Sáng sớm hôm sau.
Thời điểm Linh Tỳ tỉnh dậy đã có một chút nắng mặt trời bên ngoài xói vào phòng.
Hắn ngồi dậy, xoa xoa hai mắt.
Hô. . . Thở phào một cái, hắn nhìn ra cảnh sắc long lanh bên ngoài.
Buổi tối Cốt Dạ Tiết đã trôi qua, đúng thế… đã trôi qua.
Đây mới chỉ là bắt đầu phim mà thôi. Nói cho cùng, nam nữ nhân vật chính không thể chết đi nhanh như vậy. Đáng thương chân chính phải là vai phụ như hắn đây này.
Mặc quần áo tử tế, gấp chăn gọn gàng, hắn bước xuống lầu. Lúc này cha mẹ đã chuẩn bị sẵn điểm tâm, là bắp ngô nướng lạc và sữa đậu nành.
Thơm quá. . . Linh Tỳ bước tới trước bàn cơm, lộ ra một nụ cười.
Con trước tiên nên đánh răng rửa mặt đi đã. Mẹ Hàn múc sữa đậu nành từ trong một cái nồi ra cho con trai, nói: Đợi lát nữa còn phải đi bộ 15 km để về trường học đấy.
Hàn Linh Tỳ gật gù, đi tới thùng nước bên nhà bếp, mở hộp bột đánh răng ra nhúng bàn chải vào, bắt đầu chải răng. Loại bột này không giống kem đánh răng trong hiện thực, tuyệt đối không có bất kỳ một hóa học phụ gia nào, thuần túy triết xuất từ thực vật. Đánh lên mùi cũng rất là tươi mát. Bất quá Linh Tỳ. . . Không, Nguyệt Quang trong quá trình đánh răng lại đang suy nghĩ tới nội dung tiếp theo phải quay.
Bộ điện ảnh khủng bố này tự nhiên sẽ lấy một nhóm lớn cái chết của diễn viên phụ để đẩy dần tình tiết trong phim. Linh Tỳ đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn là bạn tốt nhất của nam chính, có thể gọi là nam thứ chính, cũng có được chút aura, thế nhưng rất đương nhiên là không thể sánh bằng nhân vật chính.
Hắn nhất định phải trở nên càng thêm mạnh mẽ hơn so với trước đây!
Sau khi đánh răng xong hắn liền tiến vào phòng ăn.
Được. . . Dựa theo thông lệ, trước khi ăn điểm tâm phải bái lạy Nguyệt Ảnh thần, cảm ơn lương thực của chúng ta đều là do Nguyệt Ảnh thần ban tặng!
Một nhà ba người cầm hương đứng trước Nguyệt Ảnh thần cúng bái.
Xin Nguyệt Ảnh thần ban cho chúng ta mùa màng dư thừa, chúng ta sẽ vĩnh viễn cung phụng ngài!
Sau khi cắm hương xong, cha Hàn nói: Được rồi, ăn sáng đi, đêm qua Cốt Dạ Tiết mọi người đều đã cực khổ rồi.
Bất quá. . . Cha, số lần ngày hôm qua chúng ta rút bài có chút quá nhiều. Linh Tỳ sau khi cầm đũa lên bỗng nhiên nói: Bình thường, một đêm Cốt Dạ Tiết đều vượt qua khoảng 3 lần rút bài chứ? Nhưng tối hôm qua lại có tới 5 lần! Nếu nhà nhiều người một chút, xác suất rút phải quỷ bài sẽ tăng lên rất nhiều a.
Nói đến đây, cha mẹ Hàn đều lộ ra thần sắc không an.
Nguyệt Quang càng thêm khẳng định, Cha mẹ hắn tuyệt đối có biết chuyện này! Cái gọi là ‘người phát bài’ có vấn đề!
Sang năm, nếu số lượt rút bài vẫn tiếp tục tăng lên…
Đột nhiên lúc này vang lên tiếng gõ cửa bên ngoài.
Xin hỏi là ai vậy? Cha Hàn để đũa xuống, đi về phía cửa.
Ngoài cửa rất nhanh truyền đến tiếng trả lời.
Xin mở cửa, chúng tôi là người của Nguyệt Ảnh thần miếu!
Cha Hàn nhất thời kinh hãi biến sắc!
Nguyệt. . . Nguyệt Ảnh thần miếu?
Đây chính là địa phương có thần quan đại nhân tọa trấn! Địa vị càng cao hơn nhiều so với công sở đảo!
