Thứ nữ rắn rết
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Hả?
Mộc Tịch Bắc hơi sửng sốt, một đôi mắt đen mang theo sương mù.
Ân Cửu Dạ ngẩng đầu, đối mặt với nữ tử, dường như đang chờ nữ tử trả lời chắc chắn.
Mộc Tịch Bắc quay mặt qua chỗ khác, không có mở miệng, dường như Ân Cửu Dạ bởi vì bất mãn thái độ của nữ tử, bờ môi mím chặt, độ cong thật vất vả mới giương lên trước đó cũng không còn thấy bóng dáng, con ngươi đen nhánh, giấu giếm hồng quang, mang theo cường ngạnh mơ hồ có thể thấy được.
Hai người đều không tiếp tục mở miệng, bầu không khí trong lúc nhất thời lại bắt đầu giằng co, thời gian trôi qua, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy trong phòng này áp khí bức người, khiến nàng cơ hồ khó có thể thở dốc, mà kẻ cầm đầu gây nên hết thảy mọi chuyện lại chỉ ngồi xổm ở trước mặt mình, chờ đợi mình đáp lời.
Thu liễm cảm xúc, Mộc Tịch Bắc quay mặt lại, cười yếu ớt nhìn nam tử trước mặt, tay nhỏ nhẹ nhàng xoa cổ nam tử, dịu dàng nói:
Sao không biết bôi chút thuốc trị thương, lưu lại sẹo, thật sự rất khó coi.
Thấy Mộc Tịch Bắc nói sang chuyện khác, trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia bị thương, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn không nhả ra nửa chữ, Ân Cửu Dạ bỗng nhiên hiểu được, nữ tử trước mặt này, nhìn như cực kì mềm mại vô hại, kì thực trái tim so với người khác đều cứng rắn hơn rất nhiều.
Ân Cửu Dạ cúi xuống con ngươi, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, An Nguyệt Hằng phải không?
Mộc Tịch Bắc đứng lên, không tiếp tục để ý tới nam tử nữa, trực tiếp đi ra ngoài, Ân Cửu Dạ tranh thủ thời gian đứng dậy đuổi theo, trong lúc đi lại mang theo tia bối rối.
Ân Cửu Dạ từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách một mét với nàng, không xa không gần đi theo, mỗi khi Mộc Tịch Bắc đi đến cửa trước đại sảnh, trái tim hắn luôn không tự chủ được nâng lên, hai mắt chăm chú nhìn hai chân Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc đánh giá xung quanh một phen, lại phát hiện nơi này chỉ có một gian phòng ngủ, không khỏi nhíu mày, quay đầu mở miệng nói với nam nhân:
Ta ngủ thế nào?
Ân Cửu Dạ sững sốt, dường như không nghĩ tới nữ tử đang suy nghĩ vấn đề này, có chút khó hiểu, trong mắt hiện lên một tia mê mang, cả người hơi ngơ ngác, dưới cái nhìn chăm chú của Mộc Tịch Bắc, đương nhiên phun ra một chữ:
Giường.
Ở đâu?
Nghe thấy câu hỏi của nữ tử, ánh mắt Ân Cửu Dạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc lại càng nghi hoặc, nhưng vẫn xoay người mang nàng trở về phòng ngủ.
Mộc Tịch Bắc đi theo phía sau nam nhân, vậy ma không hiểù cảm thấy an tâm, nhưng nàng biết, ra khỏi U Minh viện, nàng vẫn là Mộc Tịch Bắc, quả thật nàng sẽ không gả cho An Nguyệt Hằng, đó là người nàng hận không thể giết thật nhanh, nhưng nàng sẽ không nói cho Ân Cửu Dạ biết.
Ân Cửu Dạ mang Mộc Tịch Bắc về phòng ngủ trước đó, bừa bộn trên mặt đất đã được thu thập tốt, nhìn về phía giường lớn mềm mại kia, tiếp tục mở miệng:
Ta ngủ giường này?
