Nghe thì có vẻ rất điên cuồng.. nhưng Khương Thư Nghiên rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ.
Làm diễn viên, đối với nàng là giấc mơ một đời, nàng muốn thử sức với rất nhiều nhân vật không giống nhau, nàng thậm chí không để ý tới việc có thể nổi tiếng hay không, chỉ cần có thể được biểu diễn là tốt rồi.
Thế nhưng, ở thế giới giải trí Hàn Quốc, diễn viên đấu đá nhau rất ác liệt, rất nhiều diễn viên phải tự sát đủ để phản ánh sự khốc liệt trong đó. Dung mạo và vóc người của nàng đều tuyệt hảo, nhưng không có hậu trường để dựa vào, tâm tư cũng chỉ đặt vào các nhân vật, cuối cùng làm việc nhiều năm, số nhân vật nàng được diễn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng mà tại thế giới Địa Ngục này, nàng có chỗ dựa Nguyên Huyết Tầm, căn bản không cần lo lắng không có nhân vật để diễn.
Đối với Khương Thư Nghiên, chỉ cần được diễn, cho dù diễn phim kinh dị cũng không sao, thậm chí ngày nào đó chết trong phim cũng không hề gì. Đối với nàng, biểu diễn chính là sinh mạng thứ hai của nàng, có thể vì nó mà tuẫn thân cũng không tiếc. Chính vì như thế, Nguyên Huyết Tầm chính là ân nhân của nàng, chỉ cần có lợi với Huyết Tầm, coi như đi tìm chết nàng cũng không do dự. Vì lẽ đó, mệnh lệnh của nàng ấy, nàng tuyệt đối không chút do dự chấp hành. Chính bởi vì Huyết Tầm hiểu rõ phần tình cảm này của nàng mới tín nhiệm nàng như vậy, càng đem trọng trách bảo vệ an toàn Diệp Tưởng giao cho nàng.
Giữa bầu trời, không có nhiều ngôi sao, ngay cả ánh trăng cũng có vẻ rất ảm đạm.
Lúc này Hoàng Thiện Vân đã rời khỏi phạm vi trung tâm trấn. Dù sao, trung tâm trấn chính là nơi ‘người phát bài’ qua lại nhiều nhất, cũng không có khả năng có bất luận người nào sẽ vì nàng, một Độc Thần Giả mà chạy ra khỏi nhà. Vì thế, còn không bằng trốn ra xa chút.
Hô. . . Hô. . .
Hoàng Thiện Vân há miệng thở hồng hộc, cảm giác khí lực trên người như bị rút hết đi.
Phạm vi chung quanh đây không có nhiều người, chỉ có một vài ngôi nhà bệt thấp bé, còn lại là những cánh đồng cỏ, thực sự là nơi rất tốt để quay những bộ phim điện ảnh khủng bố.
Nàng bắt đầu cảnh giới xung quanh.
Nói cho cùng, trong bộ phim này nàng cũng là một Luyện khí sư .
Cái gọi là Luyện khí sư , chính là sự tu luyện dựa vào việc quan tưởng tượng thần Nguyệt Ảnh. Trên thực tế nó cũng là một đường luyện khí của đạo môn. Đối với Diệp Tưởng vừa mới tiến vào rạp chiếu phim cỡ trung mà nói, cũng là một con đường tu luyện rất tốt.
Khí . . . Bắt đầu khuếch tán chung quanh người Khương Thư Nghiên.
Quan tưởng Nguyệt Ảnh tượng thần là bài học cơ bản nhất trong học viện Hồng Lạc. Nhìn tượng thần Nguyệt Ảnh sau đó cảm thụ Khí ẩn giấu trong đó. Mà nếu như được quan tưởng tượng thần được khai quang, hiệu quả sẽ càng thêm lớn. Rất thần kỳ chính là tượng Nguyệt Ảnh chỉ có mỗi một cái bóng lưng, nhưng vỏn vẹn chỉ có một cái bóng lưng, trong quá trình quan tưởng lại khiến người khác có cảm ngộ. Hơn nữa cảm ngộ càng sâu, càng dễ dàng lĩnh ngộ được cách vận dụng ‘khí’.
Khí phiêu tán dần hình thành một lĩnh vực hình tròn. Hoàng Thiện Vân ở bên trong lĩnh vực này có thể cảm giác được dị thường trong không khí.