Vâng. . . Xin chờ một chút!
Hắn cấp tốc mở cửa ra,
Mà đứng ở bên ngoài là hai vị nam tử mặc trường bào màu trắng, hai người này hai mắt đều vô thần, giống như điêu khắc!
Sẽ không sai đâu, chính là người của Nguyệt Ảnh thần miếu! Bọn họ là người phụng dưỡng thần quan và bốn vị luyện khí sư!
Vâng. . . cha Hàn kinh hồn bạt vía hỏi: Xin hỏi. . . Có chuyện gì không?
Nguyệt Ảnh thần miếu nắm giữ quyền lực chí cao vô thương ở trên hòn đảo này! Thậm chí có thể nói là nắm giữ quyền sinh quyền sát! Chính vì như thế, không có bất kỳ người nào dám đắc tội với người của Nguyệt Ảnh thần miếu!
Chúng tôi phụng mệnh thần quan đại nhân tiến hành điều tra một vài thứ liên quan tới Cốt Dạ Tiết đêm qua”. Một trong hai vị nam tử mặc áo bào trắng nói: Trong nhà các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?
Hai vị đại nhân đường xa mà đến nhất định mệt mỏi, vừa lúc chúng tôi đang ăn điểm tâm, nếu không có thể mời vào nhà để nói chuyện...
Không cần, chúng tôi công vụ bộn bề, còn phải tới những gia đình khác nữa điều tra, chỉ cần các ngươi thành thật trả lời vấn đề là được.
Địa vị Nguyệt Ảnh thần miếu cao cả, mặc dù ngữ điệu nói chuyện của nam tử mặc áo báo trắng rất tự nhiên nhưng vẫn mang theo cảm giác cao cao tại thượng, làm người khác không khỏi sinh ra lòng kính nể!
Lúc này, mẹ Hàn cùng Linh Tỳ tự nhiên cũng đã bước lại đây!
Hai vị đại nhân. . . mẹ Hàn nhìn thấy người của Nguyệt Ảnh thần miếu cũng kinh ngạc không thôi, liền vội vàng khom người hành lễ!
Cha Hàn lập tức lôi kéo vợ và con trai nói: Đây là vợ và con trai của tôi, nhà chúng tôi có 3….
Không chờ chữ ‘người’ ra khỏi miệng, một vị nam tử khác dùng giọng điệu lạnh lùng nói: Đã như vậy, Cốt Dạ Tiết tối hôm qua cũng chỉ có ba người các ngươi trong nhà, không nhận giúp đỡ người khác sao?
Vâng. . . không có giúp đỡ người nào khác!
Được! nam tử áo bào trắng dùng ánh mắt quét qua bọn họ một chút, nói: Nghe rõ, điều chúng tôi muốn hỏi các ngươi tuyệt đối không được phép có nửa phần che giấu và nói dối! Bằng không sẽ coi như độc thần! Hiểu chưa?
Vâng! Vâng!
Độc thần!
Hai chữ này chính là tội đại nghịch bất đạo ở trên đảo này bất luận người nào cũng không dám có chút dính dáng nào tới cái tội danh này! Lúc trước, Hoàng Thiện Vân tiến vào Cấm Sơn liền bị coi là độc thần, nhưng kỳ quái chính là Nguyệt Ảnh thần miếu vẫn chưa tiến hành bất cứ xử lý nào đối với tội danh của nàng, đến nay vẫn làm người ta khó hiểu không thôi.
Mà sự tình liên lụy đến Độc thần , người Hàn gia tự nhiên càng nơm nớp lo sợ.
Đầu tiên. . . vấn đề quan trọng nhất, trong nhà các ngươi… có người rút trúng quỷ bài hay không?
Cái vấn đề có rút trúng quỷ bài hay không, bình thường sẽ không có người dò hỏi, coi như có hỏi thăm, đa số người cũng sẽ không trả lời, nếu có trả lời thì cũng không phải nói thật. Chính vì thế người của Nguyệt Ảnh thần miếu mới nói tới mức nghiêm trọng như vậy.
Không có! cha Hàn không do dự lập tức trả lời: Bất kể là đại hay tiểu quỷ bài đều không rút phải!
Thật chứ?
Vâng. . . Không rút phải!
Vào lúc này, cha Hàn mẹ Hàn cũng gồm cả Linh Tỳ đều mang một nét mặt ngạc nhiên khiếp sợ.