Nam tử gật gật đầu, hơi khó hiểu vì sao Mộc Tịch Bắc lại sinh ra nghi vấn, chẳng lẽ nàng không thích cái giường này? Vì thế, bắt đầu nghiêm túc đánh giá cái giường này có phải có chỗ nào không ổn hay không.
Vậy ngươi ngủ giường nào?
Mộc Tịch Bắc tiếp tục đặt câu hỏi, nàng đột nhiên cảm giác được tư duy nam tử này rất kì lạ.
Giường này.
Vẫn như cũ rất keo kiệt mở miệng.
Ta nhớ rõ bên ngoài có một cái giường êm, ta đến đó nằm tạm vậy.
Mộc Tịch Bắc có chút đau đầu, xoay người liền muốn đi ra ngoài.
Cánh tay dài của Ân Cửu Dạ duỗi ra, bàn tay to nắm chặt cổ tay Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo tia bị thương:
Vì sao?
Nam nữ không thể ngủ ở trên một cái giường.
Mộc Tịch Bắc nói cho hắn biết.
Vậy sao nam nhân cùng nam nhân có thể ngủ ở trên một cái giường?
( Vũ: Dạ ca, anh rất tỉnh và đẹp trai)
Ân Cửu Dạ nghiêm túc hỏi lại.
Trên trán Mộc Tịch Bắc chảy xuống ba vạch hắc tuyến, trong lúc nhất thời có chút im lặng, không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ không có ai nói cho hắn nam nữ thụ thụ bất thân sao!
Thế nhưng nghĩ lại, Mộc Tịch Bắc lại hơi hiểu được, có lẽ chưa từng có người nào dạy dỗ nam tử này, không có người nào nói cho hắn biết cái gì là thế tục, cái gì là lễ pháp, cái gì là nhân thiện, cái gì là chính nghĩa, hắn cũng không hiểu được cái gì là công bằng, cái gì là ân tình, cái gì là thị phi, cái gì là đen trắng, lại hoặc là, hắn cũng không biết cái gì là tình yêu?
Đôi mắt sáng chói của Mộc Tịch Bắc nhìn vào trong mắt Ân Cửu Dạ, bên trong tơ máu trải rộng, khiến cho người ta vừa thấy liền mềm lòng.
Quên đi.
Mộc Tịch Bắc có chút thở dài mở miệng, đành phải lôi kéo nam tử cùng nhau trở lại phòng ngủ, cặp mắt đen âm u đầy tử khí của Ân Cửu Dạ đột nhiên sinh ra một tia sáng rọi.
Ngồi lên giường đi.
Mộc Tịch Bắc nói với nam tử kiệm lời ít nói.
Ân Cửu Dạ rất ngoan đi qua ngồi, chỉ chăm chú nhìn động tác của nữ tử.
Mộc Tịch Bắc cầm lấy bình thuốc, cùng vải trắng trên bàn, xoay người đi đến trước mặt nam tử, cũng không nhìn nam tử, chỉ đem dược tương ( loại thuốc bằng chất lỏng sền sệt) đổ vào trên ngón trỏ:
Ngẩng đầu.
Ân Cửu Dạ nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, nhưng vẫn hơi giương đầu lên, cảm nhận được ngón tay mềm mại, khẽ vuốt qua vết sẹo của hắn, không tự chủ được run lên.
Mộc Tịch Bắc nhìn cái cổ bị trâm cài phượng vĩ cắt qua, hơi nhíu nhíu mày, nàng còn nhớ rõ ngày đó nam tử này có bao nhiêu táo bạo, suýt nữa đã bóp chết nàng, không ngờ lúc này lại ngoan như vậy, vết thương này cũng không có gì, chỉ là vết sẹo vắt ngang cũng không dễ nhìn, có điều chỉ cần bôi thuốc đúng hạn, hẳn sẽ tốt lên.
Còn nhớ rõ đưa thuốc đến cho ta, lại không biết quan tâm chính mình.
Sau khi Mộc Tịch Bắc xử lý tốt cổ của hắn, bắt đầu cẩn thận xử lý miệng vết thương trên người hắn.