Nói cho cùng, nàng cũng có aura nhân vật nữ chính, sẽ không chết dễ dàng như thế. Nhưng cho dù là thế nào, nàng vẫn phải cẩn thận một chút.
Cho dù như thế nào. . .
Hàn Linh Tỳ, hoặc có thể gọi là Lệnh Hồ Nguyệt Quang, lúc này đang đứng ở trước cửa sổ tầng hai.
Hắn đứng đây không hề cử động đã 20 phút.
Trong 20 phút này, việc hắn làm chính là không ngừng đọc kịch bản trong đầu.
Hắn nhớ lại những chuyện xảy ra ở rạp chiếu phim Bỉ Ngạn Hoa lúc trước.
Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, vì lẽ đó, điều ta đã nói vẻn vẹn chỉ là kiến nghị. Nếu ngươi không đồng ý, ta chắc chắn sẽ không miễn cưỡng.
Nguyên Huyết Tầm nói như vậy.
Đầu tiên. . . Ta tuyệt đối sẽ không chất vấn ngươi vì sao có thể hấp thu Huyết Thần Tử. Ngươi và Nguyên gia khẳng định có quan hệ, bất quá ta không muốn tìm hiểu xem đó rốt cục là mối quan hệ gì. Chỉ cần ngươi không nói, ta sẽ không ép hỏi ngươi.
Nguyệt Quang tự nhiên không hoàn toàn tin tưởng lời nàng ta. Dù sao Nguyên Huyết Tầm là nhân vật có lòng dạ độc ác cỡ nào hắn đã được lĩnh hội đủ. Tin tưởng người của Nguyên thị gia tộc? Hắn điên rồi chắc?
Bất quá tiếp đó, Nguyên Huyết Tầm lại nói như thế này: Bất quá, ta đã tiến hành cảm ứng đối với thể chất của ngươi… trong cơ thể ngươi xác thực tồn tại Huyết Thần. Là huyết thần chỉ có huyết thống trực hệ Nguyên Gia mới có thể nắm giữ, so với Huyết Thần trong cơ thể ta còn mạnh mẽ hơn nhiều!
Mạnh mẽ? Đó là đương nhiên. Đó là từ Nguyên Huyết hạt, thế hệ trẻ tuổi của Nguyên Gia chỉ đứng sau Nguyên Huyết Vu, là đại năng nhị trọng môn, thực lực đương nhiên bên trên Nguyên Huyết Tầm.
Huyết thống Nguyên Gia ruột thịt, tài nguyên thu được tự nhiên không phải là một đứa con rơi như Nguyên Huyết Tầm có thể so sánh. Mặc kệ nàng có cố gắng như thế nào, chung quy vẫn chỉ là con rơi. Vì lẽ đó, thời điểm cảm ứng trong cơ thể Nguyệt Quang có chứa chân Huyết Thần, Nguyên Huyết Tầm đã quyết định.
Ta muốn lấy một chút chân huyết thần trong cơ thể ngươi ra để tu luyện, đổi lại… ta sẽ dạy cho ngươi Huyết Ma công pháp của Nguyên thị gia tộc. Ta và ngươi ai cũng đều được lợi… đều có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Đối với Nguyên Huyết Tầm, trở nên mạnh mẽ là chuyện nàng đã khát khao từ lâu, đương nhiên đối với Nguyệt Quang cũng giống như vậy.
Trở nên mạnh mẽ. . .
Trở nên càng mạnh mẽ hơn so với trước đây!
Nguyệt Quang đang nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, đem tâm tư thu lại. Hắn chấp nhận lời đề nghị của Nguyên Huyết Tầm. Đối với hắn mà nói, đó cũng là một cơ hội. Hắn là kẻ địch của Nguyên thị gia tộc, không có đủ sức mạnh, sao có thể báo thù?
Nhưng vào giờ khắc này, một tiếng gõ cửa lại vang lên!
Lại đến rồi. . .
Vào lúc này, hắn liền đem thân phận của mình, từ Nguyệt Quang biến trở về thành Hàn Linh Tỳ, sau đó không chờ cha mẹ thúc giục, lấy tốc độ nhanh nhất chạy xuống.
Phát bài đi!
Vẫn giống như trước, 54 cây bài bài tú lơ khơ mở ra, được nhét vào dưới khe cửa.
Vòng rút thứ hai đã bắt đầu rồi.
