Mộc Tịch Bắc hết chỗ chê là, chỉ có không ngừng mang đến thật nhiều lợi ích cho Mộc Chính Đức, như vậy mới có thể khiến nàng an tâm, bởi vì biết mình hữu dụng, cho nên nàng mới có thể cảm thấy cây đại thụ sau lưng này sẽ không đột nhiên rời đi.
Quả nhiên, sau khi Mộc Tịch Bắc ngủ một giấc an ổn, hết thảy đều nằm trong dự liệu, Tôn gia đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, những thế lực từng khiến cho người ta kinh tâm, đã bị đánh thành năm bè bảy mảng, mà thu lợi lớn nhất, tự nhiên là người nhất phái Mộc Chính Đức, điều này không khỏi khiến sắc mặt Hoàng đế, An Nguyệt Hằng đều có chút khó coi. Sáng sớm hôm đó, Tôn phu nhân tinh thần thật sự không tốt mở ra cửa phòng, liền thấy một cái hũ lớn đặt ở trước cửa, bên trong chứa một quái vật đã hoàn toàn thay đổi, doạ Tôn phu nhân hét lên một tiếng chói tai, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Ở bên cạnh hũ đặt một tờ giấy, trên đó viết: Thực hiện lời hứa, lưu một mạng, đặc biệt đưa tới để trả lại.
Tôn phu nhân lập tức biết được quái vật trong này là ai, đúng là Tôn Lộ nữ nhi bảo bối của mình, dường như kích thích quá lớn, thần trí Tôn phu nhân rất nhanh đã bắt đầu không bình thường.
Sau đó, toàn bộ Bàng Hệ lấy ra không ít chứng cứ, chỉ chứng Tôn phu nhân giết Tôn Thịnh, không chỉ kiên quyết không đồng ý lập Tôn Thanh làm gia chủ đời tiếp theo của Tôn gia, mà còn nhất trí yêu cầu xử tử nữ nhân này.
Ngay lúc đó dường như Tôn phu nhân đã không biết bị sao, chỉ ngồi ở bên cạnh Tôn Thanh, không ngừng ngây ngô cười, khiến cho thiếu niên mười sáu tuổi, trong mắt ngập tràn phẫn nộ.
Tôn phu nhân thế nào?
Mộc Tịch Bắc tựa ở trên đầu giường khắc hoa, trên người đắp kiện chăn mền rất dày màu phù dung.
Nghe nói bị điên rồi.
Thanh Từ mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh một tiếng:
Ta ngược lại muốn nhìn là điên thật hay là giả điên!
Giọng nói vừa chuyển:
Để Mộc Chính Đức tìm người nhìn chằm chằm, nếu giả điên vậy thì làm cho bà ta biến thành điên thật, nếu thật sự bị điên, liền đảm bảo cả đời bà ta điên đi.
Thanh Từ gật đầu biểu thị đã biết, kỳ thật Thanh Từ cảm thấy Tôn phu nhân này hẳn là điên thật rồi, dù sao cũng bởi vì bà ta giết trượng phu mình, mới khiến vị trí gia chủ của con trai mình bị người khác đoạt đi, hơn nữa sáng sớm mở cửa đã nhìn thấy Tôn Lộ bị làm thành người lợn, dưới sự đả kích luân phiên, thật sự không biết nên có tâm tình như thế nào.
Chẳng qua thay đổi góc độ suy nghĩ, bây giờ Trừng Giang Hầu bị biếm thành thứ dân, Bàng Hệ Tôn gia tất nhiên sẽ không cam tâm, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giết chết Tôn Thanh, tiểu thư thiết kế để Tôn phu nhân giết tướng công của bà ta, ngược lại lại cứu Tôn Thanh một mạng! Cho nên thị thị phi phi này thật sự rất khó phân ra rõ ràng như vậy.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, thì đến buổi trưa, đơn giản dùng chút cơm canh, Mộc Tịch Bắc lại rúc vào trong chăn, vẻ mặt lười biếng, Thanh Từ không tự chủ vén lại chăn mền giúp nàng, chỉ chốc lát Mộc Tịch Bắc liền ngủ mất.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Mộc Tịch Bắc lại nghĩ đến, ừ, Liễu Tri Viên, Liễu Vượng, Liễu Mộng đã giải quyết, Tôn Lộ cũng đã chết, Tôn phu nhân điên rồi, Tôn Thịnh chết, quyền thế Tôn gia đã trở thành vật trong túi Mộc Chính Đức, Ngũ Y Nhân cũng bị nhốt lại, ừ, trong hậu cung này tạm thời sẽ không có người lại đến tìm nàng gây phiền toái, ừ, rốt cuộc nàng có thể ngủ một giấc an ổn rồi.