Ngươi quan tâm?
Ân Cửu Dạ hỏi ngược lại.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt:
Ta có quan tâm hay không có quan hệ gì, đây cũng không phải thân thể của ta, làm bị thương đụng đau cũng không phải ta.
Ân Cửu Dạ không lên tiếng nữa, Mộc Tịch Bắc ngồi xổm người xuống, cẩn thận tra xét một kiếm mà Thanh Từ đâm vào, quả nhiên dùng hết khí lực, nếu không phải nam nhân này có nội lực hộ thể, một kiếm này, không lấy được toàn bộ tính mạng, nhưng cũng mất đi nửa cái mạng, mà trước mắt, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, phỏng chừng cũng phải dưỡng tới một hai tháng mới có thể tốt được.
Ân Cửu Dạ nhìn lông mi của Mộc Tịch Bắc thật dài, chỉ cảm thấy trên đời này không còn người nào đẹp hơn nữ tử này nữa.
Vải trắng một vòng một vòng quấn ở bên hông nam tử, hai cánh tay Mộc Tịch Bắc cơ hồ ôm chặt eo nam tử, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dán ở trên lồng ngực nam tử, cố gắng nửa ngày, mới xem như đại công cáo thành.
Vừa đứng lên, nam tử lại lập tức ôm thật chặt nữ tử vào trong ngực, vùi đầu ở trước ngực Mộc Tịch Bắc, kinh hãi làm trong lòng Mộc Tịch Bắc xiết chặt.
Sau nửa ngày, Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc lên giường, tắt đèn.
Ngủ.
Ân Cửu Dạ mở miệng với Mộc Tịch Bắc, gian phòng bên trong chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ ố vàng, tản ra ánh sáng mỏng manh.
Mộc Tịch Bắc hơi xấu hổ, tuy rằng lần trước lúc hôn mê hình như cũng ngủ chung giường với hắn, nhưng nếu chân chính bàn luận, nàng còn chưa bao giờ cùng giường chung gối với nam tử, làm sao có thể không xấu hổ.
Vì thế nàng liền bọc lấy chăn mền nằm sát vào tận cùng bên trong nhất, cánh tay dài của Ân Cửu Dạ duỗi ra, lại phát giác không chạm đến nữ tử, không khỏi cũng xê dịch vào bên trong, lần này thì hay rồi, một cái giường lớn như vậy, hai người đều nằm tới tận cùng bên trong nhất, Mộc Tịch Bắc muốn tránh cũng tránh không xong.
Cảm giác được bàn tay to đặt lên eo của mình, Mộc Tịch Bắc rốt cục nhịn không được mở miệng:
Ân Cửu Dạ, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi như vậy là không đúng.
Vì sao?
Ân Cửu Dạ vẫn như cũ ôm nữ tử trên giường vào trong ngực.
Mộc Tịch Bắc chỉ có thể vô lực dùng những thứ nguyên nhân mình không xem ra gì giải thích nói:
Như vậy sẽ làm hỏng thanh danh nữ tử, về sau sẽ không lấy được chồng.
Ta cưới ngươi.
Đây không phải vấn đề có cưới hay không, nếu người bên ngoài biết thì sẽ nghị luận ầm ĩ, nói nữ tử này không biết liêm sỉ, cử chỉ lỗ mãng.
Vậy ta giết bọn họ.
Nhưng mà trong 《 Tổ tông lễ pháp 》 đã từng nói, nữ tử muốn khoe khoang, tự kiềm chế....
Tổ tông đã chết rồi.
Nhưng như vậy ta sẽ ngủ không được.
Ngủ.
......
Hai người câu được câu không nói cái gì đó, cũng không biết là ai ngủ trước, một đêm vô mộng.
Ân Cửu Dạ thức dậy rất sớm, dường như vẻn vẹn an ổn một giấc, làm cho tinh thần hắn rất tốt, nhìn nữ tử trong ngực, dâng lên một loại thỏa mãn trước nay chưa từng có, một đêm này, hắn không còn mơ thấy những huyết tinh kia, không có giết chóc, không có huyết sắc vô biên, rất an ổn.