Dù sao. . . Cốt Dạ Tiết bao năm qua chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, nhóm người phụng dưỡng thần quan cùng bốn vị luyện khí sư hầu như chưa bao giờ bước ra khỏi Nguyệt Ảnh thần miếu nửa bước. Lần này. . . Vì sao lại tới thống kê xem có gia đình nào rút trúng quỷ bài hay không?
Thật chứ? Hai vị nam tử áo bào trắng quét mắt nhìn tới mẹ Hàn cùng Hàn Linh Tỳ.
Phải! mẹ Hàn cùng Linh Tỳ cũng đưa ra câu trả lời giống vậy.
Được. tiếp theo nam tử áo trắng không biết lấy từ nơi nào ra một tờ giấy ghi ghi chép chép. Sau đó lại tiếp tục hỏi: Như vậy, còn một vấn đề. Tối hôm qua rút bài, tổng cộng có mấy vòng?
Mấy vòng?
Cha Hàn hiểu, vấn đề này khiến ông liên tưởng tới số lần rút bài dị thường tối hôm qua!
Còn không mau trả lời!
Nam tử áo bào trắng quát lớn một tiếng, cha Hàn vội vàng trả lời: Năm lần, tổng cộng rút năm lần!
Ngươi chắc chắn chứ?
Vâng. . . Đại nhân, ta cũng cảm thấy kỳ quái, năm vừa rồi nhiều nhất là rút ba lần, nhưng năm nay chúng tôi lại tổng cộng rút tới năm lần a! Cũng là chúng tôi số may, không có rút trúng quỷ bài
Sau khi ghi chép, hai người áo trắng liếc mắt nhìn nhau, gật gù nói: Đọc họ tên của các ngươi để ta ghi chép.
Nghe báo cáo họ tên xong, nam tử áo trắng chỉ để lại một câu nói: Vài ngày nữa sẽ tới Nguyệt Ảnh tế, ý của thần quan đại nhân là nếu không có chuyện lớn gì, không nên tới gần chung quanh Cấm sơn, hiểu chưa?
Vâng. . . Rõ ràng rồi!
Sau khi hai người rời đi, cha Hàn ôm ngực nói: Cảm giác thật là ngột ngạt, đây đúng là những nhân vật đỉnh phong bên trong các luyện khí sư à!
Đúng đấy, thời điểm trước đây ta tới Nguyệt Ảnh thần miếu nhìn thấy mấy vị luyện khí sư, cũng không có mạnh như vậy….
Linh Tỳ nhìn theo bóng lưng hai người, bỗng nói như chém đinh chặt sắt: Sẽ có một ngày con sẽ trở nên mạnh mẽ như họ! Thậm chí con còn muốn trở nên mạnh mẽ không kém gì luyện khí sư bốn sao!
Nhưng . . . cha Hàn đóng cửa lại, mặt không chút biểu lộ, Năm nay. . . Tại sao lại tới hỏi chúng ta những chuyện này? Nếu như… nhà chúng ta có người rút trúng quỷ bài thì không biết sẽ như thế nào?
Linh Tỳ không nói thêm gì, vừa nãy tất cả chỉ là nội dung được viết trên kịch bản mà thôi. Sau khi ăn xong điểm tâm, hắn cấp tốc ra ngoài đi tìm Hứa Duẫn!
Không lâu sau hắn chạy tới trong trấn, nơi này là khu vực tập trung những căn nhà tốt nhất trong tiểu trấn.
Trong sân nhà Hứa Duẫn đã tụ tập một nhóm người đang quét tước đình viện. Tối Cốt dạ tiết hôm qua bọn họ đều về nhà, hiện tại chỉ vừa mới tới mà thôi.
Hứa Duẫn! Ngươi có ở đây không?
Cùng lúc đó, bên trong học viện Hồng Lạc.
Đạo sư La Hằng đang đứng bên trong phòng hiệu trưởng.
Chuyện này. . . Đây là. . .
La Hằng nhìn một tờ giấy trước mắt.
Bọn chúng. . . vẫn chỉ là những luyện khí sư dự bị chưa trải qua Nguyệt Ảnh tế a! La Hằng kinh ngạc nhìn hiệu trưởng, một nữ nhân da dẻ có chút ngăm đen: Hiệu trưởng, xin ngươi cân nhắc. . .
Ngươi cứ nghe theo là được rồi.
Giọng nói của Hiệu trưởng cực kỳ lạnh lẽo. . . Không hề có một chút tình cảm nào!
