Buối tối Cốt Dạ Tiết ngày hôm đó, so với bất cứ thời gian nào trong quá khứ đều đen tối hơn tất cả.
Không phải sao?
Thế nhưng điều đáng sợ nhất cũng không phải bóng tối, mà là nhân vật bí ẩn phía sau bóng tối ấy.
Lấy thực lực lúc này của Diệp Tưởng, con đường 2 km này chỉ cần nháy mắt là có thể dễ dàng vượt qua, thế nhưng lúc này tốc độ của hắn lại không có gì khác với người thường. Điều ấy làm hắn ý thức được, sức mạnh hắn thu được trong bộ phim kinh dị cuối cùng của thời đại là nhỏ bé không đáng kể.
Đúng thế. . . Bé nhỏ không đáng kể!
Nghe thì cảm giác như nói quá, thế nhưng đó lại là sự thật không thể chối cãi.
Ở trong loại điện ảnh khúng bố này hầu như không cho phép hành vi vi phạm kịch bản xuất hiện. Cục diện có nguy hiểm hơn nữa cũng phải xông tới. Thời điểm bản thân bị lập FLAG tử vong, cũng chính là lúc tử thần giáng lâm.
Diệp Tưởng không có bất kỳ lựa chọn nào khác!
Thời gian hiện tại còn khoảng 50 phút nữa!
Hắn phải chịu đựng, tuyệt đối không thể bởi vì bản thân có aura mà xem thường tất cả.
Sau một hồi. . . rốt cục hắn cũng tiến tới được ngoại ô trấn nhỏ.
Tới gần khu vực ngoại ô, phạm vi chung quanh hiu quạnh khiến người ta cảm giác thật lạnh lẽo thê lương. Trong mỗi một gian nhà nhỏ bé xung quanh đều là một màu đen kịt.
Nhưng vào lúc này, Diệp Tưởng bỗng chú ý tới một thứ gì đó.
Trong một cái sân cách hắn không xa có một giếng nước. Diệp Tưởng hướng về phía giếng nước kia đi tới. Khi hắn đi tới miệng giếng nước, trên bầu trời một vầng trăng đột nhiên quỷ dị xuất hiện.
Sau đó Diệp Tưởng liền nhìn thấy một hình ảnh cực kỳ khủng bố.
Trong giếng nước là vài bộ thi thể đã lộ ra xương trắng, được xếp ở dưới đáy giếng!
Một đêm ‘cốt’ (xương)!
Diệp Tưởng tựa vào miệng giếng, gương mặt kinh hãi gần chết. Xác thực mà nói đó chính là vẻ mặt Hứa Duẫn cần phải có.
Không. . . Không, không thể!
Tử Thủy Đảo xưa tới nay luôn là một nơi có trị an tốt, trên đảo chỉ có ngần ấy người, ai mà chẳng quen biết nhau. Cái loại sự tình giết người nghe muốn sởn tóc gáy này từ khi Hứa Duẫn sinh ra cho đến giờ cũng chưa từng xảy ra!
Nhưng ngay khi Hứa Duẫn còn định nghĩa nó là một vụ ‘mưu sát’ thì hắn chợt thấy… từng bộ thi thể đã có quá nửa hóa thành xương trắng cư nhiên động đậy!
Ở trên hòn đảo này, mọi người từ nhỏ đã lắng nghe những truyền thuyết thần kỳ quái dị mà lớn lên. Quỷ là một khái niệm mà tất cả mọi người vô cùng quen thuộc, hơn nữa không ít người còn tin tưởng khái niệm này có tồn tại.
Không. . .
Theo một tiếng rống to của Diệp Tưởng, một cỗ khí tức kinh khủng bao phủ tiến vào nơi sâu trong giếng nước. Nguyên bản với sức mạnh của hắn, giết chết những tiểu quỷ này dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng. . . hắn cảm nhận có một luồng khí tức đáng sợ không thể tin được đang từng bước xâm chiếm thân thể hắn.
Sau đó. . .
Hắn phát hiện một chuyện.
Tất cả những bộ hài cốt này đều có một điểm giống nhau. Trên cánh tay đang giơ lên bầu trời, trong lòng bàn tay đều cầm một tấm thẻ vuông vức… Đúng thế. . . Đó là bài tú lơ khơ!