Tay nhỏ của nữ tử nắm chặt bàn tay to vòng ở bên hông nam tử, khiến trong mắt của nam tử sinh ra một chút dịu dàng.
Đầu Ân Cửu Dạ chôn vào trong tóc nữ tử, ngửi ngửi mùi thơm ngát nhàn nhạt, dần dần lại hơi buồn ngủ.
Tối qua sau khi Sơ Nhất đi ra nơi này, liền tìm đến căn phòng Thanh Từ bị nhốt.
Chậc chậc, thật sự can đảm a, thế nào? Tư vị chậm rãi chờ đợi tử vong có phải rất tệ đúng không, muốn chia sẻ với ta không?
Sơ Nhất cà lơ phất phơ đẩy cửa đi vào, bắt chéo chân trực tiếp ngồi xuống ghế.
Thanh Từ chỉ hơi giương mắt nhìn lướt qua Sơ Nhất, thì lại nhắm hai mắt lại, không có lên tiếng.
Ngươi gọi ta một tiếng ca ca, bây giờ ta sẽ giúp ngươi giải độc, ngươi thấy thế nào?
Sơ Nhất mang theo nụ cười vô sỉ, trong mắt mang theo tia hứng thú nhìn Thanh Từ.
Cút!
Thanh Từ lạnh lùng phun ra một chữ, cũng không thèm quan tâm mình còn sống được bao lâu.
Sơ Nhất đi đến trước mặt Thanh Từ, đột nhiên xích lại gần khuôn mặt loang lỗ không chịu nổi của Thanh Từ:
Thế nào, thật sự không lo lắng chút nào?
Bàn tay Thanh Từ vung xuống, hất vào trên mặt Sơ Nhất, chẳng qua Sơ Nhất tựa hồ sớm có đề phòng, một cái tay nắm thật chặt cổ tay Thanh Từ.
Thanh Từ lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt, không mang theo một tia tình cảm.
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Hả?
Mộc Tịch Bắc hơi sửng sốt, một đôi mắt đen mang theo sương mù.
Ân Cửu Dạ ngẩng đầu, đối mặt với nữ tử, dường như đang chờ nữ tử trả lời chắc chắn.
Mộc Tịch Bắc quay mặt qua chỗ khác, không có mở miệng, dường như Ân Cửu Dạ bởi vì bất mãn thái độ của nữ tử, bờ môi mím chặt, độ cong thật vất vả mới giương lên trước đó cũng không còn thấy bóng dáng, con ngươi đen nhánh, giấu giếm hồng quang, mang theo cường ngạnh mơ hồ có thể thấy được.
Hai người đều không tiếp tục mở miệng, bầu không khí trong lúc nhất thời lại bắt đầu giằng co, thời gian trôi qua, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy trong phòng này áp khí bức người, khiến nàng cơ hồ khó có thể thở dốc, mà kẻ cầm đầu gây nên hết thảy mọi chuyện lại chỉ ngồi xổm ở trước mặt mình, chờ đợi mình đáp lời.
Thu liễm cảm xúc, Mộc Tịch Bắc quay mặt lại, cười yếu ớt nhìn nam tử trước mặt, tay nhỏ nhẹ nhàng xoa cổ nam tử, dịu dàng nói:
Sao không biết bôi chút thuốc trị thương, lưu lại sẹo, thật sự rất khó coi.
Thấy Mộc Tịch Bắc nói sang chuyện khác, trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia bị thương, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn không nhả ra nửa chữ, Ân Cửu Dạ bỗng nhiên hiểu được, nữ tử trước mặt này, nhìn như cực kì mềm mại vô hại, kì thực trái tim so với người khác đều cứng rắn hơn rất nhiều.
Ân Cửu Dạ cúi xuống con ngươi, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, An Nguyệt Hằng phải không?
Mộc Tịch Bắc đứng lên, không tiếp tục để ý tới nam tử nữa, trực tiếp đi ra ngoài, Ân Cửu Dạ tranh thủ thời gian đứng dậy đuổi theo, trong lúc đi lại mang theo tia bối rối.
