hét ầm lên.
Bạch Trúc từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú vào nữ tử thủ đoạn tàn nhẫn trước mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Tôn Lộ vẫn thét chói tai như cũ, chỉ là thanh âm kẹt ở trong cổ họng lại tựa như không có khí lực, Mộc Tịch Bắc quay đầu ngây thơ hỏi:
Làm thành người lợn còn cần cái gì nữa?
Còn cần cắt đứt lỗ tai, cắt đứt mũi, móc con mắt ra, cắt đứt đầu lưỡi, như vậy mới tính xong.
Thanh Từ lạnh lùng nhìn nữ tử đã từng kiêu ngạo ương ngạnh trước mắt này.
Hoá ra là như vậy.
Mộc Tịch Bắc có chút hiểu được gật gật đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh Bạch Trúc, đưa đao trong tay cho Bạch Trúc.
Bạch Trúc cũng không nhận lấy, Mộc Tịch Bắc lại cầm lấy tay của hắn, đặt đao ở trong đó, sau đó lùi về sau một bước, mở miệng nói:
Bạch đại ca, việc này thật sự không thích hợp nữ tử đến làm, ta sợ buổi tối sẽ gặp ác mộng, vẫn là Bạch đại ca làm thay đi.
Khoé mắt Bạch Trúc có chút run rẩy, nhìn nữ tử trước mặt mãn nhãn thuần khiết, vẻ mặt nghiêm túc, đối với thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, cũng không sinh ra nửa điểm cự tuyệt, cuối cùng chỉ yên lặng đi tới trước mặt Tôn Lộ, giơ tay chém xuống, trong lúc hoảng hốt, máu tươi văng tung tóe xung quanh, Tôn Lộ đã không còn hình dạng ban đầu, thậm chí ngay cả tiếng thét còn chưa kịp cất lên, người cũng đã triệt để ngất đi.
Mộc Tịch Bắc nhìn Bạch Trúc thủ pháp lưu loát, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, xem ra võ công của Bạch Trúc cũng rất cao.
Sự tình đã xong, Mộc Tịch Bắc nhìn Tôn Lộ một chút, lại mở miệng:
Làm phiền Bạch đại ca ngày mai giúp ta đưa người về Tôn phủ, giao cho Tôn phu nhân, coi như cảm tạ Tôn tỷ tỷ đã chiếu cố ta lâu như vậy.
Bạch Trúc quay sang nhìn Mộc Tịch Bắc, ánh mắt có chút phức tạp, lại mang theo chút bất đắc dĩ mở miệng nói:
Ta thật đúng là chưa gặp qua nữ tử ngoan độc như ngươi đâu, tra tấn người ta thành bộ dáng này mà mặt không đổi sắc, ngươi nói sao ngươi lại không học một ít thiện lương mà nữ tử người ta nên có chứ.
Mộc Tịch Bắc cười một tiếng, nói với Bạch Trúc:
Nếu như ta thiện lương một lần, các nàng sẽ hi vọng ta luôn thiện lương.
Bạch Trúc há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, đúng vậy, vốn chính là những người này hãm hại nàng trước, bây giờ chẳng qua tài nghệ không bằng người thôi, kỳ thật Bạch Trúc cũng không phải thật đồng tình gì với những người này cả, chỉ là bắt đầu từ lúc Liễu gia thiết kế Mộc Tịch Bắc, từng bước một, Bạch Trúc đều nhìn ở trong mắt, hắn chỉ cảm thấy, nữ tử quá mức ngoan độc cùng quyết tuyệt, sẽ không dễ dàng có được hạnh phúc thôi.
Nhưng hắn vừa mới mở miệng trêu chọc, câu trả lời của Mộc Tịch Bắc lại làm cho hắn ngẩn người, hắn chưa bao giờ nghĩ tới nàng sẽ cho ra một đáp án như vậy, trong lúc nhất thời trái tim có chút đau đớn, hắn nghĩ, nhất định nàng cũng từng thiện lương qua, tin tưởng qua, nhất định đã cho người khác rất nhiều cơ hội, chỉ rốt cuộc là cảnh ngộ gì làm cho nữ tử còn trẻ như nàng đã không còn ôm quá nhiều hi vọng với tình người nữa.
Trong đôi mắt đen tĩnh mịch của Ân Cửu Dạ, tràn ngập hình bóng của thiếu nữ, hắn bỗng nhiên hiểu được, nàng sẽ không để cho người ta trông thấy nàng thiện lương, bởi vì nếu như bọn họ nhìn thấy, thì sẽ vĩnh viễn hi vọng nàng thiện lương mãi.
Mộc Tịch Bắc khẽ gật đầu, không tiếp tục nhìn Bạch Trúc nữa, mang theo Thanh Từ đi ra ngoài trước, càng không nhìn đến Tôn Lộ biến thành quái vật, duy chỉ có thời điểm đi đến trước mặt Liễu Mộng, cúi người xuống, nói bên tai nàng ta:
Mùa xuân sang năm ngươi sẽ bị chém đầu, ngươi nói ngươi có thể sống đến lúc đó hay không? Ừm, có lẽ, ngươi sẽ chết sau tất cả mọi người của Liễu gia?
Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ đi ra ngoài, tuy rằng giải quyết Tôn Lộ, cũng dầy xéo Liễu Mộng, nhưng Thanh Từ biết, trong lòng tiểu thư nhà mình cũng không thư thái như vậy, mỗi khi có một mạng người kết thúc ở trong tay tiểu thư, tiểu thư đều sẽ có chút khổ sở khó hiểu, có lẽ là vì lòng người vô tình, cũng có lẽ bởi vì khắp người mình đều là máu tươi không tẩy sạch được, chỉ là, Thanh Từ biết, lần cầm đao tiếp theo, tiểu thư sẽ càng ngoan quyết hơn.