Không cần nghi ngờ chút nào, đây mới chính là kết cục chân chính khi rút trúng quỷ bài trong đêm Cốt Dạ Tiết!
Diệp Tưởng cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đó, chạy đi với tốc độ nhanh nhất! Gọi là tốc độ nhanh nhất nhưng thực sự so với chữ Nhanh lại chẳng có bao nhiêu quan hệ!
Thế nhưng ngay chớp mắt khi Diệp Tưởng chạy được ra ngoài, hắn cảm giác cái lạnh lẽo trong cơ thể còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Bởi vì. . .
Hắn nhìn thấy, ở trên con đường hắn đang chạy xuất hiện một tấm quỷ bài, sau đó là những lá quỷ bài khác rải rác khắp con đường, trên những lá bài kia đều dính máu tươi!
Cút!
Theo khí tức Diệp Tưởng tản mát ra, từng lá từng lá bài tú lơ khơ trước mặt hắn liền nát tan!
Thế nhưng sau khi Diệp Tưởng chạy được một đoạn, hắn quay đầu lại nhìn… khiến hắn khó có thể tin chính là những lá bài kia, những lá bài bị khí của hắn đánh cho nát tan… từng lá từng lá một đang tự động ghép lại như cũ!
Làm sao có thể?
Diệp Tưởng cảm giác có chút vô lực, dường như trở về ngày xưa khi hắn không có bất kỳ vật nguyền rủa nào trong tay, giãy dụa cầu sinh trong điện ảnh kinh dị.
Lăn ra đây, lăn ra đây cho ta!
Hiện tại Diệp Tưởng ngược lại rất hi vọng người phát bài xuất hiện ở trước mặt hắn! Coi như hắn vận dụng Hắc Diêm cũng phải liều mạng chiến một trận, còn tốt hơn bị vây ở thế bị động như này!
Nhưng từ đầu tới cuối, người phát bài đều chưa từng xuất hiện ở trước mắt hắn!
Xuất hiện ở trước mắt hắn chỉ là từng lá từng lá quỷ bài!
Diệp Tưởng cắn chặt răng, không để ý tới những lá bài kia nữa mà trực tiếp chạy về phía rừng cây nơi Hoàng Thiện ở đó theo miêu tả của kịch bản!
Không biết chạy được bao lâu, rốt cục trong tầm mắt hắn cũng xuất hiện một rừng cây. Tiếp theo Diệp Tưởng không ngừng thôi miên bản thân. Ta có aura nhân vật chính, sẽ không chết. . . Sẽ không chết! Từ đó để quên đi nỗi sợ hãi. Nhưng sự thực, aura nhân vật chính cũng không có nghĩa là kim bài miễn chết.
Hắn nhanh chóng tiến vào rừng cây!
Nhưng vừa mới vọt vào rừng cây không bao lâu hắn liền phát hiện…
Trên mỗi một cái cây trước mắt đều có những lá bài tú lơ khơ dính máu!
Quỷ bài!
Hơn nữa, Diệp Tưởng còn chú ý tới biến hóa trên mặt quỷ bài. Những khuôn mặt nguyên bản buồn cười giờ phút này trở nên cực kỳ hung ác. Cặp môi kia chiếm cứ hầu như hai phần ba khuôn mặt, tựa như lúc nào cũng có thể nhỏ ra máu!
Diệp Tưởng không để ý tới nữa mà thẳng hướng xa xa trong rừng cây chạy đi. Nhưng càng tiến vào sâu bên trong, cây cối càng dày đặc, từng lá từng lá quỷ bài xuất hiện trước mặt hắn. Hơn nữa, bởi Diệp Tưởng đang nhanh chóng chạy đi, khuôn mặt trên những lá quỷ bài dường như cũng thay đổi theo, dưới cái nhìn của hắn, những khuôn mặt như cử động dõi theo hắn!
Cảm giác này đối với Diệp Tưởng mà nói là vô cùng gay go.
Mà chạy bên trong rừng cây một hồi, hắn trước sau chỉ thấy những lá bài nhiễm máu mà từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy Hoàng Thiện Vân.