Ân Cửu Dạ từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách một mét với nàng, không xa không gần đi theo, mỗi khi Mộc Tịch Bắc đi đến cửa trước đại sảnh, trái tim hắn luôn không tự chủ được nâng lên, hai mắt chăm chú nhìn hai chân Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc đánh giá xung quanh một phen, lại phát hiện nơi này chỉ có một gian phòng ngủ, không khỏi nhíu mày, quay đầu mở miệng nói với nam nhân:
Ta ngủ thế nào?
Ân Cửu Dạ sững sốt, dường như không nghĩ tới nữ tử đang suy nghĩ vấn đề này, có chút khó hiểu, trong mắt hiện lên một tia mê mang, cả người hơi ngơ ngác, dưới cái nhìn chăm chú của Mộc Tịch Bắc, đương nhiên phun ra một chữ:
Giường.
Ở đâu?
Nghe thấy câu hỏi của nữ tử, ánh mắt Ân Cửu Dạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc lại càng nghi hoặc, nhưng vẫn xoay người mang nàng trở về phòng ngủ.
Mộc Tịch Bắc đi theo phía sau nam nhân, vậy ma không hiểù cảm thấy an tâm, nhưng nàng biết, ra khỏi U Minh viện, nàng vẫn là Mộc Tịch Bắc, quả thật nàng sẽ không gả cho An Nguyệt Hằng, đó là người nàng hận không thể giết thật nhanh, nhưng nàng sẽ không nói cho Ân Cửu Dạ biết.
Ân Cửu Dạ mang Mộc Tịch Bắc về phòng ngủ trước đó, bừa bộn trên mặt đất đã được thu thập tốt, nhìn về phía giường lớn mềm mại kia, tiếp tục mở miệng:
Ta ngủ giường này?
Nam tử gật gật đầu, hơi khó hiểu vì sao Mộc Tịch Bắc lại sinh ra nghi vấn, chẳng lẽ nàng không thích cái giường này? Vì thế, bắt đầu nghiêm túc đánh giá cái giường này có phải có chỗ nào không ổn hay không.
Vậy ngươi ngủ giường nào?
Mộc Tịch Bắc tiếp tục đặt câu hỏi, nàng đột nhiên cảm giác được tư duy nam tử này rất kì lạ.
Giường này.
Vẫn như cũ rất keo kiệt mở miệng.
Ta nhớ rõ bên ngoài có một cái giường êm, ta đến đó nằm tạm vậy.
Mộc Tịch Bắc có chút đau đầu, xoay người liền muốn đi ra ngoài.
Cánh tay dài của Ân Cửu Dạ duỗi ra, bàn tay to nắm chặt cổ tay Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo tia bị thương:
Vì sao?
Nam nữ không thể ngủ ở trên một cái giường.
Mộc Tịch Bắc nói cho hắn biết.
Vậy sao nam nhân cùng nam nhân có thể ngủ ở trên một cái giường?
( Vũ: Dạ ca, anh rất tỉnh và đẹp trai)
Ân Cửu Dạ nghiêm túc hỏi lại.
Trên trán Mộc Tịch Bắc chảy xuống ba vạch hắc tuyến, trong lúc nhất thời có chút im lặng, không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ không có ai nói cho hắn nam nữ thụ thụ bất thân sao!
Thế nhưng nghĩ lại, Mộc Tịch Bắc lại hơi hiểu được, có lẽ chưa từng có người nào dạy dỗ nam tử này, không có người nào nói cho hắn biết cái gì là thế tục, cái gì là lễ pháp, cái gì là nhân thiện, cái gì là chính nghĩa, hắn cũng không hiểu được cái gì là công bằng, cái gì là ân tình, cái gì là thị phi, cái gì là đen trắng, lại hoặc là, hắn cũng không biết cái gì là tình yêu?