Thời điểm Linh Tỳ tỉnh dậy đã có một chút nắng mặt trời bên ngoài xói vào phòng.
Hắn ngồi dậy, xoa xoa hai mắt.
Hô. . . Thở phào một cái, hắn nhìn ra cảnh sắc long lanh bên ngoài.
Buổi tối Cốt Dạ Tiết đã trôi qua, đúng thế… đã trôi qua.
Đây mới chỉ là bắt đầu phim mà thôi. Nói cho cùng, nam nữ nhân vật chính không thể chết đi nhanh như vậy. Đáng thương chân chính phải là vai phụ như hắn đây này.
Mặc quần áo tử tế, gấp chăn gọn gàng, hắn bước xuống lầu. Lúc này cha mẹ đã chuẩn bị sẵn điểm tâm, là bắp ngô nướng lạc và sữa đậu nành.
Thơm quá. . . Linh Tỳ bước tới trước bàn cơm, lộ ra một nụ cười.
Con trước tiên nên đánh răng rửa mặt đi đã. Mẹ Hàn múc sữa đậu nành từ trong một cái nồi ra cho con trai, nói: Đợi lát nữa còn phải đi bộ 15 km để về trường học đấy.
Hàn Linh Tỳ gật gù, đi tới thùng nước bên nhà bếp, mở hộp bột đánh răng ra nhúng bàn chải vào, bắt đầu chải răng. Loại bột này không giống kem đánh răng trong hiện thực, tuyệt đối không có bất kỳ một hóa học phụ gia nào, thuần túy triết xuất từ thực vật. Đánh lên mùi cũng rất là tươi mát. Bất quá Linh Tỳ. . . Không, Nguyệt Quang trong quá trình đánh răng lại đang suy nghĩ tới nội dung tiếp theo phải quay.
Bộ điện ảnh khủng bố này tự nhiên sẽ lấy một nhóm lớn cái chết của diễn viên phụ để đẩy dần tình tiết trong phim. Linh Tỳ đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn là bạn tốt nhất của nam chính, có thể gọi là nam thứ chính, cũng có được chút aura, thế nhưng rất đương nhiên là không thể sánh bằng nhân vật chính.
Hắn nhất định phải trở nên càng thêm mạnh mẽ hơn so với trước đây!
Sau khi đánh răng xong hắn liền tiến vào phòng ăn.
Được. . . Dựa theo thông lệ, trước khi ăn điểm tâm phải bái lạy Nguyệt Ảnh thần, cảm ơn lương thực của chúng ta đều là do Nguyệt Ảnh thần ban tặng!
Một nhà ba người cầm hương đứng trước Nguyệt Ảnh thần cúng bái.
Xin Nguyệt Ảnh thần ban cho chúng ta mùa màng dư thừa, chúng ta sẽ vĩnh viễn cung phụng ngài!
Sau khi cắm hương xong, cha Hàn nói: Được rồi, ăn sáng đi, đêm qua Cốt Dạ Tiết mọi người đều đã cực khổ rồi.
Bất quá. . . Cha, số lần ngày hôm qua chúng ta rút bài có chút quá nhiều. Linh Tỳ sau khi cầm đũa lên bỗng nhiên nói: Bình thường, một đêm Cốt Dạ Tiết đều vượt qua khoảng 3 lần rút bài chứ? Nhưng tối hôm qua lại có tới 5 lần! Nếu nhà nhiều người một chút, xác suất rút phải quỷ bài sẽ tăng lên rất nhiều a.
Nói đến đây, cha mẹ Hàn đều lộ ra thần sắc không an.
Nguyệt Quang càng thêm khẳng định, Cha mẹ hắn tuyệt đối có biết chuyện này! Cái gọi là ‘người phát bài’ có vấn đề!
Sang năm, nếu số lượt rút bài vẫn tiếp tục tăng lên…
Đột nhiên lúc này vang lên tiếng gõ cửa bên ngoài.
Xin hỏi là ai vậy? Cha Hàn để đũa xuống, đi về phía cửa.
Ngoài cửa rất nhanh truyền đến tiếng trả lời.
Xin mở cửa, chúng tôi là người của Nguyệt Ảnh thần miếu!
Cha Hàn nhất thời kinh hãi biến sắc!
Nguyệt. . . Nguyệt Ảnh thần miếu?
Đây chính là địa phương có thần quan đại nhân tọa trấn! Địa vị càng cao hơn nhiều so với công sở đảo!