Kỳ quái. . . ta nhớ khu rừng này vốn không có lớn như vậy nha? Hơn nữa địa phương hướng về phía trung tâm trấn, cây cối sao lại dày đặc như vậy?
Nên biết, gỗ là tài liệu xây dựng chủ yếu trên hòn đảo này, càng tiến về trung tâm trấn, cây cối trung quanh đã bị chặt đi, bởi vậy không có lý do nào cây cối ở đây lại dày đặc tới như vậy?
Diệp Tưởng bỗng nhiên chú ý tới, phía trên mặt lá bài tú lơ khơ không chỉ có máu tươi mà còn lẫn một vật nào đó…
Đúng thế. . . Đó là, thịt!
Những mảnh thịt vụn!
Ở trên hòn đảo này chỉ có một sinh vật có thịt tồn tại!
Trong rừng nhiều cây như vậy, nhiếu bài tú lơ khơ như vậy… cũng nhiều mẩu thịt nát như thế…
Ngẫm lại, thực khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Hơn nữa, cho dù chạy như thế nào cũng không thể chạy ra được. Những lá bài tú lơ khơ này bất luận hủy diệt bao nhiêu lần cũng không có tác dụng.
Đây là một hòn đảo bị nguyền rủa.
Lúc này, Diệp Tưởng chú ý tới, trên mặt những lá bài tú lơ khơ, những mảnh thịt vụn này còn chưa khô máu từ từ lướt xuống!
Quỷ bài trên mười mấy cái cây trước mắt dính thịt vụn đều như vậy!
Máu tươi chảy qua đôi môi trên quỷ bài, khiến nó càng có vẻ yêu dị hơn!
Từng mảnh thịt vụn rơi trên mặt đất, Diệp Tưởng phát hiện. . . Những mảnh thịt nát kia men theo máu tươi di động … tụ tập tới chân hắn!
Mà nếu như Diệp Tưởng di động, máu tươi cũng sẽ tùy theo đó mà thay đổi phương hướng!
Vô số những dòng máu tụ tập trên mặt đất, đem vô số thịt nát dịch chuyển tới bên người Diệp Tưởng!
Cho dù hắn thả ra khí của mình cũng không có tác dụng!
Hắc Diêm hiện ra trong tay Diệp Tưởng, hắn mạnh mẽ vung vẩy Hắc Diêm!
Sau đó… tất cả cây cối dưới đường đi của Hắc Diêm đều đổ rầm xuống!
Nhưng . . .
Vẫn không có tác dụng.
Từng dòng máu tươi đã tụ tập dưới chân Diệp Tưởng, mà vô số thịt nát cũng bắt đầu kết hợp lại với nhau!
Diệp Tưởng giơ cao Hắc Diêm, mạnh mẽ đâm về phía những mảnh thịt nát kia!
Nhưng. . . lại xảy ra một chuyện đáng sợ.
Thời điểm ngay khi Hắc Diêm sắp đâm tới, Diệp Tưởng lại cảm giác thấy sức mạnh bên trong cơ thể đang bị rút đi từng điểm một, sau đó Hắc Diêm liền triệt để biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
Một màn khiến người ta cảm thấy kinh hãi, Diệp Tưởng không có cách nào dùng lời nói để hình dung ra!
Những khối thịt này dung hợp với nhau tạo nên một ngũ quan vặn vẹo!
Khuôn mặt kia gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tưởng!
Không!
Diệp Tưởng muốn chạy trốn thế nhưng lại không có chút tác dụng nào, bởi vì những mảnh thịt nát kia dung hợp, mạnh mẽ quấn lấy chân hắn! Điều này khiến Diệp Tưởng coi như muốn chạy trốn, cũng trốn không thoát!
Ngũ quan dữ tợn nằm trên khối thịt kia liền trở nên khủng bố giống như thằng hề trên quỷ bài!
Chết!
Diệp Tưởng giơ nắm đấm lên, hướng về phía khối thịt kia nện mạnh tới!
Nắm đấm của hắn mạnh mẽ đánh vào khối thịt, nhất thời rất nhiều máu tươi phun ra, dính cả lên mặt Diệp Tưởng!