Để cha rút đầu tiên.
Cha của Linh Tỳ bước tới trước chiếu đèn pin lên, thời điểm đang muốn rút bài, ông đột nhiên nhìn thấy… hình vẽ một mặt trăng cùng 5 ngôi sao!
Linh Tỳ tự nhiên cũng nhìn thấy.
Đây là. . .
Nháy mắt Linh Tỳ liền nghĩ đến Xuân Tuyết!
Xuân Tuyết, lẽ nào là Xuân Tuyết?
Hắn nhớ rõ, buổi chiều lúc tan học, nàng chạy tới chỗ hắn, khi ấy Hứa Duẫn cũng rời đi, mà sau đó Xuân Tuyết nói với hắn thế này: Linh Tỳ, anh nhớ kỹ một chuyện, nhất định phải nhớ kỹ, em chính là sao nhỏ, còn anh đối với em mà nói, chính là mặt trăng!
Có ý gì vậy… sao lại nói năng buồn nôn như vậy?
Thẳng thắn mà nói, xác thực có chút kỳ quái. Diêu Xuân Tuyết là loại người có chút ngốc ngếch, làm sao có khả năng nói ra mấy lời tâm tình buồn nôn tới như thế?
Là Xuân Tuyết. . . Là Xuân Tuyết vẽ ký hiệu!
Không, không đúng. . .
Linh Tỳ bỗng thắc mắc, với trí thông minh của Xuân Tuyết, sao có thể nghĩ ra biện pháp ám chỉ thông minh như vậy? Chuyện này thực sự rất không hợp lý. Hơn nữa quan trọng nhất chính là… nàng làm sao nghĩ ra cách vẽ ký hiệu?
Chẳng lẽ không phải là Xuân Tuyết? Bất quá, ký hiệu vẽ rõ ràng như vậy tuyệt đối là phong cách của Diêu Xuân Tuyết, nếu đổi thành người khác, chí ít cũng sẽ làm bí mật hơn một chút.
Mà đang nghĩ tới đây, Linh Tỳ bỗng nhiên lại nghĩ tới.
Thật sự vỏn vẹn chỉ vì Xuân Tuyết không đủ trí thông minh cho nên mới vẽ ký hiệu rõ ràng như vậy sao? Nếu đúng là như thế, vẽ một vầng trăng khuyết cùng một chấm nhỏ, không phải được rồi sao?
Ngôi sao. . . Mặt trăng. . .
Linh Tỳ nhất thời rõ ràng!
Xuân Tuyết vẽ ký hiệu này chắc hẳn là nghe theo ý của người khác, rất có thể chính là Tô Thanh Thiền. Em gái của nàng, Diêu Sa Tuyết yêu thích Tô Thanh Thiền là chuyện ai cũng biết, hẳn vì mối quan hệ đó, Tô Thanh Thiền hiến kế cho Xuân Tuyết cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Còn đối với Diêu Xuân Tuyết mà nói, vẽ ký hiệu, điều cân nhắc đầu tiên không phải là làm sao để “ người phát bài” không thấy, mà là… làm sao để Linh Tỳ có thể phát hiện! Đương nhiên, chuyện này có thể tự ước định với nhau trước, thế nhưng Xuân Tuyết rất hiểu tính cách Linh Tỳ, hắn nhất định sẽ cật lực phản đối, cho nên nàng tiền trảm hậu tấu. Sau đó, vẽ ra một cái ký hiệu rõ ràng như vậy. Nếu chỉ đơn giản vẽ hình trăng khuyết cùng một chấm nhỏ, cho dù ám chỉ trước với Linh Tỳ, hắn cũng rất có thể sẽ cho rằng đây chỉ là trùng hợp. Nàng vẽ hai thứ rõ ràng như vậy sẽ khiến hắn liên tưởng tới những gì nàng đã nói.
Xuân Tuyết nàng. . . đến tột cùng nên coi là thông minh? Hay là ngu ngốc đây?
Nhưng, có một điều có thể khẳng định.
Nàng xác thực yêu tha thiết Hàn Linh Tỳ!
Hiểu rõ được điểm này, trong đầu Hàn Linh Tỳ liền thấy cảm động.
Rút hai lá bài này đi. Linh Tỳ chỉ vào lá bài có hình vẽ mặt trăng và 5 ngôi sao nói: Hai lá này, khẳng định không phải quỷ bài.”