Vâng. . . Xin chờ một chút!
Hắn cấp tốc mở cửa ra,
Mà đứng ở bên ngoài là hai vị nam tử mặc trường bào màu trắng, hai người này hai mắt đều vô thần, giống như điêu khắc!
Sẽ không sai đâu, chính là người của Nguyệt Ảnh thần miếu! Bọn họ là người phụng dưỡng thần quan và bốn vị luyện khí sư!
Vâng. . . cha Hàn kinh hồn bạt vía hỏi: Xin hỏi. . . Có chuyện gì không?
Nguyệt Ảnh thần miếu nắm giữ quyền lực chí cao vô thương ở trên hòn đảo này! Thậm chí có thể nói là nắm giữ quyền sinh quyền sát! Chính vì như thế, không có bất kỳ người nào dám đắc tội với người của Nguyệt Ảnh thần miếu!
Chúng tôi phụng mệnh thần quan đại nhân tiến hành điều tra một vài thứ liên quan tới Cốt Dạ Tiết đêm qua”. Một trong hai vị nam tử mặc áo bào trắng nói: Trong nhà các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?
Hai vị đại nhân đường xa mà đến nhất định mệt mỏi, vừa lúc chúng tôi đang ăn điểm tâm, nếu không có thể mời vào nhà để nói chuyện...
Không cần, chúng tôi công vụ bộn bề, còn phải tới những gia đình khác nữa điều tra, chỉ cần các ngươi thành thật trả lời vấn đề là được.
Địa vị Nguyệt Ảnh thần miếu cao cả, mặc dù ngữ điệu nói chuyện của nam tử mặc áo báo trắng rất tự nhiên nhưng vẫn mang theo cảm giác cao cao tại thượng, làm người khác không khỏi sinh ra lòng kính nể!
Lúc này, mẹ Hàn cùng Linh Tỳ tự nhiên cũng đã bước lại đây!
Hai vị đại nhân. . . mẹ Hàn nhìn thấy người của Nguyệt Ảnh thần miếu cũng kinh ngạc không thôi, liền vội vàng khom người hành lễ!
Cha Hàn lập tức lôi kéo vợ và con trai nói: Đây là vợ và con trai của tôi, nhà chúng tôi có 3….
Không chờ chữ ‘người’ ra khỏi miệng, một vị nam tử khác dùng giọng điệu lạnh lùng nói: Đã như vậy, Cốt Dạ Tiết tối hôm qua cũng chỉ có ba người các ngươi trong nhà, không nhận giúp đỡ người khác sao?
Vâng. . . không có giúp đỡ người nào khác!
Được! nam tử áo bào trắng dùng ánh mắt quét qua bọn họ một chút, nói: Nghe rõ, điều chúng tôi muốn hỏi các ngươi tuyệt đối không được phép có nửa phần che giấu và nói dối! Bằng không sẽ coi như độc thần! Hiểu chưa?
Vâng! Vâng!
Độc thần!
Hai chữ này chính là tội đại nghịch bất đạo ở trên đảo này bất luận người nào cũng không dám có chút dính dáng nào tới cái tội danh này! Lúc trước, Hoàng Thiện Vân tiến vào Cấm Sơn liền bị coi là độc thần, nhưng kỳ quái chính là Nguyệt Ảnh thần miếu vẫn chưa tiến hành bất cứ xử lý nào đối với tội danh của nàng, đến nay vẫn làm người ta khó hiểu không thôi.
Mà sự tình liên lụy đến Độc thần , người Hàn gia tự nhiên càng nơm nớp lo sợ.
Đầu tiên. . . vấn đề quan trọng nhất, trong nhà các ngươi… có người rút trúng quỷ bài hay không?
Cái vấn đề có rút trúng quỷ bài hay không, bình thường sẽ không có người dò hỏi, coi như có hỏi thăm, đa số người cũng sẽ không trả lời, nếu có trả lời thì cũng không phải nói thật. Chính vì thế người của Nguyệt Ảnh thần miếu mới nói tới mức nghiêm trọng như vậy.
Không có! cha Hàn không do dự lập tức trả lời: Bất kể là đại hay tiểu quỷ bài đều không rút phải!
Thật chứ?
Vâng. . . Không rút phải!
Vào lúc này, cha Hàn mẹ Hàn cũng gồm cả Linh Tỳ đều mang một nét mặt ngạc nhiên khiếp sợ.