Không phải sao?
Thế nhưng điều đáng sợ nhất cũng không phải bóng tối, mà là nhân vật bí ẩn phía sau bóng tối ấy.
Lấy thực lực lúc này của Diệp Tưởng, con đường 2 km này chỉ cần nháy mắt là có thể dễ dàng vượt qua, thế nhưng lúc này tốc độ của hắn lại không có gì khác với người thường. Điều ấy làm hắn ý thức được, sức mạnh hắn thu được trong bộ phim kinh dị cuối cùng của thời đại là nhỏ bé không đáng kể.
Đúng thế. . . Bé nhỏ không đáng kể!
Nghe thì cảm giác như nói quá, thế nhưng đó lại là sự thật không thể chối cãi.
Ở trong loại điện ảnh khúng bố này hầu như không cho phép hành vi vi phạm kịch bản xuất hiện. Cục diện có nguy hiểm hơn nữa cũng phải xông tới. Thời điểm bản thân bị lập FLAG tử vong, cũng chính là lúc tử thần giáng lâm.
Diệp Tưởng không có bất kỳ lựa chọn nào khác!
Thời gian hiện tại còn khoảng 50 phút nữa!
Hắn phải chịu đựng, tuyệt đối không thể bởi vì bản thân có aura mà xem thường tất cả.
Sau một hồi. . . rốt cục hắn cũng tiến tới được ngoại ô trấn nhỏ.
Tới gần khu vực ngoại ô, phạm vi chung quanh hiu quạnh khiến người ta cảm giác thật lạnh lẽo thê lương. Trong mỗi một gian nhà nhỏ bé xung quanh đều là một màu đen kịt.
Nhưng vào lúc này, Diệp Tưởng bỗng chú ý tới một thứ gì đó.
Trong một cái sân cách hắn không xa có một giếng nước. Diệp Tưởng hướng về phía giếng nước kia đi tới. Khi hắn đi tới miệng giếng nước, trên bầu trời một vầng trăng đột nhiên quỷ dị xuất hiện.
Sau đó Diệp Tưởng liền nhìn thấy một hình ảnh cực kỳ khủng bố.
Trong giếng nước là vài bộ thi thể đã lộ ra xương trắng, được xếp ở dưới đáy giếng!
Một đêm ‘cốt’ (xương)!
Diệp Tưởng tựa vào miệng giếng, gương mặt kinh hãi gần chết. Xác thực mà nói đó chính là vẻ mặt Hứa Duẫn cần phải có.
Không. . . Không, không thể!
Tử Thủy Đảo xưa tới nay luôn là một nơi có trị an tốt, trên đảo chỉ có ngần ấy người, ai mà chẳng quen biết nhau. Cái loại sự tình giết người nghe muốn sởn tóc gáy này từ khi Hứa Duẫn sinh ra cho đến giờ cũng chưa từng xảy ra!
Nhưng ngay khi Hứa Duẫn còn định nghĩa nó là một vụ ‘mưu sát’ thì hắn chợt thấy… từng bộ thi thể đã có quá nửa hóa thành xương trắng cư nhiên động đậy!
Ở trên hòn đảo này, mọi người từ nhỏ đã lắng nghe những truyền thuyết thần kỳ quái dị mà lớn lên. Quỷ là một khái niệm mà tất cả mọi người vô cùng quen thuộc, hơn nữa không ít người còn tin tưởng khái niệm này có tồn tại.
Không. . .
Theo một tiếng rống to của Diệp Tưởng, một cỗ khí tức kinh khủng bao phủ tiến vào nơi sâu trong giếng nước. Nguyên bản với sức mạnh của hắn, giết chết những tiểu quỷ này dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng. . . hắn cảm nhận có một luồng khí tức đáng sợ không thể tin được đang từng bước xâm chiếm thân thể hắn.
Sau đó. . .
Hắn phát hiện một chuyện.
Tất cả những bộ hài cốt này đều có một điểm giống nhau. Trên cánh tay đang giơ lên bầu trời, trong lòng bàn tay đều cầm một tấm thẻ vuông vức… Đúng thế. . . Đó là bài tú lơ khơ!