Làm diễn viên, đối với nàng là giấc mơ một đời, nàng muốn thử sức với rất nhiều nhân vật không giống nhau, nàng thậm chí không để ý tới việc có thể nổi tiếng hay không, chỉ cần có thể được biểu diễn là tốt rồi.
Thế nhưng, ở thế giới giải trí Hàn Quốc, diễn viên đấu đá nhau rất ác liệt, rất nhiều diễn viên phải tự sát đủ để phản ánh sự khốc liệt trong đó. Dung mạo và vóc người của nàng đều tuyệt hảo, nhưng không có hậu trường để dựa vào, tâm tư cũng chỉ đặt vào các nhân vật, cuối cùng làm việc nhiều năm, số nhân vật nàng được diễn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng mà tại thế giới Địa Ngục này, nàng có chỗ dựa Nguyên Huyết Tầm, căn bản không cần lo lắng không có nhân vật để diễn.
Đối với Khương Thư Nghiên, chỉ cần được diễn, cho dù diễn phim kinh dị cũng không sao, thậm chí ngày nào đó chết trong phim cũng không hề gì. Đối với nàng, biểu diễn chính là sinh mạng thứ hai của nàng, có thể vì nó mà tuẫn thân cũng không tiếc. Chính vì như thế, Nguyên Huyết Tầm chính là ân nhân của nàng, chỉ cần có lợi với Huyết Tầm, coi như đi tìm chết nàng cũng không do dự. Vì lẽ đó, mệnh lệnh của nàng ấy, nàng tuyệt đối không chút do dự chấp hành. Chính bởi vì Huyết Tầm hiểu rõ phần tình cảm này của nàng mới tín nhiệm nàng như vậy, càng đem trọng trách bảo vệ an toàn Diệp Tưởng giao cho nàng.
Giữa bầu trời, không có nhiều ngôi sao, ngay cả ánh trăng cũng có vẻ rất ảm đạm.
Lúc này Hoàng Thiện Vân đã rời khỏi phạm vi trung tâm trấn. Dù sao, trung tâm trấn chính là nơi ‘người phát bài’ qua lại nhiều nhất, cũng không có khả năng có bất luận người nào sẽ vì nàng, một Độc Thần Giả mà chạy ra khỏi nhà. Vì thế, còn không bằng trốn ra xa chút.
Hô. . . Hô. . .
Hoàng Thiện Vân há miệng thở hồng hộc, cảm giác khí lực trên người như bị rút hết đi.
Phạm vi chung quanh đây không có nhiều người, chỉ có một vài ngôi nhà bệt thấp bé, còn lại là những cánh đồng cỏ, thực sự là nơi rất tốt để quay những bộ phim điện ảnh khủng bố.
Nàng bắt đầu cảnh giới xung quanh.
Nói cho cùng, trong bộ phim này nàng cũng là một Luyện khí sư .
Cái gọi là Luyện khí sư , chính là sự tu luyện dựa vào việc quan tưởng tượng thần Nguyệt Ảnh. Trên thực tế nó cũng là một đường luyện khí của đạo môn. Đối với Diệp Tưởng vừa mới tiến vào rạp chiếu phim cỡ trung mà nói, cũng là một con đường tu luyện rất tốt.
Khí . . . Bắt đầu khuếch tán chung quanh người Khương Thư Nghiên.
Quan tưởng Nguyệt Ảnh tượng thần là bài học cơ bản nhất trong học viện Hồng Lạc. Nhìn tượng thần Nguyệt Ảnh sau đó cảm thụ Khí ẩn giấu trong đó. Mà nếu như được quan tưởng tượng thần được khai quang, hiệu quả sẽ càng thêm lớn. Rất thần kỳ chính là tượng Nguyệt Ảnh chỉ có mỗi một cái bóng lưng, nhưng vỏn vẹn chỉ có một cái bóng lưng, trong quá trình quan tưởng lại khiến người khác có cảm ngộ. Hơn nữa cảm ngộ càng sâu, càng dễ dàng lĩnh ngộ được cách vận dụng ‘khí’.
Khí phiêu tán dần hình thành một lĩnh vực hình tròn. Hoàng Thiện Vân ở bên trong lĩnh vực này có thể cảm giác được dị thường trong không khí.