Chỉ chốc lát, trên giường liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, hương khí nặng nề mà cổ xưa ở trong phòng khiến cho tâm tình người ta không tự chủ được yên tĩnh lại, dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử khiến cho hết thảy mọi thứ ở đây đều trở nên nhu hòa, không đành lòng đánh vỡ.
Thanh Từ mở cửa tủ ra, muốn tìm một bộ y phục gọn gàng sạch sẽ, lại đúng lúc nhìn thấy hai kiện váy dài tiểu thư đã may cho mình lúc còn ở phủ Thừa Tướng, vì thế đôi tay chai sần vì hằng năm luyện kiếm nhẹ nhàng xoa lên, lại cảm thấy vết chai tiếp xúc với sa tanh bóng loáng kia, liền rạch qua làn da sinh đau.
Vành mắt Thanh Từ lập tức đỏ lên, cũng không tiếp tục đụng vào hai kiện váy dài kia nữa, động tác nhanh chóng đổi lại một kiện y phục thuận tiện hành động, sau đó xoay người nhảy lên xà nhà, không biết từ nơi nào cầm xuống một thanh nhuyễn kiếm, lộ ra mũi nhọn lạnh lẽo, bị Thanh Từ dắt ở thắt lưng.
Thanh Từ vén đầu tóc lên thật cao, vô cùng gọn gàng, hơi có chút khí tức giang hồ nữ hiệp, Thanh Từ ngồi ở bên giường Mộc Tịch Bắc, trông gần nửa ngày, không nói một lời, trong mắt mang theo không bỏ cùng quyết tuyệt.
Rốt cục, tại thời điểm mặt trời chiều ngã về tây, Thanh Từ xoay người sải bước đi ra ngoài, lúc gần đi Thanh Từ gọi Bạch Hàn ra:
Bạch Hàn, ta có việc phải rời khỏi, ngươi phải bảo hộ tiểu thư thật tốt, nếu tiểu thư tỉnh lại nhớ kỹ nhắc nhở người dùng bữa tối.
Bạch Hàn nhìn nhìn Thanh Từ, hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng chỉ nói:
Có lời gì ngươi tự nói với tiểu thư.
Thanh Từ lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Hàn, không tiếp tục nói thêm gì với hắn nữa, nghiêng người vòng qua hắn đi ra ngoài, Bạch Hàn đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng Thanh Từ rời đi, cuối cùng mở miệng nói:
Được.
Thanh Từ dừng lại thân hình một chút, hơi có vẻ nhu hòa phun ra hai chữ:
Đa tạ.
Bạch Hàn nhìn bóng dáng Thanh Từ, lắc mình mấy cái, liền biến mất ở trong tầm mắt của hắn, Bạch Hàn cũng không nhanh chóng rời đi, mà là nhìn phương hướng Thanh Từ rời đi, nữ tử bị hủy dung mạo này cũng giống như chủ tử nàng, hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng hiểu được.
Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, Bạch Hàn lại mang đến cho nàng một tin tức tuyệt đối không tính là tốt:
Ân Cửu Sanh chết rồi!
Tin tức đưa tới lúc nào?
Thanh âm Bạch Hàn lạnh lùng nói:
Nửa chén trà nhỏ trước đó.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy, lông mày cau lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau khi ngẫm nghĩ một lát lại mở miệng:
Thi thể đã tìm được chưa?
Trước mắt còn chưa có, tình huống cụ thể Thừa tướng đại nhân còn đang điều tra, có tin tức sẽ lập tức thông tri tiểu thư.
Bạch Hàn trả lời.
Mộc Tịch Bắc không có lên tiếng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên, Mộc Tịch Bắc ý thức được từ lúc mình tỉnh lại thì không thấy Thanh Từ, trước kia loại sự tình này đều do Bạch Hàn thông tri với Thanh Từ, lại từ Thanh Từ nói với mình, không khỏi âm thanh lạnh lùng nói:
Thanh Từ đâu?
Bạch Hàn có chút chần chừ:
Thanh Từ nói có việc phải rời khỏi.
Lông mày Mộc Tịch Bắc nhíu lại thành một tòa núi nhỏ, hai mắt híp lại, Thanh Từ đi đâu?