Không cần nghi ngờ chút nào, đây mới chính là kết cục chân chính khi rút trúng quỷ bài trong đêm Cốt Dạ Tiết!
Diệp Tưởng cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đó, chạy đi với tốc độ nhanh nhất! Gọi là tốc độ nhanh nhất nhưng thực sự so với chữ Nhanh lại chẳng có bao nhiêu quan hệ!
Thế nhưng ngay chớp mắt khi Diệp Tưởng chạy được ra ngoài, hắn cảm giác cái lạnh lẽo trong cơ thể còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Bởi vì. . .
Hắn nhìn thấy, ở trên con đường hắn đang chạy xuất hiện một tấm quỷ bài, sau đó là những lá quỷ bài khác rải rác khắp con đường, trên những lá bài kia đều dính máu tươi!
Cút!
Theo khí tức Diệp Tưởng tản mát ra, từng lá từng lá bài tú lơ khơ trước mặt hắn liền nát tan!
Thế nhưng sau khi Diệp Tưởng chạy được một đoạn, hắn quay đầu lại nhìn… khiến hắn khó có thể tin chính là những lá bài kia, những lá bài bị khí của hắn đánh cho nát tan… từng lá từng lá một đang tự động ghép lại như cũ!
Làm sao có thể?
Diệp Tưởng cảm giác có chút vô lực, dường như trở về ngày xưa khi hắn không có bất kỳ vật nguyền rủa nào trong tay, giãy dụa cầu sinh trong điện ảnh kinh dị.
Lăn ra đây, lăn ra đây cho ta!
Hiện tại Diệp Tưởng ngược lại rất hi vọng người phát bài xuất hiện ở trước mặt hắn! Coi như hắn vận dụng Hắc Diêm cũng phải liều mạng chiến một trận, còn tốt hơn bị vây ở thế bị động như này!
Nhưng từ đầu tới cuối, người phát bài đều chưa từng xuất hiện ở trước mắt hắn!
Xuất hiện ở trước mắt hắn chỉ là từng lá từng lá quỷ bài!
Diệp Tưởng cắn chặt răng, không để ý tới những lá bài kia nữa mà trực tiếp chạy về phía rừng cây nơi Hoàng Thiện ở đó theo miêu tả của kịch bản!
Không biết chạy được bao lâu, rốt cục trong tầm mắt hắn cũng xuất hiện một rừng cây. Tiếp theo Diệp Tưởng không ngừng thôi miên bản thân. Ta có aura nhân vật chính, sẽ không chết. . . Sẽ không chết! Từ đó để quên đi nỗi sợ hãi. Nhưng sự thực, aura nhân vật chính cũng không có nghĩa là kim bài miễn chết.
Hắn nhanh chóng tiến vào rừng cây!
Nhưng vừa mới vọt vào rừng cây không bao lâu hắn liền phát hiện…
Trên mỗi một cái cây trước mắt đều có những lá bài tú lơ khơ dính máu!
Quỷ bài!
Hơn nữa, Diệp Tưởng còn chú ý tới biến hóa trên mặt quỷ bài. Những khuôn mặt nguyên bản buồn cười giờ phút này trở nên cực kỳ hung ác. Cặp môi kia chiếm cứ hầu như hai phần ba khuôn mặt, tựa như lúc nào cũng có thể nhỏ ra máu!
Diệp Tưởng không để ý tới nữa mà thẳng hướng xa xa trong rừng cây chạy đi. Nhưng càng tiến vào sâu bên trong, cây cối càng dày đặc, từng lá từng lá quỷ bài xuất hiện trước mặt hắn. Hơn nữa, bởi Diệp Tưởng đang nhanh chóng chạy đi, khuôn mặt trên những lá quỷ bài dường như cũng thay đổi theo, dưới cái nhìn của hắn, những khuôn mặt như cử động dõi theo hắn!
Cảm giác này đối với Diệp Tưởng mà nói là vô cùng gay go.
Mà chạy bên trong rừng cây một hồi, hắn trước sau chỉ thấy những lá bài nhiễm máu mà từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy Hoàng Thiện Vân.