Nói cho cùng, nàng cũng có aura nhân vật nữ chính, sẽ không chết dễ dàng như thế. Nhưng cho dù là thế nào, nàng vẫn phải cẩn thận một chút.
Cho dù như thế nào. . .
Hàn Linh Tỳ, hoặc có thể gọi là Lệnh Hồ Nguyệt Quang, lúc này đang đứng ở trước cửa sổ tầng hai.
Hắn đứng đây không hề cử động đã 20 phút.
Trong 20 phút này, việc hắn làm chính là không ngừng đọc kịch bản trong đầu.
Hắn nhớ lại những chuyện xảy ra ở rạp chiếu phim Bỉ Ngạn Hoa lúc trước.
Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, vì lẽ đó, điều ta đã nói vẻn vẹn chỉ là kiến nghị. Nếu ngươi không đồng ý, ta chắc chắn sẽ không miễn cưỡng.
Nguyên Huyết Tầm nói như vậy.
Đầu tiên. . . Ta tuyệt đối sẽ không chất vấn ngươi vì sao có thể hấp thu Huyết Thần Tử. Ngươi và Nguyên gia khẳng định có quan hệ, bất quá ta không muốn tìm hiểu xem đó rốt cục là mối quan hệ gì. Chỉ cần ngươi không nói, ta sẽ không ép hỏi ngươi.
Nguyệt Quang tự nhiên không hoàn toàn tin tưởng lời nàng ta. Dù sao Nguyên Huyết Tầm là nhân vật có lòng dạ độc ác cỡ nào hắn đã được lĩnh hội đủ. Tin tưởng người của Nguyên thị gia tộc? Hắn điên rồi chắc?
Bất quá tiếp đó, Nguyên Huyết Tầm lại nói như thế này: Bất quá, ta đã tiến hành cảm ứng đối với thể chất của ngươi… trong cơ thể ngươi xác thực tồn tại Huyết Thần. Là huyết thần chỉ có huyết thống trực hệ Nguyên Gia mới có thể nắm giữ, so với Huyết Thần trong cơ thể ta còn mạnh mẽ hơn nhiều!
Mạnh mẽ? Đó là đương nhiên. Đó là từ Nguyên Huyết hạt, thế hệ trẻ tuổi của Nguyên Gia chỉ đứng sau Nguyên Huyết Vu, là đại năng nhị trọng môn, thực lực đương nhiên bên trên Nguyên Huyết Tầm.
Huyết thống Nguyên Gia ruột thịt, tài nguyên thu được tự nhiên không phải là một đứa con rơi như Nguyên Huyết Tầm có thể so sánh. Mặc kệ nàng có cố gắng như thế nào, chung quy vẫn chỉ là con rơi. Vì lẽ đó, thời điểm cảm ứng trong cơ thể Nguyệt Quang có chứa chân Huyết Thần, Nguyên Huyết Tầm đã quyết định.
Ta muốn lấy một chút chân huyết thần trong cơ thể ngươi ra để tu luyện, đổi lại… ta sẽ dạy cho ngươi Huyết Ma công pháp của Nguyên thị gia tộc. Ta và ngươi ai cũng đều được lợi… đều có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Đối với Nguyên Huyết Tầm, trở nên mạnh mẽ là chuyện nàng đã khát khao từ lâu, đương nhiên đối với Nguyệt Quang cũng giống như vậy.
Trở nên mạnh mẽ. . .
Trở nên càng mạnh mẽ hơn so với trước đây!
Nguyệt Quang đang nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, đem tâm tư thu lại. Hắn chấp nhận lời đề nghị của Nguyên Huyết Tầm. Đối với hắn mà nói, đó cũng là một cơ hội. Hắn là kẻ địch của Nguyên thị gia tộc, không có đủ sức mạnh, sao có thể báo thù?
Nhưng vào giờ khắc này, một tiếng gõ cửa lại vang lên!
Lại đến rồi. . .
Vào lúc này, hắn liền đem thân phận của mình, từ Nguyệt Quang biến trở về thành Hàn Linh Tỳ, sau đó không chờ cha mẹ thúc giục, lấy tốc độ nhanh nhất chạy xuống.
Phát bài đi!
Vẫn giống như trước, 54 cây bài bài tú lơ khơ mở ra, được nhét vào dưới khe cửa.
Vòng rút thứ hai đã bắt đầu rồi.
Để cha rút đầu tiên.