Dù sao. . . Cốt Dạ Tiết bao năm qua chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, nhóm người phụng dưỡng thần quan cùng bốn vị luyện khí sư hầu như chưa bao giờ bước ra khỏi Nguyệt Ảnh thần miếu nửa bước. Lần này. . . Vì sao lại tới thống kê xem có gia đình nào rút trúng quỷ bài hay không?
Thật chứ? Hai vị nam tử áo bào trắng quét mắt nhìn tới mẹ Hàn cùng Hàn Linh Tỳ.
Phải! mẹ Hàn cùng Linh Tỳ cũng đưa ra câu trả lời giống vậy.
Được. tiếp theo nam tử áo trắng không biết lấy từ nơi nào ra một tờ giấy ghi ghi chép chép. Sau đó lại tiếp tục hỏi: Như vậy, còn một vấn đề. Tối hôm qua rút bài, tổng cộng có mấy vòng?
Mấy vòng?
Cha Hàn hiểu, vấn đề này khiến ông liên tưởng tới số lần rút bài dị thường tối hôm qua!
Còn không mau trả lời!
Nam tử áo bào trắng quát lớn một tiếng, cha Hàn vội vàng trả lời: Năm lần, tổng cộng rút năm lần!
Ngươi chắc chắn chứ?
Vâng. . . Đại nhân, ta cũng cảm thấy kỳ quái, năm vừa rồi nhiều nhất là rút ba lần, nhưng năm nay chúng tôi lại tổng cộng rút tới năm lần a! Cũng là chúng tôi số may, không có rút trúng quỷ bài
Sau khi ghi chép, hai người áo trắng liếc mắt nhìn nhau, gật gù nói: Đọc họ tên của các ngươi để ta ghi chép.
Nghe báo cáo họ tên xong, nam tử áo trắng chỉ để lại một câu nói: Vài ngày nữa sẽ tới Nguyệt Ảnh tế, ý của thần quan đại nhân là nếu không có chuyện lớn gì, không nên tới gần chung quanh Cấm sơn, hiểu chưa?
Vâng. . . Rõ ràng rồi!
Sau khi hai người rời đi, cha Hàn ôm ngực nói: Cảm giác thật là ngột ngạt, đây đúng là những nhân vật đỉnh phong bên trong các luyện khí sư à!
Đúng đấy, thời điểm trước đây ta tới Nguyệt Ảnh thần miếu nhìn thấy mấy vị luyện khí sư, cũng không có mạnh như vậy….
Linh Tỳ nhìn theo bóng lưng hai người, bỗng nói như chém đinh chặt sắt: Sẽ có một ngày con sẽ trở nên mạnh mẽ như họ! Thậm chí con còn muốn trở nên mạnh mẽ không kém gì luyện khí sư bốn sao!
Nhưng . . . cha Hàn đóng cửa lại, mặt không chút biểu lộ, Năm nay. . . Tại sao lại tới hỏi chúng ta những chuyện này? Nếu như… nhà chúng ta có người rút trúng quỷ bài thì không biết sẽ như thế nào?
Linh Tỳ không nói thêm gì, vừa nãy tất cả chỉ là nội dung được viết trên kịch bản mà thôi. Sau khi ăn xong điểm tâm, hắn cấp tốc ra ngoài đi tìm Hứa Duẫn!
Không lâu sau hắn chạy tới trong trấn, nơi này là khu vực tập trung những căn nhà tốt nhất trong tiểu trấn.
Trong sân nhà Hứa Duẫn đã tụ tập một nhóm người đang quét tước đình viện. Tối Cốt dạ tiết hôm qua bọn họ đều về nhà, hiện tại chỉ vừa mới tới mà thôi.
Hứa Duẫn! Ngươi có ở đây không?
Cùng lúc đó, bên trong học viện Hồng Lạc.
Đạo sư La Hằng đang đứng bên trong phòng hiệu trưởng.
Chuyện này. . . Đây là. . .
La Hằng nhìn một tờ giấy trước mắt.
Bọn chúng. . . vẫn chỉ là những luyện khí sư dự bị chưa trải qua Nguyệt Ảnh tế a! La Hằng kinh ngạc nhìn hiệu trưởng, một nữ nhân da dẻ có chút ngăm đen: Hiệu trưởng, xin ngươi cân nhắc. . .
Ngươi cứ nghe theo là được rồi.
Giọng nói của Hiệu trưởng cực kỳ lạnh lẽo. . . Không hề có một chút tình cảm nào!
/1014
|