Kỳ quái. . . ta nhớ khu rừng này vốn không có lớn như vậy nha? Hơn nữa địa phương hướng về phía trung tâm trấn, cây cối sao lại dày đặc như vậy?
Nên biết, gỗ là tài liệu xây dựng chủ yếu trên hòn đảo này, càng tiến về trung tâm trấn, cây cối trung quanh đã bị chặt đi, bởi vậy không có lý do nào cây cối ở đây lại dày đặc tới như vậy?
Diệp Tưởng bỗng nhiên chú ý tới, phía trên mặt lá bài tú lơ khơ không chỉ có máu tươi mà còn lẫn một vật nào đó…
Đúng thế. . . Đó là, thịt!
Những mảnh thịt vụn!
Ở trên hòn đảo này chỉ có một sinh vật có thịt tồn tại!
Trong rừng nhiều cây như vậy, nhiếu bài tú lơ khơ như vậy… cũng nhiều mẩu thịt nát như thế…
Ngẫm lại, thực khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Hơn nữa, cho dù chạy như thế nào cũng không thể chạy ra được. Những lá bài tú lơ khơ này bất luận hủy diệt bao nhiêu lần cũng không có tác dụng.
Đây là một hòn đảo bị nguyền rủa.
Lúc này, Diệp Tưởng chú ý tới, trên mặt những lá bài tú lơ khơ, những mảnh thịt vụn này còn chưa khô máu từ từ lướt xuống!
Quỷ bài trên mười mấy cái cây trước mắt dính thịt vụn đều như vậy!
Máu tươi chảy qua đôi môi trên quỷ bài, khiến nó càng có vẻ yêu dị hơn!
Từng mảnh thịt vụn rơi trên mặt đất, Diệp Tưởng phát hiện. . . Những mảnh thịt nát kia men theo máu tươi di động … tụ tập tới chân hắn!
Mà nếu như Diệp Tưởng di động, máu tươi cũng sẽ tùy theo đó mà thay đổi phương hướng!
Vô số những dòng máu tụ tập trên mặt đất, đem vô số thịt nát dịch chuyển tới bên người Diệp Tưởng!
Cho dù hắn thả ra khí của mình cũng không có tác dụng!
Hắc Diêm hiện ra trong tay Diệp Tưởng, hắn mạnh mẽ vung vẩy Hắc Diêm!
Sau đó… tất cả cây cối dưới đường đi của Hắc Diêm đều đổ rầm xuống!
Nhưng . . .
Vẫn không có tác dụng.
Từng dòng máu tươi đã tụ tập dưới chân Diệp Tưởng, mà vô số thịt nát cũng bắt đầu kết hợp lại với nhau!
Diệp Tưởng giơ cao Hắc Diêm, mạnh mẽ đâm về phía những mảnh thịt nát kia!
Nhưng. . . lại xảy ra một chuyện đáng sợ.
Thời điểm ngay khi Hắc Diêm sắp đâm tới, Diệp Tưởng lại cảm giác thấy sức mạnh bên trong cơ thể đang bị rút đi từng điểm một, sau đó Hắc Diêm liền triệt để biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
Một màn khiến người ta cảm thấy kinh hãi, Diệp Tưởng không có cách nào dùng lời nói để hình dung ra!
Những khối thịt này dung hợp với nhau tạo nên một ngũ quan vặn vẹo!
Khuôn mặt kia gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Tưởng!
Không!
Diệp Tưởng muốn chạy trốn thế nhưng lại không có chút tác dụng nào, bởi vì những mảnh thịt nát kia dung hợp, mạnh mẽ quấn lấy chân hắn! Điều này khiến Diệp Tưởng coi như muốn chạy trốn, cũng trốn không thoát!
Ngũ quan dữ tợn nằm trên khối thịt kia liền trở nên khủng bố giống như thằng hề trên quỷ bài!
Chết!
Diệp Tưởng giơ nắm đấm lên, hướng về phía khối thịt kia nện mạnh tới!
Nắm đấm của hắn mạnh mẽ đánh vào khối thịt, nhất thời rất nhiều máu tươi phun ra, dính cả lên mặt Diệp Tưởng!
/1014
|