Cha của Linh Tỳ bước tới trước chiếu đèn pin lên, thời điểm đang muốn rút bài, ông đột nhiên nhìn thấy… hình vẽ một mặt trăng cùng 5 ngôi sao!
Linh Tỳ tự nhiên cũng nhìn thấy.
Đây là. . .
Nháy mắt Linh Tỳ liền nghĩ đến Xuân Tuyết!
Xuân Tuyết, lẽ nào là Xuân Tuyết?
Hắn nhớ rõ, buổi chiều lúc tan học, nàng chạy tới chỗ hắn, khi ấy Hứa Duẫn cũng rời đi, mà sau đó Xuân Tuyết nói với hắn thế này: Linh Tỳ, anh nhớ kỹ một chuyện, nhất định phải nhớ kỹ, em chính là sao nhỏ, còn anh đối với em mà nói, chính là mặt trăng!
Có ý gì vậy… sao lại nói năng buồn nôn như vậy?
Thẳng thắn mà nói, xác thực có chút kỳ quái. Diêu Xuân Tuyết là loại người có chút ngốc ngếch, làm sao có khả năng nói ra mấy lời tâm tình buồn nôn tới như thế?
Là Xuân Tuyết. . . Là Xuân Tuyết vẽ ký hiệu!
Không, không đúng. . .
Linh Tỳ bỗng thắc mắc, với trí thông minh của Xuân Tuyết, sao có thể nghĩ ra biện pháp ám chỉ thông minh như vậy? Chuyện này thực sự rất không hợp lý. Hơn nữa quan trọng nhất chính là… nàng làm sao nghĩ ra cách vẽ ký hiệu?
Chẳng lẽ không phải là Xuân Tuyết? Bất quá, ký hiệu vẽ rõ ràng như vậy tuyệt đối là phong cách của Diêu Xuân Tuyết, nếu đổi thành người khác, chí ít cũng sẽ làm bí mật hơn một chút.
Mà đang nghĩ tới đây, Linh Tỳ bỗng nhiên lại nghĩ tới.
Thật sự vỏn vẹn chỉ vì Xuân Tuyết không đủ trí thông minh cho nên mới vẽ ký hiệu rõ ràng như vậy sao? Nếu đúng là như thế, vẽ một vầng trăng khuyết cùng một chấm nhỏ, không phải được rồi sao?
Ngôi sao. . . Mặt trăng. . .
Linh Tỳ nhất thời rõ ràng!
Xuân Tuyết vẽ ký hiệu này chắc hẳn là nghe theo ý của người khác, rất có thể chính là Tô Thanh Thiền. Em gái của nàng, Diêu Sa Tuyết yêu thích Tô Thanh Thiền là chuyện ai cũng biết, hẳn vì mối quan hệ đó, Tô Thanh Thiền hiến kế cho Xuân Tuyết cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Còn đối với Diêu Xuân Tuyết mà nói, vẽ ký hiệu, điều cân nhắc đầu tiên không phải là làm sao để “ người phát bài” không thấy, mà là… làm sao để Linh Tỳ có thể phát hiện! Đương nhiên, chuyện này có thể tự ước định với nhau trước, thế nhưng Xuân Tuyết rất hiểu tính cách Linh Tỳ, hắn nhất định sẽ cật lực phản đối, cho nên nàng tiền trảm hậu tấu. Sau đó, vẽ ra một cái ký hiệu rõ ràng như vậy. Nếu chỉ đơn giản vẽ hình trăng khuyết cùng một chấm nhỏ, cho dù ám chỉ trước với Linh Tỳ, hắn cũng rất có thể sẽ cho rằng đây chỉ là trùng hợp. Nàng vẽ hai thứ rõ ràng như vậy sẽ khiến hắn liên tưởng tới những gì nàng đã nói.
Xuân Tuyết nàng. . . đến tột cùng nên coi là thông minh? Hay là ngu ngốc đây?
Nhưng, có một điều có thể khẳng định.
Nàng xác thực yêu tha thiết Hàn Linh Tỳ!
Hiểu rõ được điểm này, trong đầu Hàn Linh Tỳ liền thấy cảm động.
Rút hai lá bài này đi. Linh Tỳ chỉ vào lá bài có hình vẽ mặt trăng và 5 ngôi sao nói: Hai lá này, khẳng định không phải quỷ bài.”
/1014
|