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Lại nói, ta cảm thấy Bắc Bắc và Thanh Từ thực tình là nữ tử rất xấu a, tính tình thật sự ác liệt, lấy Bắc Bắc cầm đầu, ta đều có chút đau lòng cho Liễu Mộng... Bây giờ bấm ngón tay tính toán, phát hiện ta ít nhất hơn một vạn lần tiêu phí sáu nhiều một điểm... Đây là đang có mạch suy nghĩ, không kẹt văn là điều kiện tiên quyết, thật đắng phải không... Hài tử nhóm, cho ôm cái đi ~╭(╯3╰)╮
Quả nhiên, sau khi Mộc Tịch Bắc ngủ một giấc an ổn, hết thảy đều nằm trong dự liệu, Tôn gia đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, những thế lực từng khiến cho người ta kinh tâm, đã bị đánh thành năm bè bảy mảng, mà thu lợi lớn nhất, tự nhiên là người nhất phái Mộc Chính Đức, điều này không khỏi khiến sắc mặt Hoàng đế, An Nguyệt Hằng đều có chút khó coi. Sáng sớm hôm đó, Tôn phu nhân tinh thần thật sự không tốt mở ra cửa phòng, liền thấy một cái hũ lớn đặt ở trước cửa, bên trong chứa một quái vật đã hoàn toàn thay đổi, doạ Tôn phu nhân hét lên một tiếng chói tai, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Ở bên cạnh hũ đặt một tờ giấy, trên đó viết: Thực hiện lời hứa, lưu một mạng, đặc biệt đưa tới để trả lại.
Tôn phu nhân lập tức biết được quái vật trong này là ai, đúng là Tôn Lộ nữ nhi bảo bối của mình, dường như kích thích quá lớn, thần trí Tôn phu nhân rất nhanh đã bắt đầu không bình thường.
Sau đó, toàn bộ Bàng Hệ lấy ra không ít chứng cứ, chỉ chứng Tôn phu nhân giết Tôn Thịnh, không chỉ kiên quyết không đồng ý lập Tôn Thanh làm gia chủ đời tiếp theo của Tôn gia, mà còn nhất trí yêu cầu xử tử nữ nhân này.
Ngay lúc đó dường như Tôn phu nhân đã không biết bị sao, chỉ ngồi ở bên cạnh Tôn Thanh, không ngừng ngây ngô cười, khiến cho thiếu niên mười sáu tuổi, trong mắt ngập tràn phẫn nộ.
Tôn phu nhân thế nào?
Mộc Tịch Bắc tựa ở trên đầu giường khắc hoa, trên người đắp kiện chăn mền rất dày màu phù dung.
Nghe nói bị điên rồi.
Thanh Từ mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh một tiếng:
Ta ngược lại muốn nhìn là điên thật hay là giả điên!
Giọng nói vừa chuyển:
Để Mộc Chính Đức tìm người nhìn chằm chằm, nếu giả điên vậy thì làm cho bà ta biến thành điên thật, nếu thật sự bị điên, liền đảm bảo cả đời bà ta điên đi.
Thanh Từ gật đầu biểu thị đã biết, kỳ thật Thanh Từ cảm thấy Tôn phu nhân này hẳn là điên thật rồi, dù sao cũng bởi vì bà ta giết trượng phu mình, mới khiến vị trí gia chủ của con trai mình bị người khác đoạt đi, hơn nữa sáng sớm mở cửa đã nhìn thấy Tôn Lộ bị làm thành người lợn, dưới sự đả kích luân phiên, thật sự không biết nên có tâm tình như thế nào.
Chẳng qua thay đổi góc độ suy nghĩ, bây giờ Trừng Giang Hầu bị biếm thành thứ dân, Bàng Hệ Tôn gia tất nhiên sẽ không cam tâm, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giết chết Tôn Thanh, tiểu thư thiết kế để Tôn phu nhân giết tướng công của bà ta, ngược lại lại cứu Tôn Thanh một mạng! Cho nên thị thị phi phi này thật sự rất khó phân ra rõ ràng như vậy.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, thì đến buổi trưa, đơn giản dùng chút cơm canh, Mộc Tịch Bắc lại rúc vào trong chăn, vẻ mặt lười biếng, Thanh Từ không tự chủ vén lại chăn mền giúp nàng, chỉ chốc lát Mộc Tịch Bắc liền ngủ mất.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Mộc Tịch Bắc lại nghĩ đến, ừ, Liễu Tri Viên, Liễu Vượng, Liễu Mộng đã giải quyết, Tôn Lộ cũng đã chết, Tôn phu nhân điên rồi, Tôn Thịnh chết, quyền thế Tôn gia đã trở thành vật trong túi Mộc Chính Đức, Ngũ Y Nhân cũng bị nhốt lại, ừ, trong hậu cung này tạm thời sẽ không có người lại đến tìm nàng gây phiền toái, ừ, rốt cuộc nàng có thể ngủ một giấc an ổn rồi.
Chỉ chốc lát, trên giường liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, hương khí nặng nề mà cổ xưa ở trong phòng khiến cho tâm tình người ta không tự chủ được yên tĩnh lại, dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử khiến cho hết thảy mọi thứ ở đây đều trở nên nhu hòa, không đành lòng đánh vỡ.