Hai người đều không nói gì, chậm rãi đi hơn mười mét, quay đầu còn có thể trông thấy ánh nến sáng tối của thiên lao, một bóng người vội vàng đuổi theo, chính là Bạch Trúc.
Mộc Tịch Bắc dừng lại bước chân, nhìn nam tử đuổi theo tới, không có mở miệng.
Trên mặt Bạch Trúc lại thiếu đi phần bất cần đời trong ngày thường, nhiều hơn phần nghiêm túc, thở hồng hộc mở miệng hỏi:
Ngươi muốn cái gì?
Mộc Tịch Bắc sững sốt, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên trời, giọng nói vô hồn vang lên, tựa như ảo mộng:
Ta muốn một ngày kia quyền khuynh nơi tay!
Bạch Trúc chỉ sững sờ nhìn bóng dáng nữ tử trước mặt, giờ phút này, trên người nàng giống như ngưng tụ ánh sáng của trời đất.
Mà Ân Cửu Dạ vẫn chưa từng rời đi nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của nữ tử kia, so với trăng sáng trên trời còn sáng tỏ hơn, một đôi mắt đen giống như bảo thạch, chiếu sáng rạng rỡ, mang theo ánh sáng có thể choáng nhiễm thiên hạ.
Quyền khuynh nơi tay sao?
Tiếng nói Ân Cửu Dạ khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi lại?
Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười, giữa lông mày giây lát hóa thành lệ khí nồng đậm, ta muốn một ngày kia quyền khuynh nơi tay, giết hết người phụ ta trong thiên hạ!
Ở dưới ánh trăng đen nhánh, ở trong hai cặp mắt nhìn chăm chú, Mộc Tịch Bắc mang theo Thanh Từ chậm rãi trở về Bảo Lang Các, bóng lưng gầy yếu có vẻ phá lệ cô độc, giống như không hợp trần thế, nhưng lưng lại ưỡn lên thẳng tắp, mỗi một bước đi đều kiên định lạ thường, mỗi một bước cũng đều đạp thật mạnh ở trên thân hai người.
Dù là ai cũng không có cách nào quên được, dưới ánh trăng, bóng lưng hai nữ tử kia lại làm rung động tâm linh của bọn họ như vậy!
Ân Cửu Dạ cũng không tiếp tục đi theo nữa, chỉ là ánh mắt tĩnh mịch, không khí trầm lặng, hắn hiểu được, hắn muốn nữ tử kia, nàng là sinh mạng của hắn, lần đầu tiên hắn mãnh liệt muốn chiếm hữu một thứ như thế, có điều như lời hắn đã nói, hắn sẽ cho nàng một cơ hội, nếu hai người không còn gặp nhau nữa, hắn sẽ chịu đựng, nếu nàng lại đi vào bên cạnh hắn, cũng đừng trách hắn không cho nàng cơ hội!
Lúc này, Tôn phủ.
Trừng Giang Hầu Tôn Thịnh từ sau khi bị biếm thành thứ dân, liền xin giúp đỡ khắp nơi, mặc dù mọi người nhất thời có thể giúp đỡ được, nhưng chỉ cần Hoàng đế không chịu khôi phục chức vị cho mình, thời gian lâu dài, Nhiếp Chính vương sẽ tìm người mới đến thay thế, mình sẽ không còn giá trị gì nữa.
Cho nên việc này không thể kéo dài được, nếu như không nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết, vậy mình sợ rằng chỉ có thể làm một thứ dân, đến lúc đó, vị trí gia chủ Tôn gia sao có thể đến phiên mình làm, những Bàng Chi kia chẳng phải đều ỷ vào thế lực trong tay cho mình sắc mặt sao!
Tôn Thịnh hết sức lo lắng phiền chán, trong nhà những Bàng Chi kia thấy lần này ông té ngã, vậy mà cả đám đều hư tình giả ý, căn bản không ra sức giúp đỡ ông, vừa thấy liền biết đang khẩn cấp hi vọng mình rơi đài.
Vẻ mặt Tôn phu nhân tiều tụy về tới Tôn phủ, một đường không biết suy nghĩ cái gì, giống như người mất hồn, không phát ra một chút thanh âm, trực tiếp tiến vào đại sảnh.
Tôn Thịnh đang ở trong đại sảnh thong thả đi đi lại lại, lại không biết Tôn phu nhân xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào, hai người lập tức đụng vào nhau, suýt nữa làm Tôn Thịnh ngã nhào xuống đất.
Tôn Thịnh đang tâm phiền ý loạn nên ngữ khí không tốt mở miệng nói:
Đi đường cũng không phát ra tiếng, ngươi còn chê ta chưa đủ loạn sao!
Tôn phu nhân lúc này mới tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Trừng Giang Hầu, làm Trừng Giang Hầu nhìn thấy mà trong lòng phát hoảng, đầy người không thoải mái.
Đi đi đi, đừng ở đây làm phiền ta, quấy rầy ta nữa.
Tôn Thịnh khoát khoát tay, không muốn nhìn thấy nữ nhân này, hiện nay Liễu gia cũng đang sứt đầu mẻ trán, làm sao còn nhớ đến ông, cho nên Tôn Thịnh cũng vội vàng để Tôn phu nhân trở về.
Bàn tay Tôn phu nhân giấu ở trong tay áo, nắm thật chặt ống tay áo, đang rối rắm chính mình có phải thật sự muốn giết Trừng Giang Hầu hay không!
/325
|