Đôi mắt sáng chói của Mộc Tịch Bắc nhìn vào trong mắt Ân Cửu Dạ, bên trong tơ máu trải rộng, khiến cho người ta vừa thấy liền mềm lòng.
Quên đi.
Mộc Tịch Bắc có chút thở dài mở miệng, đành phải lôi kéo nam tử cùng nhau trở lại phòng ngủ, cặp mắt đen âm u đầy tử khí của Ân Cửu Dạ đột nhiên sinh ra một tia sáng rọi.
Ngồi lên giường đi.
Mộc Tịch Bắc nói với nam tử kiệm lời ít nói.
Ân Cửu Dạ rất ngoan đi qua ngồi, chỉ chăm chú nhìn động tác của nữ tử.
Mộc Tịch Bắc cầm lấy bình thuốc, cùng vải trắng trên bàn, xoay người đi đến trước mặt nam tử, cũng không nhìn nam tử, chỉ đem dược tương ( loại thuốc bằng chất lỏng sền sệt) đổ vào trên ngón trỏ:
Ngẩng đầu.
Ân Cửu Dạ nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, nhưng vẫn hơi giương đầu lên, cảm nhận được ngón tay mềm mại, khẽ vuốt qua vết sẹo của hắn, không tự chủ được run lên.
Mộc Tịch Bắc nhìn cái cổ bị trâm cài phượng vĩ cắt qua, hơi nhíu nhíu mày, nàng còn nhớ rõ ngày đó nam tử này có bao nhiêu táo bạo, suýt nữa đã bóp chết nàng, không ngờ lúc này lại ngoan như vậy, vết thương này cũng không có gì, chỉ là vết sẹo vắt ngang cũng không dễ nhìn, có điều chỉ cần bôi thuốc đúng hạn, hẳn sẽ tốt lên.
Còn nhớ rõ đưa thuốc đến cho ta, lại không biết quan tâm chính mình.
Sau khi Mộc Tịch Bắc xử lý tốt cổ của hắn, bắt đầu cẩn thận xử lý miệng vết thương trên người hắn.
Ngươi quan tâm?
Ân Cửu Dạ hỏi ngược lại.
Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt:
Ta có quan tâm hay không có quan hệ gì, đây cũng không phải thân thể của ta, làm bị thương đụng đau cũng không phải ta.
Ân Cửu Dạ không lên tiếng nữa, Mộc Tịch Bắc ngồi xổm người xuống, cẩn thận tra xét một kiếm mà Thanh Từ đâm vào, quả nhiên dùng hết khí lực, nếu không phải nam nhân này có nội lực hộ thể, một kiếm này, không lấy được toàn bộ tính mạng, nhưng cũng mất đi nửa cái mạng, mà trước mắt, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, phỏng chừng cũng phải dưỡng tới một hai tháng mới có thể tốt được.
Ân Cửu Dạ nhìn lông mi của Mộc Tịch Bắc thật dài, chỉ cảm thấy trên đời này không còn người nào đẹp hơn nữ tử này nữa.
Vải trắng một vòng một vòng quấn ở bên hông nam tử, hai cánh tay Mộc Tịch Bắc cơ hồ ôm chặt eo nam tử, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dán ở trên lồng ngực nam tử, cố gắng nửa ngày, mới xem như đại công cáo thành.
Vừa đứng lên, nam tử lại lập tức ôm thật chặt nữ tử vào trong ngực, vùi đầu ở trước ngực Mộc Tịch Bắc, kinh hãi làm trong lòng Mộc Tịch Bắc xiết chặt.
Sau nửa ngày, Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc lên giường, tắt đèn.
Ngủ.
Ân Cửu Dạ mở miệng với Mộc Tịch Bắc, gian phòng bên trong chỉ còn lại một ngọn đèn nhỏ ố vàng, tản ra ánh sáng mỏng manh.
Mộc Tịch Bắc hơi xấu hổ, tuy rằng lần trước lúc hôn mê hình như cũng ngủ chung giường với hắn, nhưng nếu chân chính bàn luận, nàng còn chưa bao giờ cùng giường chung gối với nam tử, làm sao có thể không xấu hổ.