Thanh Từ mở cửa tủ ra, muốn tìm một bộ y phục gọn gàng sạch sẽ, lại đúng lúc nhìn thấy hai kiện váy dài tiểu thư đã may cho mình lúc còn ở phủ Thừa Tướng, vì thế đôi tay chai sần vì hằng năm luyện kiếm nhẹ nhàng xoa lên, lại cảm thấy vết chai tiếp xúc với sa tanh bóng loáng kia, liền rạch qua làn da sinh đau.
Vành mắt Thanh Từ lập tức đỏ lên, cũng không tiếp tục đụng vào hai kiện váy dài kia nữa, động tác nhanh chóng đổi lại một kiện y phục thuận tiện hành động, sau đó xoay người nhảy lên xà nhà, không biết từ nơi nào cầm xuống một thanh nhuyễn kiếm, lộ ra mũi nhọn lạnh lẽo, bị Thanh Từ dắt ở thắt lưng.
Thanh Từ vén đầu tóc lên thật cao, vô cùng gọn gàng, hơi có chút khí tức giang hồ nữ hiệp, Thanh Từ ngồi ở bên giường Mộc Tịch Bắc, trông gần nửa ngày, không nói một lời, trong mắt mang theo không bỏ cùng quyết tuyệt.
Rốt cục, tại thời điểm mặt trời chiều ngã về tây, Thanh Từ xoay người sải bước đi ra ngoài, lúc gần đi Thanh Từ gọi Bạch Hàn ra:
Bạch Hàn, ta có việc phải rời khỏi, ngươi phải bảo hộ tiểu thư thật tốt, nếu tiểu thư tỉnh lại nhớ kỹ nhắc nhở người dùng bữa tối.
Bạch Hàn nhìn nhìn Thanh Từ, hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng chỉ nói:
Có lời gì ngươi tự nói với tiểu thư.
Thanh Từ lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Hàn, không tiếp tục nói thêm gì với hắn nữa, nghiêng người vòng qua hắn đi ra ngoài, Bạch Hàn đứng ở tại chỗ nhìn bóng lưng Thanh Từ rời đi, cuối cùng mở miệng nói:
Được.
Thanh Từ dừng lại thân hình một chút, hơi có vẻ nhu hòa phun ra hai chữ:
Đa tạ.
Bạch Hàn nhìn bóng dáng Thanh Từ, lắc mình mấy cái, liền biến mất ở trong tầm mắt của hắn, Bạch Hàn cũng không nhanh chóng rời đi, mà là nhìn phương hướng Thanh Từ rời đi, nữ tử bị hủy dung mạo này cũng giống như chủ tử nàng, hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng hiểu được.
Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, Bạch Hàn lại mang đến cho nàng một tin tức tuyệt đối không tính là tốt:
Ân Cửu Sanh chết rồi!
Tin tức đưa tới lúc nào?
Thanh âm Bạch Hàn lạnh lùng nói:
Nửa chén trà nhỏ trước đó.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy, lông mày cau lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau khi ngẫm nghĩ một lát lại mở miệng:
Thi thể đã tìm được chưa?
Trước mắt còn chưa có, tình huống cụ thể Thừa tướng đại nhân còn đang điều tra, có tin tức sẽ lập tức thông tri tiểu thư.
Bạch Hàn trả lời.
Mộc Tịch Bắc không có lên tiếng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên, Mộc Tịch Bắc ý thức được từ lúc mình tỉnh lại thì không thấy Thanh Từ, trước kia loại sự tình này đều do Bạch Hàn thông tri với Thanh Từ, lại từ Thanh Từ nói với mình, không khỏi âm thanh lạnh lùng nói:
Thanh Từ đâu?
Bạch Hàn có chút chần chừ:
Thanh Từ nói có việc phải rời khỏi.
Lông mày Mộc Tịch Bắc nhíu lại thành một tòa núi nhỏ, hai mắt híp lại, Thanh Từ đi đâu?
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Lại nói, ta cảm thấy Bắc Bắc và Thanh Từ thực tình là nữ tử rất xấu a, tính tình thật sự ác liệt, lấy Bắc Bắc cầm đầu, ta đều có chút đau lòng cho Liễu Mộng... Bây giờ bấm ngón tay tính toán, phát hiện ta ít nhất hơn một vạn lần tiêu phí sáu nhiều một điểm... Đây là đang có mạch suy nghĩ, không kẹt văn là điều kiện tiên quyết, thật đắng phải không... Hài tử nhóm, cho ôm cái đi ~╭(╯3╰)╮
/325
|