Vì thế nàng liền bọc lấy chăn mền nằm sát vào tận cùng bên trong nhất, cánh tay dài của Ân Cửu Dạ duỗi ra, lại phát giác không chạm đến nữ tử, không khỏi cũng xê dịch vào bên trong, lần này thì hay rồi, một cái giường lớn như vậy, hai người đều nằm tới tận cùng bên trong nhất, Mộc Tịch Bắc muốn tránh cũng tránh không xong.
Cảm giác được bàn tay to đặt lên eo của mình, Mộc Tịch Bắc rốt cục nhịn không được mở miệng:
Ân Cửu Dạ, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi như vậy là không đúng.
Vì sao?
Ân Cửu Dạ vẫn như cũ ôm nữ tử trên giường vào trong ngực.
Mộc Tịch Bắc chỉ có thể vô lực dùng những thứ nguyên nhân mình không xem ra gì giải thích nói:
Như vậy sẽ làm hỏng thanh danh nữ tử, về sau sẽ không lấy được chồng.
Ta cưới ngươi.
Đây không phải vấn đề có cưới hay không, nếu người bên ngoài biết thì sẽ nghị luận ầm ĩ, nói nữ tử này không biết liêm sỉ, cử chỉ lỗ mãng.
Vậy ta giết bọn họ.
Nhưng mà trong 《 Tổ tông lễ pháp 》 đã từng nói, nữ tử muốn khoe khoang, tự kiềm chế....
Tổ tông đã chết rồi.
Nhưng như vậy ta sẽ ngủ không được.
Ngủ.
......
Hai người câu được câu không nói cái gì đó, cũng không biết là ai ngủ trước, một đêm vô mộng.
Ân Cửu Dạ thức dậy rất sớm, dường như vẻn vẹn an ổn một giấc, làm cho tinh thần hắn rất tốt, nhìn nữ tử trong ngực, dâng lên một loại thỏa mãn trước nay chưa từng có, một đêm này, hắn không còn mơ thấy những huyết tinh kia, không có giết chóc, không có huyết sắc vô biên, rất an ổn.
Tay nhỏ của nữ tử nắm chặt bàn tay to vòng ở bên hông nam tử, khiến trong mắt của nam tử sinh ra một chút dịu dàng.
Đầu Ân Cửu Dạ chôn vào trong tóc nữ tử, ngửi ngửi mùi thơm ngát nhàn nhạt, dần dần lại hơi buồn ngủ.
Tối qua sau khi Sơ Nhất đi ra nơi này, liền tìm đến căn phòng Thanh Từ bị nhốt.
Chậc chậc, thật sự can đảm a, thế nào? Tư vị chậm rãi chờ đợi tử vong có phải rất tệ đúng không, muốn chia sẻ với ta không?
Sơ Nhất cà lơ phất phơ đẩy cửa đi vào, bắt chéo chân trực tiếp ngồi xuống ghế.
Thanh Từ chỉ hơi giương mắt nhìn lướt qua Sơ Nhất, thì lại nhắm hai mắt lại, không có lên tiếng.
Ngươi gọi ta một tiếng ca ca, bây giờ ta sẽ giúp ngươi giải độc, ngươi thấy thế nào?
Sơ Nhất mang theo nụ cười vô sỉ, trong mắt mang theo tia hứng thú nhìn Thanh Từ.
Cút!
Thanh Từ lạnh lùng phun ra một chữ, cũng không thèm quan tâm mình còn sống được bao lâu.
Sơ Nhất đi đến trước mặt Thanh Từ, đột nhiên xích lại gần khuôn mặt loang lỗ không chịu nổi của Thanh Từ:
Thế nào, thật sự không lo lắng chút nào?
Bàn tay Thanh Từ vung xuống, hất vào trên mặt Sơ Nhất, chẳng qua Sơ Nhất tựa hồ sớm có đề phòng, một cái tay nắm thật chặt cổ tay Thanh Từ.
Thanh Từ lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt, không mang theo một tia tình cảm.
/325
|